*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tạ Khâm vén rèm châu lên, nhìn thấy bóng dáng trong giường bạt bộ chuyển động, trong giường bạt bộ có bàn trang điểm, ở vị trí ngang với thiềm [1] được điêu khắc họa tiết long phượng trình tường, qua tấm vách ngăn khắc hoa mẫu đơn, chàng nhìn thấy Thẩm Dao đứng dựa vào cột, sắc thái vẫn chưa phai nhạt, lúm đồng tiền trên má vẫn còn đọng vẻ xấu hổ.

[1] Thiềm là bộ phận nhô ra ngoài có hình giống mái nhà.

Mái tóc đen dày được búi lỏng kiểu Tùy Vân Kế [2], áo trong và áo khoác ngoài màu hạnh cùng với một chiếc áo rộng cùng màu, bên dưới là một chiếc váy trắng, bên hông dùng dây lụa buộc một cách lỏng lẻo, không quá đoan trang nhưng cũng miễn cưỡng có thể gặp người khác được.

[2] Tùy Vân Kế (随云髻)

undefined

Cho dù đêm qua chàng đã cố ý khống chế lực nhưng cũng không phải là thứ mà một cô nương yếu đuối có thể tiếp nhận được, bền bỉ kéo đẩy trong thời gian dài một cách kín kẽ chặt chẽ như thế, chắc chắn là đã làm nàng đau rồi, Tạ Khâm không có kinh nghiệm dỗ cô nương, đang suy nghĩ xem nên mở miệng như thế nào.

Lại thấy người yêu kiều đó vịn vào cột gỗ của giường bạt bộ, ánh mắt mơ màng ngáp một cái:

“Đêm qua Thủ phụ đại nhân đi đâu vậy, để ta đợi lâu lắm đấy?”

Khuôn mặt Tạ Khâm cứng lại, chàng không thể tin được mà nhìn nàng, sau đầu như có một hồi sấm sét gào thét qua.

Cái gì gọi là để nàng đợi lâu lắm?

Đêm qua chàng làm gì, chẳng lẽ nàng không biết sao?

Ý thức được điều gì đó, trái tim Tạ Khâm giống như bị người ta kéo xuống mà không hề báo trước, ánh sáng trong đáy mắt cũng lập tức trở nên bặt vô âm tín.

Thẩm Dao bị ánh mắt u ám của chàng dọa sợ, chột dạ lại xấu hổ day dứt, Tạ Khâm có uy thế từ lâu, bình thường không tức giận còn khiến người ta không dám nhìn thẳng, huống chi là khi trong mắt phủ đầy sương lạnh.

Thẩm Dao cũng không biết mình lấy đâu ra can đảm dám nói dối trước mặt chàng, nhưng nàng biết rất rõ mình muốn gì, biết rõ nơi đây không phải là nơi nàng nên ở lại, cùng với tương lai dây dưa không rõ thì chi bằng cắt đứt quan hệ ngay lúc này.

Phải trấn áp đối phương, phải hùng hồn hơn, cố tình gây sự hơn cả đối phương.

Nàng lộ ra vẻ e sợ và nghi ngờ vừa đúng, mặt mũi tràn đầy sự vô tội:

“Hầu gia làm sao vậy? Nếu như không rảnh để về thì cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, hôm qua ta cũng chỉ thuận miệng nói thôi, ngài cần gì lộ ra nét mặt dọa người này chứ?”

Sắc mặt Tạ Khâm càng ngày càng tối, chàng đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn gây phiền lòng kia, mở miệng ngậm miệng đều phóng dao ra, nghe thấy câu “Thuận miệng nói” kia, trong lòng trào lên sự tức giận khó mà ngăn chặn.

Cho nên, đồng ý chịu trách nhiệm cũng chỉ là lời nói thuận miệng thôi à?

Ngắm nhìn xung quanh, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, sáng sủa sạch sẽ, ngay cả mặt đất cũng không nhiễm bụi, tất cả dấu vết của đêm qua đều đã bị tiêu hủy sạch sẽ.

Tạ Khâm tức giận đến mức cười lên.

Đời này ở trong triều đình, trong tay nắm quyền sinh sát, đối mặt với công vụ phức tạp thì vẫn nhàn nhã như đi bộ, đặt mình trong quan trường quỷ quyệt, sóng ngầm mãnh liệt, chàng cũng bình thản tự nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên chàng bó tay hết cách thế này.

Chàng nhắm mắt lại thật chặt.

Tối hôm qua, càng về sau khát vọng của nàng còn nhiều hơn sự xấu hổ, chàng đã từng nghi ngờ phải chăng chén rượu kia có vấn đề, vậy thì phản ứng hiện tại của nàng đã xác minh điều đó.

Chàng đương nhiên sẽ tra rõ chuyện chén rượu, nhưng bây giờ càng khó giải quyết hơn.

Nàng không nhớ chuyện tối hôm qua, hay là giả vờ không nhớ?

Nếu như giả vờ mất trí nhớ thì chứng tỏ, nàng không hề muốn ở lại Tạ gia, cũng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa.

Bất kể là tình huống nào, chàng đều không thể phản bác.

Cô nương người ta không muốn nhận nợ, chàng ép nàng nhận hay sao?

Chuyện này Tạ Khâm không làm được.

Không làm được không có nghĩa là chàng sẽ chấp nhận.

Trong trái tim Tạ Khâm nhanh chóng lướt qua các loại khả năng một lần, tâm tình vỡ nát đến mức khó mà nói rõ.

Tạ Khâm không vạch trần nàng ngay tại chỗ là sự may mắn đối với Thẩm Dao, thật ra cũng như trong dự đoán, chàng là quân tử, sao có thể làm khó người ta được, chính bởi vì chàng là quân tử, nàng mới không thể bị chàng làm khó.

Tạ Khâm, nàng không với cao nổi, cũng không muốn trèo cao.

Hai người như bèo nước gặp nhau, cũng chính là người lướt qua đời nhau.

Thẩm Dao thấy chàng không lên tiếng thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hai tay cuốn lấy mái tóc rũ xuống, chậm rãi hỏi:

“Hầu gia còn muốn đứng trong này nhìn ta trang điểm sao?”

Dáng vẻ không tim không phổi.

Nếu như ánh mắt có thể xuyên thủng con người ta thì có lẽ Thẩm Dao đã bị đâm thủng mấy lỗ rồi.

Tạ Khâm một lời khó nói hết mà nhìn nàng, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.

Thẩm Dao chờ chàng rời đi rồi thì vội vàng lắc chiếc chuông rũ xuống bên cột gỗ, ra hiệu cho Bích Vân đi vào hầu hạ nàng trang điểm.

