Động tác Long Bạch Bạch quá nhanh, Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới ngốc tử này thế nhưng lại nhanh nhảu như vậy, ngay cả thứ này mà cũng dám nhặt. khi hắn muốn giơ tay đem tú cầu trên tay Long Bạch Bạch ném xuống, cũng đã không kịp rồi.

Trong giây lát cũng không biết đám người này từ đâu mà tới, liền nhanh chóng bao vây lấy hai người.

Vẻ mặt nam tử cầm đầu rất khôn khéo, trên mặt có một chòm râu dê, chờ nhìn rõ ràng bộ dạng Long Bạch Bạch ánh mắt liền sáng lên, ánh mắt cô nương cũng thật là tốt, ném một cái đã chọn được một công tử tuấn tú như vậy, bộ dạng này so với những công tử hắn đã gặp còn đẹp hơn.

Chờ hắn nhìn thấy tú cầu đang nằm trên tay công tử kia, ánh mắt càng sáng hơn.

Hắn lập tức hạ mắt đáng tiếc, vị công tử này khí chất càng thêm xuất chúng hơn, bộ dạng cũng tốt, thế nhưng hai vị không phân biệt được đều sàn sàn như nhau, đứng cùng một chỗ không phân cao thấp.

Thế nhưng đang định nói chuyện lại nhìn vào đôi mắt của công tử cao hơn kia, không biết vì sao cả người đều lạnh run, luôn cảm thấy ánh mắt của công tử này lạnh tới dọa người.

Long Bạch Bạch chỉ là tò mò, hắn vốn là người có nhan sắc, nên nhìn thấy cái gì đẹp thì muốn nhìn xem, kết quả vừa mới nhặt lên liền nhìn thấy có thật nhiều người chạy tới đây, hắn mờ mịt nhìn một vòng, cuối cùng tầm mặt dừng lại trên người Chu Kì Nghiêu đã muốn đen mặt, Long Bạch Bạch yên lặng nhanh chóng đem mứt quả còn lại ăn vào miệng.

Lúc này mới ném đồ xuống mặt đất, chạy tới phía sau Chu Kì Nghiêu trốn: hắn hình như đã làm sai gì đó……

Lông mày Chu Kì Nghiêu giật giật, tức giận nở nụ cười, lúc này mới biết trốn sao? Vừa rồi tay nhanh nhẹn nhặt lên làm gì?

Trán Long Bạch Bạch dựa vào sau lưng Chu Kì Nghiêu, chột dạ không thôi: “Người tốt, bọn họ vì sao lại vây quanh chúng ta? Còn có ông nội râu bạc cười tươi với ta như vậy….. kỳ quái.” Khiến cho hắn cảm thấy mình là một mâm đồ ăn, hận không thể lập tức hạ đũa xuống.

Nam tử trung niên để râu dê vốn đang muốn mở miệng thấy một màn như vậy, liền sửng sốt: hắn sao lại cảm thấy tư thế của hai vị công tử giờ phút này…… có phải là quá mức thân thiết hay không?

Mà đúng lúc này, lại có một đám người tới nữa, cầm đầu là một cô nương dáng người cao gầy, mặt mày xinh đẹp, phía sau đi theo một đám tùy tùng, bên người còn có một lão gia.

Đoàn người tới đây nữ tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy Long Bạch Bạch, mắt mang ánh sáng, khóe miệng treo nụ cười, nàng vừa rồi đứng ở trên lâu các, xa xa liền nhìn thấy một vị công tử bộ dạng cực kỳ tuấn tú đang cầm một xâu mứt quả, rõ ràng chỉ là một chuyện bình thường, hơn nữa nàng cũng chỉ nhìn thấy sườn mặt của người ta, nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lên lập tức khiến cho nàng thần hồn điên đảo.

