Đêm nay, Tạ Khâm ngồi trong phòng phụ phía Đông của Cố Ngâm Đường cả một đêm, ngủ lúc nào cũng không biết, hôm sau thì trở nên ngơ ngác, chàng thỉnh an mẹ già trước rồi vào triều, ở điện Văn Hoa xử lý chính sự giống như máy móc, cả một ngày gần như không mở miệng nói.

Từ khi Tạ Khâm về triều, đám lão thần như Trịnh Các lão lại làm công việc của bà mối, âm thầm muốn thu xếp cả nhà đầy người đẹp cho Tạ Khâm, chuyện Tạ Khâm cưới Thẩm Dao vào ba năm trước, các thế gia trong Kinh không ai không tiếc hận, bất kể Thẩm Dao thế nào thì trong mắt bọn họ, người như Tạ Khâm mà cưới một nữ tử nông thôn thì thật sự không môn đăng hộ đối, trước khi Tạ Khâm xuất chinh đã hòa ly với Thẩm Dao, rất nhiều người thấy mà vui mừng.

Đúng lúc đêm nay có tiệc hoàng cung, Hoàng đế mời chiến tướng của đại quân Bắc chinh mang theo gia quyến vào cung dự tiệc, triều thần tiếp khách, Trịnh Các lão nhân cơ hội sắp xếp cho khuê nữ các thế gia vào cung, trong bữa tiệc, Tạ Khâm ngồi ghế đầu bên dưới Hoàng đế, thỉnh thoảng có người tiến lên mời rượu, đây đều là những tướng sĩ cùng Tạ Khâm vào sinh ra tử, không thể không nể mặt, uống hết ba chén, chàng đã hơi say.

Chỉ là con người chàng luôn mang khuôn mặt lạnh lùng như ngọc, hơi rượu không xông lên mặt, liếc mắt nhìn sẽ không thấy vẻ say.

Trong bữa tiệc có vũ nữ giúp vui.

Người múa dẫn đầu mặc bộ váy tơ dài màu đỏ hải đường, dáng người xinh đẹp như cành liễu… Chậm rãi đong đưa trước mặt Tạ Khâm.

Hình ảnh trước mặt dần trở nên mơ hồ, thay vào đó là một khuôn mặt khác, ánh mắt Tạ Khâm tựa như không tự chủ được mà nhìn theo vạt áo quen thuộc đó.

Nhớ đến trước kia, có người đồng liêu nhớ thê tử ở nhà, hận không thể ngày ngày xong việc về nhà bầu bạn, chàng khịt mũi coi thường, không hiểu nổi hành vi như vậy, bây giờ thì đã hiểu rồi.

Cả ngày hôm nay làm việc mà chẳng có cảm giác gì, trong đầu luôn vô tình hay cố ý hiện lên lời nói của nàng.

Nàng đã gặp được một người ưng ý, tháng sau sẽ thành thân…

Nàng sắp thành thân rồi.

Sau này chính là thê tử của người khác.

Một nỗi đau đớn như đục xéo trái tim tuôn lên hốc mắt, hơi rượu xông lên, màu đỏ tươi lan rộng.

Có lẽ là đã đau đến chết lặng, ánh mắt chàng nhìn chằm chằm một chỗ không rời đi.

Sau bữa tiệc, hai viên quan dưới quyền đỡ chàng ra khỏi điện Từ Khánh, cơn gió mát phả vào từ đối diện, toàn thân Tạ Khâm giống như được vớt ra từ dưới nước, chàng rùng mình một cái, tìm lại được một chút cảm giác.

“Tạ đại nhân, hạ quan đưa ngài về phủ nhé?”

Tạ Khâm mang nét mặt hoảng hốt lắc đầu: “Về nha môn.”

Chàng không muốn một mình quay về sân viện lạnh lẽo đó, hồi ức vẫn còn rõ mồn một trước mắt, khắp nơi đều là bóng dáng của nàng, chàng sợ chìm đắm trong đó rồi làm ra chuyện khác người.

Hòa ly là chủ ý của chàng, nàng rời đi ngay trong đêm, chàng biết rõ nàng không có nơi nào để đi, không có nhà để về nhưng không giữ nàng lại, muốn chặt đứt tất cả tơ tình của nàng, nếu như chàng thật sự chết đi, vậy thì Thẩm Dao cũng có thể an tâm xuất giá, chàng cũng đạt được mục đích rồi.

Đáng tiếc là chàng chưa chết.

Trong mỗi trận chiến, chàng đều ôm suy nghĩ nhất định sẽ chết,

Nhất định phải giết qua đó…

Chống đỡ thêm một lúc nữa…

Đợi chiến tranh ở đây kết thúc rồi, ngọn đèn trong nhà có thể cháy một cách vô lo vô nghĩ.

Chàng thà chết, còn tốt hơn là quay về với sự trống rỗng.

Lúc này Tạ Khâm mới nhận ra, cái chết không đáng sợ, điều đáng sợ là sống như cái xác không hồn.

Sự tê dại trong lồng ngực không hề giảm bớt, chàng về đến phòng nha môn, ngồi sau bàn, tiếp tục vùi đầu vào công vụ.

Thích không phải là chiếm hữu, nàng sống tốt, chàng nên chúc phúc. Lựa chọn do mình đưa ra thì nên gánh chịu hậu quả.

Tạ Khâm cố gắng thuyết phục chính mình chấp nhận chuyện Thẩm Dao tái giá.

Vừa phê hai quyển sổ con, cửa vang lên tiếng cọt kẹt, bị người ta cẩn thận đẩy ra.

Đứng ở cửa là một tiểu mỹ nhân thướt tha, chính là người múa dẫn đầu vừa rồi trên bữa tiệc.

Vẻ mặt Tạ Khâm bình tĩnh nhìn nàng ta, có chút khó hiểu: “Chuyện gì?”

Tiểu mỹ nhân xấu hổ mang theo vẻ e sợ, lặng lẽ liếc nhìn qua bên cạnh.

Một vị quan dưới quyền Trịnh Các lão nhô nửa cái đầu ra, cười ấm áp nói:

“Thủ phụ, vừa rồi bệ hạ và Trịnh Các lão thấy ngài nhìn chằm chằm nữ tử này, nghĩ rằng nàng ấy lọt vào mắt ngài cho nên phái thuộc hạ đưa tới.”

