Chốc lát sau Bích Vân đi vào, hầu hạ Thẩm Dao rửa mặt trước, chờ Thẩm Dao thay quần áo xong, nàng ấy lấy dầu thuốc ra xoa bóp cho Thẩm Dao, lúc này Thẩm Dao mới ngửi thấy mùi hương không đúng:

“Tối hôm qua em cũng dùng dầu thuốc này à?”

Bích Vân kinh ngạc: “Đúng vậy, có gì không đúng sao?”

Thẩm Dao nhíu mày, cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào vừa rồi nàng ngửi nhầm? Đang muốn về phòng ngửi lại thì lại thấy hai người Thẩm Triển đến hậu viện thỉnh an nàng, Thẩm Dao đành phải gọi đệ đệ ngồi xuống, tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa sáng.

Đợi dùng bữa xong, nàng lại kiểm tra túi vải của hắn, đảm bảo không thiếu thứ gì thì mới cùng đệ đệ lên xe, tiễn hắn đến Quốc Tử Giám, khoảnh khắc đưa mắt nhìn đệ đệ bước vào cửa, Thẩm Dao nhớ đến lời phụ mẫu dặn dò, nước mắt liên tục chảy ra, nàng chắp hai tay lại cầu nguyện phụ mẫu phù hộ đệ đệ đỗ đạt, khoa khảo diễn ra sáu ngày, sáu ngày không thể ra vào, sáu ngày sau lại đến đón, trên đường trở về, toàn thân trở nên mệt mỏi, Thẩm Dao nằm co quắp trong xe ngựa, ngủ một mạch đến hẻm Cửu Dương.

Thẩm Dao không đến cửa hàng mà trực tiếp về phủ.

Bích Vân xuống xe trước, cẩn thận đỡ nàng đi ra, lại thấy cửa phủ bên cạnh mở rộng, một bóng dáng thon dài đứng dưới hành lang.

Thời tiết buổi chiều oi bức, mưa bay rơi tí tách.

Thẩm Dao liếc nhìn Tạ Khâm một cái, thấy trong tay chàng cầm một cái bình nhỏ.

Tạ Khâm chỉ vào trong: “Vào trong nhà nói chuyện?”

Cuối cùng chàng cũng chịu đối mặt với nàng.

Thẩm Dao nhàn nhạt gật đầu, vịn cánh tay Bích Vân vào cửa, ngồi xuống trong phòng sau giếng trời.

Tạ Khâm đi theo sau nàng, đặt bình thuốc lên bàn dài trước, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn, ngồi xuống đối diện nàng.

Thẩm Dao nhìn chằm chằm bình thuốc này, có mùi thuốc quen thuộc xông vào mũi, nàng cau mày nhìn chàng, sắc mặt không dễ coi lắm.

Tạ Khâm vốn cũng không có ý định giấu giếm Thẩm Dao: “Xin lỗi nàng, tối hôm qua ta nghe thấy nàng nói đau, chưa được nàng cho phép mà đã vào phòng nàng, bôi thuốc cho nàng.”

“Ta cũng không cố ý làm như vậy, thật sự sợ quấy rầy đến Triển Nhi.”

Chống đỡ ánh mắt hùng hổ dọa người của Thẩm Dao, chàng chậm rãi đẩy bình thuốc đến trước mặt Thẩm Dao, thấp giọng nói:

“Ta sai rồi, nàng cầm dầu thuốc đi, sau này ta sẽ không tái phạm nữa.”

Sau đó chàng rũ hai tay đặt trên đầu gối, không nói thêm gì nữa.

Trong lòng Thẩm Dao thoáng cái trào lên rất nhiều tâm trạng, vừa tức giận hành vi của Tạ Khâm, vừa thấy may mắn vì không quấy nhiễu đến Thẩm Triển, đến cuối cùng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ:

“Tạ Khâm, rốt cuộc ngài muốn thế nào? Chúng ta đã kết thúc rồi không phải sao, cho dù ngài ép Lâm Dự rời đi, ta cũng không thể nào gương vỡ lại lành với ngài được, cái gì gọi là gương vỡ, ngài tự nghĩ đi, gương đồng rớt vỡ, ghép nó lại thì còn có thể là tấm gương đồng ban đầu không?”

Trong mắt nàng tràn ngập sự mờ mịt.

Tạ Khâm ngước mắt, ánh mắt từ trống rỗng mịt mù chậm rãi có tiêu cự: “Tứ Tứ, nàng biết rõ lúc đó rời đi, ta buộc lòng phải làm vậy, không phải thật sự muốn bỏ rơi nàng, ta không nỡ để nàng xảy ra chuyện nên mới ép nàng rời đi, nàng cứ phải tóm lấy điểm đó không buông sao?”

