Nhân sinh biến ảo vô thường, tính mạng luôn không chịu nổi một kích.

Lúc thấy Phượng Cô đâm kiếm vào Chu Nguyệt Nhi, máu nhuộm đỏ quần áo, còn có gương mặt vặn vẹo tuyệt vọng phẫn nộ của cô ta.

Vãn Thanh căn bản không cảm thấy chút khoan khoái do báo được thù nào, chỉ thấy ưu thương nặng nề, trong lòng bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Nàng muốn rửa trôi hết sự tanh hôi này, rửa trôi hết thù hận này, từ lúc bắt đầu, kỳ thật chính nàng cũng đã dần thay đổi, không còn là bản thân mình nữa, biến mình thành một kẻ bị thù hận khống chế hết đầu óc

Lúc thấy cảnh tanh mùi máu đấy, nàng chợt tỉnh táo lại, tỉnh lại giữa một cơn ác mộng chỉ có thù hận.

Trên đường đi ánh mặt trời chói chang gay gắt, nhưng nàng không cảm thấy chút bỏng rát nào, ngược lại còn cảm thấy ấm áp dễ chịu, dường như mỗi giọt mồ hôi đang mang theo thù hận ra khỏi cơ thể nàng.

Nàng ngửa đầu nhìn trời, cười không thành tiếng.

Quãng thời gian này, nàng đã trải qua quá nhiều mệt mỏi, nàng muốn nghỉ ngơi.

Nàng không muốn tiếp tục thế này nữa, nàng muốn yên tĩnh, thật yên tĩnh.

Đổi phương hướng, nàng bước nhanh hơn, không trở về Nam Phượng Viên, mà là đi về hướng cửa lớn của sơn trang

Nàng phải rời khỏi nơi này!

Nơi này, thật là đáng sợ, đã cho nàng quá nhiều – thống khổ.

Nhưng mới đi đến nội môn, đã có thị vệ chặn nàng: "Phu nhân, Gia căn dặn, không có sự phê chuẩn của Gia, không thể để cho phu nhân ra khỏi sơn trang."

"Ý tứ của hắn là giam lỏng ta sao?" Vãn Thanh lạnh lùng lên tiếng hỏi, ánh mắt như hàn băng.

"Chuyện này …. không phải Gia có ý tứ đó, phu nhân hiểu lầm, Gia chỉ là sợ phu nhân ra ngoài một mình sẽ gặp chuyện nguy hiểm." Thị vệ bị Vãn Thanh quát lạnh, vội vàng giải thích.

"Không phải, vậy thì để ta ra ngoài, – an nguy của ta, ta tự có chừng mực! Nếu thật sự các ngươi lo ta gặp nạn, có thể đi bên cạnh bảo vệ ta." Vãn Thanh lại lạnh lùng nói, thái độ vô cùng kiên quyết, nàng nhất định phải đi ra ngoài, vì chuyện Chu Nguyệt Nhi, lúc này Phượng Cô bận đến mức không có thời gian ngó ngàng đến nàng, chỉ cần nàng có thể thuyết phục thị vệ để nàng đi ra ngoài, như vậy thì nàng có cơ hội trốn thoát.

Nên vì thế phải thật kiên quyết.

"Xin phu nhân đừng làm khó bọn ta! Chúng ta cũng chỉ là nghe lệnh hành sự, nếu để phu nhân đi ra ngoài, chúng tiểu nhân sợ là khó giữ được tính mạng này!" Thị vệ sầu lo nghiêm mặt nói, hắn vừa nói xong, hơn mười thị vệ đứng cạnh hắn cũng gật đầu nói phải.

Phượng Cô này, thật ngoan độc, thuộc hạ dưới tay hắn mà làm sai, chỉ có thể xách đầu nhận rội!

Nàng rất rõ ràng con người Phượng Cô, hắn nói được là làm được, hơn nữa đối với thủ hạ, từ trước đến giờ hắn hành sự luôn gọn gàng, đúng là đúng mà sai là sai, thưởng phạt phân minh còn vô cùng nghiêm khắc.

Nếu hắn đã nói sẽ giết những thị vệ này, hắn nhất định sẽ giết.

Không muốn hại những thị vệ này, nàng bất đắc dĩ phải quay về Nam Phượng Viên, nếu chuyện đã thế này, nàng cũng không cần giả vờ nữa, nàng sẽ nói thẳng tất cả! Không cần vất vả diễn kịch với hắn nữa.

························· ··

An bài Chu Nguyệt Nhi xong xuôi, Phượng Cô vội vàng đi tới Nam Phượng Viên.

Chuyện Vãn Thanh muốn đi ra ngoài hắn đã biết, trong lòng hắn có chút thấp thỏm bất an, cảm giác như nàng sắp bỏ hắn mà đi.