Chốc lát sau Bích Vân đi vào, nhìn thấy Thẩm Dao đờ đẫn ngồi trước gương, nàng ấy châm một ly trà cho nàng làm ướt miệng trước rồi liếc qua gương đồng:

“Cô nương làm sao vậy? Mặt đỏ thế?”

Thẩm Dao sửng sốt, cũng nhìn mình trong gương, trong mặt gương đồng mờ, gò má nàng ửng hồng như ráng mây, đôi mắt hạnh ẩn ý đưa tình, Thẩm Dao không biết do thuốc bột kia hay là vì dư vị của chuyện phòng the, bây giờ ngay cả tai cũng đỏ lên:

“Không sao… Đêm qua uống hai ngụm rượu, hơi lơ mơ.”

Nàng rũ mắt xuống, không dám nhìn chính mình, càng không nhìn bàn trang điểm, đêm qua Tạ Khâm đặt nàng trên đây hôn rất lâu, nàng mới biết được người bình thường tự kiềm chế như vậy, gặp phải chuyện này cũng không hề thờ ơ.

Vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là hình ảnh đêm qua… Lại nhìn cả căn phòng, khắp nơi để lại dấu vết xấu hổ.

Trong đầu Thẩm Dao hỗn loạn tưng bừng.

Giày vò hồi lâu, cuối cùng cũng sửa soạn đâu ra đấy đi ra khỏi phòng phụ phía Đông, Lê ma ma tha thiết mỉm cười chỉ về phía gian giữa:

“Gia đang chờ người dùng bữa sáng đấy.”

Thẩm Dao lấy làm kinh hãi, vẫn chưa đi à?

Nhìn về phía bên ngoài viện, mặt trời đã lên cao, chàng không cần thượng triều sao?

Trong ấn tượng của Thẩm Dao, nàng chưa từng thấy bóng dáng của Tạ Khâm vào ban ngày, hôm nay vẫn còn ở đây, chỉ có thể là sinh lòng nghi ngờ với nàng thôi…

Thẩm Dao âm thầm hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng, vẻ mặt bình thường đi vào gian giữa, Tạ Khâm mặc một bộ áo dài màu trầm ngồi sau bàn, dáng người thẳng tắp, toàn thân bao bọc một tầng uy thế, đám nha hoàn đã mang lên hơn mười món ăn sáng, đều đang nín thở tập trung hầu hạ.

Thẩm Dao vịn vào tay Bích Vân rảo bước đi vào hỏi Tạ Khâm:

“Hôm nay Hầu gia nghỉ à?”

Trong tay Tạ Khâm cầm một món đồ nhỏ giống như con dấu, xoay chuyển qua lại ở đầu ngón tay, chàng mang vẻ mặt nhàn nhạt nhìn nàng, giọng điệu không một gợn sóng:

“Không phải.”

Thẩm Dao không khỏi kinh ngạc, chợt ngồi xuống: “Ma ma, bày đồ ăn cho Hầu gia đi.” Vẫn chờ Tạ Khâm động đũa như thường ngày, sau đó nàng cũng bắt đầu dùng bữa, toàn bộ quá trình đều không liếc nhìn vào chén chàng lấy một cái.

Tạ Khâm ăn vài miếng cháo, ánh mắt lơ đãng rơi trên gò má nàng, một lớp ánh sáng hồng hồng che phủ trên da thịt thật mỏng, khuôn mặt bình tĩnh, mắt hạnh trong veo, không hề khác với trước kia, nàng vô cùng thong dong khiến Tạ Khâm cũng không nhịn được mà sinh ra chút ảo giác, tựa như sự triền miên liều chết đêm qua chỉ là một giấc mộng hoàng lương [3] thoáng qua.

[3] Giấc mộng hoàng hương: "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

Trong một phút chốc, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trái tim chàng.

Thật sự không có dấu vết gì sao?

Cũng không hẳn.

Khi nàng cúi đầu ăn cháo, trong cổ áo màu vàng nghệ thêu hoa lan lộ ra một vệt đỏ.

Có lẽ là tối hôm qua chàng đè nàng vào thành giường, để lại dấu vết khi hôn vào sau cổ nàng.

Giọng nói Tạ Khâm hơi lạnh, bỗng phá vỡ sự im lặng trong gian giữa:

“Cổ nàng sao vậy?”

Thẩm Dao suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, nàng hơi thất thần: “Cổ ta?”

Đêm qua cũng là đôi mắt sáng ngời thế này quyến rũ cầu xin chàng cho nàng.

Tạ Khâm tung hoành triều đình đã lâu, một người có nói dối hay không, sao chàng không nhìn ra được chứ.

Nếu như giả vờ thì dễ xử lý rồi, sớm muộn gì cũng khiến cho nàng lòi đuôi cáo.

Tạ Khâm không phải là thiếu niên chưa trải sự đời, giận thì giận nhưng lại không có cách nào trách móc nàng nặng nề, đời này Thẩm Dao bơ vơ không nơi nương tựa, là chàng vẫn chưa cho nàng đủ cảm giác an toàn để nàng bỏ đi sự phòng bị trong lòng.

Phải từ từ.

Tạ Khâm thấy nàng không lên tiếng.

Bích Vân hoàn toàn không biết gì cả với lấy cổ áo nhìn: “Ôi, cô nương, sau cổ của người có vết đỏ, giống như là bị cắn ấy?”

Thẩm Dao hận không thể xẻo nha hoàn của mình một cái, nàng cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Vậy sao? Có lẽ là bị muỗi cắn.”

Tạ Khâm chậm rãi ăn một muỗng mộc nhĩ trắng, cho nên chàng chính là con muỗi đó à?

Một vệt trào phúng lướt qua khóe môi, chàng ăn xong rồi rửa tay.

Tay trái Thẩm Dao cầm chiếc thìa, tay phải gắp một miếng bánh củ cải, đầu móng tay trắng ngần thon dài được cắt sửa, trên móng tay ngón giữa rõ ràng có một vết nứt:

“Sao cái móng tay này cũng bị nứt vậy?”

“Đúng vậy, sáng sớm hôm nay ta đã thấy ngón tay bị nứt nhiều, đau lắm, cũng không biết là bị sao nữa? Lúc ở Nhạc Châu ta thường xuyên mơ thấy ác mộng, chắc là đêm qua mơ thấy ác mộng, túm lấy cái gì đó.”

Mỗi lần giông tố nổi lên, Thẩm Dao đều ngủ không yên, việc này Bích Vân biết rõ nhất, cho nên lúc cắt móng tay cho nàng cũng không hỏi nhiều.

Tạ Khâm chậm rãi lau sạch ngón tay, giọng nói nhạt nhẽo không có chút tâm trạng nào: “Vậy sao?”

