*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm trước tân hôn, Toái Ngọc Hiên vắng lặng nghênh đón một ma ma già khuôn mặt hiền lành, mái tóc bà ấy đã bạc, trông thân thiết lại đáng kính.

“Tứ cô nương, lão thái thái phái lão nô đến dạy cô nương chuyện động phòng.”

Thẩm Dao vừa nằm xuống lại trở mình bò dậy khỏi giường.

Nàng hoàn toàn không cần đâu.

Sau thời gian một chén trà, ma ma đuổi Bích Vân ra ngoài, vào phòng trong, trong phòng đốt một ngọn đèn dầu bạc, ma ma già trịnh trọng lấy ra một tập tranh từ trong ngực, mở ra đặt lên, ánh nến yểu điệu, hai bóng người đan vào nhau nhảy nhót trên giấy, Thẩm Dao quan sát một cái rồi nhìn đi chỗ khác ngay như bị bỏng mắt.

“Ma ma, nhất định phải dạy cái này sao, hay là bà về đi, để quyển sách này lại cho ta nhìn là được rồi.” Thẩm Dao tuy to gan, đối mặt với chuyện như thế này cũng có chút xấu hổ.

Ma ma già ngoảnh mặt làm ngơ, đưa quyển sách đến trước mặt Thẩm Dao, Thẩm Dao cảm thấy như có một củ khoai lang nóng bỏng tay đặt trên người vậy, nàng vội vàng ngước mắt nhìn về phía trước, ngoan ngoãn không dám di chuyển.

“Các cô nương trong phủ xuất giá đều do lão nô dạy bảo, tứ cô nương cứ nghe đi…”

Thoạt đầu Thẩm Dao còn ngại ngùng, nghe một lúc lại phát hiện ra chuyện vợ chồng gia.o hợp này lại huyễn hoặc khó nắm bắt như vậy, sau này nàng trở về Nhạc Châu, mua một tòa nhà, gặp được chàng trai mình ngưỡng mộ thì cũng có thể lập gia đình, người đó không phải là Tạ Khâm thì cũng là người khác, nàng bèn trở nên nghiêm túc hơn.

Ma ma già nói được một nửa thì phát hiện ra, Thẩm Dao là cô gái duy nhất được dạy bảo chuyện phòng the mà mặt không đỏ tim không đập, bà ấy xem trọng nàng thêm một chút.

Đêm nay trước khi ngủ, rất nhiều hình ảnh kỳ lạ được rót vào trong đầu Thẩm Dao, mỗi lần vừa nhắm mắt lại, người đàn ông đó sẽ mang theo khuôn mặt của Tạ Khâm, dọa cho Thẩm Dao sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh cả người.

Ngủ mơ màng chưa được hai canh giờ, trời còn chưa sáng mà trong viện đã có một đống ma ma nha hoàn tràn vào với tiếng sột soạt, mọi người bắt đầu mỉm cười nhẹ nhàng vây quanh nàng bắt đầu sửa soạn ăn mặc, khoảng một canh giờ sau, Thẩm Dao mặc áo cưới đỏ tía ba lớp, đầu đội mũ ngọc, đi đến Huệ Hòa Đường hành lễ.

Tiệc cưới Thẩm gia trông rất náo nhiệt, bầu không khí bên trong lại nặng nề ngột ngạt, chung quy cũng thiếu đi chút hứng thú, Thẩm Dao không thèm để ý chút nào, làm từng bước một hoàn thành nghi thức. Tạ Khâm với phong thái oai phong, mặc một bộ quan bào tiên hạc đỏ rực đứng trước cửa, Thẩm gia thật sự không có ai áp chế được chàng, mà chưa đợi chàng mở miệng, hai người đồng liêu mà chàng mang tới đã chiến đấu khiến Thẩm gia không còn manh giáp, Thẩm Dao được đón lên xe hoa một cách thuận lợi.

Khua chiêng gõ trống, cả đoạn đường vô cùng náo nhiệt mà đi về phía Tạ phủ.

