*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bầu trời tối đen nặng nề tựa như sắp sụp xuống, mưa to như trút nước, mưa quá lớn, con hẻm nào cũng đọng nước, xe ngựa của Tạ Khâm bị cản lại giữa đường, bỏ lỡ bữa cơm tối, khi về đến phủ thì vạt áo đã ướt đẫm, chàng đến thư phòng trước, tắm rửa thay sang bộ áo dài màu trầm sạch sẽ rồi mới đi về phía hậu viện.

Thẩm Dao đang tập viết ở phòng phụ phía Tây, dưới ánh đèn ngọc óng ánh, khuôn mặt nàng vô cùng trắng trẻo, như ngọc như tuyết, tóc được vấn theo kiểu Lăng Vân Kế [1] lỏng lẻo, lộ ra một đoạn cổ thon dài trắng như tuyết, nàng mặc một bộ trường sam xanh nhạt, chiếc váy dài cúp ngực có hình hoa hải đường đỏ, bên hông buộc đai xanh lá, dáng người uyển chuyển phóng khoáng.

[1] Lăng Vân Kế (凌云髻)

undefined

Nàng đứng dậy hành lễ với chàng:

“Hầu gia dùng bữa tối chưa?”

Mưa lớn, đợi lâu không thấy bóng dáng Tạ Khâm, bữa trưa Thẩm Dao không ăn được bao nhiêu nên ăn tối sớm, đồ ăn vẫn còn được giữ ấm trong phòng bếp nhỏ, đề phòng Tạ Khâm quay về.

Đôi mắt nàng sáng hơn thường ngày, trong veo óng ánh, ánh sáng đó thu hút như hổ phách. Tạ Khâm dựa vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, trước kia chưa từng quan sát nàng thật kỹ, chỉ cho rằng nàng vẫn luôn như thế này.

“Ta đã ăn lót dạ trên đường rồi, bây giờ không đói.” Sau đó chàng chắp tay bước đi thong thả đến bàn của nàng:

“Viết thế nào rồi?”

Thẩm Dao nghiêng đầu, tinh nghịch nói: “Mới viết được hai dòng là ngài về rồi.”

Tạ Khâm luôn cảm thấy giọng điệu nói chuyện bây giờ của Thẩm Dao vô cùng mềm mại: “Nàng cứ từ từ mà viết.” Lại tập trung nhìn nàng: “Thật sự không thấy khó chịu chứ?”

Thẩm Dao lắc đầu, chiếc trâm cài tóc điểm xuyết ngọc trai vàng lắc lư theo, cùng lúm đồng tiền xinh đẹp kia bổ sung cho nhau.

“Ta vẫn ổn đây.”

Khi thức dậy nàng cảm thấy vô cùng thoải mái, hình như đã lâu rồi chưa từng thư thái như vậy, nếu phải nói thì điểm khác biệt duy nhất chính là cơ thể hơi bủn rủn, Thẩm Dao chỉ cho rằng do dư âm của rượu.

“Vậy ta viết tiếp đây.” Nàng cười một tiếng, đuôi mắt có vẻ ranh mãnh chớp tắt.

Tạ Khâm gật đầu.

Lê ma ma dâng cho Tạ Khâm một chén trà nóng, Tạ Khâm cầm chén trà đứng ở trước bàn sách.

Gió đêm cuốn lấy hơi ẩm thổi vào, Thẩm Dao đang vô cùng chăm chú viết phỏng theo, giấy tuyên thỉnh thoảng bị gió thổi lên, Tạ Khâm liếc thấy vậy thì tiện tay dịch cái chặn giấy, đè lại góc giấy lật lên.

Mưa rơi nhỏ dần, sương mù bốc lên như một màn khói di động trút xuống cây tùng cây bách xanh tươi.

Tạ Khâm dạo bước bên giá sách, thấy Thẩm Dao đã viết được một nửa, chàng dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế mây dưới cửa sổ, ngửa người dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, mùi mực tỏa khắp nơi, tiếng bút viết loạt xoạt như thì thầm bên tai, Tạ Khâm không khỏi sinh ra chút mỏi mệt, chàng xoa huyệt thái dương ngủ một giấc nông.