Tạ Khâm ngẩn người, chợt nhạt giọng nói: “Ra ngoài.”

Thư đồng một lần nữa đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt không cam lòng của nữ tử.

Đêm này Tạ Khâm ngâm mình trong phòng ở khu làm việc, lại là hai ngày trôi qua, chàng không về phủ, bên phía lão thái thái bèn thúc giục, lão thái thái đã sắp xếp cho chàng mấy cô nương, chờ Tạ Khâm quay về xem mặt, bây giờ quyền thế của Tạ Khâm lớn hơn trước kia, lại khôi ngô tuấn tú, không có ai bên cạnh, tài hoa hơn người, không có người phụ nữ nào là không muốn gả cho chàng, dù là thiếu nữ mười lăm tuổi trẻ trung thì cũng ồn ào cầu người nhà đến Tạ gia nói chuyện hôn nhân.

Lão thái thái nói là để Tạ Khâm xem mặt, thật ra là bảo chàng chọn lựa.

Tạ Khâm chưa bao giờ để lộ tâm tình mình, dưới cái nhìn của người ngoài, chàng vẫn đang ngày ngày làm việc trực ca, chỉ có Bình Lăng hầu hạ thân cận mới hiểu được, Tạ Khâm thất hồn lạc phách, hắn uyển chuyển truyền đạt ý của lão thái thái, Tạ Khâm hờ hững sửa lại ống tay áo, không trả lời.

Lúc hết giờ làm việc thì trời đổ một cơn mưa nhỏ, sắc trời tối tăm mờ mịt, Tạ Khâm cưỡi con ngựa Xích Thố [1] lần trước chạy về phía Nam, đợi đến khi dừng lại mới chậm chạp nhận ra đã đến hẻm Cửu Dương. Chàng ngồi trên lưng ngựa, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ngựa, đây là một con bạch mã không được xem là cao lớn mạnh mẽ, ngoại hình lại đẹp đẽ khỏe mạnh, đây là con ngựa Tạ Khâm chọn cho Thẩm Dao lúc ở biên quan, chọn ngựa xong thì mới nhớ ra chàng và Thẩm Dao đã hòa ly, chàng thậm chí còn không biết nàng ở nơi nào.

[1] Ngựa Xích Thố (赤兔): Ngựa Xích Thố là một con chiến mã nổi tiếng của Lã Bố vào cuối thời Đông Hán trong lịch sử Trung Hoa.

Con ngựa này đã đi theo chàng gần hai năm, cực kỳ có linh tính, lại chở chàng tới nơi này.

Tạ Khâm cười khổ.

Chàng tung người xuống ngựa, muốn đi đến quán trà lần trước chàng ngồi nhờ uống một ngụm trà, bên dưới miếu thờ màu trắng đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện quen thuộc.

“Còn phải đi Hoàng Châu làm tiệc rượu à?”

“Phải, làm một bữa ở đây, mở tiệc chiêu đãi hàng xóm láng giềng, sau đó lại đến quê của ta ở Hoàng Châu, cha mẹ bạn bè của ta đều ngóng trông ta thành thân, ta cũng nên dẫn muội về gặp mặt bọn họ.”

Sự ẩm ướt trong không khí chưa tan, bầu trời trong vắt, mưa bụi mịt mờ làm ướt tóc mai của nàng, nàng đưa tay cuốn lấy, lông mi đen dày nhẹ nhàng rũ xuống, tựa như đang cân nhắc lời nam tử nói, nàng xách một chiếc giỏ hoa, thản nhiên bước đi, suy nghĩ một lúc thì cười nói:

“Quả thật nên đi gặp cha mẹ huynh, đúng lúc ta cũng nhiều năm rồi chưa về Nhạc Châu, quay về đưa kẹo mừng cho bọn họ.”

Hoàng Châu và Nhạc Châu cách nhau một con sông, cũng không xa.

Nam tử nghe vậy thì khóe môi cong lên nở nụ cười, tựa như thở phào nhẹ nhõm: “Dao Dao, cảm ơn muội đã thông cảm cho ta.”

Dáng người hắn thon dài, mặt mày dịu dàng như ngọc, trong đôi mắt phượng hẹp dài chứa đựng sự dịu dàng như nước.

Có vẻ như là một nam tử gầy gò lại chín chắn.

Thẩm Dao đang muốn ngước mắt đáp lời hắn, lại nhìn thấy một người đứng thẳng dưới cây hòe già phía trước.

Bộ quần áo màu đen, ống tay áo dài rộng, mặt mày tuấn tú như vẽ, chàng cầm cương ngựa đứng chắp tay, gió đêm thổi vạt áo chàng bay lên, chàng tựa như một ngọn núi cô đơn cao ngất, tách rời khỏi hình ảnh phồn hoa xung quanh.

Ánh mắt của chàng tựa như rơi trên người Thẩm Dao, lại giống như không phải.

Thẩm Dao ngẩn người.

Lâm Dự nhìn qua theo ánh mắt của Thẩm Dao, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người đàn ông có khí chất và tướng mạo xuất chúng như thế, Lâm Dự cũng hơi sửng sốt, đợi đến khi hắn quay lại nhìn Thẩm Dao thì Thẩm Dao đã không còn nhìn Tạ Khâm nữa, nàng ngước mắt cười với hắn một tiếng:

“Ta hiểu rồi, gặp cha mẹ huynh, làm bữa tiệc ở quê hương huynh thì mới tính là chính thức thành thân.”

Thẩm Dao thấy Tạ Khâm không có ý chào hỏi thì cũng dứt khoát giả vờ như không biết, dù sao thì một bên là người cũ, một bên là người hiện tại, quả thật không tiện giới thiệu.

Hai người chậm rãi đi ngang qua Tạ Khâm.

Bình Lăng cúi đầu xuống đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát nam tử đó vài lần, ánh mắt nhìn qua lại vài vòng trên mặt Thẩm Dao rồi lại về đến trên người Tạ Khâm, lại thấy trên mặt chủ tử nhà mình như phủ một lớp sương, cả người như một bức tượng.

Tất cả các giác quan của Tạ Khâm đều được đặt trên người Thẩm Dao, nàng giận, nàng cười, nàng xách lẵng hoa vô thức đong đưa, giống như cánh bướm nhẹ nhàng.