Xe hoa lăn bánh, Thẩm Dao kéo khăn đội đầu xuống, lén vén một góc rèm xe lên, bên ngoài hành lang đứng đầy người, có người quen có người lạ, ai ai cũng đeo mặt nạ, cười một cách qua loa, ánh mắt nàng chuyển về phía hai chữ “Thẩm phủ” lấp lánh ánh vàng, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong đời này nàng nhìn kỹ hai chữ này, rời đi rồi, sau này không còn là người của Thẩm gia nữa.

Tâm trạng chua xót dần nhạt đi theo xe hoa rời khỏi phường Minh Thời.

Chiêng trống vang trời, kèn bầu[1] âm vang cũng không làm lay động được vị tân nương này, nàng ngơ ngác ngủ thiếp đi trên xe hoa, cũng không biết ngủ được bao lâu, mơ hồ có ai đó kéo góc áo nàng, nàng mơ màng mở mắt ra, một khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng dần hiện rõ trong mắt.

[1]Kèn bầu

undefined

Nàng mờ mịt nhìn qua, tựa như không biết mình đang ở đâu.

“Đến rồi.” Tạ Khâm nhạt giọng nhắc nhở.

Thẩm Dao ngồi thẳng người lên, nhanh chóng nhặt lại khăn voan bị rơi rồi lần nữa đội lên, mò mẫm sờ rìa kiệu hoa khom lưng bước ra.

Ánh mắt giới hạn ở khoảng đất dưới chân, thảm đỏ nối đến phía trước, qua lớp vải đỏ, nàng mơ hồ cảm nhận được từng mảng ánh sáng hội tụ, Tạ Khâm đưa một đầu lụa đỏ tới, nàng nhận lấy, Bích Vân đi đến bên cạnh nàng, đỡ nàng đi từng bước vòng qua đám người huyên náo.

Sự náo nhiệt của Tạ phủ khác với Thẩm gia, những tiếng cười nói đó phát ra từ đáy lòng.

Ở thôn trang Thẩm Dao đã từng thấy rất nhiều người bái đường, lúc đó nàng chỉ cảm thấy vô cùng hứng thú, đến lượt mình thì trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, có lẽ vì là phu thê giả, phần náo nhiệt đó không bước vào trái tim được.

Bái thiên địa xong, có người nhanh chóng đến đỡ nàng, hình như là ma ma toàn phúc[2] của Tạ gia, đưa nàng đến hậu viện, Thẩm Dao không thấy rõ phía trước, chỉ dựa vào cảm giác phương hướng để phân biệt, có lẽ là đi về phía Đông Bắc, vòng qua một hành lang dài, đi qua hai viện, đi một hồi lâu, từ nơi huyên náo này đến nơi huyên náo khác, đối diện có ánh đèn đỏ rực chiếu tới.

[2] Người toàn phúc là người có đủ cha mẹ, con cái, chồng còn sống. Theo phong tục và nghi thức cưới hỏi dân gian, người toàn phúc phải lo nhiều việc trong đám cưới, nhằm mong muốn đôi tân lang tân nương có một tương lai hạnh phúc, viên mãn.

Có lẽ là sân nhà mà nàng sẽ ở trong hai năm.

Ma ma toàn phúc và phu nhân Trịnh Các lão mỗi người một bên đưa nàng vào phòng tân hôn.

Trong phòng tân hôn có rất nhiều người chen lấn, mọi người đều đang chờ xem tân nương.

Vị Lục thẩm mới có thể khiến Lục thúc vừa gặp đã yêu sẽ có dáng vẻ thế nào?

Thẩm Dao được đỡ ngồi trên giường, dựa vào mặt giày quen thuộc để xác nhận Bích Vân ở cách mình không xa, trong lòng nàng thoáng an tâm, ngay sau đó, phần giường bên cạnh lún xuống, chắc là Tạ Khâm ngồi bên cạnh nàng, Thẩm Dao không thể tránh khỏi cảm thấy có chút hồi hộp.

“Lục lang, nhanh vén khăn voan đi.”

Trong phòng truyền đến tiếng cười vui, đầy nhiệt tình.

Nàng cảm nhận được uy thế nặng nề từ bên cạnh.

