*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều nghỉ ngơi một lúc, nhị phu nhân dẫn Thẩm Dao đến phòng nghị sự, gặp những người quản lý phòng, kho bạc, thu mua, phòng bếp, việc nhà hôm đó nhị phu nhân đều hỏi ý của Thẩm Dao, thứ nhất là thăm dò nền tảng của nàng, hai là xem xem Thẩm Dao có lòng tranh đoạt quyền lợi hay không, đa số thời điểm Thẩm Dao đều ngồi bên cạnh uống trà.

“Nhị tẩu có việc gì thì cứ tự làm chủ là được, ta ở bên cạnh học hỏi trước, từ từ bắt đầu rồi nói.”

Thẩm Dao hận không thể nói rõ rằng, chuyện gì cũng đừng đến làm phiền nàng.

Trong lòng nhị phu nhân nghĩ, vị lục đệ muội này trẻ tuổi nhưng rất lanh lợi, cũng hiểu được đạo lý lấy tĩnh chế động.

Ngồi ở phòng nghị sự một lúc, mông cũng tê rần, hóa ra cái việc quản lý gia đình này cũng giống như làm việc ở nha môn, chưa đến giờ là không có cách nào đi được, có điều ngồi ở đây cũng nghe được không ít chuyện của Tạ gia, ví dụ như tiểu thiếp của chi nào đã có thai, cô nương chi nào sắp lập gia đình.

Nhị phu nhân này còn có một cô con gái út, cũng là tứ cô nương Tạ Văn Mẫn, năm nay mười tám, lúc nhỏ đã được đính hôn, vốn dĩ nên xuất giá từ lâu nhưng vì tổ phụ của đối phương qua đời, để tang nên chậm trễ một năm, dựa vào ngày cưới thì sáu tháng cuối năm cũng nên xuất giá rồi, chỉ là cô cháu gái này lại không muốn gả.

“Chi trưởng Văn gia đó chỉ có một trai một gái, sản nghiệp trong nhà không phải nên để lại cho con trai sao, thế nhưng mẹ chồng tương lai của con lại muốn chia một nửa gia sản cho tiểu cô, của hồi môn vốn dĩ đã đủ phong phú rồi, hơn nữa còn cho một thôn trang nằm ngoài định mức, thôn trang đó lớn lắm, nối liền với nhà ở quê, nô bộc thành đàn. Con vẫn lần đầu tiên nghe nói chia nhà tổ cho con gái đấy, mẫu thân, con không muốn gả nữa.”

Nhị phu nhân chỉ lo xem sổ sách không để ý đến nàng ấy.

Thẩm Dao lại nghe hiểu được, hôn sự được quyết định khi còn nhỏ, Tạ Văn Mẫn ghét bỏ gia thế đối phương không hiển hách, cảm thấy không ngẩng đầu lên được trong số các cô nương của Tạ gia, một lòng muốn từ hôn, chọn vọng tộc khác.

Nghe ngóng được là Tạ Khâm không về dùng bữa tối, Thẩm Dao bèn ở phòng nghị sự ăn cơm rau dưa, nghe chuyện vặt vãnh đủ rồi thì về phòng khi mặt trời lặn, sau đó bày mấy cuộn vải thời thượng đó ở phòng phụ phía Đông.

Lê ma ma, Bích Vân và Hạnh Nhi hết sức phấn khởi mà cầm vải so sánh, nghĩ xem làm y phục kiểu gì cho nàng thì tốt, Thẩm Dao lại nhìn cuộn tơ lụa vân vụ kia mà sầu lo, lão thái thái đã dặn dò, làm thì nhất định phải làm, trước kia nàng chưa động phòng với Tạ Khâm thì Lê ma ma sẽ che giấu thay nàng, bây giờ sợ là sẽ khó khăn, Thẩm Dao cũng không muốn lộ tẩy trước mặt Lê ma ma, nàng vừa dặn dò Lê ma ma dọn mấy cuộn vải không dùng được đưa đến phòng kho, vừa thì thầm sai Bích Vân đến thư phòng một chuyến:

“Đi tìm Bình Lăng, cầm mấy chiếc quần áo cũ của gia đến đây,” Cố ý dặn dò: “Bao gồm cả đồ lót.”

