"Lên giường ngủ đi! Ngủ đủ giấc tốt cho tinh thần." Phượng Cô quay sang nói với Vãn Thanh, trời tối rồi, Vãn Thanh gầy yếu như thế, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

"Người đang bị thương, người ngủ trên giường đi! Ta gục vào bàn là được rồi." Vãn Thanh khẽ nói.

"Ta không sao. Vết thương nhỏ đó tính là cái gì, nàng mau đi ngủ đi! Ta ngủ trên mặt đất là được rồi." Phượng Cô nói với giọng điệu không cho phép phản bác.

"Bị thương nặng như vậy mà nói là không có việc gì, người tưởng ta không biết gì sao? Người yên tâm đi, gục vào bàn ngủ không phải chuyện gì khó khăn hết -, ta lại không bị thương, ngủ gục kiểu đấy không đáng ngại." Vãn Thanh nhìn hắn một chút, nói nhỏ, cũng có chút cảm động, không ngờ, hắn có thể tặng cái giường cho nàng. Nếu là hắn của trước kia, chỉ cần ném nàng lên giường rồi nằm bên cạnh ngủ là được, cần gì phải để ý tới nàng.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là trước kia, chỉ sợ hắn sẽ không mạo hiểm tới cứu nàng.

Hắn đang bị trọng thương, ban đêm mặt đất rất lạnh, ngủ trên sàn rất nguy hiểm.

"Nói nàng đi ngủ thì nàng đi ngủ đi, nhiều lời quá vậy!" Hắn trừng đôi phượng nhãn, giở giọng bá đạo.

Vãn Thanh nhìn hắn một chút, rốt cục không nói gì nữa, đi thẳng lên giường, tung chăn ra, rồi sau đó cởi giầy, nằm xoay người vào bên trong xong quay đầu ra nói với hắn: "Người cũng ngủ đi, giường này rất rộng, đủ cho hai người nằm."

Mặc dù biết rõ bản thân không có ý khác, nhưng trực tiếp thỉnh một nam nhân cùng ngủ một giường, dù cho nam nhân đó từng là phu quân của nàng, nhưng ngay cả không có gì, trong lòng cũng có cảm giác vô cùng ngượng ngùng.

Vừa nói xong, nàng dịch người vào trong, quay mặt vào tường, nhắm mắt ngủ.

Phượng Cô ngẩng đầu nhìn nàng, một hồi lâu sau vẫn không nói tiếng nào.

Trong lòng hắn tràn đầy cảm giác ấm áp, đã từ rất lâu rồi hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc và ngọt ngào một cách đơn thuần như thế.

Ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên thành một nụ cười vui vẻ.

Ít nhất, nàng đã bắt đầu không chán ghét hắn nữa, như vậy, đến một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ đón nhận hắn.

Hắn vô cùng tự tin về điều đó.

Chậm rãi đứng lên, mới đi được nửa đường, hắn liếc mắt nhìn cửa đá, rồi sau đó lảo đảo, ngã đập cả người xuống nền đất.

Một tiếng "Phanh" thật lớn vang lên.

Vãn Thanh đang quay mặt vào tường bị dọa cho hoảng sợ, quay người lại, chỉ thấy hắn ngã trên đất. Vội vàng kéo chăn, xuống giường đỡ hắn.

Dìu hắn về giường, vành mắt Vãn Thanh bắt đầu đỏ lên muốn khóc.

Vừa rồi nhìn vẻ mặt hắn trấn tĩnh tự nhiên, còn tưởng rằng thương thế của hắn không quá nghiêm trọng, nguyên lai, thương thế của hắn thật sự rất nghiêm trọng.

Tội tình gì hắn phải thế chứ?

Vì nàng mà cả tính mạng cũng không thiết sao?

Phượng Cô cảm nhận được tâm tình sâu nặng của nàng, khẽ cầm lấy tay nàng, dùng một chút lực để nhắc nàng cảnh giác.

Vãn Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn đưa mắt về phía cửa.

Bất cứ lúc nào cũng có người nghe lén nhất cử nhất động của bọn họ, lúc này hắn không thể để lộ rằng thương thế của hắn thật ra không quá nghiêm trọng.

Vãn Thanh hiểu ra, vẻ mặt hòa hoãn rất nhiều, nhưng vẫn lo lắng như trước.

Vãn Thanh dìu Phượng Cô lên giường, tháo giầy cho hắn, sau đó cũng lên giường, hai người cùng đi ngủ.

Vãn Thanh nằm không nhúc nhích, thân thể cứng đờ.

