*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh đèn đỏ hỗn loạn nhảy nhót, gió hồ xen lẫn mùi tanh và hương tùng truyền đến. Tạ Khâm ôm chặt Thẩm Dao, bước chân nhanh chóng tránh né đám người, đi tới con đường mòn trong luống hoa, Bích Vân và Hạnh Nhi đi theo phía sau rất tốn sức.

Khóm hoa muôn hồng nghìn tía được ánh sáng vàng mờ chiếu lên như ráng chiều, Thẩm Dao thở hổn hển mềm như không xương mà nằm trong ngực chàng, cánh tay trắng trẻo mảnh khảnh quấn cổ chàng, ngước mặt lên trong lòng chàng, khuôn mặt chàng cực kỳ lạnh lùng, lạnh đến mức giống như ánh trăng, ngay cả vầng sáng trên mi mắt chàng cũng giống như phủ sương lạnh.

Sự tủi thân chưa từng có xông lên, nàng bắt đầu cọ lung tung trong ngực chàng:

“Thả ta xuống, huynh muốn dẫn ta đi đâu…” Mang theo vẻ phòng bị và bất an.

Khuôn mặt lạnh lùng kia phút chốc thay đổi huyền ảo thành khuôn mặt lạnh băng, ghét bỏ, còn có vô vàn sự mất kiên nhẫn trong trí nhớ.

Tạ Khâm bước đi như gió, chỉ cho là lời nói nhảm của một con ma men, không để ý đến nàng, chàng đi dọc theo đường đá bước vào một mảnh rừng trúc, tiếng huyên náo sau lưng dần rời xa, bước chân mới trở nên chậm lại.

Thẩm Dao mơ màng bám vào đầu vai chàng, lúc này rõ ràng mang theo sự hờn dỗi:

“Lưu nhị ca, huynh cõng ta đi đâu vậy?”

Sắc mặt Tạ Khâm cứng lại, đây đã là lần thứ hai chàng nghe được cái tên đó rồi, đôi mắt đen láy tối sầm, tựa như có rất nhiều tâm trạng phức tạp sôi trào, trong nháy mắt lại biến mất không còn dấu vết.

Thấy người đàn ông cao lớn không để ý đến nàng, khuôn mặt tuấn tú giống như Diêm La, Thẩm Dao sinh ra sợ hãi, rụt rè hỏi: “Ngươi không phải là Lưu nhị ca à?”

Giống như để thăm dò, đôi mắt đỏ ửng của nàng trừng lên sáng ngời, thậm chí còn vô cùng cố gắng trèo lên từ trong lòng chàng, hai tay càng vòng lấy chặt hơn, nơi mềm mại trên người như dán sát vào ngực chàng, hơi thở ngọt ngào mềm mại xen lẫn mùi rượu của thiếu nữ phả vào bên tai chàng, lưu luyến khẽ than:

“Vậy ngươi là ai?”

Đôi mắt ảm đạm của Tạ Khâm liếc nhìn nàng từng chút một, lúc này không thể nhịn được nữa, chàng mang theo sự trào phúng, giọng nói lạnh băng mà khàn khàn:

“Phu quân của nàng.”

Thẩm Dao vô cùng lạ lẫm với hai chữ phu quân, nàng cụp mắt mờ mịt bất động, dựa vào đầu vai chàng trong chốc lát, giận dỗi lau hết vệt nước mắt vào vạt áo của Tạ Khâm, hình như vẫn chưa hài lòng, nàng đưa đầu lưỡi ra liếm, một vệt lạnh buốt lập tức dán vào cổ Tạ Khâm, thân hình cao lớn của chàng bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt càng u ám, dừng lại một chút, sau đó chàng nhanh chân đi qua cửa hông, bước vào hành lang phía sau của Cố Ngâm Đường, ôm nàng vào phòng trong.

Lê ma ma đang trải giường chiếu cho Thẩm Dao, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, bà vội vàng đi ra nghênh đón, nhìn thấy Tạ Khâm với sắc mặt xanh xám ôm Thẩm Dao say khướt về, bà sợ đến mức kêu to, Bích Vân đi vào theo, bà dùng ánh mắt hỏi Bích Vân, Bích Vân cười khổ lắc đầu.

Hai người không rảnh để nhiều lời, vội vàng đi theo vào phòng trong.

Màn trướng lay động, Tạ Khâm khom người bên giường, chỉ để lộ ra nửa bóng người, dáng vẻ của Thẩm Dao bị màn trướng che lại, chỉ nghe thấy nàng như đang nói mớ, Lê ma ma thấy tình hình không đúng lắm thì tranh thủ ngó dáo dác kéo Bích Vân ra ngoài, nháy mắt ra hiệu với nàng ấy, bảo nàng ấy đừng lên tiếng.

Ở phòng trong, Thẩm Dao mơ màng quấn lấy cổ Tạ Khâm, không chịu buông ra.

“Chàng không phải là phu quân của ta sao, sao lại ném ta? Ta không muốn một mình…”

Tạ Khâm im lặng nhìn nàng, không hề có biểu cảm gì, như là một khán giả thấy rõ tất cả nhưng lại lạnh lùng không quan tâm đến, nhìn Thẩm Dao cố tình gây sự.

Uống rượu say hồ đồ đến mức này, tửu lượng thật là kém.

Tạ Khâm đưa tay gỡ từng ngón tay ôm sau gáy mình, Thẩm Dao dẩu môi lên thật cao, vô cùng bất mãn, tiếp tục bắt lấy chàng, Tạ Khâm dứt khoát nắm chặt hai tay không an phận đó, đưa lên đỉnh đầu nàng, giọng nói lạnh lùng mang theo chút kiềm chế:

“Thẩm Dao…” Lần đầu tiên chàng gọi tên nàng: “Nàng tỉnh táo lại một chút.”

Thẩm Dao mắt say lờ đờ mông lung giằng co với chàng trong im lặng, vào lúc Tạ Khâm cho rằng nàng đã an phận, chuẩn bị buông tay thì nàng lại ranh mãnh câu lấy cánh tay chàng cắn một cái, cắn xong thì vùi mặt vào trong chăn cười khanh khách không ngừng, Tạ Khâm hoàn toàn không ngờ tới hành động của nàng, ngớ ra tại chỗ.

Trên giường truyền đến tiếng cười nghèn nghẹn.

