Cắn miếng mứt ngọt ngào mềm mại, Vãn Thanh nở nụ cười hạnh phúc không thôi.

Nàng đã rất lâu không được ăn mứt này, nàng vẫn nhớ khi mang bầu Nộn nhi, nàng bị nghén mứt quả hồng, có bảo đầu bếp làm 1 bát, nhưng đầu bếp không làm được hương vị này.

Sau đó nàng không bảo đầu bếp làm nữa, từng đấy năm chưa từng ăn lại. Nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ nhung hương vị này, còn có tình ý của Tà Phong.

Phượng Phi nhìn với vẻ không chút hứng thú, chỉ nhíu mày: "Chỉ có đàn bà con gái mới thích ăn thứ này, vừa chua vừa ngọt còn hồng hồng đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết là không ngon lành gì! "

"Mẫu thân, Nộn nhi muốn ăn..." Nộn nhi thì không thấy thế, nhìn miếng mứt đỏ trong lóng lánh như hồng ngọc, nước miếng của cô bé chỉ muốn trào ra, cô bé chỉ chờ ca ca lơi lỏng là nhào vào lòng mẫu thân để được ăn cùng.

Phượng Phi giữ chặt lấy cô bé, không cho phép đi: "Từ sáng đến giờ muội đã ăn 2 củ khoai nướng và bỏng gạo rồi, không được ăn nữa, nếu còn ăn nữa sẽ đau bụng! "

Nộn nhi vừa nghe, liền mếu máo khóc lóc, nhìn Vãn Thanh với vẻ đáng thương: "Nộn nhi muốn muốn, Nộn nhi đói đói muốn ăn quả hồng... Mẫu thân... Mẫu thân... Nộn nhi muốn ăn mà…."

"Không cho ăn! " Phượng Phi rất ra dáng một đại nam nhân, giơ cánh tay mập mạp ra ngăn: "Ăn rồi đau bụng thì làm sao! " bé chỉ muốn tốt cho Nộn nhi thôi, cô em gái này, thích nhất là ăn vặt, hễ ăn là không biết dừng, nhìn cô bé nhỏ như thế, làm sao chứa được từng đấy thức ăn, bị đau bụng thì biết làm sao!

Nộn nhi nhìn thấy anh trai nghiêm mặt, vốn dĩ chỉ khóc nhỏ nhỏ, liền như nước vỡ đê, " oa " một tiếng, tiếng khóc kinh thiên động địa khiến ai nấy đều đau đầu liền truyền khắp viện.

"Nộn nhi muốn ăn.... Nộn nhi muốn ăn mà…."

"Được rồi, đừng khóc đừng khóc! Nộn nhi khả ái đáng yêu làm sao có thể khóc được chứ? Khóc sẽ không đẹp... Muốn ăn thúc thúc đưa con đi ăn được không? " Vãn Thanh chưa kịp dỗ, đã thấy Tà Phong xông đến, bế Nộn nhi lên, âu yếm dỗ dành. (Tên Tà Phong này, ai cho ngươi dậy hư cô bé kiểu đó >_<)

Nộn nhi nghe thấy thế mới đổi khóc thành cười, dụi dụi má vào mặt Tà Phong, sau đó không thèm biết bản thân vừa khóc, mặt còn đầm đìa nước mắt nước mũi, hôn lên má Tà Phong một tiếng thật kêu.

Vãn Thanh đứng một bên, nhìn hai người thân mật, còn thấy Nộn nhi cười khanh khách thật thỏa mãn.

Nàng bèn nở nụ cười, không ngờ là trên thực tế, Tà Phong lại hợp với Phi nhi và Nộn nhi như vậy, thật là cao hứng.

Đầu nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, không bằng để Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, há không phải là chuyện rất tốt sao (ủa, zậy còn Ngân Diện)!

Nghĩ ra điều đó khiến nàng cảm thấy rất mãn nguyện, chẳng qua nàng biết lúc này không nên nói ngay, bởi vì trong nhà còn có một bình dấm chua to lắm!

Nếu nàng cố chấp muốn Phi nhi và Nộn nhi nhận Tà Phong làm nghĩa phụ, chắc Phượng Cô sẽ không nói gì, chẳng qua, nàng muốn tôn trọng ý kiến của hắn.

Nếu không làm thế, chỉ sợ hắn sẽ bầy ra vẻ mặt "trời nhiều mây âm u" mấy ngày liên tục!