Chỉ chốc lát sau, cán bạc với vào, khăn voan bị đẩy ra, Thẩm Dao ngước mắt, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm, nét mặt của Tạ Khâm không hề khác với bình thường.

Thẩm Dao chớp mắt, thích ứng được với xung quanh, chợt có tiếng khen ngợi của mấy người phụ nữ truyền đến.

“Đẹp quá, đi đâu tìm được tân nương tử xinh đẹp thế này chứ.”

“Ồ, trông thật là xinh đẹp.”

Thẩm Dao thoáng đỏ mặt, hơi rũ mắt xuống.

Phần lớn là phụ nữ lớn tuổi khen nàng, số phụ nữ trẻ tuổi không ít còn lại nhìn nàng không nói lời nào, Thẩm Dao mới tùy ý liếc nhìn qua cũng cảm nhận được một vài ánh mắt khác thường, nàng không thấy lạ, đối với người ngoài, nàng chỉ là con gái nuôi của Thẩm gia, một cô gái mồ côi được nuôi dưỡng ở thôn trang sao lại xứng với Thủ phụ đương triều được chứ, Thẩm Dao đã chuẩn bị từ trước rồi.

Tạ Khâm ngồi ngay ngắn bên cạnh nàng, cơ thể cao hơn một đoạn lớn.

Ma ma toàn phúc bắt đầu ngâm bài ca vung rèm, chị em dâu các chi của Tạ gia rải các loại quả khô như lạc, táo đỏ lên hai người, nói rất nhiều lời ngụ ý cát tường.

Những cô dâu khác nghe được những từ ngữ phóng túng ướt át đó sợ là sẽ đỏ bừng mặt, Thẩm Dao không nghiêm túc nghe, đương nhiên là không nhận ra được ý nghĩa trong bài hát vung rèm, nàng và Tạ Khâm đều ngồi ngay ngắn, trên mặt không có vẻ vui sướng của tân hôn, giống như hai con rối nghe theo sự sắp xếp của người ta.

Mọi người chỉ cho rằng tính tình của Tạ Khâm quá lạnh lùng, dọa sợ tân nương.

Sau đó chính là đồng lao hợp cẩn[3], hai người hoàn thành vô cùng thuận lợi, uống rượu hợp cẩn, thậm chí cũng không nhìn đối phương, chỉ là lúc cúi đầu, trán của Thẩm Dao không cẩn thận mà lướt qua cằm của Tạ Khâm.

[3] Đồng lao hợp cẩn (同牢合卺): là lễ quan trọng trong hôn lễ, đồng lao là vợ chồng cùng cắn một miếng thịt, hợp cẩn là cùng uống rượu giao bôi.

Nghi thức kết thúc, Tạ Khâm sợ Thẩm Dao mất tự nhiên nên đuổi hết những người đến náo động phòng, trước khi đi, chàng nhìn thoáng qua thê tử đang ngồi trên giường cưới, nàng khoác khăn choàng vai tượng trưng cho Cáo mệnh nhất phẩm, tóc đen được vấn hết lên, để lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, mắt hạnh sinh động khéo léo, tựa như đang quan sát xung quanh, trên khuôn mặt nàng cũng không có phấn, chỉ thoa một lớp son môi thật mỏng, lại bởi vì nàng quá đẹp nên đã áp chế màu đỏ tươi khắp phòng.

Thẩm Dao thấy Tạ Khâm nhìn chằm chằm nàng hơi lâu, cho rằng chàng không yên lòng, nàng hào phóng đứng dậy: “Đại nhân nhanh đi mời rượu đi, ta ở đây vẫn ổn mà.”

Nàng phiêu bạt giang hồ đã quen, không có gì là không thích ứng được.

Tạ Khâm gật đầu, xoay người rời khỏi.

Chàng vừa đi, hai chủ tớ như được đại xá, Bích Vân đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài hành lang có một vài ma ma nha hoàn, lại biết điều mà không đi vào hầu hạ, Bích Vân yên tâm, vội vàng quay lại giúp Thẩm Dao cởi chiếc mũ phượng nặng hai cân, lại rót cho nàng một chén nước nóng.

