Tạ Khâm đi đến bên giường khung, tiện tay vén màn đỏ lên, áo vải dệt của Thẩm Dao hơi hở ra, để lộ một tấm lưng ngọc trắng trẻo, đường nét bả vai mảnh khảnh đầy đặn giống như ngọc dương chi tuyệt hảo dưới ánh đèn vàng, vẻ sáng bóng chảy dọc tươi đẹp lại mỹ lệ.

Tạ Khâm không lên giường, chỉ nhạt giọng hỏi: “Nàng còn bất mãn chỗ nào nữa thì đều có thể nói ra.”

Chàng không quen suy đoán lòng dạ nữ tử, bình thường ở trong triều bị lôi kéo khắp nơi đã đủ hao tổn tâm trí sức lực, nếu như ở nhà còn có một người phụ nữ chờ chàng dỗ dành… Tạ Khâm không muốn nghĩ tiếp, thấy Thẩm Dao xoay nửa người qua, chàng dứt khoát ngồi lên giường, đặt tay lên đầu gối, mặt mày nhàn nhạt nhìn Thẩm Dao, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người cố tình gây sự.

Đổi lại là người khác, e rằng chàng sẽ không liếc nhìn lấy một cái, nhưng Thẩm Dao là thê tử của chàng.

Ngoài cửa sổ tựa như có mưa tí tách hắt vào, trên đôi môi đầy đặn của Thẩm Dao như che kín một tầng ánh sáng, nàng kiêu ngạo nhìn Tạ Khâm:

“Lục gia cảm thấy ta đang cáu kỉnh à? Xin hỏi lục gia, tại sao chuyện ngày hôm nay lại xảy ra?”

Vẻ mặt Tạ Khâm cứng lại, dù sao chàng cũng lăn lộn trên quan trường, chẳng mấy chốc đã hiểu được ý của Thẩm Dao, hạ nhân và người của các chi dám coi thường Thẩm Dao như thế là vì chàng không quá để tâm đến thê tử.

Chàng lộ ra vẻ xấu hổ: “Là do ta sơ sót.”

Một nữ chủ nhân muốn quản lý nhà cửa thật tốt thì một là phải nắm giữ kinh tế, hai là phải nắm giữ nhân sự, Tạ Khâm thân làm Thủ phụ đương triều hiểu rất rõ, chàng lập tức nói:

“Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho người mang toàn bộ sổ sách chi tiêu, danh sách nhân sự và chìa khóa phòng kho của chi sáu giao cho nàng.”

Thẩm Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn làm chỉ huy mà không có cấp dưới, dù sao cũng phải sống lâu dài, cái gì nên có thì đều không thể thiếu, may mà Tạ Khâm hiểu lý lẽ.

Lúc này Thẩm Dao nhẹ nhàng dựa vào người chàng, đưa mình vào trong lòng chàng:

“Đa tạ lục gia.”

Đàn ông mà, cũng phải cho chàng chút ngon ngọt chứ.

Năm đó mẫu thân nắm bắt phụ thân sít sao, Thẩm Dao nhìn thấy hết.

Hai người chưa bao giờ dựa sát vào nhau đến vậy, Tạ Khâm cảm thấy hơi kinh ngạc đối với cơ thể mềm mại chợt đến gần, có điều chàng cũng chỉ do dự trong phút chốc rồi đưa tay ôm nàng:

“Ta bận quá, sau này có chuyện gì cứ nói với ta, ta đều sẽ đồng ý với nàng.”

Thẩm Dao âm thầm chẹp miệng, nếu như người đàn ông để tâm đến người phụ nữ thì sẽ gọi đến là đến, nhớ ngày đó phụ thân nàng vì làm một món canh cá lóc cho mẫu thân nàng mà một thư sinh áo trắng lại kéo ống quần lên, trèo đèo lội suối vào rừng bắt cá, làm việc mà mình không giỏi nhất.

Trong lòng Tạ Khâm không có nàng, đương nhiên chuyện gì cũng chờ nàng chủ động.

Không sao hết, chẳng phải nàng cũng gặp dịp thì chơi sao? Phu thê mà, sống tốt thì tình cảm kéo dài, sống không tốt thì tôn trọng nhau như khách, chẳng có gì to tát cả.

Người đẹp mềm mại ở trong lòng, Tạ Khâm cũng không hề ngoại lệ, lồng ngực dần nóng lên, ánh mắt liếc nhìn đầu vai nàng, kéo chiếc áo vải dệt lên bao bọc cả người nàng kín mít, Thẩm Dao không hề an phận, cứ muốn duỗi cánh tay ngọc ra quấn lấy cổ chàng, bộ ngực đầy đặn mềm mại áp vào ngực chàng, Tạ Khâm cười, tiểu cô nương này được chiều quen rồi là sẽ cáu kỉnh.

Chàng đá giày vải đi, ôm nàng đè xuống.