Bích Vân hiểu ra, chầm chậm chạy đến thư phòng.

Một lúc sau, nàng ấy ôm mấy món quần áo cũ của Tạ Khâm quay về, Thẩm Dao cầm lấy đặt ở phòng trong, Bích Vân và Hạnh Nhi ở trong phòng phụ phía Đông giúp nàng cắt may, Thẩm Dao thì ở phòng trong làm đồ lót cho Tạ Khâm.

Trong lòng không xem Tạ Khâm là trượng phu, nhìn thấy quần áo lót của chàng thì đương nhiên sẽ đỏ mặt.

Không có tâm thái làm thê tử người ta, nhưng chuyện gì cũng làm hết rồi.

Thẩm Dao vô cùng hối hận khi lúc trước nhất thời xúc động đồng ý với lời cầu hôn của Tạ Khâm, ban đầu còn có suy nghĩ sẽ xuất giá, đến Tạ gia rồi, nàng ngoảnh mặt làm thinh với những chuyện thượng vàng hạ cám trong nhà, đột nhiên cảm thấy tương lai chi bằng cùng Bích Vân trông coi một thôn trang tới già cho rồi.

Ai nói xuất giá thì mới là lối thoát của nữ tử.

Giúp trượng phu dạy dỗ con cái cho người ta, lo liệu việc nhà, thật không dễ gì mới nuôi con khôn lớn thì đã thành thiếu phụ luống tuổi rồi, cả đời cứ trôi qua như vậy.

Thẩm Dao rối bời suy nghĩ, không hề hay biết sau lưng có một bóng dáng tới gần.

Tạ Khâm thay sang bộ áo dài xanh đen, nhìn thấy Thẩm Dao đang cắt may một mảnh vải màu tím nhạt, đang so với quần lót của chàng mà may vá, chàng có hơi bất ngờ, lùi đến chỗ giường đất dưới cửa sổ rồi ngồi xuống, thuận tay cầm một quyển sách được đặt ở bên cạnh, thuận miệng hỏi:

“Đang làm gì vậy?”

Thẩm Dao giật mình, quay người lại thì thấy người đàn ông tuấn tú đó khá nhàn hạ xếp bằng chân lại đọc sách, chàng cũng không ngẩng đầu lên, khuôn mặt đường nét rõ ràng ngâm trong ánh đèn, cũng không biết có phải Thẩm Dao gặp ảo giác hay không, lại cảm thấy hôm nay khuôn mặt Tạ Khâm hơi đẹp, người vẫn luôn lộ ra vẻ sắc bén bỗng nhiên thu lại ánh sáng, trở nên dịu dàng như ngọc.

Thẩm Dao cầm quần áo trong tay, ném đi không được mà cầm cũng không xong: “Ngài về lúc nào vậy? Ăn tối chưa?”

“Ăn rồi.” Tạ Khâm nhạt giọng trả lời nàng, sau đó ngước mí mắt thật mỏng lên, đường nét khuôn mặt chàng rất sắc bén, nhưng lại bị vầng sáng che phủ, trong đôi mắt đẹp tĩnh mịch mơ hồ có ánh sáng lưu động, tựa như một bức tranh nhuốm màu thời gian.

Người đàn ông này thật là tuấn tú.

Nàng tùy ý ném vải áo sang giường La Hán bên cạnh, đứng lên nói: “Ta châm trà cho ngài.”

Tạ Khâm nhìn về phía món đồ lót kia, vẫn chưa đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà đi trêu ghẹo nàng, mà là nói một cách ấm áp:

“Trong phủ có ma ma, sao lại tự động vào kim khâu thế.”