Nàng đâu phải thấy ác mộng, rõ ràng là lúc chịu không nổi đã túm đệm giường đến nỗi nứt móng tay.

Tay đứt ruột xót, đương nhiên là đau.

Từ khi làm quan đến nay, đây là lần đầu chàng xin nghỉ không vào triều, chính vì muốn ở bên cạnh nàng, yêu thương nàng, không ngờ lại là kết quả thế này.

Một bữa ăn sáng hoảng loạn.

Lúc rời khỏi Cố Ngâm Đường, Tạ Khâm gọi Lê ma ma đến thư phòng, đưa cho bà một lọ thuốc mà ám vệ tìm được, dặn dò:

“Chăm sóc nàng ấy cho tốt.”

Lê ma ma có ngốc hơn nữa thì cũng nhận ra điều không thích hợp, bà cầm lọ thuốc, đánh bạo hỏi: “Gia, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Hình như phu nhân không nhớ?”

Tạ Khâm nhắm mắt lại, trong tay tựa như muốn nắm chặt thứ gì đó nhưng chỉ có khoảng không:

“Hôm qua Thái tử chuyển cho nàng ấy một chén rượu, trong rượu bị bỏ thuốc.”

Câu nói tiếp theo không cần chàng nói, Lê ma ma cũng hiểu, bà kinh ngạc không nói thành lời.

Còn tưởng là chuyện xảy ra một cách tự nhiên, hóa ra là bị người ta mưu hại.

May mà Thẩm Dao quay về phủ, nếu như ở trong cung, Lê ma ma không dám nghĩ đến hậu quả.

Bà vội vàng khom gối: “Lão nô nhất định sẽ chăm sóc tốt cho phu nhân.”

Tạ Khâm rất muốn dặn dò Lê ma ma nhìn chằm chằm Thẩm Dao, cuối cùng vẫn không nỡ để nàng không thoải mái, rốt cuộc cũng thôi, xua tay ra hiệu cho bà ra ngoài, chàng ngồi một mình sau án trong chốc lát, sau đó mới thay triều phục ra ngoài.

Thái tử sẽ không ngốc đến mức bỏ thuốc Thẩm Dao trước mặt mọi người, còn ai có thể bỏ thuốc bột vào rượu của Thái tử thì chỉ có thể là người trong Đông Cung, liên kết với tình hình của các phi tần hậu cung, chẳng mấy chốc Tạ Khâm đã khóa chặt mục tiêu, chàng vuốt ve đôi môi bị Thẩm Dao cắn rách, lạnh giọng dặn dò ám vệ:

“Giấu hết toàn bộ người có liên quan đến vụ án đi, chờ Thích Quý phi và Đông Cung tự rối loạn.”

“Vâng.”

Lê ma ma cầm lọ thuốc về đến Cố Ngâm Đường, tiểu nha hoàn nói cho bà biết là Thẩm Dao đã mang theo Bích Vân đi đến Diên Linh Đường thỉnh an lão thái thái.

Thật ra Thẩm Dao sợ Tạ Khâm bất ngờ quay đầu tấn công, nàng không để ý tới việc thân thể không thoải mái mà chạy đến chỗ lão thái thái.

Đi được vài bước là dừng, tựa như không khép chân lại được, may mà nàng không phải cô nương yếu ớt, đi một hồi cũng mất cảm giác, đến phòng uống trà nói chuyện của lão thái thái, bên trong đã đầy người ngồi, mọi người chào hỏi lẫn nhau, vậy mà ngũ cô nãi nãi của Tạ gia, Tạ Man lại quay về nhà mẹ đẻ.

Ngồi bên cạnh còn có một cô nương trang điểm vô cùng xinh đẹp, trông mặt mày giống Tạ Man y hệt, có lẽ là con gái nàng ta, Quận chúa Di Ninh.

Bình thường lão thái thái thích gọi nàng đến ngồi bên cạnh, hôm nay có Bình Nam Vương phi Tạ Man ở đây, đương nhiên nàng phải tìm vị trí khác.

Cũng may là Chu thị thông minh, bèn vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho nàng, tiện thể liếc qua hai gò má nàng:

“Hôm nay khí sắc của Lục thẩm thẩm thật là tốt.”

Lão thái thái nghe được thì ánh mắt chuyển sang người nàng: “Vậy sao?”

Thẩm Dao bị mọi người dò xét khiến nàng rất mất tự nhiên, xoa gò má nóng hổi: “Đâu có, trời nóng thôi ạ.”

Nàng lấy khăn thêu ra lau mồ hôi cho mình.

Đại phu nhân và tam phu nhân ngồi bên trái lão thái thái, Quận chúa Di Ninh ngồi hàng đầu ở phía dưới bên phải lão thái thái, xuống nữa là nhị phu nhân, Thẩm Dao ngồi sát bên nhị phu nhân, cách lão thái thái hai người, mặc dù mắt lão thái thái không tốt nhưng cũng nhìn ra được khuôn mặt con dâu út đỏ hồng như ráng chiều, đuôi mày càng có vẻ ẩn tình kèm theo sự e thẹn, bà cụ là người từng trải, liếc mắt đã nhìn ra manh mối.

“Nhìn dáng vẻ con đổ mồ hôi đầm đìa này, chắc là đi bộ mệt rồi, người đâu, đưa chén tổ yến nóng mà lúc sáng ta chưa ăn cho Lục phu nhân.”

Tạ phủ giàu sang, lão thái thái lại trông cậy nàng sinh cháu trai, ngày ngày đưa tổ yến không dừng.

Thật ra trong khoảng thời gian Thẩm Dao đến Tạ gia đã được nuôi vô cùng tốt, nàng sinh lòng xấu hổ: “Không sao ạ, con đổ chút mồ hôi thôi chứ vẫn có tinh thần.”

Một lúc sau, một ma ma già đi từ hành lang phía sau mang tổ yến tới: “Lão tổ tông, vẫn còn nóng này.”

Thẩm Dao từ chối không được, đành phải nhận lấy bưng trong tay.

Những người khác đã quen với tình huống này.

Ngược lại là Quận chúa Di Ninh vẫn là lần đầu nhìn thấy cảnh này, có chút nhìn không nổi: “Ban đầu mẫu thân nói cho cháu biết, ngoại tổ mẫu vô cùng yêu thương con dâu út, hôm nay nhìn thấy thì quả đúng như thế.”

Lão thái thái biết cháu ngoại ghen tị thì cười nghiêng ngả: “Đừng thấy nàng ấy là cữu mẫu của cháu nhưng còn nhỏ hơn cháu một tuổi đấy, cháu vẫn ở nhà chưa xuất giá, nàng ấy mới mười mấy tuổi đã được gả cho cữu cữu của cháu, giúp nó quản lý gia đình, là chuyện không dễ dàng.”

