Sắc mặt Triệu Xuân Hoa lúc này đã trở nên tái nhợt, cố gắng phủ nhận chuyện đó.

Bà ta vốn dĩ muốn cho mọi người chứng kiến cảnh Sơn Trà bị bẽ mặt mà thôi, nhưng ai ngờ rằng bây giờ lại tự đẩy bản thân rơi vào cái bẫy của Sơn Trà, ngày thường ngay cả cái trứng gà bà ta còn tiếc không muốn làm cho Sơn Trà ăn, nên làm thế nào mà bà ta có thể cho cô mười đồng được cơ chứ, như vậy không phải là muốn gϊếŧ bà ta rồi sao!
Tưởng Ngọc Trân thấy Triệu Xuân Hoa bị mọi người nói đến không thể nói nên lời, cô ta cũng không nhịn được mà trở nên nôn nóng, vội nhìn về phía Sơn Trà mà nói: “Em xem em đang làm gì vậy nè, mẹ chỉ đang nói giỡn với em mà thôi, sao em lại xem đó là sự thật như vậy, một bịch đồ ăn tráng miệng thôi mà, cho dù em có ăn đồ ở trong nhà, nếu muốn ăn thì cứ việc ăn, mẹ còn có thể đi so đo tính toán với em thật hay sao?”
Hai người một người mặt đỏ bừng một người thì mặt trắng bệch, nếu như là nguyên thân sau khi nghe xong lời này có lẽ là sẽ xong chuyện, để cho bản thân bị Tưởng Ngọc Trân lừa bịp, nhưng thật đáng tiếc với Sơn Trà của bây giờ thì chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được.

“Chị à, chị cũng đừng như thế nói, đầu tiên, thứ tôi ăn không phải là đồ của gia đình.

Chị không nhìn thấy ổ khóa trên tủ hay sao, tôi thậm chí còn chưa được nhìn thấy chiếc chìa khóa kia trông như thế nào thì làm sao mà tôi có thể lấy để ăn được đây.



“Hơn nữa, vừa rồi dì ta còn đổ oan cho tôi, lúc nói tôi trộm đồ vật sao chị cũng không bảo là dì ta đang nói giỡn đi.


Lưu Mai bước lên trước che chở Sơn Trà ở phía sau mình rồi nói: “Đúng vậy, làm sao mà có thể nói đùa về việc đổ oan cho một ai đó về việc lấy trộm đồ cơ chứ, nói ra những lời này không có cảm thấy thật buồn cười hay sao?”
Tưởng Ngọc Trân không những không thể giải vây được cho Triệu Xuân Hoa mà ngược lại còn tự bê đá đập vào chân mình, nhưng mà nếu đưa mười đồng thì thật sự quá tiếc rồi, cô ta cũng chỉ đành phải cố gắng căng da đầu nói tới cùng với Sơn Trà: “Đúng là việc mẹ đổ oan cho em là không đúng, nhưng mà suy cho cùng chúng ta vẫn là người một nhà mà, không lẽ em thật sự muốn lấy tiền của mẹ hay sao?”
Sơn Trà trả lời một cách vô cùng thẳng thắn: “Đương nhiên là muốn rồi, tại sao mà tôi lại không cần, thế tại sao lúc dì ta đổ oan cho tôi trộm đồ lại không nghĩ đến việc chúng ta cũng là người một nhà cơ chứ?”
Tưởng Ngọc Trân: …
Cái móng heo nhỏ này làm sao mà dầu muối đều không ăn như thế này vậy!
Triệu Xuân Hoa thấy ngay cả Tưởng Ngọc Trân không thể khuyên được Sơn Trà thì lại muốn làm ầm lên một trận.

“Được rồi! Ồn ào như thế này còn ra thể thống gì nữa hả!”
Vương Hữu Đức đứng xem tuồng kịch này cả buổi cuối cùng cũng đã hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, ông ấy vô cùng không kiên nhẫn mà nhìn về phía Tưởng Vệ Quốc rồi trách mắng: “Chúng tôi tới nhà ông là để bàn bạc công chuyện chứ không phải đến để xem vợ con ông đứng đây la lối cãi cọ ồn ào như thế này, còn ông thân là chủ của một gia đình mà ngay cả năng lực xử lý việc này cũng không có thì nếu tương lai trong thôn có xảy ra việc gì đi chăng nữa ông cũng không cần phải tham gia đâu.


