Phượng Cô ngủ được, Vãn Thanh không tài nào ngủ được.

Tự nhiên bị đè lên người ( có đè ko ý nhỉ?),, không hề có dấu hiệu sẽ được buông ra.

Đến Phật cũng phải nổi nóng.

Ban đầu nàng còn có phần xấu hổ, không dám cựa quậy, dần dần tư tưởng bình tĩnh khẽ xoay người, càng cố thoát ra không được càng tức giận.

Nàng cho tới bây giờ không phải đều là nhẫn nhục chịu đựng sao, luôn thể hiện bản thân là một người không có chủ kiến, từ ngày bước vào Phượng Vũ Cửu Thiên, Vãn Thanh vì không muốn gây chuyện luôn nhẫn nhịn chịu đựng. Còn che dấu sự oán hận mà nàng dành cho hắn.

Chỉ mong muốn một cuộc sống thanh tĩnh.

Ai ngờ mong ước nhỏ nhoi đấy cũng không thể thực hiện, cây muốn lặng mà gió chẳng chịu dừng, luôn bị người ta chèn ép, gây khó dễ.

Càng nghĩ càng buồn!

Cố xoay đầu, ngữ khí hơi giận nói: "Gia, ngài đè lên người thiếp!" (phi lễ chớ nhìn:">)

"Gia, ngài đè lên người thiếp!"

Nói liền 3 lần, mà người nào đó căn bản là không có dấu hiệu nghe thấy.

Cắn răng một cái, quát to một tiếng: "Gia! Ngươi đè lên ta!"

Một tiếng quát này, không phải chỉ có Phượng Cô nghe thấy, mà toàn bộ đoàn người đi cùng cũng nghe rõ ràng không sót một tiếng nào.

Với Phượng Cô mà nói, đây là giấc ngủ an ổn nhất mà hắn từng có, hắn mở mắt ra, nhìn nàng một chút, thân thể co duỗi ra, tay cũng tiện thể duỗi ra, cả thân Vãn Thanh rơi xuống, tách rời thân hắn ra, hắn lơ đễnh hướng ra bên ngoài nói: "Dừng chân tại đây thôi, trời sắp tối rồi"

Rồi sau đó như thể bên cạnh không có ai tồn tại, xe ngựa vừa dừng liền phi thân xuống đất.

Vãn Thanh ngồi đó, trong mắt hắn tựa như là không khí.

Phần về Vãn Thanh, thân thể bị hắn đè nặng, lại giằng co hồi lâu, vô cùng khó chịu, lại bị Phượng Cô đẩy ra một cái toàn thân xương cốt ê ẩm.

Nàng vừa giận vừa tủi.

Tên Phượng Cô, thật không phải là người nữa.

Thiên hạ nói hắn: nửa lang sói nửa hồ ly, giảo hoạt tàn nhẫn! Qủa không sai.

Vừa rồi nàng còn sợ hãi là nếu đánh thức hắn dậy cả hai sẽ mất tự nhiên. ( chưa từng nghe qua nam chính nào da mặt lại mỏng:-j)

Ai dè hắn căn bản là lãnh huyết, không hề biết gì là xấu hổ.

Tâm trạng nhàm chán thì đem người khác ra tán gẫu, lúc này đủ rồi. liền vứt người khác qua một bên.

Nàng đành chịu đau đớn nằm yên trên xe chờ cho cơn đau âm ỉ trôi đi.

Màn xe đột nhiên vén lên, ánh mắt Song nhi lo lắng nhìn nàng: "Tiểu thư, người không sao chứ?"

Vãn Thanh khẽ cười một tiếng: "Không có việc gì, nhưng đúng là có chỗ không ổn, vừa rồi ngồi quá lâu, toàn thân tê cứng, ta muốn ngồi chờ cho hết tê."

"Người không có việc gì là tốt rồi, Song nhi ở bên ngoài lo lắng gần chết mà không dám tiến lên để hỏi." Song nhi vừa nói vừa thuận tay xoa bóp 2 chân cho Vãn Thanh, trợ giúp máu tuần hoàn.

Vãn Thanh được Song nhi xoa bóp, tuy hơi đau nhưng cũng cố cười: "Ngươi điểm nhẹ thôi."

"Tiểu thư vẫn còn cười được? Chân của người thành ra thế này mà vẫn cười được! Trông người cười thật khó coi, còn muốn cười cho ai coi nữa đây." Song nhi nhìn nàng nói một hơi, không để ý thấy nàng cười mà như muốn khóc.

Bị nàng nói như thế, nụ cười vừa cố nặn ra của Vãn Thanh biến mất.

Kỳ thật, lúc này sao nàng còn có thể cười được đây! Chẳng qua là cố làm bộ vui vẻ, không muốn cho Song nhi lo lắng quá, không nghĩ tới lại bị Song nhi nhìn ra.