Nhớ tới hắn, trái tim nàng lại không khỏi cảm thấy ngọt ngào và buồn cười, không ai tưởng tượng được, một người luôn bá đạo tự chủ trương mọi việc như Phượng Cô, thì ra lại là một bình dấm chua không nhỏ!

Chỉ có điều, lúc hắn ghen lên, kỳ thực là đáy lòng nàng cũng rất hạnh phúc, vì hắn ghen chứng minh là lòng hắn cũng có nàng!

"Đi, Phong thúc thúc mang Nộn nhi vào bếp ăn mứt! " nói xong, Tà Phong bế Nộn nhi đi về phía nhà bếp.

Về phần Phượng Phi, vừa nghe thấy thế, liền như một bà quản gia đích thực, chắn trước mặt Tà Phong: "Sư phụ, từ sáng đến giờ Nộn nhi đã ăn nhiều quá rồi, không thể ăn nữa, nếu ăn nữa sẽ đau bụng! "

Tà Phong vừa nghe liền bật cười, nhẹ nhàng xoa đầu Phi nhi: "Con thật là tiểu quỷ đại nhân! Không phải lo, mứt làm từ quả táo mèo, ăn có thể nhuận vị tiêu thực (gây thèm ăn, hỗ trợ tiêu hóa), từ sáng đến giờ con bé đã ăn nhiều thứ rồi, lúc này ăn mứt là thích hợp nhất! Con muốn ăn không, sư phụ sẽ múc cho con một bát! "

"Con không muốn, chỉ đàn bà con gái mới ăn thứ vừa đỏ vừa hồng đấy! " Phượng Phi lại lắc đầu, biểu tình chán ghét.

"Tiểu tử này, tuổi còn nhỏ đã suy nghĩ như thể đại trượng phu, thật không biết là học ở đâu ra! " Tà Phong lắc lắc đầu, sau đó cố ý nói với Nộn nhi: "Nộn nhi ah, tiểu tử Phượng Phi này không biết hưởng phúc, chúng ta đừng để ý đến hắn, lát nữa phải ăn ngon lành vào cho hắn thèm chảy nước miếng! "

Nộn nhi vừa nghe, cảm thấy hình như trêu tức ca ca chảy nước miếng là không tốt lắm, nhưng nghĩ thêm một chút, vừa rồi là ca ca không cho cô bé ăn mứt!

Uhm, bé muốn ca ca phải chảy nước miếng!

Thế là gương mặt nhỏ nhắn gật gù liên tục: "Thật hay, chúng ta đi ăn mứt hồng hồng, ăn cho ca ca xem, khiến ca ca thèm chảy nước miếng…"

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên thấy một lớn một nhỏ đi ra, mỗi người cầm một bát, nhỏ vừa đi vừa ăn, trong bát sứ màu trắng ngọc, là mứt màu hồng đỏ lóng lánh trong veo, quả thật là rất ngon mắt.

Sướng nhất là Nộn nhi, cô bé ăn rất hào hứng, dây cả ra xung quanh miệng, khiến đôi môi nhỏ xinh càng thêm đỏ hồng ướt át, diễm lệ đến mức ai thấy cũng yêu.

Đi tới cửa, Tà Phong cố ý nhìn Phượng Phi một cái, sau đó quay sang nói với Nộn nhi: "Nộn nhi, ăn ngon không? "

"Ăn ngon kỳ lạ...." Nộn nhi được ăn nên vui như Tết, mồm còn ngậm miếng mứt, thành ra tiếng nói trở nên lúng búng, nhưng vẻ mặt hạnh phúc kia, khiến ai nhìn cũng biết mứt này ngon thế nào.

"Uh, trong ngọt có chua, trong chua có ngọt! Mềm mại trượt trên đầu lưỡi, mới chạm đến môi liền trôi đến họng, vừa vào miệng liền tan ra! Mứt này, quả nhiên là ngon vô cùng! " Tà Phong đắc ý nói, sau đó múc một thìa, ngậm vào trong miệng, làm ra vẻ say mê thưởng thức.

Nộn nhi nghe thấy thế, tuy không biết là Tà Phong đang cố ý cám dỗ Phượng Phi, nhưng đúng là mứt này ăn rất ngon, cô bé cũng hưởng ứng gật đầu: "Ngọt ngon lắm, so với bánh đậu xanh của Song a di và há cảo nhân tôm của Đại thúc thúc (đầu bếp Phượng trang) còn ngon hơn... Là món ngon nhất Nộn nhi được ăn …"

Nhìn một lớn một nhỏ kẻ tung người hứng, ăn ý mười phần, Vãn Thanh không nín được cười, nhìn sang Phượng Phi thấy bé vẫn ngồi nghiêm trang bên kia, có điều thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn bát mứt.