Nàng đã từng chơi đùa đi qua đi lại như vậy trong hậu viện của chàng.

Cơn đau nghẹt thở lan tràn khắp trái tim, lồng ngực Tạ Khâm tựa như bị một tảng đá lớn đè ép, không thở nổi.

Buông tay, nói thì dễ lắm.

Tạ Khâm cũng không biết mình bị làm sao, chàng không muốn về phủ, cũng không muốn đi vào cung, chỉ hận không thể ở lại đây.

Chàng không nói gì, Bình Lăng lại đoán ra được tâm tư của chàng, hắn bèn chọn một khách trạm ở gần đây rồi đỡ Tạ Khâm vào đó.

Đêm nay, chàng ngồi bên cửa sổ đen như mực, nhìn theo hướng sân nhà của Thẩm Dao.

Ở gần hơn một chút, cảm nhận được sự tồn tại của nàng, cảm giác tê liệt trong lòng cũng có thể phai nhạt đi đôi chút.

Bình Lăng thật sự thông minh lại ranh ma, hắn dặn dò thị vệ và một gã sai vặt khác hầu hạ Tạ Khâm rồi một mình ra ngoài, hắn đi đến một tiệm môi giới gần đây hỏi xem có căn nhà nào đang bán không, qua nhiều lần quanh co, cuối cùng đã mua được một căn nhà sát vách nhà Thẩm Dao, người ta vốn cho thuê, nhưng cái giá Bình Lăng trả thật sự hậu hĩnh, hắn lại uy hiếp dụ dỗ một phen, đối phương cuối cùng cũng bất đắc dĩ bán căn nhà cho Bình Lăng.

Bình Lăng sai người dọn dẹp căn nhà ngay trong đêm, lại tự mình vận chuyển tất cả đồ dùng của Tạ Khâm đến nhà mới, đợi hôm sau Tạ Khâm thức dậy ở khách trạm, Bình Lăng thấp thỏm dẫn chàng vào cửa.

Cửa chính nằm ở bên cạnh cửa nhà Thẩm Dao, Bình Lăng không đoán được Tạ Khâm có sẵn sàng đối mặt với Thẩm Dao hay không, cho nên hắn đã lặng lẽ mở một cái cửa hông ở phía con hẻm bên cạnh.

Ngày hôm đó Tạ Khâm vô cớ nghỉ không vào triều, một mình ngồi nguyên ngày trong sân nhà trống không cách nhà Thẩm Dao một bức tường.

Hôm nay cửa hàng của Thẩm Dao vô cùng bận rộn, nàng lại đi chợ chọn mua đồ, đến giờ Thân buổi chiều mới về.

Về đến hậu viện, chủ tớ hai người một người múc nước rửa đậu nành, một người chuẩn bị nghiền đậu hũ, cười cười nói nói về chuyện trong nhà, chỉ là chuyện khi sắp thành thân, đột nhiên nhà bên cạnh truyền đến tiếng tiêu.

Tiếng tiêu này mang cảm giác trống trải tịch mịch, còn mang theo vài phần bi thương khi chia xa.

Thẩm Dao và Bích Vân đang gánh nước nhìn nhau, đều hiện vẻ kinh ngạc:

“Cô nương, nhà bên cạnh có người ở sao? Hôm qua còn chưa thấy ai mà.” Bích Vân nhón chân muốn ngó một cái, lại bởi vì tường cao, cây cối xanh um nên không nhìn thấy.

Thẩm Dao cũng chép miệng: “Ai mà biết được chứ, trước đó không lâu ta còn thấy ông cụ nhà hắn về, nói là muốn cho thuê, chắc là có người thuê rồi?”

“Chắc là vậy.”

Trước kia ở căn nhà bên cạnh là một gia đình nhỏ bán hàng ở chợ, sau đó nghe nói con trai có tiền đồ, làm một Bộ khoái ở phủ Kinh triệu, cả nhà dọn đến thành Bắc, để lại căn nhà cũ này, trong một năm rưỡi này, thỉnh thoảng họ sẽ quay về cắt tỉa hoa cỏ và dọn dẹp, hoặc là mùa hè sẽ về đây hóng mát mấy ngày, gần đây đã hơn nửa năm rồi không thấy bóng người, chắc là cho thuê thật rồi.

Thẩm Dao cũng không nghĩ nhiều.

Có điều nghe tiếng tiêu này ẩn chứa sự u buồn, hình như là nam tử.

Lâm Dự cũng ở bên cạnh nhà Thẩm Dao, đây là căn nhà để hắn đặt chân ở Kinh Thành, quê của hắn ở Kinh Tương, Hoàng Châu, gia tộc làm ăn phát đạt, Lâm Dự quản lý chuyện buôn bán ở phía Bắc, thường xuyên đi lại Bắc Nam, năm đó bởi vì ở nhà bên cạnh, đi tới lui sân phơi gần giếng nước nên quen biết Thẩm Dao rồi mới động lòng.

Trong phủ của Lâm Dự có vài người hầu, bình thường Lâm Dự không ở đó, bọn họ cực kỳ quan tâm Thẩm Dao, bây giờ chủ tử về rồi, chuẩn bị thành thân, nhiều khi hai nhà cùng dùng bữa tối, trong lúc dùng bữa Thẩm Dao thuận tiện nhắc tới:

“Ở căn nhà bên trái nhà ta có người chuyển đến rồi, không biết là gia đình thế nào.”

Lâm Dự dừng đũa nói: “Nếu như mới đến thì chắc hai ngày nữa sẽ mở cửa mời khách, chào hỏi hàng xóm láng giềng, nếu như không có thì ta sẽ tùy ý qua đó thăm hỏi, làm quen một chút.”

Thẩm Dao nói một tiếng được.

Hai ngày nay chủ tớ Thẩm Dao đi ngang qua cửa nhà bên cạnh thì luôn muốn nhìn một cái, cửa lớn bên ấy đóng chặt, không hề có ý định thăm hỏi các nhà khác, chỉ là mỗi ngày vào chạng vạng tối hoặc ban đêm, hai người luôn nghe thấy tiếng tiêu hoặc tiếng đàn uyển chuyển.