Tạ Khâm sửng sốt một hồi rất lâu, bị làm cho tức giận mà bật cười, người trên giường bọc nửa người ở trong chăn, chỉ để lộ ra tư thái vểnh nơi tròn trịa lên, Tạ Khâm mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, khom người lui ra khỏi giường bạt bộ, sửa sang lại áo dài đã nhăn lại rồi lạnh giọng dặn dò: “Đi vào hầu hạ.”

Bỏ lại lời này, Tạ Khâm nhanh chân rời khỏi Cố Ngâm Đường.

Ánh trăng treo trên cao, ve sầu trở nên yên tĩnh, trong thư phòng ở góc Đông Nam không hề có chút ánh đèn đuốc nào.

Dáng người tuấn tú của Tạ Khâm ẩn trong bóng tối, tựa như hòa làm một với bóng đêm, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía lớp sương bạc đầy đất đang trút vào, chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ hiện lên dáng vẻ quyến rũ vừa rồi của nàng.

Dấu răng trên cánh tay rõ ràng dễ thấy, cơn tê dại đó quanh quẩn thật lâu không xua đi được.

Một buổi chiều mưa vào năm năm trước, chàng bị thương ngã trên đống cỏ khô, mắt thấy giặc tới gần từng bước một, để lộ ra vẻ nhất định phải bắt được chàng, là nàng dùng ná cao su bắn mù mắt người đó, lại nhanh chóng đỡ chàng lên ngựa, đưa chàng rời đi.

Chàng vẫn luôn nhớ cái ngoái nhìn lần đó, thiếu nữ hào hoa có một không ai, một bộ áo trắng linh động mà tinh khôi như tiên nữ trên núi.

Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ nàng vẫn luôn được ghi nhớ trong lòng, chưa nói tới tình yêu nam nữ, nhưng cứ nhớ đến một người mãi như vậy, khi quyết định cưới nàng, chàng quả thật cũng đã có chút động lòng, biết được nàng không muốn gả cho chàng, chàng cũng không chần chừ, tình yêu đối với chàng mà nói chung quy cũng là chuyện không thể nhạt nhẽo hơn, chàng không định trói buộc một cô nương hướng tới tự do.

Xua đi tạp niệm, Tạ Khâm đứng dậy đốt đèn dầu bạc lên tiếp tục làm việc.

*

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Dao mở mắt ra trong nắng sớm loang lổ, sau khi say rượu, đầu óc như bị bó chặt, vô cùng đau đớn, nàng chống nửa người dậy mờ mịt nhìn xung quanh, đêm qua trong giấc mơ của nàng, nàng thấy nàng bị người ta đuổi giết ở Nhạc Châu, Tạ Khâm cõng nàng tháo chạy trong rừng, cố gắng né tránh truy binh.

Sao lại có giấc mơ như vậy chứ?

Thẩm Dao lắc đầu, lúc này, Bích Vân nghe thấy tiếng động, rót một chén nước mật ong đi vào, nàng ấy nhìn nàng với tâm trạng phức tạp, vội vàng đút cho nàng uống. Thẩm Dao uống xong, trong bụng nhận được sự xoa dịu dễ chịu, cả người cũng trở nên thoải mái hơn không ít, nàng lại dựa vào gối, xoa huyệt thái dương căng đau:

“Có phải tối hôm qua ta uống nhiều rồi không?”

“Đâu chỉ uống nhiều ạ?” Bích Vân ngồi vào ghế gấm bên giường bạt bộ, nhìn nàng mà lòng đầy sự bất đắc dĩ.

Thẩm Dao thấy nét mặt nàng ấy không đúng thì cảm thấy hoảng hốt: “Làm sao vậy? Ta không nói mê sảng gì chứ?”

Bích Vân nửa giận nửa cười: “Mê sảng là chuyện nhỏ, mọi người đều biết là người say rồi, cho dù người nói gì thì cũng không để trong lòng, chỉ là sau khi người say, lão thái thái gọi Hầu gia đến, tối hôm qua người được Hầu gia ôm từ Hà Phong Hiên về trước mặt mọi người.”

Lời này như sấm sét giữa trời quang nện vào trán Thẩm Dao.

“Gì cơ?” Nàng nghẹn ngào, hốc mắt chậm rãi trào lên chút sự chua xót, đan xen vẻ ảo não và áy náy, nắm tay nhỏ siết lại thật chặt, tựa như đang cố gắng thay đổi gì đó: “Em đừng dọa ta nha? Thật sự là Hầu gia ôm ta về à?”

Lần này còn làm sao gặp người khác được?

Cũng không có cách nào gặp chàng.

Kéo tay nhau trước mặt mọi người đã là giới hạn rồi, còn bước qua giới hạn nữa thì chính là đánh mất ước hẹn quân tử, Thẩm Dao xấu hổ vô cùng.

Bích Vân cười mỉm trêu chọc nàng: “Ôi chao, ôm cũng thôi đi, còn cắn Hầu gia người ta một cái nữa.”

Thẩm Dao: “...”

Ngày hôm nay trôi qua trong hoảng sợ, Thẩm Dao lấy cớ cơ thể không thoải mái, không đi đến chỗ lão thái thái.

Lão thái thái biết được chuyện đã xảy ra thì mím môi cười khẽ: “Chắc chắn là ngại đến, được rồi, là bà già này có lỗi với con bé,” Bà dặn dò ma ma tâm phúc: “Đến phòng kho lấy một cây nhân sâm già đưa đến chi sáu cho Dao Dao bồi bổ thân thể.”

Thẩm Dao hận lão thái thái gây chuyện, hại nàng xấu hổ, thành hôn chưa được hai tháng mà đã giày vò ra nhiều chuyện như vậy rồi, hai năm tới đây sợ là sẽ như nước sôi lửa bỏng, trong lòng Thẩm Dao sinh ra ý muốn bỏ cuộc, chắc là Thái tử cũng quên nàng rồi nhỉ, có thể thương lượng với Tạ Khâm dùng chiêu “ve sầu thoát xác” trước hay không?

Suy nghĩ này vừa nảy lên, Thẩm Dao bèn ngồi không yên, dặn dò Lê ma ma đến tiền viện gửi tin, nếu như Tạ Khâm về phủ thì sai người đến nói cho nàng biết.

Bích Vân chê cười nàng: “Đã như vậy rồi, người đi tìm Hầu gia làm gì? Không phải tự đi để bị mắng chứ?”

“Cái đó không đúng à!” Thẩm Dao thề son sắt, vỗ ngực: “Thẩm Dao ta dám làm dám chịu, nếu đã mạo phạm ngài ấy thì nhất định phải thẳng thắn nhận lỗi với ngài ấy.”