Nữ tử không hề suy nghĩ liền trực tiếp ném qua, nàng là thiên kim của huyện lão gia, phu quân vừa mới chết trở lại nhà mẹ đẻ, vốn là không muốn tái giá, nhưng cha nàng lại buộc nàng chọn một phu quân, nàng cũng chỉ có thể đi ném tú cầu, vốn nghĩ chỉ tùy tiện ứng phó mà thôi, cũng không nghĩ sẽ gặp được công tử tuấn tú hợp ý.

Nữ tử đi qua, bước tới bên người Long Bạch Bạch: “Vị công tử này, ta…..”

Chỉ là nàng còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Long Bạch Bạch trốn về phía sau Chu Kì Nghiêu, sau đó mới liếc mắt nhìn nàng, “Ta chỉ là nhặt lên xem mà thôi, tự ngươi nhặt lên là được.” giọng nói ngốc nghếch, ngay lập tức khiến cho những người đang vây xem ở đây trầm mặc, bốn phía im lặng như tờ, không biết ai lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Có người bắt đầu nhỏ giọng mở miệng: “Đây là một …..”

Chỉ là lời nói của hắn còn chưa nói xong, đã bị ánh mắt sắc bén của nam tử cao lớn bên cạnh ngốc tử này nhìn qua, người nọ sợ tới mức run run, không dám mở miệng.

Mà lúc này nữ tử này mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt lại tùy ý nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy nam tử che ở trước người Long Bạch Bạch, lập tức ánh mắt lại càng sáng: vừa rồi sao nàng lại không nhìn thấy người này?

Chỉ có thể trách lúc ấy người này đưa lưng về phía nàng, sớm biết vậy sẽ ném về phía hắn.

Nháy mắt nữ tử lại nói với lão gia ở phía sau nàng: “Cha, vừa rồi ta ném chính là vị công tử này, sau này hắn chính là cô gia nhà chúng ta.” Nói xong, liền giơ tay chỉ vào Chu Kì Nghiêu.

Long Bạch Bạch không hiểu vì sao chỉ nhặt một quả tú cầu lại bị người ta bao vây.

Trước kia khi hắn bị bao vây chính là lúc chuẩn bị bị ức hiếp, hắn phản xạ có phải là lại làm sai chuyện gì hay không, kết quả đợi nửa ngày, chợt nghe đại tỷ tỷ này nói một đống lời, hắn cái hiểu cái không, cuối cùng kéo ống tay áo Chu Kì Nghiêu: “Cái gì là cô gia?”

Đại tỷ tỷ này vì sao không chỉ vào hắn?

Rõ ràng là ném vào người hắn, sao lại chỉ vào người tốt?

Dân chúng xung quanh cũng bị một màn đổi người này mà sợ ngây ngươi, ai có thể nói gì được dù sao đó cũng là thiên kim của huyện thái gia, huyện thái gia đang ở đây, bọn họ cũng không dám nói gì, thế nhưng hai người này tới với nhau, tùy tiện chọn một người cũng không sao.

Bọn họ vốn chỉ là tới xem náo nhiệt, có người nhịn không được ồn ào: “Chọn ngày không bằng đúng ngày, hôm nay trực tiếp đãi tiệc đi, chúng ta đều qua giúp vui, dù sao giờ khắc này cũng khó có thể nhìn thấy ha ha ha ha…..”

Mọi người đều cười vang, sắc mặt Chu Kì Nghiêu cũng trầm xuống, cầm tay Long Bạch Bạch, tầm mắt vừa chuyển, dừng ở trên người nam tử trung niên phía sau nữ tử này vẫn không mở miệng: “Nàng vẫn chưa ném vào người nội tử, cũng không ném vào người ta. Có một số chuyện nội tử của ta cũng không hiểu lắm, xác thực là không ổn lắm khi nhặt lấy tú cầu của lệnh thiên kim. Dù sao hai người chúng ta cũng đã sớm thành thân, không tiện lấy lệnh thiên kim, ta hy vọng lệnh thiên kim sẽ tìm được hạnh phúc khác.”