Bích Vân ở bên cửa sổ vò đầu bứt tai: “Nói thật, tiếng đàn của vị công tử này thật là hay.”

Bình Lăng đang nhổ cỏ ở sát tường vây bên cạnh nghe được lời này, hắn lau mồ hôi trên trán, chủ tử hắn năm đó là bậc anh tài về cầm kỳ thi họa, sau khi thi đỗ đạt cao thì đã bỏ tài năng này, vùi đầu vào chính vụ.

Bây giờ dùng lại mặc dù cần phí chút thời gian, nhưng trong mắt người ngoài cũng là âm thanh của trời.

Lâm Dự cũng nghe thấy tiếng tiêu, kết luận đó là nơi ở của nam tử, trong lòng có chút lo lắng, vào chạng vạng tối hôm sau bèn xách một bình rượu, mang theo hai hộp quà gõ cửa nhà Tạ Khâm.

Hắn là người làm ăn, bình thường cũng thích kết bạn, hễ gặp ai là sẽ khách sáo chào hỏi trước, có thêm một người bạn là có thêm một con đường.

Một lúc sau cửa được mở ra, để lộ khuôn mặt của Bình Lăng.

Lâm Dự nhìn thấy Bình Lăng thì hơi sửng sốt, ánh mắt lướt qua cửa lớn đã mở nhìn ngó vào bên trong, một nam tử áo xanh ngồi dưới đất trong phòng khách phía trước đánh đàn, chính là nam tử hắn thấy ở dưới miếu thờ vào hôm đó, Lâm Dự hành tẩu giang hồ, coi như có chút ánh mắt nhìn người, hôm đó hắn đã cảm thấy khí độ Tạ Khâm phi phàm, không ngờ lại là hàng xóm, hắn đứng ngoài cửa vái chào:

“Nghe nói bên cạnh có một người tao nhã chuyển đến, Lâm mỗ đặc biệt tới thăm hỏi.”

Tạ Khâm liếc hắn một cái từ xa xa, chàng giơ ống tay áo lên, Bình Lăng dẫn hắn đi vào.

Lâm Dự nhân cơ hội liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, trước kia hắn từng tới đây mấy lần, hôm nay thấy bố cục đã thay đổi lớn, những khóm hoa cỏ trước kia đều đã được dọn dẹp, một vài cảnh trí dư thừa cũng bị gỡ bỏ, khiến sân nhà cực kỳ khoáng đạt rộng rãi, liếc mắt nhìn qua còn tưởng là nhà giàu có.

Hắn đi từng bước đến một mái đình nghỉ chân ở phía Đông của phòng khách.

Trên bàn dài chuẩn bị một bình rượu nhạt, một chiếc đàn Tiêu Vĩ, người hầu lấy đàn Tiêu Vĩ đi, Tạ Khâm tự mình rót một chén rượu đẩy qua:

“Công tử độ lượng rộng rãi, Tạ mỗ thất lễ, dùng một chén rượu nhạt bồi tội.”

“Đâu có đâu có, là Lâm mỗ lỗ mãng, mong huynh đài đừng trách tội.”

Một tới hai lui, Lâm Dự biết được Tạ Khâm họ Tạ, người ta gọi là Tạ lục gia.

“Không biết lục gia nhậm chức cao ở đâu?”

Trên người Tạ Khâm có khí khái của văn nhân, nhưng lại không có vẻ văn vở xạo sự của văn nhân, trái lại phong thái ung dung cao quý, thẳng thắn thoải mái, có khí chất của người bề trên tự nhiên mà thành, Lâm Dự tự thấy mấy năm nay mình kinh doanh cũng có kỹ năng, ở trước mặt người này hắn lại không tự chủ được mà sinh ra cảm giác kính sợ.

Nếu như kết giao được với người như vậy thì chẳng phải là may mắn à.

Trong lúc nói chuyện Lâm Dự có chút chú ý cẩn thận.

Tạ Khâm mỉm cười lắc đầu: “Một người rảnh rỗi thôi, không đáng nhắc đến.”

Lâm Dự liền biết được chàng không muốn để lộ thân phận nên cũng không cưỡng cầu, lại tùy ý tìm kiếm chút bài trí trong sân để xin Tạ Khâm chỉ dạy, hắn từng tới Giang Nam, gia đình cũng có biệt viện ở Giang Nam, có chút hiểu biết về lâm viên Giang Nam, cũng muốn mượn chuyện này để nói chuyện với Tạ Khâm.

Quả nhiên Tạ Khâm đã cắn câu, bèn hỏi hắn làm nghề gì, Lâm Dự nói ra mấy chỗ buôn bán trong tay, so với sự kín đáo của Tạ Khâm, Lâm Dự ngược lại rất hào phóng giới thiệu về bản thân mình, chỉ là khi hai người nói đến việc mua bán ở biên quan Tây Bắc, Tạ Khâm nói nhiều thêm vài câu, chỉ vài lời rải rác, Lâm Dự đã phát hiện ra người này mưu tính sâu xa, nhìn xa hơn hắn, trong lòng càng ngày càng kính trọng.

“Nghe lục gia nói thì hình như ngài rất hiểu biết về các nhà buôn của Mông Ngột và Nữ Chân? Chắc là ngài từng làm buôn bán ở biên quan?”

Tạ Khâm lắc đầu: “Chỉ là quen biết mấy nhà buôn có quan hệ với triều đình thôi, không đáng để nhắc tới.”

Lâm Dự nhận định người đàn ông cao lớn này không phải là người tầm thường.

“Nói đến thì vì sao lục gia lại muốn khiến bản thân mình uất ức mà ở trong căn nhà này, tuy Lâm mỗ không có kiến thức quá rộng nhưng nhìn ra được căn nhà này chật hẹp, không dung nạp được sự uyên bác của lục gia.”

Khuôn mặt Tạ Khâm hơi cứng lại, lộ ra vẻ đau xót trống trải:

“Tới đây chỉ để hoài niệm một người mà thôi.”

Lâm Dự hơi ngạc nhiên, có chút khó hiểu nhưng lại không dám hỏi nhiều: “Thì ra là thế.”

Không ngờ Tạ Khâm lại chủ động vạch vết sẹo ra, chàng uống một ngụm rượu vào bụng, lục phủ ngũ tạng chợt nóng hổi:

“Là thê tử của ta.”

