Trương Hiền Binh tiếp tục cười khẩy nói: "Đả kích? Trẻ con ở nông thôn không được nuông chiều giống như mấy đứa trẻ trên thành phố, bọn chúng không sợ những đả kích như vậy đâu.

Người vừa mới tốt nghiệp như cậu không hiểu chuyện, cứ nghe theo tôi sẽ không sai đâu."
Lí Khoái Lai hiểu rõ ý của Trương Hiền Binh, giáo viên thu tiền của phụ huynh thật không dễ dàng gì.

Nhưng bắt giáo viên ép học sinh về nhà khóc lóc nài nỉ thì có thể dễ dàng thu được tiền.
Nhưng Trần Tuyết Linh khác với những học sinh kia, là một cô bé rất hiểu chuyện lại biết nghe lời, thành tích học tập cũng vô cùng tốt.
Em ấy cũng rất thích đi học, lần trước Toàn Minh Anh không cho em đi học nữa, em liền trở nên ương ngạnh, thà chịu đói không ăn cơm tối cũng quyết không nghỉ học.
Một đứa trẻ tốt như vậy sao anh nỡ để con bé nghỉ học đi làm, hủy đi tiền đồ sáng lạn cả đời của mình được chứ?
Nghĩ đến đây, trái tim của Lí Khoái Lai bất giác thắt lại.
Lí Khoái Lai bước từng bước nặng nề trở về lớp học, lúc này vừa hay là ra chơi, học sinh đang ở trong lớp nói chuyện chơi đùa.
Mã Chí Phong thấy Lí Khoái Lai từ cửa chính đi vào liền lặng lẽ ra ngoài chơi bằng cửa sau.
Dù sao ra chơi cũng là khoảng thời gian thoải mái nhất của cậu, lúc nghe tiếng chuông vang lên, cậu mới từ từ quay về lớp học.
"Tuyết Linh." Lí Khoái Lai bất lực gọi một tiếng.
Bảo Lí Khoái Lai trước mặt cả lớp nói ra chuyện của Trần Tuyết Linh, anh tuyệt đối không thể làm được.
Một học sinh ngoan ngoãn như Trần Tuyết Linh đây, ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô bé chứ?

Chỉ có thể âm thầm nói với em ấy một chút, để em trở về thuyết phục Toàn Minh Anh.
"Thầy Lý." Trần Tuyết Linh đi ra, gương mặt điềm tĩnh và thản nhiên nở một nụ cười.
"Em.." Lí Khoái Lai cảm giác như cổ họng mình có gì đó chặn lại, nói không nên lời nữa.
Nghe giọng điệu của Toàn Minh Anh, có vẻ không muốn cho Trần Tuyết Linh đi học nữa, về nhà kiếm sống, sau tết sẽ ra khỏi trấn đi làm công.
Bây giờ kêu Trần Tuyết Linh về nhà nói, chỉ càng khiến mâu thuẫn giữa hai người họ trở nên gay gắt hơn.
Chẳng phải Trương Hiền Binh nói nội trong tuần này sao, vẫn còn ba ngày nữa, có thể đến tìm Bàng Quang Huy để nghĩ thêm cách xem sao.
Còn về Bặc Vĩ Quang, khỏi nghĩ cũng biết, ông ta không chỉnh anh cũng đã rất a di đà phật rồi chứ nói gì đến giúp đỡ.
-
Vào tiết thể dục buổi chiều, Mã Chí Phong hai tay đút túi quần, miệng ngậm một cây cỏ xanh, tung tăng đi đến sân vận động.
Chu Thành Thắng thấy các bạn vẫn còn đang dưới tòa nhà dạy học xếp hàng chờ, mà Mã Chí Phong thân là ủy viên thể dục lại không thèm xếp hàng dẫn dắt lớp lại, tự mình chạy thẳng đến sân vận động.
"Mã Chí Phong, sao cậu không xếp hàng đi?" Chu Thành Thắng tức giận nói.
"Không cần phải quá kỹ chuyện này đâu, mọi người đều đến sân vận động đầy đủ là được rồi." Mã Chí Phong phản bác.
Những quy định cứng nhắc này của trường học dường như là muốn ép hết bọn chúng vào một cái khuôn vuông vức mà chẳng có chút ý nghĩa gì cả vậy.
Cậu nói tiết này, mọi người cứ ra sân vận động đợi giáo viên đến là được rồi? Còn phải xếp hàng gì nữa chứ? Có mệt không hả?
Chu Thành Thắng lo lắng nói: "Nếu như lớp chúng ta không xếp hàng khi ra sân vận động, sẽ bị trừ điểm song ưu đó."
Vi Tú Cầm vừa nghe đến việc bị trừ điểm song ưu liền vội vàng kêu lên: "Mã Chí Phong, cậu lại đây cho tôi."