Thẩm Dao không muốn dây dưa với chàng: “Ta cũng không trách ngài, ta chỉ muốn nói cho ngài biết rằng, ngài nhất định phải đối mặt với sự thật chúng ta đã hòa ly, cho dù ban đầu vì nguyên nhân gì mà xa nhau, cuối cùng chúng ta cũng xa nhau rồi, không phải sao? Chẳng lẽ Tạ Khâm ngài muốn thì tờ giấy hôn thú đó sẽ có hiệu lực, ngài không muốn thì nó chẳng là gì à?”

Giọng điệu của Tạ Khâm gần như là cầu xin: “Tứ Tứ, ta không có ý đó, ta chỉ hy vọng nàng có thể cho ta một cơ hội.” Đôi mắt chàng quá sâu, giống như vòng xoáy.

Thẩm Dao không dám đối mặt với chàng, chậm rãi uống một ngụm trà, im lặng chốc lát rồi bình tĩnh trả lời chàng:

“Xin lỗi, ta không làm được.”

Trái tim Tạ Khâm co lại, chàng đã sớm đoán được Thẩm Dao sẽ trả lời chàng như vậy, nhưng khi thật sự nghe thấy, chàng chỉ cảm thấy buồn bã.

“Vì sao?”

Chàng cúi mặt xuống, hai nắm đấm tay đặt lên bàn một cách vô lực: “Nàng cho phép Lâm Dự đến gần nàng, nàng có thể cười cười nói nói với Văn Nặc kia, cho dù là người qua đường chống gậy kia, nàng cũng có thể trò chuyện vui vẻ, vì sao ta không được?”

Chàng nhỏ giọng nói ra từng chữ chất vấn: “Nàng cũng có thể suy xét đến ta giống như suy xét người khác, chứ không phải là một mực từ chối.”

“Việc bọn họ làm được, ta cũng có thể làm được, việc bọn họ không làm được, ta vẫn có thể làm được.”

Thẩm Dao nghe giọng điệu gần như hèn mọn của chàng, nét mặt hoảng hốt:

“Nhưng ta không muốn tiếp tục nữa, không nói đến việc ta và ngài đã ly hôn, chúng ta hợp nhau sao? Không hợp, môn không đăng, hộ không đối, ngài là con cháu quý tộc nhà quyền quý, ta chỉ là một nữ tử chợ búa tầm thường, ngài nhìn ta này, bán đậu hũ trong hẻm Cửu Dương thoải mái biết bao nhiêu, không có ai trói buộc ta, không ai dùng quy tắc để đè ép ta, ta có thể tìm một người thành thật để gả, trong nhà ngày nào cũng do ta làm chủ, không tốt sao? Ta cần gì phải gả đến nhà giàu để bị người ta đối xử lạnh nhạt?”

Tạ Khâm bình tĩnh nghe nàng nói hết, ánh mắt nhuốm vẻ đau đớn: “Thẩm Dao, ta có thể cùng nàng, ở đây cả đời.”

“Nàng muốn gì, ta cũng có thể cho được.”

Thẩm Dao không hề coi trọng lời chàng nói: “Phải, ngài có thể từ bỏ tôn nghiêm buông bỏ tất cả vinh quang trong quá khứ để đi theo ta, nhưng ta không thích, ngài làm như thế, ta sẽ cảm thấy áp lực, sẽ cảm thấy như ta nợ ngài, đó không phải là cuộc sống ta muốn.”

Thẩm Dao nói ra lời này, sắc mặt cũng trở nên trống rỗng mờ mịt, nàng chậm lại một hơi, lần nữa khuyên nhủ:

“Ngài không còn trẻ nữa, chắc chắn là lão thái thái sẽ lo lắng, có lẽ giờ phút này trong nhà cũng đã chuẩn bị không ít tranh của các cô nương thế gia rồi, ngài chỉ không thích ứng được thôi, ngài nghe ta đi, quay về làm quen với những cô nương đó, nói không chừng có thể tìm được người tâm đầu ý hợp.”

“Ngài biết đánh đàn, biết ngâm thơ, giỏi văn giỏi võ, thê tử của ngài nên là cô nương thế gia điển hình, có thể bầu bạn với ngài, có thể cùng ngài tâm sự về triều chính, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp…”

Tạ Khâm nghe nàng lải nhải, mỗi một chữ giống như roi quất lên người chàng, ánh mắt của chàng càng chua xót, chàng ngắt lời nàng:

“Nàng không phải là ta, không thể đưa ra quyết định thay ta, cũng sẽ không biết ta thích cô nương như thế nào.”

“Ta chưa từng cưới người khác, ta chỉ cưới nàng, trong lòng ta chỉ có nàng thôi.”

Thẩm Dao sửng sốt, không ngờ chàng sẽ nói những lời này, nàng rũ mắt xuống, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, chậm rãi đan xen vào nhau, giọng điệu trở nên không được tự nhiên:

“Vậy thì ngài đi thử một lần đi, không chừng bọn họ thích hợp với ngài hơn, khiến ngài yêu thích hơn.”

