Trong thư phòng, Song nhi đang cùng Hồng Thư đau đầu nghĩ cách. Bản thân Song nhi thật sự không có biện pháp, thuyết phục tiểu thư sao, tính tình quật cường của tiểu thư Song nhi rất rõ ràng.

Từ trước tới giờ, phàm là chuyện tiểu thư đã quyết định, Song nhi không thể lay động nửa phần, đừng thấy tiểu thư ngày thường ôn ôn văn văn, dường như cái gì cũng không cần, cái gì cũng không tranh không nói, nhưng nếu tiểu thư thực sự muốn tranh, rất hiếm người có thể tranh của tiểu thư, bản thân Song nhi đã bị tiểu thư đánh bại bằng lời nói biết bao lần, chỉ còn biết phùng mang trợn má không nói được lời nào.

Nhưng nhìn tiểu thư đọc tài liệu đã một ngày một đêm, nếu còn kéo dài hai ngày, lại thêm thể chất bệnh nặng mới khỏi của tiểu thư, cộng với thai nhi, nếu có sơ suất gì thì phải làm thế nào mới phải đây!

Hồng Thư biết ý tứ của Song nhi, nhưng khuyên cũng đã khuyên rồi, Nhị phu nhân nhất định không nghe! Chỉ có thể tiến lên giữ Vãn Thanh lại: "Nhị phu nhân, người đi nghỉ một chút đi! Người đang mang bầu, thân thể lại suy yếu như thế, không chịu ngủ sẽ không ổn, người muốn tìm gì, gọi thư đồng tìm cho người là được rồi."

Vãn Thanh quay sang nhìn Hồng Thư nhẹ nhàng cười một tiếng, khuôn mặt tái nhợt, nàng đã hứa trong vòng 2 ngày sẽ tìm ra phương pháp giải quyết, nhưng thời hạn 2 ngày đã sắp hết, chỉ còn một buổi tối này, dù đã thử nhiều loại phương pháp, vẫn không thấy tác dụng, bảo nàng làm sao có thể dừng lại!

Nàng không thể để Phượng Vũ Cửu Thiên bị thu nhỏ lại theo cách này.

" Nếu không, người uống ít canh gà đi!" Vừa nói Song nhi vừa bê một bát canh gà đến, đưa cho Vãn Thanh.

Vãn Thanh ngẩng đầu, thấy dáng vẻ Hồng Thư và Song nhi vô cùng lo lắng, không đành lòng từ chối, vì vậy để … quyển sách trong tay xuống, đỡ bát canh gà và uống.

Khi đọc sách thì không thấy buồn thương gì, đến khi ngừng đọc, uống canh gà, nghĩ tới đứa bé trong bụng, không khỏi nhớ đến Phượng Cô, nỗi đau trong lòng, lại quay cuồng lên.

Đúng lúc đó, một nô tài lảo đảo xông vào, nhào vào trước mặt Vãn Thanh.

Hồng Thư thấy thế, trách mắng: "Làm gì mà hành động lỗ mãng thế!"

"Nô tài... Nô tài..." nô tài kia bị Hồng Thư quát, nhất thời có chút vô thố, nhìn Vãn Thanh một chút, rồi sau đó thở không ra hơi.

Vãn Thanh vừa nhìn, liền nhận ra, đây không phải người hầu nàng phái đi thử thuốc cho gạo sao? Nhìn sắc mặt hắn vui mừng, chẳng lẽ…

Khồng giấu được vui vẻ trong lòng, Vãn Thanh đặt bát canh gà xuống, khẩn trương nắm lấy hai vai hắn: "Có phải đã thành công hay không?"

Nô tài kia cười vui vẻ, gật đầu lia lịa: "Chúng ta làm theo lời phu nhân dặn dò, mang 10 phương thuốc kia ra thử, lần lượt từng cái một, ai nha, thật là linh nghiệm, có một phương thuốc, đốt trên lửa nhỏ, hun khói vào gạo, chỉ ba canh giờ sau gạo đã hết đen! Không... Không, so với trước kia còn trắng hơn nữa!"