"Thật sự không có việc gì". Nàng nhẹ nhàng nói. Mà thật sự vừa rồi hắn đối xử với nàng so với trước kia có vẻ khá hơn, hoàn toàn không có gì bất ổn. Dù sao, nàng không bị tổn hại dù chỉ một sợi tóc nào cả.

"Tiểu thư, người không cần an ủi Song nhi, là Song nhi vô dụng, Song nhi không bản lĩnh, ngay cả lúc tiểu thư gặp chuyện, Song nhi căn bản cũng chịu bó tay, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn! Song nhi chỉ là nghĩ nếu tiểu thư có gì tủi thân muốn tìm người một người tâm sự thì Song nhi sẽ cùng tâm sự với người." giọng của Song nhi mang theo vài phần ảo não, vừa nói vừa nghẹn ngào, đôi mắt cũng đỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"Song nhi!" Vãn Thanh nhất thời xúc động, hướng qua ôm lấy nàng, đúng vậy, lúc này chỉ có Song nhi mới có thể làm nàng an lòng trở lại.

Đợi cho Song nhi thôi khóc, cả liền nhìn ra ngoài xem xét tình hình, nơi này tuy là rừng núi hoang vu nhưng chính bản thân Phượng Cô đã đi thăm dò bên ngoài, đoàn người ngựa đều nghiêm chỉnh theo lệnh hắn cắm lều trại, xem ra là để cho 2 người bọn họ ngủ an toàn.

Hai cái lều 1 lớn 1 nhỏ, không cần phải nói, nàng cũng biết, lều lớn là của Phượng Cô, Vãn Thanh bước vào lều nhỏ.

Nàng vén rèm lên, bên trong lều thập phần sạch sẽ, nhưng lại sợ bẩn, liền ngồi lên một tấm đệm, cảm giác thật thoải mái. Tinh thần buông lỏng, cả thân thể cũng vô cùng thoải mái.

Xe ngựa tuy là loại tốt, đường tuy rằng bằng phẳng nhưng vẫn không tránh được sự xóc nảy, ngồi lâu vô cùng mệt mỏi

Nàng buông lỏng gân cốt, chỉ nói: "Nếu có thể tắm nước nóng thì thật tốt!" Nàng đã qua 2 ngày không tắm, tuy thời tiết này không ra mồ hôi, nhưng cơ thể vẫn không có được sự nhẹ nhàng sảng khoái.

"Nước tắm hiện giờ không có, bất quá là có một món ngon nóng hổi mang cho người đây – một con thỏ rừng." (dã man quá. Ăn thỏ à…)

Người chưa thấy mà tiếng đã tới, thân người nhỏ kia mang bộ hồng y như hỏa – là Hồng Thư, trong tay cầm một con thỏ đã quay vàng ươm nóng hổi. (mô phật… Kún không dám edit nữa mất)

Vừa rồi không hề cảm giác đói, bị mùi thơm từ tay Hồng Thư quyến rũ, bụng Vãn Thanh tức thì đói.

Vãn Thanh cười một tiếng: "Hồng thư, cô nương quả đúng là mang mưa đến đúng lúc trời hạn. Biết chúng ta đang đói bụng a!"

"Cái gì là mưa đúng lúc, Song nhi không hề đói." Song nhi không thèm nhìn về phía Hồng Thư, ngữ khí không vừa lòng nói.

Vãn Thanh nhìn về phía nàng, trêu ghẹo nói: "Sao lại phản ứng thế, ai chọc Song nhi nãi nãi của chúng ta a?"

"Không ai chọc ta." Song nhi thở hổn hển nói.

"Sao có thể trách ta a, ta bất quá cũng chỉ là thân phận nô tỳ, chuyện của Gia, làm sao có thể đến tay nô tỳ chúng ta nhúng vào được. Hồng thư sắc mặt vừa hăng hái chợt mất liền trở nên xám xịt.

Vãn Thanh vừa nghe, liền biết chuyện gì xảy ra! Xem ra, là bởi vì nàng khiến Hồng Thư bị liên lụy, Song Nhi cũng có phần quá đáng.

Hồng thư có thể giúp đỡ nàng như thế, đã là không tệ.

Vì vậy nàng liền nghiêm mặt nói: "Song Nhi, ngươi nếu là đùa vui thì ta bỏ qua, nếu cho là thật, uổng công ta dạy dỗ ngươi!"

Song nhi thấy Vãn Thanh tựa hồ có điểm tức giận, cũng biết hành vi của mình quá đáng, vì vậy hạ thấp thanh âm: "Tiểu thư, người đừng giận, là Song nhi không tốt."

Nói xong lại chuyển hướng qua Hồng Thư: "Hồng thư, Song nhi thật có lỗi."

Hồng thư nhất thời bất ngờ, cúi đầu nói: "Không trách ngươi, kỳ thật Gia làm như vậy ta cũng có điểm không đồng ý."

"Tốt lắm, chúng ta nhanh ăn một chút gì đi. Ta thật sự đói bụng quá rồi." Vãn Thanh vội giảng hòa cho 2 nàng, vì vậy cả 3 vui vẻ cùng ăn