Mã Chí Phong đang sải bước ở phía trước lập tức quay về, mặt mày hớn hở: "Vi Tú Cầm, cậu gọi tôi có chuyện gì à?"
"Cậu thân là ủy viên thể dục, sao không kêu mọi người xếp hàng đi, còn tự mình tung tăng chạy đến sân thể dục?" Vi Tú Cầm càng nói càng tức giận.
Thầy Lý đã để cô phụ trách mặt kỷ luật trong lớp, nhưng điểm song ưu hai tuần trước của lớp đều xếp thứ sáu đứng chót khối.
Nhìn thấy cán bộ những lớp khác lên bục nhận cờ song ưu mà cô cứ ngưỡng mộ không thôi.
"Không, không có mà, tôi chỉ là đi trước xem xem có vật cản gì trên đường thôi.

Bây giờ thấy không có vấn đề gì cả, chúng ta có thể xếp hàng ra sân thể dục rồi." Mã Chí Phong liền thay đổi, từ dáng vẻ cà lơ phất phơ vừa nãy trở nên nghiêm túc hẳn lên.
Mã Chí Phong trịnh trọng e hèm vài tiếng, hướng về các bạn học trước mặt mà hô to: "Mọi người nghe rõ đây, bây giờ lớp chúng ta sẽ đến sân thể dục."
Mã Chí Đông ở phía sau nhắc nhở: "Phong ca, anh còn chưa tập hợp đội hình."
"Đội hình?" Mã Chí Phong sửng sốt một chút.
Hình như trong ấn tượng của cậu, giáo viên thể dục lúc tập hợp sẽ hô lớn: "Mọi người nghe đây, nghỉ."
Nếu như là người khác tập hợp đội hình thì sẽ chẳng có mấy ai thèm nghe.

Nhưng trong lớp Mã Chí Phong vẫn có chút uy danh, mấy đứa nghịch ngợm đều nghe theo cậu cả.
Mấy đứa không nghịch ngợm, đương nhiên cũng phải nghe theo rồi.

Tất cả mọi người đều chùng chân trái về tư thế nghỉ.
"Bước đi, bước." Mã Chí Phong lại hô tiếp.
Những học sinh khác ngẩn ra, "Nghỉ" xong phải đến "Nghiêm" rồi mới đến "Bước đi, bước." chứ?
Trong chốc lát, cả lớp hỗn loạn cả lên, người nghe vậy thì bước đi luôn, người thì lại thu chân về tư thế nghiêm, thế là người sau đụng người trước loạn xạ cả lên.
"Ai da, đừng có đạp chân tôi."
"Cậu đi nhanh như vậy làm gì vậy hả?" các học sinh khác cười ầm lên.
Mã Chí Phong tá hỏa, liền mắng: "Mấy người các cậu sao vậy hả? Có ai xếp hàng như mấy cậu không hả?"
"Phong ca, anh chưa hô nghiêm đã hô bước rồi, cho nên mọi người mới không thống nhất như vậy." Mã Chí Đông lại nhắc nhở Mã Chí Phong.
Mã Chí Phong chỉ vào Mã Chí Đông mắng: "Mày không nói không ai bảo mày câm đâu.

