Bởi vì câu nói “Không muốn rời xa chàng” của Thẩm Dao, Tạ Khâm bèn giữ nàng lại ở trong cung, bệnh tình của Hoàng đế hung hiểm, Thủ phụ có quyền ngủ lại ở điện Phụng Thiên hầu hạ, trong điện đã bố trí chỗ ở cho chàng.

Thẩm Dao dù sao cũng là nữ quyến nên chàng dứt khoát để nàng mặc đồ tiểu thái giám, Bích Vân thì ăn mặc thành tiểu cung nữ, ở tại phòng ngủ vốn được dành cho Tạ Khâm ngủ lại, phòng nhỏ chỉ có hai gian, gian bên trong được dùng làm phòng tắm, phòng chính có một chiếc sập rộng, bên ngoài tấm bình phong bày biện mấy cái ghế bành, dưới cửa sổ phía Nam còn có một cái giường đất, tuy phòng nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ.

Trong đó còn có quần áo cũ của Tạ Khâm, nhìn ra được thỉnh thoảng Tạ Khâm sẽ ở lại đây.

Tạ Khâm tự mình đưa tiễn Lưu Đoan, trước khi đi còn vái chào Lưu Đoan, tạ ơn hắn cứu thê tử, Lưu Đoan chỉ cảm thấy trong tim như nghẹn một cục đá, mười năm tình nghĩa của hắn và Thẩm Dao đâu có đáng hai chữ “Tạ ơn” chứ, hành động lần này của Tạ Khâm không khác gì tuyên bố thân phận, khó có thể tưởng tượng được Thủ phụ đương triều mà cũng có lúc nổi máu ghen, hắn vội vàng đáp lễ lại Tạ Khâm rồi rời khỏi cung mà không nói một lời.

Tạ Khâm sắp xếp cho Thẩm Dao xong thì quay về điện chính, Hoàng thượng bị lửa giận công tâm, trong miệng có đờm không thể nói chuyện, dưới sự phụ tá của Tạ Khâm, thất Hoàng tử gần mười tuổi phụ trách chủ trì dẹp loạn. Sự rung chuyển này đã tác động đến cả triều văn võ, tam Hoàng tử bị thiêu trọng thương, dung mạo bị hủy, lúc Thái tử tạo phản, đảng tam Hoàng tử đã từng cố gắng phản công, hai bên đều để lộ dã tâm, dính vào tội danh tạo phản.

Trải qua hai ngày truy bắt, chủ mưu tòng phạm của hai đảng Thái tử và tam Hoàng tử đều sa lưới.

Tạ Khâm cắt cử Hình bộ Thượng thư, Thủ tọa Đô sát viện cùng với Đại lý tự khanh gộp hai vụ án lại thành một, tam ti hội thẩm.

Cẩm y vệ cùng với Cấm quân bắt tay hành động, trong mười quan lại Kinh thành thì có hai quan lại bị bỏ tù, trong ngoài Hoàng cung sợ bóng sợ gió, ai ai cũng cảm thấy bất an.

Lại nói đến hậu cung, Thích Quý phi tàn nhẫn quả quyết, dùng Hoàng hậu để áp chế, nhân lúc rối loạn mà mở mấy cánh cửa cấm, tạo ra đủ loại hỗn loạn trong hậu cung, phân tán binh lực Cấm quân, cung nữ và thái giám trong hậu cung có một nửa bị bà ta cổ động tạo phản, lúc mạnh mẽ nhất đã suýt nữa công phá Càn Khôn Môn từ cung Khôn Ninh xông vào cung Càn Khôn.

Trong khoảng thời gian đó, Thích Quý phi giết Lý Quý phi, phát tiết oán hận nhiều năm.

May mà Tạ Khâm quyết định nhanh chóng, tự mình chém Chưởng ấn của Ti Lễ Giám, kiểm soát được quyền hành hậu cung, lại sai người thả tin Thái tử đã đền tội, động vào ý chí chiến đấu của Thích Quý phi, chỉ dùng binh lực một ngàn người là đã hoàn toàn bắt được Thích Quý phi, sau khi Thích Quý phi biết được con trai mình thất bại thì không chịu nổi khuất nhục khi bị đày vào lãnh cung, tự sát trước mặt mọi người.

