Cô nhìn qua liền thấy bộ bàn ghế bằng gỗ mun mà sau này được bán đấu giá với giá trên trời, nhưng lúc này cô lại không có kiên nhẫn để thưởng thức nó.

Lâm Khâm lục soát trong nhà một hồi, nửa giờ sau, cô chống cằm nhìn tiền trên bàn.

Cả tiền giấy cùng tiền xu tổng cộng là bốn đồng chín hào và tám xu.

Đếm đi đếm lại tận ba lần, không sai chút nào! !.

Cho nên, sau bao nhiêu năm vật lộn, khó khăn lắm mới mua được một chiếc xe hơi, một ngôi nhà và có địa vị xã hội nhất định, cô chỉ ngủ nướng một giấc mà sau đó liền trở về thời kỳ trước khi giải phóng luôn rồi?Tất cả những gì còn lại là một khuôn mặt trẻ trung đầy collagen.

Cô chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ nghèo đến mức này.

Lâm Khâm vừa thở dài vừa cất hết tài sản của mình đi, đúng lúc này cô lại vô tình làm rơi đồng xu khắp sàn.

Lâm Khâm: “! ”Đột nhiên cô lại cảm giác mình hiểu cái gì gọi là nghèo đến nỗi kêu ‘leng keng’ rồi!.

Cô cất kỹ tất cả số tài sản của mình - bốn đồng chín hào và tám xu, vào một cái túi vải luôn mang theo bên người.


Số tiền lớn này cô phải giữ thật cẩn thận, mất chúng cô sẽ trở thành kẻ nghèo hàn, mặc dù tình trạng cô bây giờ cũng không khác là bao.

Cô đã quyết tâm phải kiếm tiền, tuy khuôn mặt xinh đẹp này có thể cho cô chút an ủi, nhưng chỉ có tiền mới làm cô cảm thấy an toàn được.

Còn phải kiếm tiền càng nhanh càng tốt nữa, vì Lâm Khâm sợ một khi chuyện ập tới cô sẽ không thể phản kháng hay thay đổi được, rồi dẫm vào vết xe đổ của Lục Tĩnh Nhiên.

Có tiền thì rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng hơn.

Mấy ngày gần đây, buổi sáng Lâm Khâm đều phụ việc ở tiệm của Lưu Tú Bình, Lưu Tú Bình không để cô vào phòng bếp hay thu dọn bàn nên cô chỉ phụ giúp bưng nước và thu tiền thôi.

"Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi không nhận ghi nợ.

"Người đàn ông vừa nghe bốn chữ "không nhận ghi nợ" đã muốn phản bác, nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, cổ họng gã ta nghẹn lại.

Mi mắt cô cong cong, lại thêm đôi mắt nhút nhát sợ sệt, làm người ta khó mà nói nặng lời với cô được.

Lục Tĩnh Nhiên mười bảy tuổi duyên dáng yêu kiều, dù không trang điểm cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người.


“Để tôi trả tiền, cô bao nhiêu tuổi rồi?”“Cám ơn anh trai, tôi còn đang đi học, sang năm sẽ thi đại học.

”Lục Tĩnh Nhiên vừa đưa đồ đến bàn này xong, thì ông chủ trạm điện thoại công cộng đã vội vã chạy tới gọi cô.

Giọng ông chủ rất lớn, mọi người nghe tiếng thì đều quay lại ngó nghiêng tìm nguồn gốc tiếng kêu, thời đại này việc nghe điện thoại đều dựa vào ông chủ trạm điện thoại công cộng tới gọi người, không có riêng tư gì đáng nói.

“Lục Tĩnh Nhiên cô có điện thoại kìa, mau tới nhận đi!”“Tôi tới liền.

” Lâm Khâm bỏ tiền vào ngăn kéo rồi chạy theo chân mọi người.

Cuối cùng cô cũng chờ được hồi âm, tảng đá trong lòng cô coi như được thả xuống rồi.

Đầu những năm chín mươi, cả xã hội thiếu thốn vật tư.

Cả thành phố chỉ có một trung tâm mua sắm nhỏ, hàng hóa khan hiếm, muốn làm ăn gì trong thành phố cũng khó khăn.

Lâm Khâm muốn kiếm tiền, muốn đi xa.

Hoàn cảnh bây giờ đã thả lỏng hơn mấy chục năm trước nhiều rồi, tiền bắt đầu được lưu thông, ăn cơm không cần dùng phiếu lương thực, ‘đầu cơ trục lợi’ và buôn bán hàng hóa cũng không phải là cái tội để bị lôi ra bêu rếu nữa.

Đây là thời kỳ tích lũy vốn liếng, người trong xã hội đa phần nghèo khó, nhưng cơ hội làm giàu lại nhiều hơn.

.