"Ngươi vẫn cứ uống thuốc được ah?" Nữ tử đứng bên xuân trì nói với giọng lo lắng.

"Đúng vậy, đó là thuốc do phu quân sai người chuẩn bị cho ta, trị liệu thân thể của ta -, ta làm sao có thể không uống. Mộ Dung phu nhân." Giọng nói của Vãn Thanh thanh thúy như va chạm với mặt nước.

"Đó là thuốc làm ngươi mất trí nhớ, chữa bệnh cái gì chứ!" Chu Nguyệt Nhi nới với vẻ lo lắng vạn phần, vốn dĩ là cô ta không muốn nói chuyện trước kia với Thượng Quan Vãn Thanh, nhưng nhìn Vãn Thanh và Phượng Cô càng ngày càng ân ái, lúc nào cũng quấn quýt si mê, cô ta không chịu được nữa.

Cô ta lo lắng, nếu cứ thế này, chỉ sợ cho dù Thượng Quan Vãn Thanh có khôi phục trí nhớ, thì cũng đã động tâm, lúc đó còn trách Phượng Cô thế nào được nữa, làm sao rời xa hắn được nữa? Đó chẳng phải là điều Phượng Cô mong muốn còn gì?

Không, cô ta quyết không thể để chuyện đó xảy ra!

Phượng Cô là của cô ta!

Cô ta chỉ còn hai bàn tay trắng, chỉ còn có thể trông cậy vào hắn, chỉ có cô ta, mới xứng đôi với Phượng Cô.

Thượng Quan Vãn Thanh không đủ tư cách.

"Không bằng ta kể cho ngươi chuyện trước kia?" Vẻ mặt Chu Nguyệt Nhi vốn đang dữ tợn lại chuyển về trạng thái nhu hòa như hoa, nhưng ai cũng nhìn ra là cô ta không có thiện chí.

Vãn Thanh biết mình phải làm gì, chỉ án binh bất động, gật đầu: "Làm phiền Mộ Dung phu nhân."

Chu Nguyệt Nhi cắn răng một cái, cô ta hận ai gọi cô ta bằng mấy chữ Mộ Dung phu nhân, cô ta muốn là Phượng phu nhân, không phải Mộ Dung phu nhân.

Sự biến chuyển trong ánh mắt Chu Nguyệt Nhi, Vãn Thanh nhìn thấy hết, nhưng không vạch trần, nhìn kẻ thù phát điên chính là chuyện vui thú bậc nhất của thế gian này.

Chu Nguyệt Nhi từ từ kể chuyện, từ những ngược đãi nàng đã nhận từ Phượng Cô, cho đến chuyện nàng sẩy thai, cô ta kể rất sống động, chỉ có điều, đã thêm mắm dặm muối không ít, còn cắt xén không ít sự thật.

Chẳng hạn như sự thô bạo của Phượng Cô dành cho nàng cô ta có quá lời lên, vẫn tính là có chút phù hợp thực tế, nhưng chuyện sẩy thai, cô ta hoàn toàn đổi trắng thay đen.

Cô ta dùng vẻ mặt ôn nhu thiện lương nói ra suy đoán của mình: "Mặc dù ta cực kỳ không muốn nói ra điều này, nhưng ai cũng biết, chuyện ngươi trúng độc, kỳ thật là Cô ngầm đồng ý. Ngươi nghĩ mà xem, hài tử của ngươi căn bản không phải của hắn, đương nhiên hắn sẽ không để hài tử chào đời. Bằng không, tại sao sau khi ngươi gặp chuyện không may, hắn lại không hề truy cứu?"

"Thật như vậy sao?" Vãn Thanh ngẩng đầu hỏi, trong lòng thầm cười lạnh.

Đối với việc Phượng Cô không truy cứu, nàng vẫn rất hận. Người khác không biết, nhưng hắn là kẻ rõ ràng nhất, hài tử là cốt nhục của hắn, hắn lại có thể coi thường như không.