Quận chúa Di Ninh càng không thích nghe lời này, nàng ta khẽ hừ một tiếng: “Nàng ta có thể gả cho cữu cữu là phúc của nàng ta, ở đâu ra chuyện không dễ dàng chứ.”

Lần này mùi vị gây hấn cực kỳ nồng nặc.

Trong lòng mọi người cũng nghĩ như vậy nhưng không ai dám nói ra.

Trong phòng trở nên bí bách.

Trong lòng Thẩm Dao nghĩ, nhìn đi nhìn đi, trong nhà ngoại trừ ghen ăn tức ở thì chỉ có đấu võ mồm chứ chẳng còn gì khác, may mà nàng quyết đoán kịp thời, nhẫn nhịn một chút là hai năm sẽ qua thôi, nếu như sau này ngày nào cũng ở đây tranh cãi với bọn họ thì thật là nhàm chán.

Thẩm Dao xem mình là người ngoài, đương nhiên sẽ không so đo với Quận chúa Di Ninh:

“Quận chúa nói rất đúng, ta quả thật đã trèo cao tới Hầu gia.”

Thẩm Dao cũng nói lời thật lòng, trong mắt người ngoài thì lại là tranh cãi.

Quận chúa Di Ninh đỏ mặt lên, ban đầu là nàng ta nói, Thẩm Dao lại thừa nhận, nàng ta lại sượng mặt, thậm chí là hơi hoảng hốt, nhỡ đâu cữu cữu biết được thì có nói nàng ta không, nàng ta xin giúp đỡ mà nhìn về phía Bình Nam Vương phi.

Bình Nam Vương phi cũng không thích Thẩm Dao, Thẩm Dao suýt nữa làm thiếp cho Thái tử, trong mắt nàng ta không được tính là gì, nàng ta mãi không hiểu được vì sao Tạ Khâm muốn cưới Thẩm Dao, tiểu đệ cũng không giống người trầm mê sắc đẹp.

Bất kể nói thế nào, người đã vào cửa rồi thì vẫn phải cho thể diện.

“Con nít con nôi, nói chuyện không kiêng kỵ, đệ muội chớ để trong lòng.”

Thẩm Dao cười một tiếng.

Lão thái thái ngược lại không xem lời nói đùa giữa mấy đứa con cháu là chuyện gì to tát: “Nhìn con bé xem, dáng mặt trứng ngỗng, khuôn mặt đầy đặn, còn không phải là tướng mạo có phúc à?” Một câu nói cho qua, bà lại hỏi Quận chúa Di Ninh ở bên cạnh: “Nghe nói gần đây mẫu thân cháu đang chọn rể cho cháu, có coi trọng ai không?”

Vừa nhắc tới hôn sự, khuôn mặt Quận chúa Di Ninh xấu hổ, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, ngay cả tư thế ngồi cũng trở nên thẹn thùng:

“Vẫn đang chọn ạ, cháu thật sự không biết chọn thế nào cả.”

Lão thái thái gật đầu: “Nói nghe một chút, chúng ta cũng tiện xem xét cho cháu.”

Quận chúa Di Ninh là trưởng nữ của phu thê Bình Nam Vương, lại bởi vì cữu cữu là Thủ phụ đương triều, ở trong hoàng thất nàng ta cực kỳ có thể diện, người cầu hôn nhiều không kể xiết, vương phủ kén chọn, giữ nàng ta đến mười tám tuổi vẫn chưa gả đi.

Chuyện thế này không tiện để một cô nương mở miệng, Bình Nam Vương phi đáp:

“Cháu đích tôn nhà Lữ Thượng thư cũng tuấn tú lịch sự, chỉ là nghe nói trong nhà có hai thông phòng, Di Nhi không thích, con cũng do dự; trưởng tử nhà Đại lý tự khanh, mẫu thân biết đó, nhà hắn chỉ có hắn là con trai, chắc chắn là chuyện gì cha mẹ cũng dựa vào hắn, chỉ là Di Ninh đã gặp mặt một lần, hắn không đủ tuấn tú, con bé lại ngại.”

“À đúng rồi, còn có con trai Tổng binh Đoàn gia ở Kế Châu,” Nói đến đây, Bình Nam Vương phi dừng lại, ngón tay đeo hộ giáp đồi mồi thật dài nhẹ nhàng cầm khăn tay lên, nàng ta liếc mắt hỏi Thẩm Dao:

“Vị Đoàn công tử này chắc là biểu huynh của Lục đệ muội, muội có biết không?”

Thẩm Dao ăn hết một chén cháo tổ yến, vừa lau miệng vừa nói: “Ta chưa từng gặp, không biết rõ lắm.”

Nàng hoàn toàn không biết gì về nhà ngoại Đoàn gia, nghe Bình Nam Vương phi nói như vậy, thì ra lão gia của Đoàn gia là Tổng binh của Kế Châu, cũng xem như là một nhân vật không tầm thường.

Bình Nam Vương phi không hề biết chuyện của Thẩm gia, cho rằng Thẩm Dao không muốn nói, sắc mặt nàng ta hơi khó coi, lão thái thái ở bên cạnh khuyên nhủ:

“Con đừng trách con bé, nó không biết thật.” Lại hỏi: “Còn nhà nào nữa?”

Vương phi nhắc đến một số ứng cử viên.

Đám người Chu thị lộ vẻ cực kỳ hâm mộ: “Đều là những nhà tốt, chẳng trách Quận chúa chọn đến hoa mắt.”

Quận chúa Di Ninh rất hưởng thụ, ngước mắt cười.

Lão thái thái hơi buồn rầu: “Tuy rằng đều là người trong sạch nhưng cũng rất khó chọn, về lý thì Đoàn gia rất có thành ý, chỉ là gả đến Kế Châu thì hơi xa, con chỉ có một đứa con gái được chiều chuộng như vậy, làm sao nỡ để nó gả xa chứ.”

Ngũ nãi nãi Thôi thị lại nói tiếp: “Theo cháu thấy, công tử nhà Lữ Thượng thư rất tốt, lúc trước con có gặp mấy lần, rất giỏi ăn nói, về phần thông phòng thì có thể bảo Lữ gia sắp xếp cho ra ngoài ở mà.”

Đại phu nhân quay đầu liếc nhìn thê tử của tiểu nhi tử: “Con nghĩ đơn giản quá, chưa gả qua mà đã yêu cầu người ta xử lý thông phòng, truyền đi thì thanh danh không hay, những thông phòng kia cũng chỉ là mấy đứa nhỏ cùng khổ, sao nói bỏ là bỏ được.”