Rốt cuộc thì bé vẫn là trẻ con, không chống được sự cám dỗ của đồ ăn!

Bất quá bé có thể nhẫn đến mức này, không mở miệng nói tiếng nào, chỉ ngồi yên ở kia, thật là mười phần thì giống Phượng Cô cả mười, dáng vẻ rất kiêu hãnh, chết vẫn giữ sĩ diện!

Còn nhỏ đã thế này, chỉ sợ lớn lên sẽ còn giống Phượng Cô hơn nữa!

Trong lòng nàng không khỏi cười trộm!

Tuy hai cha con thường xuyên đối đầu, nhưng lại giống nhau trong vô thức, rốt cục là không trốn được sự liên hệ của huyết thống!

"Phi nhi, mẫu thân múc cho con một bát nhé? " Vãn Thanh dịu dàng hỏi.

Phượng Phi chuyển đôi phượng nhãn, cắn cắn răng, bé là nam tử hán đại trượng phu, làm sao có thể bị cám dỗ bởi đồ ăn chứ! Nghĩ tới đó, bé càng thẳng lưng hơn, sau đó khẳng định như chém đinh chặt sắt: "Con nói không ăn là không ăn, chỉ có đàn bà con gái mới thích ăn mấy thứ đó! "

Sau giờ ngọ, ánh mặt trời trở nên ấm áp dễ chịu.

Tà Phong đề nghị mọi người cùng ra dòng sông băng sau nhà gõ băng bắt cá.

Vãn Thanh cũng không hiểu gõ băng bắt cá là làm gì, bất quá nhìn bộ dáng kích động và vẻ mặt hưng phấn của Tà Phong, thì chuyện đó hẳn phải rất thú vị.

Hai đứa bé thì càng không phải nói, hưng phấn vô cùng, vỗ tay hưởng ứng: "Hay quá! Phong thúc thúc nói gõ băng bắt cá vui lắm, Nộn nhi muốn chơi đùa, Nộn nhi muốn chơi đùa! "

Vì vậy bốn người liền vô cùng náo nhiệt đi ra dòng sông sau nhà.

Nhìn mặt nước đóng thành một lớp băng trắng trong như ngọc, Vãn Thanh đột nhiên hơi hơi hiểu gõ băng bắt cá là gì!

Chỉ có điều cá đều ở dưới lớp băng cứng kia, căn bản là không nhìn thấy, phải làm thế nào mới bắt được chứ?

Nàng có chút hoài nghi, chỉ sợ có gõ vào băng đến tối cũng không bắt được con cá nào! Dù lúc này cá có bất động, nhưng so với việc bắt cá đang bơi trong nước thì khó hơn nhiều!

Nhìn cả một dòng sông băng, Vãn Thanh có chút vô thố.

Ngược lại, Tà Phong đang hứng thú hừng hực, lấy dụng cụ hắn mang theo người phát cho hai tiểu bảo bối: "Đến đây, mỗi người một cái xẻng! Cầm chắc vào, bắt được thì buổi tối có cá ăn, không bắt được thì tối đành nhịn đấy! Bắt nhanh vào, bắt được Phong thúc thúc sẽ nhóm lửa, chờ mặt trời xuống chúng ta sẽ nướng cá đông lạnh lên ăn, có lẽ sẽ rất ngon đấy (tên khùng này, đồ đông lạnh thì ngon chỗ nào >_<)!"

Vừa nói vừa đưa một cái xẻng cho Vãn Thanh: "Ngươi cũng đến lấy đi! Không được đứng nhìn không đâu! Tuy quan hệ giữa chúng ta không tệ, nhưng nếu ngươi không động thủ bắt cá, chúng ta sẽ không mời ngươi ăn cùng! "

Dứt lời cười hì hì với hai tiểu bảo bối: "Các con nói đúng không? " trong lúc nói không quên nháy mắt một cái với hai tiểu bảo bối làm ám hiệu.

Vì vậy hai đứa bé Phi nhi và Nộn nhi sớm đã về cùng một phe với Tà Phong đồng loạt gật đầu: "Đúng vậy!"