Bệnh tình của Hoàng đế nguy kịch, thất Hoàng tử nhỏ tuổi, toàn bộ hoàng cung gần như nằm trong sự kiểm soát của Tạ Khâm.

Sau khi được Thái y cứu chữa, Hoàng đế cuối cùng cũng tỉnh vào buổi sáng ngày hai mươi hai, câu đầu tiên ông nói chính là:

“Lập thất Hoàng tử làm Thái tử, cắt cử Thủ phụ Tạ Khâm, Thứ phụ Trịnh Ngọc An, Tả Đô đốc của phủ Đô đốc Vương Bá Dung phụ chính.

“Tru di cửu tộc đảng phái của Lệ Thái tử, quyết không tha thứ dễ dàng.”

Hoàng đế biết ngày tháng của mình không còn nhiều, lo lắng vua còn nhỏ tuổi khiến nhiều người nghi ngờ, từ lâu đã quyết định để cháu gái của Trịnh Ngọc An làm Thái tử phi cho thất Hoàng tử, bởi vì Tạ Khâm và Vương Bá Dung đứng đầu văn võ, hơn nữa tính tình còn hung hăng, nếu như thất Hoàng tử còn cưới con gái của hai người thì khó tránh khỏi mối lo ngại về ngoại thích, so sánh ra thì tính tình Trịnh Các lão ấm áp, có thể trở thành người giảng hòa cho hai người, lập cháu gái của ông ấy làm Thái tử phi là có thể lợi dụng ông ấy để ngăn cản Tạ Khâm và Vương Bá Dung, cũng xem như là đại cuộc mà lão Hoàng đế bày bố cho thất Hoàng tử trước khi chết.

Có ba người trấn thủ, triều đình chẳng mấy chốc đã ổn định cục diện.

Hai ngày nay Thẩm Dao đều ở trong cung, không dám gây thêm phiền phức cho chàng, an phận ở tại chỗ nghỉ ngơi, chỉ có khi ngủ say vào ban đêm thì thỉnh thoảng có thể cảm nhận được có một cơ thể nóng hổi dựa vào người nàng, biết rõ chàng ở bên cạnh, trong lòng Thẩm Dao vô cùng yên tâm.

Dù sao cũng là nơi thiên tử ở, nàng không dám đi lung tung, chỉ khi vào buổi tối lúc ít người thì mới mang theo Bích Vân ra ngoài hít thở không khí. Tạ Khâm phái một tiểu thái giám đi theo nàng mọi lúc mọi nơi, vào đêm ngày hai mươi hai tháng Chạp, trăng sáng sao thưa, Thẩm Dao ăn no rồi cùng Bích Vân đi đến phía dưới đài tê của điện Phụng Thiên, thì ra ở đây có một cửa ngầm thông đến căn phòng dưới đất của điện Phụng Thiên, bình thường phần lớn cung nhân sẽ ra vào bằng lối này.

Phía Tây cửa ngầm còn có một hành lang làm bằng cẩm thạch, trên hành lang cẩm thạch là hoa lá uốn lượn, cảnh vật vô cùng đẹp, vào lúc hết giờ trực, cung nhân đều thích dừng chân ở đây, nói chuyện tán gẫu, cũng có thể xem như là nơi để ăn bơ làm biếng dưới chân hoàng thành.

Bích Vân tay chân lanh lẹ, đến đây được một ngày là đã phát hiện ra một nơi kỳ diệu như vậy, sau khi ăn tối xong thì kéo Thẩm Dao ngồi ở đây hít thở không khí.

Ở lâu trong điện nên cơ thể nóng như lửa, hóng gió lạnh một chút có thể khiến người ta tỉnh táo hơn, hành lang đá được hoa cỏ ngăn cách được mấy đoạn, chủ tớ Thẩm Dao ngồi ở đoạn tối nhất, tiểu thái giám trốn trong chỗ tối của rừng cây, cố hết sức không quấy rầy hai người, ở giữa có một đoạn trống, buổi tối ánh sáng lờ mờ, hai cung nhân cùng nhau ngồi ở đoạn ngoài cung, hoàn toàn không chú ý bên trong có người.