Xung quanh vắng lặng, một chút tiếng động rất nhỏ cũng có thể khiến chàng chú ý đến, đôi mắt đang nhắm bỗng nhiên mở ra, đập vào mắt là một đôi mắt trong veo, dáng vẻ tập trung có thêm chút khí khái hào hùng so với ngày xưa, thỉnh thoảng khi nàng viết thấy hài lòng rồi thì sẽ tinh nghịch mím môi, đôi mắt đen lúng liếng và lông mày đều trở nên linh động.

Tựa như rơi vào nơi có cảnh đẹp, cả người nàng càng ngày càng tập trung.

Đời này Tạ Khâm chưa bao giờ dừng lại… đợi một người như thế này, bất kể là mấy năm trước đi khắp Bắc Nam xử án, hay là bây giờ ở trong triều đình, chỉ cần là nơi có chàng thì thế nào cũng xoay như chong chóng, hoạt động như bay, giờ phút này ngồi trong thư phòng của Cố Ngâm Đường cùng nàng luyện chữ… cũng xem như là trộm được nửa ngày nhàn nhã trong dòng đời vội vã.

Ánh lửa của đèn lồng sừng dê mạnh mẽ, mỹ nhân dưới đèn được phản chiếu đến mức hoàn mỹ như ngọc dương chi, đuôi mắt xinh đẹp được ánh đèn lay động nhuộm màu, dần trở nên mơ hồ trong ánh mắt trầm lắng của chàng.

Đợi Thẩm Dao viết xong một tờ giấy tuyên, lại thấy Tạ Khâm ngửa người trên ghế mây ngủ thiếp đi.

Ánh đèn chập chờn chiếu vào từ song cửa sổ, nhuộm lên vạt áo màu trầm của chàng một lớp sương.

Trong những lần cùng phòng ít ỏi, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt chàng khi ngủ, cả người chàng như một bức tranh thủy mặc, lông mi đen dài rũ xuống, che giấu hết vẻ sắc bén trong mắt, khuôn mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng trở nên vô cùng nổi bật, giống như một mảnh ngọc thô tự nhiên, không cần trang sức hoa văn mà tự nhiễm lấy phong thái tao nhã.

Không bị đôi mắt cực kỳ thông thấu kia nhìn chằm chằm, Thẩm Dao càng mạnh dạn quan sát, thì ra Tạ Thủ phụ đẹp như vậy, nhẹ nhàng tuấn tú.

Nàng không tự kìm được mà nhìn đến mức ngây người, nhìn một lúc, cổ họng hơi khô, thậm chí là muốn…

Thẩm Dao lắc đầu, nghi ngờ mình chưa tỉnh ngủ.

Cơn mưa to xua tan đi tiết trời nóng nực, trong phòng có chút ẩm ướt lành lạnh, gió mát tràn vào, vỗ vào gò má nàng, thần trí Thẩm Dao tỉnh táo một chút, nàng lặng lẽ đứng dậy đi đến phòng phụ phía Đông tìm một tấm chăn mỏng, cẩn thận tới gần chàng, muốn đắp lên ngực cho chàng.

Tạ Khâm quanh năm suốt tháng làm hết lòng hết sức, đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt, đáng tiếc trên đời này không ai có thể khuyên được chàng, nếu như Tạ Khâm thật sự là phu quân của nàng, chắc chắn nàng sẽ không thể nhìn chàng hành hạ cơ thể như vậy, bối rối suy nghĩ một lúc, Thẩm Dao khom lưng xuống, tấm chăn mỏng vừa chạm vào cánh tay chàng là trước mắt chợt lóe lên, một lực mạnh đột nhiên kéo cổ tay nàng lại.

Thẩm Dao bị ép nghiêng về phía trước, mùi hương mát lạnh chỉ thuộc về chàng chui vào mũi nàng, tinh thần Thẩm Dao lay động, sức lực trước đó vốn muốn phản kháng bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là sự bủn rủn tràn ngập xương cốt tay chân, nàng cứ như con diều khẽ lay động theo gió bị chàng kéo vào lòng.

