Lần đầu tiên Long Bạch Bạch nhìn thấy Chu Kì Nghiêu, hắn đang núp trên đường sỏi đá cách ngự thiện phòng của hoàng đế không xa, ôm bụng nhìn về hướng đó một cách đáng thương.

Hắn thật đói, ma ma trong cung không cho ăn no, hắn là nam tử nên ăn rất nhiều, thật sự là đói không chịu nổi, hắn không nghe lời ma ma nói, tùy tiện tìm một bộ quần áo thái giám, rồi đi theo cung nữ giao đồ ăn tới nơi này.

Hắn chính mắt nhìn thấy cung nữ kia vào nơi đó, tì nữ ra ra vào vào, đều cầm thực hạp.

Bên trong khẳng định có đồ ăn ngon….

Long Bạch Bạch nuốt nước miếng, ôm bụng nhìn những thực hạp này, nhìn chằm chằm, hắn rất đói.

Hắn còn chưa kịp chờ được cơ hội lén đi vào, đã bị hai tên thị vệ khiêng như khiêng gà bắt quỳ xuống: “Hồi bẩm hoàng thượng, bắt được một tên thái giám đang lén lút, có đánh chết tại chỗ không?”

Trên long liễn được che bởi vải vàng, mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh, từ bên trong vang lên một tiếng nói lạnh lẽo: “Tra, là thật, đánh chết.”

Dứt lời, đại thái dám Tô Toàn đi theo liền hô một tiếng, lập tức long liễn muốn rời đi.

Cũng là do tiểu thái dám này xui xẻo, vừa vặn lại gặp phải hoàng thượng từ lãnh cung quay về Dưỡng Tâm điện đi ngang qua nơi này, ngày thường ở trong này sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt rồng, lúc ấy hắn nhìn thấy một tiểu thái dám đang lén lút trốn sau một khối núi giả.

Hiện giờ hoàng thượng đã lên tiếng, sợ là phải vào ám phòng, cho dù là thật hay giả, đã kinh động thánh giá, tiểu thái giám này nhất định phải mất mạng.

Long Bạch Bạch chỉ nghe rõ được chữ “đánh chết”, lúc tiến cung nghĩa phụ đã dặn dò hắn, tễ chính là chết, hắn không thể chết được, hắn còn muốn tiến cung có được thánh sủng, còn phải giúp Vân gia vượt qua được khó khăn.

Tuy rằng hắn không hiểu được cái gì gọi là có được thánh sủng, nhưng sau khi hắn được đưa vào vẫn luôn nhớ kỹ điều này, nếu còn nhớ cái gì khác, chính là cảm giác khó chịu khi đói bụng.

Nếu chết sẽ không thể ăn được đồ ăn ngon, hắn không thể chết được, Long Bạch Bạch vừa nghe thấy điều này, lập tức lắc đầu nói: “Không, không được! không thể chết được!”

Sau khi hắn tiến cung, ma ma Vân gia đi theo ngày ngày dạy dỗ hắn báo ân, nên không thể chết được, cho nên hắn nhớ kỹ, thứ nhất, không thể chết được; thứ hai, phải giúp Vân gia.

“Lớn mật! sao ngươi dám lớn mật như vậy? lập tức đánh chết!” đại thái giám Tô Toàn quát lớn một tiếng, lập tức cơ thể gầy gò của Long Bạch Bạch bị đè sấp xuống.

Mạng nhỏ lập tức không còn, Long Bạch Bạch ngẩng đầu cố gắng giãy dụa, không nghĩ tới người nhìn thì gầy gò lại có sức lực như vậy, hơn nữa sức mạnh có thể coi là vô hạn, sau khi ném đi hai thị vệ kia, lập tức chạy lại đây, ôm lấy long liễn không buông tay.

Long Bạch Bạch cố gắng ngẩng đầu nhìn nam tử ngồi bên trong lớp vải màu vàng kia, hắn không muốn chết, hắn còn chưa ăn no, ít nhất không thể làm quỷ đói được.

Ùng ục…..

Lúc này bụng đột nhiên kêu lên, Long Bạch Bạch càng uất ức, sao lại không cho ăn no, tốt xấu, tốt xấu gì trước khi chặt đầu còn cho ăn no, trong kịch đều có cơm chặt đầu.

Mọi người bị tình huống bất ngờ này dọa sợ, sau khi lấy lại tinh thần, lập tức có thị vệ không khách khí rút bội kiếm ra, nhưng dù vậy mọi người đã chần chờ một thời gian, sợ là sẽ khiến thánh thượng nổi giận.

Thế nhưng, tính tình hoàng đế luôn luôn  âm tình bất định khó có dịp lại lên tiếng: “Thả  hắn.”

Mũi kiếm sắp chạm vào lưng Long Bạch Bạch lập tức dừng lại, hai vị vệ kia quỳ xuống, không dám nhìn mặt rồng.