“Cùng lắm thì hòa ly thôi.”

Đêm nay Tạ Khâm đến giờ Hợi ba khắc mới về phủ, Thẩm Dao chờ đến nỗi ngáp liên tục nhưng vẫn ráng chống đỡ cơn buồn ngủ đến thư phòng tìm chàng.

Gió đêm hơi lạnh, Thẩm Dao mặc một bộ váy trắng xinh đẹp đứng một bên giá để đồ treo tường, nhìn Tạ Khâm đổi sang một bộ áo dài Hàng Châu, gò má vẫn nóng bừng.

Tạ Khâm tựa như không phát hiện ra vẻ lúng túng của nàng, chàng ngồi xuống sau bàn, nhạt giọng hỏi: “Có việc gì à?”

Thẩm Dao thản nhiên xin lỗi, hành lễ với chàng:

“Hôm qua là ta thất lễ, ta vô cùng áy náy, rất ngại gây thêm phiền phức cho ngài, hay là ta vẫn rời đi nhé.” Sự việc hơi mất khống chế, Thẩm Dao muốn ngăn chặn kịp thời.

Hương hoa thược dược vừa nở trong sân chui vào theo gió, tràn đầy căn phòng, đôi mắt tuấn tú trong trẻo của Tạ Khâm nhìn nàng, thiếu nữ thướt tha lạc lõng trước mặt và cô nương với phong thái hiên ngang giữa núi rừng xanh um trong trí trớ dần dần chồng lên nhau… lại xuất hiện ra sự chênh lệch.

Chút chênh lệch này giống như cây kim đâm vào trái tim của Tạ Khâm.

Nàng không xem đây là nhà, nàng không hề thoải mái.

Nàng không thích ở đây.

Chàng gần như không cần hỏi cũng biết được trong lòng Thẩm Dao đang nghĩ gì: “Hai tháng không đủ để Thái tử hết nghi ngờ.”

“Hả?” Lời này giống như nước lạnh giội vào mặt Thẩm Dao, nàng ngã ngồi xuống ghế bành, mặt lộ vẻ thất vọng.

“Giả sử như ta bệnh thì sao? Hoặc là lạc đường?”

Tạ Khâm đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, đầu ngón tay khẽ gõ, chàng chăm chú liếc nhìn ánh mắt xoắn xuýt của thiếu nữ:

“Lúc trước ta không kể cho nàng nghe là vì sợ nàng lo lắng, từ khi Thái tử gặp nàng thì chưa từng đi đến hậu cung, bất kể nàng chết bệnh hay lạc đường, hắn cũng sẽ điều tra đến cùng.”

Vẻ hồng hào nơi gò má của Thẩm Dao thoáng cái rút đi, sự sợ hãi cực hạn bao phủ toàn thân, nàng khẽ run rẩy.

“Lúc trước nên phá hủy khuôn mặt này.” Nàng cắn răng, trong mắt mang theo vẻ quyết đoán.

Tạ Khâm nhìn sâu vào nàng: “Có can đảm hủy khuôn mặt này mà không có can đảm ở lại Tạ gia hai năm sao?”

Thẩm Dao ngẩn ngơ, không phản bác được, nàng im lặng một lúc rồi lẩm bẩm hỏi: “Vậy hai năm sau thì sao, hắn sẽ bằng lòng buông tha cho ta sao?”

“Ta tự có cách.” Tạ Khâm không nói rõ, thậm chí vẻ mặt cũng cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu lại chứa đầy sát ý.

Thẩm Dao nhìn qua chàng, chàng ngồi ngay ngắn sau án thư, sắc mặt cực kỳ lạnh nhạt, tựa như bất kể gian nan hiểm trở gì đến tay chàng đều không là gì cả, không thể không thừa nhận, người đàn ông này luôn có thể mang đến cho người ta cảm giác an toàn không gì sánh bằng, trong phút chốc, Thẩm Dao lại hâm mộ thê tử tương lai của chàng, có một chỗ dựa to lớn vững chắc như vậy, cuộc sống cũng xem như là vô ưu vô lo.

Đàn ông hiền lành nhút nhát ở nhà thì nghe lời nàng, ra ngoài lại không bảo vệ được nàng.

Trong lòng Thẩm Dao nhất thời dâng lên rất nhiều tâm trạng khó nói nên lời.

Nàng giống như bị xì hơi: “Được rồi.” Nàng tới đây một chuyến lại trắng tay trở về, không nhịn được mà liếc nhìn cánh tay chàng, rốt cuộc đêm qua nàng cắn chỗ nào vậy nhỉ.

Tạ Khâm nhận ra ánh mắt nàng, nét mặt không hề thay đổi.

Thẩm Dao chột dạ, lắp bắp nói:

“Vậy thì tiếp tục làm phiền ngài vậy.”

Tạ Khâm nhìn thiếu nữ đang ảo não, ánh mắt nhìn nàng chăm chú:

“Thẩm Dao, bất kể nàng làm gì thì đối với ta đều không tính là phiền phức, nếu nhất định phải nói đến phiền phức, nàng ở đây mất tự nhiên mới là phiền phức lớn nhất của ta.”

Thẩm Dao chóng mặt quay về Cố Ngâm Đường, nằm trên giường mà trong đầu quanh quẩn những lời này.

Thoải mái? Bảo nàng thoải mái thế nào đây?

Đều đã ứng phó đến mức ôm ôm ấp ấp rồi… Thôi thôi, Tạ Khâm cũng không để ý, nàng ở đây già mồm gì chứ.

Thẩm Dao không hề ý thức được, giới hạn giữa đôi phu thê giả đang bị phá vỡ từng bước một.

Thẩm Dao quay về bèn nói những lời này với Bích Vân, Bích Vân hầu hạ nàng nằm ngủ, thổi tắt đèn rồi đi đến bệ đỡ bên giường bạt bộ, dựa vào mép giường nói chuyện với nàng.

“Cô nương, người không phát hiện thật ra Tạ đại nhân rất tốt sao?”

Thẩm Dao từ từ nhắm hai mắt, cọ mặt vào gối: “Đúng là rất tốt.”

Bích Vân ghé vào bên giường, tỉ mỉ liệt kê: “Tạ đại nhân đáng tin cậy, có năng lực, dáng vẻ lại đẹp, còn vô cùng bao dung quan tâm người, trong thời gian người gả tới đây có thấy Tạ đại nhân yêu cầu người làm gì không, cho dù là phu thê giả thì cũng sẽ có vài điểm không thể vượt phép tắc, Tạ đại nhân lại không nói gì cả, bất kể người làm gì thì ngài ấy cũng nhận hết.”