Chàng vẫn nhớ lời nàng nói vào hôm đó, nàng mong mọi việc trong nhà đều do nàng làm chủ, không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai.

Xấu hổ lâu dần thì cũng trở nên bình thường, Thẩm Dao mặt không đỏ tim không đập loạn nói:

“Không có gì, lão thái thái dặn dò ta nên ta làm, nhận ân huệ của ngài nhiều như vậy, chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, hơn nữa thời gian hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, cứ õng a õng ẹo như vậy cũng không phải cách.”

Chén trà màu xanh lam được đưa đến trước mặt chàng, nước trà màu xanh nâu, cái bóng của nàng trôi nổi trên sóng nước.

Nàng hào phóng ngay thẳng như vậy, ngược lại khiến Tạ Khâm cạn lời.

“Vất vả cho nàng rồi.”

Chàng nhận lấy chén trà, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, im lặng một lúc rồi uống cạn chén trà.

Sau đó Thẩm Dao tiếp tục may đồ lót cho chàng, Tạ Khâm ngồi bên cạnh đọc sách.

Thỉnh thoảng Thẩm Dao ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đoan chính nghiêm trang kia, nàng lại sinh ra ảo tưởng rằng năm tháng trôi qua thật tĩnh lặng tốt đẹp.

Phu thê của những gia đình bình thường cũng thế này sao?

Có lẽ do đầu óc hỗn độn, nàng nhất thời không phản ứng được, một lát sau nàng mới thấy bối rối.

Vì sao chàng lại ở đây không đi?

Thẩm Dao từ nhỏ đã làm công việc thêu thùa rất tốt, mặc dù không làm được nhiều kiểu hoa hòe như những cô nương trong Kinh thành nhưng đường may lại rất chặt chẽ tỉ mỉ, quần áo làm ra cũng mặc được, chẳng mấy chốc đã làm xong một cái, nàng không nhịn được mà giũ ra xem, bản thân nàng vẫn thấy rất thỏa mãn, đúng lúc này, người đàn ông ở chếch đối diện cũng ngước mắt lên.

Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn chiếc quần lót kia.

Thẩm Dao nhìn thoáng qua chiếc quần lót rộng thùng thình, lại nhìn khuôn mặt lạnh băng của Tạ Khâm, ngượng ngùng quay lưng đi.

Im lặng trong chốc lát, nàng lại lấy ra nhìn thêm vài lần.

Chất liệu này quý giá, nếu không vừa thì chẳng phải là lãng phí à?

Nàng cố gắng cân nhắc về việc nhớ đến tình cảnh đêm đó hay là bảo Tạ Khâm tự ướm thử.

Nếu như không bảo chàng thử thì chẳng phải nàng thừa nhận nàng vẫn nhớ chuyện đêm đó à?

Thẩm Dao mang dáng vẻ giải quyết việc chung, ném chiếc quần lót về phía Tạ Khâm:

“Gia tự nhìn xem, nếu như vừa thì ta làm tiếp, không được thì ta đổi.”

Nói lời này xong, nàng xoay người tiếp tục cắt vải, tơ lụa này mềm mại như thế, nàng cũng phải làm hai món đồ lót cho mình mặc.

Áo yếm tím nhạt thêu thêm chút hoa văn chắc chắn là rất đẹp.

Tạ Khâm nhìn món đồ đó bay đến trước mặt chàng, lại không hề do dự mà cầm lấy quần lót đi vào trong, chốc lát sau chàng đi ra, đặt trên mặt bàn rộng trước mặt Thẩm Dao:

“Đổi cái khác.”

Thẩm Dao: “...”

Không thể nào đổi sang cái nhỏ hơn được, chỉ có thể làm cái lớn hơn.

Chắc là Bích Vân đã lấy đồ cũ thời niên thiếu của chàng? Hay là trước kia Lê ma ma làm không tốt, Tạ Khâm cố gắng dùng?