Thôi thị được nuông chiều từ bé, không quá hiểu về việc đồng cảm với những tiểu thiếp đó, nàng ta nói thầm một câu: “Ai bảo bọn họ tự đắm mình trong trụy lạc làm thiếp cho người ta chứ?”

Đại phu nhân không ngờ con dâu út dám mạnh miệng, lập tức xụ mặt.

Lúc này lão thái thái lại không thiên vị cháu dâu, con gái của Lữ gia là Thái tử phi của Đông Cung, là trụ cột vững vàng của Đông Cung, trước kia Lữ gia từng cầu hôn Tạ Kinh, sau lại để mắt tới Quận chúa Di Ninh, nói tới nói lui thì chính là muốn có quan hệ thông gia với Tạ Khâm.

Thôi thị trẻ tuổi chưa trải sự đời, không hề hiểu về vũng nước sâu đó, thấy mẹ chồng trách nàng ta, nàng ta buồn bực không vui, đỏ cả vành mắt.

Trong lòng Quận chúa Di Ninh cũng vừa ý với thiếu gia Lữ gia nhất, chỉ là với thân phận của nàng ta thì sao có thể khoan nhượng trượng phu nạp thiếp trước khi nàng ta sinh con chứ, cho nên cứ kéo dài không đính hôn cũng là muốn nhìn thái độ của Lữ gia.

Nàng ta và Thôi thị vốn có quan hệ tốt, thấy nàng ấy ngượng ngùng thì lập tức đứng dậy chuyển đến ngồi bên cạnh nàng ấy, ôm cánh tay nàng ấy lặng lẽ nói:

“Thôi tỷ tỷ, tỷ đã nói ra lời trong lòng ta rồi.”

Thôi thị bị nàng ta chọc cười, cũng cho qua.

Lúc này lão thái thái quay đầu nói với Bình Nam Vương phi: “Đâu có hôn sự nào là hoàn mỹ, gặp công tử Đoàn gia chưa?”

Bình Nam Vương phi lắc đầu: “Chưa ạ, nhưng mà hôm qua Thẩm phu nhân đã gặp con nói mấy câu khách sáo, ngụ ý muốn gặp mặt.”

Thẩm phu nhân chính là Đoàn thị.

Lão thái thái suy nghĩ một chút rồi nói: “Gặp mặt cũng tốt.”

Nhắc đến hôn sự của Quận chúa Di Ninh chỉ để mở đầu, hôm nay Bình Nam Vương phi có mục đích riêng, nàng ta nhìn về phía đại nãi nãi Ninh thị luôn im lặng không lên tiếng:

“Cháu dâu lớn, người vừa rồi ta nói với cháu thế nào? Ta thấy rất hợp với Kinh Nhi, thân càng thêm thân.”

Tạ Kinh là trưởng nữ của đại nãi nãi Ninh thị và đại gia Tạ Văn Nghĩa, cũng là cháu gái trưởng của phủ Quốc công, khi Tạ Khâm chưa có con nối dõi, toàn bộ Kinh thành đều nhìn chằm chằm vào hôn sự của Tạ Kinh.

Tạ Kinh lo lắng nhìn mẫu thân, mà Ninh thị thì liếc nhìn mẹ chồng là đại phu nhân, thấy nàng ta cầm khăn thêu không nhúc nhích thì đoán được tâm tư của mẹ chồng, nàng ấy nặn ra nụ cười nói:

“Cô cô làm mai đương nhiên là tốt, chỉ là việc này không phải do một mình cháu làm chủ, đợi cháu về bàn bạc với phu quân mới được.”

Bình Nam Vương phi cười một tiếng, chuyển sang nhìn đại phu nhân ngồi bất động như núi: “Đại tẩu, tẩu cảm thấy thế nào?”

Đại phu nhân rũ mặt xuống, không tiếp lời ngay.

Thẩm Dao không khỏi cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, vừa rồi bàn chuyện hôn sự cho Quận chúa Di Ninh, mọi người nói vô cùng thoải mái, đến cô nương nhà mình thì lại che che giấu giấu, Thẩm Dao ăn cháo tổ yến xong, nha hoàn lại đưa cho nàng một chén trà, vừa uống xong đưa chén lại, Tạ Kinh ngồi ở phía đối diện lộ ra vẻ mặt cười khổ với nàng.

Thẩm Dao càng cảm thấy nghi ngờ, cô nương mười lăm tuổi bàn chuyện hôn sự là bình thường, Tạ Kinh không có ước ao cũng không ngại ngùng mà lại buồn rầu như thế, có chuyện gì vậy?

Gả vào Tạ gia, ngoại trừ lão thái thái thì cũng chỉ có chút hợp ý với Tạ Kinh, Thẩm Dao không khỏi lo lắng cho nàng ấy.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, đại phu nhân mới mở miệng:

“Lý gia đương nhiên là tốt, chỉ là cách hơi xa, ta chỉ có một đứa cháu gái, nuôi lớn dưới gối, không nỡ gả nó đến Dương Châu, vẫn là hai đứa trẻ vô tư, biết rõ gốc rễ từ nhỏ thì tốt hơn.”

Bình Nam Vương phi âm thầm thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn thoáng qua lão thái thái, lão thái thái lại không có biểu cảm gì:

“Ta mệt rồi, các con đến phòng khách chơi đi, Man Nhi ở lại nói chuyện với ta.”

Mọi người lục tục rời khỏi, mấy vị phu nhân về phòng, mấy nàng dâu trẻ tuổi không chịu nổi sự trống vắng, Chu thị làm chủ kéo mọi người đi đến chái nhà phía sau hóng mát đánh bài, Thẩm Dao không muốn tham gia náo nhiệt, đang muốn về phòng thì Tạ Kinh lại đi theo, kéo nàng cách xa đám người, đi về phía hành lang vòng quanh phía Tây, đợi đến khi đi tới một chỗ kín đáo (*), nàng ấy cuống đến mức nước mắt cũng lăn xuống:

(*) Ở đây trong raw là □□, editor đã thêm thắt để phù hợp với bối cảnh.

“Dao Dao, làm sao bây giờ, tổ mẫu của cháu muốn gả cháu cho cháu trai nhà mẹ đẻ bà ấy, nhưng thái bà bà [4] cũng muốn gả cháu đến nhà mẹ của bà ấy là Lý thị ở Dương Châu, phụ mẫu cháu bị kẹp ở giữa cả ngày mặt mày ủ rũ.”

[4] Thái bà bà: Bà cố

Thẩm Dao nghe vậy thì ngớ ra, thì ra cả buổi này là mẹ chồng nàng dâu đang ngầm đấu đá.