“Cho dù có là vợ của ông thì cô bé này cũng không phải là con gái ông hay sao? Ông nhìn xem bọn họ đang ở đây làm chuyện gì thế này!”
“Nếu như đã làm trò trước mặt mọi người để mọi người đứng ra giải quyết một cách công bằng, vậy thì hiện tại mọi việc cũng đã tra ra manh mối, người nên đưa tiền thì mau chóng đưa tiền, làm người điều quan trọng nhất là là giữ chữ tín, nếu nói một đằng mà làm một nẻo thì còn ra gì nữa!”
Ông ta vừa nói ra lời này đã đem đường lui của Triệu Xuân Hoa chặt đứt hoàn toàn.

Ngụ ý trong lời nói chính là nếu như bà ta lại làm loạn ầm ĩ, như vậy chứng tỏ việc Tưởng Vệ Quốc không thể quản lý tốt gia đình, và ông ta thậm chí ngay cả việc nhà mà cũng không thể quản lý tốt thì sau này nếu trong thôn có việc gì, ông ta cũng không cần nhúng tay vào.

Tưởng Vệ Quốc vừa nghe, ngay cả rắm cũng không dám đánh một cái, ông ta giương mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Xuân Hoa ý bảo bà ta nhanh chóng đưa tiền.


Có nhiều người vây xem như vậy, cho dù trong lòng Triệu Xuân Hoa có không tình nguyện trăm ngàn lần thì bà ta cũng chỉ có thể đi vào trong phòng tìm mười đồng để đưa cho Sơn Trà.

Thấy Sơn Trà đã nhận lấy tiền, Vương Hữu Đức lập tức lấy uy nghiêm của đại đội trưởng ở trong sân hét lên vài tiếng để mọi người đi hết.

Sau khi mọi người đi hết, ông ấy cũng không tiếp tục dẫn người vào nhà mà liếc nhìn Tưởng Vệ Quốc một cái rồi nói: “Tôi thấy nhà ông cãi cọ ồn ào cũng không thích hợp để làm nơi bàn chuyện, sau này vẫn là nên đổi sang một nơi khác đi.


Nói xong câu đó lập tức mang theo người bỏ đi, Tưởng Vệ Quốc thấy thế vội vàng nhanh chân đuổi theo nhưng cũng chỉ là làm việc thừa thải.

Khi ông ta bước vào với vẻ mặt vô cùng tối tăm, muốn tìm Sơn Trà gây phiền toái thì đã sớm không nhìn thấy bóng dáng của Sơn Trà đâu nữa, lúc này cô đã sớm vui vẻ cầm tiền trở về căn phòng phía tây rồi cột cửa lên, đi ngủ.

Chỉ còn lại Triệu Xuân Hoa cùng với Tưởng Ngọc Xuyên đang đứng chôn chân ở tại chỗ, một người thì đang khóc lóc oán trời oán đất, đau lòng vì mất đi mười đồng của mình, còn một tên thì cứ ngốc nghếch đứng ở đó ăn đồ ăn vặt.

Tưởng Vệ Quốc càng nghĩ đến lại càng giận, nhưng ông ta lại không thể tìm thấy chỗ trút giận, cuối cùng ông ta hất đồ tráng miệng trong tay Tưởng Ngọc Xuyên rớt xuống đất, còn không quên mở mồm mắng: “Ăn ăn ăn, mày suốt ngày chỉ biết ăn!”

Tưởng Ngọc Xuyên bị mắng cho hoảng sợ lại khóc lên.

“Tưởng Vệ Quốc! Ông muốn làm gì!”
Triệu Xuân Hoa thấy con trai cưng của mình bị đánh, bà ta cũng không rảnh đi đau lòng số tiền của mình nữa, nhào lên hô to muốn đánh nhau với Tưởng Vệ Quốc.

Sơn Trà không nghĩ tới việc Vương Ái Hồng đem một bịch đồ ăn tráng miệng đến cho mình lại có thể mang đến cho cô một số tiền như thế này, còn làm một nhà bốn người kia đều bị lỗ nặng, nghĩ đến đây tâm trạng cô vô cùng tốt.

Mặc cho bên ngoài là tiếng Tưởng Ngọc Xuyên khóc đến tê tâm liệt phế thì cô cũng không cảm thấy phiền mà cô còn đem nó trở thành bài hát để ru ngủ, tâm trạng vô cùng sung mà nhắm mắt lại đi ngủ.