Nô tài kia nói một hơi, hưng phấn đến nỗi mắt ngời sáng!

Vãn Thanh vừa nghe xong, thở dài một hơi, chỉ cần cứu được kho gạo, ít nhất, có thể duy trì tiếp, còn về lụa, nàng không…biết nhiều về lụa, vẫn phải đi nghiên cứu một phen, bất quá nàng nghĩ, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết.

"Thật sự trắng lại như cũ rồi?" Hồng Thư vừa nghe, cũng lấy làm kinh hãi, vốn dĩ Hồng Thư đã nghĩ, gạo đã biến đen như thế, quyết là không thể trắng trở lại, không ngờ Nhị phu nhân thật sự có biện pháp, lại là biện pháp do chính Nhị phu nhân nghĩ ra!

"Đúng vậy, trắng lại như cũ rồi!" nô tài trịnh trọng lặp lại một lần nữa, vẻ mặt hết sức mừng rỡ.

Hồng Thư vừa nghe, liền cười tít mắt: "Nhất định ta phải đi nói cho Lãnh tổng quản nghe, đảm bảo hắn sẽ vui muốn chết! Nhị phu nhân, ngươi thật sự tìm ra biện pháp!"

"Ai, chờ một chút!" Vãn Thanh cười một tiếng, Hồng Thư này, thật đúng là nôn nóng, nửa khắc cũng không chậm được.

"Còn vấn đề gì sao? Nhị phu nhân?" Hồng Thư quay đầu nói.

Vãn Thanh lại quay sang nô tài hỏi: "Vậy, đã thử xem…còn độc tính hay không chưa?" Mặc dù hôm trước nàng đã thử qua, cảm giác trong gạo không có độc, bất quá gạo là nhu yếu phẩm hàng ngày, nếu bán hết kho gạo, sẽ có hàng ngàn hàng vạn người ăn, cẩn thận vẫn hơn, vì vậy nàng lại sai người lấy súc vật sống làm thí nghiệm.

"Phu nhân ngài cứ yên tâm đi, sáng sớm hôm qua đã cho gà vịt ngan chó mèo ngựa ăn thử, cho tới bây giờ vẫn chưa xảy ra chuyện gì, hơn nữa trong số chúng nô tài còn có 3 người đích thân thử thuốc, vừa rồi đã cho đại phu bắt mạch kiểm tra, tất cả vẫn bình thường, không có chuyện gì!" nô tài cười nói.

Vãn Thanh vừa nghe thế, thư thái hơn rất nhiều, quay sang gật đầu với Hồng Thư đang nóng lòng, nhìn Hồng Thư vui vẻ chạy về phía phòng thu chi, rốt cuộc trong lòng nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng, ông trời cũng chiếu cố, khiến nàng có thể tìm được phương thuốc kia.

"Tiểu thư, người có thể yên tâm uống canh gà rồi, sau đó ngủ sớm đi!" Song nhi đứng một bên vui vẻ vô cùng, bất quá Song nhi quan tâm nhất cũng là tiểu thư, không có gì có thể quan trọng hơn tiểu thư.

Vừa nói vừa đưa bát canh gà cho tiểu thư.

Vãn Thanh nhận bát canh gà cười một tiếng, uống một hơi cạn sạch, đích thực là nàng cảm thấy có chút rã rời, mí mắt cũng bắt đầu không nghe lời, hai ngày nay, đã làm nàng hao tổn không biết bao nhiêu tâm trí: "Song nhi của ta thật là tốt, ta phải đi ngủ đây, miễn cho ngươi nói nhiều không cho ta yên thân!"