Phượng Cô cũng nghiêng người, hai mắt nhìn thẳng vào lưng nàng chăm chú.

Cổ của nàng rất nhỏ, da thịt nõn nà như bạch ngọc, trắng trẻo đẹp đẽ, tóc dài đen bóng, còn tỏa ra mùi sen nhàn nhạt, xem ra Bạch Vân Yên chưa từng bạc đãi nàng. Còn biết nàng thích dùng hoa tươi tắm rửa. Biết nàng ở chỗ này không phải chịu bất cứ ủy khuất gì, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Hắn lùi đầu xuống, nhích mặt vào gáy nàng, hít vào Hệ thống cấm nói bậyg ngực mùi hương chỉ nàng mới có

Vãn Thanh cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, ai ngờ hắn ngủ cũng không an phận, dám dựa sát vào nàng như vậy, mặc dù nàng đã quay lưng về phía hắn, nhưng vẫn cảm thấy rõ ràng từng hơi thở nóng bỏng của hắn đang vờn quanh cổ nàng, làm nàng phát nhột.

Toàn thân Vãn Thanh cứng đờ như tượng đá, chỉ sợ nhúc nhích một chút sẽ đụng phải hắn.

Đột nhiên Vãn Thanh có cảm giác thân thể này không còn là của mình nữa, ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến đang cắn từ trong xương, nhúc nhích thì không được, mà không nhúc nhích thì lại bị tê.

Phượng Cô càng lúc càng xích vào gần hơn, tóc gáy của nàng cũng dựng đứng hết lên. Càng khẩn trương càng mẫn cảm, tiếng hô hấp của hắn cũng càng lúc càng rõ ràng, từng hơi thở nóng bỏng như lửa vờn quanh cổ nàng, không chịu tan biến, ngược lại càng lúc càng nhiều…..

Phượng Cô nhìn thân thể nàng càng lúc càng cứng ngắc, cong môi cười tà, ác ý tiến gần thêm một chút, cuối cùng thì sát đến mức không thể né tránh nữa.

Lúc này nàng đã dán mặt vào tường, thử hỏi còn né đi đâu nữa chứ?

Hắn đang thắc mắc, nàng thật sự có thể nằm kiểu cứng đơ thế nguyên đêm sao?

Nụ cười trên gương mặt khuynh thành càng thêm vui vẻ……

Vãn Thanh thật sự là chịu không nổi tình cảnh mập mờ này, rõ ràng đã trấn định bản thân, nhưng nàng phát hiện, nàng không làm được?

Một nam một nữ cùng giường đã không tự nhiên, hắn lại còn nằm sát như vậy.

Nàng bật dậy một cách mãnh liệt.

"Nàng làm sao vậy?" Phượng Cô bầy ra gương mặt vô tội có chút ủ rũ, giống như vừa tỉnh ngủ. Nhưng trong lòng thì đang cười muốn phát điên.

Vãn Thanh quay đầu, nhìn khuôn mặt vô tội của Phượng Cô, thì trầm mặt, cũng biết bản thân hơi quá kích động, hắn đang trọng thương, nàng còn suy nghĩ nhiều chuyện linh tinh.

Vì vậy Vãn Thanh nhẹ nhàng kéo chăn, nói: "Ta hơi khát, muốn uống nước, người ngủ trước đi." Nói xong tự xuống giường.

… …

Sau một đêm ngủ ngon.

Tinh thần vô cùng tốt.

Đây là giấc ngủ ấm áp nhất trong nhiều năm trở lại đây của hắn.

Đã rất nhiều năm, nhiều đến mức hắn không thể nhớ được, hắn chưa từng có một giấc ngủ ngon, từng đêm khuya, hắn luôn trằn trọc mà tỉnh, là lạnh, là (tịch) mịch, là hận……

Đêm yên lặng dài như vô tận, khiến sự lạnh lẽo và tịch mịch trong lòng hắn cũng càng lúc càng nhiều……

Phượng Cô quay đầu, nhìn nữ tử đang ngủ cạnh hắn.

Thanh tú như hoa sen, da thịt nõn nà, tóc dài đen mượt, đẹp như châu báu, tỏa ra mùi hoa sen nhàn nhạt.

Xưa nay Vãn Thanh ngủ không sâu, chỉ một động tĩnh rất nhỏ cũng đánh thức nàng, chợt thấy bên tai có tiếng xôn xao, nàng mở đôi mắt trong veo như nước, liền bắt gặp một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.

Đột nhiên nàng không biết phải mở lời như thế nào, hắn mở miệng dùng khẩu hình hỏi nàng: "Tỉnh rồi sao?"

Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu.

Hắn lại lấy khẩu hình nói tiếp: "Nên chuẩn bị một chút."

"Làm như thế nào?" Nàng cũng dùng khẩu hình hỏi hắn.

Chỉ thấy Phượng Cô mỉm cười, có dụng ý khác: "Đi cầu cứu, nói ta bị thương nghiêm trọng, vết thương không ngừng mất máu, còn bị sốt cao…… " Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Nhưng.., " Vãn Thanh muốn hỏi, lừa thật hay, những người đó chỉ nhòm qua một cửa sổ nhỏ căn bản vô phương xác định, nhưng hắn nói vết thương máu chảy không ngừng, vết thương của hắn không còn chảy máu nữa, lấy đâu ra máu giờ?

Hơn nữa dù cho cửa có mở ra, với thương thế của hắn hiện giờ, làm sao có thể mang nàng vượt qua bao nhiêu cửa ải?

"Tin tưởng ta, nhất định có thể đi ra ngoài." Hắn quả quyết nói, trong mắt là tự tin và khẳng định, có thể an ủi sự bất an của nàng, làm cho nàng không thể không tin tưởng hắn.

Vì vậy nàng không hỏi …nữa, hắn đã nói thế tất là đã tính toán xong xuôi.

Vì vậy Vãn Thanh ngồi dậy, hạ quyết tâm véo vào đùi mình một cái thật mạnh, rồi khóc ra tiếng: "Phượng Cô.., Phượng Cô.., người làm sao vậy? Người không sao chứ? Người làm sao vậy a người.., người đừng sợ người đừng sợ, ta gọi người đây…… " vừa nói vừa quay ra cửa đá hô lên: "Cứu mạng a.., cứu mạng a.., " thanh âm bén nhọn hô lớn, khẩn cấp vội vàng, còn gào khóc nức nở.

Bên ngoài nghe thấy nàng hô -, một mặt người lộ ra sau ô nhỏ nhìn nàng: "Làm sao vậy?"

"Phượng Cô hắn.., hắn không ổn rồi…… " nàng nói trong làn nước mắt giàn dụa: "Vết thương của hắn có vấn đề, máu chảy không ngừng, hơn nữa còn bị sốt cao, hắn hôn mê rồi…… "

Người nọ nhìn nàng một chút, dường như muốn xác định xem nàng nói thật hay bịa, rồi sau đó lại nhìn Phượng Cô phía sau nàng, ánh mắt kinh hãi, rồi sau đó quay lại thương lượng cùng người bên cạnh.

Vãn Thanh có chút kỳ quái, vì sao khi người nọ nhìn Phượng Cô ánh mắt lại kinh hãi như vậy, vì vậy cũng quay đầu nhìn, cũng bị dọa cho hoảng sợ, Phượng Cô đã kéo đệm chăn, vạt áo mở một nửa, vải băng màu trắng đã không còn màu ban đầu, đỏ tươi màu máu, nhìn thấy ghê người.

Còn có những giọt máu nhỏ đang nhỏ tí tách lên đệm, cả đệm lẫn chăn đều bị nhuộm đỏ.

Gương mặt khuynh thành tái nhợt, đôi mắt suy yếu nhắm chặt, như một xác chết.

Hắn biến bản thân thành bộ dạng này từ lúc nào vậy!

Hắn không muốn sống nữa sao? Đã bị thương nặng còn phá hư vết thương.

Tay Vãn Thanh không tự chủ được khẽ run lên, quay đầu, không dám nhìn nữa, cắn chặt môi dưới, như muốn bật máu mới thôi.

Trong lòng, có cảm giác chua xót trào lên.

Vãn Thanh cứ đứng đó quên cả phản ứng.

Một lát sau, cửa đá chậm rãi mở ra, có bốn tỳ nữ đi vào, Vãn Thanh xốc lại tinh thần, không dám để bản thân đắm chìm trong đau thương nữa.

Thủy mâu lơ đãng, nhưng vẫn đánh giá tình huống ngoài cửa, đại khái là bên ngoài cánh cửa có hai mươi mấy nữ tỳ, xem ra ai cũng là kẻ luyện võ, cao lớn vững chắc, mắt phóng tinh quang.

Bất quá xem ra mấy cô đó không đặt nàng vào trong mắt, ai cũng nhìn Phượng Cô chăm chú với ánh mắt khẩn trương, xem ra cũng tin là Phượng Cô gặp bất trắc, hơn nữa còn lo hắn bỏ mạng nơi đây.

Dù sao trong chốn giang hồ Phượng Cô cũng là kẻ không ai dám coi thường.