“Sắp trở trời rồi…” Một thái giám già với giọng điệu tang thương than thở một tiếng trước, bên cạnh ông ta còn có một tiểu thái giám ngồi xổm, tiểu thái giám tự mình đấm chân cho ông ta, giọng nói du dương:

“Trở trời thì đã sao,” Giọng điệu của tiểu thái giám mang theo sự nịnh nọt: “Bệnh tình của bệ hạ nguy kịch, thất Hoàng tử nhỏ tuổi, trong ngoài điện Phụng Thiên này còn không phải do Tạ Thủ phụ quyết định hay sao, ngài cũng có chút giao tình với Tạ Thủ phụ, chắc là sẽ được thăng lên làm Chưởng ấn của Ngự Dụng Giám đó.”

“Nói đến thì Thủ phụ đại nhân thật là quyết đoán, Lưu Chưởng ấn của Ti Lễ Giám kia nói chặt đầu là chặt.”

Sắc mặt lão thái giám vặn vẹo: “Ai bảo lão vô lại đó âm thầm cấu kết với Thái tử, lão đáng đời, chết cũng không oan.” Ông ta bị Chưởng ấn Ti Lễ Giám áp chế nhiều năm, bây giờ cuối cùng cũng nở mày nở mặt, rất hả giận, giọng điệu thay đổi, ông ta cười tủm tỉm: “May là ta quyết đoán kịp thời, không bị Quý phi nương nương kia mê hoặc mà là đưa tin cho Tạ Thủ phụ, bây giờ thì điện Phụng Thiên này cũng có thể có một vị trí cho ta rồi.”

Tiểu thái giám ở bên cạnh cười khẽ: “Ồ, cha nuôi, bây giờ đâu còn Quý phi nương nương nào nữa.”

“Phải phải phải, là tội nhân Thích thị.” Không biết lão thái giám nhớ đến điều gì, chợt liếc mắt hỏi tiểu thái giám: “Hoàng hậu nương nương thế nào rồi?”

Tiểu thái giám cười nói: “May mà có thất nương tử Ninh gia, Hoàng hậu nương nương nhặt lại được một mạng, tuy bị kinh sợ nhưng không có gì đáng ngại.”

Nghe đến đây, Thẩm Dao và Bích Vân nhìn nhau, đều nhíu mày lại.

“Thất nương tử này quả thật là nữ trung hào kiệt,” Tiểu thái giám kia khen từ tận đáy lòng: “Sáng sớm hôm đó vào cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương, giờ Thân buổi chiều nương nương thấy sắc trời không tốt nên dứt khoát giữ nàng ta ngủ lại, lúc Thích tội nhân áp chế nương nương, nàng ta đã chờ đợi thời cơ để hành động, vào lúc mấu chốt đã cứu mạng nương nương.”

Lão thái giám không đồng ý, gõ trán hắn một cái: “Ngươi đó, lanh lợi thì có lanh lợi nhưng kiến thức hơi hạn hẹp, thất nương tử đó đúng là có năng lực nhưng cũng không được tính là nữ trung hào kiệt, nếu bàn về nữ kiệt thì phải là phu nhân Thủ phụ…” Sau đó lại thổi phồng câu chuyện của Thẩm Dao một lần, chỉ thiếu điều nói đây là tiên nữ hạ phàm thôi.

Tiểu thái giám cũng ý thức được mình lỡ lời: “Phải phải phải, là tầm mắt nhi tử hạn hẹp, phu nhân Thủ phụ mới là người hành hiệp trượng nghĩa.”

Lão thái giám lại hỏi: “Thất nương tử Ninh gia đó thế nào rồi?”

Tiểu thái giám cười khổ: “Nàng ta chịu một nhát đao của phản tặc, bây giờ vẫn nằm ở cung Khôn Ninh, sống thì sống được nhưng đã mất hơn nửa cái mạng rồi.”

“Haizzz…”

Hai người thở dài một tiếng, không nhiều lời nữa, một lúc sau gió lớn, lửa trong lò sưởi tay bị tắt, tiểu thái giám đỡ lão thái giám rời đi, Thẩm Dao và Bích Vân cuối cùng cũng đứng dậy đi ra từ hướng khác của hành lang đá bước lên bậc thềm của điện Phụng Thiên, đợi đến khi vào phòng nhỏ, Bích Vân không nhịn được mà lè lưỡi:

“Ninh Anh đó đúng là âm hồn bất tán, ở đâu cũng có nàng ta.”