Lời này của Chu Kì Nghiêu vừa ra, mọi người liền sửng sốt.

Hai người này thế mà lại là phu phu sao?

Vậy thì coi như là ném không rồi.

Bọn họ nhịn không được nhìn về phía nữ tử kia, nàng cau mày hỏi: “Các người là phu phu?”

Lúc nàng nói lời này không biết vì sao lại không hờn giận, thậm chí không biết nghĩ tới cái gì, trong nháy mắt đáy mắt còn hiện lên ánh sáng, đột nhiên nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, kiên trì nói: “Ai nói ta không ném chúng ngươi? Ta rõ ràng ném trúng vào cánh tay ngươi? Chỉ cần đụng vào thì coi như là ném trúng rồi. hắn là nội tử của ngươi, ta không ngại làm thiếp của ngươi. Như vậy là được rồi chứ?”

Nữ tử vừa nói lời này ra, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người, không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra chịu làm thiếp.

Huống chi đây còn là thiên kim của huyện lão gia, tuy rằng là quả phụ vừa mới chết phu quân, nhưng bộ dạng của thiên kim huyện lão gia xem như không tồi, nhất là hai năm này bộ dạng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trung niên nam tử mà Chu Kì Nghiêu nói chuyện nhíu mày nhìn về phía nữ tử: “Không được làm bậy.”

“Cha! Ta muốn gả cho hắn, bộ dạng vị công tử này tốt như vậy, làm thiếp ta cũng đồng ý. » hai mắt nữ tử nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu sáng lên, không chỉ có nhìn chằm chắm hắn, còn thường thường liếc về phía Long Bạch Bạch.

Mày Chu Kì Nghiêu nhíu càng chặt, cứ cảm thấy nữ tử này kỳ quái.

Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, hắn cảm giác trên người nữ tử này có hơi thở kỳ quái.

Long Bạch Bạch vốn đang chờ Chu Kì Nghiêu mang theo hắn trở về, kết quả đợi nửa ngày liền nghe thấy đại tỷ tỷ nói gì đó sau đó tất cả mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, Long Bạch Bạch nhìn Chu Kì Nghiêu hỏi : « Thiếp là cái gì, ngươi muốn làm thiếp là có ý gì ? »

Bởi vì trong cung toàn là phi tần và nam phi, cho nên ma ma ở Vân gia khi dạy Long Bạch Bạch nói nhiều nhất chính là phi tần, vẫn không nói qua thiếp, Long Bạch Bạch đương nhiên là không hiểu.

Chu Kì Nghiêu nghẹn lời, điều này muốn hắn giải thích như thế nào ?

Chỗ này cũng không phải là nơi thích hợp nói chuyện, Chu Kì Nghiêu định rời đi trước, trở về rồi sẽ nói với Long Bạch Bạch sau.

Kết quả dân chúng bốn phía lần đầu tiên nhìn thấy ngốc tử trưởng thành có bộ dạng như vậy, bộ dạng ngốc tử này đẹp lại còn rất ngoan, liền có người nhịn không được cười vang một tiếng rồi la to : « Thiếp là sau này sẽ cùng ngủ với phu quân của ngươi. »

Người này ngày thường chắc là mở quán hoàng khang, lời nói ra lại thối như vậy.

Nhưng cố tình lại chính là như vậy, mọi người cũng nhịn không được nở nụ cười.

Long Bạch Bạch lại cười không nổi,  hắn cau mày, phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, khuôn mặt phồng lên rất không vui, mỗi ngày người tốt đều ngủ với hắn, sao có thể ngủ với người  khác được ? vậy hắn phải đi đâu ?

Tưởng tượng người tốt không ở cạnh hắn, Long Bạch Bạch liền cảm thấy không vui, kéo tay Chu Kì Nghiêu muốn đi : « Chúng ta đi ! »

Mới không cần cho nàng làm cái gì mà thiếp.