Vãn Thanh nhìn Phượng Cô, nàng biết, lúc này phải chuyển sự chú ý của đám người kia, mới có cơ hội chạy trốn, nói cách khác, dù cho mau nữa, muốn chạy đi, cũng là việc khó.

Vì vậy nàng đột nhiên xông ra ngoài, tốc độ rất nhanh. Khinh công học trước kia bây giờ mới phát huy tác dụng, những người đó vốn tưởng rằng Vãn Thanh không biết võ, không chút đề phòng Vãn Thanh sẽ dùng khinh công chạy trốn.

Nàng đột nhiên chạy đi. Làm toàn bộ người chung quanh bị dọa cho hoảng sợ, đuổi theo nàng.

Phượng Cô trợn trừng đôi mắt vốn đang khép hờ, đôi mắt vằn đỏ điên cuồng khát máu như ma nhãn, tay trái hắn cầm lấy một con dao, tay phải dùng lực bóp cổ một người, đưa chân đá một người khác.

Trong giây lát, ba tỳ nữ ngã xuống đất.

Nhìn hắn mạnh mẽ như hổ, nửa phần bị thương cũng không có.

Một tỳ nữ khác đang mở hòm thuốc thấy không đúng, đang muốn vận công chống lại, chỉ tiếc đã chậm một bước, Phượng Cô quay người kẹp chân, chỉ nghe thấy thanh âm răng rắc vang lên, là tiếng đầu khớp xương vỡ vụn, tỳ nữ kia chưa kịp ra tay đã xuống suối vàng.

Nói thì lâu nhưng thật ra chỉ diễn ra trong thời gian một cái chớp mát, Phượng Cô lao ra ngoài ngay lập tức.

Lúc này, những… tỳ nữ đuổi theo Vãn Thanh cũng vừa vặn bắt được nàng, Phượng Cô vận công, luồng đại khí bắn ra, đánh văng hai tỳ nữ muốn bắt Vãn Thanh

Đánh văng hai tỳ nữ xong, Phượng Cô lia chân đánh ngã một lúc năm sáu tỳ nữ, rồi sau đó phi thân ôm lấy Vãn Thanh, đột phá vòng vây ra ngoài chứ không giao chiến nữa.

Lúc này việc rời đi mới là quan trọng nhất, mặc dù hắn có thể đánh bại những tỳ nữ đó, nhưng muốn chạy trốn còn cần nhiều sức lực -, hắn không thể cam đoan, bản thân có thể kiên trì thêm vài lần vận công nữa, mỗi lần vận công lại làm rách miệng vết thương của hắn, đau thì không nói làm gì, còn bị mất máu nữa.

Ít nhất hắn cũng phải hộ tống Vãn Thanh đến chỗ an toàn đã.

Cố nén sự đau đớn, Phượng Cô liều lĩnh chạy như điên ra ngòai, hy vọng những điều hắn phỏng đoán không sai.

Khi mới đến Phong Quốc, hắn đã thăm dò tin tức của Bạch Vân Yên một phen, tuy nói hai nước Phong Vân sẽ đại chiến vào ngày mai, nhưng người lĩnh quân tác chiến là Bạch Vân Yên, con người Bạch Vân Yên gian trá giảo hoạt, đừng nói đánh không theo hẹn là chuyện bình thường, binh bất yếm trá là chân lý ngàn đời.

Mà Bạch Vân Yên đã mệnh lệnh tam quân chuẩn bị tác chiến từ lâu, lấy chuẩn bị đối bất ngờ, điều này nói rõ, Bạch Vân Yên có thể sẽ xuất chiến trước. Thời cơ tốt nhất, chính là hôm nay, cụ thể hơn là rạng sáng hôm nay.

Hy vọng hắn đoán không sai, chỉ cần Bạch Vân Yên không có ở đây, như vậy bọn họ muốn chạy trốn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, bởi vì hai nước giao chiến, với sự nghiêm túc Bạch Vân Yên dành cho trận chiến này mà nói, hắn tất là phải mang hai tâm phúc là Long Hổ Đại Tướng Quân theo người.

Đến khi ra khỏi phòng ngủ, ra đến hoa viên Bạch phủ, nhân mã từ các hướng ào đến

Phượng Cô chỉ liếc mắt, khẽ cười nhạt, đám người này không có mấy kẻ là cao thủ chân chính, xem ra, Bạch Vân Yên thật sự đã lựa chọn thời điểm này để khởi chiến.

Tốt!

Đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn chạy trốn.

Hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, luồng sáng lóe lên, kiếm như rắn lại như rồng, khi thì cứng rắn như đá, khi thì mềm mại như dây thừng, kiếm lướt đến đâu là đổ máu đến đấy.

Kiếm pháp của hắn, vô cùng tinh diệu, hơn nữa, chỉ công không thèm thủ, hoàn toàn tự tin lãnh ngạo, giống như con người của hắn.

Thấy có ngựa gần đấy, Phượng Cô ôm Vãn Thanh nhảy lên ngựa, dùng sức thúc vào bụng ngựa, tuấn mã hí dài một tiếng, chạy vội lên.

Vãn Thanh không dám nhúc nhích, để mặc hắn lôi kéo, né đông một kiếm, tránh tây một đao, chỉ sợ ảnh hưởng đến hắn.

Mặt của nàng đối diện với Hệ thống cấm nói bậyg ngực của hắn, Hệ thống cấm nói bậyg ngực đầy máu dưới nắng sớm đỏ tươi như son.

Sắc mặt của hắn, tái nhợt như tờ giấy, không phải hắn đang giả vờ, mà là bị trọng thương thật sự.

Bàn tay trắng nõn, muốn đặt lên vết thương, nhưng dừng lại giữa chừng, có một giọt lệ, nhẹ nhàng rơi xuống…

Hà cớ gì hắn phải làm thế này chứ?

Tuấn mã bôn ba, phấn chấn dữ dội, gương mặt hắn run run, giống như đang phải chịu sự hành hạ của rất nhiều đau đớn, đôi môi mỏng của hắn đã bị cắn đến mức cắt không ra một giọt máu.

"…Dừng lại nghỉ một chút đi?"

Thanh âm của nàng có chút nức nở làm trái tim hắn run rẩy, hắn cố gắng cười yếu ớt, nặng nề nói: "Nơi này quá nguy hiểm, phải chạy ra khỏi lãnh thổ của Phong Quốc mới đủ an toàn."

"Người bị thương nặng như vậy, nếu không nghỉ ngơi liệu còn kiên trì được đến lúc nào." Nàng chậm rãi nói, thanh âm sầu não, tràn ngập đau đớn.

"Không có chuyện gì mà Phượng Cô ta không kiên trì được -, tin tưởng ta, nhất định chúng ta có thể chạy ra khỏi Phong Quốc." Hắn kiêu ngạo nói, vẻ mặt thiên hạ vô địch, chỉ tiếc thanh âm vô lực.

Vãn Thanh cúi đầu, không biết nói gì nữa.

Hắn duỗi tay ra, ôm nàng càng chặt hơn, nói nhỏ: "Chỉ cần có nàng bên cạnh, ta có thể kiên trì đến giây phút cuối cùng. Nàng ….. có nguyện ý cùng ta không?"

"Ta nguyện ý." Nàng nhẹ nhàng nói, ngữ khí kiên định.

Cách đó không xa, tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, truy binh theo sát. Vãn Thanh giống như nhớ ra cái gì, đột nhiên kéo váy, dùng sức xé tà váy màu xanh lam ra, quăng về phía sau.

Lam phấn bay là là trong không khí.

Nhưng lại thấy Phượng Cô giơ tay tóm mảnh tà váy lại.

Vãn Thanh không giải thích được, giương mắt nhìn hắn: "Mảnh tà váy này có lam phấn, nếu mang theo người, mặc kệ đi tới nơi đâu cũng đều bị bọn họ bắt được."

Phượng Cô nói: "Không sợ, cái này có giá trị sử dụng của riêng nó."

Vừa nói vừa thúc mạnh vào bụng ngựa, con ngựa gặp kích thích, càng phi nhanh hơn, gió thổi qua tai vù vù, cảnh vật hai bên thì nhòe nhọet, Vãn Thanh có chút sợ hãi, không tự giác kéo chặt vạt áo Phượng Cô –.

Phượng Cô cảm nhận được nàng bất an, một tay nhẹ nhàng ôm nàng sát hơn, cho nàng thêm sức lực.

Phượng Cô cúi đầu xuống kề môi bên tai Vãn Thanh,– trong thanh âm suy yếu, mang theo lời cam đoan sâu sắc làm người nghe tin cậy một cách không hiểu được: "Có ta ở đây, không cần lo lắng."

Ngựa phi không ngừng.

Chạy vội không dứt.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một dòng suối nhỏ thật dài, nhìn qua thì sâu không thấy đáy.

Trong lòng Vãn Thanh buồn bã, có thể nói trời không giúp người rồi! Nửa đường lại mọc ra một dòng suối nhỏ, ngựa này không thể vượt suối-, độ sâu này đủ để dìm chết con ngựa.

