Một bên chiếc váy xanh đen của cô bị gió vén lên khiến phần đùi trắng nõn mềm mại lộ ra.
Triền Duy thấy vậy như vừa nhìn thấy gì kinh hoàng lắm.
Cậu giật mình bật dậy hét lên một tiếng thất thanh.

Vì là lần đầu nhìn thấy phần rất chi là lộ liễu của con gái nên quá mức hốt hoảng kích động.
Mặt chuyển từ đỏ rồi sang đỏ đậm hơn, nói chung càng ngày càng đỏ.
Hiển Thi thì xấu hổ đến mức muốn chôn luôn bản mặt mình trong cái lỗ đấy.
Cô gắt đến mức từ đầu đến chân nóng như cái lò vi sóng.
"Trần Triền Duy! Cậu mà nhìn thì tôi sẽ đấm chết cậu!"
Duy thì đờ người ra như pho tượng đá.
Chợt phía trước có vài ba thanh niên qua đường cười nói rôm rả.
Cậu nhanh chóng phát giác ra vội cởi áo khoác ngoài trên người của mình đắp lên phần chân cho Hiển Thi, rồi lại ngồi phía trước chắn không cho bọn họ nhìn thấy cô.
Mấy thanh niên qua đường khi đi qua nhìn thấy nét mặt sượng như củ khoai môn sống, đỏ như trái cà chua quá hạn của Triền Duy, liên tục che che đậy đậy như đang giấu diếm thứ gì đằng sau, trông rất chi là mờ ám luôn.
Càng khó hiểu gì họ càng tò mò, khi có hai người tiến lại gần để nhòm thử thì Triền Duy lập tức xù lông lên, hóa thân thành chó sủa inh ỏi om sòm khiến cho mấy người đứng đấy phải hốt hoảng sợ hãi.
Triền Duy.
"Gừ! Gâu gâu!"
Hai người họ tái mặt thụt lùi ra sau.
"A! Tránh xa ra tránh xa ra.


Người này có vấn đề."
"Bị gì vậy? Đẹp mà bị khùng hả?"
"Triệu chứng của người bị dại đấy."
"Sợ quá chạy mau!"
Trông cái điệu bộ hãi hùng co giò bỏ chạy của mấy người đấy, Triền Duy cứ ngỡ họ đang xem cậu là một con chó dại đang lên cơn điên sắp bổ nào về phía họ mà nhe răng cắn xé chăng?
Không biết nên khóc thương thay cho thân phận hẩm hiu của mình hay nên cười vì mình vừa thành công dọa sợ họ nữa.
Mấy người họ chạy rồi, một lát sau Triền Duy mới điềm tĩnh trở lại.

Cậu thở dài một hơi, sau đấy quyết tâm quay đầu lại về hướng Hiển Thi, nhẹ nhàng nắm lấy eo cô kéo ra.
Hiển Thi được cậu kéo ra ngã ngồi trên mặt đất, cảm giác mềm mềm dưới mông mình, khi nhìn xuống thì thấy thì ra là áo khoác ngoài của Triền Duy.

Rồi lại nhìn lên mặt cậu.
Cái cảm giác xấu hổ muốn chui xuống lỗ của cô vẫn chưa hạ xuống, Triền Duy cũng vậy.

Hai người đồng loạt quay sang hướng khác không nhìn nhau nữa.
Bỗng một loạt tiếng chửi ong ong bên tai.
Triền Duy ngớ ra, đảo mắt nhìn xuống Hiển Thi.

Nghe một loạt tiếng chửi nhưng lại không thấy cô mở miệng.
"Gì vậy, cô sài thuật nói tiếng bụng à?"
Hiển Thi nhìn xuống hai bàn tay đang úp của mình, nhẹ nhàng mở tay ra.
Một con chim sáo bé xíu đang run rẩy lẩy ba lẩy bẩy nhưng vẫn ráng sức gồng mình mà gân cổ lên hét chí chóe.
"Đau quá đau quá đau quá!"
Hiển Thi nâng tay lên, săm soi chú chim kỳ lạ bé bỏng trên tay mình.
Triền Duy cũng cúi người xuống, nheo mắt nhìn anh bạn nhỏ nhưng mỏ có võ này.
"Sáo nhà ai đây?"
Hiển Thi tròn mắt, đây là lần đầu cô nghe tiếng chim nói tiếng người, cảm giác có xíu xiu thần kỳ.
"Chim sáo biết nói ư?"
"Nếu chủ huấn luyện thành công thì sáo sẽ nói được tiếng người."
Hiển Thi dùng ngón tay chạm nhẹ vào lưng chim bỗng nó nhảy cẫng lên hét inh ỏi khiến cô giật bắn mình.
"Đau quá đau quá đau quá! Ác quá ác quá ác quá ác quá!"
Triền Duy nghe tiếng la thê thảm thì cúi người xuống xem xét.
"Nó bị thương ở cánh rồi."
Hiển Thi ngước lên nhìn cậu, thoạt chú ý đến một bên má của Duy, nhưng khi cậu nhìn thì cô lại lờ đi.
Vì vừa nãy ánh sáng không rọi vào gương mặt của cậu nên không nhìn rõ, bây giờ nhìn thấy thì nhận ra đấy là vết bàn tay đỏ hằn lên gương mặt trắng nõn không tì vết ấy.

Và cả đôi mắt có chút ưu sầu đang cố gắng che đậy đi cảm xúc mỏng manh bên trong.

Giọng cô không được tự nhiên.
"Vậy giờ phải làm sao?"
Triền Duy chỉ tay vào một tiệm thuốc nhỏ.
"Có lẽ bé con này cần ít bông băng thuốc đỏ."
Một lát sau, Hiển Thi xách một túi nhỏ từ trong tiệm thuốc ra.
Nghe thấy tiếng mắng the thé không rõ ràng.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2.

Đi Về Phía Chân Trời
3.

Trùng Sinh Để Gặp Người
4.

Chuyện Thời Hồn Nhiên
=====================================
"Ác quá ác quá ác quá ác quá ác quá!"
Cô bước đến gần nheo mắt nhìn Triền Duy.

"Làm chuyện ác gì để nó mắng thế?"
Triền Duy nâng sáo nhỏ lên rồi hạ xuống liên tục, thản nhiên trả lời.
"Có làm gì đâu, tự nhiên thấy nó không nói nữa nên tôi vạch mỏ nó ra xem, nào đâu bị nó mắng một tràng.

Đúng là nhỏ mà mỏ có võ."
Hiển Thi cạn lời, đưa chai thuốc và bịch bông nhỏ cho Triền Duy.

Sau đấy ngồi xuống cạnh cậu.
Triền Duy mở lọ thuốc ra.
Tiếp theo là một tràng tiếng thét the thé.
"Đau quá đau quá đau quá đau quá! Ác quá ác ác quá ác quá ác quá!"
Triền Duy vừa khử trùng cho cánh chim, vừa nghe nó chửi, nhướn mày.
"Mày chỉ nhại lại được mấy câu chửi này thôi hả? Nhàm quá đổi câu khác đi."
Ấy thế mà lại nghe được từ mới thật chứ.
"Khốn nạn khốn nạn khốn nạn khốn nạn! Ác quá ác quá ác quá ác ác ác ác quáaaaaaaaa!"
"Ha! Nó nói được từ khốn nạn luôn này.

Chà, mỏ con chim này hỗn không ít nha.".