Long Bạch Bạch lại không được dạy cái này, hắn nghĩ mình bám vào long liễn có hữu dụng, thế là đi tới trước cọ cọ, tiến tới gần một chút.

Tô Toàn đang muốn quát lớn, nhưng hoàng thượng vẫn chưa lên tiếng, hắn nghĩ lại thấy hôm nay hoàng thượng khác thường, lại liếc mắt nhìn tiểu thái giám này, vừa rồi ở xa không nhìn kĩ, hiện giờ vừa thấy…. ngay cả Tô Toàn đã nhìn quen những phi tần trong hậu cung cũng nhìn tới ngây người, dung mạo này nếu không phải là nam tử, sợ là ngay cả Ngọc Qúy Phi năm đó được sủng ái nhất cũng không bằng.

Hắn từ khi tân đế lên ngôi đã làm đại thái giám, ban đầu nghĩ khuôn mặt của tân đế là có một không hai, không ngờ tiểu thái giám này…..

Hắn ý thức được điều gì, tân đế không phải là đã?

Long Bạch Bạch không biết suy nghĩ của người bên ngoài, hắn đi tới một vị trí gần đó, cách màn che, mạnh dạn lên tiếng, cố chấp kiên trì: “Ta không muốn chết.”

Trong long liễn cũng không có tiếng vang truyền ra, giống như bên trong không có bóng người.

Tô Toàn tuy rằng cảm thấy hoàng thượng sợ là coi trọng tiểu thái giám này, nhưng tiểu thái giám gan lớn dám có kè mặc cả với hoàng thượng hắn là lần đầu tiên nhìn thấy, ban đầu nghĩ cho dù hoàng thượng coi trọng, cũng không thể chịu được mà nghĩ lại, ai ngờ, cách màn che, truyền ra thanh âm của tân đế, không có phập phồng, nghe không ra cảm xúc: “Ừ.”

Tô Toàn sợ ngây người, đây… rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Những người ở đây cũng giật mình.

Long Bạch Bạch nghe không hiểu từ “Ừ” là có ý gì, ngày thường không ai nói chuyện với hắn, hắn cũng quen nói chuyện một mình, vì thế hắn liền hạ mắt chạm vào cây gõ đang đỡ long liễn: “…… ngươi sao không hỏi ta vì sao không muốn chết? mùi vị của chết cũng không tốt, ta không thể được ăn đồ ăn ngon, làm một con quỷ chết đói rất thảm. cho nên,” Long Bạch Bạch hít sâu một hơi, lén liếc một cái, “Ta có thể ăn no xong rồi mới chết được không?”

Hắn mở to mắt, ma ma nói mọi người trong cung không dễ thương lượng đưa đủ cơm cho hắn,  cho nên hắn mới không đủ ăn, cũng không cho hắn nói với người bên ngoài, nhưng hắn rất đói, nếu có thể ăn no, vậy, vậy cho dù bị cái gì tễ kia, cũng được. cũng không được, hắn còn muốn báo ân, nhưng hắn phải chết rồi…..

Long Bạch Bạch thấy mình không thể quay đầu lại, nhưng hắn không hiểu, liền càng nóng nảy, đi lên phía trước từng bước, tội nghiệp nhìn về phía người hình như dễ nói chuyện kia: “Ta rất đói.”

Trong long liễn lại truyền ra âm thanh: “ngẩng đầu lên.”

Lần đầu tiên đầu óc Long Bạch Bạch lại linh hoạt như vậy, nhanh chóng ngẩng đầu.

Trong long liễn lại trầm mặc một lúc, rồi lại nói với hắn thêm một lời khó hiểu, “Cởi mũ xuống.”

Trên đầu hắn còn đội mũ thái giám, chỉ lộ ra khuôn mặt.

Long Bạch Bạch tuy rằng không hiểu vì sao phải cởi mũ, nhưng ma ma luôn dạy hắn phải nghe lời, hắn liền nâng tay gỡ xuống, lập tức một đầu tóc đen như mực trút xuống, không nói lời nào, khi thiếu niên mười tám tuổi đắm chìm trong ánh mặt trời, cả người giống như sáng lên, sau đó sẽ mọc cánh thành tiên mà bay đi.

Tân đế ở trong long liễn trầm mặc càng lâu, lâu đến mức Long Bạch Bạch vừa muốn động, thanh âm của tân đế trong long liễn lại truyền ra, chỉ là không biết có phải là ảo giác hay không, còn mang theo ý tứ khác: “Dẫn hắn trở về cùng trẫm.”

“Nhưng hoàng thượng, thân phận của hắn còn chưa điều tra rõ, này….” Tô Toàn mặc dù đã đoán được hoàng thượng đã coi trọng tên thái giám này, nhưng cũng phải điều tra rõ thân phận, lỡ như là thích khách thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng Tô Toàn vừa mới mở miệng, chợt nghe trong long liễn truyền ra vài tiếng ngón trỏ gõ gõ, đây là dấu hiệu hoàng thượng không kiên nhẫn, Tô Toàn lập tức câm miệng, nhanh chóng mang Long Bạch Bạch đang ngơ ngác đi.