Phượng Cô lôi kéo nàng nhẹ nhàng xuống ngựa, rồi sau đó tay cầm mảnh tà váy mầu lam, cột lên thân con ngựa.

Vãn Thanh vừa nhìn, thì mỉm cười, Phượng Cô đúng là thông minh, tại sao nàng lại không nghĩ ra diệu kế này chứ?

Cũng vẫn là không đủ trấn tĩnh, diệu kế này mà cũng không nghĩ ra.

Buộc chặt tà váy rồi, Phượng Cô quay đầu con ngựa sang một hướng khác, rồi sau đó vỗ mạnh lên mông con ngựa một cái, con ngựa bị đau hí lên một tiếng, chạy về một hướng.

Thanh âm của đám truy binh càng lúc càng gần, Phượng Cô cầm tay Vãn Thanh, nói: "Nhảy thôi."

Vãn Thanh chỉ vào mặt nước, kinh ngạc hỏi: "Ý người là nhảy xuống nước sao?"

"Đúng." Phượng Cô kiên định nói.

"Nhưng ta không biết bơi."

"Không còn thời gian đâu, nhảy nhanh." Phượng Cô thúc giục, nếu còn chần chừ nữa, mặt nước sẽ không kịp tan hết gợn sóng, lúc đó mọi công sức từ nãy đến giờ đều là uổng phí.

"Chúng ta có thể chọn cách khác không? Không nhất định phải nhảy xuống nước chứ?" Vãn Thanh do dự.

"Không còn lựa chọn nào khác, nếu không nhảy xuống nước, trên người nàng vẫn còn lam phấn, rất dễ bị phát hiện. Còn không mau nhảy đi." Phượng Cô thúc giục nói.

Không cho nàng cơ hội phản bác, hắn lôi nàng cùng nhảy xuống nước, hắn nhẹ nhàng kéo nàng bơi đến chỗ có bèo trôi mới ngừng lại.

Lúc này tiếng vó ngựa đã gần trong gang tấc.

Vãn Thanh không dám nhúc nhích chút nào, nhưng nàng không biết bơi, lại bị lôi xuống nước bất ngờ, sặc mấy ngụm nước, cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng nàng không dám ho, đành nín ho trong nước.

Mặt nàng đỏ lên nhanh chóng.

Đám truy bình trên bờ rất cẩn thận, vừa đuổi theo dấu lam phấn vừa dò xét bờ suối.

"Tổng quản, bọn họ hẳn là đã chạy theo hướng khác rồi." Một người lên tiếng.

Người được gọi là tổng quản không nói tiếng nào. Rất lâu sau mới nói: "Cho Lam Phong ra thử một lần nữa."

"Tuân lệnh" có người đáp.

Rồi sau đó trên bờ im lặng một lúc lâu.

Chợt có người lên tiếng hòai nghi: "Tổng quản, vì sao Lam Phong cứ một mực bất động đứng ở chỗ này?" (bạn Nhi đoán Lam Phong là tên con chó)

"Xem kĩ đi." Tổng quản lạnh lùng nói.

Vãn Thanh đột nhiên có cảm giác, tóc gáy dựng đứng lên, nàng có thể cảm giác được, lúc này tên tổng quản kia đang nhìn quan sát chăm chú xung quanh, đương nhiên là không quên nhìn mặt nước.

Nhưng vì thiếu dưỡng khí quá lâu, nàng không chống đỡ được nữa, thật ra chống đỡ được đến lúc này hoàn toàn là nhờ bản năng sống mãnh liệt, nói với bản thân dù thế nào cũng phải chịu đựng.

Lúc này, nàng thật sự không thể chống đỡ nữa, ánh mắt vốn không nhìn rõ làn nước bắt đầu mờ mịt, mười ngón tay bấu chặt vào cánh tay Phượng Cô, móng tay như muốn cắm vào thịt.

Toàn thân như bị kéo căng ra, tứ chi như bị kéo ra bốn hướng khác nhau, muốn đứt rời, nhưng lại chưa đứt được

Đau quá, đau không chịu nổi. Nguyên lai, cảm giác nịch thủy (chết đuối) thống khổ thế này. Toàn bộ lục phủ ngũ tạng như bị mở tung, cảm giác đau cay độc tràn ngập lỗ mũi, như ngàn vạn con kiến, đang không ngừng di chuyển, toàn thân nàng, không có chỗ nào được thoải mái.

Lỗ mũi cay vì sặc nước, ngũ tạng như nổ tung, chân thì bắt đầu chuột rút.