Mưa bụi mịt mờ, trong phòng lớn bỗng dưng trở nên yên tĩnh, cá vàng trong hồ bơi lội thổi bong bóng lên mặt nước, phát ra tiếng nước lõm bõm.

Tạ Khâm im lặng một lúc lâu, bình tĩnh nói: “Ta sẽ không làm vậy.”

“Nàng có thể cả đời không gả cho ta, nhưng ta sẽ không cưới người phụ nữ khác.”

Giọng điệu chắc chắn hơn bao giờ hết.

Tất cả lời khuyên nhủ của Thẩm Dao sụp đổ, sự mỏi mệt và bất đắc dĩ cuốn theo tất cả, nàng im lặng từ từ nhắm hai mắt:

“Nhưng, ta đã không thích ngài nữa.”

Tiếng sấm vang ầm ầm từ bầu trời mà không hề có điềm báo trước.

Đôi môi Tạ Khâm động đậy, không nói ra được lời nào, ánh mắt như băng đá trong veo đang phát run, có ánh sáng nhỏ vụn rơi xuống, hai mắt như hai hố sâu tối đen.

Lẽ nào nàng từng thích chàng sao?

Cho nên khi nàng thích chàng, chàng đã ép nàng hòa ly, khiến nàng rời khỏi Tạ gia ngay trong đêm.

Sắc mặt Tạ Khâm lập tức trắng như giấy, một câu nói đó giống như đâm thủng lớp da của chàng, moi móc máu thịt của chàng, chỉ còn lại xương trắng, sự chua xót và đau đớn âm ỉ dâng lên trái tim chàng, chàng đau đến mức toàn thân đều đang run rẩy.

Thẩm Dao rũ mắt xuống, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu:

“Tạ Khâm, ngài dọn đi đi có được không?”

Cơ thể Tạ Khâm hơi run lên, hai tay nắm hờ, chàng kiềm chế tâm tình của mình, hai mắt đỏ bừng nhìn nàng chăm chú:

“Tứ Tứ, ta cũng đã thử chấp nhận sự thật mình đã hòa ly với nàng, nhưng ta quay về Cố Ngâm Đường, nhìn từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc như vậy, trong đầu toàn là hình bóng của nàng, ta vừa nghĩ tới việc có một nữ tử khác chiếm cứ lấy vị trí vốn thuộc về nàng, đêm ta không thể chợp mắt được…”

“Nàng trách ta không từ thủ đoạn, trách ta không biết xấu hổ, ta nhận hết, ta cũng muốn để bản thân mình trở nên thong dong, mưu tính nàng giống như mưu tính giang sơn xã tắc, nhưng ta thà làm khó chính mình, vừa nghĩ tới nàng sẽ gả cho người khác, ta rất sợ.”

“Từ lúc quay về, một ngày của ta cứ như một năm.” Chàng mím đôi môi trắng bệch, hít sâu một hơi:

“Nàng cho ta một chút thời gian, được không?” Chàng cố gắng giành cho mình cơ hội để hòa hoãn lại: “Chờ ta ổn định lại bình thường thì sẽ dọn đi.”

Về phần khi nào chàng bình thường lại thì chàng không nói.

Thẩm Dao không phản bác được.

Nhớ đến ngày đó khi mới hòa ly với Tạ Khâm, nàng cũng không chịu nổi, chạy cả ngày cả đêm đến khu làm việc trong thành, đến chợ, chạy khắp bốn mươi bốn nhà làm đậu hũ khắp Kinh thành, nếm đủ tất cả mùi vị.

Chữ tình khó mà xóa bỏ được, Thẩm Dao muốn gấp cũng không gấp được.

Rõ ràng là chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, Tạ Khâm lại có một ảo giác như đã cách một đời, chàng nhếch nhác đứng dậy, chậm rãi đỡ bàn dài xoay người, đi dọc theo vách tường ra ngoài, bóng lưng lẻ loi lại cô độc, tựa như một bức tranh thủy mặc, thoáng cái sẽ tan ra trong mưa.

Thẩm Dao ngồi bất động trong phòng, mưa gió hắt vào người nàng, nàng vẫn không nhận ra, cũng không biết ngồi bao lâu, đợi đến khi cơn mưa nặng hạt dừng lại, Bích Vân quay lại khoác thêm cho nàng một chiếc áo mỏng, nàng mới lấy lại tinh thần, nhắm mắt, một hàng nước mắt im hơi lặng tiếng rơi xuống làn váy.

Thẩm Dao đứng dậy, về phòng.

Một khoảng thời gian sau đó, Thẩm Dao không còn thấy Tạ Khâm nữa.

Thẩm Triển thi xong, về đến phủ, hỏi đến chuyện cánh cửa kia một cách tự nhiên, Thẩm Dao ngậm miệng không nhắc tới Tạ Khâm, hỏi ngược lại hắn thi cử thế nào, Thẩm Triển sờ lên gáy không nói một lời, không nói chắc chắn, cũng không nói không tốt.