"Tất nhiên là như thế, cho nên ta mới nói nếu ngươi khôi phục trí nhớ chỉ sợ ngươi sẽ hận hắn." Chu Nguyệt Nhi cho là Vãn Thanh đã nghe xong, vì vậy cười đáp.

"Cám ơn phu nhân nhắc nhở, có điều những chuyện đó chẳng qua chỉ là phù vân, hôm nay phu quân đối với ta rất tốt, đấy mới là hiện thực. Chuyện trước kia cũng không thể trách hắn, chỉ trách vận mệnh ta nhấp nhô, trước khi xuất giá lại gặp chuyện không hay. Hôm nay phu quân có thể bình thản tiếp nhận ta, đã là chuyện vô cùng tốt. Chuyện trước kia, cứ để mặc gió cuốn đi! Ta sẽ không hận hắn." Vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng thì sóng ngầm dữ dội, nhưng nàng không để những cơn sóng ngầm đó hiện lên mặt.

"Nhưng trước kia ngươi rất hận hắn?" Chu Nguyệt Nhi không ngờ Vãn Thanh sẽ nói những lời này, sửng sốt một hồi lâu, hoảng hốt lên tiếng.

"Đó là bởi vì lúc đó phu quân chưa có tình ý với ta, hôm nay hắn đối xử với ta tốt như vậy, nếu ta vẫn còn hận hắn, chẳng phải là không biết suy xét hay sao. Thân là phận gái, có thể có một phu quân tương lai hứa hẹn như thế, là chuyện thật đáng vui mừng." Vãn Thanh vừa cười vừa nói.

Rồi sau đó nhẹ nhàng đứng lên, vỗ vỗ lên quần áo, cười một tiếng: "Mộ Dung phu nhân nếu không không còn chuyện gì, ta cáo từ trước."

Nói xong nàng xoay người một cái thật đẹp mắt rồi yểu điệu bước đi.

Nói kiểu mập mờ nửa chừng, có thể làm người nghe tin -, cũng cũng có thể khiến người nghe nghi ngờ lung tung.

Nói vậy Chu Nguyệt Nhi giờ phút này, chắc chắn đang ở trạng thái hỗn loạn. Bởi vì cô ta không ngờ nói với Vãn Thanh chuyện trước khi mất trí nhớ xong, lại thấy Vãn Thanh đón nhận thản nhiên như thế

Nhìn bóng lưng Vãn Thanh dần dần đi xa, trong phúc chốc vẻ mặt Chu Nguyệt Nhi chuyển sang vô cùng dữ tợn, mang theo bất mãn mang theo phẫn nộ nhìn Vãn Thanh chằm chằm.

Vãn Thanh cảm nhận được ánh mắt muốn thiêu cháy vạn vật của Nguyệt Nhi, nhưng đó chính là điều nàng muốn, Chu Nguyệt Nhi càng phẫn nộ càng ghen ghét càng tốt, như vậy, cô ta mới nhanh chóng bại lộ chân tướng.

… …

Đợi liên tục ba ngày, cũng không thấy Chu Nguyệt Nhi có hành động gì, mà nàng thì đã bắt đầu không chống đỡ được nữa. Vì không muốn người khác nhìn ra manh mối, nàng đối với Phượng Cô, hết sức thân mật dịu dàng.

Nhưng nàng không muốn phát sinh da thịt chi thân với hắn, ngay cả hôn nàng cũng vô phương đón nhận, nhưng Phượng Cô thì chìm vào bể tình rồi, lúc nào cũng tìm đến nàng. Nàng đã cự tuyệt mấy lần, nhưng đó hoàn toàn không phải biện pháp lâu dài.