Hắn nhăn mặt nhíu mày, môi mím chặt lại thành một đường thẳng, tay, nắm lại thành quyền

Chỉ có như vậy, hắn mới có thể khắc chế khủng hoảng trong lòng.

Vất vả lắm mới có một thời gian hạnh phúc êm ái với nàng, hắn quyết không buông tay, cho dù có phải dùng đến phương pháp gì.

Bước vào bên trong phòng.

Vãn Thanh đang ngồi trước gương, tay cầm lược, chải mái tóc dài đen bóng

Tay nàng trắng nõn mịn màng như ngọc, giơ lên chải mái tóc đen bóng, tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp mắt

Hắn chậm rãi đi tới, dịu dàng lên tiếng: "Thanh nhi …. "

Vãn Thanh không trả lời, cũng không quay đầu lại, vẫn nghiêm túc chải đầu.

Phượng Cô chậm rãi đi tới, cầm lược, búi tóc cho nàng,– năm ngón tay thon dài hữu lực, lướt qua mái tóc dài, cảm nhận cảm giác mềm mượt.

Vô tình đưa mắt nhìn vào gương làm hắn sửng sốt, nhưng chỉ một giây sau, hắn lại bình thường trở lại

Vãn Thanh cảm nhận rõ ràng rằng tay của hắn có run lên trong một thoáng, nàng nhìn vào gương, thấy hắn đang nhìn gương mặt của nàng.

Hắn vẫn còn có thể giả vờ, trong lòng nàng trào lên lửa giận, trong phút chốc xoay người lại, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng trừng lên nhìn hắn, lớp da dùng để dịch dung, đã bị nàng gỡ xuống, kỳ thật nàng vẫn mang theo bột tẩy lớp dịch dung -, giấu trong viên ngọc trên trâm cài tóc, ngay khi khôi phục trí nhớ nàng đã nhớ ra điều đó.

Từ hôm nay trở đi, nàng không muốn giả vờ nữa, vì vậy trực tiếp đối mặt với hắn.

Nhưng nhìn vẻ mặt hắn, không lộ dù chỉ là nửa điểm ngạc nhiên, còn bầy ra vẻ ngoài mà hắn cho là ôn nhu, thậm chí vẫn mở miệng nói: "Đừng nhúc nhích, nàng nhìn xem, nàng đột nhiên xoay người làm đứt mấy sợi tóc rồi!"

Vừa nói vừa giơ sợi tóc bị đứt lên cho nàng xem.

Hắn vẫn có khả năng tự nhiên như thế, thậm chí còn không cần hỏi nàng câu nào!

"Ngươi không hỏi ta tẩy lớp dịch dung như thế nào sao?" Nàng hỏi, sự phẫn nộ trong mắt dần dần hạ xuống, bình tĩnh hỏi han.

"Mặc kệ diện mạo như thế nào, nàng vẫn là nàng, vẫn là thê của ta, vì sao ta phải hỏi nhiều thế làm gì?" Phượng Cô cong môi thành một nụ cười vui vẻ, có mấy phần tà mỵ. Hắn nhìn ra được, nàng đã khôi phục trí nhớ, nhưng dù có như vậy, hắn vẫn kiên định, đây mới là Thượng Quan Vãn Thanh chân thật.

"Ta đã không phải thê của ngươi từ lâu rồi, thân phận hiện nay của ta là Tình Thiên, nghệ nhân đầu bảng của Tuyết Linh Các." Nàng lạnh lùng nói.

"Nàng chính là Vãn Thanh, là thê của ta, Thượng Quan Vãn Thanh." Hắn cũng không để ý đến ngôn ngữ của nàng, vẫn ngập tràn vui vẻ như cũ.

Vừa nói vừa nhẹ nhàng chạm tay lên mặt nàng, mặt của nàng, bởi vì đắp một tầng da giả trong thời gian dài, tuy đã gỡ đi nhưng vẫn có chỗ đỏ, nhưng chạm vào vẫn cho cảm giác chân thật mềm mại như cũ.

Hắn không thích dung mạo sau khi dịch dung của nàng, đẹp thì có đẹp, nhưng thiếu phần thanh tú đáng yêu.

Sự phẫn nộ trong tim Vãn Thanh lại trào lên, nàng trừng mắt nhìn cánh tay khinh bạc của hắn, đột nhiên duỗi tay, hất tay hắn ra: "Từ lúc lạc nhai, ta đã không còn là Thượng Quan Vãn Thanh nữa, ta là Tình Thiên!"