Văn Nặc ở bên cạnh cắt ngang: “Thẩm cô nương đừng lo lắng, đệ thấy Triển Nhi có hy vọng, ngược lại là đệ, có mấy đề không trả lời được, viết sách luận cũng không như ý muốn, sợ là không có hy vọng với Trạng nguyên rồi.”

Thẩm Dao trấn an hắn ta:

“Đừng vội kết luận, nói không chừng vô tâm cắm liễu liễu lại xanh, hơn nữa, nếu như thật sự không được thì ba năm sau thi lại, thi được thứ hạng tốt hơn cũng không tệ.”

Văn Nặc cười một tiếng, đối diện với đôi mắt sáng rỡ của Thẩm Dao, hắn ta không kiềm chế được mà lại xấu hổ, kéo Thẩm Triển đi ra ngoài:

“Chúng ta đến cửa hàng giúp đỡ đi.”

Nửa tháng sau mới công bố kết quả thi, trong nửa tháng này, Thẩm Triển thành thật ở trong cửa hàng bán đậu hũ, Thẩm Dao lại biết ngoài mặt hắn trông như mây trôi nước chảy, nhưng trong lòng chắc chắn vô cùng thấp thỏm, ai có thể không lo lắng chứ, có thể trở thành người đứng trên người khác, thực hiện chí hướng cứu đời đền nợ nước hay không sẽ nhờ vào lần này.

Bích Vân nhìn thấy sự lo lắng của hai tỷ đệ, tiểu nha hoàn không hề lanh lợi, không nhịn được mà nói thầm một câu:

“Cũng không biết Tạ đại nhân dọn đi chưa, nếu như chưa dọn đi, chắc chắn là ngài ấy sẽ biết thiếu gia của chúng ta có trúng thi Hội hay không.”

Thẩm Dao nghe vậy thì gõ vào trán nàng ấy một cái:

“Em thật là không giữ mồm giữ miệng, em có biết kết quả khoa khảo chính là cơ mật trong triều không, cho dù ngài ấy là Thủ phụ thì cũng không thể để lộ bí mật được, em nói như vậy, không những làm liên lụy đến thanh danh của ngài ấy, đồng thời sẽ khiến người khác cho rằng Triển Nhi của chúng ta đi cửa sau của ngài ấy mới đậu.”

Bích Vân sợ đến mức không dám lên tiếng, quỳ xuống liên tục nhận lỗi.

Nửa tháng trôi qua, cuối cùng cũng đến ngày yết bảng, Thẩm Dao từ sớm đã sai người điều khiển xe chở hai người đệ đệ đến Quốc Tử Giám, kết quả thi Hội sẽ được niêm yết vào giờ Ngọ, bắt đầu từ giờ Tỵ, gã sai vặt và tôi tớ các nhà đã vây kín đền thờ phía trước Quốc Tử Giám đến mức không có kẽ hở.

Thẩm Dao ở xa, lúc chạy đến thì đã không chen vào được.

Bích Vân ở bên cạnh nôn nóng giậm chân.

Thẩm Triển lại trấn an nói: “Thôi, là ta thì cũng chẳng thoát được, vội cái gì.”

Quán trà gần đó đã đông nghẹt người, bốn người chỉ có thể tìm đường hẻm gần quanh đây để dừng lại, Thẩm Dao lấy hai lượng bạc ra đưa cho Bích Vân, bảo nàng ấy mua một ít sữa dê lạnh, lại đặt bánh trái mình mang theo lên bàn, dặn dò Thẩm Triển và Văn Nặc ăn một chút lót dạ.

Trong lòng Thẩm Triển bất ổn, hắn tùy ý cầm một miếng dưa ngọt bỏ vào miệng, cảm thấy nhạt như nước ốc.

Văn Nặc thì vô tư, vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm với Thẩm Dao, nói đến sau khi có kết quả sẽ mời tỷ đệ Thẩm Dao đi Tung Sơn du ngoạn một chuyến.

“Cha mẹ đệ đều ở Tung Sơn, trong nhà còn có một muội muội, tỷ tỷ đến thì ở chung với muội muội của đệ, muội muội của đệ tốt lắm, gặp tỷ tỷ rồi chắc chắn sẽ thích.”

Thẩm Dao chỉ ứng phó ngoài miệng, không dễ gì mới đến giờ Ngọ, bên ngoài khua chiêng gõ trống, có một quan viên mặc áo bào đỏ dẫn theo thái giám tiến về phía đền thờ, một đội Cẩm y vệ mở đường, đám người cuộn trào về phía sau như thủy triều.

Một lúc sau, một danh sách niêm yết thi Hội lớn được treo dưới đền thờ, chiêng trống vừa được gõ một cái, mọi người đều ùa lên.

