Trên đường đi về Lâu các, rất nhiều đệ tử đều trợn mắt thật to nhìn về phía hắn, Bắc Tiểu Lục thầm nói nhỏ: “ Bọn người này đôi mắt có vấn đề hết ư, sao tên nào tên đấy cũng trợn mắt ra”.

Hắn có lẽ nên nói việc này cho dì nhỏ, không thì đệ tử môn phái mà ra ngoài chẳng phải rất mất mặt.
Hắn nghi hoặc hỏi An Tư Hạ :’ Muội có biết tại sao đi đến đâu tên nào cũng trợn mắt lên không”.
An Tư Hạ suy tư một lúc rồi lắc lắc đầu nhỏ.

Bắc Tiểu Lục thấy vậy cũng không để trong lòng.

Hắn đâu biết các đệ tử coi An Tư Hạ là tiểu công chúa, thường ngày tinh nghịch, kiêu ngạo vậy mà giờ lại nắm tay khép nép bên một thằng nhóc.

Bọn họ nếu như không biết hắn là con trai của đại tiểu thư thì đã lao lên dạy dỗ hắn một bài học rồi.
Cuối cùng cũng về đến Lâu các, vào trong sảnh đường chỉ thấy mẫu thân đang ngồi nhâm nhi tách trà, bên cạnh còn có dì nhỏ đang thì thầm với nhau.

Thấy hắn xuất hiện thì lại nghiêm trang, điều này làm hắn rất tò mò.
Nhất là khi nhìn hắn rồi lại nhìn sang An Tư Hạ, ánh mắt như có điều gì không đúng cho lắm.
An Tuyết khẽ cười vẫy tay nói: “ Hạ Hạ đến bên cô cô nào”,
An Tư Hạ gật đầu, chạy đến đến bên Anh Tuyết, sau đó ngoảnh sang bên An Nguyệt khẽ hô :” A di” sau đó cúi đầu.
An Nguyệt thấy vậy sẽ cười, rồi ôm nàng vào lòng, cưng chiều nói:” Không có gì, a di biết tất cả là lỗi của Tiểu Lục, Hạ Hạ rất ngoan nha”.

An Tư Hạ nghe vậy không những không gật đầu mà còn lắc lắc đầu nhỏ liên tục.

Nàng gấp gáp nói :” A di, là do Tư Hạ ham chơi, không phải lỗi của Lục ca đâu.

A di đừng trách phạt huynh ấy”.
Mọi người nhìn nàng gấp gáp đỏ cả mặt, An Tuyết không sợ loạn thiên hạ cười tủm tỉm nói: “ Tư Hạ, nhanh vậy con đã đau lòng thay cho tên tiểu tử này rồi”.

Nàng có giả vờ tủi thân :” Cô cô thương con từ nhỏ, mà chưa thấy Hạ Hạ đau lòng thay ta bao giờ”.
Bắc Tiểu Lục rất là bất đắc dĩ với dì nhỏ của mình, nhìn sang bên An Tư Hạ thấy cô nàng này quay mặt vào trong lòng mẫu thân.


— QUẢNG CÁO —
An Nguyệt khẽ trừng muội muội mình rồi nói với nhi tử :” Tiểu Lục mua vào ăn đi, chắc là đói lắm rồi.

“, nàng vỗ nhè nhẹ vào An Tư Hạ nói tiếp “ Hạ Hạ, con cũng vào ăn cùng với Tiểu Lục đi “.
Hắn nghe vậy thì nhanh chóng dẫn An Tư Hạ đi rửa tay, rồi vào phòng ăn, quả nhiên bên trong có một bàn ăn thịnh soạn.

Hắn thật sự rất đói, rèn luyện cả sáng làm hắn tiêu hao nhiều năng lượng.

Đây cũng là luyện thể tiêu hao nhiều hơn so với bình thường.
Bên cạnh An Tư Hạ ăn rất ít, có lẽ không hợp khẩu vị, cũng có thể do ăn vặt no rồi.

Một bên chủ yếu ngắm Bắc Tiểu Lục ăn, chủ động yên tĩnh gắp đồ ăn cho hắn.

Hắn cũng cảm thấy rất như vậy rất tốt, không biết bên ngoài hai người đều nhìn thấy.
An Tuyết nói :” ây nha, cháu nhỏ đã có người bên cạnh gắp đồ ăn cho rồi”.
An Nguyệt thấy vậy cười nói, hiếm khi trêu chọc : “ Nếu không muội cũng đi kiếm đạo lữ đi nha”.
An Tuyết nghe vậy thì quyết định im lặng.