Vãn Thanh trừng mắt, thật là không thể ngờ, mới có 1 ngày, ngay cả Nộn nhi, cũng đã bị Tà Phong mua chuộc từ đầu đến chân, Tà Phong này, đúng là có biện pháp mua chuộc lòng người!

Vì vậy nàng đành cầm cái xẻng Tà Phong đưa, nở một nụ cười xinh đẹp: "Hai đứa các con là loại phản đồ! Mẫu thân sinh hai đứa thật phí công! "

"Mẫu thân, chúng con cũng chỉ muốn mẹ chơi cùng thôi mà! " Phượng Phi vội vàng chạy đến bên người mẫu thân, nịnh nọt làm nũng, dụi mặt mình vào tay Vãn Thanh: "Mẫu thân cùng đến đi, Phi nhi sẽ giữ áo khoác hộ mẹ, có thế mới không bẩn! "

"Nộn nhi cũng giúp, Nộn nhi cũng giúp…" Nộn nhi thấy ca ca làm như vậy, cũng vội vàng đứng lên, lũn cũn chạy đến đằng sau mẫu thân, giữ áo khoác.

Mặc dù động tác của hai đứa bé vô cùng ngây thơ vụng về, nhưng Vãn Thanh lại cảm thấy tình cảm mẫu tử trào dâng trong lòng, nồng đậm, ấm áp, khiến người ta cảm động... Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Tà Phong nhìn mà nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt hiện vẻ mất mát....

Hạnh phúc đấy, đối với hắn, dường như rất xa xôi...

Đến khi nào, hắn mới có được hai đứa con ngoan ngoãn đáng yêu như thế chứ?

Bất quá, hắn là Tà Phong luôn vui vẻ, làm sao có thể bi thương lâu chứ! Hắn muốn cho 3 mẹ con Vãn Thanh vui vẻ! Hơn nữa, hắn có 3 người bọn họ, thế cũng đủ rồi.

Thở sâu, kỳ thật nhiều năm như vậy, hắn nên nghĩ thông suốt sớm hơn! Hắn hô to một tiếng: "Được rồi! Chúng ta bắt đầu đi! "

Vừa nói vừa đi ra sát mép sông, cầm xẻng, dùng sức chọc thẳng xuống, khối băng bắt đầu có vết nứt, hắn lại gõ liên tục thêm vài cái.

Rồi sau đó, băng vỡ ra để lộ một lỗ nhỏ, Tà Phong thò tay xuống, cảm thấy như mò trúng một thứ gì đó mềm nhũn, hình như là đuôi cá trê!

Vận khí không tồi, mới thò tay xuống đã bắt được cá, thật là hiếm có, gõ băng bắt cá này hoàn toàn là nhờ vào may mắn, bởi vì không có ai nhìn được bên dưới lớp băng có cá không, thế nên, chuyện vừa rồi khiến hắn hết sức hài lòng!

Hắn hưng phấn quay đầu nhìn ba người vẫn đang chống xẻng ngắm cảnh: "Ta bắt được rồi, chỗ này có 1 con cá trê, có lẽ còn nhiều con khác nữa! "

Vừa nói vừa cầm xẻng, khéo léo mượn lực ấn vào chỗ vừa thấy cá trê, băng dần vỡ ra thành một lỗ to hơn.

Hắn lại thò tay xuống lần nữa, thật thần kỳ, lại bắt được cá trê, hơn nữa không chỉ một con, là hai con!

Nộn nhi thấy thế thì hai mắt sáng rực: "Phong thúc thúc thật cừ khôi! Nộn nhi cũng muốn đào, Nộn nhi cũng muốn đào! "

Vừa nói vừa nhào tới bên người Tà Phong, cô bé nỗ lực ấn xẻng xuống, nhìn cô bé cố gắng đến đỏ bừng hai má, Vãn Thanh không khỏi cười một tiếng.

Phi nhi cũng không cam tâm lạc hậu, vội vàng xách xẻng ra một chỗ khác, bắt đầu gõ gõ xuống băng.

Vãn Thanh thấy ai nấy đều chăm chỉ phá băng, đành phải xắn ống tay áo, cũng bắt chước gõ xuống băng.

Bất quá, ngồi ở trên tuyết, gõ xuống sông băng, đánh giá xem bên dưới có cá không, cũng là một loại hưng phấn.

Vì bị 3 người kia ảnh hưởng, nàng cũng tập trung gõ băng.