“Cô nương, người đói bụng không, hay là nô tỳ đi tìm ít thức ăn cho người nhé?”

Cô dâu cả ngày gần như không có cơ hội ăn uống gì cả.

Thẩm Dao dựa người vào giường, xoa chiếc cổ nhức mỏi chậm rãi gật đầu: “Em hỏi ma ma bên ngoài xem, nếu như không hợp quy tắc thì thôi.”

“Vâng!”

Bích Vân đi ra khỏi căn phòng phía Đông, tiện thể rũ rèm châu được vén lên xuống, Thẩm Dao đói đến mức bụng kêu ùng ục, tiện tay cầm lấy hoa quả khô trên giường ăn lót dạ, càng ăn càng đói, trên chiếc bàn bên tường phía Tây vẫn còn một dĩa bánh ngũ phúc chưa bị lấy đi, nàng dứt khoát vê mấy miếng nhét vào miệng.

Một lúc sau, Bích Vân và ma ma dẫn theo mấy tỳ nữ đi vào, bày một bàn đồ ăn trong phòng phía Đông bên ngoài phòng trong.

Các loại đồ ăn cực kỳ phong phú, nào cá, nào vịt, nào ngỗng, đều có đôi có cặp, khoảng chừng hai mươi món, ngụ ý thập toàn thập mỹ, lại có thịt nướng om bao tử, trứng muối giòn, tôm lột xào hoa dạ hợp, nấm vàng tươi,v.v…, đều là những món ăn đẹp lạ không gọi tên được, rực rỡ muôn màu khiến Thẩm Dao nhìn mà than thở.

Hôm nay nàng đã thấy đồ ăn của Thẩm phủ, còn lâu mới bằng Tạ gia, không hổ là nhà giàu có số một Kinh thành.

Thẩm Dao không cố kỵ gì cả, thoải mái tay chân mà ăn.

Trước khi đến nàng đã suy nghĩ rõ ràng, dù gì nàng cũng không phải là thê tử đường đường chính chính của Tạ Khâm, cũng không quan tâm thái độ của người Tạ gia đối với nàng ra sao, sống cuộc sống nhàn nhã của mình, hai năm sau sẽ dọn dẹp hành lý rời khỏi một cách nhanh gọn.

Hai năm này nàng không trêu chọc ai, cũng sẽ không để bản thân mình thiệt thòi.

Ăn uống đầy đủ rồi thì người cũng có tinh thần hơn.

Vừa ngước mắt lên, nha hoàn Tạ gia đứng một hàng, đầu tiên là một người đưa nước súc miệng, người khác nâng ống nhổ, ngay sau đó người phía sau hầu hạ nàng rửa tay uống trà theo thứ tự, Thẩm Dao lớn thế này rồi nhưng chưa từng được người ta hầu hạ như vậy, nhất thời cảm thấy mình là lão thái thái bảy tám chục tuổi, cả người mất tự nhiên.

Thẩm Dao không thể nhìn được cảnh phô trương lãng phí, chỉ vào những món ăn chưa động vào kia dặn dò ma ma:

“Lấy xuống chia cho các ma ma nha hoàn ăn.”

Người hầu trong phòng cung kính nói vâng.

Thẩm Dao nhân lúc tiêu thực mà quan sát chính viện của Tạ Khâm một lần, viện này có tên là Cố Ngâm Đường, lấy ý từ câu “Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim[4]”, rất nho nhã, Thẩm Dao cũng không hiểu lắm, Cố Ngâm Đường là một căn phòng lớn năm gian, ba gian phía Đông, hai gian phía Tây, đều có hai phòng phụ, thật ra là có khoảng chừng chín gian.

[4]Đãn vi quân cố, trầm ngâm chí kim (但为君故, 沉吟至今): Chỉ vì ai đó, trầm ngâm đến nay.

Lê ma ma vẫn luôn trông coi Cố Ngâm Đường nói cho nàng biết:

“Bình thường gia[5] ở thư phòng, thành hôn mới chuyển đến nơi này, tất cả vật dụng ở đây đều mới, người cứ yên tâm mà dùng.”