Chuyện này, chỉ có giải quyết càng nhanh càng tốt, nếu cứ thế này, nàng sẽ lộ chân tướng trước cả cô ta. Phượng Cô không phải kẻ ngu, nàng cố tình vô tâm, sớm muộn gì hắn cũng nhìn ra, nàng còn có thể giả vờ đến bao giờ?

Đối mặt với người ta không thích, muốn ta bầy ra vẻ mặt hoan hỉ thật là quá khó khăn.

Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn vọng vào từ bên ngoài, tiếng đàn yếu ớt dương dương tự đắc, vô cùng êm tai, trong Phượng Vũ Cửu Thiên đây đúng là chuyện lạ, bởi vì khi nàng bước chân vào sơn trang này, chưa từng thấy có ai đánh đàn.

Hơn nữa tiếng đàn này, cực kỳ quen thuộc, cầm kỹ tuy cao siêu, nhưng lại không có hồn, giống như một cô gái tuy rất đẹp nhưng không có tâm hồn.

Tiếng đàn này, trừ… Chu Nguyệt Nhi còn có ai đánh được!

Nàng biết, cô ta rốt cuộc cũng động thủ.

Nếu không vì muốn nàng sa lưới, cô ta cần gì phải tốn nhiều công sức như vậy?

Thật không biết cô ta đang mưu tính điều gì.

Vãn Thanh vịn vào tay tỳ nữ, chậm rãi đi về phía tiếng đàn.

Cô ta chọn chỗ cũng hay lắm, rừng sau hậu viện, độ phòng thủ kém tiền viện rất nhiều

Đi tới nửa đường, cảm giác đã tới gần tiếng đàn rồi. Đột nhiên, nàng lảo đảo một cái, khăn tay rơi xuống đất, tỳ nữ vội vã chạy lên nhặt lại, nàng vừa nhìn đã lạnh mặt: "Khăn bẩn mà vẫn đưa cho ta, ngươi muốn hại ta phải không! Trở về lấy cái khác lại đây."

"Vâng vâng, nô tỳ lập tức đi lấy!" Tỳ nữ chưa từng thấy Vãn Thanh nổi giận như vậy, sững sờ giật mình một cái, vội vàng trở về Nam Phượng Viên.

Vãn Thanh đổi sắc mặt, trở lại vẻ tự nhiên. Nàng cũng không muốn làm khó tỳ nữ, nhưng buộc phải làm như vậy, nếu không, tỳ nữ có chuyện gì bảo nàng làm sao đối mặt với lương tâm!

Nàng tăng tốc độ đi về phía Chu Nguyệt Nhi.

Không lâu sau, liền nhìn thấy một nữ tử thanh tịnh đẹp đẽ đang ngồi trong rừng, tuyệt mỹ khuynh thành, như nàng tiên của rừng vậy. Chỉ tiếc là cặp mắt đó thiếu quá nhiều độ trong suốt để sánh với cặp mắt tiên tử!

Cặp mắt đó thâm trầm âm u, làm cho người ta thấy sợ.

Có thể nói là miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.

Vãn Thanh không đổi thần sắc, dùng vẻ mặt tán thưởng nhìn Nguyệt Nhi, mãi đến khi cô ta đàn xong, mới chậm rãi nói: "Tiếng đàn của phu nhân thật sự là động lòng người, làm cho lòng người chìm đắm say mê trong đó."

"Ngươi đã đến rồi?" Chu Nguyệt Nhi dịu dàng cười một tiếng, thẳng tưng nói một câu như vậy.

Mắt Vãn Thanh lóe tinh quang, xem ra, cô ta thật sự không chờ được nữa rồi, đã muốn ra tay động thủ lắm rồi, nếu không sẽ không nói chuyện kiểu thẳng tưng như vậy.

"Chẳng lẻ phu nhân ở đây chờ Vãn Thanh?" Vãn Thanh cố tình vờ kinh ngạc hỏi.

Cô ta cũng cười một tiếng, nụ cười với dụng ý khác: "Ta đang đợi một người có tâm, mà ngươi đã đến, vậy người chính là người có tâm."

