Bàn tay Úy Nam dưới chăn bông nắm chặt thành quyền!Mặc dù cô đã sớm nhìn ra, cô gái Úy Nam ở thế giới này chỉ là một cây cải thìa ngâm nước đắng, không ai có thể trông cậy vào.Nhưng cô vẫn không thể ngờ được những người được gọi là thân nhân của cô ấy lại có thể vô liêm sỉ và ti tiện đến mức này!Vừa nãy, Ngụy Thu Hà đã nói cho cô biết Úy Đại Dân vì bệnh tim bộc phát đột ngột mà qua đời, chết ở ven đường không để lại một lời.Sau đó được một người quen nhận ra rồi thông báo cho nhà máy.Sau khi Vương Tam Hoa biết tin con trai qua đời, việc đầu tiên không phải là nghĩ sẽ lo liệu hậu sự cho con trai như thế nào, mà là chạy đến nhà máy đòi chi phí tang lễ và khoản trợ cấp cuối cùng.Bởi vì hiểu biết quá rõ về bà ta, cũng sợ đưa tiền cho bà ta sau khi Úy Nam trở về sẽ đến náo loạn, nên lãnh đạo nhà máy đã cho người nhanh chóng gửi điện báo cho Úy Nam; hơn nữa còn lên tiếng khẳng định, trừ phi được Úy Nam đồng ý, nếu không số tiền này sẽ không đưa cho bất kỳ ai khác.Sau khi Vương Tam Hoa náo loạn vài lần, phát hiện đúng là số tiền này không thể đến tay bà ta nên liền đánh chủ ý lên ngôi nhà mà Úy Đại Dân để lại.Ngay sau khi lễ truy điệu do nhà máy tổ chức kết thúc, bà ta không thèm lấy tro cốt của con trai mình, ngược lại đuổi theo lãnh đạo nhà máy một hai muốn lấy chìa khóa nhà, nói rằng bà ta muốn dẫn theo cháu trai dọn vào đó ở.Đương nhiên, văn phòng nhà máy không thể giao chìa khóa cho bà ta, cuối cùng họ đã lấy lý do phải được Úy Nam phải đồng ý để đuổi bà ta đi.Vì vậy, vào lúc này, so với tất cả mọi người thì có lẽ không một ai mong chờ Úy Nam trở về hơn Vương Tam Hoa.Thấy bản thân nói chuyện nửa ngày, nhưng Úy Nam vẫn nằm yên bất động, rõ ràng trên mặt Vương Tam Hoa đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn.Thế nhưng, sau nhiều lần đụng phải tấm sắt ở xưởng dệt, bà ta biết hiện tại chỉ có thể thuyết phục Úy Nam mà thôi.Vương Tam Hoa cố gắng kiềm nén sự chán ghét trong lòng, khóe miệng giật giật, tiếp tục nói:“Đứng lên đi, về nhà bà nội sẽ nấu cho cháu một bát mì, bên trong còn cho thêm một quả trứng.

Bà nội nói cho cháu biết nhé, món đấy là bổ dưỡng nhất, mấy thứ dịch dinh dưỡng gì đấy cũng không bổ dưỡng bằng một bát mì trứng!”Úy Nam lắc lắc đầu: “Cháu không muốn ăn mì trứng, cháu muốn ăn mì thịt bò.


Bà nội yêu thương cháu như vậy thì đi mua cho cháu bát mì thịt bò đi?”Vừa nghe được những lời này, Vương Tam Hoa tức giận đến mức phần thịt thừa trên mặt không ngừng co giật, cả người suýt chút nữa đã nhảy dựng lên!Mì thịt bò, đó là thứ mà ai cũng có thể ăn sao?Cháu trai bảo bối của bà ta một tháng cũng chưa chắc có thể ăn một bát mì thịt bò đâu, một đứa con gái như con nhóc chết tiệt này cũng xứng để ăn hay sao!Không đợi Vương Tam Hoa phản bác, Úy Nam tiếp tục nói:“Bà nội, gần cổng bệnh viện có một tiệm mì sợi Thanh Hương, nghe nói món mì thịt bò của tiệm đó ăn rất ngon.

Sáu năm trước con đã muốn nếm thử mùi vị của món mì này, kết quả đến bây giờ vẫn chưa được ăn.

Năm đó, ba cháu nhận được thư của bà, trong thư bà muốn ông ấy gửi tiền về cho chú ba tổ chức đám cưới.


Ba cháu không còn cách nào khác liền dùng cháu đổi lấy 100 đồng và phiếu gạo 50 cân.”“Trước khi đi, mẹ cháu khóc lóc van xin ông ấy, nói rằng muốn mua cho cháu một bát mì thịt bò, tốt xấu gì trước khi xuống nông thôn cũng phải để cháu ăn no.

Nhưng lúc ấy ba cháu cũng không nỡ bỏ tiền ra mua cho cháu.”“Bà nội, cháu cảm thấy bà nói rất đúng, lần này cháu vừa về đã nằm viện có thể là do ý muốn của ba cháu.

Ông ấy sau khi ra đi chợt nhớ đến chuyện cả đời cũng không nỡ bỏ tiền ra mua cho cháu một bát mì, cảm thấy không còn mặt mũi đi gặp mẹ cháu nên mới để bà đến đây, tạo cơ hội để bà thay ông ấy trả nợ.”“Nếu bà nội không chỉ đau lòng ba cháu, mà còn thương yêu cháu như vậy, thì mua cho cháu một bát mì đi.


Đúng rồi, tiện thể bà nội cũng mang về cho cháu một lồng sủi cảo nhân thịt nhé.”Nói đến đây, Úy Nam ngượng ngùng mỉm cười: “Vì vội vàng trở về, đã hai ngày một đêm cháu chưa có một hạt cơm bỏ bụng.”.