[5] Gia: cách gọi quan lại, địa chủ thời xưa.

Thẩm Dao vịn vào cổ tay Bích Vân đi dạo dọc theo đường hành lang rộng mở: “Từ lúc định hôn đến hôm nay chỉ có nửa tháng, dụng cụ hoàn toàn mới lấy đâu ra?”

Thẩm Dao chỉ tò mò, Lê ma ma lại cho là Thẩm Dao nghi ngờ Tạ gia lấy đồ cũ cho nàng dùng:

“Gia của chúng ta không còn nhỏ, mỗi năm lão tổ tông đều ngóng trông ngài ấy thành thân, từ lâu đã sai người sắp xếp phòng cưới cho ngài ấy, viện này là viện rộng nhất, cảnh trí tốt nhất của Tạ phủ chúng ta, giường, tủ quần áo đều là một bộ, lúc trước để ở phòng kho, gần đây mới lấy ra.”

Thẩm Dao thấy Lê ma ma tràn đầy vẻ căng thẳng thì cười một tiếng: “Ta hiểu rồi.”

Lê ma ma thở phào nhẹ nhõm.

“Ta tắm rửa trước, ma ma đi nghỉ ngơi đi.”

Lê ma ma chỉ cho là Thẩm Dao không quen có người ngoài hầu hạ, vội vàng lui ra ngoài.

Bích Vân đã lấy quần áo của Thẩm Dao đặt ở phòng tắm, phòng tắm được đặt ở phòng phụ phía Tây, phòng ngoài nằm ở phía Tây Bắc, chiều dài rất rộng, có khoảng hai gian, bên trong dùng bình phong hoa văn mây trắng cao bằng tường để ngăn cách, ban ngày bức bình phong có thể làm đồ trang trí, buổi tối kéo rèm che lại, nàng và Tạ Khâm tự mình tắm rửa, khỏi cần nói cũng biết chắc chắn là Tạ Khâm dặn dò người hầu chuẩn bị.

Nhìn thấy phòng tắm được chia thành hai gian này, Thẩm Dao chợt nhớ đến một chuyện, tuy là phu thê giả nhưng sau này ở cùng một viện hay là ngủ riêng? Ban đầu nghĩ thì đơn giản, dùng một tờ khế ước cho rằng có thể ngăn cách quan hệ của hai người một cách sạch sẽ, nhưng khi thật sự gả đến thì mới cảm nhận được cuộc sống hoàn toàn không thể khái quát được bằng ba điều khoản.

Cởi giày dưới bậc thềm, chân trần đạp lên, trên đài tê hình như được lót thêm một lớp gì đó, cẩn thận phân biệt, nó có màu trắng sữa, hình như là một lớp đệm ngà voi đục lỗ, nếu như có nước đọng thì sẽ thấm vào, không cần để chân ướt, rất thoải mái dễ chịu. Thẩm Dao ở Nhạc Châu đã từng đi dạo phố phường, một chiếc quạt làm từ ngà voi ngoài chợ có thể bán được từ một đến hai lượng, Tạ gia lại dùng ngà voi để lót một căn phòng, có thể thấy được là xa hoa lãng phí thế nào.

Thùng tắm đã được chuẩn bị nước từ trước, hai bên đều có bình phong ngăn cách, Thẩm Dao sợ Tạ Khâm vội quay về nên không dám tắm quá lâu, quần áo mặc bốn mùa của tân nương tử mới cưới đều được Tạ Khâm chuẩn bị cho, của hồi môn mà Thẩm Dao thật sự mang tới chỉ có một cái hòm, trong đó đựng một vài bộ đồ cũ của nàng, một vài sách đã xem qua cùng với đồ chơi kim khâu.

Thậm chí những thứ này đối với nàng mà nói cũng là đồ có thể vứt đi, nếu Thẩm Dao rời đi thì đều có thể xoay sở ở bất cứ nơi đâu bất cứ lúc nào.

Bích Vân lấy ra một chiếc áo ngủ màu hồng đào từ trong đống đồ mới, Thẩm Dao nhìn nó, cảm thấy quá ướt át: “Đổi sang màu nhạt.”