Quả nhiên lão thái thái nói đúng, kiểu quần áo này vẫn phải do người bên gối làm.

Thẩm Dao im lặng gật đầu, điềm nhiên như không có việc gì mà tiếp tục may cho chàng, không hề hay biết vành tai mình đã đỏ như máu.

Tạ Khâm cứ nhìn nàng nghiêng đầu ngồi ở đó lẩm bẩm hồi lâu, lại hì hục may quần áo cho chàng, vành tai kiều diễm ướt át giống như một mảnh đá quý mềm mại, tản ra ánh sáng bóng mê người.

Tạ Khâm dời mắt nhìn sách.

Khí trời đêm tháng sáu là nóng nhất, mặc dù trong phòng có để băng lạnh, thỉnh thoảng có gió mát thổi vào, trên trán Thẩm Dao vẫn toát mồ hôi, Tạ Khâm xuống giường, rót cho nàng một ly nước rồi đưa đến trước mặt nàng:

“Uống một chút đã rồi làm.”

Thẩm Dao đang tập trung cao độ, trong tay đang bận rộn, nhìn thấy chén trà đó ở trước mắt thì đưa miệng qua.

Dáng vẻ này cực giống với đêm ấy cầu chàng xót thương.

Ánh mắt Tạ Khâm hơi sâu, chén trà dán vào đôi môi đỏ tươi chậm rãi nâng lên, đút nước trà cho nàng uống.

Đợi nàng uống xong, chàng lại bình tĩnh đặt chén trà xuống, xoay người lại tìm được chiếc khăn tay sạch sẽ trên chiếc bàn dài bày bên cạnh kệ để đồ, khom người đưa cho nàng:

“Nàng có muốn lau mồ hôi không?”

Thật ra ý Tạ Khâm hỏi là để nàng tự lau, hay là chàng lau giúp.

Thẩm Dao lại trả lời một chữ “Được…”

Trước kia khi nàng vô cùng tập trung thêu thùa, Bích Vân cũng hầu hạ nàng như thế.

Tạ Khâm với nét mặt như thường mà cầm khăn thêu lau đi mồ hôi trên trán nàng, có lẽ là lần đầu làm chuyện này, chàng vẫn có chút không lưu loát, động tác rất nhẹ nhàng, tạo thành sự tương phản rõ ràng với khuôn mặt sắc bén.

Lau mồ hôi trên trán xong, chàng tiện thể lau đi vệt nước còn đọng lại ở khóe miệng nàng.

Đợi sau khi Thẩm Dao ý thức được mình đang làm gì thì Tạ Khâm đã xoay người quay về chỗ.

Nàng sửng sốt một lúc.

Nàng vừa được Tạ Khâm hầu hạ à?

Không phải là nàng tự coi nhẹ bản thân mình, cảm thấy mình nên hầu hạ người khác, mà thật sự là trông Tạ Khâm không dễ chung đụng, nhưng lại có một khía cạnh chu đáo ấm áp.

Thói đời này rất bất công với nữ giới, trượng phu ở nhà ai ai cũng như ông lớn, bảo hắn nhấc tay giơ chân chính là làm bẩn thân phận lão gia của người ta, huống chi là Tạ Khâm đứng ở vị trí Thủ phụ.

Xem ra cái tên này vẫn đang so đo với lời nàng nói hôm ấy.

Còn tiếp tục như vậy nữa, sự ổn định giữa đôi phu thê giả sợ là sẽ mất cân bằng.

Nàng nên nghĩ cách chặn lại suy nghĩ muốn chịu trách nhiệm với nàng của Tạ Khâm.

Tạ Khâm này thấu đáo hiểu biết, mặc dù không giỏi dùng lời nói làm lay động lòng người, nhưng có thể nhạy bén nhìn ra được tâm tư của Thẩm Dao, chàng biết rõ khi nào nên có chừng mực, thế là đứng lên nói:

“Đừng thức khuya làm hỏng mắt, đi nghỉ sớm đi, ta về thư phòng.”