Thẩm Dao cẩn thận nhớ lại: “Thật đúng là như vậy.”

Bích Vân cười mỉm, nhẹ giọng nói: “Người thật sự không động lòng chút nào sao?”

Thẩm Dao ngẩn ra, khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng, nàng nhào qua nhéo má Bích Vân, véo mấy cái một cách tàn nhẫn:

“Đồ quỷ nhỏ nhà em, dám trêu ta à.”

Ánh sáng loang lổ bên ngoài hành lang khiến khuôn mặt Thẩm Dao hơi sáng lên, sau khi nàng dạy dỗ Bích Vân xong thì lại ổn định tâm tình nói với nàng ấy:

“Tạ đại nhân tốt thì tốt, nhưng lại không phải là người cùng một thế giới với ta, em vẫn chưa thấy rõ phong cách của thế gia vọng tộc này sao? Chúng ta và nơi này không hợp nhau, tội gì phải tự khiến mình không thoải mái, hơn nữa, ta có gì đáng để Thủ phụ đương triều khom lưng chứ? Sau này em đừng nhắc lại nữa.”

Bích Vân chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ: “Đều do nô tỳ lắm miệng, người nhanh ngủ đi, sau này nô tỳ sẽ không nói nữa.”

*

Trời trong gió nhẹ, hôm qua Thẩm Dao trốn trong viện không ra ngoài, hôm nay dù thế nào cũng không thể lười biếng nữa, buổi sáng thỉnh an lão thái thái, đám cháu dâu rối rít xin lỗi nàng:

Nhị nãi nãi Chu thị nói: “Bọn cháu không biết tửu lượng của thẩm thẩm không tốt, đã khích lệ thêm hai chén, thẩm thẩm đừng trách.”

Tứ nãi nãi Hứa thị cười một tiếng: “Đâu có, cháu thấy sau này thẩm thẩm vẫn phải uống nhiều vào, đám dâu con Tạ gia bọn cháu không có ai là không uống rượu cả.”

Thẩm Dao khó hiểu: “Chuyện này là vì sao vậy?”

Ngũ nãi nãi Thôi thị ở bên cạnh tiếp lời, khi nói chuyện, khóe môi nàng ta luôn vểnh lên cao, mang theo vẻ kiêu căng: “Khi lão thái gia còn sống, có một năm vào Trung thu rất hăng hái, bèn thực hiện việc phạt rượu, sau đó đúng lúc trúng tam thẩm, tam thẩm không biết uống rượu, lão thái gia hơi mất hứng, nhân tiện nói mấy cô nương uống rượu cũng chẳng sao cả, sau này người Tạ gia chọn thê tử thì phải có thêm một quy tắc.”

Mọi người cười lên.

Thẩm Dao không xem là chuyện to tát, nàng không phải là dâu con của Tạ gia, tội gì phải học uống rượu.

Uống rượu hỏng việc.

Thôi thị thấy Thẩm Dao thản nhiên thì chợt nhớ tới một chuyện:

“Có điều, nghe nói tửu lượng của Lục thúc cũng không tốt?”

Thẩm Dao sửng sốt, việc này nàng thật sự không biết, nàng liếc mắt nhìn chằm chằm Thôi thị mà không tiếp lời.

Cảm giác của phụ nữ đôi khi rất nhạy cảm, nàng luôn cảm thấy Thôi thị có chút là lạ, chắc là nàng ta thích Tạ Khâm nhỉ?

Nhớ lại mấy lần cả nhà mở tiệc, Thôi thị và chồng là Tạ ngũ gia thể hiện tình cảm rất sâu đậm, không giống như dáng vẻ trong lòng có người khác.

Về đến Cố Ngâm Đường, nàng gọi Lê ma ma tới hỏi thì biết được nguyên do.

“Tạ gia và Thôi gia có quan hệ nhiều đời, từ lâu đã quyết định sẽ liên hôn, người vừa độ tuổi ở Thôi gia chỉ có ngũ nãi nãi, nhưng các gia chưa lập gia đình của Tạ gia lại không hề ít, ban đầu Thôi gia coi trọng Hầu gia của chúng ta, Hầu gia không nói gì mà từ chối, sau này mới quyết định chọn ngũ gia, nếu như nói ngũ nãi nãi nhớ thương Hầu gia của chúng ta thì chắc là không đâu, chỉ là…”

Thẩm Dao đã hiểu câu nói tiếp theo của Lê ma ma, Thôi thị không phục, không phục Thẩm Dao không bằng nàng ta về mọi thứ như gia thế, địa vị, học thức, lại gả cho Tạ Khâm.

Thẩm Dao bật cười: “Kệ nàng ta đi.”

Trời vừa tối, Thẩm Dao phái người đi hỏi xem Tạ Khâm có về dùng bữa không, Bình Lăng nói cho nàng biết, Tạ Khâm phải ra khỏi Kinh thành một chuyến, Thẩm Dao sửng sốt:

“Đi đâu, phải đi bao lâu?”

Bình Lăng lo lắng trả lời: “Một vùng của Tế Ninh đột nhiên mưa to, kênh đào ùn tắc, đã nhấn chìm hai huyện, bách tính dân chúng lầm than, nghe nói lại đột phát ôn dịch, xảy ra chuyện lớn như vậy, Nội các nhất định phải có người ra mặt, gia của chúng ta luôn lo việc nghĩa không nề hà, bây giờ đang ở điện Văn Hoa điều động các bộ, thuyên chuyển người tiến đến Tế Ninh.”

Thẩm Dao nghe vậy thì trong lòng đột nhiên nặng trĩu, nàng lớn lên ở thôn trang, biết quá rõ việc không thu hoạch được gì, không có nhà để về sẽ có hậu quả gì, đến lúc đó bán con kiếm ăn, người chết đói khắp nơi, vừa nghĩ đến thôi là trái tim đã quặn đau, có một năm Nhạc Châu lũ lụt, rất nhiều đồng ruộng ở thôn trang bị nhấn chìm, nàng và thôn dân di chuyển từ chân núi lên sườn núi giăng lều mắc màn ở, lúc đó trong lòng nàng nghĩ, người của quan phủ có tới cứu bọn họ không.

Bách tính Tế Ninh chắc hẳn cũng như thế.

Mà bây giờ Tạ Khâm phải đi cứu bọn họ.

Lúc này nàng mới thật sự cảm nhận được rõ ràng từng hành động của Tạ Khâm gắn bó với bách tính, làm một Tể phụ [1] không thẹn với lòng.