Nàng thấy muội muội như vậy dò hỏi “ Mặc dù chúng ta không ép muội nhưng mà điều kiện lọt vào mắt muội cũng không khỏi quá cao đi “.
An Tuyết thấy tỷ tỷ nói vậy cũng bình thản nói: “ Hừ, toàn mấy tên kém cỏi còn muốn làm phu quân muội , quả thật si mơ, vọng tưởng”.
Nàng quyết định không để cho tỷ tỷ tiếp tục câu chuyện này tranh thủ nói sang chuyện khác :” Tỷ biết còn nhớ Cầm Linh bí cảnh “.Mặc dù biết muội muội cố ý nói sang chuyện khác, nàng cũng không vạch trần.

An Nguyệt trầm tư khẽ nói là bí cảnh mà Cầm Linh tiên tử phát hiện đó sao.
An Tuyết thấy tỷ tỷ tập trung sang chuyện này, thở phào một hơi.

Nàng gật đầu nói 3 ngày nữa bí cảnh này sẽ mở ra, tông môn đang quyết định danh sách đi vào.


— QUẢNG CÁO —
An Nguyệt nghe muội muội nói vậy, quyết định hỏi bảo bối xem có muốn đi một chuyến vào đó không.

Nói thật bí cảnh này rất nguy hiểm, ngày trước nàng cũng có cơ hội đúng dịp đi vào.

Lần đó nguy hiểm tới mức nàng suýt ngã xuống, bên trong không chỉ có nhiều nơi nguy hiểm.

Mà lòng tham tu sĩ cũng là điều làm cho con người ta thấy rét run lên được.
Nhìn ánh mắt của tỷ tỷ, An tuyết nói: “ Tỷ lo lắng gì chứ, Tỷ hồi đó khờ khạo như vậy mới nguy hiểm.

Chứ Tiểu Lục thiên phú vừa mạnh, lại còn chăm chỉ tu luyện, giờ hắn cũng là luyện khí tầng 9 rồi, cũng nên bước vào con đường lịch luyện.

Làm mẫu thân tỷ cũng biết tên tiểu tử kia có bao nhiêu cân lượng mà.


Đúng vậy An Nguyệt sao không biết Bắc Tiểu Lục rất mạnh chứ, chỉ là làm mẫu thân nàng vẫn rất có một cảm giác không nỡ.

Nhưng nàng biết tính tình của nhi tử, hắn biết chắc chắn sẽ đi.

Nghĩ thoáng một chút Tiểu Lục thật ra rất lợi hại chỉ lo lắng hắn thiếu khuyết kinh nghiệm ăn thiệt thòi.
Đợi một lúc lâu các nàng cũng thấy hai tên tiểu quỷ này ăn no ra ngoài.

Nàng cũng không vòng vo nói cho hắn biết cơ hội này.

Bắc Tiểu Lục nghe xong lẩm bẩm :” Cầm Linh bí cảnh” trong trí nhớ của hắn không có loại bí cảnh này.


Nhưng điều này không trở ngại việc hắn muốn đi.
Hắn gật đầu đồng ý: “ Mẫu thân, con cũng sẽ tham gia lần này”.

An Nguyệt nghe nhi tử nói vậy cũng không phản đối gật đầu.

Nghĩ chút nàng từ trong nhẫn trữ vật cầm ra một ngọc giản, nói :” Đây là Ẩn Khí Quyết địa giai trung phẩm công pháp, che dấu tu vi, dưới Ngưng Thể Kỳ tu sĩ không ai có thể tra xét được con”.
Bắc Tiểu Lục nghe thấy vậy giật mình, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.

Hắn lại bỏ sót điều này, mặc dù hẳn không để ý nhưng hắn vẫn biết thiên phú của mình.

Hắn bây giờ mới ba tuổi hơn, Luyện khí tầng 9 nếu như để ai biết thì hắn lịch luyện rất dễ bị để ý.

Vậy mà hắn lại bất cẩn như vậy, cũng may mẫu thân suy xét chu đáo.

Hắn cũng minh bạch ý của mẫu thân.
An nguyệt thấy biểu tình của nhi tử, khẽ cười.

Nàng biết nhi tử luôn suy nghĩ cẩn thận, nhưng làm mẫu thân nàng cần chu đáo hết sức có thể.

An Nguyệt nàng cũng không phải hồi còn nhỏ ngây thơ, sống tới bây giờ, sự tàn khốc của tu chân giới nàng đã trải qua vô số kể.