“Á…” Tiếng rên của thiếu nữ tràn ra từ răng môi, vô cùng lưu luyến mê ly.

Có lẽ nhận ra điều không đúng, Tạ Khâm đỡ lấy nàng kịp thời, cũng trong khoảnh khắc mở mắt ra, đôi mắt sâu lắng u ám không ánh sáng, tựa như một lỗ đen muốn hút nàng vào, Thẩm Dao không nhịn được mà rùng mình, ngượng ngùng giải thích: “Ta chỉ muốn đắp chiếc chăn mỏng cho ngài…”

Vạt váy đã phủ trên đầu gối chàng, hai tay bị chàng giữ lấy, nàng tựa như con diều không có sức giãy giụa úp sấp trong lòng chàng, khuôn mặt xinh đẹp linh động đó cứ lấp lửng trước mặt chàng như ngọn lửa rực rỡ.

Chưa bao giờ ở gần nhau đến thế, đôi mắt hạnh của nàng mở lớn lên, long lanh, như một dòng nước mùa thu trong vắt, đổi lại là ai bị nàng nhìn như thế thì đều mất hồn.

Tạ Khâm dù gì cũng có định lực rất tốt, chàng thở ra một hơi trầm thấp, ánh mắt thoáng cái trở nên dịu dàng, mang theo vẻ áy náy: “Xin lỗi…”

Sau đó đỡ Thẩm Dao dậy.

Thẩm Dao cứ nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đó, bị kéo ra từng chút một, khi lòng bàn chân chạm đất, đầu gối hơi nhũn ra, nàng không chịu được mà nghiêng về phía trước, Tạ Khâm một lần nữa vững vàng đỡ lấy nàng, làn váy lướt qua người chàng, mùi hương thoang thoảng.

Tạ Khâm kiềm chế lùi lại một bước, duy trì khoảng cách lễ tiết như trước.

Thẩm Dao sửng sốt, chỉ cảm thấy Tạ Khâm đêm nay vô cùng… đẹp, đẹp đến mức nàng cực kỳ muốn xích lại gần nhìn thêm mấy lần, cảm nhận được ánh mắt Tạ Khâm nhìn sang, nàng lúng túng nhìn đi chỗ khác, chỉ vào bàn: “Ta viết xong rồi, ngài nhìn giúp ta xem.”

Ánh mắt Tạ Khâm nặng nề, chàng là người luôn ít nói tự kiềm chế, chưa bao giờ tùy tiện để lộ khía cạnh không phòng bị trước mặt bất cứ ai, hôm nay nhất thời sơ ý ngủ thiếp đi, không ngờ sự cảnh giác trong xương cốt đã trở thành bản năng, chàng biết rất rõ sức kéo trong vô thức của mình mạnh bao nhiêu, chỉ vào cổ tay nàng, lo lắng hỏi:

“Đau không?”

Thẩm Dao khẽ lắc đầu nhỏ giọng nói: “Không đau.” Chỉ là thấy hơi vô lực.

Nàng chỉ có thể đổ việc này tại ngại ngùng.

Tạ Khâm cũng nhận ra Thẩm Dao hơi khác với thường ngày, có lẽ là vừa rồi hai người tiếp xúc tay chân trong lúc lơ đãng, nàng cảm thấy xấu hổ quá thôi.

Chuyện thường tình.

Chàng nhìn về phía bàn, dần dần bị bản chữ Khải nhỏ viết tay xinh đẹp kia hấp dẫn.

Đúng là không tệ, như chàng đã dự đoán, quả nhiên Thẩm Dao thích hợp với phong cách của Văn Minh, mặc dù vẫn chưa được tính là tinh xảo nhưng lại có tiến bộ không nhỏ.

Tạ Khâm cầm giấy tuyên lên, Thẩm Dao ở sau lưng chàng cẩn thận đến gần: “Thế nào?”

“Tốt lắm.”

“Chỉ là ngòi bút của nàng hơi không ổn định, lúc viết chữ Khải thì đè bút xuống thêm chút nữa…” Tạ Khâm chỉ ra mấy chỗ quan trọng, lời nói tựa như đang cẩn thận cân nhắc, lại vô cùng nghiêm nghị, khiến người ta không tự chủ được mà chuyên tâm lắng nghe.