Nhưng mới bước được mấy bước, trong lòng vẫn còn canh cánh một chuyện, hai ngày nay nàng bận rộn, không mở miệng hỏi, nhưng vấn đề đó vẫn như cái nhọt trong lòng nàng, không thể vì không nhắc đến mà nó thành không tồn tại, vì vậy xoay người: "Song nhi, những người được lệnh xuống núi tìm người đã có tin tức gì chưa?"

Song nhi ngẩng đầu, ánh mắt ảm đạm vài phần, thanh âm bi ai: "Tiểu thư, những người xuống núi vẫn chưa trở về, nghe nói là vẫn chưa tìm được thi thể của Gia."

Sau khi nói xong, Song nhi ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, có chút lo lắng cho tâm trạng của Vãn Thanh.

Vẻ mặt Vãn Thanh vẫn như thường, nhưng ánh mắt trở nên thất thần, không còn lóe sáng, còn có nỗi đau sâu sắc: "Chưa tìm được thi thể... Chưa tìm được thi thể có lẽ chính là tin tức tốt nhất! Ít nhất, không thể chứng minh là chàng đã chết, có lẽ, đã xuất hiện kỳ tích."

Tuy chính miệng nàng nói thế, nhưng nàng cũng biết đó chỉ là nói vậy, suy đoán này, căn bản là không có khả năng. Những năm gần đây, những kẻ rơi xuống Lạc Nhật Nhai, chỉ có một mình Mộ Dung Kiềm có thể sống sót, đó là bởi vì hắn may mắn, cũng vì hắn có võ công bất phàm.

Nhưng trường hợp của Phượng Cô, chẳng những phế đi võ công, còn đứt hết gân chân gân tay, muốn chạy trốn đã khó như lên trời, làm sao có thể có khả năng sống sót quay lên chứ!

Vãn Thanh chậm rãi nhắm mắt.

Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, chờ Song nhi đi ra ngoài, mới mở mắt.

Dù có mệt mỏi đến đâu, nàng vẫn không thể ngủ được, mỗi khi nhắm mắt lại, cả tâm trí nàng chỉ có hắn.

Không biết từ khi nào, nàng đã khắc sâu hình ảnh của hắn trong tim, đối với mỗi cử động của hắn đều nhớ kỹ không quên, mỗi lời hắn nói, mỗi cử động của hắn, hắn vui vẻ hay giận dữ nàng đều nhớ rất rõ ràng, nhớ từng vẻ mặt của hắn, khi hắn mím môi cười một tiếng, phượng nhãn cong lên câu hồn, bộ dạng thâm tình vô hạn, bộ dạng phẫn nộ vô chương, từng bước từng bước càng không ngừng rung động trước mặt nàng …

Ai cũng nói trăng gợi nỗi buồn, cũng đúng, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, nàng chẳng có chút cảm giác tình thơ ý họa nào như trước kia, chỉ thấy ưu thương sâu sắc, như một tấm lưới, quấn chặt lấy nàng, khiến nàng không thở nổi.

Vãn Thanh xoay người để không nhìn thấy trăng nữa, chỉ có hai hàng thanh lệ thấm ướt đệm chăn…

*****************************

Trời vừa sáng là nàng liền tỉnh, ăn cơm xong, chỗ nàng đi tới vẫn là thư phòng, nàng phải không ngừng đọc sách công tác, mới có thể bớt chút nỗi đau trong lòng, không làm thế sẽ bị nỗi đau gặm nhấm tâm can

Đi được nửa đường, thấy Lục Cầm đi phía trước, nàng nhớ kỹ, Lãnh Sâm phái Lục Cầm về thăm Phượng lão thái nãi, vì vậy gọi Lục Cầm lại: "Lục Cầm."

Lục Cầm nghe thấy nàng kêu lớn, quay đầu: "Nhị phu nhân."

"Hiện giờ lão thái thái thái thế nào rồi?" Kỳ thật không cần hỏi, chắc hẳn bà đang cực kỳ thương tâm, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, con đã không còn giờ đến đứa cháu duy nhất cũng ra đi, bảo bà làm sao có thể không đau khổ chứ?

