Không đợi Bạch Trân Trân nói xong, Từ Phong đã mở miệng ngắt lời cô ấy, cậu cười tủm tỉm vuốt tóc của mình, cười híp mắt nói: "Cô Bạch, tôi là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, tôi tin tưởng khoa học."Bạch Trân Trân: "..."Được thôi, đối phương đã nói như vậy, hiển nhiên chủ đề này đã không thể tiếp tục nữa, Bạch Trân Trân cũng không có ý định thuyết phục Từ Phong.Dù sao trước lúc xuyên qua, cô cũng là chiến sĩ kiên định với chủ nghĩa duy vật, lại bởi vì luôn luôn làm việc tại nhà tang lễ nhưng lại chưa từng trải qua sự kiện linh dị gì, cho nên những chuyện ma quỷ thần tiên gì đó, bình thường Bạch Trân Trân cũng xem như là nói vô căn cứ.


Coi như tận mắt nhìn thấy, chiến sĩ chủ nghĩa duy vật cũng có thể căn cứ phương diện khoa học tìm ra lời giải thích khoa học hợp lý.Cô biết thuyết phục Từ Phong khó khăn cỡ nào, nước mắt trâu chỉ có thể gặp quỷ, không thể nhìn thấy oán khí."Vậy được rồi, tạm biệt, cậu Từ, cám ơn cậu đã đưa tôi về nhà."Bạch Trân Trân nói cám ơn một lần cuối cùng với Từ Phong, sau đó đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.Từ Phong: "..."Nhìn Bạch Trân Trân bước nhanh rời đi, vẻ mặt cậu hiện vẻ phức tạp khó thấy, cô thế mà không có ý định thuyết phục mình, cũng không có ý định chào hàng giáo phái hoặc là tín ngưỡng nào đó với cậu.Dứt khoát thế sao? Không chừng cô hơi mời chào chút là mình đã tin rồi...Có điều đáng tiếc là, bất kể cậu nghĩ cái gì thì đều đã vô dụng, Bạch Trân Trân dứt khoát quay người rời đi, hoàn toàn không cho cậu cơ hội đổi ý.Mãi cho đến khi bóng hình Bạch Trân Trân đã hoàn toàn biến mất, Từ Phong mới lái xe rời đi.Sau khi Bạch Trân Trân về nhà, tắm rửa sau đó thay bộ quần áo khác, lại giặt sạch sẽ chiếc áo Từ Phong cho, phơi trên ban công, chuẩn bị sau đó có thời gian lại sẽ trả quần áo lại cậu.

Sau khi làm xong hết thảy, cô ngồi mềm oặt ở trên ghế sa lon, mãi một lúc lâu cũng không muốn động đậy.

Sự việc hôm nay quá nhiều, cả một ngày nghỉ đang tươi đẹp bị phá hoại không ra hình thù gì, tâm trạng tốt của Bạch Trân Trân đã bị phá hỏng gần như sạch sẽ, dứt khoát không làm chuyện gì khác nữa, trở về phòng nghỉ ngơi vậy.***"Mẹ, con sai rồi, van xin mẹ đừng tự làm mình tức giận, con nhận lỗi với mẹ còn không được sao?”Từ lúc Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh rời đi, Vương Kim Phượng đã tức giận tới mức ngất đi, Vương Kim Phát vừa thuận khí vừa ấn huyệt Nhân Trung, khó khăn lắm mới khiến người tỉnh lại.


Nhưng mà sau khi tỉnh lại Vương Kim Phượng không nói một lời, không ăn không uống, toàn thân cứng ngắc nằm ở trên giường, tựa như là người chết sống lại.Vương Kim Phát thấy bà ta thế này, lập tức cảm thấy trái tim khối óc đều mệt.Chỉ cần mỗi lần Vương Kim Phượng không vui, bà ta sẽ giống như là một người chết sống lại nằm lỳ một chỗ, không ăn không uống, không nói một lời, nếu Vương Kim Phát không dỗ xuôi thì bà ta có thể nằm không nhúc nhích như thế ba ngày.Năm nay Vương Kim Phượng đã sáu mươi hai tuổi, trước kia bà ta khổ sở quá nhiều, sức khỏe vẫn luôn không tốt, Vương Kim Phát làm gì nỡ để bà ta chịu đau khốn khổ này?Anh ta quỳ gối ở bên người Vương Kim Phượng, lại cúi đầu nhận sai, lại thề thốt, dù thế nào cũng đó nói rát họng rồi nhưng Vương Kim Phượng vẫn không nói một lời, dường như như là đã chết.

Vương Kim Phát cúi thấp đầu quỳ gối bên người Vương Kim Phượng, không nói thêm nữa.Tiểu quỷ ngồi trên vai anh ta đang ôm cổ Vương Kim Phát, nhẹ nhàng cọ xát, tựa như là đang an ủi anh ta.Vốn dĩ Vương Kim Phát đã chìm vào khoảng không vô định, nhưng ớn lạnh lan tràn trên gương mặt khiến đầu óc trống rỗng của anh ta lại khôi phục bình thường, Vương Kim Phát đảo đảo tròng mắt, nghiêng đầu nhìn vai của mình giây lát.


Nước mắt trâu đã mất đi hiệu quả, anh ta không nhìn thấy tiểu quỷ ngồi trên vai mình, có điều thông qua từng đợt ớn lạnh, anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu bé.Vương Kim Phát thở ra một hơi, tâm trạng đột nhiên khá hơn một chút..