Bích Vân cầm chiếc áo ngủ vải gấm màu quả hạnh đưa cho nàng.

Thẩm Dao thay đồ, bên ngoài khoác một chiếc bối tử cùng màu, lại lần nữa chải búi tóc rồi quay về phòng cưới.

Dạo gần đây vì bận rộn hôn sự, mấy ngày liền nàng ngủ không ngon, bây giờ tất cả đều đã kết thúc, tinh thần Thẩm Dao thoải mái, tựa vào giường bạt bộ ngủ gật.

Hoa quả khô trên giường bạt bộ đã bị thu dọn một góc, Bích Vân tiến lên phủ một lớp đệm chăn cho nàng rồi thấp thỏm đợi bên ngoài rèm châu.

Trước khi xuất giá Thẩm Dao đã nói cho Bích Vân biết, nàng và Tạ Khâm đã lập nên điều ước quân tử, đây chỉ là một hôn ước giả, trong lòng Bích Vân có chút thất vọng, nàng ấy rất mong cô nương có thể gặp được một người chồng thật lòng thật dạ thương nàng, trông Tạ Khâm không tệ, áo cưới, quà gặp mặt vốn nên là thứ cô dâu chuẩn bị, chàng lại chuẩn bị hết tất cả, người chồng chu đáo như vậy tìm khắp thiên hạ cũng không thấy được người thứ hai.

Qua cửa sổ lưu ly, Lê ma ma thấy Bích Vân dựa vào cửa tròn ngủ gật, thế là bà hiền hòa đi vào đánh thức nàng ấy:

“Bích Vân cô nương, đi nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ta hầu hạ rồi.”

Đợi lát nữa chủ nhân sẽ động phòng, một nha đầu không hiểu chuyện trông coi ở đây thì giống gì chứ, gia rất coi trọng quy tắc, không thể chọc giận chàng được.

Bích Vân thật sự quá buồn ngủ, nàng ấy ngáp một cái được nha đầu bên cạnh đỡ đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Đợi cô nương tỉnh dậy, ma ma nhất định phải đánh thức ta đó.” Lê ma ma buồn cười: “Yên tâm đi.”

Đầu giờ Hợi, đêm lạnh như nước, những vì sao đầy trời tựa như sắp rơi xuống, tiếng bước chân trầm ổn đi qua phòng ngoài, dọc theo hành lang vòng quanh mà đến, đèn đỏ dưới hiên treo trên cao, dung nhan lang quân như ngọc, chỉ là khuôn mặt sâu sắc không hề được không khí vui mừng làm nhạt đi, cách mấy bước có mùi rượu bay tới.

Lê ma ma chậm rãi uốn gối, lặng lẽ quan sát khuôn mặt chàng, nét mặt lạnh lùng như thường, không giống như uống say.

Im lặng đón chàng vào phòng, đón lấy canh giải rượu đã được chuẩn bị từ tay nha hoàn rồi đưa cho chàng.

Tạ Khâm cũng không nhìn mà uống một hơi cạn sạch, sau đó hỏi:

“Phu nhân đâu?”

Lê ma ma nói khẽ: “Có lẽ là phu nhân rất mệt mỏi, đã nghỉ ngơi rồi.”

Tạ Khâm biết được là Thẩm Dao ngủ rồi, chàng không thay đổi vẻ mặt, đi tới phòng tắm.

Tạ Khâm không quen có người hầu hạ tắm rửa, Lê ma ma vẫy tay ra hiệu cho người lui ra rồi lẳng lặng hầu ở cửa phòng giữa, đợi khoảng một khắc, xác thực Tạ Khâm đã đi về phía phòng cưới thì mới yên lòng khép cửa đi ra ngoài.

Trong phòng, đèn đuốc sáng ngời, nến đỏ chập chờn.

Thẩm Dao mặc nguyên áo nằm ở mép giường bạt bộ, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong chỗ tối, không nhìn thấy được gì, chỉ có đệm chăn phập phồng như núi phác họa ra bóng người yểu điệu.

Tạ Khâm nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, chàng đứng quay lưng lại với nàng, sau đó ho mạnh hai tiếng.