Nàng dần dần nghe thấy khúc nhạc của cái chết, toàn thân bắt đầu lạnh lẽo, dù máu vẫn chảy trong động mạch, nhưng hình như đã bị trộn thêm rất nhiều băng vụn, khiến cho mạch máu phình to, cảm giác rất lạnh.

Nỗi sợ khi lìa đời tràn ngập thần kinh.

Thần trí nàng bắt đầu mê man…

Dường như muốn phiêu du đến một chân trời xa lắm nào đấy…

Nơi đó, trống rỗng yên tĩnh, đúng là nơi bắt đầu tất cả, cả đời này, nàng thống khổ trằn trọc, rốt cuộc cũng không thóat được cái chết -…

Trong đầu nàng thầm cười một tiếng, hôm nay chết thế này cũng không tính là khổ sở lắm.

Bất quá, ít nhất nàng cũng có thể nghẹn lại tiếng ho trong bụng, không làm lộ tung tích để đám truy binh phát hiện hai người.

Cuối cùng hắn là vì cứu nàng mà lâm vào hoàn cảnh như vậy -, cứu hắn, coi như là trả món nợ tình cảm với hắn.

Vốn dĩ Phượng Cô chỉ chú ý nhất cử nhất động của đám truy bình trên bờ, nhưng xem ra, con chó tên Lam Phong kia khá thông minh, một mực quanh quẩn trên bờ, xem ra, khi hắn buộc tà váy đã làm rụng quá nhiều lam phấn.

Hắn bỗng nhiên cảm nhận được Vãn Thanh không chống đỡ được nữa.

Hắn âm thầm lo lắng, cuối cùng ra một quyết định quan trọng.

Đôi môi mỏng nhẹ nhàng dán lên làn môi mềm mại đã làm hắn quyến luyến từ lâu, một tay đưa ra sau lưng nàng, để nàng không làm nước bị gợn sóng, một tay đặt sau gáy nàng.

Hai đôi môi dính chặt vào nhau không để lộ dù chỉ là một khe hở.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng mở miệng nàng, một luồng khí đi vào Hệ thống cấm nói bậyg ngực nàng, giúp nàng hô hấp.

Đã lâm vào hôn mê, Vãn Thanh đột nhiên cảm giác có một luồng khí truyền vào miệng, thân thể bắt đầu thư hõan, lưỡi hái tử thần bắt đầu rời xa nàng.

Cảm giác này, giống như, một mình đi tới Quỷ Môn Quan, kết quả, bị ai đó kéo tay lôi lại.

Đột nhiên cả người có cảm giác được giải thoát khỏi thống khổ.

Mặc dù vẫn chưa thể thở bằng mũi, nhưng ít nhất, nàng vẫn được cứu, người sắp chết đuối lại được độ khí, tất cả hy vọng và khát khao sống lại trở lại với nàng.

Nàng mở mắt nhìn người đã độ khí cho mình.

Trước mắt là một gương mặt tuấn tú khuynh thành được phóng đại, chìm dưới nước nhưng không giảm nửa phần mị lực, người như thế, trời sinh là loại tai họa, hại nước hại dân.

Nhưng… nhưng hắn đang làm gì chứ?

Môi nàng dần dần nóng lên, truyền đến đại não cảm giác tê tê, nói cho nàng rằng những điều nàng nhìn thấy không phải giả-, tất cả đều là sự thật.

Hắn – đang – hôn – nàng.

Nàng mở to mắt, có chút kinh ngạc.

Đang muốn giãy dụa, tay Phượng Cô đột nhiên ấn vào gáy nàng, đôi phượng nhãn nhắc nàng cảnh giác rồi hướng lên bờ, lúc này Vãn Thanh mới tỉnh táo trở lại sau cơn khiếp sợ.

Không, phải nói là hắn dùng môi độ khí cho nàng mới đúng. (ý là không phải hôn)

Nhưng hành động này, nàng cũng vô phương đón nhận, không phải bởi vì ngượng ngùng, mà bởi vì một cảm giác mà nàng cũng không thể diễn tả thành lời…

Chuyện trước kia, đột nhiên lại xuất hiện trong đầu nàng.

Lòng của nàng, không thể tiếp nhận thêm ai nữa, kể cả hắn.

Nhất là tiếp xúc thân mật như thế.

Bởi vì không khí chậm rãi đi vào phổi, thần trí của nàng cũng dần dần tỉnh táo, sự sợ hãi cũng rõ ràng hơn, cảm giác nóng bỏng quấn quít ở răng môi cùng càng ngày càng nhiều, nàng như người bị thương, cảm thấy kinh hoàng khôn cùng.