Chỉ sợ lão thái thái lúc này đang thương tâm muốn chết, lão thái nãi vốn rất yêu thương Phượng Cô!

"Lão thái nãi nghe được tin tức của Gia, ngất ngay tại chỗ, mấy ngày nay đều nằm liệt trên giường bệnh, chỉ sợ... Chỉ sợ..." Lục Cầm vừa nói, vừa không biết phải nói thế nào nữa, nhưng chỉ cần nói đến đó, cũng đủ để Vãn Thanh minh bạch.

Nàng vò khăn tay, lòng đau đến vô phương khắc chế: "Lục Cầm, cho người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi chiếu cố lão thái nãi."

"Chuyện này..." Lục Cầm nghe thấy Vãn Thanh nói thế, có chút không biết phải làm thế nào.

Đúng lúc Lãnh Sâm đi ra, nghe xong chỉ nói: "Nhị phu nhân, thỉnh ngài lấy thân thể làm trọng, người đương có bầu, hơn nữa thân thể còn suy yếu, đại phu cũng nói, người không nên mệt nhọc đường dài, ngay cả lão thái nãi, cũng không hy vọng ngươi mạo hiểm thân thể đi thăm bà."

"Nhưng..."

"Nhị phu nhân không cần lo lắng lão thái nãi sẽ quá thương tâm tuyệt vọng, ta đã sai người cho chim bồ câu đưa thư báo tin, cho lão thái nãi biết, ngài đã mang thai hài tử của Gia, như vậy, lão thái thái sẽ có khát vọng sống, hơn nữa cũng đồng ý cho người khác hầu hạ." Điều nên làm hắn đều đã làm cả, nếu lão thái thái thật sự không qua được, cũng chỉ là vấn đề tuổi tác.

********************

Coi như trời cao thương hại! Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Lão thái nãi nghe được tin mình sắp có chắt, thân thể tốt hơn rất nhiều, mặc dù cũng suy yếu, những đã hơn rất nhiều.

Đây có lẽ là điều duy nhất khiến Vãn Thanh cảm thấy vui mừng!

Ngồi ở trong đình viện, tỉ mỉ đọc và tính toán sổ sách, thời gian này Lãnh Sâm thường xuyên ra ngoài thị sát cửa hàng cửa tiệm, vì vậy chuyện đối chiếu sổ sách rơi xuống đầu nàng.

Nhưng thật ra nàng rất vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa, nàng còn phải đánh một trận tưng bừng.

Mặc dù Phượng Cô chết rồi, nhưng thiên hạ đã thấy rõ bản chất con người Mộ Dung Kiềm, khi thấy rõ rồi, đương nhiên có nhiều người không đồng ý lập hắn làm minh chủ, đương nhiên đa số là vì không muốn lập kẻ có vấn đề về đạo đức lên làm minh chủ, số còn lại là người của Phượng Cô

Nói tóm lại, theo tình hình trước mắt, chiếc ghế minh chủ bị bỏ trống, nếu Mộ Dung Kiềm muốn làm minh chủ một lần nữa, sẽ cần nhiều tâm tư.

Kỳ quái ở chỗ, hắn lại tỏ ra không ham thích chiếc ghế minh chủ, ngược lại lại hứng thú với chuyện buôn bán

Buôn bán!

Hắn chuyển sang buôn bán, nhất định là để trả thù nàng cho triệt để.

Dù sao hắn cũng mới bắt đầu buôn bán, chỉ cần Phượng gia âm thầm tác động, hắn cũng khó mà phát triển.

Bất quá, không thể chủ quan nhất thời, hôm nay Lãnh Sâm đã âm thầm che dấu căn cơ của Phượng gia, đến lúc Mộ Dung Kiềm có chút thành tựu, mới công khai tất cả, khi đó không phải sẽ rất thú vị sao

Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, đã 5 tháng, giờ bụng nàng đã bắt đầu nhô cao, mỗi lần cảm nhận được một chuyển động dù nhỏ, lòng của nàng, lại cảm thấy được an ủi.

