Sương mù hoàng hôn dần bao phủ, Tạ Khâm một tay đỡ Thẩm Dao hơi say lên xe ngựa, quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên đứng dưới mái hiên ở cổng.

Lưu Đoan nhìn ra được ý nghĩa trong ánh mắt đó của Tạ Khâm, ra hiệu cho Thẩm Triển qua đó.

Lần trước Thẩm Triển đóng cửa không tiếp Tạ Khâm, hôm nay lại không dám làm bộ làm tịch, không tình nguyện mà đi qua.

Hai người đi đến dưới một gốc cây ở đối diện nói chuyện.

Thẩm Triển buông hai tay xuống, nhìn qua Tạ Khâm cao hơn mình nửa cái đầu, ngậm ý cười: “Tỷ phu có lời gì muốn dặn dò?”

Giọng điệu vẫn ngả ngớn thậm chí là khinh thường.

Ánh mắt Tạ Khâm tĩnh lặng cho Phật tổ Như Lai, đang nhìn con khỉ đang cố gắng nhảy ra khỏi lòng bàn tay: “Thẩm Triển, đệ cho rằng những chuyện đệ làm không có ai biết à?”

Thẩm Triển biến sắc: “Huynh phái người theo dõi ta?”

Tạ Khâm không trả lời hắn mà là chất vấn: “Đệ biết vì sao ta không nói cho nàng ấy biết không? Ta sợ nàng ấy buồn, sợ nàng ấy lo lắng, sợ nàng ấy thất vọng về đệ đệ của mình.”

Thẩm Triển mím chặt môi, ngay cả sắc mặt cũng trắng hơn mấy phần, sững sờ không nói.

Tạ Khâm nói tiếp: “Đệ cho rằng đệ mồm mép lém lỉnh nói móc ta vài câu chính là làm chỗ dựa cho tỷ tỷ đệ sao?”

“Nếu như ta thật sự muốn bắt nạt tỷ tỷ của đệ thì đệ có thể làm gì được ta?”

“Huynh dám?” Toàn thân Thẩm Triển kéo căng, hai mắt đỏ bừng như con thú.

Tạ Khâm không hề để trong mắt, giọng điệu thản nhiên bình tĩnh: “Nếu như đệ thật sự muốn làm chỗ dựa cho nàng ấy, trở thành hậu thuẫn của nàng ấy thì phải nghiêm túc học hành, một mai đỗ đạt rồi thì lại từng bước lên cao, tay nắm quyền lực, đợi đến khi người khác đều phải nhìn sắc mặt đệ để làm việc thì đương nhiên sẽ không có ai dám coi thường tỷ tỷ của đệ.”

Tạ Khâm nói xong thì bắt đầu quay lại xe ngựa, bỏ lại một câu: “Sau này mỗi tháng tỷ tỷ của đệ sẽ đưa tiền tháng đến cho đệ đúng giờ.”

Không còn nhiều lời dư thừa nữa.

Thẩm Triển nhìn chiếc xe ngựa càng đi càng xa, đấm một cái vào thân cây, không cam lòng lại uất ức.

Trong xe ngựa, Thẩm Dao với khuôn mặt ửng hồng, hai mắt đỏ bừng hỏi Tạ Khâm: “Ngài nói gì với nó vậy?”

Tạ Khâm sửa lại vạt áo: “Thay nàng dạy dỗ nó.”

Thẩm Dao cười khúc khích, bây giờ mới mở mắt ra liếc nhìn Tạ Khâm, bắt đầu bò vào trong lòng chàng, lẩm bẩm nói: “Lời nó nói ngài đừng để trong lòng, nó chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện thôi.”

Tạ Khâm nhìn thê tử chui vào lòng chàng một cách tự nhiên, trong phòng phức tạp khó tả: “Người dạy nàng cưỡi ngựa, đánh bóng chính là cái người hôm nay đấy à?”

Đôi mắt cười hẹp dài của Thẩm Dao hơi nheo lại, nàng ngửa người dựa vào cánh tay chàng: “Trêu ngài thôi, là đường thúc của ta dạy.”

Tạ Khâm rũ mắt nhìn người trong lòng, trong đôi mắt hạnh quyến rũ đó hiện rõ sự ranh mãnh, Tạ Khâm chậm chạp nhận ra mình đang ghen, lại nghĩ tới việc Thẩm Dao muốn gả cho người khác, chàng khẽ cười giễu một tiếng, không tiếp lời.