Chu Kì Nghiêu không nghĩ tới Long Bạch Bạch lại đột nhiên tức giận, đáy mắt hắn chợt lóe lên, không phải ngốc tử này thông suốt rồi chứ ? còn biết ghen sao? ban đầu hắn còn muốn giải thích cùng với lời từ chối lại bị cảm xúc vi diệu này làm chậm lại một bước, thật đúng là bị Long Bạch Bạch kéo đi lên hai bước.

Mọi người không nghĩ Long Bạch Bạch sẽ phản ứng như vậy, lập tức liền cười lớn hơn nữa, « Chỉ là một thiếp thất mà thôi, thiên kim của huyện thái gia chúng ta đồng ý đó là một sự may mắn lớn rồi, hơn nữa, vị công tử này phu quân người không có thiếp thất khác sao ? ngươi nếu ghen như vậy thì không tốt lắm đâu ? »

Bước chân Long Bạch Bạch dừng lại : « Thiếp thất khác ? »

Hắn nhìn đám người vừa nói chuyện, lại nhìn Chu Kì Nghiêu.

Hắn đột nhiên thông minh một chút, hắn nhớ tới trong hậu cung có các tiểu thư và đại ca ca, bọn họ chẳng lẽ cũng là thiếp thất của người tốt sao ?

Long Bạch Bạch bĩu môi, khó có thể tin nhìn Chu Kì Nghiêu, ánh mắt mờ mịt, Chu Kì Nghiêu thấy trái tim giống như bị nhéo, nhanh chóng xoa đầu hắn một phen : « Bọn họ nói đùa. » ánh mặt thâm trầm quét qua vòng người ở đây, nhìn lại một chỗ, ám vệ tránh ở chỗ tối vẫn không hiện ra nhận được mệnh lệnh liền đi ra, hai người tiến lên, đứng ở trước mặt Chu Kì Nghiêu trực tiếp mở ra một con đường chạy lấy người.

Bởi vì dân chúng đều là người vô tội, tuy rằng miệng thối chút, nhưng cũng không tiện ra tay.

Kết quả, ngay khi ám vệ muốn che chở hai người rời đi, nữ tử đột nhiên chắn đường, cười cười với Chu Kì Nghiêu : « Công tử, ngươi đã nhận tú cầu của ta, cứ như thế mà đi thì không thể được. » lúc nàng nói chuyện, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Kì Nghiêu, không biết có phải do ban ngày hay không, đáy mắt nàng có một ánh sáng quỷ dị rất nhanh vụt qua.

Chu Kì Nghiêu lơ đãng nhìn qua, ban đầu còn lơ đễnh, đột nhiên cảm nhận được long châu tự dưng xao động.

Chờ nhìn lại nữ tử này, liền cảm thấy trên người đối phương có một vật gì đó khiến cho long châu khác thường, hơn nữa, hắn rốt cục nghĩ ra vì sao lại cảm thấy nữ tử này kỳ quái, dung mạo của đối phương cực kỳ xinh đẹp, nhưng chỉ có hai mắt, quá mực lạnh lùng, nếu nhìn cả khuôn mặt, sẽ làm cho người ta cảm giác không hài hòa.

Long châu trong cơ thể Chu Kì Nghiêu còn đang xao động, hắn híp mắt nhìn chằm chằm nữ tử này, dừng bước chân.

Long Bạch Bạch vốn đang chờ cùng rời đi với Chu Kì Nghiêu, kết quả người tốt đột nhiên không đi, hắn theo tầm mắt Chu Kì Nghiêu nhìn qua, liền thấy được nữ tử kia, lập tức mặt hắn liền phồng lên với vẻ không hài lòng, sâu kín xem xét hai người, phẫn nỗ bỏ tay Chu Kì Nghiêu ra : quá—- đáng !