Chàng bảo Thẩm Dao ngồi xuống, thử một lần nữa cầm bút viết mấy chữ, quả nhiên, nét sổ nét móc được viết có lực hơn, chỉ là vẫn không được xem như hoàn mỹ.

Thư pháp chú trọng đến kiến thức cơ bản, ví dụ như nét sổ thẳng đứng khá khó viết, từ nhẹ đến nặng, khó nắm bắt được lực ngòi bút khi kết thúc nét, Thẩm Dao viết mấy lần không được, Tạ Khâm cứ đứng sau lưng nàng, thỉnh thoảng cúi người tới, hơi thở của người đàn ông kéo đến, trái tim Thẩm Dao đập thình thịch, tựa như không tự chủ được mà bị chàng thu hút, nàng ngước mắt năn nỉ chàng:

“Hầu gia, ngài cầm tay ta viết đi.”

Tạ Khâm sửng sốt, đây là hành động cực kỳ mập mờ, ít nhất thì cũng không nên xảy ra đối với cặp phu thê giả như bọn họ, chỉ là đôi mắt sáng rực của Thẩm Dao cứ trông mong nhìn chàng như vậy, giống như đây là một việc nhỏ không thể bình thường hơn, Tạ Khâm cũng không tiện từ chối.

Cũng không phải là chưa từng nắm tay nàng.

Bàn tay rộng lớn phủ lên, cầm lấy nắm tay nhỏ của nàng mà vẫn còn dư, đồng thời cầm lấy cán bút dẫn dắt nàng viết chữ, nét bút này mang lực mạnh mẽ, sau khi hết nét, Tạ Khâm lập tức buông tay ra, lúc này, chuyện ngoài dự đoán xảy ra.

Thẩm Dao gần như đuổi theo bàn tay chàng, cầm ngược lại theo bản năng.

Sự nóng ướt ma sát va chạm trong lòng bàn tay, chẳng mấy chốc đã truyền đi khắp người.

Hai người đều ngẩn ra.

Sau khi Thẩm Dao ý thức được mình đang làm gì thì phát hoảng buông tay ra, sau đó xấu hổ lúng túng, lảo đảo đứng dậy khỏi ghế bành, bởi vì động tác quá nhanh nên không đứng vững ngay được, người va vào giá sách phía sau, may mà không đụng mạnh, thân thể mềm mại cứ dựa vào giá sách như vậy, đưa lưng về phía Tạ Khâm, vô cùng xấu hổ.

Tạ Khâm lặng lẽ nhìn nàng, hành động này rất bất thường.

“Thẩm Dao.” Giọng điệu của chàng chầm chậm mà kiên định.

Nhưng lại va vào trái tim nàng như có tiếng vọng.

Thẩm Dao nhắm mắt lại thật chặt, nàng đã làm gì vậy chứ, đầu ngón tay vịn vào giá sách chậm rãi mượn lực xoay người lại, rũ mắt xuống như một đứa trẻ phạm lỗi.

“Hôm nay ta gặp Thái tử…”

“Ta biết.”

“Ta hơi sợ…”

Tạ Khâm im lặng, là bởi vì bị kinh sợ nên đến tìm kiếm cảm giác an toàn, chuyện này có thể hiểu được.

“Ta hiểu.”

Thẩm Dao chậm rãi ngẩng mặt lên, hai gò má ửng đỏ như ráng chiều, nàng nhẹ nhàng hỏi: “Hầu gia, ngài thật sự có thể bảo vệ ta sao?”

Tạ Khâm nheo mắt lại, lời này của nàng có ý gì?

Là kiểu bảo vệ nào?

Dùng thân phận phu quân, hay là người ở bên cạnh?

Chàng không hề do dự: “Đương nhiên là có thể.”

Thẩm Dao nhìn chàng chằm chằm, đời này chưa từng có ai kiên định che chở cho nàng như vậy, hốc mắt tràn ra chút chua xót kèm theo chút hơi ẩm, còn có cảm giác muốn ỷ lại thậm chí là đến gần mà nhìn từ vẻ bề ngoài lại không thấy, nước mắt chảy ra.

