Quách Triều Minh nói thao thao bất tuyệt, Bạch Hạ Hạ đang nằm đã mơ màng ngủ.

Tiểu Quách không được như vậy, Tần Tiêu nghe thấy mặt càng lạnh hơn.Cằm Bạch Hạ Hạ khẽ động, bỗng lộ ra móng vuốt, tim đập loạn.Nhớ tới lão Liêu kia, nghĩ đi nghĩ lại có lẽ phải đi tới phòng bệnh của họ xem thử.Không ai đề phòng một con mèo cả, cô đi chắc hẳn là không quan trọng đâu.Cô vô tình nghe thấy Tống Bắc nói qua ở phòng bệnh lão Liêu có người ở đó phòng ngừa họ chạy trốn.


Cô chỉ cần chú ý chút sẽ không sao.Mèo nhỏ bỗng nhiên xoay người nhảy ra, vòng tay anh Quách đẹp trai liền trống rỗng.Chân mèo nhỏ đáp đất hoàn hảo, giống như một đám mây trắng bồng bềnh, nhẹ nhàng đi qua.Rút ra bài học từ lần trước dùng lực hơi nhiều, lần Bạch Hạ Hạ đổi phương pháp.Cô nhẹ nhàng duyên dáng dùng chân sau lấy đà đạp đất nhảy lên chứ không hoàn toàn bám chặt vội vàng bổ nhào về phía cửa.Cái đuôi dài của mèo nhỏ vụt một đường trong không khí, nhảy qua chốt cửa, theo đà rơi xuống chân phải đưa ra mở chốt rồi nhẹ nhàng đáp đất.Con mèo xinh xắn vững vàng chạm đất, cái đuôi kiêu ngạo vểnh lên, xứng đáng nhận điểm tuyệt đối cho màn vừa rồi!Cánh cửa đáp lại cô bằng cách mở ra.Mèo nhỏ quá tăng động, không bao giờ có thể nhốt được mèo.Tần Tiêu nghĩ có lẽ con mèo này bị kìm nén quá lâu cho nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.Quách Triều Minh muốn bắt mèo lại nhưng Tần Tiêu đã chen ngang: “Quay lại đây ăn cơm đi.”Anh ta giống như người lớn lo lắng trẻ con chạy loạn nói: “Tôi sợ con mèo chạy loạn trong bệnh viện làm phiền tới bác sĩ.”Bạch Hạ Hạ vẫy đuôi như đáp lại rồi lặn mất sau hành lang, bệnh viện này thiết kế thật kỳ lạ, cô tìm mãi mới thấy được cầu thang chật hẹp.Cô dán sát chân tường lặng lẽ mà đi, bên trong cầu thang khá bẩn thỉu, bốn chân bước lặng yên không phát ra tiếng động nào.Tầng một, tầng hai bệnh viện quân khu Thông Thành đều có người chuyên trông coi, đó là cán bộ, quân nhân đặc thù ở phòng bệnh, là người của nhà nước mới được ở.Từ tầng ba trở lên là bệnh viện cho bệnh nhân bình thường ở, Bạch Hạ Hạ thông qua cảnh sát đã đoán được kế hoạch của Lý Ái Quốc.Ba người lão Liêu mang tội lớn không thể nào thoát khỏi, nên không được rời khỏi bệnh viện.Bệnh viện người đến người đi, hỗn loạn vô cùng, trừ khi phong tỏa cả bệnh viện, nếu không rất khó để đề phòng.Vậy nên suy xét mức độ an toàn chỉ có thể đưa họ vào ở tầng hai, giảm thiểu khả năng trốn thoát của tội phạm.Bạch Hạ Hạ đoán Lý Ái Quốc muốn dùng lão Liêu làm mồi nhử.Cô không nghĩ nhóm buôn lậu có gan lớn đến nỗi vì đồng bọn mà đánh đổi mạng sống, đối mặt nguy hiểm như vậy để đến đây cứu người.Trừ khi có lý do gì đó, không thể không cứu ba người này.Bạch Hạ Hạ cảm thấy không thể nào, Lý Ái Quốc suy nghĩ cẩn thận hơn cô, chắc chắn sẽ cân nhắc đến nhiều thư mà cô không hề nghĩ tới.Hôm qua cô thấy được năng lực suy luận đỉnh cao của Lý Ái Quốc, còn nghe Tống Bắc kể về một chiến công vĩ đại của Lý Ái Quốc.Cô cảm thấy chỉ là đơn giản đến xem kịch thôi, Lý Ái Quốc đổi tên có thể thành nam chính.