Thẩm Dao bừng tỉnh, mơ màng mở mắt ra, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đứng sừng sững bên ngoài giường bạt bộ, gần như ngăn cản hơn một nửa ánh sáng.

Thẩm Dao dừng lại một chút, bảo đảm trên người không có điểm nào bất ổn rồi vội vàng đứng lên: “Tạ đại nhân…”

Mở miệng ra cũng không biết nên nói gì, trước đó đã thỏa thuận không cùng phòng, nhưng đêm nay là đêm động phòng, bên ngoài có nhiều người nhìn vào như vậy, giải thích cho qua thế nào thì nàng muốn nghe ý kiến của Tạ Khâm.

Tạ Khâm xoay người qua, có lẽ vì đã uống chút rượu nên mùi rượu trên người chưa tan, giọng nói luôn trong trẻo của chàng hơi khàn khàn:

“Đêm nay là tiệc cưới, Thái tử có mặt, trong lời nói có ý thăm dò, đêm tân hôn mà chia giường thì sẽ khiến người ta chú ý, có lẽ ta phải ở hậu viện mấy ngày, đợi đến khi loại bỏ sự nghi ngờ của Thái tử thì lại dọn đến thư phòng.”

Thẩm Dao chậm chạp “Ồ” một tiếng.

Tạ Khâm cho rằng mình đã nói rõ rồi, chàng thổi tắt đèn trong phòng, chỉ còn lại hai cặp nến đỏ trước giường, đến khi ngoái nhìn, lại thấy Thẩm Dao đứng trước giường bạt bộ không động đậy, Tạ Khâm nhất thời cũng có chút lúng túng.

Ánh sáng trong phòng chợt tối đi, sự xấu hổ ban đầu bị phóng đại lên vô số lần.

Thẩm Dao nghiền ngẫm lời Tạ Khâm vừa nói mấy lần rồi tỉnh táo lại, sợ là Tạ Khâm sẽ ngủ cùng phòng mấy ngày, ở đây chỉ có một chiếc giường bạt bộ, còn lại là giường La Hán, chàng cao lớn như vậy làm sao chen chúc trên giường La Hán được.

Nàng thì đương nhiên có thể, chỉ là mở miệng thế nào đây.

“Tạ… Tạ đại nhân…”

Lúc này, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến âm thanh cực kỳ nhỏ.

Nét mặt Tạ Khâm đột nhiên run lên, chàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao, sau đó ngẩng đầu lên.

Thẩm Dao ý thức được điều không đúng, đầu óc xoay chuyển, nàng chỉ lên trên, lặng lẽ nói: “Có người à?”

Tạ Khâm nghiêm nghị gật đầu.

Thẩm Dao ngã ngồi trên giường bạt bộ, vẻ mặt đờ đẫn.

Sự việc hình như còn phức tạp hơn nàng tưởng.

Tạ Khâm thấy nàng vẫn cứ ngồi yên ở mép giường, chàng chắp tay sau lưng nghiêng người sang, im lặng không nói.

Chàng đã thay sang một bộ trường bào màu đen, hai người đều vô cùng ăn ý không chọn đồ ngủ màu đỏ, gió thổi chầm chậm, kéo tay áo rộng và vạt áo của chàng đều bị cuốn lên, chàng giống như không phải đang ở phòng cưới của mình, mà là ở trên ngọn núi hoang dại nào đó, phong thái này có thể ép lui bất cứ tiếng huyên náo nào.

Khuôn mặt lạnh lùng được phủ lên một tầng ánh sáng mờ, biểu cảm không được tính là dễ nhìn.

Thẩm Dao im lặng trong chốc lát, lúc này mới ý thức được Tạ Khâm đang đợi nàng lên giường.

Nàng vội vàng di chuyển lên giường bạt bộ, vừa giả vờ như sửa sang lại chăn đệm, vừa lặng lẽ liếc về phía Tạ Khâm, quả nhiên Tạ Khâm đã lên giường bạt bộ, tự kiềm chế mà ngồi ở mép giường, tiện thể thả màn hồng xuống.