Sắp trở thành thê tử của hắn rồi.

Tạ Khâm nhìn thật sâu vào Lâm Dự, khóe mắt ửng đỏ.

Lâm Dự thấy Tạ Khâm chịu tự mình nói ra suy nghĩ trong lòng, lập tức thuận theo mà hỏi: “Thê tử của ngài là…”

Vốn tưởng rằng thê tử của chàng đã qua đời, hắn lại nghe Tạ Khâm nói tiếp:

“Ta đã vứt bỏ nàng ấy.”

Sắc mặt Lâm Dự đột nhiên thay đổi, không biết nên nói gì.

Phản ứng đầu tiên là vứt bỏ thê tử không phải việc làm của đại trượng phu, nhưng nam tử trước mặt này thật sự không giống như người không có trách nhiệm, hắn không nhịn được mà hỏi thăm:

“Chắc là huynh đài có khó khăn khó nói, bất đắc dĩ nên mới vứt bỏ nàng ấy?”

Tạ Khâm nghe vậy thì trở nên đau buồn, cả người tràn ngập sự bi thương cực hạn, đôi môi trắng bệch run rẩy, không nói được điều gì, chàng chỉ không ngừng lắc đầu, nhớ đến tiếng cười nói không ngừng của Lâm Dự và Thẩm Dao mà chàng nghe được trong hai ngày nay, đau đớn xen lẫn chua xót chảy ngược trong hốc mắt, chàng lại không kiềm chế được mà rơi lệ.

Lâm Dự thấy chàng xúc động như thế thì lập tức luống cuống: “Lục gia, là tại hạ đường đột, không nên nhắc đến chuyện thương tâm của ngài.”

Tạ Khâm đưa tay cầm cổ tay hắn, rũ mắt thổn thức nói:

“Ngươi phải tốt với nàng ấy… Nhất định phải tốt với nàng ấy.”

Lâm Dự tưởng là lời khuyên của một người từng trải dành cho hắn, hắn vội vàng gật đầu: “Cẩn tuân dạy bảo, ta chắc chắn sẽ tốt với thê tử của ta.”

Cũng đã từng là thê tử của chàng… Là tự tay chàng đánh mất nàng.

Ngón tay Tạ Khâm trượt xuống từ cổ tay hắn, chàng nằm sấp lên bàn không dậy, chỉ có hai vai mơ hồ co lại.

Bình Lăng vội vàng nháy mắt ra hiệu với Lâm Dự, Lâm Dự đành phải đứng dậy vái chào chàng rồi cẩn thận buồn bã rời đi.

Về đến nhà, Thẩm Dao hỏi thăm hắn xem người ở nhà bên cạnh là ai, Lâm Dự giải thích chi tiết: “Không biết là ai, chắc là tới từ Tây Bắc, hiểu biết rất rõ về việc buôn bán ở biên cương, ta cảm thấy đó là một nhân vật không tầm thường, đợi ngày khác lại đi thăm hỏi.” Về chuyện bỏ rơi thê tử và con cái thì hắn không nhắc đến.

Theo cái nhìn của Lâm Dự, với độ tuổi của Tạ Khâm thì hẳn là có con rồi.

Thẩm Dao nghe ra được Lâm Dự muốn kết giao với người đó bèn cười nói: “Trong nhà có nữ quyến không, có cần ta mời nàng ấy đến uống trà không?”

Lâm Dự nhớ đến chuyện của Tạ Khâm, lắc đầu nói: “Ngài ấy không thê tử không thiếp thất, hay là sau này muội chuẩn bị một hộp đậu hũ, ta đi đưa cho ngài ấy?”

“Nên như vậy.”

Nói xong thì bỏ qua chủ đề về Tạ Khâm.

Đêm đó Tạ Khâm sốt cao, bệnh đến mức bất tỉnh nhân sự.

Bình Lăng vừa cuống vừa đau lòng, hắn ngồi xổm bên giường hầu hạ, đổi khăn ướt cho chàng, ở bên cạnh nói thầm:

“Gia à, ngài việc gì mà phải như vậy? Bọn họ vẫn chưa thành thân, rõ ràng là ngài không buông bỏ phu nhân được, sao không đi cầu nàng ấy?”

Mắt thấy sắc mặt Tạ Khâm trắng bệch, biểu cảm ngơ ngẩn, hắn hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm đến cùng, quỳ xuống:

“Gia à, không dám giấu giếm ngài, mấy ngày nay tiểu nhân đã sai người hỏi thăm rõ ràng chuyện của công tử Lâm Dự rồi.”

“Hắn là người Hoàng Châu, lập nghiệp từ đi thuyền bán hàng ở Kinh Xương, sau đó việc làm ăn mở rộng đến Giang Nam, làm một xưởng lụa thô, lại bán lụa thô đến Mông Ngột và Nữ Chân ăn tiền chênh lệch, sau đó càng làm càng lớn, mỗi nơi đều có cửa hàng.”

“Lâm lão gia đông đảo thê thiếp, Lâm Dự là con trai trưởng, đáng tiếc là mẹ hắn mất sớm, cha tái giá, kế đệ thứ đệ trong nhà lục đục với nhau, ai ai cũng muốn gạt hắn ra khỏi phủ, cướp gia nghiệp của hắn, nếu không thì vì sao hắn lại ở Kinh thành thành thân mà không về Hoàng Châu chứ? Trông Lâm gia chỉ là một nhà buôn thôi chứ việc đấu đá trong nhà còn phức tạp hơn Tạ gia chúng ta, ngài yên tâm để phu nhân gả đến một nơi như thế sao?”

“Phu nhân chúng ta là người thông minh, có bản lĩnh thật, nhưng nữ tử có lợi hại hơn nữa thì cũng không chịu nổi việc ngày ngày như bước trên băng mỏng, ngươi lừa ta gạt, cho dù ngài không vì bản thân thì cũng phải nghĩ cho phu nhân chứ.”

“Đây vẫn chưa phải là việc quan trọng nhất, ngài biết không, Lâm công tử này năm nay hai mươi sáu tuổi, còn lớn hơn phu nhân chúng ta mấy tuổi, ngài không nghĩ tới vì sao đàn ông đến tuổi này rồi mà chưa từng thành thân à? Ngài tưởng ai ai cũng như ngài hả?”