Nói xong bèn đi ra ngoài.

Chàng vừa đi, tựa như kéo theo cả không khí nóng hầm hập, Thẩm Dao hít thở sâu một hơi.

Tiếp tục may may vá vá, khoảng một chén trà, nàng mới chợt nhớ ra chuyện ngày hôm nay, nhấc chân chạy ra ngoài đuổi theo Tạ Khâm.

Chạy đến ngoài hành lang, trăng sáng treo trên cao, đứng bên ngoài cửa tròn là một bóng dáng sừng sững, ánh trăng mênh mông trút xuống quanh người chàng, chàng thì cứ quang minh chính đại đứng ở đó, có chút khí chất trong trẻo.

Tạ Khâm nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân thì xoay người lại.

Hai người đều hơi bất ngờ.

Thế mà chàng lại chưa đi.

Tạ Khâm hỏi nàng với nét mặt không thay đổi:

“Có việc gì à?” Khuôn mặt tuấn tú cởi bỏ sự lạnh lùng cứng rắn, vẻ khôi ngô bị ánh trăng che đậy trở nên không chân thực.

Thẩm Dao đứng trước gió: “Quên nói cho ngài biết, hôm nay lão thái thái để ta giúp nhị phu nhân quản lý việc bếp núc, ngài thấy nên làm thế nào?”

Thẩm Dao mặc áo váy màu đỏ tươi, áo khoác màu hồng nhạt ngắn tay, bên hông buộc một dây lụa, làm nổi bật bộ ngực đầy đặn, trên người nàng luôn có một khí chất khác với nữ tử được nuôi trong khuê phòng, nàng không cố gắng thu liễm, cũng sẽ không ra vẻ, giống như một đóa hoa buông thả, thoải mái thể hiện vẻ đẹp của nàng.

Tạ Khâm thấy nàng như vậy, sự nóng nảy trong lòng rất mãnh liệt, chàng đột nhiên có thể hiểu được vì sao Thái tử vừa thấy nàng đã yêu.

Im lặng một lát, chàng trả lời nàng tám chữ:

“Lá mặt lá trái, qua loa cho xong.”

Thẩm Dao quay về phòng, lúc ở trên giường trở qua trở lại, nàng nhớ đến phương châm tám chữ này, cười đến mức nghiêng ngả.

Tạ Khâm quả nhiên rất hiểu suy nghĩ của nàng!

Trì hoãn canh giờ ở chỗ Thẩm Dao, về đến thư phòng, Tạ Khâm bận đến đêm khuya, nửa đêm, tiếng ve đã tắt, ánh trăng bạc rút đi chỉ còn lại một mảng thật mỏng, chàng gối lên hai tay ngủ trên sập rộng, khó mà vào giấc, sau đó thật sự không chịu được nữa, chàng đến phòng tắm tắm nước lạnh một trận.

Ngày hôm sau, Thẩm Dao tự mình giặt sạch sẽ đồ lót làm cho Tạ Khâm, chốc lát sau thì chàng tới phòng chính, nói cho nàng biết hôm nay phải thu dọn hành trang cho bệ hạ lên núi Yến nghỉ mát.

Bệ hạ nghỉ mát vốn cũng không cần đi đông người như vậy, chỉ vì đúng lúc sứ đoàn các nước vào Kinh thành cống nạp nên không thể không tăng cường uy danh. Hai bộ tộc Mông Ngột và Nữ Chân đều phái hoàng tộc đi sứ, có ý đồ kết thông gia với Đại Tấn, Hoàng đế dứt khoát bảo quan lại đi theo, chắc là sẽ tổ chức bữa tiệc thịnh soạn trên núi Yến, liên kết bang giao, quyết định ra người hòa thân.

Việc lớn các nước không tới lượt nữ tử trong nhà quan tâm, các cô nương tràn đầy phấn khởi, đều muốn lên núi Yến nghỉ mát, nhưng danh sách lại có hạn.

