Vương Ái Hồng nhìn bài trí trong cửa hàng rực rỡ hẳn lên, cũng hưng phấn đến mức hai mắt sáng lên giống như bà chủ.

“Sơn Trà, sao cậu lại giỏi như vậy chứ hả!”

Rõ ràng vẫn là những bộ quần áo đó, nhưng qua tay Sơn Trà lại giống như là thay đổi thành một dáng vẻ mới vậy.

Lúc bọn họ đi vào, trên người ma nơ canh chỉ mặc một bộ áo trên màu nước biển, Vương Ái Hồng đã sớm thấy, nhưng lại không hề cảm thấy bộ quần áo này là bộ đồ gì đẹp, mà bây giờ Sơn Trà đổi chiếc quần vải thô vốn phối hợp cùng bộ ở bên dưới thành một cái váy dù màu nâu nhạt, nhét vạt áo trên vào trong váy, bất kể là áo hay là váy thì liền lập tức trông hoàn toàn không giống nhau.

Sơn Trà còn hỏi xin bà chủ một cái khăn lụa, đây cũng thứ mà gần đây mới bắt đầu lưu hành, bà chủ có nhập về mấy cái, lúc trước đều thật cẩn thận quấn quanh ở trên cổ ma nơ canh, bây giờ vào trong tay Sơn Trà, lại lắc mình biến hoá thành đai lưng, đeo ở trên eo ma nơ canh thành một cái nơ con bướm xinh đẹp, lập tức tô điểm cho váy và áo càng thêm xinh đẹp.

Vương Ái Hồng nhìn tổng thể mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, cuối cùng đột nhiên nhớ ra, lần trước cô ấy ở trong thành phố từng xem một bộ phim được phát hành mới nhất, nữ chính trong đó hình như cũng được trang điểm như thế.

Ngoại trừ bộ đồ màu lam này, còn có quần áo trên người hai con ma nơ canh khác cũng đều bị Sơn Trà thay đổi.

Áo có kiểu dáng màu sắc gì hợp với váy hoặc quần có kiểu dáng màu sắc nào giống như đều đã sớm có ý tưởng ở trong lòng Sơn Trà, cô vừa tiện tay phối vào, là có thể khiến cho quần áo thoạt nhìn khác hoàn toàn so với trước đó, ngay cả vật liệu nhìn qua cũng giống như tốt hơn trước đó nhiều.

Nay cả bản thân cô ấy lúc này cũng bị sự phối đồ của Sơn Trà thu hút, coi trọng hai bộ quần áo mà vốn dĩ bình thường hoàn toàn không hề chú ý tới.

“Cậu học được từ nơi nào vậy, phối đồ cũng thật là đẹp, bộ màu lam kia vốn tớ cũng chẳng coi trọng, bây giờ cũng có chút động lòng muốn mua luôn rồi.”

Sơn Trà hàm hồ hai câu cũng không nghiêm túc giải đáp, dù sao tâm tư của Vương Ái Hồng cũng đã không ở trên vấn đề này, cô ấy đi lên quan sát kỹ lưỡng bộ váy màu lam Sơn Trà phối kia, đã động lòng muốn mua thử về nhà.

Sơn Trà khen nói: “Màu sắc của bộ quần áo này khá tôn da cậu, cậu thử đi, chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Vương Ái Hồng nghe cô nói xong, lập tức hạ quyết định: “Được, vậy tớ sẽ đi mặc thử xem.”

Mà bên kia, bà chủ vừa mới mở cửa ra, liền có mấy người khách hàng bị thu hút mà đi vào, vốn dĩ bọn họ chỉ muốn đi vào tùy tiện xem thử, kết quả vừa bước vào đã lập tức cảm thấy trước mắt sáng ngời, quần áo bên trong dựa theo sắc hệ phối hợp gọn gàng ngăn nắp treo ở trên tường, từ áo đến quần đều phối hợp vô cùng phù hợp, nhất là mất bộ mặc ở trên người ma nơ canh kia, ngay cả cổ tay áo cũng hợp như gãi đúng chỗ ngứa, trên eo còn dùng khăn lụa khác màu phối lại, hoàn toàn là kiểu dáng ăn mặc thời thượng mà bọn họ chưa từng nhìn thấy.

“Ồ, cửa hàng này mở lúc nào vậy? Mấy bộ quần áo này cũng thật là đẹp, bộ trên người giả kia cũng đẹp nữa. Sao trước giờ tớ chưa ghé qua nhỉ, là mới mở à?”

“Cái đó không gọi là người giả, mà gọi là ma nơ canh! Đây cũng không phải là cửa hàng mới gì, đã mở từ lâu rồi, cơ mà tớ nhớ là hồi trước quần áo cũng đâu có đẹp như vậy đâu, cũng không biết là chuyện gì nữa.”

“Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ, đẹp thì mua thôi, cậu nhìn bộ đồ màu trắng họa tiết hoa cúc kia mà xem? Với cả cái quần màu vàng mơ kia, nhìn xinh quá đi thôi.”

“Đúng là xinh thật, cậu thích thì mau đi mặc thử liền đi, cậu xem trong cửa hàng nhiều người thế này, đợi lát nữa nếu như bị người mua mất rồi, thì hết mất đó.”

“Đúng! Tới phải mau đi mặc thử mới được!”

Vương Ái Hồng thấy trong người trong cửa hàng càng ngày càng nhiều, sợ bộ mà thích kia bị người coi trọng cướp đi, nhanh chóng bảo bà chủ gỡ xuống để vào bên trong mặc thử, quả nhiên theo như lời Sơn Trà nói cực kỳ hợp với cô ấy, cô ấy nghĩ đúng lúc hai ngày nữa còn phải đi theo Sơn Trà vào trong thành phố nói chuyện công việc, đúng lúc mua một bộ đồ mới, cũng có vẻ trang trọng chút.

Thế là cực kỳ sảng khoái để cho bà chủ đóng gói quần áo lại.

Chỉ trong chốc lát, trong cửa hàng mắt thấy đã nhiều người tới như thế, còn tất cả đều giành mua quần áo trong cửa hàng, bà chủ lúc này không những trên mặt cười không khép miệng được, trong lòng càng vui đến nở hoa.

Sơn Trà giúp cô ấy một chuyện lớn như thế, cô ấy cũng nói được thì làm được, hào phóng cho Sơn Trà chọn ba bộ quần áo mà mình thích mang đi, thuận tiện cô ấy lại mời hai người tới bên cạnh đi ăn một bữa cơm.

Sơn Trà muốn đưa hai bộ trong đó cho Vương Ái Hồng, Vương Ái Hồng lại không nhận, nói đây là chỗ tốt mà bà chủ cho cô, cô ấy không thể chiếm, kiên trì thanh toán tiền.

Sơn Trà đành phải chọn ở trong đó hai bộ mà mình thích, lại chọn ở khu đồ nam cho Tạ Tri Viễn một bộ, đưa lại cho bà chủ, để cô ấy đóng gói giúp.