Lúc này, trên bờ vang lên một tiếng nói phấn chấn.

"Tổng quản, Lam Phong chạy về hướng kia."

Tên tổng quản lên tiếng: "Đuổi theo Lam Phong."

Sau đó có tiếng người lên ngựa, một đám người cùng với Lam Phong chạy đi như bay.

Một lúc sau, xác định không còn người nào, Vãn Thanh đẩy Phượng Cô ra, nhờ đám bèo mà từ từ leo lên bờ, thở dốc từng hồi.

Đột nhiên nàng cảm thấy bầu trời xanh bao la thật quá đẹp.

Những cây cối chung quanh, chỉ trong tích tắc, trở nên xanh mướt đẹp đẽ mê người.

Chìm dưới nước chẳng qua chưa được một khắc (15 phút), mà nàng có cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.

Phượng Cô vẫn đang ở dưới nước nhìn vòng tay trống rỗng, đôi môi chợt cảm thấy nguội lạnh.

Trong lòng dâng lên cảm giác mất mát mãnh liệt –.

Hắn đã hy vọng, đám…người kia, dừng trên bờ lâu thêm chút nữa.

Bất quá hắn cũng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng trèo lên bờ, mang theo Vãn Thanh, chậm rãi bơi sang bờ bên kia.

Sau khi lên bờ, cảm giác đau đớn bắt đầu hồi phục.

Lúc trong nước như bị mất cảm giác, lúc này lên bờ rồi, vết thương lại đau đớn như thường, trái tim cũng đau nhói.

Hắn cắn răng, ánh mắt lạnh đi, không nói gì thêm, lúc này căn bản không phải là lúc để ý đến vết thương, chạy ra khỏi Phong Quốc mới là chuyện quan trọng nhất.

Nếu không ra khỏi Phong Quốc, bọn họ có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, với thế lực của Bạch Vân Yên tại Phong Quốc, muốn bắt hai người bọn họ trở lại chẳng qua là dễ như trở bàn tay. Dù sao hiện tại Bạch Vân Yên cũng đang là thủ chưởng quân quyền.

Nắm binh lực của cả một quốc gia, muốn làm chuyện gì cũng không khó.

"Nàng thế nào rồi? Còn đi được không?" Phượng Cô hỏi.

"Không có việc gì." Vãn Thanh lắc đầu, nhẹ nhàng nói. Nhưng trên thực tế, áp lực khẩn trương, còn có trải nghiệm cận kề cái chết làm nàng không còn chút sức lực.

Nhưng nàng cũng biết lúc này không thể dừng lại.

Một khi dừng lại, tất cả cố gắng từ trước đến giờ đều trở thành uổng phí, hơn nữa lần sau muốn trốn ra sẽ càng khó khăn hơn.

"Chúng ta đi nhanh thôi." Phượng Cô nói xong, nhẹ nhàng đỡ nàng, đi về phía trước, vốn dĩ hắn định dùng khinh công, nhưng Vãn Thanh vừa mới ra khỏi nước, thân thể chưa khôi phục hoàn toàn, nếu phi thân chỉ sợ nàng không thích ứng được.

May là xung quanh đây là một khu rừng rậm, nếu không, phải phơi mình dưới nắng chỉ sợ nàng sẽ không chịu đừng được lâu.

Mới đi hai bước, nàng liền dừng lại, vẻ mặt đau đớn. Chân nàng bị chuột rút chưa hết, vốn tưởng rằng đã đỡ, nhưng vừa đi vài bước thì lại bị chuột rút lại, đau không đi được

Phượng Cô nhíu mày, quan tâm hỏi han: "Làm sao vậy?"

"Ta bị chuột rút, không đi được, không bằng người cứ đi trước đi!" Nàng không muốn liên lụy đến hắn. Theo như nàng nhìn thấy, mặc dù hắn cố gắng kìm nén, nhưng khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy nói rõ nói rõ, hắn đang bị vết thương hành hạ.

Hai lần đâm kiếm, hai lần nhận chưởng, làm sao mà nói là không có việc gì được chứ!

"Nàng cho Phượng Cô ta là loại người nào?" Phượng Cô nghe xong lời nàng nói thì giận dữ, mắt bắn tia lửa.

Nàng dĩ nhiên bảo hắn bỏ nàng lại một mình, nàng xem thường hắn, đánh đồng tâm ý của hắn với bọn lòng lang dạ thú?

Đến lúc này rồi, nàng còn nói những lời như vậy ra được.