“Tạ gia chúng ta có biệt viện ở núi Yến tội gì phải tranh đoạt với nhà khác, lão tổ tông người cứ cho bọn cháu đi thêm mấy người đi.” Chu thị đề nghị.

Lão thái thái xua tay: “Không được, bình thường nhà chúng ta muốn đi bao nhiêu thì đi, lần này đi theo vua nghỉ mát, không được lỗ mãng, Hoàng thành ti cho chúng ta mười suất nữ quyến, chúng ta chỉ đi thêm ba người là nhiều nhất thôi.” Chủ yếu là sợ nhiều người sinh chuyện.

Đại phu nhân đoán được là lão thái thái và Bình Nam Vương phi muốn Tạ Kinh đi xem mắt, bèn làm chủ nói:

“Nếu như danh sách có hạn, vậy chi trưởng bọn con không đi nữa.”

Ngũ nãi nãi Thôi thị đã buồn bực muốn chết từ lâu rồi, nghe thấy lời này thì đột nhiên trợn tròn mắt, nàng ta năn nỉ nhìn mẹ chồng:

“Mẫu thân, người khác có thể không đi nhưng con muốn đi, con còn hẹn người nhà mẹ đẻ cùng nhau đi chơi mà.”

Lần trước Thôi thị chống đối đại phu nhân, đại phu nhân ghim trong lòng, dự định nhân cơ hội lập ra khuôn phép cho nàng ta, cho nên ngoảnh mặt làm ngơ, Thôi thị cuống đến độ muốn khóc.

Tạ Kinh cũng hoạt bát hiếu động, nàng ấy biết cầu tổ mẫu và mẫu thân sẽ không được, bèn lặng lẽ nháy mắt với Thẩm Dao.

Thẩm Dao cũng có chút tâm tư, không phải vì nàng thích tham gia náo nhiệt, thật sự là gần đây bị Tạ Khâm làm cho không thở nổi, nàng muốn nhân cơ hội này tách ra một thời gian.

Nàng hỏi lão thái thái: “Mẫu thân, phu quân có đi không?”

Lão thái thái suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này nó chưa bao giờ dính vào, nếu như bệ hạ mang theo các Hoàng tử xuất hành thì chắc chắn sẽ để Khâm Nhi ở lại trấn thủ triều đình, trước kia đều như thế.”

Thẩm Dao vui vẻ, bèn lắc cánh tay lão thái thái, làm nũng nói: “Nhưng mà… con dâu muốn đi.”

Thẩm Dao chưa bao giờ làm nũng, chắc là được lão thái thái cưng chiều lâu như vậy, lần đầu tiên nàng lộ ra trạng thái đáng yêu, đôi mắt hạnh ngập nước, ngay cả đuôi mắt cũng đong đưa ánh xuân, trong lòng lão thái thái nghĩ, nàng quyến rũ yêu kiều thế này, con trai bà sao mà chịu được.

Lão thái thái bị nàng dụ dỗ đến mức mặt mày hớn hở: “Đi đi.”

Tiểu biệt thắng tân hôn, để cho Tạ Khâm nếm nỗi khổ tương tư luôn, sau này sẽ để ý hơn một chút.

Lão thái thái tính toán như vậy.

Thẩm Dao muốn đi, Tạ Kinh nhào đến ôm cánh tay nàng:

“Thái bà bà, cháu cũng muốn đi, cháu muốn đi với Dao Dao.”

Bên ngoài nàng ấy cung kính gọi nàng một tiếng thúc tổ mẫu (bà thím), ở nhà thì gọi nàng là Dao Dao.

Lão thái thái cười đến mức không thể nén lại được: “Được, cháu cũng đi.”