Sau khi phá được một lỗ nhỏ, thò tay thăm dò hồi lâu, chỉ mò thấy rong rêu, nàng thở dài, nhìn Nộn nhi và Tà Phong đã phá được một lỗ dài.

Bên kia, Phi nhi đang thò tay xuống nước tìm cá, nhưng mò một hồi lâu cũng không thấy gì, Phi nhi liền nhăn mặt.

Vãn Thanh khẽ cười, xem ra bé cũng không bắt được cá.

Vì vậy Vãn Thanh lại xách xẻng ra chỗ khác, bắt đầu gõ xuống băng.

Tà Phong ngẩng đầu lên, thấy Vãn Thanh và Phượng Phi tìm cá giữa sông, liền cười sằng sặc, kỳ thật hắn đã cố nén chuyện đó từ lâu, cười xong thì nói: "Tuy là gõ băng bắt cá là dựa vào vận khí, bất quá không có một chút kỷ xảo thì rất khó khăn! "

"Kỹ xảo gì vậy? Sư phụ! " Phượng Phi vừa nghe, vội vàng hỏi.

Tà Phong lại không trả lời, chỉ nhìn Vãn Thanh, giống như chờ nàng mở miệng hỏi.

Vãn Thanh cố tình không để ý tới hắn, quay mặt sang hướng khác, nàng không tin nếu nàng kiên quyết không mở miệng hỏi thì Tà Phong sẽ không nói, tính tình Tà Phong nàng hiểu rất rõ.

Hắn đã nén chuyện này rất lâu, nhất định là đang khổ sở lắm rồi, lúc này, dù không hỏi, hắn cũng tự động nôn ra cho bằng hết.

Rốt cục, Tà Phong mất hứng nói: "Cả dòng sông muốn đóng thành băng không phải chuyện nhất thời nửa khắc, khi con cá bắt đầu thấy lạnh, sẽ trốn vào bùn rong rêu ở hai bên bờ, khi cả dòng sông đã đóng băng, trên cơ bản, tất cả cá đều trốn hai bên, chính giữa sông gần như không có cá để bắt! "

Lời hắn nói rất có lý, Vãn Thanh vừa nghe, không khỏi tán thưởng, sao nàng lại không nghĩ ra đạo lý đơn giản đấy chứ! Lại mò ra giữa lòng sông bắt cá!

Phượng Phi vừa nghe liền cười khanh khách, gật đầu liên tục: "Sư phụ đúng là sư phụ, thật lợi hại!"

Nói xong liền nhanh chóng chạy đến bên bờ sông gõ băng.

Vãn Thanh cười một tiếng, cũng đi ra hướng bờ sông

Về phần Nộn nhi, sau khi gõ băng một hồi, cô bé không chơi nữa, mà quay sang đùa với mấy con cá trê được thả vào chậu (con cá trê nhìn ghê thấy mồ >_<).

Khí trời không lạnh lắm, hai bàn tay nhỏ bé đã đỏ bừng, cô bé vẫn không khó chịu, chơi đùa thật hào hứng, bắt được con cá trơn tuột thì hài lòng cười khanh khách.

Vãn Thanh ngẩng đầu, nhìn Nộn nhi đang cười thật hài lòng, nàng cũng mỉm cười. Rồi sau đó lại bắt đầu bắt cá, lòng sông này còn không ít cá, theo kinh nghiệm của Tà Phong, nàng gõ băng ở bên bờ sông thì đúng là thấy cá nhiều hơn rất nhiều.

Hễ thò tay xuống là thấy cá.

Vì vậy không lâu sau, 4 người đã bắt được cá đầy một chậu.

Nhìn những con cá mềm nhũn, chưa tỉnh, mọi người nhìn nhau cười một tiếng.

Tà Phong quay người lại, không biết chạy bao lâu mới thấy rừng, một lúc sau hắn ôm một bó củi lớn đến, vì vậy một bữa tối vui vẻ bắt đầu.

….. … ….....

4 người ngồi bên đống lửa, vừa ăn vừa chơi đùa, náo nhiệt không thôi.

Đến khi ăn hết số cá bắt được, sắc trời đã tối sầm.

Nhìn sắc trời, Vãn Thanh giũ giũ vạt áo, quay sang lau mồm cho Nộn nhi và Phi nhi, sau đó đứng lên nói: "Chơi đủ rồi, chúng ta cũng cần phải trở về! " nếu còn không quay về, chỉ sợ bình dấm chua trong nhà sẽ đổ, rồi lại mặt nặng mày nhẹ mấy ngày.