Đây, là huyết mạch của Phượng Cô và nàng.

Đột nhiên, Hoàng Kỳ chạy đi vào, vẻ mặt lo lắng: "Nhị phu nhân."

"Chuyện gì vậy, Hoàng Kỳ, nhìn ngươi kìa!" Vãn Thanh cười nói, mấy ngày nay, Lãnh Sâm nhận trách nhiệm đối phó với Mộ Dung Kiềm, vì vậy Hoàng Kỳ liền đảm nhận công việc kinh doanh cùng nàng.

Lúc mới bắt đầu, quan hệ giữa nàng và Hoàng Kỳ không được linh họat lắm, bởi vì Phượng Cô chết đi, người xúc động nhất chính là Hoàng Kỳ, ai cũng biết Hoàng Kỳ một mực đem lòng yêu Phượng Cô, thế nên Phượng Cô chết đi, Hoàng Kỳ liền một mực vô phương tha thứ nàng.

Kỳ thật Hoàng Kỳ không sai, đích thật là Phượng Cô chết hoàn toàn vì nàng.

Nhưng trải qua một thời gian hợp tác, hiện tại quan hệ giữa nàng và Hoàng Kỳ đã tương đối hòa hợp.

" Vương lão bản của cửa hàng lụa Phượng Vũ có đưa một khách hàng đến đây, nói là liên quan đến chuyện buôn bán, muốn Nhị phu nhân tự mình nói chuyện." Hoàng Kỳ nói.

"Xem ra vị khách hàng này không tầm thường!" Vãn Thanh cười một tiếng, cảm giác có chút nghi hoặc, bởi vì các lão bản các cửa hàng đều là Phượng Cô năm đó tự mình tuyển chọn, đều là những kẻ giỏi buôn bán, cơ bản là rất ít đến sơn trang làm phiền. Xem ra vị khách hàng này không tầm thường a!

"Đích thật là vị khách hàng này không tầm thường!" Hoàng Kỳ khẳng định: "Bởi vì hắn muốn mua 1000 thất tơ lụa thêu chỉ kim tuyến!"

(Tính số vải lụa gọi là thất, đời xưa tính dài bốn trượng là một thất)

"Cái gì!" Vãn Thanh vừa nghe liền đập bàn tay xuống mặt bàn.

Thật giật mình, nếu là lụa tầm thường cũng thôi, nhưng lụa thêu chỉ kim tuyến là thứ lụa đắt tiền nhất, bởi vì rất ít nơi làm được, tất cả dùng tơ vàng làm ra, kỹ thuật thêu tinh xảo, người thêu là tú nương nổi tiếng cả nước, một thất giá một ngàn lượng bạc, cửa hàng lụa bình thường mà có nhập thứ này, bất quá chỉ để bầy cho thêm phần danh giá, còn nếu mua nhiều, theo trí nhớ của nàng, người mua nhiều nhất, là người mua 100 thất, thế đã xem là rất nhiều rồi.

Cực phẩm như thế, không phải người có tiền nào cũng dám mua, người mua để mặc thì càng ít.

Người này dĩ nhiên một lần mua ngàn thất, trái lại khiến nàng nóng lòng muốn mở rộng tầm mắt xem rốt cục hắn là người phương nào!

Vì vậy quay sang nói với Hoàng Kỳ: "Chúng ta đi mở rộng tầm mắt xem…vị khách đáng kinh ngạc đó."

Trang phục màu đen, mái tóc dài buông trên áo choàng, dung hợp thành một sắc màu tuyệt đẹp, chỉ có điều bóng lưng thon dài mà cao ngất đó, thật sự rất quen thuộc, Vãn Thanh thiếu chút nữa sẽ hô ra lời, may mà hắn kịp thời xoay người lại, mới khiến nàng không kêu ra tiếng

Nhưng thật sự quá giống! Thân hình hắn giống của Phượng Cô như đúc, hơn nữa lúc hai người đứng yên cùng có dáng vẻ tự phụ tự tin, cuồng vọng không ai bì nổi, thích mặc trường bào màu đen cũng giống nhau

Chỉ tiếc, cuối cùng không phải.