[1] Qua các đời, Tể tướng còn được gọi như Thừa tướng (丞相), Tướng quốc (相國), Tể phụ (宰輔), Tể hành (宰衡).

Trong lòng nàng dâng lên chút hơi nóng: “Vẫn không biết chuyến đi này kéo dài bao lâu à?”

Bình Lăng cười khổ: “Nói ít thì cũng phải một hai tháng.”

Thẩm Dao cảm thấy phải làm gì đó mới tốt: “Chuẩn bị bọc hành lý chưa?”

Bình Lăng gãi đầu, khổ não nói: “Tiểu nhân sơ ý, không có cẩn thận bằng phu nhân, chi bằng phu nhân giúp gia chuẩn bị hành lý đi, cũng tránh cho lỡ như có gì không thỏa đáng, làm lỡ việc của gia.”

Thẩm Dao cũng thật sự lo lắng: “Ngươi chờ một lát, lát nữa ta sẽ cho người đưa đến thư phòng.”

Chủ quân phải đi xa, đối với những người phụ nữ ở nhà mà nói chính là việc lớn, Lê ma ma bỏ công việc trong tay đến giúp đỡ Thẩm Dao.

Bích Vân dọn dẹp chiếc sập nhỏ ở vách ngăn sạch sẽ, đặt bọc hành lý trên đó chờ Thẩm Dao bỏ từng món quần áo vào.

Một hai tháng sau đúng lúc là thời điểm nóng nhất, Thẩm Dao tìm ra hết tất cả áo dài của Tạ Khâm, áo mỏng áo dài, áo tơ lụa áo sợi bông, cần gì cũng có, con người chàng chú ý nhưng cũng không chú ý, ví dụ như ăn cơm có thể nhét đầy bao tử là được, quần áo cũng vậy.

Thẩm Dao sửa soạn lại áo ngoài và áo giữa, cuối cùng mới nhớ đến mình chưa bao giờ đụng vào áo trong của chàng, Lê ma ma đang lục cái hòm thuốc, dự định chuẩn bị một ít thuốc mỡ khử trùng, Thẩm Dao cũng không tiện vì chút chuyện này mà làm phiền bà ấy, bèn dứt khoát tự mình soạn cho chàng.

Lê ma ma là người hầu hạ Tạ Khâm đã lâu rồi, hiểu được thói quen của chàng khi đi ra ngoài, thu dọn xong bao quần áo nhỏ, bà đi vào liếc nhìn về phía sập, thấy Thẩm Dao đã thắt nút bọc hành lý đựng quần áo và đồ dùng hằng ngày, lại thấy khuôn mặt nàng ngượng ngùng thì đã hiểu được nguyên nhân, bà ấy cũng im lặng, chỉ thầm vui vẻ trong lòng.

Phu thê giả, thật sự giả được sao?

Nếu như nói gia không hề có chút tâm tư nào thì bà ấy không tin đâu, nếu không cần gì dùng nhiều cách như vậy để cưới người ta chứ?

Hai chủ tớ ôm bao đồ đi đến thư phòng, lại cùng Bình Lăng bỏ hết toàn bộ đồ đạc Tạ Khâm phải dùng vào trong rương:

“Không thể mang nhiều hơn nữa, nếu không gia sẽ không vui đâu.”

Tạ Khâm vẫn luôn đi lại với trang bị nhẹ nhàng, mang nhiều quần áo sẽ vướng víu.

Đương nhiên là Thẩm Dao nghe theo chàng: “Vậy ngân phiếu thì sao, tốt xấu gì cũng mang nhiều một chút, ngài ấy cố chấp lạnh lùng, chuyện gì cũng không chú ý không so đo, dãi nắng dầm mưa, sẽ không yêu quý bản thân… Nhiều mạng người như vậy đều ở trên vai ngài ấy, ngươi nhất định phải chăm sóc ngài ấy cho tốt…”

“Phu nhân yên tâm, tiểu nhân mang đủ ngân phiếu rồi, cho dù không đủ thì có thể lấy bất cứ lúc nào ở tiền trang [2], sẽ không để chủ tử chịu khổ đâu.”

[2] Tiền trang: Là một kiểu ngân hàng của thời xưa.

Trời dần tối, vệt tà dương cuối cùng chiếu vào thái dương của Tạ Khâm, tay chàng cầm kế sách chung của công cuộc cứu nạn thiên tai, dừng chân lại dưới bậc thềm, nghe thấy nàng giòn giã lải nhải dặn dò giống như một người phụ nữ bình thường, trong ánh mắt Tạ Khâm có chút hoảng hốt hiếm thấy.

Dáng người cao lớn im hơi lặng tiếng bước vào phòng nhỏ, Bình Lăng vội vàng ôm rương lui ra, Lê ma ma cũng lặng lẽ cáo lui, trong phòng chỉ còn lại hai phu thê.

Căn phòng vốn không lớn, chàng sải bước vào thì có vẻ chật chội.

Tay Thẩm Dao xoắn chiếc khăn, rất lo lắng:

“Lũ lụt nghiêm trọng lắm sao? Thái y viện có bàn bạc đưa ra đơn thuốc chưa?”

Sắc trời lại tối đi, đèn đuốc ngoài hành lang sáng rõ.

Nét mặt Tạ Khâm không phân biệt ra được vui buồn, chàng nhẹ nhàng đặt quyển sách lên bàn: “Đoạn kênh đào từ Tế Ninh đến Hoài An bị chặn, mưa to như trút nước, tình hình bệnh dịch lan tràn, hiện tại đã hơn nghìn người tử vong, còn có không ít tin tức bị che giấu, tình thế không thể lạc quan được.”

Nói chàng trách trời thương dân thì giọng điệu của chàng khi nói đến sống chết lại vô cùng bình thản, nói chàng máu lạnh vô tình thì có chuyện nào không phải vì bách tính mà cầu phúc, vì giang sơn mà cầu lợi chứ.

Thẩm Dao từng chịu khổ nên cảm động lây, nàng tha thiết nhìn Tạ Khâm, rất muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra mình bất lực, rất nhiều tâm trạng phức tạp tụ lại ở lồng ngực, cuối cùng chỉ còn một câu khô khan: “Ngài hãy bảo trọng.”