Qua đêm nay, Tạ Khâm phát hiện ra Thẩm Dao chỉ đoan trang ngoài mặt. Mà Thẩm Dao cũng nhận ra, Tạ Khâm không phải kiểu trong sạch không thiên vị không gần nữ sắc như bên ngoài lan truyền, khi trở nên hung ác lên thì cũng nhiều kiểu lắm.

Có điều những kiểu này cũng chỉ giới hạn trên giường, giới hạn ở việc chàng phát tiết dục vọng.

Sáng sớm hôm sau đẩy cửa sổ ra, chim hót hoa nở, líu ra líu ríu. Đêm qua đã có một cơn mưa, cỏ cây sum suê, mùa hè cũng tới mà không hẹn trước.

Thẩm Dao uể oải ở trên giường duỗi eo, ngay cả xương cốt cũng mềm nhũn, tối hôm qua nàng và Tạ Khâm cảm nhận được sự sung sướng chưa từng có, nàng nổi tính khí nói muốn ăn gà bọc lá sen ở đầu phố, Tạ Khâm cũng đồng ý mang về cho nàng.

Đây là do ngủ rồi trở nên ăn ý luôn.

Đợi dùng bữa sáng xong, Bình Lăng mang theo một người vào Cố Ngâm Đường, giao hết mấy cái hộp gấm mà Tạ Khâm dặn dò cho Thẩm Dao, Thẩm Dao không cần nhìn cũng biết là gì, nàng phát hiện ra từ sau khi phòng kho và sổ sách chi tiêu nhân sự được giao cho nàng, ánh mắt hạ nhân nhìn nàng đều khác đi, mang theo vài phần kính sợ.

Đến buổi trưa, hai rương đồ mà đêm qua Hoàng đế ban thưởng đều được trả về cho chủ.

Lê ma ma lo lắng nhìn Thẩm Dao, hành động lần này của nàng không khác gì hoàn toàn đắc tội với ba chi còn lại.

Thẩm Dao lười biếng ngồi trên giường La Hán, vuốt ve từng món đồ, nàng sợ đắc tội với người khác à? Trượng phu của nàng là Thủ phụ đương triều, đáng lẽ bọn họ phải đến nịnh bợ nàng, nếu như nàng cứ hạ thấp mình thì mới là không xem trọng bản thân.

Thẩm Dao chọn mấy món đồ mình thích, lại cố ý chọn ra vài cuộn tơ lụa tặng cho lão thái thái, số còn lại thì cất hết, nàng tự mình đến phòng kho kiểm tra, Bình Lăng ở bên cạnh hầu hạ không biết thế nào lại nhắc một câu, nói rằng đêm qua Tạ Khâm đến Quốc Tử Giám.

Lúc này Thẩm Dao mới nhớ ra chuyện chính, vội hỏi: “Thế nào? Nói chuyện thuận lợi không?”

Bình Lăng cười khổ: “Tiểu cữu gia hoàn toàn không chịu gặp chủ tử của chúng ta, hại chủ tử đợi một khắc đồng hồ.”

Thẩm Dao nghẹn họng trân trối, tên khốn kia còn to gan hơn cả nàng, nàng còn phải vuốt lông xoa dịu, hắn lại xúc phạm người có quyền thế lớn.

Chẳng trách đêm qua khi về trông sắc mặt Tạ Khâm không tốt, thì ra là trước đó đã bị đệ đệ nàng từ chối gặp.

Dù vậy nhưng Tạ Khâm không hề nhắc đến một lời, có thể thấy được chàng không phải là người bụng dạ hẹp hòi.

Cũng đúng, đại nhân không so đo với tiểu nhân.

Tạ Khâm sẽ không chấp nhặt với đệ đệ.

Tâm trạng Thẩm Dao phức tạp, nàng quyết định làm mấy món sở trường sai người đưa đến nha môn cho Tạ Khâm.

Lần này Thẩm Dao làm đồ mặn nhạt kết hợp, vừa làm một ít món rau thanh đạm, vừa làm hai món ăn mặn sở trường, Tạ Khâm cuối cùng cũng nếm được mùi vị mà mình nhớ mong, lúc buông bát đũa xuống đã dặn dò gã sai vặt:

“Mang một con gà lá sen về cho phu nhân.”

Bản thân chàng không có thời gian quay về, chỉ có thể để gã sai vặt làm thay.

Cũng may là Thẩm Dao không hề nghi ngờ, ăn một cách vô cùng vui vẻ.

Phu thê hai người không dễ gì mới gần gũi được một chút, cũng đã hiểu rõ lẫn nhau, đáng tiếc là trời không thương, Hoài Nam bị lũ lụt, nhấn chìm đồng ruộng ven bờ, ngay cả đường sông cũng tắc nghẽn, Tạ Khâm phụng mệnh rời Kinh chủ trì cứu trợ thiên tai.

Chuyến đi này mất khoảng một tháng.

Thẩm Dao sờ phần bụng dưới không hề có động tĩnh, hai mắt nhìn trời.