Ánh sáng bị ngăn cản, cũng ngăn cản chút hy vọng cuối cùng của Thẩm Dao.

Không gian trở nên vô cùng chật hẹp, hoàn cảnh lạ lẫm, người lạ lẫm. Thẩm Dao bàng hoàng lại câu nệ.

Cho dù là người lạnh lùng như Tạ Khâm thì cũng không hề thoải mái.

Chàng dừng lại một chút, nằm gối lên hai tay, chỉ chiếm một khoảng ở mép giường, để lại phần lớn không gian cho Thẩm Dao.

Trong ánh sáng mông lung, không nhìn thấy rõ nét mặt của đối phương, ít nhiều gì cũng có thể thoải mái một chút, Thẩm Dao thích ứng một lúc, ngồi ôm đầu gối hỏi chàng:

“Người kia đi chưa?”

Tạ Khâm lắc đầu.

Thẩm Dao xoa trán.

“Vậy chúng ta làm sao đây?”

Tạ Khâm mím môi không nói.

Ám vệ của chàng bố trí thiên la địa võng, bất cứ thích khách nào cũng không vào phủ được, hôm nay Thái tử mượn tiệc cưới dẫn người vào, chắc chắn là người đó đã nhân lúc đông người mà trốn trong phủ, chàng từng đưa ra một lệnh, không được động vào người của hoàng cung.

Không thể đánh rắn động cỏ.

Ngàn ngày phòng trộm, chi bằng làm cho đối phương hết nghi ngờ.

Thái tử muốn xác nhận điều gì, Tạ Khâm biết rõ.

Yên lặng một lúc, chàng nhìn về phía Thẩm Dao hỏi:

“Nàng biết không?”

Đầu óc Thẩm Dao mơ hồ: “Biết gì cơ?”

Khuôn mặt Tạ Khâm không đổi sắc: “Trước khi xuất giá, ma ma trong phủ có lẽ đã dạy nàng chuyện phòng the.”

Thẩm Dao thoáng cái đỏ mặt, may mà ánh sáng mờ tối, bây giờ Tạ Khâm cũng không nhìn thấy, Thẩm Dao chần chờ một chút, nói một cách không lưu loát:

“Dạy rồi.”

Ngay sau đó không cần Tạ Khâm nói, Thẩm Dao đã hiểu ý.

Nàng không có lối thoát mà nằm xuống, ánh mắt nhìn đăm đăm vào màn trướng ở phía trên.

Chuyện này là sao đây?

Nàng bực bội che mặt lại, nhớ đến những chuyện xấu hổ nhìn thấy ở thôn trang.

Lúc đó nàng chưa lớn lắm, chỉ khoảng hơn mười tuổi, đi theo chị gái nhà nông ở bên cạnh chơi, mệt rồi thì ngủ trên giường nhà người ta, nửa đêm nghe thấy tiếng giường gỗ vang lên kẽo kẹt, thím Lưu đó kêu từng tiếng phó.ng đãng, miệng luôn nói đừng mà đừng mà…

Nàng ngây thơ đánh thức chị gái: “Tỷ nghe xem, cha tỷ đang bắt nạt mẹ tỷ đó.”

Chị gái đang ngủ say, không nhịn được mà đẩy tay nàng ra: “Ôi chao, tỷ đã quen rồi…”

Sau đó nữa nàng dẫn theo Bích Vân lên núi hái nấm, thỉnh thoảng bắt gặp mấy cặp uyên ương kêu sống kêu chết dưới gốc cây, tiếng gọi đó phải nói là ngày càng câu hồn.

Bây giờ, trong đêm tân hôn, nằm bên cạnh một người sống lạnh lẽo như băng, bảo nàng kêu thế nào đây?

May mà Tạ Khâm vô cùng bình tĩnh, khiến cho Thẩm Dao cũng đỡ xấu hổ một chút.

Thôi thôi, liều một phen vậy.

Thẩm Dao hít sâu một hơi, kéo lấy đệm chăn, liếc mắt hỏi người đàn ông nằm xa xa không nhúc nhích:

“Vậy ta bắt đầu kêu nhé?”

Tạ Khâm: …