*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

Thời điểm Lục Giai Nghệ được Nhập Trà đưa về, Ngũ nãi nãi quả thật giật mình. Lục Giai Nghệ bị kinh sợ, Ngũ nãi nãi cũng không tiện hỏi tới, vội vàng để cho tiểu nha hoàn hầu hạ Lục Giai Nghệ vào trong tắm, rửa mặt. Nhập Trà liền cẩn thận kể chuyện phát sinh ở ao cá chép cho Ngũ nãi nãi, mỗi một chi tiết, lời mỗi người đã nói cũng không bỏ sót.

Đây cũng là Phương Cẩn Chi giao phó.

Nghe Nhập Trà nói, sắc mặt của Ngũ nãi nãi càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng chờ Nhập Trà bẩm báo xong, sắc mặt của bà càng trắng bệch như tờ giấy, khăn tay bên người cũng hơi run lên.

Danh tiếng cô nương gia là chuyện đại sự!

Huống chi, chuyện tình ngày hôm nay còn liên lụy đến Lục Giai Nhân ngu xuẩn lại không chịu tỉnh ngộ!

Trong lòng Ngũ nãi nãi không thể không hoảng sợ!

Nhập Trà cẩn thận kể lại chuyện, liền vội vã cáo lui. Ngũ nãi nãi cảm tạ Nhập Trà, tự mình tiễn nàng ra ngoài. Ngũ nãi nãi tâm loạn như ma đi vào khuê phòng Lục Giai Nghệ. Lục Giai Nghệ đã rửa mặt xong, đang ngồi ngẩn người ở trên giường, bà đuổi hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh ra ngoài.

“Mẫu thân…….” Ánh mắt mờ mịt của Lục Giai Nghệ nhìn Ngũ nãi nãi từ từ có chút thần thái, mang theo chút bàng hoàng và bất lực.

Ngũ nãi nãi vội vàng đi tới mép giường ngồi xuống, nắm thật chặt hai bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Lục Giai Nghệ, khuyên giải an ủi nàng: “Đừng sợ, con cứ theo lời Tam tẩu nói! Là Nhập Trà cứu con lên, con căn bản chưa từng gặp qua Lục tỷ phu! Con nhớ kỹ chưa?”

Lục Giai Nghệ cảm thấy Ngũ nãi nãi nắm tay mình thật ôn nhu ấm áp, tiếp thêm cho nàng sức mạnh, làm cho tâm trạng thấp thỏm của nàng từ từ thả lỏng, nàng nhìn Ngũ nãi nãi gật đầu một cái.

“Nữ nhi đều nhớ kỹ, là Nhập Trà cứu con, con cũng không có nhìn thấy Lục tỷ phu.” Lục Giai Nghệ lại một lần nữa gật đầu kiên định, lặp lại lời nói của Ngũ nãi nãi một lần.

Ngũ nãi nãi thở phào nhẹ nhõm.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Không lâu, Ngũ nãi nãi lại chau mày.

“Giai Nghệ, còn có một việc!”

Trong lòng Lục Giai Nghệ lại căng lên, khẩn trương nhìn mẫu thân của mình. Vào giờ phút này, mẫu thân của nàng chính là người đáng tin cậy, lời nói của mẫu thân mới tiếp thêm dũng khí cho nàng.

“Lục tỷ này của con….” Ngũ nãi nãi dừng một lát, “Nàng là dạng người gì cũng không cần mẫu thân nói, từ nhỏ con với nàng vốn chính là lớn lên cùng nhau, trong lòng con hiểu rõ.”

Lục Giai Nghệ gật đầu một cái, “Con biết………Tất nhiên con biết tính tình của Lục tỷ. Đây cũng là điều nữ nhi lo lắng! Chúng ta giấu diếm chuyện này, nhưng Lục tỷ nàng sẽ giấu diếm sao? Nàng có thể hay không nói chuyện này ra ngoài?”

Lục Giai Nghệ vốn đã bình tĩnh lại, trong mắt lại nhiễm lên mấy phần hốt hoảng.

“Không sợ!” Ngũ nãi nãi vỗ vỗ mu bàn tay của Lục Giai Nghệ, “Tam tẩu của con hẳn là đã nghĩ đến điểm này, cho nên mới dặn con nói là bản thân mình không cẩn thận trượt chân rơi vào ao cá chép. Chúng ta giấu diếm chuyện Lục tỷ đẩy con xuống nước, không đụng chạm đến nàng, liệu nàng có ngu xuẩn nói chuyện này ra ngoài hay không, chuyện này không có ích lợi gì cho nàng cả.”

Lục Giai Nghệ suy nghĩ một chút, việc này có lý.

Lục Giai Nhân nàng ngu xuẩn đến mức nào, dù sao cũng không muốn liên lụy đến phu quân của mình đi!

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

Hai mẹ con trấn an lẫn nhau một phen, nhưng trong lòng hai người lại đều có một chút mơ hồ lo lắng. Dù sao các nàng cũng cảm thấy chuyện này sẽ không thể cứ như vậy mà giấu diễm được.

“Giai Nghệ, con không nên suy nghĩ nhiều. Hôm nay rơi xuống nước, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để lạnh.” Ngũ nãi nãi đỡ Lục Giai Nghệ nằm xuống, lại đắp chăn cho nàng.

“Mẫu thân, con……..” Lục Giai Nghệ nắm tay Ngũ nãi nãi, có chút không muốn bà rời đi.

Ngũ nãi nãi trấn an nàng: “Không có chuyện gì, mẫu thân vẫn ở đây. Giai Nghệ của chúng ta không sợ, mẫu thân sẽ không để cho người khác phá hủy nửa đời sau của con! Mẫu thân nhất định sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt!”

Nói đến hôn sự, mặt Lục Giai Nghệ không khỏi hiện lên chút ửng đỏ, nắm tay Ngũ nãi nãi cũng buông lỏng ra.

Ngũ nãi nãi dịu dàng chỉnh lại chăn cho Lục Giai Nghệ, đợi đến lúc Lục Giai Nghệ ngủ mới rời đi. Bà nhìn