Mấy thứ này trước kia có mấy cái bà ấy cũng từng được nghe nói qua mà cũng có mấy cái bà ấy vẫn chưa được nghe nói qua, càng đừng nói kà nhìn thấy, mà hiện tại nhờ phúc của Sơn Trà, khi bà ấy còn sinh thời lại còn có thể dùng thử tất cả chúng một lần, cũng thật là may mắn.

Bà Lưu đem cửa tủ lạnh mở ra lại đóng lại, lại sờ sờ TV, cầm cầm điện thoại, trong lòng vô cùng cảm thán.

Sơn Trà thấy biểu tình này của bà ấy liền biết bà ấy đang suy nghĩ cái gì, cô nói: “Tủ lạnh đơn giản, TV cùng với điện thoại chờ sau này hoàn thiện thì cháu sẽ chỉ cho bà cách dùng nó như thế nào.”

Bà Lưu xua xua tay từ chối: “Không cần chỉ đâu, khi các cháu dùng nó tiện thể để bà nhìn chút cho biết cảm giác mới mẻ là được rồi.”

TV thì không cần nói, điện thoại bà ấy cũng đâu có gọi cho ai đâu, cũng không dùng được.

Sơn Trà lại nói: “Không được, bà phải học được, trong xưởng cũng lắp đặt điện thoại, đến lúc đó nếu như bà có xảy ra chuyện gì, cũng có thể gọi qua đó tìm người.”

Bà Lưu không lay chuyển được cô, gật gật đầu: “Được được, nếu như cháu không ngại bà già này đầu óc không thông minh thì cháu cứ đến dạy cho bà là được.”

Sơn Trà hiện giờ cũng là người hai mươi mấy tuổi rồi, nhưng khi đối diện với bà Lưu lại vẫn là cô gái mười tám tuổi nhỏ nhắn giống như trước, cô kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi, bà của cháu rất thông minh, nhất định có thể học được.”

Chuyển nhà qua đi không tới mấy ngày, Sơn Trà tìm một ngày mọi người đều rảnh, ở nhà làm hai bàn đồ ăn lớn rồi mời mọi người tới ăn “bữa cơm gia đình”.

Trong phòng người ngồi tràn đầy hai cái bàn, Vạn Hồng Hưng cùng với chú nhỏ Phùng Uy Các cầm hai bình rượu ngon, đem tất cả những người đàn ông tụ ở bên nhau uống rượu cho thật đã.

Sơn Trà cùng với mấy người phụ nữ bạn bè thân thích thì ngồi một bàn, bên trái là bà Lưu ngồi, ngồi bên phải là dì nhỏ Quản Văn Hoa.

Nam uống rượu, các cô cũng ghé vào cùng nhau uống đồ uống, là nước có ga và nước Sơn Trà mà Vương Ái Hồng mang từ cửa hàng bách hoá về.

“Nước Sơn Trà này chính là hàng mới của cửa hàng bách hoá, nghe nói chua chua ngọt ngọt uống còn khá tốt, vậy nên đã mua thêm mấy bình mang lại đây, mọi người mau nếm thử đi.”

Vương Ái Hồng đứng dậy rót đầy cái ly ở trước mặt mọi người, phát mỗi người một ly.

Sơn Trà nhận lấy từ trong tay Vương Ái Hồng một ly, chỉ nếm một ngụm thì ánh mắt cô đã sáng lên, Sơn Trà vốn dĩ trước nay không thích ăn chua, có điều nước Sơn Trà này thật ra lại đúng là uống khá tốt, vị chua cùng với vị ngọt đều thực đủ, hơn nữa một chút cũng không hề khó chịu, ngược lại còn rất vừa vị.

Trong khoảng thời gian này cô rất bận bịu, hôm nay tuy rằng là bữa cơm gia đình, nhưng khi làm cái bàn đồ ăn này cô vẫn cảm thấy mình không có ăn uống gì, lúc này khi uống một ly nước Sơn Trà này xuống bụng, trong nháy mắt cô cảm thấy thoải mái không ít, uống ba ngụm đã hết sạch ly kia, lại để cho Vương Ái Hồng rót thêm cho cô một ly, cô lại uống ba ngụm đã sạch ly rồi.