Kết quả ngốc tử này còn hỏi một câu có phải là có đồ ăn không? Sau khi ăn thì chết như thế nào? Có đau hay không, hắn rất sợ đau.

Nếu là ngày xưa, Tô Toàn đã sớm không kiên nhẫn, nhưng hiện giờ vị này đã được hoàng thượng coi trọng, tương lại ra sao cũng còn chưa biết, hắn đau đầu trả lời từng câu một.

Ngay khi Tô Toàn nghĩ sau này hắn sẽ không được sống yên ổn, kết quả tiểu thái dám này càng nói càng cúi đầu, bước chân cũng dần chậm lại, nhanh chóng rơi lại phía sau, Tô Toàn cũng không giám thúc giục, ban đầu còn lo lắng hoàng thượng sẽ tức giận, kết quả lại đột nhiên nghe được thanh âm của tân đế ở phía trước truyền tới: “để cho hắn đi lên.”

Không chỉ là Tô Toàn, tất cả cung nhân ở đây đều sợ ngây người, tiểu thái giám này có tài đức gì? Chỉ dựa vào khuôn mặt sao?

Kết quả bọn họ bên này còn đang ngơ ngác, lúc này tiểu thái giám kia cũng không ngu ngốc, tự mình vui vẻ bước lên đằng trước, tự mình bò lên trên.

Long Bạch Bạch đã sớm đói không còn sức, lời này hắn nghe là hiểu, đi lên chính là leo lên, trước kia khi hắn trở về nhà ân nhân cũng được cho phép đi lên, lúc ấy mới được phép đi lên, để khỏi phải đi bộ.

Động tác của Long Bạch Bạch rất nhanh, tân đế đã có mệnh lệnh, những người này không dám ngăn cản.

Long Bạch Bạch nhanh chóng tự mình vén rèm lên leo lên trên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam tử tuấn mĩ ngồi trong long liễn, trong nháy  mắt nhìn vào ánh mắt kia, động tác của Long Bạch Bạch liền ngừng lại, ngơ ngác nhìn khuôn mặt kia, quên luôn động tác.

Tô Toàn ở phía sau không rõ, cho nên dùng ánh mắt thúc giục một phen, kết quả khiến cho hắn hoảng sợ khi nhìn thấy một màn này, hắn trơ mắt nhìn tiểu ngốc tử kia há miệng nói với hoàng đế một câu: “Bộ dạng của ngươi cũng thật đẹp.”

Lời  này của Long Bạch Bạch là thật tâm thật lòng, hắn còn chưa gặp qua ai đẹp hơn mình.

Đương nhiên tiền để là hắn chưa nhìn rõ bộ dạng của mình.

Tiểu ngốc tử này vừa dứt lời, mọi thanh âm đều im lặng, mọi người đều quỳ trên mặt đất, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, ngay cả Tô Toàn luôn luôn được hoàng đế yêu thích cũng vội vàng quỳ xuống, hắn đã nhìn qua thủ đoạn tàn bạo của tân đế từ khi đăng cơ tới nay, ngốc tử này…. Sợ là phải chết.

Sau khi Long Bạch Bạch  nói xong còn chớp chớp mắt, chờ khen, trước kia khi còn ở trong phủ ân nhân, hắn chỉ cần khen các tỷ tỷ xinh đẹp, bọn họ sẽ cho hắn một khối điểm tâm, ăn ngon lắm.

Ca ca này đẹp như thế nhất định là sẽ cho hắn đồ ăn ngon?

Chu Kì Nghiêu ngồi ở trong long liễn, cách một tầng vải vàng hắn chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, nhưng giờ phút này đối phương đang ở trước mặt hắn, càng giống với người trong tưởng tượng của hắn.

Mấy năm nay hắn một mực đi tìm, nhưng hắn chỉ là một phàm nhân, nếu có thể tìm thấy tiên nhân kia?

Nhưng hắn không cam lòng, mấy năm nay hắn một mực nghĩ, nếu người nọ trưởng thành bộ dạng sẽ như thế nào?

Trong đầu hắn từng ảo tưởng vô số lần dung mạo của đối phương, cũng không có loại nào khiến hắn vừa lòng, cho tới khi nhìn thấy cung nhân này, vừa liếc mắt một cái, giống như bộ dạng lớn lên của người nọ trong trí nhớ, chỉ tiếc…..

Chu Kì Nghiêu vừa nghĩ tới điều này, liền nhìn thấy ngốc tử trước mắt này cười lấy lòng, mím môi, một tay ôm lấy bụng đói đang kêu ùng ục, ngồi xổm ở nơi đó, sợ hãi không dám tới gần.

Ý nghĩ vừa trỗi dậy trong lòng Chu Kì Nghiêu liền không còn nữa: chỉ tiếc…. rốt cuộc không phải hắn.

Thiếu niên thiên nhân kia, sao có thể ngốc nghếch như vậy được?