Nghĩ kỹ thì cũng không lạ, lão thái thái xuất thân từ Lý thị Dương Châu, là đại tộc giàu có của Giang Nam, nắm giữ chức vụ Chuyển vận sứ ở hai bên sông Hoài, là số một ở bản địa, lão thái thái đã có tuổi, không còn liên lạc chặt chẽ với nhà mẹ đẻ như trước kia, mắt thấy Tạ gia phát triển không ngừng, lại có nhi tử làm Thủ phụ, đương nhiên bà cũng muốn giật dây cho nhà mẹ đẻ, nối lại tình duyên hai nhà.

Nào biết được đại phu nhân cũng nghĩ như thế.

Tạ Kinh là cháu gái trưởng của Tạ gia, thân phận nàng ấy không phải là thứ mà những người con thứ vợ lẽ kia có thể so sánh, hai nhà đều theo dõi rất chặt.

Thẩm Dao đau lòng cầm tay nàng ấy, kéo nàng ấy ra khỏi cửa hông, đi về phía đình nghỉ mát bên hồ:

“Ta cứ thấy là lạ, hóa ra là vì chuyện này.”

Tạ Kinh cười khổ nói: “Cả nhà đều biết việc này, không có ai dám xen vào, duy chỉ có Dao Dao, gả đến chưa được bao lâu lại không quan tâm đến chuyện gì, cháu mới dám kể khổ, người đừng để ý.”

Thẩm Dao vuốt ve mu bàn tay của nàng ấy: “Cháu sẵn lòng nói với ta là vì xem ta là người thân, vậy ta hỏi cháu, bản thân cháu thì sao, có ngưỡng mộ nam tử nào không?”

Ai chẳng có thời thanh xuân yêu thầm, Thẩm Dao nhìn thấy lang quân tuấn tú cũng thích nhìn thêm vài lần.

Quả nhiên Tạ Kinh đỏ mặt ấp úng kéo lấy một nhánh hoa bên cạnh: “Cháu… không có.”

Thẩm Dao nhéo má nàng ấy: “Nhìn xem cháu đã xấu hổ thành thế này rồi, còn nói không có.”

Tạ Kinh xấu hổ nhào vào lòng Thẩm Dao: “Trong lòng cháu còn đang khó chịu đây, người lại giễu cợt cháu.”

Thẩm Dao ôm nàng ấy: “Cuộc đời con người xuân nở hoa thu lá rụng, sáng thăng chiều tàn, cuối cùng cũng quay về với cát bụi, dù sao cũng không khiến mình hối hận mới được, cho dù tổ mẫu và thái tổ mẫu có tính toán riêng, nhưng trên cháu còn có phụ mẫu, cháu vẫn có thể xin phụ mẫu làm chủ mà.”

Đi tới bên hồ, gió mát phả vào mặt, hai người tìm một cái đình mát mẻ mà ngồi, đừng thấy Tạ gia nhà cửa hoa lệ, khắp nơi là gấm vóc, nhưng đây cũng chỉ là một chiếc lồng sắt bị tường cao vây lại mà thôi.

Tạ Kinh nhíu chặt đôi mày thanh tú, cùng Thẩm Dao ngồi tựa lưng vào nhau trên ghế:

“Dao Dao, người và Lục thúc gia quen biết nhau thế nào vậy? Cháu thật sự rất hâm mộ người, tìm được lang quân xuất chúng như thế, không ai dám cản trở người.”

Thẩm Dao xoay người lại, cùng nàng ấy chạm đầu gối vào nhau:

“Kinh Nhi, ai ai cũng có nỗi ưu sầu riêng.”

Tạ Kinh gật đầu: “Điều này cũng đúng,” Sau đó nắm lấy tay áo của Thẩm Dao: “Nói về chuyện của người và Lục thúc gia đi.” Cô nương thích nghe những chuyện lý thú về tình yêu nam nữ.

Thẩm Dao đỏ mặt: “Ta và ngài ấy thật sự không có gì để nói cả, không phải các cháu đều biết sao, ngài ấy bị ép cưới ta.”

Lời giải thích bên ngoài là, Hoàng đế không muốn nhìn thấy hai nhi tử vì một người nữ tử mà tổn thương hòa khí, dứt khoát đề nghị Tạ Khâm cưới, đúng lúc Tạ Khâm gặp được Thẩm Dao ở Thẩm gia, vừa thấy đã yêu nên đồng ý.

“Thật sự bị ép sao?” Tạ Kinh đột nhiên cười ranh mãnh, nhân lúc Thẩm Dao không phòng bị, nàng ấy vén tay áo nàng lên: “Nhìn xem đây là dấu gì vậy?” Dứt lời bèn mang giày cười trốn đi.

Thẩm Dao nhìn, chỗ đó đêm qua bị Tạ Khâm siết chặt lấy đã hiện ra một vết đỏ, nàng đột nhiên xấu hổ, tức giận đứng dậy đuổi theo Tạ Kinh.

“Cháu còn chưa xuất giá đâu, không cần thể diện nữa à?”

“Đừng trách cháu chứ, là người không che giấu kỹ, mấy thẩm thẩm cũng nhìn thấy, âm thầm hâm mộ tình cảm của người và Lục thúc gia đấy.”

Tạ Kinh giống như con chim tước, nhảy lên nhảy xuống, Thẩm Dao không đau tay thì đau chân, đuổi theo được mấy bước thì đau đến mức không thở nổi.

Náo loạn một hồi lại sầu lo hôn sự của Tạ Kinh:

“Các cô nương không thể tự làm chủ hôn sự mới là sự bi ai lớn nhất.”

“Đúng vậy,” Sóng nước mặt hồ lấp lánh chiếu vào đáy mắt Tạ Kinh, vẻ mất mát trong mắt nàng ấy lóe lên: “Có lúc cháu nghĩ, nếu cháu có thể sinh ra ở gia đình nhỏ bình thường thì cũng chưa chắc không tốt, ít nhất cha mẹ sẽ chọn cho cháu một lang quân vừa ý, không cần hắn quyền cao chức trọng, tiểu phu thê đóng cửa sống qua ngày đã là rất tốt rồi.”

Thế này lại giống như điều Thẩm Dao nghĩ đến.

“Nếu như môn đăng hộ đối thì cháu phải tranh thủ cho bản thân.”

Tạ Kinh nói: “Tại sao phải môn đăng hộ đối ạ?”

Thẩm Dao nhớ đến kinh nghiệm của mình, cười nói: “Môn đăng hộ đối thì mới có thể lâu dài.”