Quản Văn Hoa ngồi ở trước mặt cô, thấy cô đã uống sạch hai ly thì cười nói: “Làm sao mà lại giống một đứa trẻ như thế này chứ, để dì uống thử chút, chẳng lẽ uống ngon đến như vậy hay sao?”

Sau khi uống hai ly xong mấy đứa nhỏ ngồi ở trên ghế cũng liên tục gật đầu, cùng kêu lên nói: "Uống rất ngon.”

Sơn Trà cũng quay đầu nói: “Uống ngon thật, dì nhỏ dì cũng nếm thử đi.”

Cô nói xong lại muốn cho Vương Ái Hồng rót cho mình thêm một ly, bà Lưu cũng nhanh chóng nói: “Có uống ngon cũng không thể uống cái này mãi được, còn nhiều đồ ăn như thế, ăn trước một chút đồ ăn, uống mãi thì đợi chút nữa sẽ bị no bụng rồi.”

Sơn Trà vô cùng nghe lời bà Lưu nói, nghe vậy có chút lưu luyến không rời buông cái ly xuống.

Quản Văn Hoa lập tức làm nửa chủ nhà, tiếp đón mọi người nhanh chóng bắt đầu ăn, lại giơ tay gắp lấy một đũa cá Sơn Trà thích nhất đặt vào trong chén coi, Sơn Trà bưng chén lên đang chuẩn bị ăn, dạ dày lại đột nhiên ập đến một trận sóng cuộn biển gầm ghê tởm, cô nhịn rồi lại rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà nôn ra hai tiếng.

Tức khắc Quản Văn Hoa cùng với bà Lưu đều vội nhìn qua, Tạ Tri Viễn ngồi xa như vậy cũng lập tức nghe được động tĩnh, nhanh chóng buông chiếc đũa vẻ mặt rất quan tâm đi về phía Sơn Trà.

Còn chưa đi đến trước mặt, đã thấy Quản Văn Hoa cùng với bà Lưu liếc nhau, giống như đã hiểu ra cái gì đó, trong mắt đều loé lên vẻ vui sướng.

Ngay cả Sơn Trà cũng chưa kịp định thần lại đã nghe Quản Văn Hoa cúi xuống nhỏ giọng ở bên tai cô hỏi: “Kì kinh nguyệt lần trước của cháu là khi nào thế?”

Sơn Trà trong khoảng thời gian này bận đến chân không chạm đất, căn bản cô cũng không nhớ tới chuyện này, nghe Quản Văn Hoa nói như thế, lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới, hình như bản thân đã lâu không có tới.

Cô cũng không phải là một cô gái nhỏ không rành thế sự, trong lòng cũng sáng giống như gương, tức khắc cũng hiểu rõ dì nhỏ đang muốn nói cái gì.

Cô cũng đã kết hôn với Tạ Tri Viễn nhiều năm, cũng bởi vì lúc trước cô nói một câu không nghĩ muốn có con sớm đến như thế, quả thực Tạ Tri Viễn cũng một lần không có nói đến việc muốn có con, mãi cho đến khoảng thời gian trước Sơn Trà thấy Tạ Tri Viễn uống nhiều rượu mới nghe được lời trong lòng của Tạ Tri Viễn, kỳ thật anh cũng rất muốn có một đứa con cùng với Sơn Trà.

Sơn Trà nghĩ nghĩ, lúc trước mình không nghĩ cũng chỉ bởi vì cảm thấy kinh tế không cho phép, hơn nữa lúc ấy cô cũng quá nhỏ tuổi, xác thật không muốn làm mẹ sớm đến như vậy.

Mà hiện tại kinh tế cũng đã không thành vấn đề, tuổi cũng không sai biệt lắm, Sơn Trà tự nhiên cũng đã không có ngượng ngùng không nghĩ tới việc không sinh con.

Rốt cuộc cảm tình của cô cùng với Tạ Tri Viễn tốt đến như thế, chuyện muốn một cái kết tinh của tình yêu chính là nước chảy thành sông.

Mặc kệ là con trai hay là con gái, lớn lên giống cô hay vẫn là giống Tạ Tri Viễn thì cũng đều khá tốt, vậy nên cũng muốn có con.

*** 181 ***