Người này cũng là một mỹ nam tử, tuấn tú như Phượng Cô, cũng có một đôi phượng nhãn rất đẹp, chỉ tiếc, lại không phải Phượng Cô.

"Gặp qua Nhị phu nhân!" Người nọ hành lễ nói.

Vương lão bản đứng cạnh vội vàng giới thiệu: "Nhị phu nhân, đây là lão bản của Kim Cẩm Điếm — Kim Bất Hoán!"

Kim Bất Hoán!

Tên này thật thú vị, lãng tử hồi đầu kim bất hoán!! (lãng tử quay đầu quí hơn vàng)

Vãn Thanh khẽ cười một tiếng, duyên dáng thi lễ: "Gặp qua Kim lão bản."

Vừa ngẩng đầu, liền phát hiện người này dùng ánh mắt không chút kiềm chế nhìn nàng chăm chú không chớp mắt, vẻ mặt không giống gặp người xa lạ, tràn ngập tư niệm khát vọng mà si tình!

Nhưng nàng với hắn chỉ là 2 người xa lạ mới gặp lần đâu, làm sao lại có tư niệm khát vọng mà si tình chứ?

Hơn nữa, đôi mắt và ánh nhìn của hắn, không biết vì sao, lại khiến nàng nhớ đến Phượng Cô.

Trong lòng thầm than, có phải vì nàng nhớ Phượng Cô quá nhiều rồi hay không, mới có thể nhìn người trước mắt mà liên tưởng đến hắn.

"Kim lão bản!" Thấy người này đến mắt cũng không chớp, mặt Hoàng Kỳ đứng bên cạnh đã biến sắc, vì vậy Vãn Thanh khẽ gọi nhắc nhở.

Người nọ như mới tỉnh mộng, nhưng trên mặt không có chút mất tự nhiên nào, như thể đây là một chuyện rất thông thường: "Nhị phu nhân rất giống một vị cố nhân của ta! Một vị cố nhân khiến ta thương nhớ, nên thế vừa rồi có thất lễ!"

"Thì ra là thế." Vãn Thanh cười một tiếng, đổi đề tài: "Kim lão bản, mời ngồi!"

"Nghe Vương lão bản nói Kim lão bản muốn mua một ngàn thất lụa thêu kim tuyến?" Không nói chuyện ngoài lề, đối với một người xa lạ, nàng không muốn nói nhiều. Hơn nữa, cử chỉ hành động của hắn, dường như luôn tồn tại bóng dáng Phượng Cô, khiến lòng nàng vô phương bình yên.

"Đúng vậy." Hắn nói, ánh mắt vẫn si mê nhìn theo nhất cử nhất động của Vãn Thanh, đột nhiên, hắn như thể lúc này mới nhận ra, rốt cục chú ý tới phần bụng đã hơi nhô lên của nàng.

Hắn liền cả kinh, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, mắt còn ngấn nước!

Bộ dạng kích động của hắn, nhìn xuôi nhìn ngược thế nào cũng không đúng, Vãn Thanh thầm hoài nghi, nếu thái độ si mê thất thần khi mới gặp nàng hắn giải thích là vì nàng giống cố nhân hắn tương tư, vậy vẻ kích động khi nhìn bụng bầu của nàng hắn định giải thích thế nào?

Nhưng nói ngươời này là kẻ háo sắc vô liêm sỉ thì không đúng.

Hơn nữa, hắn cho nàng một cảm giác vô cùng mãnh liệt.

Vì vậy nàng thử dò xét gọi một câu: "Phượng Cô!"

Rất nhỏ, rất nhẹ nhàng.