Mỗi một tiếng reo hò ở phía trước đều có thể khơi gợi tiếng lòng của đám người Thẩm Dao, sau đó gã sai vặt của Thẩm Triển thật sự không kìm nén được nữa, ra sức xông về phía trước, không dễ gì mới chen lấn được vào bên trong, hắn nhón chân như trẻ con tìm kiếm trên bảng vàng, nhìn xuống từng cái tên một, không có tên của Thẩm Triển.

Gã sai vặt gào khóc, đám người Thẩm Triển ở xa xa nghe thấy tiếng khóc quen thuộc, sợi dây cung kéo căng trong lòng lập tức đứt đoạn, Thẩm Triển ngây ra như phỗng, mất mát không nói thành lời:

“Không thể nào…”

Rõ ràng là hắn rất nắm chắc, hắn tự thấy mình trả lời sách luận được như ý, cũng không phát hiện ra bất cứ lỗi nào trong chú thích, Thẩm Triển quả thật đã ôm chút hy vọng với chính mình, đột nhiên nghe thấy mình thi trượt, hắn rất không cam lòng, Thẩm Triển trực tiếp nhảy xuống xe từ cửa sổ, muốn tự mình đi xem thì mới hết hy vọng.

Thẩm Dao cũng rất khó chịu, đỏ mắt muốn đuổi theo, cuối cùng Văn Nặc kia ngăn nàng lại: “Tỷ tỷ chờ đã, đệ đuổi theo hắn.” Sau đó đi theo hắn.

Chờ đến khi người rời đi, Thẩm Dao che mặt khóc không thành tiếng, trong sáu năm này hai chị em đã chịu nhiều đau khổ, năm đó mặt dày gả đến Tạ gia cũng bởi vì Thẩm Triển, nếu thật sự trượt, nàng lo lắng đệ đệ không gượng dậy nổi.

Khóc một lúc thì bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô của nha hoàn Bích Vân:

“Cô nương ơi, nhìn nhầm rồi, tiểu tử Lưu Hoan kia nhìn nhầm rồi, thiếu gia của chúng ta nằm trong ba thứ hạng đầu đó, thiếu gia của chúng ta đậu hạng hai thi Hội rồi!”

Tâm trạng giống như trèo đèo lội suối, lúc thì lên núi lúc thì xuống biển, Thẩm Dao vừa khóc vừa cười, kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Thẩm Triển được đồng môn gào thét gọi cùng nhau về Quốc Tử Giám quỳ tạ ân sư, Thẩm Dao mang theo nha hoàn vui đến phát khóc quay về hẻm Cửu Dương, nàng còn chưa tới nhà thì đã có Lý trưởng Võ hầu mang người khua chiêng gõ trống đến trước cửa Thẩm gia, Thẩm Dao vô cùng phấn khởi mở cửa đãi khách, lấy tiền đưa cho đầy tớ đi mua đồ, đêm nay tổ chức tiệc lưu thủy [1] ở trước nhà.

[1] Tiệc lưu thủy (流水席): Ai đến trước thì ăn trước.

Sau khi thi Hội chính là thi Đình, cũng không dám thiếu cảnh giác, Thẩm Triển sai người quay về nói cho Thẩm Dao biết, hắn phải ở Quốc Tử Giám nghiên cứu học bài, người đậu kỳ thi Hội ngoại trừ Thẩm Triển thì cũng có Văn Nặc, quả nhiên đúng với lời Thẩm Dao nói, danh sách năm nay đã mở rộng gấp đôi, Văn Nặc nằm ở cuối danh sách.

Thẩm Dao chưa từng vui vẻ như vậy, nhớ đến tâm nguyện nhiều năm của cha mẹ đã thành, Thẩm gia thật sự bước vào hàng nhà quan rồi, nàng cảm thấy được an ủi từ tận đáy lòng.

Ba ngày sau, kỳ thi Đình diễn ra, Thẩm Triển bởi vì dáng vẻ phong lưu tuấn tú, đối đáp trôi chảy nên rất được tân đế yêu thích, được chọn làm Thám hoa lang ngay tại chỗ, mười năm học tập gian khổ không ai hỏi đến, một lần thành danh thì cả thiên hạ biết, quan Trạng nguyên là một vị nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, khi dạo phố thì tất cả danh tiếng đều bị Thẩm Triển cướp hết.

Từ xưa đến nay có phong tục bắt rể ngay dưới bảng vàng, Thẩm Triển vừa đỗ đạt, những người đến phủ nói chuyện hôn sự đạp vỡ ngưỡng cửa, lần này tới là những người mai mối cho nhà quan lại, những nhà muốn kết thân cũng đều là thế gia quyền quý trong triều, vừa vào cửa liếc thấy tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời, thanh tú động lòng người đứng trong đó, bà mai mở cờ trong bụng, hỏi một chút thì biết được Thẩm Dao là tỷ tỷ ruột của Thẩm Triển, mấy năm trước đã từng thành thân, sau đó thì hòa ly, bà mai nổi lên chút tâm tư.