Tạ Khâm không tiếp lời, ánh sáng đục bên ngoài hành lang hắt vào, trôi nổi trong đáy mắt tĩnh lặng của chàng, lần này thật sự có cảm xúc được thê tử đưa tiễn, cũng không biết chàng đi rồi, nàng sống ở nhà có yên ổn không, không đúng, là do chàng lo lắng quá, chàng rời đi, có lẽ nàng sẽ càng thêm thoải mái, ít nhất thì lão thái thái sẽ không nghĩ cách xấu nữa.

Đời này Tạ Khâm chìm nổi, ra vào sinh tử, chưa bao giờ bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì, hôm nay lại sinh ra chút do dự hiếm thấy, vẻ mặt chàng bình tĩnh, khi nhìn nàng cũng bớt đi sự xa cách và lạnh lùng trước kia: “Ta để Bình Lăng lại chăm sóc nàng, bên ngoài tất cả đã có ta, không cần phải lo lắng.”

Giọng điệu này giống như người chồng trong gia đình bình thường.

Thẩm Dao lắc đầu: “Ta ở nhà vẫn tốt, đâu có cần Bình Lăng hầu hạ? Hắn nhạy bén tài giỏi, vẫn cứ để hắn đi theo ngài đến Hoài An đi.”

Tạ Khâm ra lệnh đã quen, bị Thẩm Dao phản bác lại thì trong chốc lát không phản ứng được.

Thẩm Dao chỉ cho là chàng không vui, hơi dẩu môi lên, giọng nói mềm mại, ngay cả ánh mắt cũng nhiễm thêm chút dịu dàng:

“Hắn đi thì ta mới yên tâm được chút ít.” Cho dù không phải là phu thê thật, nàng cũng mong muốn chàng mọi việc bình an.

Lông mi dài của Tạ Khâm sẽ rung, lập tức mất đi lý do để từ chối.

Thẩm Dao cũng không biết lời này của mình đã mang đến sự chấn động thế nào cho Tạ Khâm, nàng cười hành lễ với chàng, sau đó đi ra ngoài.

Có một số việc đang lặng lẽ thay đổi theo những ngày chung đụng tích lũy.

Tạ Khâm rời khỏi Kinh thành trong đêm, ban đêm Thẩm Dao tỉnh giấc một lần, không nhịn được mà nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt, cũng không biết chàng đã đến Thông Châu chưa, làm quan không dễ đâu, một sắc lệnh được hạ là ngựa chạy không dừng vó, gió mặc gió, mưa kệ mưa.

Nghe nói Tạ Khâm đi đến nơi thiên tai, lão thái thái lo lắng đến mức đêm không thể chợp mắt, ngày hôm sau bèn kéo Thẩm Dao kể khổ:

“Nó luôn có cái tính xấu này, ra vào sinh tử, hăng hái đến mức không để ý đến tính mạng, ta cho rằng nó kết hôn rồi thì cũng phải có chút luyến tiếc, không ngờ vẫn như vậy.” Nói xong nước mắt đã rơi.

Lần này Thẩm Dao lại vô cùng thấu hiểu tâm trạng của lão thái thái, lộ ra vẻ nghẹn ngào theo: “Mẫu thân, bên cạnh chàng có nhiều quan viên như vậy, nghe Bình Lăng nói, bệ hạ đã điều động năm ngàn người trong đội quân phía Nam đi theo, sẽ không sao đâu.”

“Không, con không hiểu…” Trong lòng lão thái thái đau đớn: “Nhiều năm qua nó lẻ loi một mình, trong lòng ta thương nó, nếu như có cốt nhục ruột thịt, trong lòng ta cũng dễ chịu hơn một chút, như vậy thì nó cũng có điều ràng buộc.”

Dứt lời, bà ngẩng mặt lên nắm chặt tay Thẩm Dao, rưng rưng nói: “Cô nương tốt, đồng ý với mẫu thân, cố gắng sinh con với nó, có được không?”

Lúc này bà đã mang theo sự cầu xin rõ ràng.

Thẩm Dao nhìn đôi mắt vằn vện tia máu của bà, trong lòng lập tức hoảng loạn, có lúc nàng rất muốn nói cho bà biết sự thật, tránh cho lão thái thái áp một vài ảo tưởng không thiết thực lên người nàng, nhưng nghĩ đến bà cụ đã cao tuổi, sợ bà không chịu nổi đả kích, cuối cùng nàng bất chấp khó khăn mà gật đầu.

Cùng với mấy ngày trôi qua, tâm trạng lo lắng và ly biệt cũng dần phai nhạt.

Thẩm Dao đắm chìm trong việc chăm chút cho cây mầm, nàng đã chiết năm mầm, trong đó có ba mầm còn sống, hai mầm còn lại đã khô héo, một mầm trong số đó bởi vì vỏ ngoài không được xếp hợp lý mà không có cách nào sống sót được, Thẩm Dao vì tích lũy kinh nghiệm mà thử đi thử lại, mỗi lần có thành quả gì là nàng đều ghi lại.

Thời gian cứ thế trôi qua nửa tháng, thỉnh thoảng nàng sẽ tìm quản gia ở tiền viện hỏi về tình hình gần đây của Tạ Khâm, quản gia cũng nói chuyện đều tốt, bảo nàng chớ lo, vào ngày Tết Đoan ngọ, hoàng cung ban cho năm hộp bánh ngọt, nhân lúc Tạ Khâm ở bên ngoài làm việc, Hoàng hậu vượt quá định mức mà thưởng cho Thẩm Dao một hộp trân châu.

Viên trân châu cực lớn, một nửa là trân châu vàng, một nửa là trân châu tím, đời này hiếm thấy được, Thẩm Dao nhận hết.

Hoài An lũ lụt, Hoàng đế hủy bỏ tiệc Đoan ngọ, ở dân gian cũng có tập tục về nhà ngoại vào Tết Đoan ngọ, mấy ngày trước Thẩm gia đã đưa thiệp đến Tạ gia, phái ma ma đón Thẩm Dao về phủ ở mấy ngày, về lý thì không nên từ chối, dù sao hai nhà cũng là thông gia, ở bên ngoài nàng là con gái nuôi của Thẩm gia, lão thái thái hỏi nàng có đi không, Thẩm Dao hoàn toàn không muốn đi, dùng lý do là cầu phúc cho nạn dân, từ chối lời mời của Thẩm gia.

Lão thái thái cũng nhìn ra được Thẩm Dao và Thẩm gia hình như không thân thiết lắm, bà không hỏi nhiều mà chỉ dặn dò: “Quà tặng ngày lễ thì không thể thiếu được, sắp xếp cho Lê ma ma đến Thẩm gia một chuyến, làm cho tròn lòng hiếu thảo của con.”

