*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tốn khoảng nửa canh giờ, Tạ Khâm vẽ xong phần của chàng, là hai bức tranh sơn thủy xanh biếc với phong cách đồng đều, chàng không thích phong cách vẽ nhẹ nhàng giàu hàm ý thế này, chỉ vì Thẩm Dao thích nên chàng mới vẽ.

Thẩm Dao nâng lấy khen tấm tắc, không chịu buông tay:

“Ta sẽ cắt hai mặt lụa này ra, sau đó làm thành mặt quạt, dùng ngà voi khảm lên…”

Còn chưa dứt lời, tranh đã bị Tạ Khâm cướp lấy, sau đó chàng bày ra trên bàn dài: “Nào, đến lượt nàng rồi.”

Chàng nhường chỗ để Thẩm Dao vẽ hai mặt còn lại.

Thẩm Dao cong khóe môi lên rất cao, đồng ý vô cùng thoải mái, lúc thật sự phải hạ bút thì vẫn rất do dự, nàng ngậm bút lông nhàn rỗi nhìn Tạ Khâm, đôi mắt đen to đẹp lúng liếng nhìn tới nhìn lui cơ thể đẹp đẽ đang ngồi trên ghế bành, không chịu hạ bút.

Tạ Khâm bị nàng nhìn đến mức trong lòng nóng hổi:

“Rốt cuộc nàng muốn thế nào?” Giọng điệu như cầu xin trong sự bất lực.

Thẩm Dao cắn bút lông sói, miệng thổi hơi, thổi cho cây bút lông sói chưa chấm mực kia vang tiếng vù vù, dáng vẻ nhẹ như mây khói, tính tình đó cực giống một thiếu niên đang huýt sáo trong núi rừng, Tạ Khâm nhớ đến cảnh tượng lần đầu gặp nàng vào năm đó ở Đàm Châu.

Một bộ vũ y trắng như tuyết, đầu đội mịch ly [1] màu trắng, gió núi gào thét, mịch ly tung bay, khiến nàng nổi bật như tiên nữ trong trẻo, thế nhưng trên khuôn mặt lại mang theo chút tùy ý mệt mỏi, ánh sáng chập chờn, chỉ cần nàng huýt sáo, có lẽ ai cũng sẽ bị nàng quyến rũ mất.

[1] Mịch ly (幂篱): Một loại mũ có màn.

undefined

Tính tình Tạ Khâm từ nhỏ đã nghiêm cẩn, đứng đắn lạnh lùng, ai ai cũng nói chàng nhất định sẽ tìm một tiểu thư đoan trang dịu dàng làm thê tử, nhưng chàng lại yêu nàng, yêu sự trắng trợn không kiêng dè của nàng, yêu dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc của nàng, yêu từng chút hèn mọn không đáng nhắc đến bên dưới vẻ ngoài khoa trương của nàng.

Từ sau khi được nàng cứu ở Đàm Châu, người này đã luôn được cất giấu nơi đáy lòng chàng, mỗi lần mẫu thân giục chàng thành thân, nhắc đến những danh môn khuê tú ở Kinh thành với chàng, chàng không hề thấy hào hứng, lúc đó chưa phát hiện ra, bây giờ nghĩ kỹ lại, có lẽ vì không có ai có dáng vẻ như nàng.

Lúc nhỏ không biết cảm giác của tình yêu.

Khi chàng đang ngẩn ngơ thì Thẩm Dao mở miệng:

“Chàng giúp ta vẽ thêm hai mặt quạt đi, ta sẽ đồng ý với chàng.”

Tạ Khâm không nói hai lời mà ngồi xuống, lúc này chàng càng thêm cẩn thận, lấy ra lụa Giang Tô tốt nhất, phong cách vẽ càng thêm xinh đẹp tinh tế, trên lớp mực đậm phủ màu xanh thẳm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Thẩm Dao khó có thể tưởng tượng được non nước xanh biếc tinh xảo đó được tạo ra dưới bàn tay của Tạ Khâm.

Tạ Khâm thấy nàng nhìn mình chằm chằm không dời mắt thì thúc giục: “Đừng lề mề nữa, nhanh vẽ đi.”