Rõ ràng nàng cảm giác được người nọ như bị sét đánh, toàn thân cứng đờ, nhưng qua một hồi lâu, hắn lại làm như không có việc gì … ngẩng đầu lên: "Phu nhân nói gì?"

"A, không có gì, chỉ là ta thấy Kim lão bản nhập thần quá mức, vì vậy gọi một câu thôi!" Vãn Thanh đáp.

Hoàng Kỳ và Hồng Thư đứng một bên nghe được rõ ràng, cả hai đều cả kinh, bất quá 2 người cũng thấy người này có thân hình và cử chỉ có chút giống Gia, nhưng nếu hắn thật sự là Gia, căn bản là không cần phải giấu diếm!

"Vậy sao, xin lỗi, thật thất lễ!" Kim Bất Hoán nói với vẻ áy náy, gương mặt tuấn tú lộ ý mừng: "Phu nhân có bầu lại vẫn buôn bán, thật khiến Kim mỗ bội phục! Nhưng nếu làm thế, thân thể chống đỡ được sao?"

Đối với câu hỏi của hắn, Vãn Thanh cảm giác được có chút đường đột, hơn nữa đối với một khách hàng mới gặp lần đầu mà nói, nàng không thích nói nhiều lời vô bổ, vì vậy chỉ thản nhiên đáp: "Quá khen, Kim lão bản, được rồi, vụ làm ăn lần này cụ thể thế nào?"

Vãn Thanh lại đổi đề tài sang chuyện làm ăn một lần nữa.

"Ah, lần này ta muốn mua 1000 thất lụa thêu kim tuyến, vì muốn mở một cửa hàng tơ lụa ở kinh thành, vì quy mô tương đối lớn, thế nên, bắt đầu làm từ chỗ tốn tiền nhất." Kim Bất Hoán nói.

"Chỉ có điều, lụa thêu kim tuyến không phải thứ dân thường có thể mặc, dù có quy mô lớn, cũng không cần mua đến ngàn thất!" Vãn Thanh thương lượng.

"Kỳ thật ta cũng chưa từng buôn bán, lần này là gia phụ giao việc để tôi luyện, chính bản thân ta cũng không biết phải làm thế nào mới thỏa đáng." Kim Bất Hoán nói.

Vãn Thanh nghe hắn nói xong thì cười nhạt, thì ra là cậu ấm chưa từng buôn bán, khó trách có thể nói ra mồm chuyện muốn mua 1000 thất lụa thêu kim tuyến.

Vì vậy nàng nói: "Nếu Kim lão bản tin tưởng Phượng Vũ Cửu Thiên chúng ta, không bằng ngươi nói phương án kinh doanh của ngươi cho ta nghe một chút, rồi sau đó chúng ta sẽ giúp ngươi chuẩn bị hàng hóa các loại, dù sao, mở một cửa hàng, không phải cứ bán toàn hàng cao cấp mới được, chủ yếu là phải có nhiều mặt hàng đa dạng, màu sắc của vải vóc phải chân thật rõ ràng, như vậy người mua mới có thể dễ dàng chọn lựa." Vãn Thanh tinh tế nói, nói xong nhìn về phía Kim Bất Hoán.

"Chủ ý này không tệ, Phượng Vũ Cửu Thiên là xà nhà của thương giới, ta tin tưởng hàng hóa đặt ở đây sẽ không có đồ xấu." Kim Bất Hoán nói, vẻ mặt vui vẻ.

Chỉ mới nói mấy câu đã trao hết trách nhiệm sang nàng, thật không biết phải nói tên Kim Bất Hoán này thế nào, chỉ sợ hắn là loại thiếu gia chưa bước chân ra khỏi nhà bao giờ.

Nhưng không biết vì sao, nàng nhìn thế nào, cũng cảm thấy hắn là loại người đã trải đủ thâm trầm, không phải người đơn giản.

Thật sự khiến người ta không thể nhìn thấu!