“Phu thê với nhau, thứ nhất là phải môn đăng hộ đối, thứ hai là cũng phải kề vai sát cánh với nhau với được, một người kém hơn người còn lại quá nhiều thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Hôn nhân mà nàng mơ ước là không cần nhìn sắc mặt người khác, không cần ngửa đầu kiếm sống, không những người đàn ông phải có năng lực nuôi gia đình, bản thân nàng cũng phải thành thạo một nghề.

Tạ Kinh nghi ngờ nhìn Thẩm Dao, thầm nghĩ hôn sự của nàng và Tạ Khâm có thể xem như là không môn đăng hộ đối, càng không nói đến kề vai sát cánh, lẽ nào Thẩm Dao và Tạ Khâm không hề yêu thương nhau như ngoài mặt?

Nàng ấy dằn lời này xuống đáy lòng không dám hỏi.

Lê ma ma bên này làm xong việc ở Cố Ngâm Đường thì chạy đến Diên Linh Đường hầu hạ Thẩm Dao, đang tìm ma ma ở cửa nghe ngóng xem Thẩm Dao ở đâu, lão thái thái trong phòng nghe thấy giọng nói của bà ấy thì gọi bà ấy vào nói chuyện, trong phòng chỉ có lão thái thái và Bình Nam Vương phi, Lê ma ma là người cũ bên cạnh lão thái thái, đương nhiên là biết vị đại tiểu thư này, vừa tiến vào đã cung kính dập đầu với nàng ta:

“Hóa ra là cô nãi nãi về.”

Bình Nam Vương phi nhìn thấy bà ấy thì rất thân thiết: “Lê ma ma nhanh đứng dậy đi, lúc trước bà suýt nữa là cùng ta đến vương phủ, sau đó mẫu thân không nỡ, để bà lại cho Lục đệ, có thể thấy được mẫu thân chung quy vẫn thương Lục đệ.”

Lê ma ma cười: “Xem vương phi nói này, lão tổ tông có ba người con trai, con gái thì chỉ có một mình người, lúc lão thái gia còn sống, người là cục vàng của Tạ phủ đó.”

Vừa nhắc tới người phụ thân đã qua đời, hốc mắt vương phi chua xót: “Phụ thân quả thật hiểu ta nhất, không như mẫu thân, trong mắt chỉ có tiểu nhi tử của người.”

Người ngoài không ở đây, vương phi nói chuyện không kiêng kỵ, nàng ta quả thật không quen nhìn lão thái thái cưng chiều Thẩm Dao.

Lê ma ma không dám tiếp lời này.

Lão thái thái liếc nữ nhi: “Con gả cho nhà tôn quý, trai gái có đủ, trượng phu thương con, con gái ngoan ngoãn, còn chuyện gì cần ta quan tâm nữa? Lục đệ con vừa mới cưới, tuổi tác lại nhỏ như vậy, ta chỉ cưng chiều nó một chút mà con đã tới nói rồi, con thật đúng là tỷ tỷ tốt đấy.”

Vương phi không chịu: “Dựa vào ý của người, người làm tỷ tỷ này còn phải giúp đỡ người dung túng cho con dâu à?”

Lão thái thái phát hiện ra nàng ta càng nói càng không có lý: “Năm nay con cũng ba mươi lăm rồi nhỉ, con so đo với cô nương mười bảy tuổi làm gì?”

Vương phi nản lòng: “Con đâu phải so đo với nó, con chỉ là…”

“Con chỉ là cảm thấy con bé không xứng với đệ đệ tài năng ngút trời của con?”

Vương phi bị nói trúng tim đen, buồn bực vâng một tiếng.

Lão thái thái thở dài: “Lúc trước khi Khâm Nhi muốn đến Thẩm gia cầu hôn, ta cũng cực kỳ không vui, sau đó nó nói cho ta biết, năm năm trước nó gặp nạn ở Hồ Tương, là Dao Dao cứu nó, Dao Dao bị Thái tử ngấp nghé nên đã giấu một con dao găm muốn tự sát, nó dù thế nào cũng muốn cứu con bé nên ta đồng ý.”

Vương phi không biết có nguyên do này, nhất thời không nói, một lúc sau mặt nóng lên: “Thì ra là vậy.”

“Việc này con biết trong lòng là được, không được truyền ra bên ngoài.” Lão thái thái lại nói: “Tính tình con bé cũng dễ ở chung, không bao giờ nói chuyện phiếm với người khác, cũng chẳng ghen tị ai, càng không bày ra tư thái của phu nhân Thủ phụ, ta càng nhìn nó càng thấy vui, bây giờ chỉ có một chuyện, nếu như có thể sớm sinh con thì ta không còn gì vui hơn nữa.”

Đang nói chuyện thì nhìn về phía Lê ma ma:

“Gọi ngươi đến là để hỏi ngươi, phu thê hai đứa nó thế nào?”

Đương nhiên Lê ma ma biết lão thái thái đang hỏi gì, lúc trước bà từng hỏi mấy lần, Lê ma ma đều chột dạ che giấu thay hai người, có chuyện đêm qua, lần này bà nói chuyện cũng đã có sức lực, cười tủm tỉm nói: “Vẫn tốt ạ, đêm qua làm đến nửa đêm mới nghỉ.”

Lão thái thái bắt đầu bấm ngón tay tính thời gian, Bình Nam Vương phi nhìn thấy bà lo lắng như vậy thì nhớ đến tình cảnh của mình lúc trước khi vừa gả đi, không khỏi bật cười:

“Mẫu thân, người cứ thế này mãi, gặp chuyện là vội, chuyện thế này vội được sao?”

Lão thái thái không để ý đến nàng ta, dặn dò Lê ma ma: “Nhiều thì hai mươi ngày, ít thì nửa tháng, nếu như mang thai thì chắc sẽ có tin tức.”

Trong lòng Lê ma ma cũng sinh ra chút trông mong: “Ôi ôi, lão nô nhớ rồi.”

“Con bé muốn ăn gì dùng gì thì cứ tới tìm ta, nó vẫn còn hơi khách sáo, việc này cũng không tốt, ngươi phải khuyên thêm.”

Lê ma ma nghe vậy thì chua xót, Thẩm Dao hoàn toàn không muốn ở lại, đương nhiên luôn tránh hiềm nghi, trong hơn ba tháng này, bà ấy cũng cực kỳ thích tính của Thẩm Dao, nếu như nàng thật sự đi rồi, bà ấy là người đầu tiên luyến tiếc, không dám lộ ra chút sơ hở nào trước mặt lão thái thái, bà ấy liên tục đáp vâng.

Lão thái thái lại quay đầu nói với nữ nhi: “Trông nó mới mười bảy tuổi nhưng chín chắn lắm, người ta cái gì cũng tranh giành, nó lại chẳng tranh gì cả.”