Hai ngày nay, Thẩm gia đông như trẩy hội, Thẩm Dao bận xã giao nên không có thời gian quản lý chuyện của cửa hàng, cuối cùng vẫn là Thẩm Triển ra mặt, nói gì mà tỷ tỷ chưa gả đi, hắn sẽ không cưới, lần này thì hay rồi, bà mai tập trung vào Thẩm Dao, giúp đỡ Thẩm Dao đáp cầu dắt mối khắp nơi, một lòng muốn gả Thẩm Dao đi.

Những tin tức này được truyền đến tai Tạ Khâm không sót một chữ.

Trong khoảng thời gian này chàng chưa từng xuất hiện, dù là thi Đình, chàng cũng chưa từng tham gia, chàng không muốn đối mặt với Thẩm Triển, tránh để lại nhược điểm cho người khác, nói Thẩm Triển dựa vào chàng mới đậu Tiến sĩ, chàng hy vọng con đường làm quan của em vợ trong sạch.

Nhưng chàng cũng không thể ngồi nhìn người ngoài làm mai làm mối cho Thẩm Dao được.

Mùng sáu tháng Sáu là Quỳnh Lâm Yến [2].

[2] Quỳnh Lâm Yến (琼林宴): Là bữa tiệc được tổ chức dành cho những Tiến sĩ tân khoa sau kỳ thi.

Triều đình hạ chỉ để các Tiến sĩ tân khoa mang theo gia quyến vào cung dự tiệc.

Thẩm Dao nghĩ đến việc từng gả cho Tạ Khâm, nhỡ đâu gặp người quen thì sẽ xấu hổ:

“Ta vẫn không đi thì hơn.”

Thẩm Triển lại không chịu, lạnh lùng quan sát nàng: “Sao lại không đi? Chẳng lẽ trong lòng tỷ vẫn còn huynh ấy, ngại gặp huynh ấy?”

“Đâu có?” Thẩm Dao cao giọng cãi lại, hai tay cầm khăn thêu ngồi một cách vững vàng: “Không phải tỷ đang nghĩ cho đệ à, nếu để cho người ngoài biết được tỷ là thê tử cũ của huynh ấy, tỷ sợ…”

“Sợ cái gì? Chẳng lẽ cả đời tỷ cứ trốn tránh không ra ngoài? Hơn nữa, sau này đệ phải ở trong triều thể hiện chí hướng, cùng với Tạ Khâm ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, cứ gặp một cách thoải mái thôi.”

Thẩm Dao còn muốn nói gì đó nữa, Thẩm Triển lại cứ muốn kéo nàng đi ra ngoài, hắn không có ý gì khác, chỉ muốn nhân cơ hội để tỷ tỷ lộ diện, sớm ngày tìm được lang quân gả đi.

Bây giờ Thẩm Triển đã không còn là Thẩm Triển trước kia nữa, hắn có đủ năng lực làm chỗ dựa cho tỷ tỷ.

Thẩm Dao đành chịu, ở trong xe ngựa sửa soạn trang phục rồi đi theo sau Thẩm Triển vội vã vào cung, may mà khi gả cho Tạ Khâm, nàng thường xuyên vào cung nên biết rõ quy tắc trong cung, có vẻ tự nhiên hào phóng trong một đám gia quyến của các sĩ tử tân khoa.

Ba năm chiến loạn, hoàng quyền chuyển giao, thế gia vẫn là những thế gia đó nhưng hoàng thân quốc thích thì đã được thay mới hoàn toàn.

Năm đó tiên đế bị Nữ Chân bức bách nôn máu mà chết, không ít Vương gia Hoàng tử nhân cơ hội náo loạn, là Tạ Khâm âm thầm sắp xếp người ổn định cục diện, nâng đỡ tân đế lúc đó còn là thất Hoàng tử lên ngai vàng, mà trong khoảng thời gian đó, em trai của tiên đế, Tề Vương gia từng lôi kéo thất Hoàng tử một chút, sau khi thất Hoàng tử đăng cơ thì cực kỳ tin tưởng người thúc này.

Mặc dù tân đế nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được đạo lý chế hành [3], thứ nhất là quyết định cháu gái của Trịnh Các lão làm Hoàng hậu, thứ hai là thiên vị người thúc này, dùng hắn ta áp chế Tạ Khâm.

[3] Chế hành (制衡): Ràng buộc lẫn nhau và cân bằng quyền lực.

Tạ Khâm có uy vọng lớn trong triều, tay nắm thực quyền, hoàn toàn không để người thúc công tử bột này vào mắt, chẳng qua là nể mặt Hoàng đế nên bình thường vẫn có lễ nghĩa khiêm nhường Tề Vương ba phần.

Tề Vương này vẫn tính là tài đức sáng suốt, nhưng lại có một khuyết điểm, hắn háo sắc.