Đại phu nhân ở bên kia sắc mặt khó coi, đang muốn phát tác thì lão thái thái lại nói:

“Chi trưởng dù sao cũng thừa hưởng tước Quốc công, hội họp long trọng thế này làm sao có thể vắng mặt được?” Đầu tiên là nhắc nhở đại phu nhân, đừng có nhìn chằm chằm vào mảnh đất nhỏ nơi hậu trạch, còn phải ra ngoài nhìn thế giới, lời nói đã đến bên miệng thì đại phu nhân ý thức được mức độ nặng nhẹ, không thể không nuốt về.

Đúng lúc này lão thái thái lại nói: “Bàn về gia thế, Ninh gia có thể xưng là vọng tộc quyền quý, trong trường hợp như vậy, dù thế nào thê tử của Nghĩa Nhi cũng phải tham gia.”

Dùng nguyên văn của đại phu nhân để chặn lại miệng của đại phu nhân, cũng đã coi trọng cháu dâu trưởng Ninh thị.

Ninh thị đứng dậy mỉm cười hành lễ:

“Cháu dâu xin nghe theo lời chỉ bảo.”

Thôi thị thấy thế thì lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, liều mạng nhìn về phía lão thái thái, hơi có vẻ như chó vẫy đuôi mừng chủ, dáng vẻ đó thật sự rất buồn cười đáng yêu, lão thái thái vô cùng vui vẻ: “Được rồi được rồi, tẩu tẩu đệ muội nhà mẹ cháu cũng nhớ cháu, cháu đúng là không đi không được.”

Thôi thị giả vờ giả vịt đứng dậy bái lạy: “Vẫn là lão tổ tông thương cháu.”

Đại phu nhân cứ bị cô lập như vậy.

Suất còn sót lại trong danh sách dành cho chi hai và chi ba, lần này lão thái thái không nặng bên này nhẹ bên kia, tiêu chuẩn của chi ba và chi hai lại giống nhau, điều này khiến tam phu nhân vô cùng mừng rỡ.

Nhị phu nhân dẫn đoàn nữ quyến Tạ gia xuất hành, đại phu nhân ở nhà hầu hạ lão thái thái, tam phu nhân cũng muốn đi, chỉ là nhớ đến bên dưới có nhiều dâu con nên tặng suất cho bọn họ, nàng ấy còn âm thầm dặn dò Thẩm Dao, bảo nàng chú ý đến người chi ba nhiều hơn, Thẩm Dao đồng ý.

Buổi chiều, Thẩm Dao bắt đầu thu dọn hành trang, Tạ Khâm bận rộn với việc Hoàng đế đi ra ngoài, đêm nay không về.

Thẩm Dao để Lê ma ma ở lại chăm sóc Tạ Khâm, mang theo Hạnh Nhi và Bích Vân đi chơi.

Đến buổi chiều ngày mùng mười tháng Sáu, toàn bộ rương hòm của gia đình đều được đưa lên xe ngựa, chuẩn bị xuất phát rồi mà Tạ Khâm lại chưa từng xuất hiện, Thẩm Dao càng xác định là chàng sẽ không đi, vô cùng hào hứng đi lên xe ngựa.

“Đến Kinh thành lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng có thể ra khỏi thành hít thở, Bích Vân, mai mốt chúng ta lên núi săn hươu, về làm thịt khô ăn.”

Đi chơi luôn khiến con người ta vui sướng, ngay cả hoa cỏ trên đường cũng khiến người ta yêu thích, xe ngựa các nhà lục tục tập hợp ở cổng thành phía Nam, chờ xe của Hoàng đế đi ra, giờ Thân buổi chiều, xe của Hoàng đế bắt đầu đi từ cổng thành phía Nam, tiến về phía núi Yến.

Núi Yến tọa lạc ở phía Tây Bắc của vùng ngoại ô Kinh thành, là một dãy núi hùng vĩ kéo dài hơn trăm dặm, mấy dòng suối quấn quanh núi, núi xanh thẳm xa tít, gần nước mờ sương, đến buổi chiều tối, mặt trời lặn phía Tây, núi Yến xa xăm mờ ảo giữa tầng mây, xanh biếc tươi tốt.