Về đến Tạ phủ, Thẩm Dao được nha hoàn đỡ đi đến hậu viện, Tạ Khâm quay về thư phòng, làm việc xong nhìn thoáng qua đồng lậu, đã là giờ Hợi hai khắc. Chàng chống hai tay đỡ trán xoa ấn đường, vào giờ này Thẩm Dao có lẽ đã ngủ rồi, về hậu viện cũng sẽ quấy rầy nàng, Tạ Khâm rất muốn thuyết phục chính mình ở lại thư phòng, trong đầu lại thoáng hiện lên tư thế hiên ngang của Thẩm Dao trên trường ngựa, làm thế nào cũng không xua đi được, sau đó cứ như vậy mà đứng dậy quay về Cố Ngâm Đường.

Đi đến phòng tắm tắm rửa trước, thay áo dài xong thì chậm rãi đi vào phòng trong, trong phòng để đèn, chứng tỏ đã chuẩn bị cho chàng quay về, chàng nhẹ nhàng đi đến bên giường, Thẩm Dao yên tĩnh ngủ ở vị trí của chàng, Tạ Khâm cũng không giận, vén rèm ngồi ở mép giường lẳng lặng nhìn nàng.

Đây có lẽ là đầu tiên chàng nghiêm túc quan sát thê tử của mình.

Ai ai cũng nói nàng đẹp, Tạ Khâm chưa bao giờ để ý đến, nhưng bây giờ nhìn nàng chăm chú như vậy, chàng mới phát hiện ra nàng quả thật đẹp đến chói mắt.

Tướng ngủ của nàng rất tốt, lông mi đen dài khép lại, che đậy sự khoa trương tươi đẹp đó, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, hiện lên màu hồng nhàn nhạt, khuôn mặt tựa như phấn hồng nổi bật trên nền xanh.

Cũng không biết có phải vì tâm linh tương thông hay không, đôi mắt to tròn kia chợt mở ra, mắt đen mông lung như sương che phủ, trong phút chốc cả phòng trở nên sáng rực, nàng kinh ngạc nhìn sang: “Lục gia?”

Giọng nói yêu kiều khi chưa tỉnh táo, Tạ Khâm nghe thấy mà trong lòng ngứa ngáy.

Sắc mặt chàng như thường, nhạt giọng đáp: “Ừm, ngủ dịch vào trong một chút.”

Thẩm Dao chuyển vào trong.

Tạ Khâm thổi tắt đèn rồi quay lại, nằm lên giường.

Một tay duỗi qua ôm lấy eo nàng, Tạ Khâm nhắm mắt lại thật chặt, tóm lấy bàn tay không an phận ném về lại cho nàng: “Không còn sớm nữa, nhanh ngủ đi!”

Cơn buồn ngủ của Thẩm Dao biến mất, hơi ngồi dậy: “Đêm kia về chẳng nói gì đã cưỡng ép muốn làm, bây giờ làm quân tử cái gì?”

Tạ Khâm vốn đang kìm nén cơn giận, nghe vậy thì cong người ngồi dậy: “Nàng nghĩ như vậy à? Bất kể ai là trượng phu nàng nàng cũng muốn hả?”

Đầu óc Thẩm Dao mơ hồ, chỉ cảm thấy trong lời nói của chàng tựa như có bẫy: “Phu thê ân ái không phải là chuyện thường tình sao? Lẽ nào chàng không muốn có con?”

Tạ Khâm nhạy bén bắt được điểm quan trọng, mắt nheo lại: “Có con rồi thì sao nữa?”

Thẩm Dao nghĩ, có con rồi, sau này khi Tạ Khâm rời Kinh làm việc thì nàng không còn lo nữa, nàng đã đứng vững gót chân ở Tạ gia, có điều nói rõ ra thì không ổn, nàng hỏi ngược lại: “Ngài không thích có con à?”

Tạ Khâm không lên tiếng, nếu không phải phụ thân chàng cưỡng ép đính ước cho chàng, chàng còn không nghĩ tới việc thành thân chứ nói gì đến con cái, trong mắt chàng, gia đình chỉ làm phiền chàng cầm quyền, cho nên lúc mới cưới đã đưa ra yêu cầu như vậy với Thẩm Dao.