Tạ Khâm nghe đến đây, đôi mắt cuối cùng cũng chuyển động, chợt nghiêm nghị nhìn hắn:

“Nói tiếp.”

Bình Lăng nuốt nước bọt, ngược lại vội vã nói:

“Từ lâu Lâm công tử đó đã đính ước với biểu muội nhà cữu cữu, hai người là thanh mai trúc mã cùng lớn lên, tình cảm rất sâu đậm, sau đó vị hôn thê qua đời, hắn buồn chán hai năm, mãi đến khi tổ mẫu trong nhà lấy cái chết ra ép, bảo hắn đừng phụ lòng người mẹ đã mất, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần lo liệu gia nghiệp, tranh chấp với đệ đệ trong phủ.”

“Nếu như phu nhân của chúng ta gả cho hắn, giữa hai người họ có một người chết không bao giờ vượt qua được, hiện tại thì tình ý sâu đậm, đợi thời gian lâu dần thì khó đảm bảo được sẽ không có tranh chấp, ngài nhẫn tâm nhìn phu nhân nhảy vào hố lửa sao?”

Mưa rơi ầm vang, che trời lấp đất.

Con mương nhỏ phía sau chẳng mấy chốc đã đọng nước, nước tràn vào trong sân.

Mùa hè hàng năm, vào lúc mưa to, dân cư ở vùng này luôn phải chịu mấy đợt tai ương, có một lần nghiêm trọng nhất, nước ngập vào phòng chính, sân viện ẩm ướt, các nhà đi báo cho Phường chính [2], muốn mời người đến tu sửa, đáng tiếc triều đình trải qua chiến loạn, nào có thời gian để ý đến việc nhỏ này, cư dân tự hỗ trợ tiền cho nhau, đã khơi thông một lần, đáng tiếc là mỗi lần trời mưa to thì vẫn không tránh được việc sẽ bị ngập nước.

[2] Phường chính (坊正): Chức quan nhỏ quản lý khu phố.

Buổi trưa ngày hai mươi tháng Ba, trời đã mưa hai ngày liên tục, hậu viện của Thẩm Dao đã đọng thành một đầm nước thật sâu, mắt thấy sắp ngập vào phòng bếp, Lâm Dự có một chiếc thuyền bị giữ lại ở thủy quan [3] rồi, bởi vì việc này, Thẩm Dao đã gọi Bích Vân và hai gã sai vặt của Lâm gia nhân lúc buổi chiều mưa nhỏ dần mà đào mương.

[3] Thủy quan (水关): Cánh cổng xuyên qua tường thành để nối dòng nước trong và ngoài thành.

Bận rộn một canh giờ, cuối cùng cũng dọn xong nước đọng, chỉ còn lại con mương phía sau, Thẩm Dao ngại làm phiền người khác nên bảo gã sai vặt về nghỉ ngơi trước, bản thân mình lại cân nhắc làm sao giải quyết xong một lần để khỏe suốt đời, vừa ngồi ở đình tránh mưa tại sân sau uống một ngụm trà thì nghe thấy, chỗ tường vây nhà hàng xóm bên trái truyền đến tiếng đục khoét.

Chủ tớ hai người nhìn nhau, đi đến đoạn tường vây vang tiếng đùng đùng kia, nơi này gần sát phòng bếp của Thẩm Dao, bên cạnh chính là một rãnh nước bằng gạch, bình thường nàng rửa đậu nành ở đây, mắt thấy tường vây bị đập đến mức rung lắc, một ít khói bụi chui ra từ khe hở kia, sắc mặt Thẩm Dao thay đổi:

“Này, đừng đập nữa, đập nữa là tường sẽ sụp mất.”

Một tiếng ầm vang lên, mảng tường vây đó đổ xuống để lộ ra một lỗ trống hình cánh cửa, bụi đất nhanh chóng bị mưa phùn đè xuống, một bóng người thon dài rắn rỏi đứng ngoài lỗ tròn, chàng mặc áo màu xanh biếc, tay cầm cây búa thật dày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn qua Thẩm Dao.

Thấy rõ khuôn mặt đó của Tạ Khâm, Thẩm Dao giống như bị sét đánh.

Hôm đó nhìn thấy Tạ Khâm dưới miếu thờ, Thẩm Dao đã lấy lạ, khoảng thời gian này nghe thấy tiếng tiêu như khóc như kể đó, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, đến giờ phút này nhìn đoạn tường đó bị chàng tự tay đập vỡ, tất cả suy đoán đều kết thúc.

Hai người nhìn nhau qua cái lỗ tròn trên tường.

Thật lâu không nói gì.

Mắt thấy chủ tử nhà mình giống như bị câm, Bình Lăng không dám giả chết, vội vàng đi vào từ cái lỗ đó, cười ha ha hành lễ với chủ tớ Thẩm Dao:

“Xin lỗi, Thẩm… Thẩm cô nương, chủ tử nhà ta uống rượu say, mong người thứ lỗi.”

Thẩm Dao không dễ lừa vậy đâu, nàng đi qua từ cái lỗ hổng đó, lướt qua Tạ Khâm mà bước vào sân nhà, đảo mắt nhìn một vòng, hay lắm, bây giờ mới được mấy ngày mà nhà cửa đã thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.

Nàng ngoái đầu nhìn về phía người đàn ông đó, cho dù toàn thân chàng dính đầy bụi bẩn thì vẫn khó áp chế được khí chất ưu việt.

Trong mắt nàng chứa chút sắc bén.

“Tạ đại nhân, ngài làm gì vậy?”

Nếu như xuất hiện thì cũng không tính là gì, cố ý dọn đến đây ở thì ai cũng biết rõ lòng dạ Tư Mã Chiêu rồi.

Tạ Khâm nhìn nữ tử xinh đẹp như đóa hoa cùng đôi mắt sáng ngời đó, bối rối tránh né ánh mắt của nàng.

Thẩm Dao đánh giá chàng, cong khóe môi lên, từ khi hòa ly với Tạ Khâm, nàng cũng không để mình nhớ lại quá khứ, nàng không phải là người đắm chìm trong quá khứ, bất cứ lúc nào cũng nói với bản thân rằng, con người thì phải nhìn về phía trước, nhưng bây giờ nhìn người này, mọi thứ về chàng chậm rãi hiện ra trước mắt.