Trong Quỳnh Lâm Yến, rực rỡ gấm hoa, Tề Vương đứng trên cầu vô tình hay hữu ý liếc qua nữ quyến đến đây dự tiệc, thoáng cái đã bị Thẩm Dao thu hút.

Hôm nay Thẩm Dao ăn mặc không được tính là hoa lệ, nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà, vốn muốn ẩn náu trong đám người, đáng tiếc là ông trời không chiều lòng người, những nữ quyến khác đeo vàng đeo bạc, không phải hoa hải đường kiều diễm thì cũng là mẫu đơn rực rỡ, lần này ngược lại khiến màu xanh của Thẩm Dao trông vô cùng nổi bật, cộng thêm khuôn mặt thật sự được xem là vẻ đẹp khuynh quốc kia, thoáng cái đã bị Tề Vương chọn trúng.

Tề Vương nhìn thấy Thẩm Dao thì thật sự có chút đi không nổi, lập tức sai người nghe ngóng xem nàng là ai.

Trước kia hắn không có danh tiếng gì, trời xui đất khiến thế nào lại chưa từng gặp Thẩm Dao, không biết nàng là thê tử cũ của Tạ Khâm.

Chốc lát sau thái giám hồi bẩm hắn, Thẩm Dao là tỷ tỷ của Thám hoa lang tân khoa, mà tỷ tỷ này đúng lúc hòa ly đang ở nhà, vừa nghe thấy nữ tử từng hòa ly, Tề Vương càng cảm thấy hứng thú, nếu như là trinh nữ đường đường chính chính thì hắn vẫn không tiện ra tay đâu.

Người hầu bên cạnh thấy hai mắt hắn sáng lên thì không khỏi khuyên nhủ: “Gia ơi, người ta là tỷ tỷ của Thám hoa lang đó, thuộc hạ quan sát Thám hoa lang kia, khí chất hiên ngang, không phải là người tầm thường, không giống như người sẽ đưa tỷ tỷ đi làm thiếp, trong phủ chúng ta còn có Vương phi mà…”

Tề Vương chưa bao giờ thấy nữ tử nào xinh đẹp như thế, chỉ nhìn thôi mà đã mở cờ trong bụng, hắn đẩy tay người hầu ra: “Chỉ là một sĩ tử tân khoa thôi, nếu như ta phái hắn đến huyện bên thì hắn có thể làm gì được?”

“Nàng ấy vừa hòa ly, ta cho nàng ấy làm Trắc phi đã là tốt lắm rồi.”

Đầu buổi trưa, Thẩm Dao đi theo sau mọi người vào điện Diên Khánh, trong điện đông đúc, nam nữ chia ra dùng tiệc, cách nhau một tấm rèm châu. Ở bàn trên đều là phu nhân quan lại, ở bàn dưới là gia quyến của sĩ tử tân khoa.

Trước khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người đã xã giao qua lại, quan hệ rộng, những sĩ tử thật sự xuất thân từ dân thường không nhiều, các sĩ tử tân khoa này hoặc vốn là con em thế gia trong triều, hoặc là có quan hệ thân thích với triều thần, lấy ra bất cứ ai cũng có chút lai lịch, chỉ có Văn Nặc và Thẩm Triển thì khác, người hôm nay dự tiệc là mẫu thân của Văn Nặc, bà ấy liếc mắt là đã thích Thẩm Dao, trong lúc nói chuyện Văn phu nhân đã hỏi thăm sở thích của Thẩm Dao, có ý muốn thân thiết, trong lòng nghĩ, mặc dù con trai không xuất sắc bằng Thẩm Triển nhưng dù sao Thẩm Dao cũng từng hòa ly, nếu như Thẩm Dao sẵn lòng gả cho con trai, chắc chắn sẽ là một mối hôn nhân tốt.

Trong Quỳnh Lâm Yến, Thẩm Triển được Hoàng đế gọi tên làm thơ ngay tại chỗ, hắn làm một bài “Từ Xuân Lệnh”, đề cập tới măng mọc sau mưa, phồn vinh tươi tốt, bài thơ này được lòng vua, đế vương trẻ tuổi muốn có một người mới do mình một tay đề bạt, càng cảm thấy Thẩm Triển chính là thanh kiếm sắc bén của hắn, cho nên đã bổ nhiệm Thẩm Triển làm Biên tu viện Hàn Lâm ngay tại chỗ, vào cung làm việc.

Vừa nói xong lời này thì xung quanh kinh ngạc.

Thám Hoa lang đảm nhiệm chức Biên tu viện Hàn Lâm thì không có gì lạ, lạ là vào cung làm việc, một khi trở thành cận thần của thiên tử thì sau này tương lai sẽ rộng mở.

Hoàng đế rõ ràng là đang chiêu mộ người, mọi người đều liếc nhìn sắc mặt Tạ Khâm.

Tạ Khâm cầm chén rượu, khuôn mặt ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào sau rèm châu, hoàn toàn không chú ý tới Hoàng đế đang nói gì.