Nhưng không thể nói ra lời như vậy được, Tạ Khâm thuận miệng lấy lệ: “Đương nhiên là thích.”

Thẩm Dao yên tâm: “Nếu ngài cũng thích thì chúng ta còn chờ gì nữa?” Đôi mắt nàng sáng lấp lánh.

Tạ Khâm không có gì để nói.

Bàn tay nhỏ của Thẩm Dao một lần nữa với sang, lúc này Tạ Khâm không ngăn cản nàng nữa, nhưng chàng lại bất động.

Không sao, núi không đến tìm ta thì ta đi tìm núi.

Thẩm Dao lăn qua, chặn ngang nửa người chàng, cả người dựa vào cánh tay chàng, tay trái bắt đầu làm điệu làm bộ vòng quanh ở bụng chàng.

Tạ Khâm nhắm mắt mặc kệ nàng.

Thẩm Dao nhìn khuôn mặt trắng trẻo trong màn đêm đó mà cười lạnh, rõ ràng chàng muốn hơn ai hết như lại cố giả vờ thận trọng, nhìn nàng khiến chàng mất khống chế, đầu ngón tay mảnh khảnh vẽ nửa vòng tròn hướng xuống dưới, tiếp tục bò xuống giống như con rết, Tạ Khâm không ngờ tới tiểu cô nương này to gan như thế, kịp thời cầm lấy bàn tay đó.

Thẩm Dao cười, hai tay vòng lên cổ chàng, bám cả người lên, nằm sấp trên người chàng: “Ta thích lục gia như sói như hổ.”

Trên mặt Tạ Khâm tràn đầy lạnh lẽo: “Vậy sao? Còn thích lục gia thế nào nữa?”

Thẩm Dao mê sắc đẹp, không chú ý tới Tạ Khâm đang đặt bẫy, từng bước rơi vào tròng: “Thích lục gia khôi ngô tuấn tú, thích lục gia quyền cao chức trọng, thích lục gia đánh đâu thắng đó, thích…”

Nói dứt lời, trán bắt đầu cọ vào cằm và yết hầu của chàng.

Sự nóng nảy trong lồng ngực Tạ Khâm cuồn cuộn, tiểu cô nương xinh đẹp, trong nóng ngoài lạnh lại có thể làm như vậy, không có bao nhiêu người đàn ông có thể kiềm chế được.

Chàng cứ đè lại hơi thở hỗn loạn, gằn từng chữ:

“Vậy sao, nếu như đổi lại là con cháu Tạ gia dịu dàng cẩn thận khác thì hoàn mỹ rồi, phải vậy không hả Tứ Tứ?”

Chàng hơi lên giọng cuối câu, mang theo sự trào phúng.

Thẩm Dao cứng đờ, đầu óc như bị ai đó gõ một cái vang rền, không đề phòng mà va vào xương vai của chàng, đau đến mức trán nàng ửng đỏ, nàng vừa che cái trán đau vừa thầm nghĩ sao Tạ Khâm này lại hiểu được tâm tư của nàng, tiếng gọi Tứ Tứ sao lại hãi hùng khiếp vía thế, nàng lặng lẽ lặn khỏi lồng ngực chàng, nhìn trái nhìn phải nói:

“Ôi chao, đau chết mất!”

Yên ắng nheo nửa con mắt liếc về phía sau, đối diện với ánh mắt cười như không cười của Tạ Khâm, chàng gối lên hai tay nhìn Thẩm Dao biểu diễn.

Thẩm Dao bị chọc tức, xê dịch mông xoay người lại, hùng hổ lên án: “Phải thì làm sao? Một tháng thì ngài hơn nửa tháng không ở nhà, ta không mang thai được thì có thể không vội sao?”

“Ta còn trẻ trông mong cùng phu quân tân hôn dịu dàng như nước, chẳng lẽ là sai à?”

“Lại nói, chẳng lẽ ngài thích ta? Rõ ràng là ngài không thích ta, ban đêm còn như sói như hổ, đừng ở đây giả vờ thâm tình nữa!”

Nếu đã muốn vạch mặt thì ai cũng đừng hòng giả vờ vô tội.