Vẻ nghi ngờ trong nét mặt của Tạ Khâm được gỡ bỏ, giọng điệu ấm áp.

“Bất kể nàng ở đâu, bất kể nàng có bằng lòng ở lại Kinh thành hay không, ta cũng sẽ bảo đảm cho nàng bình an.”

Thẩm Dao lặng lẽ gật đầu, bóng dáng anh tuấn của người đàn ông trở nên mơ hồ trong màn nước mắt, nàng thậm chí còn không nhìn rõ được dung mạo của chàng, chỉ cảm thấy đó là một nguồn sáng vô hạn đang hấp dẫn lấy nàng, khát vọng xa lạ chảy trong mạch máu cũng theo đó mà tuôn ra.

“Hầu gia, ta…” Hơi khó chịu.

Cụ thể là khó chịu chỗ nào thì nàng không nói rõ được, tựa như càng nhìn chàng càng khó chịu, càng khó chịu lại càng muốn nhìn.

Nàng chưa bao giờ phát hiện ra chàng lại đẹp như vậy, quyến rũ như vậy.

Chàng cũng thật là thu hút, đổi lại là người khác thì có khi không bảo vệ được nàng đâu.

Khuôn mặt mơ màng nhìn Tạ Khâm, như một đứa trẻ không có nhà để về, cầu mong được ai đó che chở.

Ánh mắt nàng mang theo sự nhẫn nhịn, hổ thẹn, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, đâm vào ấn đường của Tạ Khâm, chàng biết rõ cô nương này va chạm với thế giới mà lớn lên, không ai thương yêu, kiên cường tự lập, lúc trước chàng cưới nàng quả thật đã quyết bảo vệ yêu thương nàng cả đời, chỉ là nàng không muốn, chàng không thể cưỡng cầu.

Hôm nay chắc chắn là đã bị hành động của Thái tử làm cho sợ hãi, có chút bất lực.

Nếu như nàng đã dao động ý định hòa ly, chàng cần phải có được sự xác nhận.

Tạ Khâm không lên tiếng mặc cho nàng nhìn.

Gò má nàng ửng đỏ, ẩn chứa sự ngại ngùng, ngoài ra thì không hề có dấu vết rõ ràng.

Ban đầu Thích Trắc phi đề phòng bị Thái tử nhận ra nên chọn thuốc vô cùng cẩn thận, uống thuốc xong thì phát tác chậm chạp, hiệu quả của thuốc cũng sẽ không mạnh, người ngoài nhìn vào sẽ thấy như nước chảy thành sông.

Thẩm Dao chậm rãi thả lỏng ngón tay đang giữ chặt giá sách, hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định sóng nhiệt trong lòng, bầu ngực đầy đặn lắc lư theo động tác của nàng, váy họa tiết hoa hải đường đỏ khiến tư thái của nàng vô cùng yểu điệu, eo được dây đai siết vào, làn váy dài chạm đất, trong đêm mưa sấm chớp rền vang này, nàng như một đóa hoa yêu kiều vô cùng yếu ớt.

Trong lòng Tạ Khâm trào lên sự nóng nảy, chàng đứng chắp tay, ánh mắt nhìn sang kệ để đồ, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng đè nén dục vọng nhàn nhạt đó.

Chàng không nhìn nàng chằm chằm nữa, nàng bèn gan dạ hơn một chút, lại quan sát chàng, trông chàng thật cao lớn, vai rộng eo hẹp, thân hình cũng vô cùng thẳng tắp, muốn ôm một cái quá đi…

Một luồng gió lạnh bên ngoài hành lang cuốn vào, một quyển sách mỏng trên đỉnh giá sách bị thổi trượt xuống đất, may mà Thẩm Dao tránh kịp nên không đập vào người nàng, nàng khom lưng nhặt sách lên, giẫm vào cái bục bên cạnh, đặt nó về chỗ.

Lại một cơn gió thổi qua cuốn theo không ít bụi, Thẩm Dao vô thức nâng tay áo lên che, thân thể bất ổn ngã sang một bên.

