Úy Nam mở cửa nhìn ra bên ngoài liền thấy Lăng Bách Lan, Ngụy Thu Hà và Mai Hiểu Lâm đang cùng nhau đi đến.

Trong tay ba người đều cầm theo hộp cơm, ngoài ra còn có hai túi giấy dầu cỡ lớn và một chiếc túi vải.

Từ rất xa cũng có thể nhìn thấy dầu mỡ thấm ra bên ngoài túi giấy.

Úy Nam không ngờ lại có nhiều người đến đây như vậy nên nhanh chân chạy ra ngoài đón.

“Úy Nam, cô đã đọc thư xin lỗi mà Lưu Cường Toàn dán trên bảng tin chưa?”Nhìn thấy cô, ánh mắt Mai Hiểu Lâm sáng lên, không đợi cô mở miệng cô ấy đã lên tiếng hỏi trước.

“Vẫn chưa.

”Sáng sớm Úy Nam đã rời đi, khi đó nhà máy vẫn chưa đến giờ làm việc nên thật sự là không nhìn thấy.

“Tốt nhất là cô nên đi xem một lần cho biết.

Để tôi nói cho cô biết, sáng hôm nay trong xưởng giống như ong vỡ tổ! Không biết có bao nhiêu người vây quanh bảng tin, biểu cảm của tên Lưu Cường Toàn kia… Ha ha ha ha!”Nói đến đây, tinh thần Mai Hiểu Lâm lập tức tỉnh táo hẳn lên, hai mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở.

Nếu không phải Ngụy Thu Hà lôi kéo cô ấy vào phòng, thì chắc cô gái này đã ở bên ngoài hành lang khoa tay múa chân loạn xạ cả lên.


“Xem cô kích động chưa kìa, người nào không biết còn tưởng rằng bức thư xin lỗi kia là viết cho cô đấy!” Lăng Bách Lan nhìn Mai Hiểu Lâm, mở miệng trêu chọc.

Mai Hiểu Lâm trợn trắng mắt, sẵn giọng: “Viết thư xin lỗi cho tôi sao? Viết thư xin lỗi cho tôi cũng vô dụng! Mối thù giữa tôi và tên vô liêm sỉ kia cũng không phải chỉ viết một bức thư xin lỗi là xong!”“Được rồi, bỏ qua đi, đừng nhắc đến mấy chuyện không vui, nghĩ đến liền cảm thấy không có khẩu vị.

”Mai Hiểu Lâm lên tiếng kết thúc chủ đề này, đặt túi giấy trong tay xuống chỗ trống trên bàn làm việc, sau đó lại nở nụ cười.

Cô ấy còn khoe khoang với Úy Nam: “Tôi cố ý chạy đến Lưu gia mua bánh bao chiên, sủi cảo, soda cam.

Hôm nay tôi thật sự rất vui vẻ, chúng ta ăn mừng thôi nào!”Khi vừa dứt lời, không biết Mai Hiểu Lâm từ đâu lấy ra dụng cụ mở nắp chai, một loạt âm thanh tách tách vang lên, cô ấy mở hết mấy chai nước có gas sau đó nhét vào tay mỗi người một chai.

Ánh mắt Úy Nam giật giật.

Cô có chút tò mò rốt cuộc giữa Mai Hiểu Lâm và Lưu Cường Toàn có mối thâm thù đại hận gì, nhưng dường như cô ấy không muốn nói ra.

Nếu vậy thì cô cũng sẽ không truy hỏi.

Thế nhưng, dù cô ấy không nói thì cô cũng phần nào hiểu được.


Ngẫm lại dáng vẻ mắt cao hơn đầu của tên Lưu Cường Toàn kia, tính tình lại kiêu ngạo; cô cảm thấy nếu không phải hắn ngồi ở vị trí thư ký xưởng trưởng thì nói không chừng khi bước chân ra cửa sẽ bị người ta đánh chết.

Suy nghĩ này khiến Úy Nam không nhịn được mà tủm tỉm cười.

“Kính Úy Nam một ly! Cô làm rất tốt! Hôm nay tôi đơn phương tuyên bố, từ nay về sau chúng ta sẽ trở thành bạn tốt của nhau.

”Mai Hiểu Lâm nâng chai nước ngọt lên, hùng hổ nói với Úy Nam.

“Đúng vậy, xin kính Tiểu Nam một ly.

Em khiến chị phải nhìn em bằng một cặp khác rồi đấy!” Lăng Bách Lan cũng nâng chai lên.

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng rất vui khi nhìn thấy Tiểu Nam đã trưởng thành.

Nếu sư phụ biết được cũng có thể yên tâm.

” Ngụy Thu Hà không nhịn được cảm kháiÚy Nam không ngờ mọi người đặc biệt vì cô mà mua những món ăn này, càng không nghĩ đến bọn họ muốn chúc mừng cô.

Việc này khiến cô chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng, cầm chặt chai nước có gas mà không biết nên nói gì.

May mắn là đúng lúc này, chiếc loa nhỏ được lắp đặt ở góc văn phòng phát ra âm thanh, sau đó giọng nói rõ ràng của phát thanh viên vang lên.

“Sau đây là bản kiểm điểm của đồng chí Lưu Cường Toàn vì đã có thái độ thô lỗ với đồng chí Úy Nam trong lúc làm việc tại văn phòng nhà máy.

”.