Thẩm Dao lại ngồi xuống, chấm bút lông sói vào mực rồi bắt đầu vẽ tranh, nàng vẽ không ra được trình độ như Tạ Khâm, cũng không cần phải học đòi theo một cách vụng về, nàng vẽ dựa theo tranh tết mà nàng vẽ giỏi nhất, đợi đến khi vẽ xong, nàng cắn đầu bút cẩn thận liếc trộm Tạ Khâm một cái.

Trong mắt đan xen vẻ đắc ý khi đùa dai cùng với sự thấp thỏm khi lo lắng bị Tạ Khâm giận.

Tạ Khâm vẽ rất chậm nhưng thỉnh thoảng cũng liếc nhìn nàng, hai người nhìn nhau, Tạ Khâm nhận ra sự sợ hãi trong mắt Thẩm Dao, rất giống một học trò vừa làm xong bài tập đang chờ thầy đến kiểm tra, trông còn có chút chột dạ.

Tạ Khâm cười, ánh mắt chuyển sang tranh vẽ, màu đỏ đậm đập vào mắt chàng, khiến chàng phải nhắm nghiền hai mắt.

Lại nhìn lần thứ hai, trong tranh tết là hai đứa trẻ xinh xắn trắng trẻo đang ôm tú cầu trong lòng chơi đùa.

Nghiên cứu kỹ thì người vẽ thật sự không tệ, chỉ là có sự tương phản quá lớn so với trình độ vẽ của chàng.

Tạ Khâm nhìn bức tranh không đành lòng nhìn thẳng kia, trong lòng tràn ra cảm giác yêu thích và cưng chiều.

Lần đầu tiên Thẩm Dao thấy chàng cười thoải mái như thế, tâm trạng được bộc lộ ra như thế, nàng chẹp miệng:

“Không phải đã nói vẽ gì cũng được sao, chàng còn cười cái gì.”

“Không có, vẽ tốt lắm.” Chàng thật sự cưới được một bảo bối hiếm có rồi: “Ta vô cùng thích.”

Thẩm Dao thử tưởng tượng, nếu như làm thành đèn lồng, một mặt là tranh sơn thủy phong cách nhẹ nhàng đầy hàm ý, chuyển qua bên kia là tranh tết màu đỏ vui tươi, việc đó sẽ rất kích thích thị giác, vừa nghĩ đến thôi mà bản thân mình đã vui vẻ, tràn đầy phấn khởi vẽ bức thứ hai.

Sau khi Thẩm Dao vẽ xong, Tạ Khâm vẫn đang còn vẽ bức thứ hai, Thẩm Dao chờ mặt lụa được hong khô rồi lại lồng lên đèn lồng, nàng tay chân nhanh nhẹn, nhoáng cái là đã làm xong đèn lồng lụa Giang Tô bốn mặt, Bình Lăng đã sớm đưa đến một ít đồ trang trí đèn lồng, đợi đến lúc Tạ Khâm vẽ xong thì nàng đã làm xong tua rua và cán cầm đèn tương ứng.

Nàng xách đèn hoa lên, tiện tay khều, đèn xoay vù vù, đỏ xanh đan xen, nhiều màu sặc sỡ, trông rất đẹp mắt.

Thẩm Dao nói khoác mà không biết ngượng: “Bình Lăng, treo nó trong phòng chính đi!”

Tạ Khâm vẽ mặt quạt xong thì để sang một bên, dắt Thẩm Dao ra ngoài.

Đã gần đến giờ Tý, bên ngoài tường là ca nhạc huyên náo, chỗ tường thành tựa như có pháo hoa nở rộ, Thẩm Dao nhảy lên nhìn quanh, Tạ Khâm dẫn nàng leo lên nóc nhà, hai người đứng ở trên đỉnh mái hiên tránh gió, hoàng cung ở xa xa cao lớn nguy nga, đèn đuốc sáng trưng tạo ra đủ loại quang ảnh trên tường cung, pháo hoa đan xen không hẹn mà cùng bay lên bầu trời từ bốn phía, nối liền ánh đèn nhà nhà thành một mảng, nơi phố lớn ngõ nhỏ là đèn hoa rực rỡ, tranh nhau tỏa sáng.