"Lời này của phu nhân thật vô cùng thâm sâu, Vãn Thanh nghe xong không hiểu."

"Ngươi không cần phải hiểu -, ngươi chỉ cần nghe là được rồi." Chu Nguyệt Nhi cũng cười một tiếng, ánh mắt mất vẻ dịu dàng, nhìn phía sau Vãn Thanh, rồi sau đó hỏi: "Ngươi không mang tỳ nữ đến đây?"

Trong lòng Vãn Thanh âm thầm cười một tiếng, gương mặt vẫn tự nhiên bình tĩnh, không có chút hoảng hốt nào: "Đúng vậy, Vãn Thanh vừa nghe tiếng đàn của phu nhân đã thích, vì vậy đi theo tiếng đàn đến đây, tỳ nữ cũng không mang theo." Nói xong cười một tiếng.

Chu Nguyệt Nhi, còn cười lớn hơn nàng: "Tốt! Tốt! Rất tốt!"

Dáng vẻ ôn nhàn nhu nhược ngày thường biến mất, thay bằng dáng vẻ cực kỳ lạnh lùng, cô ta cười một nụ cười gian trá, không chút che dấu.

Khi cô ta nói "Tốt", Vãn Thanh tất nhiên hiểu cô ta nói "Tốt" là "Tốt" cái gì, trong lòng Vãn Thanh cũng đang âm thầm nói "Tốt"

Cái gì gọi là bọ ngựa rình ve sầu, hoàng tước đứng sau.

Nếu Chu Nguyệt Nhi biết, lần này là cô ta tự đưa mình vào chỗ chết, không biết sẽ có tâm trạng gì?

Gieo gió gặt bão thôi.

"Phu nhân nói cái gì tốt vậy?" Nàng hỏi.

Chu Nguyệt Nhi cũng cười một tiếng, lạnh như băng, xông lên trước, một chiêu đã chế trụ cổ tay Vãn Thanh, còn dùng sức đến mức Vãn Thanh đau nhíu cả mày. Đã sớm biết võ công của cô ta không kém, không ngờ lại cao đến thế này, bộ pháp của cô ta rất nhanh gọn, không phải ngày một ngày hai mà luyện thành, cũng có thể so sánh với những cao thủ hạng nhất.

"Phu nhân làm gì vậy?" Nàng chau mày, khẽ kéo tay lại, nhìn Chu Nguyệt Nhi hỏi.

Cô ta chỉ cười một tiếng, lạnh lùng mà âm độc, tay kia vươn ra, lập tức điểm vào á huyệt của nàng, động tác cực kỳ dứt khoát nhanh nhẹn, chắc đã chuẩn bị kĩ từ lâu.

Vãn Thanh chỉ dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô ta, không chút bối rối mà còn cực kỳ trấn tĩnh tự nhiên.

Lúc đối mặt với địch nhân, càng hư thật lẫn lộn, càng làm cho người ta không biết được ý đồ của bản thân, nếu nàng giả vờ sợ hãi, chỉ sợ Chu Nguyệt Nhi sẽ càng hoài nghi, cô ta cũng thông mình, chắc đã biết rõ tính nàng -, nàng chưa từng nhát gan như vậy.

Cho nên, nàng trấn định, sẽ khiến cô ta càng tin tưởng -, ngay cả không tin, cũng không thể xác định là hư hay thật

Mà không thể xác định được hư với thật thì cô ta càng không thể bình tĩnh.

"Ngươi trấn định như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ sao?" Chu Nguyệt Nhi đúng thật là cực kỳ thấp thỏm bất an, trong lòng có chút hoài nghi, nhưng thật sự là cô ta không thể đoán ra vẻ mặt của Vãn Thanh là do trời sinh đã thế hay là do Vãn Thanh thật sự không sợ, bởi vì từ trước đến giờ, Vãn Thanh vẫn quật cường trấn định như vậy, càng là nguy hiểm, Vãn Thanh càng trấn định.