"Thanh nhi, nàng vẫn không thể tha thứ cho ta sao? Ta thề, sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt -, chuyện lúc trước, là ta không đúng! Sau này trở đi, chúng ta sẽ là đôi phu thê hạnh phúc nhất thế gian này!" Phượng Cô đột nhiên quỳ chân sau xuống, giữ tay nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói từng câu từng chữ.

"Phượng Cô, việc đã đến nước này, vì sao ngươi vẫn còn không chịu hiểu!" Vãn Thanh đột nhiên cảm thấy khủng hoảng, một loại tâm tình chưa bao giờ xuất hiện trào ra, nàng tình nguyện nhìn Phượng Cô đối xử độc ác với nàng, không cần hắn dịu dàng si tình thế này, nàng cự tuyệt hắn lúc này làm nàng có cảm giác mình là kẻ xấu xa.

Hắn hiểu con người nàng, …khi không có cách nào đối phó -, nếu người khác lấy nhu thắng cương, nàng có thể gặp mạnh càng mạnh, nhưng vĩnh viễn vô phương lạnh lùng với người thân thiện.

"Thanh nhi, ta cần phải hiểu cái gì chứ?" Phượng Cô giống như không hiểu thật, trong mắt thâm tình tràn ngập, ngưng thần nhìn Vãn Thanh, dường như muốn nhìn sâu vào lòng nàng thông qua đôi mắt

"Chúng ta không có khả năng ở chung một chỗ, ta chưa bao giờ là thê của ngươi, sau này lại càng không phải, ta không quên được những chuyện đã trải qua, ta không quên được, ngươi hiểu chưa?" Thanh âm của nàng có chút lo lắng, đối với thái độ này của Phượng Cô, nàng thật sự không biết phải đối phó thế nào, chỉ cảm thấy khó xử.

"Không, có lẽ trước kia không phải, nhưng sau này sẽ phải, Thanh nhi, chỉ cần nàng thử đón nhận ta, ta tin tưởng, nhất định nàng sẽ yêu ta." Phượng Cô tin tưởng mười phần nói, trong đôi phượng nhãn là sự kiêu ngạo, dường như những tháng ngày hạnh phúc ân ái sau này của bọn họ đang hiện lên trước mắt hắn

Có những việc làm sao nói quên là quên ngay được? Nàng vô phương tha thứ hắn, làm sao nói tới chuyện đón nhận?

"Không quên được, Phượng Cô, trong lòng ta, đối với ngươi, chỉ có hận, không có yêu! Không có!" Dường như sợ hắn không hiểu, nàng liên tục nói "Không có" hai lần.

Phượng Cô đột nhiên cúi đầu, giống như đang trầm tư, lặng yên không nhúc nhích, lúc này hắn như một pho tượng đá.

Vãn Thanh nói với giọng ủ rũ: "Ngươi để ta đi đi! Ai cũng thống khổ thế này, tách ra không phải sẽ vui vẻ sao."

"Ta sẽ không buông tay." Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, kiên định nói, trong ánh mắt, là sự kiên trì không chấp nhận cự tuyệt, bá đạo quyết đoán.

"Ngươi đeo bám như vậy để làm gì chứ? Chỉ khiến mọi người càng thương tâm mà thôi! Chuyện tình cảm đâu phải nói đón nhận là được ngay." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, như thanh phong bên ngoài cửa sổ, thản nhiên hờ hững.

"Vãn Thanh, ta biết, trước kia ta có chỗ không tốt, những điểm không tốt đó, ta biết, không phải một câu nói hai câu nói có thể khiến người ta quên đi -, ta không trông cậy nàng có thể tiếp nhận ta trong một sớm một chiều, nhưng ta hy vọng, nàng có thể cho ta một cơ hội." Chỉ cần một cơ hội, hắn nhất định có thể giành được trái tim của Vãn Thanh -, bởi vì, hắn sẽ dùng cả trái tim nóng bỏng này để làm nàng rung động.

"Phượng Cô, tại sao ngươi vẫn không chịu hiểu? Không có khả năng – không có khả năng -, ngươi có biết không? Hơn nữa có lẽ ngươi không rõ, ngươi thích -, là Vãn Thanh xinh đẹp, không phải ta, ta trở về diện mạo trước kia rồi!" Vãn Thanh liều mình lắc đầu, không thể nào tin nối hắn lại cố chấp như vậy

Tội tình gì chứ?

Tội tình gì hắn phải như vậy chứ?

Đừng nói lúc này – nàng vô phương đón nhận hắn, ngay cả thật sự đón nhận hắn, thì nàng cũng không phải là người mà hắn thích, người hắn thích -, là Tình Thiên với mỹ mạo khuynh thành.