Tạ Khâm nghe thấy tiếng động thì kịp thời đưa cánh tay giữ eo nàng lại, chân cũng lảo đảo, Thẩm Dao vô thức khoác hai tay lên vai chàng, cuối cùng ổn định lại cơ thể, nàng đứng trên bục, gần như cao bằng chàng, gò má gần sát mũi chàng, hơi thở quấn quýt.

Một luồng nhiệt nóng hổi tràn đầy ứ đọng trong lồng ngực, nàng ôm chàng chàng bất động, chàng ở trong vòng tay, sự khát vọng và bủn rủn ấy hóa thành sức lực, nàng lấy hết can đảm nhìn chàng.

Dáng lông mày của chàng cực kỳ đẹp, từng sợi như được dùng bút vẽ nên tạo thành vẻ trong trẻo lạnh lùng, bên dưới chiếc mũi cao là đôi môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt Thẩm Dao đóng đinh ở đó không nỡ dời đi.

Hơi thở hoa lan phả ra, mang theo chút nóng rực, trêu chọc lòng người.

Tạ Khâm buông eo nàng ra, khuôn mặt sắc bén vẫn lạnh lùng, đôi mắt yên tĩnh như biển sâu nhìn nàng chằm chằm không nói một lời.

Thẩm Dao lại không buông chàng ra, bên eo bị chàng chạm vào, vô cùng nhạy cảm, khuôn mặt xuất chúng gần trong gang tấc, nàng dựa theo bản năng cơ thể mà áp tới, cùng lúc đó, hai tay quấn lấy, ôm trọn lấy chàng, cố gắng không kéo vị tiên mắc đọa bất động đó xuống phàm trần.

Con ngươi Tạ Khâm hơi co lại, chàng sừng sững bất động, khi đôi môi đầy đặn sắp áp xuống, chàng chậm rãi mở miệng: “Thẩm Dao, nàng biết mình đang làm gì không?”

Lông mi dài dán vào mắt chàng nhẹ nhàng ngước lên, giọng nói của nàng mềm mại mà kiên định:

“Biết.”

Dáng vẻ còn rất thẳng thắn.

Ngược lại rất hợp với tính tình của nàng.

Đôi mắt đen của Tạ Khâm nặng nề, không hề mang theo chút cảm xúc nào mà chất vấn: “Không phải nàng muốn về Nhạc Châu sao?”

Thẩm Dao chấn động, tựa như có thứ gì đó siết chặt trán nàng, muốn lay động tâm trí nàng, nước mắt của nàng lóe lên ánh sáng, như muốn rơi xuống.

Trong mắt Tạ Khâm hiện lên vẻ thất vọng.

Lồng ngực chàng vô cùng vững chãi, hơi thở nóng bỏng quanh quẩn trên khuôn mặt nàng lúc sâu lúc cạn, lý trí bị rút đi từng chút một, trong tâm trí hỗn loạn của nàng chỉ còn lại hơi thở của chàng, sự bá đạo mạnh mẽ của chàng, bóng dáng cao lớn của chàng.

“Thứ ta muốn không phải là Nhạc Châu, ta muốn một mái nhà…” Nàng sinh ra ở Kinh thành, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội đều ở Kinh thành, Nhạc Châu chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của nàng thôi…

Sự chua xót nơi đáy lòng xông tới, phá vỡ vẻ mê ly trong hốc mắt, tích thành nước mắt tràn đầy, rưng rưng.

Tạ Khâm đã hiểu, sự hoài nghi trong mắt hóa thành thương yêu, không có đứa trẻ bị vứt bỏ nào mà không khát vọng được chấp nhận, nàng chủ động dùng cách từ chối để tránh cho bản thân mình bị tổn thương lần nữa.

Dường như không muốn biểu hiện ra khía cạnh chật vật trước mặt chàng, nàng lại ngước khuôn mặt tươi cười kiêu ngạo lên, ôm chàng:

“Có ai nói cho ngài biết là ngài rất đẹp không?”

Tạ Khâm cười nhạt: “Thẩm Dao, nàng ăn canh giải rượu chưa?”

Ánh mắt nàng chứa tình ý nhưng không mơ màng, khác hoàn toàn với vẻ say rượu hôm đó.