Số lần Tạ Khâm trở về quá ít, lại đang ở thời điểm hăm hở thể hiện tài năng, mặc dù chàng yêu thích chuyện đó nhưng vẫn chưa đến mức nhiệt tình, chỉ khổ cho Thẩm Dao thường cô đơn gối chiếc.

Lão thái thái cũng vội, thấy Thẩm Dao cả ngày buồn chán thì dứt khoát dặn dò chắt nội Tạ Kinh chơi với Thẩm Dao.

Trong khoảng thời gian này, hai vị Quý phi và Hoàng hậu ở trong hoàng cung thỉnh thoảng triệu kiến Thẩm Dao, phu nhân quan lại trong Kinh thành cũng gửi bái thiếp thăm hỏi, Thẩm Dao bèn dựa vào những việc này để giết thời gian cho qua ngày.

Thật không dễ gì mới chịu đựng được đến đầu tháng Năm, tiết Đoan ngọ sắp đến, Tạ Khâm cuối cùng cũng về.

Thẩm Dao ngồi ở trong phòng nghe Bình Lăng bẩm báo với nàng:

“Gia vào Kinh từ cửa thành phía Tây, dựa theo lộ trình để tính thì bây giờ chắc là đến hoàng cung rồi ạ.”

“Trong cung truyền lời, gia không về dùng bữa tối…”

Thẩm Dao không hứng thú lắm mà lên giường, nửa đêm đang ngủ say thì một cơ thể nóng hổi bao phủ lấy nàng, không nói gì, chỉ tóm lấy nàng làm chuyện đó, Thẩm Dao bị làm cho tức chết, ra sức đẩy chàng, nhưng chàng lại cao lớn như núi, không hề bị rung chuyển.

Hai lần kết thúc, Thẩm Dao mệt mỏi nằm xuống, không còn sức để nói chuyện với chàng, tới khi mở mắt ra thì trời đã sáng choang, đâu còn thấy bóng dáng Tạ Khâm nữa.

Lúc này Thẩm Dao thật sự tức giận rồi, mắng chàng: “Ngày mai chính là tiết Đoan ngọ, dù thế nào thì cũng nên đến Quốc Tử Giám mời đệ đệ ta dùng bữa, nếu như ngài ấy còn không xuất hiện nữa, ta sẽ…”

Ở trước mặt Lê ma ma, hai chữ “Hòa ly” cuối cùng vẫn không được nói ra.

Buổi sáng đi thỉnh an lão thái thái, lão thái thái biết được nhi tử lập công quay về thì vô cùng vui vẻ, lại thấy khuôn mặt Thẩm Dao quyến rũ, vô cùng phong tình thì biết đêm qua chắc chắn phu thê hai người đêm qua đã vuốt ve an ủi nhau, bà hài lòng cười:

“Nó không dễ gì mới về, trong khoảng thời gian này con không cần đến Diên Linh Đường thỉnh an nữa, bảo nó có thời gian rảnh thì ở nhà với con.”

Thẩm Dao âm thầm cười lạnh, con mắt nào của Tạ Khâm cũng không nhìn nàng, nào có thời gian ở bên nàng chứ.

Tạm biệt lão thái thái, Thẩm Dao mang theo Hạnh Nhi hững hờ quay về Cố Ngâm Đường, đi ngang qua một vườn hoa vắng vẻ, nhìn thấy hai người như ngọc đứng dưới đám hoa đinh hương tím, nam tử mặc một bộ trường sam xanh nhạt, dáng vẻ phong thần tuấn lãng, đang hái một cành hoa cài lên tóc nữ tử trẻ tuổi kia.

Nữ tử mặc áo váy hồng phấn, để búi tóc Đọa Mã Kế, hai lúm đồng tiền xinh xắn, người còn yêu kiều hơn hoa.

Thẩm Dao nhận ra đó là ngũ gia và ngũ nãi nãi Thôi thị trong phủ.

Nàng dựa vào cửa sổ chạm trổ không khỏi lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ:

“Em nói xem, vì sao lúc trước lão thái gia cứ phải đính ước ta cho Tạ Khâm chứ, Tạ gia còn nhiều con cháu chưa lập gia đình như vậy, lấy đại một người nào đó ra cũng dịu dàng cẩn thận hơn Tạ Khâm.”

Gió lướt qua, cành hoa rung động rì rào.

Bên ngoài cửa sổ chạm trổ cách một bức tường, Tạ Khâm mặc bộ áo bào đỏ rực đứng thẳng tắp, chân chàng giẫm lên hoa rụng, tay cầm một cây trâm ngọc, đờ đẫn nhìn bức tường trắng kia, đêm qua làm nàng đến phát khóc, trong lòng Tạ Khâm hổ thẹn nên hôm nay cố ý xong việc sớm, sai người đặt một cây trâm đưa tới, dự định nhận lỗi với nàng.

Nào ngờ, thê tử mới cưới của chàng lại nhớ thương người khác.