Bình Nam Vương phi tức giận nói: “Nàng ta có mẹ chồng như người che chở, đồ tốt gì cũng được đưa đến tay, nàng ta còn cần tranh gì nữa?”

Lão thái thái không vui, cố làm ra vẻ mà chỉ về phía cửa: “Được rồi, con là dâu hoàng gia, bà già đây không quản con được nữa, tội gì làm rồng đến nhà tôm, sớm quay về vương phủ của con đi.”

Bình Nam Vương phi bị chặn lại mà dở khóc dở cười.

“Thật sự có con dâu là quên con gái.”

Cười một lúc, Bình Nam Vương phi nói đến chuyện chính:

“Con đến đây còn có một tin tức nói cho người biết, gần đây sứ đoàn vào Kinh, bệ hạ muốn đến núi Yên nghỉ mát, cho phép người thân của quan lại đi theo, nhân cơ hội này để Di Nhi gặp con trai Đoàn gia, lúc đó cũng để Kinh Nhi gặp mặt người Lý gia luôn.”

Lão thái thái gật đầu: “Ta không giày vò nổi nữa, việc này giao hết cho con.”

“Cho dù Kinh Nhi không gả cho Lý gia thì cũng không thể gả đến Đặng gia được, Đặng gia đó nghèo xuống dốc rồi.”

Đại lão gia cưới đại phu nhân Đặng thị là khi Tạ gia đang xuống dốc, hôn sự được lão thái gia làm chủ, lúc đó lão thái thái không hài lòng lắm, sau đó con dâu vào cửa thì quan hệ không hòa hợp mấy, nhiều năm qua, lão thái thái không thể nào còn thù hằn chuyện năm đó được, chỉ là thấy đại phu nhân nhắm vào hôn sự của Tạ Kinh thì vô cùng bất mãn.

Trước khi Bình Nam Vương phi xuất giá đã không ít lần giúp mẫu thân đấu đá với ba người chị dâu, hiểu rất rõ nguyên do trong đó:

“Người yên tâm, trong lòng nữ nhi hiểu rõ.”

*

Dùng bữa trưa ở Diên Linh Đường của lão thái thái, Thẩm Dao xoa chiếc bụng căng lên quay về Cố Ngâm Đường, đi trên đường nóng đến mức đổ mồ hôi đầy người, bèn dặn dò Bích Vân chuẩn bị nước ấm tắm rửa, Thẩm Dao đoán được chắc chắn trên người mình có dấu vết, không dám giữ Bích Vân lại, sai nàng ấy đi ra ngoài:

“Nhanh đi xem mấy cây mầm ở sân sau đi, nắng to như vậy, không biết có khô chết không.”

Bích Vân cũng nhớ đến cây ăn quả, chuẩn bị quần áo xong rồi vội vàng rời đi.

Lúc này Thẩm Dao mới cởi đồ đi tắm, nhìn ngực mình, trên bộ ngực trắng như tuyết tràn đầy dấu hôn đỏ, sự xấu hổ và ảo não đan xen nhau trên gò má, không thể hơn được nữa, ngay cả chút áy náy trong lòng đối với Tạ Khâm cũng không còn sót lại gì.

Vội vàng tắm rửa rồi mặc đồ đi ra ngoài, ánh nắng nóng rực, mặt trời trắng bóng phơi khô mặt đất, đợi chốc lát thì Bích Vân mang theo tiểu nha đầu tưới nước xong quay lại, Thẩm Dao cũng yên tâm, dặn dò nàng ấy đi nghỉ một lúc, mình thì nằm trên giường La Hán nghỉ trưa.

Tỉnh dậy sau giấc ngủ, nàng uể oải, mệt nhoài nằm trên sập không muốn động đậy, Bích Vân ở bên cạnh bóc trái cây bỏ vào miệng nàng, Lê ma ma đến kho bạc nhận phần của tháng này, buổi trưa vừa qua, mặt trời chói lọi, đám tiểu nha hoàn cũng trốn trong phòng trà nước ở góc hành lang uống trà hóng mát.

Trong phòng phụ phía Đông, hai chủ tớ nói chuyện câu được câu không.

Thẩm Dao nhắc tới hôn sự của Tạ Kinh, Bích Vân lại kéo nàng dậy, hỏi tương lai nàng có dự định gì.

Thẩm Dao đâu có tâm tư cân nhắc chuyện xuất giá, vì không để Bích Vân lo lắng, nàng bèn thề son sắt, ăn nói lung tung.

“Uầy, xuất giá không thể chỉ nhìn mặt được, em nhìn Tạ Thủ phụ của chúng ta xem, mặt đẹp, tài hoa hơn người, lại quyền cao chức trọng như vậy, có lẽ vị hôn phu lý tưởng của các cô nương phải giống như chàng, chỉ là nghĩ kỹ lại, phu quân quá tài giỏi chắc chắn không thể bị người ta chi phối được, sau khi thành hôn, chuyện gì cũng do hắn sắp xếp, việc gì cũng phải nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, cuộc sống như vậy có thể nói là giày vò.”

“Ta nói này, hôn nhân là cuộc sống, phải hợp tính nhau, tốt nhất là chuyện gì hắn cũng nghe ta sắp xếp, ta cũng không trông cậy hắn ở bên ngoài quá tài giỏi, kiếm được mấy đồng bạc nuôi sống cả nhà già trẻ là được rồi…”

“Thê tử quản nghiêm thì làm sao? Em không nhìn thấy những người bị thê tử quản nghiêm sống rất vui vẻ sao?”

Thẩm Dao ngồi dậy khỏi giường La Hán, hoàn toàn không biết bên ngoài hành lang là một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng:

“Không nói đến người khác, Lưu đại ca chất phác thành thật, ở bên ngoài thành thật chịu khó làm ăn, về nhà thì thổi lửa nấu cơm, chuyện gì cũng không cần Lưu đại tẩu động tay, ồ, huynh ấy không phải cưới thê tử đâu, quả thật là cưới một tổ tông đấy…” Nói được một nửa thì nhớ đến chuyện chính: “Không được, ta phải ra sân sau xem cây mầm.”

Thẩm Dao vừa mang giày xuống giường, vừa đi ra ngoài, thỉnh thoảng còn phản bác Bích Vân vài câu:

“Ai nói ta thích Lưu nhị ca… Được, ta thừa nhận Lưu nhị ca không tồi, nhưng bàn về cưới gả, ta lại muốn gả cho người như Lưu đại ca… Ôi!”

Chỉ lo nói chuyện với Bích Vân nên không nhìn thấy người đứng ngoài rèm châu, nàng va thẳng vào ngực đối phương.