Thẩm Dao suy nghĩ cẩn thận về toàn bộ sự việc, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ninh gia đó có con gái gả cho Lệ Thái tử làm Trắc phi, nói đúng ra thì Ninh gia thuộc đảng Thái tử, Ninh Anh nên giúp Thích Quý phi mới đúng, nàng ta lại cản đao thay Hoàng hậu, được Hoàng hậu ưu ái, mà Hoàng hậu cũng tin tưởng nàng ta đến mức có thể giữ lại ngủ, thật là kỳ quặc.

Hoàng hậu bị kinh sợ, thỉnh thoảng mơ thấy ác mộng, tinh thần sức lực không như trước, cả hậu cung bị Thích Quý phi tắm máu không còn gì, bây giờ cũng chẳng có mấy chủ tử ra dáng, Tạ Khâm tấu xin Hoàng đế, để mẹ ruột của thất Hoàng tử là Trần Tần nương nương chủ trì cung vụ, Hoàng đế phê chuẩn, đồng thời tấn thăng Trần Tần lên làm Trần Quý phi, cho bà ấy quyền xử lý hậu cung.

Trận cung biến tác động đến tiền triều hậu cung này được dẹp yên hoàn toàn vào đêm trước giao thừa, những kẻ cầm đầu như Lệ Thái tử, Lữ gia và Thích gia bị tru di cửu tộc, những vây cánh còn lại bị kết án theo tội, tam Hoàng tử bị giáng xuống làm thứ dân, ngày hai mươi lăm tháng Chạp đã bị phủ Tông nhân di chuyển ra khỏi Kinh thành, đưa đến đất Quý Ninh nghèo nàn.

Thẩm Lê Đông bởi vì hãm vào tranh chấp đoạt đích, giúp đỡ tam Hoàng tử nên đã làm không ít hành vi phạm luật, bị tước chức quan giam giữ ở thiên lao của Hình bộ, Hình bộ Thượng thư tân nhiệm là tâm phúc của Tạ Khâm, nể tình Thẩm Lê Đông là nhạc phụ của Tạ Khâm nên cũng không thất lễ với ông ta, chỉ là Thẩm Lê Đông ồn ào muốn gặp Tạ Khâm, Tạ Khâm không rảnh để ý.

Một ngày trước giao thừa, Tạ Khâm cuối cùng cũng xử lý công vụ trong triều thỏa đáng, mang theo Thẩm Dao hồi phủ, trên đường trở về, chàng nói với Thẩm Dao về chuyện của Thẩm Lê Đông.

“Cuối cùng ông ta sẽ thế nào?”

Thẩm Dao vừa hỏi chàng vừa cởi quần áo trong ngoài, thay sang váy áo của mình, Tạ Khâm ở bên cạnh giúp nàng, tiện thể trả lời:

“Đày đi.”

“Vậy thì đày đi đi.” Thẩm Dao không cảm xúc ngồi trên giường mềm, hai mắt vô hồn, ngay cả đầu cũng rũ xuống, Tạ Khâm xoa đầu nàng, đỡ hai vai nàng xoay lại, tự mình thắt nút áo cho nàng:

“Chuyện của Thẩm gia không liên quan đến nàng, nàng không cần phải khổ sở, chỉ là niệm tình bọn họ đã sinh ra nàng, ta dự định đổi đày đi thành cách chức, biếm làm thứ dân, để bọn họ về quê là được, giúp nàng trả ơn sinh dục cho bọn họ, từ đây hai bên không còn liên quan đến nhau nữa.”

“Việc này để năm sau rồi nói, cứ để bọn họ chịu khổ thêm chút nữa đi.”

Vẻ mặt Thẩm Dao ngây ngẩn, dựa đầu vào vai chàng, mệt mỏi nói: “Nghe theo chàng hết.”

