Loại bạn bè không tử tế?Chắc sẽ không phải là bà lão này đang nói cô chứ?Bạch Trân Trân giúp Trần Tiểu Sinh xử lý miệng vết thương xong xuôi, ngẩng đầu lên, vừa hay va vào ánh mắt của Vương Kim Phượng, đối phương không hề che giấu sự chán ghét của mình, ánh mắt nhìn cô nồng đượm vẻ chán ghét.

"Thưa cô đây, con trai của tôi trước đó hồ đồ, đón cô vào gia môn nhưng tôi nghĩ có lẽ là cô rất rõ thân phận của mình.

Giữa cô và con trai tôi không có bất kỳ khả năng gì, thu hồi tâm tư không nên có của cô đi!”Bà ta thế này là xem Bạch Trân Trân như là người phụ nữ thấy người sang bắt quàng làm họ, đây là đang ra vẻ lão thái quân để châm biếm cô?Bạch Trân Trân giận quá mà cười, cô bỗng nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống bà lão đang ngồi ở kia.

"Thưa quý bà Vương, bác mắc bệnh hoang tưởng từ bao giờ thế ạ? Tôi cần nhan sắc có nhan sắc, cần dáng người có dáng người, con của bác đứng lên cao tương đương tôi, dáng dấp miễn cưỡng phù hợp tiêu chuẩn đại chúng, có chỗ nào xứng đáng để tôi với cao? Thật sự là buồn cười, bác nghĩ tôi là ai thế?"Vẻ khinh bỉ của Bạch Trân Trân dành cho Vương Kim Phượng sắp ngợp trời.


Cái lão già này vừa thấy mặt đã muốn hủy hoại vẻ đẹp của cô, lúc này còn phát ngôn bừa bãi ở đây, không hề che giấu sự chán ghét và ghét bỏ trong lời nói.

Đây là xem cô là ai chứ?"Vương Kim Phượng, hiện tại đã là năm 99, Đại Thanh đã vong triều sắp một trăm năm rồi, bà ra vẻ lão thái quân gì trước mặt tôi chứ? Bà khoe khoang cái cứt gì? Muốn khoe khoang thì đến tiệm quan tài đi khoe khoang, đừng đến trước mặt tôi làm trò.

”Bạch Trân Trân không vừa mắt tật xấu đó của bà ta, sau khi nói một phen không kịp bụm mặt, đầu mâu của Bạch Trân Trân chỉa về hướng Vương Kim Phát.

"Vương Kim Phát, anh đừng quên, hôm nay là anh muốn cầu cạnh tôi, là anh mời tôi tới, anh chỉ đứng đó nhìn mẹ anh nhục nhã tôi thôi à? Đừng nói với tôi cái gì mà mẹ anh lớn tuổi vất vả, mẹ anh vất vả là cha anh sai, đéo có tí liên quan quần què gì tới tôi, không phải tất cả mọi người lớn tuổi đều là trưởng bối, có người lớn tuổi cũng chỉ là kẻ xấu tính.

”Phần lớn tình huống, Bạch Trân Trân vẫn rất bằng lòng kính già yêu trẻ, nhưng cũng không đồng nghĩa cô là một người không có chút nguyên tắc nào.

Người xấu tính thì tôn kính cái gì mà tôn kính? Nếu bà ta chết rồi, Bạch Trân Trân còn có thể tôn kính thi thể của bà ta, nhưng chỉ với cái miệng thúi của bà ta, chết đưa đến nhà tang lễ, Bạch Trân Trân cũng không trang điểm lại cho bà ta.

Cô bật hết hỏa lực, chửi xong Vương Kim Phượng lại chửi đến Vương Kim Phát, chửi cả hai người đến mức tím mặt, vương Kim Phượng thì che ngực nói không ra lời, hiển nhiên chưa bao giờ gặp người chửi bới không nể nang bà ta như Bạch Trân Trân.


Sau khi chửi người một cách hoàn mỹ, Bạch Trân Trân vẫy tay với Trần Tiểu Sinh, ra hiệu ông ta đi với mình.

Trần Tiểu Sinh nhìn thấy dáng vẻ ý chí chiến đấu sục sôi của Bạch Trân Trân thì cũng cảm thấy quang vinh, ngẩng đầu bước đi sau lưng cô đi ra ngoài.

Đại sư không hổ là đại sư, không cần biết là lúc nào, đại sư đều không rơi vào thế hạ phong.

"Cô đứng lại đó cho tôi!"Lúc này Vương Kim Phượng cuối cùng đã hòa hoãn, bà ta che ngực thở phì phò, chỉ vào Bạch Trân Trân lớn tiếng quát.

Bà ta sống cao tuổi thế này rồi, cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào dám đối xử với bà ta như vậy.


Bạch Trân Trân không quay đầu lại nói: "Tôi cứ không dừng lại đấy, bà quản trời quản đất còn muốn quản tôi đi với không đi à? Tôi không thì làm gì? Ở lại nơi này nhìn bà tắt thở sao?"Cái tuổi này của Vương Kim Phượng sợ nhất là chết hay sống, hết lần này tới lần khác Bạch Trân Trân nói chuyện chuyên đâm xuyên ngực của bà ta.

Bà ta phát hiện mình không đối phó được Bạch Trân Trân, Vương Kim Phượng nắm tay Vương Kim Phát, để anh ta đi xử lý Bạch Trân Trân.

.