Thẩm Dao đáp lại.

Ở Thẩm phủ, Thẩm Lê Đông tức giận giậm chân: “Nó đang muốn rũ sạch quan hệ đây mà!”

Gần đây địa vị của Đoàn thị trong nhóm các phu nhân Kinh thành như thuyền lên khi nước lên, trước kia bà ta còn phải lấy lòng phu nhân Tổng đốc Giang Nam, bây giờ người đó lại muốn đến nịnh bợ bà ta, như vậy thì tương lai con trai cũng không cần nhìn sắc mặt con dâu nữa, trong lòng Đoàn thị mơ hồ thay đổi cái nhìn về mối hôn nhân này của Thẩm Dao.

Thẩm Lê Đông nhìn bà ta, thở dài: “Nói tới nói lui, khúc mắc của nó nằm ở chỗ bà, còn phải để người làm mẫu thân như bà đích thân ra mặt.”

Sắc mặt Đoàn thị qua loa: “Ta không đi.”

Bà ta vẫn không có cách nào mang mặt đi lấy lòng Thẩm Dao.

“Đó là con gái của mình, bà đi thăm nó thì làm sao?”

Đoàn thị không lên tiếng, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta có cách.”

Thẩm Lê Đông đến gần hỏi bà ta: “Cách gì?”

Đoàn thị nói với nét mặt hờ hững: “Nó không quan tâm chúng ta, chúng ta có đưa cái mặt già này đi cầu nó cũng vô dụng, phải ra tay từ người mà nó quan tâm.”

Thẩm Lê Đông nghi ngờ nói: “Người nó quan tâm? Bao năm qua nó lẻ loi trơ trọi một mình, có thể để ý ai đây?”

“Nhạc Châu.” Giọng điệu Đoàn thị chắc chắn: “Ông sai người đến thôn trang Nhạc Châu một chuyến… Nhớ, nhất định phải theo ý của nó, nhất định không thể sờ vào vảy ngược của nó nữa, cứ từ từ tính, nó không rời khỏi Thẩm gia đại thụ này được đâu.”

Thẩm Lê Đông bừng tỉnh hiểu ra, vỗ tay cười: “Hay, vi phu đi sắp xếp ngay.”

Thẩm Lê Đông và Đoàn thị làm phu thê hòa hợp nhiều năm, ngoại trừ Đoàn thị xinh đẹp tài giỏi thì quan trọng hơn là Đoàn thị thông minh, thỉnh thoảng có thể chỉ điểm lỗi sai vào lúc ông ta mờ mịt, ông ta vô cùng tin phục người thê tử xuất thân nhà giàu Thanh Tề này.

Thẩm Lê Đông tràn đầy lòng tin đi ra ngoài.

*

Hóa ra ở phía Bắc Tạ phủ có một mảnh vườn, là phòng ngoài để người làm trong phủ ở, phía Tây phòng ngoài có một mảnh rừng cây rậm rạp, hàng năm thôn trang tặng vật sống đến biếu phủ, chim muông dư thừa được nuôi dưỡng ở đây, đồng thời cũng có không ít cây ăn quả được trồng ở đó, có mận, đào, hạnh và anh đào vân vân, Thẩm Dao thường chọn mầm ở đây, không những dùng mận chiết sang đào, cũng dùng hạnh chiết sang mận, chủng loại phong phú.

Tạ Khâm rời khỏi Kinh thành đã được một tháng, Thẩm Dao đã chiết cành trọn một mảnh vườn ươm, có hơn năm mươi cây sống sót, hơn ba mươi cây khô héo, Thẩm Dao lại một lần nữa thử các cách chiết cành khác nhau, dần dần trong vườn ươm là một mảnh xanh um, sau đó nàng chỉ thỉnh thoảng tưới nước cắt tỉa, yên tĩnh đợi hoa nở kết trái.

Mặt trời buổi chiều nóng rực, Thẩm Dao trốn trong phòng mát mẻ ăn dưa, đến đầu giờ Thân thì nhớ đến cây ăn quả trong sân, nàng đội mũ màn đi cắt tỉa chạc cây, loay hoay đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, đến khi mặt trời chiều ngã về Tây mới về phòng, lau khô mồ hôi hai bên má, bên ngoài hành lang truyền đến giọng nói vô cùng phấn khởi của Lê ma ma:

“Phu nhân, nhanh nhanh đến Diên Linh Đường đi, Hầu gia của chúng ta về rồi.”

“Thật sao?” Thẩm Dao cực kỳ vui vẻ, vội vàng vào trong thay quần áo khô ráo rồi tiến về phía Diên Linh Đường.

Đúng lúc chạm mặt Tạ Khâm ở tiền sảnh.

Tạ Khâm mặc một bộ áo dài cao lớn đứng trong ánh sáng, hình như chàng đã gầy đi một chút, đường nét khuôn mặt ngày càng góc cạnh, hốc mắt cũng càng thêm sâu, Thẩm Dao quan sát chàng từ trên xuống dưới một phen, cũng không thấy bất cứ vết thương nào, trong lòng yên tâm.

Tạ Khâm đã lâu chưa gặp nàng, khuôn mặt nhuốm chút ấm áp, người đàn ông không giỏi ăn nói không hề nói thêm lời thừa thãi, chàng chỉ bước đến rồi chỉ:

“Chúng ta đi thỉnh an mẫu thân đi.”

Thì ra Tạ Khâm đã về Kinh vào một ngày trước đó, nạn lũ lụt ở Hoài An về cơ bản đã ổn định, Tạ Khâm chú trọng vào khai thông kênh đào, sau khi khống chế được tình hình dịch bệnh thì chạy về Hoàng cung bẩm báo công vụ với Hoàng đế, lại xử lý văn thư Nội các còn đọng lại, Hoàng đế nhớ đến việc chàng không thoái thác khổ cực, đuổi chàng về.

Hai người đầu tiên là đi Diên Linh Đường thỉnh an lão thái thái, lão thái thái thấy nhi tử bình an quay về thì vui đến phát khóc, tay trái kéo Tạ Khâm, tay phải kéo Thẩm Dao, chắp tay hai người lại với nhau:

“Bà già này bây giờ chỉ có một nỗi lòng, chờ ôm cháu trai, trước khi Dao Dao có thai, con không được rời khỏi Kinh thành nữa.”

Nhiệt độ lòng bàn tay của Tạ Khâm truyền đến xuyên qua da thịt, khuôn mặt Thẩm Dao lộ vẻ xấu hổ.