Cho dù hôm qua là cảnh gió tanh mưa máu, nhưng khi đón năm mới thì luôn mang theo sự chờ mong, ai ai cũng trở thành tín đồ thành kính nhất trước thềm năm mới.

Ngay cả Tạ Khâm nhìn thấy pháo hoa ngũ sắc sặc sỡ cũng không nhịn được mà khao khát, mong muốn cô nương của chàng sẽ sống bình an suôn sẻ cả đời.

“Tứ Tứ, Tứ Tứ…” Chàng lẩm bẩm gọi tên nàng, Thẩm Dao xoay người ngã vào lòng chàng.

Thời điểm pháo trúc nổ tiếng ồn ào nhất, hai người quay về Cố Ngâm Đường, Thẩm Dao súc miệng rửa mặt rồi leo lên giường bạt bộ trước, thủ thế chờ đợi.

Tạ Khâm thì lại nghiêm túc lau chùi tắm rửa một phen, thay quần áo ngủ dễ chịu, trong phòng đốt địa long, ấm áp thoải mái, đêm giao thừa có tập tục đốt đèn, bên ngoài phòng là đèn đuốc sáng trưng, đèn ở phòng trong đều đã được dời ra ngoài, rèm châu ngăn cản ánh sáng tươi đẹp ở bên ngoài.

Tạ Khâm nằm lên giường.

Tiểu mỹ nhân nghiêng người chống cằm nhìn chàng, một nửa tư thái lả lướt lộ ra khỏi chăn, núi non phập phồng, ánh mắt vừa sáng vừa mềm mại, giống như mật ngọt chảy xuống.

Tạ Khâm ung dung thản nhiên nằm thẳng ở mép ngoài của giường, không nhìn nàng mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Dao không hề buồn bực, duỗi ngón tay út thon dài trắng trẻo móc vào thắt lưng chàng: “Tạ đại nhân, giao thừa đoàn viên, chúng ta không làm chút gì đó thì hình như không hợp với tình cảnh lắm.”

Giọng điệu Tạ Khâm dứt khoát: “Mệt rồi, nghỉ ngơi một lúc, hơn nữa buông thả sẽ làm tổn hại đến thân thể.”

Rõ ràng là lúc sáng mới làm mà buổi tối lại làm nữa, chàng sợ cơ thể nàng không chịu nổi.

Thẩm Dao di chuyển về phía chàng mấy tấc, giọng điệu nửa là bàn bạc, nửa là mê hoặc: “Không làm cũng được, vậy thì chúng ta nói chuyện đi.”

Tạ Khâm cũng không thể không đồng ý với nàng được, bèn nghiêng người quay mặt về phía nàng, hai người cách nhau một khoảng bằng hai nắm tay, ánh mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quýt.

Tạ Khâm nhìn nàng một lúc, khuôn mặt nàng mềm mại, quyến rũ động lòng người, lo lắng mình không kiềm chế được, chàng vội vàng dời sự chú ý, hỏi: “Nói gì đây?”

Thẩm Dao cười tủm tỉm: “Còn nhớ đêm động phòng đó, hai chúng ta đối phó với Thái tử không?”

Vừa nói xong lời này, sắc mặt Tạ Khâm lập tức thay đổi.

Quả nhiên, tiểu hồ ly này không chịu buông tha cho chàng.

Vẻ mặt chàng thoáng chốc lại như bình thường, ra vẻ thản nhiên: “Không nhớ rõ lắm.”

Thẩm Dao lại biết chàng đang giả vờ, ngón tay nhỏ nhắn quấn lấy thắt lưng, chọc vào bụng dưới của chàng:

“Giọng của ta lúc đó có hay không?”

Tạ Khâm: “...” Chàng thầm hít một hơi, ổn định lại tinh thần: “Không chú ý lắm, dù sao lúc đó chúng ta cũng là phu thê giả.”

Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Dao trừng lên, lúc này cơ thể lăn một vòng nhảy lên người chàng, đè hai cổ tay của chàng lại rồi áp lên phía trên chàng, trong lúc không hay không biết, một đoạn tơ lụa quấn lấy cổ tay chàng, treo trên móc bạc đã được chuẩn bị trước, nàng không dùng sức nên Tạ Khâm không nhận ra, chỉ cần nàng kéo một cái, dây lụa đó sẽ trói cổ tay chàng lại, làm chàng không thể động đậy được.

Thẩm Dao duy trì tư thế hổ vồ áp trên người chàng, ánh mắt ranh mãnh như một con tiểu hồ ly dụ dỗ người khác:

“Phu thê giả thì không có nhận xét gì sao?”

Vừa quyến rũ chàng vừa cong chân ngọc trắng trẻo lên đè vào trượt xuống từ bên chân chàng, ngón chân vuốt ve kinh mạch của chàng qua lớp đồ ngủ mỏng manh, với không tới thì ép chàng co đầu gối lên, chân ngọc mềm mại giẫm lên mu bàn chân của chàng, ánh mắt Tạ Khâm bị nàng che khuất hoàn toàn không nhìn thấy nàng đang làm gì, lại biết được nàng không có ý tốt.

Thẩm Dao lồng dây lụa vào chân chàng, ngón chân móc vào nút thắt.

Cổ họng Tạ Khâm hơi khàn, ánh mắt dịch chuyển khỏi người nàng, chàng vẫn còn giãy giụa:

“Giọng rất hay.”

“Hay cỡ nào?”

Khóe môi Tạ Khâm co rút, lồng ngực nghèn nghẹn bật ra một tiếng cười, chàng bất đắc dĩ nói: “Thẩm Dao, nàng nghỉ ngơi một chút được không?”

Thẩm Dao trừng mắt liếc chàng một cái: “Đêm đó ta thấy chàng chẳng động đậy tí nào nên rất tò mò, cho dù lúc đó chàng không thích ta cũng không thể không có chút phản ứng nào được, Tạ Khâm, chàng nói thật đi, lúc đó chàng thật sự không có suy nghĩ gì sao?”

Miệng thì hỏi đến lúc đó, nhưng thật ra lại đang hỏi lúc này.

Tiểu yêu tinh này!

Dù sao Tạ Khâm cũng cần thể diện, chàng tránh nặng tìm nhẹ: “Tứ Tứ, lúc đó ta không phải không thích nàng, ta vẫn luôn thích nàng.”

Thẩm Dao bắt được điểm sơ hở của chàng: “Vậy là chàng đang thừa nhận chàng cũng muốn à?”

Lời này rõ ràng là dụ dỗ chàng.

Tạ Khâm hơi dừng lại, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ, trên trán toát ra một tầng mồ hôi, đợi chàng đưa tay lau mồ hôi, Thẩm Dao nhanh chóng kéo nút thắt, cổ tay cổ chân của Tạ Khâm cứ như vậy mà bị trói lại, ánh mắt chàng sắc bén nhìn Thẩm Dao, Thẩm Dao đắc ý nhìn bằng đôi mắt xinh đẹp:

“Đêm nay chàng là cá, ta là dao thớt.”

Sau đó hai chân đạp lên đầu gối chàng, đè chàng lại.

Tạ Khâm tức giận đến mức bật cười: “Đời này cũng chỉ có nàng có thể trói buộc ta thôi.”

Thẩm Dao thanh tú động lòng người xích lại gần chàng: “Vậy chàng thích không?”

Tạ Khâm không biết thích mà nàng nói là đang chỉ điều gì, là thích người hay thích tình cảnh này, chàng không dám tùy tiện gật đầu.

“Nàng thích là được.”

Sau đó vừa nghiêm chỉnh vừa nhàn nhã nhìn nàng, chờ nàng hành động tiếp.

Thủ phụ chính là Thủ phụ, một ánh mắt thôi đã nắm giữ thế chủ động.

Ngay sau đó đến lượt Thẩm Dao gặp khó khăn.

Nàng dồn sức va chạm thì va chạm, nhưng lại chẳng có được bao nhiêu bản lĩnh thật sự.

Trong mắt Tạ Khâm viết rõ ràng mấy chữ “Tiếp tục đi”.