Mọi người thấy Tạ Khâm không nói gì, Trịnh Các lão cũng không lên tiếng, cho rằng bọn họ ngầm tán thành.

Lần này, đa số những người nhìn về phía Thẩm Triển đều cực kỳ hâm mộ.

Tề Vương thấy Hoàng đế quyết định cho Thẩm Triển làm Biên tu viện Hàn Lâm thì biết kế hoạch đuổi Thẩm Triển đi đã ngâm nước nóng, lại nghe thấy ở đâu cũng có tiếng hỏi cưới Thẩm Dao, đột nhiên hắn ngồi không yên nữa, đã uống mấy ngụm rượu nên đầu óc nóng lên, nhất thời xúc động bèn dặn dò thái giám chuẩn bị rượu thuốc cho Thẩm Dao.

Bữa tiệc này kéo dài từ trưa đến hoàng hôn.

Trong bữa tiệc, Thẩm Dao không ngăn cản được nên đã uống hai ngụm rượu, đến hoàng hôn thì nàng đã có chút mơ màng, lấy cớ không thoải mái để rời tiệc sớm, ra khỏi đại điện hít một hơi gió mát, người tỉnh táo hơn không ít, nàng tìm cung nữ hỏi xem nhà xí ở đâu thì được người ta dẫn đến điện phụ trong rừng.

Thẩm Dao từng đến chỗ đó, trong lòng không hề phòng bị.

Đến bên ngoài hành lang, cung nữ kia chẳng biết đã đi đâu, trước sau ít người, Thẩm Dao đột nhiên giật mình, đúng lúc này, một nam tử bụng phệ mặc hoa phục đi vòng tới từ đình thủy tạ phía trước, khuôn mặt hắn ấm áp, khóe môi mỉm cười:

“Thẩm nương tử, bản vương xin kính chào nàng.”

Tề Vương có hiền danh ở bên ngoài, gặp ai cũng lộ ba phần tươi cười.

Thẩm Dao lại cảm thấy không bình thường, đầu tiên là nhéo mình thật mạnh, giữ vững tinh thần đối phó với hắn: “Thần nữ có mắt không thấy Thái Sơn, hóa ra là Tề Vương điện hạ.”

Bầu trời u ám, đèn đuốc mới được thắp lên, trên hành lang, cứ đi năm bước là có một cái đèn, ánh sáng chiếu xuống, mỹ nhân dưới đèn như ngọc, càng nhìn càng thấy lòng ngứa ngáy.

Tề Vương vẫn tính là bình tĩnh, cố gắng biểu hiện ra phong độ quân tử, hắn chắp tay nói: “Nương tử khách sáo rồi, không dối gạt nương tử, vừa rồi nhìn thoáng qua nàng ta đã cảm mến, bản vương vẫn còn một vị trí Trắc phi, muốn cưới nương tử, nương tử thấy thế nào?”

Trong lòng Thẩm Dao thẹn quá hóa giận, trên mặt là thản nhiên bình tĩnh, giả vờ kinh ngạc: “Thần nữ có tài đức gì mà có thể lọt vào mắt Vương gia? Có điều hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của mai mối, mặc dù cha mẹ ta đã qua đời nhưng trong nhà vẫn còn một đệ đệ thành tài, việc này dù sao cũng phải hỏi qua đệ ấy.”

Tề Vương nhìn ra được Thẩm Dao đang dùng mánh lới muốn thoát thân, hắn lộ ra nụ cười lạnh lùng:

“Nương tử, e rằng việc này không phải do nàng nói đâu.”

Tối nay cứ để Thẩm Dao đi theo hắn trước, ngày mai lại đến Thẩm phủ cầu hôn, Thẩm Triển kia đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý.

Tề Vương ở trong cung ngang ngược đã lâu, từ lâu đã không còn để người khác vào mắt, thế là duỗi tay ra.

Nhưng Thẩm Dao đâu dễ bắt nạt, nàng giả vờ yếu đuối lùi lại, nhân lúc Tề Vương nhào đến, nàng nghiêng người tránh, Tề Vương cứ như vậy mà ngã xuống hồ, Thẩm Dao thấy thế, không nói hai lời mà co chân bỏ chạy.

Đáng tiếc nàng chạy được mấy bước, sau khi vòng qua đình thủy tạ thì cơ thể trở nên mềm nhũn.

Tề Vương ở sau lưng vẫn còn vùng vẫy trong hồ nước, nếu như xảy ra chuyện thì nàng nên làm gì, Thẩm Triển nên làm gì?

Ngước mắt lên, con đường phía trước mênh mông, đèn đuốc đong đưa, một khi bước vào nơi quyền lực thì chẳng biết đâu là đường về.

Đúng lúc này, một bóng người mạnh mẽ rắn rỏi đi qua, vươn tay về phía nàng, giọng nói quen thuộc lại điềm tĩnh vang lên trên đỉnh đầu:

“Đi theo ta!”