Mấy ngày nay mặc dù phu thê hai người ở trong hoàng cung nhưng gần như không có cơ hội ở bên nhau, Tạ Khâm lo việc tiền triều hậu cung, không bận tâm chăm sóc nàng được, bây giờ cuối cùng cũng có thể thân mật với nàng, bèn kéo khuôn mặt kia ra khỏi ngực mình, cẩn thận hôn nàng, an ủi nàng, Thẩm gia chung quy cũng là một cái gai trong lòng Thẩm Dao, nàng không có tâm trạng để đùa giỡn, Tạ Khâm bèn ôm lấy nàng ở trong xe chợp mắt, đợi đến khi phu thê hai người cùng nhau tỉnh giấc thì xe ngựa đã dừng lại ở bên ngoài cửa lớn Tạ phủ được một lúc lâu.

Ánh chiều tà le lói, đêm lạnh như nước.

Bầu trời của Kinh thành trải qua trận phản loạn này thì giống như được gột rửa, vô cùng trong vắt.

Phu thê hai người xuống khỏi xe ngựa, đi đến Cố Ngâm Đường tắm rửa trước, Tạ Khâm tắm rửa sạch sẽ xong trước rồi đi ra, mặc một chiếc trường bào màu tối viền lông đi đến thư phòng, mấy ngày nay Thẩm Dao ở trong cung luôn cảm thấy trên người rin rít, cứ muốn nằm trong thùng tắm không ra.

Lê ma ma ghé vào bên thùng tắm tự mình chà lưng cho Thẩm Dao, nói cho nàng biết tình hình trong nhà: “Sau khi lão thái thái về, biết được hôm đó người trong nhà đuổi người đi thì tức giận đến mức đổ bệnh, mấy ngày nay chẳng gặp ai cả.”

“Mấy chi đó quả là mặt người dạ thú, ở cùng dưới một mái nhà lâu như vậy mà chút thể diện tình thân cũng không có, khi đó tình thế nguy cấp, cho rằng Đông Cung có thể thành công nên vội vàng phủi sạch quan hệ với người, hôm sau biết được Hầu gia đã khống chế triều đình thì ai ai cũng xám xịt như cà tím dính sương, biểu cảm trên mặt phong phú lắm.”

“Mấy ngày người không ở đây cũng chỉ có đại tiểu thư ngày ngày đến hỏi thăm, trong lòng nàng ấy khổ sở lắm, hối hận vì đêm đó không cùng người xông ra ngoài, người vừa trở về phủ là lão nô sai người đi thông báo cho nàng ấy một tiếng để nàng ấy yên tâm, đại tiểu thư lại nói không có mặt mũi đến gặp người.”

Thẩm Dao vẩy cho bọt nước trượt xuống theo cánh tay, bật cười nói: “Nó đi theo ta thì sẽ gây cản trở cho ta, ta không thèm đâu.”

Trong lòng nàng không hề cảm thấy khổ sở, trái lại như trút được gánh nặng, nói đến cùng người Tạ gia không có tình cảm với nàng, nàng cũng vậy, lần này thấy rõ bộ mặt thật của Tạ gia, sau này cũng không cần nhớ thương gì nữa, cả người trở nên thoải mái cũng không tệ.

Nàng đã lập được công, Hoàng đế phong cho nàng làm Chu Quốc phu nhân nhất phẩm, nhận bổng lộc của triều đình, là sự vinh quang chưa bao giờ có, nàng vô cùng hài lòng, sau này cứ cùng Tạ Khâm sống thật tốt.

Trên mặt Thẩm Dao mang nụ cười khát khao.

Tắm nửa canh giờ, cuối cùng trong ngoài đều đã sạch sẽ, nàng thoải mái đi đến gian ngoài, Lê ma ma đang dọn dẹp phòng tắm, Hạnh Nhi rót một chén trà cho nàng: “Phu nhân, Hầu gia tiếp khách ở thư phòng, bảo người đợi thêm một chút, lát nữa sẽ cùng đến Diên Linh Đường dùng bữa.”

Lúc vừa vào phủ, lão thái thái đã gửi lời nói tối nay cả nhà dùng bữa ở Diên Linh Đường, bây giờ mấy chi khác đều đã đến đông đủ, chỉ chờ phu thê họ thôi.