Thẩm Dao không biết bắt đầu từ đâu, suy nghĩ một lúc rồi quyết định dùng bất biến đối phó với vạn biến, nằm sấp trên người chàng không lên tiếng.

Tạ Khâm cũng thuận theo nàng.

Hai người giằng co một lúc, lại quay về chủ đề vào đêm động phòng, Thẩm Dao tủi thân:

“Lúc đó sắc mặt chàng thối lắm, ta nhìn thấy chàng mà vô cùng sợ hãi.”

“Có sao?” Tạ Khâm thật sự không còn nhớ chàng từng nhăn mặt với nàng lúc nào:

“Ngồi trên ghế không nhúc nhích giống như núi đá vậy, lúc kêu ta còn nghĩ, may mà là phu thê giả, nếu như bảo ta ngày ngày đối diện với người như thế, ta sợ là sẽ tổn thọ mười năm mất.”

Tạ Khâm: “...”

Để chứng minh chàng không phải là tảng đá, nàng cũng sẽ không tổn thọ mười năm, Tạ Khâm thừa nhận nói:

“Ta cũng không điềm tĩnh như nàng nhìn thấy đâu, lúc quyết tâm cưới nàng, ta muốn cùng nàng làm phu thê thật.”

“Nàng không chịu, ta thấy thất vọng, cũng thấy mất mát.”

Chỉ là con người chàng luôn kiềm chế tâm tình, ngay cả bản thân chàng cũng chưa từng phát hiện ra.

Ánh mắt Thẩm Dao lập tức phát sáng, trái tim nóng lên, nóng đầu nói:

“Tạ Khâm, Tạ Thanh Chấp, chàng biết ta thật sự muốn vẽ gì không?”

“Chính là dáng vẻ của chàng vào giờ phút này.”

Cổ họng Tạ Khâm dính chặt, ánh mắt phức tạp.

Chàng quả thật đã cưới được một nữ thổ phỉ.

Chăm chú liếc nhìn một lúc, chàng xấu hổ phối hợp với nàng nói:

“Cũng không cần phải dùng bút vẽ…”

Chàng còn chưa nói câu tiếp theo, Thẩm Dao đã hiểu được.

Đây có lẽ là câu nói phóng túng nhất trong đời này của chàng, sự dịu dàng và tùy ý không nhiều trong đời này cũng đã dành cho nàng.

Thẩm Dao làm theo.

Bắt đầu hôn từ giữa trán chàng, không buông tha một phân một tấc nào.

Dùng môi phác họa ra đường nét của chàng, lại tiếp nhận tất cả mọi thứ của chàng.

Hoa mai ở góc tường lặng lẽ phá vỡ lớp băng, gió lạnh lướt qua, cánh hoa rung động, đốm lửa đầy trời bay lả tả xuống, xanh đỏ bay múa, ngoài cửa sổ là sự náo động đầy trời che lấp tất cả mọi thứ trong màn, trên người Thẩm Dao chỉ còn lại một nửa lớp áo thật mỏng, ướt sũng ôm ấy nơi mềm mại như tuyết, như hoa trắng tán loạn trong gió, mồ hôi chảy xuống thuận theo phần cổ trắng sáng, tấm lưng ngọc lả lướt, tư thái động lòng người, mỗi một tấc xinh đẹp đều hiện ra trước mặt chàng mà không giữ lại chút nào.

Ánh mắt Tạ Khâm cực sâu, chàng mím môi nhìn nàng chăm chú, hàm dưới lưu loát hiện lên sự sắc bén, như dây cung kéo căng.

Không biết qua bao lâu, ánh mắt Thẩm Dao yếu ớt ỉu xìu nheo lại nhìn chàng, chột dạ hỏi:

“Chàng ra chưa?”

Tạ Khâm không rên một tiếng.

Thẩm Dao biết ngay là chàng chưa ra, cuống đến độ muốn khóc, nhưng đây là chuyện mình làm ra, chỉ có như vậy thì mới có thể không bị Tạ Khâm khống chế, không để Tạ Khâm ra ở bên ngoài, nàng cắn răng tiếp tục.

Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của chàng, trong lòng Thẩm Dao đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ như mình bị gài bẫy vậy.