Nàng biết không phải nhi tử quên mà do Tộc địa và Thần Phong Cốc mọi người rất hòa ái, làm cho hắn thấy an toàn, thoải mái, không hề che giấu bất cứ điều gì.

Nhưng đi ra bên ngoài lịch luyện đây chính là điều chí mạng, nàng cũng đang nhắc nhở nhi tử, cẩn trọng hơn nữa.
Nàng khẽ nói tiếp :"Bên trong bí cảnh, ở phạm vi bên ngoài gặp được Yêu thú cấp cao xác suất không lớn, bình thường đệ tử Luyện khí cũng không gặp nhiều nguy hiểm, nhưng càng đi sâu vào bên trong tuyệt đối có đẳng cấp cao Yêu thú tồn tại, tuy rằng bọn chúng bình thường đều tại sâu bên trong bí cảnh, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài dạo chơi, nếu như gặp được liền nguy hiểm, con phải chú ý".
Bắc Tiểu Lục gật gật đầu đáp “ Thưa mẫu thân, con sẽ cẩn thận”, có người thân thật là tốt, dù kiếp này hai kiếp trước hắn đều rất viên mãn.

— QUẢNG CÁO —
Bắc Tiểu Lục sau khi lấy đủ thông tin cần thiết hắn cũng không kịp chờ đợi về phòng tu luyện.

Hắn bây giờ cần có rất nhiều việc để làm, cần chuẩn bị mọi thứ chu đáo.
An Tư Hạ một bên cạnh nghe từ đầu cuối nhưng không hề mở miệng.


Nàng biết nàng với tu vi luyện khí tầng 1 đi chỉ cản trở huynh ấy thôi, vậy nên nàng cắn răng ở một bên nhìn.

Nhìn Bắc Tiểu Lục chạy đi về tu luyện, nàng thầm thề nàng sẽ chăm chỉ tu luyện, đuổi kịp bước chân huynh ấy.

Nàng muốn làm người con gái đi bên cạnh huynh ấy, dù có phải trải qua địa ngục nàng cũng nguyệt ý.
Hai tỷ muội sau khi thấy Bắc Tiểu Lục đi thì mới quay đầu nhìn An Tư Hạ hỏi: “ Hạ Hạ tiểu công chúa của chúng ta quả thật rất thông minh nha, sao lúc con bên cạnh Tiểu Lục trông ngốc nghếch thế nhỉ” An Tuyết nghi vấn.
An Tư Hạ dỗi một tiếng: “ Con không thèm để ý cô cô nữa”.

Nàng quả thật rất ngốc nghếch, IQ khi bên Bắc Tiểu Lục gần như là bằng không.

Nhưng bình thường trái lại nàng thật sự rất thông minh, mọi chuyện đều có thể minh bạch.

Cũng may Bắc Tiểu Lục là người có thể tin tưởng được, nếu không với tích cách bị bán còn đếm tiền giúp quả không sai.

Vậy nên trong các bộ tiểu thuyết nữ nhân vật phản diện rõ ràng không ngu ngốc nhưng đều chết rất thảm.

Bởi vì các nàng đặt niềm tin vào sai người, dẫn đến nhận kết quả bi thảm như vậy.
Nàng cũng phải trở về tu luyện thôi, cần phải trước khi huynh ấy về phải nâng cao tu vi nhất có thể.

Nói rồi làm An Tư Hạ nhanh chân chạy về phía động phủ của mình.
An Nguyệt và An Tuyết nhìn theo cảm thán không nói, động lực khi yêu thật đáng sợ.

An Tuyết khinh bỉ tỷ tỷ mình, chính nàng chẳng phải cũng khờ khạo khi ở bên tỷ phu sao.

An Tuyết tự hỏi lòng mình, chẳng lẽ tình yêu lại có thể làm con người ta IQ đóng băng như vậy sao.

Nàng cũng không muốn mình như vậy, ừm đúng là như vậy, không cần đạo lữ là tốt nhất.

Nghĩ tới đây nàng liền vui vẻ trở lại, điều này làm An Nguyệt ở bên rất nghi hoặc điều gì làm muội muội vui vẻ như vậy.
Nàng cũng nên đi tu luyện, không thể để khi trở về tộc địa lại bị phu quân nàng bỏ cách một đoạn được.
Đến khi An Tuyết lấy lại tinh thần thì phát hiện chỉ còn mỗi mình nàng, điều này làm nàng rầu rĩ không thôi..