Có ngon thì lên đây làm đi!"
"Em, em không phải là ủy viên thể dục." Mã Chí Đông cúi đầu nhỏ tiếng nói.

Chỉnh đốn đội hình như vầy, có ai là không biết đâu?
Mã Chí Phong chỉ vào Mã Chí Đông kêu: "Mày đi ra đây cho tao."
"Phong ca, anh đừng đánh em mà, em sai rồi." Mã Chí Đông sợ tới mức nép người vào trong, không dám nói thêm gì nữa.
"Mã Chí Đông, mày có nghe không đấy? Đi ra đây cho tao." Mã Chí Phong thấy Mã Chí Đông không nghe theo lời cậu, liền tức giận nhảy dựng lên.
"Bí thư chi đoàn, Phong ca muốn đánh tôi." Mã Chí Đông biết muốn thoát được phải dựa vào sự giúp đỡ của Vi Tú Cầm.
"Mã Chí Phong, cậu lộn xộn cái gì vậy? Sắp đến tiết thể dục rồi sao cậu vẫn còn nghĩ đến việc đánh người ở đây được vậy hả?" Vi Tú Cầm chen vào, tuy là rất tức giận nhưng nhìn vẫn rất xinh đẹp.

Mã Chí Phong vẻ mặt cay đắng: "Vi Tú Cầm, tôi không có đánh Chí Đông, chỉ là muốn để cậu ta ra đây chỉnh đốn đội hình thôi."
"Cậu là ủy viên thể dục, cậu chỉnh đi, cậu ta không thể làm được đâu." Vi Tú Cầm nói.
Ủy viên thể dục phụ trách chỉnh đốn đọi hình, không thể để bạn khác làm hộ được.
"Từ giờ trở đi, Mã Chí Đông chính là ủy viên thể dục của lớp 4 chúng ta, cậu ấy có thể chính thức chỉnh đốn đội hình được rồi." Mã Chí Phong đắc ý cười.
"Cái gì? Mã Chí Đông là ủy viên thể dục?" Mọi người có chút hoang mang.
Chu Thành Thắng cả giận nói: "Mã Chí Phong, cậu đừng có càn quấy như vậy có được không hả?"
"Tôi không có càn quấy, lớp chúng ta có lớp phó phụ lớp trưởng tại sao không thể có thêm ủy viên phó hỗ trợ ủy viên được cơ chứ?" lời nói của Mã Chí Phong khiến cho Chu Thành Thắng trong tức khắc nghẹn không nói nên lời.
Vi Tú Cầm trừng mắt nhìn Mã Chí Phong một cái: "Cán bộ lớp của chúng ta là do thầy Lý bổ nhiệm, chứ không phải cậu muốn nói sao thì nói như thế."
"Tôi để Mã Chí Đông làm phó ủy viên thể dục tạm thời thôi, nếu như thầy Lý cảm thấy không được thì sẽ bỏ đi cả hai chúng tôi thôi." Tính bướng bỉnh của Mã Chí Phong lại xuất hiện rồi.
Chu Thành Thắng thấy thấy mọi người vẫn đang tranh cãi ở nãy giờ, thì thầm với Vi Tú Cầm: "Sắp đến tiết thể dục rồi, nếu chúng ta vẫn cứ dây dưa ở chỗ này thì tiết này phải làm sao.

Hay là, cứ đến sân thể dục trước đã rồi tính sau?"
Vi Tú Cầm nghĩ thấy cũng đúng, nếu cứ tiếp tục nói qua nói lại như vầy thì không biết đến bao giờ mới xong.
Mã Chí Phong không biết chỉnh đốn đội hình, để Mã Chí Đông lên chỉnh một chút cũng được.
"Mã Chí Đông, cậu đi ra đi." Vi Tú Cầm kêu lên.

.