Như Lý Dã? Theo như lời Tống Bắc thì Lý Ái Quốc trời sinh quá phù hợp ăn chén cơm này.Có những người không cần học vẫn biết điều tra vụ án, biết làm thế nào để tìm ra nghi phạm.Mèo hoang nhỏ đi một lần bốn tầng lầu phải thở hổn hển, chân cô run rẩy đạp trên bụi bặm trên nền nhà.Trong hành lang tràn ngập mùi bụi, Bạch Hạ Hạ dùng chân trắng chạm vào tường kiểm tra cẩn thận để chắc chắn răng chân cô sạch sẽ, khí thế bừng bừng mà vểnh đuôi đi tới.“407, 407…”Mèo nhỏ đi thằng qua hành lang ồn ào, đi đi lại lại, hành lang phơi đầy quần áo và chăn, màu sắc sặc sỡ chắn ngang bầu trời.Phòng ở đây đều có bốn người, tiếng nói chuyện xuyên qua cửa tràn vào lỗ tai cô.Rất nhanh, Bạch Hạ Hạ đã tìm thấy bởi vì trong sự ồn ào náo nhiệt đó, phòng 407 đặc biệt yên tĩnh, một chút tiếng ồn cũng không có.Mèo Ba Tư trắng như tuyết dừng lại trước cửa phòng bệnh 407, nhìn trái nhìn phải thấy phòng bên cạnh có một bà lão đi ra tay run rẩy cầm một cái phích nước nóng màu đỏ.

Editor: Cá vàng chấm bi.Bà cụ mắt không tốt lắm, không thấy được phía dưới có một con mèo.Bạch Hạ Hạ trót lọt nhảy lên mở chốt cửa, cơ thể nhỏ của cô nhảy lên “lách cách” đóng cửa lại.Người quân nhân đứng canh lão Liêu không đổi, một người đi nghỉ, hai người còn lại cầm súng ngồi ở cuối giường, nhìn tư thế thả lỏng nhưng là bên ngoài nhìn thả lỏng bên trong rất căng thẳng.

Vừa nghe thấy âm thanh hai người cùng lúc quay đầu lại, trên tay giữ chặt súng.“???”“???”Không có ai?Lý Văn, Triệu Văn Bân rời tầm mắt xuống dưới, con mèo Ba Tư vừa vào cửa cái đuôi mềm nhũn rũ xuống đất.Cái đuôi buông thõng, mặt mèo lông xù đáng yêu mềm mại, vô tội mà chớp mắt nhìn họ.


Chân còn như đưa lên giống như là nói với họ: “Meo” Chào hai anh.“Hôm qua chúng ta đã từng gặp nhau, anh không nhận ra tôi à?” Bạch Hạ Hạ biết đôi mắt của cô rất đặc biệt, cố tình sát lại gần làm nũng, cái đuôi vểnh cao.Ba người lão Liêu nghe thấy tiếng động cũng ngồi dậy, Triệu Văn Bân quay người cảnh giác ngay, Lý Văn là một anh chàng rất có tính tình trẻ con, xuất thân là lính trinh sát nháy mắt đã nhận ra Bạch Hạ Hạ: “Mèo?”“Là tôi đây! Ôi, anh còn trẻ mà rất có tiền đồ!” Mèo Ba Tư trắng như tuyết trả lời bằng tiếng mèo kêu, vui sướng chạy đến bên chân Triệu Văn Bân, đuôi dài dán sát vào quần cậu ấy, nhẹ nhàng cọ còn đi quanh chân một vòng.“...!Là nó thật?”Triệu Văn Bân hơi chần chừ, thật ra cậu ấy không nhớ rõ mặt mũi con mèo đã cứu đội trưởng Tần.

Lúc cùng Trung Đoàn Trưởng Tống tới đó, Bạch Hạ Hạ trông như một mớ lông đen đen xám xám mà.Có thể nhìn ra là mèo Ba Tư, con mèo trước mặt cũng là vậy, màu lông có hơi giống nhau.


Chắc là sẽ không trùng hợp tới mức xuất hiện hai con mèo Ba Tư đâu.

Editor: Cá vàng chấm bi.Nhưng mà chẳng lẽ con mèo này đến thăm bệnh? Lý Văn vỗ đầu, khóe miệng giật giật: Mình nghĩ ngợi lung tung gì đó! Có phải là chuyện kinh dị đâu!Nhưng con mèo này nhìn cứ quen quen… Nghe nói mèo khi bắt được chuột thích giữ con mồi lại làm đồ chơi, chẳng lẽ là nhớ tới nên chạy đến đây xem con mồi có thảm hại không? Triệu Văn Bân hắng giọng một cái nói với Lý Văn: “Là con mèo kia.”“Sao nó chạy đến đây được?” Phòng bệnh của đội trưởng Tần ở tầng hai, mà con mèo này lại có thể chuẩn xác tìm đến chỗ họ.Lý Văn: Má ơi, đáng sợ quá!.