Tạ Khâm ngồi dậy, vẻ lạnh lẽo trên khuôn mặt không hề giảm: “Ít nhất ta cũng không đứng núi này trông núi nọ.”

Đây là ví dụ rất hay.

Thẩm Dao kết luận lời nói hôm đó đã bị Tạ Khâm nghe được, Tạ Khâm đã nói rõ, nàng cũng không còn gì để giấu, dứt khoát thừa nhận, thế là nàng buông hai tay, uể oải dựa vào gối:

“Chỉnh lâu như thế, hóa ra là Tạ Thủ phụ đang ghen, ta cũng nói thật cho ngài biết, đó cũng chỉ là lời càu nhàu ngoài miệng mà thôi, sao ngài có thể xem là thật? Ai mà không muốn trượng phu quyền cao chức trọng chứ? Nhưng mà nói tới nói lui, thời gian chung đụng của chúng ta ngắn, cũng không hiểu rõ lẫn nhau, không phải chỉ sinh đứa con để tăng tình cảm, bồi dưỡng một chút sao?”

“Bên cạnh đó, ngài ở bên ngoài nào có biết nỗi khổ của ta, mẹ chồng lớn tuổi, bà ấy trông có cháu, bà ấy không ép được ngài thì chỉ có thể tạo áp lực cho ta, không tin thì ngài đến nhà bếp mà xem, bà ấy chỉ chuẩn bị canh cho ta thôi mà đã tận mười món, không ngày nào giống ngày nào, vừa rồi khi ngài chưa đến phòng là Lê ma ma đã bưng tới cho ta một chén, lúc ta uống vào là cả người nóng lên, Tạ đại nhân, Tạ lục gia, ngài xem xem nên làm thế nào đây?”

Tạ Khâm không ngờ tới mồm mép Thẩm Dao lưu loát như thế, mượn chuyện khác để kéo chủ đề câu chuyện lại.

Câu nào Thẩm Dao nói cũng là thật, Tạ Khâm không có gì để biện minh.

“Nhưng bây giờ ta không có hứng, nếu nàng nóng trong người thì ta đi gọi người chuẩn bị nước cho nàng?” Chàng muốn xuống giường trong lúc nói chuyện.

Thẩm Dao tức giận đến mức giơ chân móc lấy eo chàng, hai ngón chân dùng sức cào chàng, Tạ Khâm sừng sững bất động, chỉ nhìn nàng chằm chằm, Thẩm Dao tức giận, dùng cả tay cả chân xông về phía bụng và ngực chàng, nàng muốn tìm xem điểm giới hạn cuối cùng của Tạ Khâm nằm ở đâu.

Tạ Khâm không thể nhịn được nữa, giữ lấy đôi chân ngọc kia, Thẩm Dao bị giữ chân lại nhưng vẫn còn đôi tay lợi hại, Tạ Khâm bị nàng cào mạnh đến mức tức giận, đè về phía nàng, nhìn thấy chiếc miệng nhỏ gây phiền lòng kia gần trong gang tấc, chàng gần như không hề nghĩ ngợi mà áp lên.

Đôi môi chạm vào nhau, là xúc cảm xa lạ chưa từng có.

Hai người đều ngây ngẩn.

Đây là lần đầu tiên Tạ Khâm hôn nàng.

Ngoài cửa sổ dường như có hơi ẩm rót vào, trong màn trở nên mờ mịt hơn mấy phần.

Thẩm Dao phát hiện ra mình cũng không ghét sự thân mật như vậy nên không hề động đậy, đôi mắt hồ ly quyến rũ liếc nhìn chàng, Tạ Khâm thấy nàng không né tránh thì như nhận được tín hiệu nào đó, chút khó chịu trong lòng bị gợi lên, chàng chậm rãi thả chân nàng ra, nghiêng người tiến lên.

Chàng không thuần thục lắm, hôn một cách tự nhiên, cũng không gấp gáp, có vẻ tuần tự từng bước.

Đôi mắt Thẩm Dao dần dần trở nên ẩm ướt, nàng không kìm lòng được mà nhắm mắt lại, tất cả các giác quan tụ lại ở đó, liếm láp ướt át, môi lưỡi quấn quýt thăm dò lẫn nhau.

Khi thâm nhập vào, nụ hôn của chàng càng mãnh liệt hơn.

Giọng của Thẩm Dao như tiếng dế, càng ngày càng trầm.