“Ta ăn rồi, hơn nữa còn ngủ suốt ba canh giờ nữa.” Thẩm Dao cười mỉm: “Ngài trả lời ta đi, có ai nói ngài đẹp chưa.”

“Chưa.”

“Vậy bây giờ có rồi.” Nàng cong khóe môi cười một tiếng.

Tạ Khâm ngước mắt lên: “Vậy sao? Hơn ba tháng trôi qua rồi, bây giờ nàng mới phát hiện ra à?”

Thẩm Dao bị chàng chất vấn mà hơi chột dạ: “Lúc trước do ta có tâm gian tà nhưng không có gan làm chuyện gian tà.”

“Sao bây giờ lại có rồi?”

“Ngài để ta hôn đi, ta sẽ nói cho ngài biết.”

Ánh mắt Tạ Khâm rõ ràng, không chút động lòng.

Thẩm Dao cho rằng chàng ngầm đồng ý nên đưa đầu lưỡi ra, ướt át liếm cằm chàng.

Mấy cọng râu đâm vào cánh môi đầy đặn của nàng, sự rung động tê dại bị kích thích, giống như được mở khóa, khát vọng trong xương cốt tứ chi thậm chí là ở nơi sâu nhất vô cùng hừng hực, không tự chủ được mà cuộn trào.

“Tạ Khâm…” Giọng nói như được bôi mật, kéo ra một mảng sợi tơ.

Phần bụng của Tạ Khâm siết chặt, bỗng dưng chàng nhớ đến giọng của nàng vào đêm động phòng hôm đó, đúng là một chất giọng hay.

Thân thể mềm mại dán vào người chàng chặt hơn, hai tay vòng lấy cổ chàng, nàng nhón chân, cuối cùng ngậm lấy môi chàng.

Sự ẩm ướt mềm mại va vào nhau, nàng không ngậm được mà trượt xuống.

Chàng không phối hợp.

Thẩm Dao không nhụt chí, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới, nàng quyến rũ cười với chàng một tiếng, áp nửa người vào người chàng, giống như một con yêu tinh quấn lấy Phật Thích Ca, vắt hết óc khiến ngài phá giới.

“Chàng không muốn sao?” Nàng nghiêng đầu chuyển đến bên tai chàng, nhẹ nhàng phả hơi vào tai chàng.

Giống như ma âm rót vào tai, khơi gợi dục vọng đã được chôn sâu, đôi mắt Tạ Khâm đen đặc như mực, trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng lại như một vòng xoáy đen tối.

Cánh môi mềm mại của Thẩm Dao mút lấy, liếm môi chàng, như một con rắn trườn vào hàm răng khép chặt của chàng, khẽ cắn một cái, hai tay từ sau cổ trượt vào cổ áo chàng, cố gắng cởi vạt áo ra.

Tạ Khâm mặc cho nàng dán vào môi chàng gặm nhấm, những cảm xúc mạnh mẽ quay cuồng, chàng nhìn sâu vào khuôn mặt xinh đẹp vô song đó:

“Nàng có chịu trách nhiệm không?”

Người đàn ông nói ra lời này đã không còn lẩn trốn nữa, giống như tước vũ khí đầu hàng, cúi đầu cam chịu dưới váy nàng.

Thẩm Dao nghe thấy thì cười cười, ánh mắt hơi say, nàng mở miệng nói: “Chuyện đó còn cần phải nói à?”

Lời này vừa dứt, hàm răng của người đàn ông bị công phá, đầu lưỡi trườn vào một cách linh hoạt, nàng cố gắng thăm dò trái ngọt của chàng.

Bên ngoài hành lang là mưa gió ào ào, che đậy rất tốt tiếng giá bút giấy mực rơi xuống đất.

Chàng đảo khách thành chủ, nâng nàng lên đặt trên mặt bàn rộng rãi.

Cần cổ thon dài vươn lên, hiện ra một lớp ánh sáng nhu hòa trắng mịn, xinh đẹp động lòng người, thân thể mềm mại nương theo màu mực dày đặc trong đáy mắt chàng cùng rơi vào vực sâu của màn đêm.