Lần đầu tiên Thẩm Dao nhìn thấy vẻ luống cuống ở người đàn ông này.

“Ngài có thể giải thích rõ là rốt cuộc ngài muốn làm gì không?”

Tạ Khâm giống như một tên hư hỏng làm sai, mím môi không đáp.

Bình Lăng nhìn thoáng qua Tạ Khâm đang quẫn bách, lập tức tiếp lời: “Thẩm cô nương, con mương sau nhà ta bị nghẹt rồi, lại khiến hậu viện nhà người bị vạ lây, chúng ta định đào toàn bộ con mương phía sau, mà không phải phía dưới bức tường này của chúng ta đang có một khe nước sao, nếu như không khơi thông thì sau này mùa hè mưa to có thể sẽ làm ngập nhà chính, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau một chút không phải là chuyện tốt sao?”

Thẩm Dao nhìn Tạ Khâm chằm chằm: “Ta không hỏi việc này.”

Tạ Khâm đón lấy ánh mắt hùng hổ của nàng mà ngước mắt lên: “Tứ Tứ, ta không yên tâm về nàng, chuyển đến đây là vì muốn nhìn xem rốt cuộc hắn là người thế nào.”

Thẩm Dao cười lạnh, khoanh hai tay trước ngực chậm rãi đến gần chàng, đứng nghiêm ở nơi cách chàng ba bước chân.

Gió thổi qua, mùi hương quen thuộc chỉ thuộc về nàng xông vào mũi, mi mắt Tạ Khâm khẽ run, chàng nắm thật chặt chiếc búa trong tay, rũ mắt xuống.

“Tạ đại nhân, ta nhận ý tốt của ngài, ta và ngài làm phu thê không quá nửa năm, lại quen biết huynh ấy giúp đỡ lẫn nhau ba năm, ta còn có thể không biết huynh ấy là người nơi nào, có đáng để trao gửi hay không à?”

Sắc mặt Tạ Khâm trắng bệch.

“Hơn nữa, kiểu người thế nào mới đáng để trao gửi? Tạ Khâm ngài đội trời đạp đất, vì muôn dân thiên hạ mà lo lắng hết lòng, dưới gầm trời này còn có người đàn ông nào vĩ đại hơn ngài sao, nhưng không phải ngài vẫn vứt bỏ ta vào thời điểm quan trọng à?”

Bích Vân trốn bên dưới tường vây nghe được lời này thì ngớ người, thì ra Tạ Khâm là tiền phu quân của cô nương.

Không đúng, tiền phu quân của cô nương không phải đã chết rồi sao?

Ánh mắt Bích Vân nhìn Tạ Khâm cực kỳ bất thiện.

Tạ Khâm bị Thẩm Dao nói đến mức không ngẩng đầu lên được.

“Tứ Tứ, xin lỗi nàng…”

Thẩm Dao không có thời gian nghe chàng ôn chuyện, chỉ vào bức tường gạch đã sập kia: “Ta và Lâm đại ca tình đầu ý hợp, sắp phải thành thân rồi, kính xin Tạ đại nhân tránh hiềm nghi.”

Môi Tạ Khâm run lên, chàng cứng ngắc xoay người, ánh mắt nhìn vào một góc bụi đất không dễ gì mới đập ra được kia, thứ sụp đổ không chỉ có bức tường vây lấp kín, hơn hết là thể diện kiêu ngạo cùng với danh dự từ bên trong của chàng, chàng thật sự khó khăn lắm mới vượt qua được cửa ải này, nhưng lại bị Thẩm Dao chặn đường.

“Vậy thì ta đắp lại…” Chàng chết lặng nói.

Chỉ thấy Tạ Khâm ném búa sắt đi, bước qua một cách chật vật, lại thử tìm ra từng viên gạch kiên cố trong đống bụi đất, phủi lớp bụi đi rồi một lần nữa đắp lên.

Ngón tay thon dài cầm lấy nắm bùn, nghiêm túc lại không thạo mà làm công việc chàng vốn không giỏi.

Mưa rơi xuống tí tách.

Thẩm Dao nhìn thấy Tạ Khâm như vậy, hốc mắt chợt chua xót, nàng hít sâu một hơi, vội vàng đi ngang qua chàng quay về phòng.

Khóe mắt Tạ Khâm nhìn theo bước chân nàng đến đầu đường lát gạch, làn váy đỏ thắm quen thuộc dần dần biến mất ở ngã rẽ…

Trái tim thoáng cái giống như bị đục khoét, đẫm máu, không có chỗ bao bọc.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lâm Dự cuối cùng cũng quay về từ nơi làm việc trong thành, Thẩm Dao vừa bán đậu hũ xong, liếc thấy hắn mệt mỏi đứng ở cửa nhà mình:

“Làm sao vậy? Vẫn thuận lợi chứ?”

Lâm Dự nhìn thấy Thẩm Dao thì nở nụ cười: “Khá tốt, muội đừng lo lắng, ta sẽ xử lý ổn thoả.”

Thẩm Dao đến gần thì ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu.

Lâm Dự lộ vẻ xấu hổ: “Đêm qua ta mời quan lại ở khu làm việc trong thành uống rượu ở Hồng Hạc Lâu suốt đêm… Dao Dao muội yên tâm, ta không làm gì cả.”

Thẩm Dao chung quy cũng không phải tiểu cô nương kiểu cách, nàng cười nói: “Đạo lý khi xã giao mà, ta hiểu.”

Đón hắn vào trong, rót trà cho hắn, thấy trên mặt hắn vẫn còn vẻ lo lắng thì biết sự việc không đơn giản.

Nàng từng làm thê tử của Thủ phụ đương triều, sao có thể không hiểu cách thức trong quan trường được, bèn trấn an hắn nói:

“Đừng gấp, từ từ nghe ngóng tin tức, xem xem rốt cuộc là ai chặn thuyền của chúng ta, tìm được manh mối thì mới tiện làm việc rõ ràng, có điều đừng đắc tội với ai là được.”