Vẻ mặt Tạ Khâm lặng lẽ, không tiếp lời.

Lão thái thái không hài lòng, đẩy vai chàng, Tạ Khâm bất đắc dĩ, đỡ trán nói: “Nhi tử tuân lệnh.”

Lão thái thái giữ lại ăn cơm, dùng bữa xong thì đuổi hai người đi từ rất sớm.

“Ai cũng nói tiểu biệt thắng tân hôn, ta sẽ không làm các con chậm trễ nữa.”

Vừa nói ra lời này, Thẩm Dao và Tạ Khâm đều không còn lời nào để đáp lại.

Cả đoạn đường im lặng quay về Cố Ngâm Đường.

Đèn lồng sừng dê [3] ở gian phòng phía Đông chiếu xuống từ trên cao, hương khói lượn lờ, Tạ Khâm nhìn căn phòng sáng ngời, bằng một cách không thể nhận ra, căn phòng vốn thuộc về chàng đây đã được cô nương trang trí thành một dáng vẻ khác, đồ cổ trên kệ trước kia không biết đã được để ở đâu, trên đó chất đầy hổ vải và mèo cầu tài làm thủ công, xung quanh cắm nhánh hoa, hình ảnh xinh đẹp.

[3] Đèn lồng sừng dê (羊角宫灯): Là loại đèn có chao đèn được làm từ sừng dê.

undefined

Hai gò má của Thẩm Dao vẫn còn ửng hồng, nàng đứng dậy đi đến chỗ bàn cao bên cạnh kệ để đồ, châm một chén trà lạnh cho Tạ Khâm:

“Chắc là ngài khát rồi, để ta rót cho ngài một chén nước!”

Vừa đưa chén trà đến bên tay chàng, lại thấy chàng tự nhiên lấy ra một chiếc hộp gấm đặt lên bàn.

Vẻ mặt Tạ Khâm như thường, thậm chí trông còn có chút lạnh nhạt:

“Lúc đi về có ngang qua chợ Thông Châu, không ít đồng liêu tranh nhau chen lấn mua đồ trang sức cho thê tử con gái ở nhà, ta không tiện đứng không nên cũng đã mua một món, nàng mở ra nhìn xem có thích không?”

Trong khoảng thời gian chàng ở Hoài An, đêm nào về hành cung nghỉ ngơi, nhìn quần áo được gấp ngay ngắn trong bọc hành lý, chàng luôn có thể nghĩ đến nàng, lúc về đi ngang Thông Châu bèn chuẩn bị một món quà cho nàng, trong lòng nghĩ, đây gọi là có qua có lại.

Thẩm Dao có chút được sủng mà sợ: “Cho ta à?”

Tạ Khâm bình tĩnh nhìn nàng, ừ một tiếng.

Thẩm Dao sững sờ chốc lát, thử tưởng tượng ra cảnh đó, Tạ Khâm vừa cưới thê tử không lâu, người ngoài đều mang theo quà cho người nhà, nếu như chàng không mua thì có vẻ hà khắc, nàng cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện ngồi vào chiếc ghế bành đối diện chàng, mở hộp gấm ra.

Bên trong đó là một cặp vòng tay xanh biếc, chất liệu trong suốt, trơn bóng lóe sáng, vừa nhìn là biết có giá trị không nhỏ: “Cái này cũng quý giá quá rồi nhỉ?”

Thẩm Dao rũ hai tay xuống không dám cầm.

Tạ Khâm đoán được nàng sẽ nói như vậy, giải thích: “Mấy ngày nữa là sinh nhật của Hoàng hậu nương nương, trên người nàng dù sao cũng nên có mấy món trang sức ra dáng chứ.”

Hóa ra là chuẩn bị cho tiệc mừng thọ Hoàng hậu, nàng là thê tử của chàng, mọi hành động đều liên quan đến thể diện của chàng, sự lo lắng của Thẩm Dao bị đánh tan, nàng vô cùng vui vẻ nói: “Được.”

Đang muốn cài hộp lại, lại nghe thấy chàng không mặn không nhạt mà nói: “Thử xem.”

Thẩm Dao do dự, đeo hai chiếc vòng đó vào tay, khi đeo có chút khó khăn, Lê ma ma giúp nàng lấy ra một lọ thuốc mỡ bôi lên thì lồng vào được dễ dàng, nàng nhìn ra được là nó được mua dựa theo kích cỡ cổ tay nàng.

Tạ Khâm liếc qua, trên cổ tay trắng trẻo như có một dòng nước xanh quấn quanh, màu xanh biếc, vô cùng tôn da.

Không có cô nương nào không thích trang sức, Thẩm Dao cũng không ngoại lệ, chỉ là đây chung quy cũng không phải là thứ nàng nên hưởng thụ, sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi Tạ gia, đồ quý giá như vậy đều phải bỏ lại.

Trong lòng Thẩm Dao thổn thức một lúc, nàng cảm ơn Tạ Khâm: “Đẹp lắm.”

Trong phòng rơi vào im lặng.

Thẩm Dao làm bộ quan sát vòng tay, không biết nên nói gì, tựa như nói gì cũng không thích hợp.

Tạ Khâm cũng không ở lại không đi, uống xong một chén trà bèn đứng dậy nói: “Trời không còn sớm, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”

Thẩm Dao cũng vịn bàn đứng dậy: “Ta tiễn ngài.”

Tạ Khâm lắc đầu: “Không cần đâu.” Có vẻ vô cùng xa lạ.

Thẩm Dao cũng không cưỡng cầu, đợi Tạ Khâm xoay người, nàng bèn cởi chiếc vòng ra nhìn kỹ dưới ánh đèn, phỉ thúy dưới đèn gợn sóng xanh biếc, trong suốt sóng sánh, kết cấu vô cùng tinh tế, tựa như không tì vết, nàng ở Tạ gia cũng đã thấy đồ trang sức của dâu con các chi, đã thấy không ít vòng tay đủ loại màu sắc, nhưng chưa từng có cái nào xinh đẹp tinh khiết như đôi vòng tay này.

Đợi qua tiệc mừng thọ Hoàng hậu thì cất đi.

Lê ma ma tiễn nam chủ nhân đến ngoài cửa viện, nhìn bóng dáng Tạ Khâm mạnh mẽ rắn rỏi, không hề lưu luyến mà biến mất trong màn đêm, bà cuống đến độ phát sầu.

Hai phu thê này chỉ thiếu một bước nữa thôi, nếu như có thể hoàn thành việc động phòng, tất cả sẽ thuận lý thành chương.