"Nàng cho rằng thứ ta thích là gương mặt khuynh thành đó?" Phượng Cô nghe xong thì cười ngạc nhiên: "Phượng Cô ta chẳng lẽ lại là loại người nông cạn coi trọng diện mạo bên ngoài sao! Thứ ta thích -, là con người nàng, là con người Thượng Quan Vãn Thanh, không liên quan đến diện mạo của nàng!" Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Nếu ngươi thích ta, trước kia đã không đối xử với ta như thế!" Vãn Thanh khẽ nói, sự thật đã rõ ràng thế, chỉ có bản thân hắn là không chịu rõ ràng.

"Vãn Thanh, chuyện trước kia, ta không muốn nói nữa, nhưng xác thật là ta thích nàng, tình yêu ta dành cho nàng, không phải khi gặp lại tại Phượng Vũ Cửu Thiên mà nảy sinh-, nó nảy sinh ngay từ lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, chỉ là vì ta ngu muội không biết, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng trong hậu viện, đôi mắt nàng còn sáng hơn mặt trăng, ta đã có tình cảm với nàng từ đấy." Hắn chậm rãi nói, trong ánh mắt, hiện lên đêm hôm đó: "Chỉ hận ta không nhận ra, vì không muốn nàng gả vào Phượng Gia, không cho thủ hạ đi động thủ, lại đích thân đi tìm nàng, mặc dù biết mỗi lần nàng nhớ lại đêm kinh khủng đó sẽ càng hận ta, nhưng ta vẫn làm, bởi vì ta ích kỷ, không muốn nam nhân khác nhìn thấy sự tốt đẹp của nàng. Đáng tiếc ta bị báo thù làm mờ mắt, mới có thể không nhận ra, cứ liên tục thương tổn nàng hết lần này tới lần khác."

"Từ đêm hôm đó, toàn bộ thế giới của ta đã biến sắc!" Vãn Thanh chậm rãi nói, một đoạn hồi ức đó, khiến nàng mỗi lần nhớ lại đều thấy kinh hãi, nếu không có ý chí kiên cường, chỉ sợ nàng đã không còn trên nhân thế từ lâu.

"Xin lỗi!" Hắn hơi hơi cúi đầu, thanh âm bất đắc dĩ mà trầm thương, đã không còn sự ngạo khí và tà mỵ, còn có vài phần yếu ớt.

Phượng Cô này là người mà nàng chưa từng gặp.

Chỉ tiếc, lúc này nói ra, lại chỉ khiến nàng chua xót không chịu nổi, không còn tâm trạng để ý tới hắn

Lòng của nàng, đã vỡ nát từ lâu, không cách nào hồi phục được.

Nhẹ nhàng rút tay về, nàng chậm rãi nói, thanh âm lạnh lùng, phiêu hốt hờ hững: "Ngươi không có lỗi với ta, chỉ có thể trách vận mệnh trêu ngươi, ta và ngươi không có khả năng. Ngươi để ta đi đi!"

"Không, ta quyết không để cho nàng đi!" Vừa nghe giọng nói kiên quyết của nàng, Phượng Cô đã rối loạn, nhìn bàn tay trống trơn, rồi sau đó chậm rãi đứng lên.

"Ta nhất định phải đi. Phượng Cô, ngươi thả ta đi đi, đừng khiến ta càng hận ngươi nữa!" Vãn Thanh càng kiên định.

Nhãn thần Phượng Cô tổn thương thống khổ, hai tay xiết chặt lại, nhìn nàng chăm chú, rốt cục, hắn độc ác gằn ra từng tiếng: "Dù cho nàng càng hận ta, ta cũng sẽ không thả nàng đi -, nàng hận ta, ít nhất cũng vẫn ở bên ta, chỉ cần nàng ra đi thì ta sẽ chẳng còn gì cả, chỉ còn lại hối hận."

"Tại sao ngươi phải cố chấp như thế? Ta và ngươi không có tương lai!" Vãn Thanh nghe xong lời của hắn, giận dữ bốc lên, nàng không biết phải nói thế nào thì hắn mới chịu hiểu.

"Ta và nàng không có tương lai? Vậy thì ai mới có tương lai với nàng? Có phải tên sát thủ Ngân Diện đó không? Hắn với nàng mới có tương lai sao?" Phượng Cô nghe nàng nói xong, đột nhiên nhớ ra tên gia hỏa luôn mặc bạch y kia, có phải vì hắn, thế nên Vãn Thanh mới kiên quyết ra đi như thế?

"Phải thì sao? Không phải thì sao? Đây là chuyện giữa ta và ngươi, căn bản là không liên quan tới hắn." Vãn Thanh không ngờ hắn lại đổ mọi chuyện lên đầu Ngân Diện, thật là đáng giận, vì sao hắn vĩnh viễn cũng không chịu hiểu!