Lâm Dự nghiêm túc nhìn vị hôn thê của mình, lúc trước hắn thích Thẩm Dao không phải chỉ vì bị tướng mạo tươi đẹp này khuất phục, hắn càng cảm phục khí độ khi đối nhân xử thế của nàng, hắn đã từng thấy quá nhiều cô nương ghen tuông quấn lấy trượng phu không buông, Thẩm Dao không làm vậy, nàng có sự nghiệp riêng, sẽ không bị trói buộc trong nhà.

Hắn tán thưởng lại yêu thích nữ tử cởi mở phóng khoáng, giống như Như Sương năm đó…

Nhớ đến vị hôn thê cũ đã qua đời, vẻ mặt Lâm Dự có chút giật mình lo lắng.

Hắn từng nói thẳng với Thẩm Dao về quá khứ của hắn, Thẩm Dao cũng nói cho hắn biết là nàng từng thành thân, trượng phu qua đời ở biên quan, hai người đều từng ở bên người khác, trong lòng đều từng cất giữ một đoạn quá khứ.

Có thể đây là nguyên nhân bọn họ thật sự ở bên nhau.

“Gần đây triều đình một lần nữa chỉnh đốn thủy vận, không đi được con đường ban đầu nữa, sự việc có thể không xử lý trong thời gian ngắn được.” Lâm Dự nghĩ đến các mối quan hệ ở Kinh thành của mình vẫn thiếu chút ít, ánh mắt đột nhiên liếc nhìn sang nhà bên cạnh, hắn hỏi Thẩm Dao:

“Lúc trước đã nói là đưa đậu hũ sang nhà bên cạnh, thế nào rồi?”

Thẩm Dao nhớ đến vị Đại Phật ở nhà bên, hơi đỡ trán, thuận miệng qua loa nói: “Quên mất, ngày mai đưa.”

Hôm sau Thẩm Dao không sai người đưa đậu hũ cho Tạ Khâm, lại bắt gặp Bình Lăng tự mình xếp hàng ở tiệm mua đậu hũ.

Dù sao cũng không thể dây dưa như vậy được, Thẩm Dao gọi Bình Lăng vào, ra hiệu cho hắn ngồi.

Bình Lăng không dám, cười theo: “Trước mặt người nào có chỗ ngồi cho tiểu nhân chứ.”

Người ta đều nói làm việc cho chức tướng thì cũng là quan thất phẩm, Bình Lăng gần như đi nghênh ngang trong Kinh thành nhưng vẫn giữ lễ với nàng như vậy, chỉ có thể nói hắn vẫn còn xem nàng là chủ cũ.

“Bình đại nhân khách sáo như vậy, vậy thì do ta mạo phạm rồi.”

Thẩm Dao cũng đứng lên.

Một tiếng Bình đại nhân này làm Bình Lăng hãi hùng khiếp vía, hắn bất đắc dĩ ngồi xuống ghế đẩu.

Thẩm Dao cười ngồi xuống, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề:

“Ngài ấy vẫn tốt chứ?”

Lúc này Bình Lăng không hề úp úp mở mở, ấn đường nhíu chặt: “Không tốt.”

Thẩm Dao im lặng.

Một lát sau lại hỏi: “Chắc là lão thái thái đang bàn chuyện thành thân cho ngài ấy nhỉ?”

Bình Lăng cười khổ, nhìn qua Thẩm Dao lắp bắp nói: “Đâu phải ngài không biết tính gia, trong mắt trong lòng đâu thể chứa người khác được nữa, ai khuyên cũng vô cùng, chủ tử đã nhiều ngày không về phủ, không vào triều, dẫn đến sổ con trong cung đều được đưa đến đây.”

Lời này cứ như Tạ Khâm yêu nàng lắm vậy, Thẩm Dao cũng lười nói rõ với hắn.

Bình Lăng tóm lấy cơ hội này, lại nói: “Ngài ấy không ngờ bản thân có thể còn sống quay về, người đừng trách ngài ấy.”

Thẩm Dao bật cười: “Sao ta lại trách ngài ấy chứ.”

Càng về sau nàng càng hiểu Tạ Khâm, không có tình cảm sâu đậm thì quả thật không thể làm lỡ dở đối phương.

“Dù sao cũng qua rồi, ta cũng không thể chờ ngài ấy mãi được.”

“Chủ nhân, người tha thứ cho ngài ấy đi, cho ngài ấy một cơ hội nữa đi.” Bình Lăng nén nước mắt trượt khỏi ghế đẩu quỳ xuống.

Thẩm Dao suýt bật cười: “Ngươi nói đùa gì vậy, ta sắp thành thân rồi, có hàng xóm láng giềng nào trong hẻm Cửu Dương này không biết chứ?”

Khuôn mặt Bình Lăng lộ vẻ đau khổ, hắn cắn răng nói: “Người không chờ thêm một chút nữa được sao? Nhỡ đâu Lâm công tử đó không như trong tưởng tượng của người thì sao, người vẫn chưa về quê của hắn, cũng không biết khó khăn nguy hiểm ở hậu viện gia đình, người còn…”

Thẩm Dao bình tĩnh ngắt lời hắn:

“Bình Lăng, ta và ngài ấy không còn khả năng nữa.” Nàng lộ ra nụ cười điềm tĩnh lại hời hợt:

“Cho dù không có Lâm Dự, ta cũng không thể nào quay lại với ngài ấy đươc.”

Tạ Khâm chỉ là thấy thê tử cũ tái giá nên không cam lòng, không thoải mái mà thôi.

“Nhanh định ra cho ngài ấy một mối hôn sự môn đăng hộ đối đi, có người mới rồi thì tự nhiên sẽ quên người cũ thôi, cuộc sống sẽ càng ngày càng thoải mái, không còn băn khoăn nữa.”

Lại qua hai ngày, trời nóng bức lại một lần nữa mưa to.

Bức tường rách nát được Tạ Khâm đắp lên lại kia bị cơn mưa to xối xả làm đổ.

Mà lần này, Lâm Dự đúng lúc đang cùng Thẩm Dao dùng bữa tối trong đình gỗ ở sân sau, nghe thấy tiếng vang này, hai người không hẹn mà cùng nhìn qua với ánh mắt kinh ngạc.

Mưa rơi tí tách, một người đội quan ngọc, vạt áo ướt đẫm đứng sau tường, hai mắt lạnh lùng mà trống rỗng nhìn qua.