Chỉ sợ Vãn Thanh thật sự không sợ cô ta, nghĩ kỹ thì không có khả năng đó, ám vệ quanh đây vốn ít, đã bị cô ta dùng tín hiệu của riêng Phượng Cô dẫn đi chỗ khác, nơi này, trừ cô ta và Vãn Thanh thì không còn ma nào.

Vãn Thanh không thể nói, nhưng vẫn nhếch môi cười một cách thản nhiên vững vàng, như muốn xác minh với Nguyệt Nhi rằng nàng không sợ!

Đúng vậy, giờ phút này người cần sợ là Chu Nguyệt Nhi chứ không phải nàng.

Đường lui, nàng đã chuẩn bị kĩ càng rồi, dù cho tỳ nữ kia có không nói với Phượng Cô, nàng tin tưởng chỉ cần Phượng Cô lục soát sẽ thấy được trường thi (không biết =.=) nàng lơ đãng lưu lại? Truyện Tiên Hiệp - TruyệnFULL.vn

Chỉ cần thấy được, làm gì có chuyện hắn không tìm được nàng.

Nếu như nàng đánh giá bản thân quá cao, Phượng Cô cũng không quan tâm đến nàng như nàng tưởng tượng, thì ít nhất, độc dược nàng chuẩn bị cũng có thể bảo hộ tính mạng nàng chu toàn.

"Ngươi còn tưởng rằng sẽ có người tới cứu ngươi sao? Ngươi không cần suy nghĩ, rơi vào trong tay của ta, ngươi chỉ còn đường chết thôi, ám vệ ở đây đã bị ta dụ tới chỗ khác rồi, không thể trở về quá nhanh đâu, ngươi cũng đừng nghĩ trông cậy vào bất luận kẻ nào có thể cứu ngươi!"

Nghe Chu Nguyệt Nhi nói, Vãn Thanh có chút buồn cười, nàng có nói qua là nàng nghĩ rằng sẽ có người tới cứu nàng sao?

Nhìn bộ dạng này của cô ta, chỉ sợ cô ta cũng không chắc chắn rằng có thể lấy mạng nàng một cách trơn tru?

Chu Nguyệt Nhi nhìn Thượng Quan Vãn Thanh chẳng đổi sắc mặt, trong lòng lo lắng không thôi, không phục thì càng nhiều, lạnh lùng cười một tiếng, có chút tức giận nói: "Chuyện này, chỉ có thể trách một mình ngươi. Vốn dĩ, ta cũng không định giết ngươi, nếu ngươi vẫn hận Phượng Cô như trước khi mất trí nhớ. Nhưng hôm nay, ngươi lại tán thưởng đón nhận tình ý của hắn, bảo ta làm sao buông tha ngươi đây? Vì hắn, ta đã chỉ còn lại hai bàn tay trắng, vị trí minh chủ phu nhân không còn, sơn trang không còn, Mộ Dung Kiềm cũng không còn, mọi hy vọng của ta đều đặt trên người hắn, chỉ có ta mới có thể xứng đôi hắn, xứng đôi với tài mạo của hắn, thân phận của hắn, địa vị của hắn, sự kiêu hãnh của hắn."

Cô ta nói một hơi dài, giống như nói với Vãn Thanh, cũng giống như nói cho mình cô ta. Nhìn cô ta lo lắng không thôi, Vãn Thanh đột nhiên cảm thấy thương xót, Chu Nguyệt Nhi, kỳ thật cũng là nữ tử đáng thương, bị dục vọng làm cho biến chất.

Kỳ thật lấy tài nghệ và dung mạo của cô ta, quay đâu chả kiếm được chồng? Việc gì phải hết lần này tới lần khác, biến mình thành loại người không ra người, ma chẳng ra ma thế này.