Thẩm Dao vừa đợi Tạ Khâm vừa ngồi sau bàn trang điểm, gọi Hạnh Nhi tới: “Mấy ngày nay Bích Vân vất vả rồi, để em ấy nghỉ ngơi một chút, lát nữa em đi với ta lên nhà trên, mau trang điểm cho ta đi…”

Sau khi trải qua cung biến, tâm thái của Thẩm Dao càng ngày càng thoải mái, nàng quyết tâm sống tốt mỗi một ngày sau này, bây giờ không cần đến tính tình nhịn ăn nhịn mặc như trước nữa, cái đống ngân phiếu dùng không hết kia của Tạ Khâm, nàng không tiêu thì để lại cho tiểu thiếp tiêu hay sao?

Thẩm Dao vung tay lên: “Đôi vòng ngọc phỉ thúy kia của ta để ở đâu rồi?”

“Lấy hết hộp trang sức trong ngăn tủ ra…”

Lê ma ma đứng ở cửa ra vào nghe thấy thì gọi năm tiểu nha hoàn qua giúp đỡ, tráp hương rực rỡ muôn màu bày ra trước mặt, đủ loại trang sức tươi đẹp được nâng trong lòng bàn tay chờ Thẩm Dao chọn.

Lúc Thẩm Dao bận trang điểm, Tạ Khâm ở thư phòng nghênh đón một vị khách không mời mà tới.

Người tới để râu quai nón, mặc một bộ võ phục bình thường, liếc mắt nhìn thì thấy chẳng đáng chú ý, đâu có ngờ hắn là Tả Đô đốc Vương Bá Dung tiếng tăm lừng lẫy. Ngày mai là giao thừa, hôm nay triều đình cho nghỉ, hắn biết được Tạ Khâm đã về phủ nên theo đuôi mà tới.

Tạ Khâm ngồi sau bàn đẩy chén trà đến trước mặt hắn: “Sao ngươi lại tới đây?” Đáy mắt chứa sự ghét bỏ.

Vương Bá Dung cười hì hì nhận lấy chén trà, tự mình uống mấy ngụm: “Ta đây không phải đang bất bình thay ngươi, cố ý tới thăm ngươi sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của Tạ Khâm tức giận: “Ngươi không biết mấy chữ tránh hiềm nghi viết thế nào à?”

“Hì hì hì.” Vương Bá Dung gỡ hàm râu ra: “Yên tâm đi, thân thủ ta thế nào chứ, có thể để người ta nhìn thấy à?”

“Thái tử còn nhỏ, mới có mười tuổi mà vội lập Thái tử phi gì chứ, trong mắt ta, Thái tử phi nên là con gái của ngươi. Bệ hạ làm như thế rõ ràng là đang đề phòng ngươi mà.”

Tạ Khâm không những không cảm kích, trái lại còn cảm thấy Vương Bá Dung hơi hồ đồ:

“Bệ hạ làm như thế mới thật sự là bảo vệ ta đó, đầu tiên ta là Thủ phụ, nếu là nhạc phụ của Thái tử, ngươi nói xem trong triều sẽ nghĩ ta thế nào, sợ là sẽ lo lắng giang sơn này sửa lại thành họ Tạ mất, nói thật cho ngươi biết, lập cháu gái của Trịnh Ngọc An làm Thái tử phi là chủ ý của ta.”

Vương Bá Dung trợn tròn hai mắt: “Ngươi tạo đối thủ cho bản thân mình làm gì vậy?”

Tạ Khâm đỡ chén trà, cạn lời nhìn hắn: “Cái này gọi là trí tuệ, qua cầu thì rút ván, có đối thủ thì mới có đất cho ta dụng võ, hay bảo ngươi đọc sách sử, ngươi đọc đến đâu rồi? Từ xưa đến nay, ngoại thích lớn thế sẽ có hậu quả gì, ngươi không nhìn thấy hả? Bây giờ Thái tử kính ta là thầy, nói gì nghe nấy, đợi đến khi hắn tự mình chấp chính thì ta chính là cây đinh trong mắt mà hắn muốn loại bỏ đầu tiên, ta cần gì phải làm nhạc phụ của hắn khiến hắn nghi ngại, bây giờ có Trịnh Các lão và ngươi ngăn được ta, triều thần yên tâm, thiên tử yên tâm, không phải tất cả đều vui à?”

Hơn nữa, bây giờ chàng cũng không có con gái hứa gả, dù có cũng không nỡ.