Vốn dĩ hắn đã phản đối chuyện nàng tới gặp Tà Phong, nếu trễ thế này còn chưa về, chỉ sợ hắn sẽ đích thân đến bắt người!

Hơn nữa, nàng cũng nhớ hắn. Tình yêu nồng nàn của hai người chưa từng vơi cạn, chỉ càng lúc càng thêm tràn trề.

"Ngươi có đến nữa không? " trong lòng Tà Phong có chút không đành lòng, không ngờ bao năm mong chờ một lần gặp lại, rốt cục cũng phải kết thúc, lần này ly biệt, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại.

"Vẫn có thể, ta vẫn ở lại Thương Thành thêm mấy ngày." Vãn Thanh nhẹ nhàng trả lời, trong lòng cũng có chút không nỡ, khi ở bên Tà Phong, nàng không phải lo nghĩ, như được trở về với thời thơ ấu vô tư.

Ngẩng đầu nhìn hắn, suy nghĩ một chút, rồi sau đó lại nói: "Nếu ngươi muốn, có thể đến Phượng trang tìm ta! "

"Uhm, có cơ hội sẽ đi! " đi Phượng trang, đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra, lần này coi như không từ mà biệt, hắn với Phượng Cô trời sinh đã bất đồng ý kiến, còn có chuyện trước kia, hắn sẽ không bao giờ đến Phượng trang nữa.

Tà Phong hắn, có kiên trì và sự kiêu hãnh của riêng mình!

Vãn Thanh cũng hiểu điều hắn đang nghĩ, vì vậy không nói gì nữa, ôm lấy Nộn nhi, rồi sau đó nói với Phượng Phi: "Phi nhi, chúng ta đi thôi!"

"Mẫu thân… Phi nhi muốn ở lại đây thêm 2 ngày được không? " Phượng Phi vừa nghe đến chuyện phải trở về, trăm nghìn lần không muốn, bé vẫn chưa học được thêm công phu gì, cứ thế này trở về, không phải là lần này đi Thương Thành thành phí công vô ích sao! Nhưng bé lại không dám nói lí do thật với mẫu thân, chỉ có thể ấp úng nhỏ giọng hỏi.

"Tại sao lại muốn ở lại thêm 2 ngày? " Vãn Thanh cố ý hỏi, nhưng chưa đáp ứng.

Phượng Phi suy nghĩ một hồi, mãi mới đưa ra được 1 lí do: "Phi nhi muốn ở lại chơi với sư phụ! "

"Con thật là! Đến lúc này rồi vẫn không nói thật với mẫu thân! " Vãn Thanh nhẹ nhàng cười với bé một tiếng, khẽ véo một cái lên mũi bé: "Có phải muốn học võ công với sư phụ không? "

Phượng Phi vừa nghe thấy thế liền cả kinh, lắc đầu không được, gật đầu không xong, ngạc nhiên nhìn mẫu thân, không biết mẫu thân là đang dò xét hay là đã biết thật.

Vãn Thanh cười một tiếng: "Con thật sự cho rằng mình che dấu rất tốt sao, thật sự nghĩ rằng mọi người đều tỉnh chỉ có mẫu thân con là say sao, dĩ nhiên nhìn không ra thủ đoạn nham hiểm của tiểu tử như con! Mẫu thân chỉ là không muồn vạch trần con thôi! "

Phượng Phi thấy mẫu thân nói thế, ngửng mặt, mừng như điên, đành phải làm nũng kéo tay mẫu thân lắc lắc: "Phi nhi biết mẫu thân hiểu Phi nhi nhất! "

Vãn Thanh bị lắc đến mệt, chỉ cười nói: "Không cho con luyện võ khi còn quá nhỏ, là vì không muốn con tuổi còn nhỏ đã phải chịu khổ, không ngờ con lại thích thế, cũng được, có Phong thúc thúc làm sư phụ của con, mẫu thân cũng yên tâm, vậy mấy ngày tiếp theo con cứ ở đây đi! Mẫu thân đi về trước."

Vừa nói vừa bế Nộn nhi muốn đi.

Về phần Nộn nhi, biết là phải đi, mặt cũng hiện vẻ không đành lòng, gục cằm lên vai Vãn Thanh, ánh mắt đau khổ nhìn Tà Phong.