Xe ngựa chạy đến khu vực của núi, hơi lạnh phả vào mặt, quả nhiên là nơi nghỉ mát.

Vào khoảng thời điểm ánh chiều tà le lói, xe ngựa của vua dừng lại ở hành cung của núi Yến, địa thế núi Yến hùng vĩ, hành cung được xây dựa vào núi, chiều rộng nhỏ hẹp, cung điện không rộng lớn, Hoàng đế phi tử đông, họ hàng hoàng thất thì càng nhiều vô số kể, hoàn toàn không có chỗ cho người thân của quan lại, cũng may các gia đình ở Kinh thành đều xây nhà ở núi Yến, bao bọc xung quanh hành cung, sau nhà còn có vài khu sân viện, chính là dành cho quan lại bình thường ở.

Hành cung hoàng gia vẫn không được xem là rộng rãi, không nói đến nhà của Tạ gia, nhị phu nhân không dám không nể mặt Thẩm Dao, đến nơi thì để Thẩm Dao chọn chỗ trước, Thẩm Dao chọn khu phía Đông Uyển sát bên, viện chính của Đông Uyển chỉ có ba phòng, một phòng để đãi khách hoặc làm thư phòng, một phòng ngủ, cuối cùng còn lại một phòng tắm.

Bên ngoài Đông Uyển chính là một vườn hoa, mùa hè nhiều muỗi, may mà Tạ gia đã phái quản sự tới thu dọn từ lâu, ngoài cửa sổ đều được phủ màn lụa mỏng, trong phòng lại đốt nhang đuổi muỗi, bên trong đều rất sạch sẽ.

Trong ngày đầu tiên, mọi người đi đường đều mệt mỏi, không có lòng dạ nào đi hết nhà này đến nhà khác, ngay cả bữa tối cũng chia ra ai ăn nhà nấy, Thẩm Dao tắm rửa sớm rồi làm tổ trên giường, Bích Vân ở bên ngoài thay nàng chuẩn bị hành trang để ngày mai lên núi.

Chợp mắt chưa được bao lâu thì bên ngoài truyền đến tiếng đàn ông nói chuyện.

Hình như là giọng của Tạ Khâm.

Thẩm Dao trở mình bò dậy.

Sao chàng lại ở đây?

Phòng ốc ở đây chật hẹp, ngoại trừ giường có khung [1] ra thì chỉ có một chiếc giường La Hán nhỏ, trên đó chất đầy hòm xiểng trang sức, còn chưa kịp dọn dẹp, nếu như đêm nay chàng nghỉ ở đây thì chẳng phải sẽ ngủ cùng một giường à?

[1] Giường có khung (架子床): là loại giường được người xưa sử dụng nhiều nhất, thường có trụ ở bốn góc giường, đầu giường có tấm chắn bụi, ba bên đầu giường có hàng rào, dùng vật liệu nhỏ chèn thành hoa văn. Thêm hai cột nữa vào phía trước, được gọi là giường sáu trụ.

undefined

Thành hôn cùng chàng chưa được bốn tháng, thật sự ngủ cùng nhau chỉ có đêm động phòng đó, trước kia để ứng phó Thái tử nên chàng cũng chỉ nằm trên giường một lúc rồi đi, bây giờ thì sao, chàng còn có thể nằm một lúc rồi đi à?

Phòng tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, chắc chắn là Tạ Khâm đang tắm.

Nếu như chàng tiết lộ tin chuẩn từ sớm thì nàng cũng không đến mức lặn lội đường xa đến núi Yến tránh chàng.

Thẩm Dao tức giận đến mức bọc cả người vào chăn mỏng, lăn vào trong nằm nghiêng.

Tạ Khâm đổi sang đồ ngủ rồi vén màn lên, cách lớp đệm giường thật mỏng cũng có thể nghe thấy hơi thở tức giận của nàng.

Chàng không thay đổi sắc mặt, dém chặt màn lại rồi nằm xuống.