Vương Bá Dung vội vàng xua tay: “Ta không phải đến để ngăn cản ngươi, ta đến để giúp ngươi đó, nếu không phải lúc trước có ngươi thì mẹ con ta đã bị chó sói ăn thịt rồi, ta mãi mãi không quên ân tình đó đâu.”

“Không có ngươi thì không biết thất Hoàng tử đang còn ở nơi nào, tương lai nếu như hắn vong ân phụ nghĩa, ta sẽ là người đầu tiên chém hắn.”

Tạ Khâm lạnh mặt đặt chén trà xuống: “Ngươi lại quên lời ta nói hôm trước rồi à?”

“Chưa quên chưa quên…” Vương Bá Dung sợ khiến Tạ Khâm tức giận, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, vắt hết óc bắt đầu thuật lại lời Tạ Khâm nói:

“Ta nhớ mà, một, trên triều đình không thể chỉ nghe theo lệnh của ngươi, hai, trong năm việc thì luôn phải chọn ra hai ba việc đối đầu với ngươi…”

Tạ Khâm nhìn Vương Bá Dung ngoan ngoãn nghe lời, thật sự khó có thể tưởng tượng được người này trên chiến trường mạnh mẽ vô song, được xưng là một chiến thần.

Đợi đến khi Vương Bá Dung không dễ gì mới đếm ngón tay đọc xong, ngước mắt lên lại không còn thấy bóng dáng Tạ Khâm đâu nữa.

Tạ Khâm bắt gặp một đại mỹ nhân ở cửa Cố Ngâm Đường.

Hoa rụng bay lả tả, tiểu mỹ nhân khoác một chiếc áo choàng màu ráng chiều hoa văn phù dung, bên trong là một bộ bối tử dày cân vạt thêu hoa văn uyên ương đỏ, bên dưới là váy dài màu đỏ lựu, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp vùi trong lớp lông nhung, nàng nâng mặt trốn sau cửa tròn, nhô ra nửa người hướng về phía chàng, đôi mắt quyến rũ long lanh:

“Ồ, vị gia này đi nhầm chỗ rồi, nơi này là Bồng Lai tiên cung.”

Tạ Khâm cười: “Đâu có đi nhầm, ta đến đón tiểu tiên nữ ra ngoài du ngoạn.”

Chàng vươn tay về phía Thẩm Dao.

Thẩm Dao không ngờ rằng chàng sẽ phối hợp diễn kịch với nàng, cười như đóa hoa, nàng đưa tay vỗ vào lòng bàn tay chàng, Tạ Khâm sừng sững bất động, lại nhân cơ hội bắt lấy mềm mại trắng nõn đó, đỡ vòng eo nhỏ, ôm ngang cả người nàng lên.

Thẩm Dao bị ép ôm cổ chàng, đôi mắt hạnh trợn tròn: “Chàng làm gì vậy? Mau thả ta xuống.”

Tạ Khâm ôm nàng thong thả bước lên hành lang, đi về phía Diên Linh Đường, vẻ mặt không thay đổi:

“Tiên nữ sao có thể tự đi được? Tự đi thì có thể gọi là tiên nữ sao?”

Thẩm Dao mím môi cười, sau đó kiêu ngạo ừ một tiếng: “Có bản lĩnh thì sau này chàng đừng để ta động chân nữa.”

Lời này có chút ý nghĩa khác, Tạ Khâm rũ mắt nhìn nàng, sau đó nói: “Tuân lệnh.”

Thẩm Dao đặt cằm lên vai chàng, trộm lười một lúc.

Mắt thấy sắp ra khỏi địa bàn của chi sáu, khuôn mặt Thẩm Dao nóng lên, cố gắng đẩy chàng: “Ôi chao, hay là chàng thả ta xuống đi, chúng ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối, bị người ta nhìn thấy thì không tốt đâu.”

Tạ Khâm lại ôm nàng vào lòng chặt thêm một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mái hiên của Diên Linh Đường ở xa xa, giọng điệu nhạt như mây khói:

“Chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn ai làm vướng mắt nàng đâu.”

“Nàng chính là tiểu tiên nữ duy nhất của toàn bộ Tạ phủ.”