*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: minhngocvt20

Tần Cẩm Phong thấy Khương Hàm Tử khóc đến hoa lê đẫm mưa, không khỏi muốn khuyên giải an ủi mấy câu, nhưng hắn không biết phải mở miệng như thế nào.

Dù thế nào, hiện nay trên danh nghĩa Lục Giai Nhân vẫn là thê tử của hắn, hắn không muốn làm chuyện sủng thiếp diệt thê, không thể vào ngày đầu tiên Khương Hàm Tử tới đây lại không e dè nói chính thê của hắn làm chuyện ác. Lúc nãy tức giận, ở trước mặt Khương Hàm Tử nói Lục Giai Nhân là bà điên đã là không nên………..

Hắn suy nghĩ một chút, từ ghế bành làm từ gỗ hoa lê đứng dậy, đi tới trước mặt Khương Hàm Tử.

“Đừng khóc.” Hắn do dự chớp mắt một cái, còn nắm tay Khương Hàm Tử, một tay đặt trên lưng của nàng, giống như vỗ nhẹ trấn an.

Nhưng không nghĩ tới cả chân mày của Khương Hàm Tử nhíu chặt lại, mang theo mấy phần thống khổ.

Tần Cẩm Phong ngơ ngẩn trong chốc lát, cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy trên mu bà tay của Khương Hàm Tử đỏ một mảng. Là bình trà nóng vừa nãy……

Tần Cẩm Phong lập tức kéo tay áo của Khương Hàm Tử lên, quả nhiên thấy trên cánh tay trắng như tuyết của nàng cũng đỏ một mảng.

“Đau cũng không biết nói một tiếng sao?” Giọng nói của Tần Cẩm Phong mang theo chút trách cứ, cũng mang theo chút áy náy.

Khương Hàm Tử cúi đầu, cắn môi rơi nước mắt, không có lên tiếng.

Trên cánh tay là đau rát, trong lòng lại là ủy khuất, nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng biết mình không nên khóc, nhưng ủy khuất trong lòng lại chồng chất lên, nước mắt này liền rơi không ngừng được.

Tần Cẩm Phong đỡ nàng ngồi xuống mép giường, lại vội vàng phân phó Đào Tử đi vào thoa thuốc cho nàng. Hắn đứng một bên, yên lặng nhìn Đào Tử đứng bên cạnh Khương Hàm Tử bôi thuốc màu trắng ngà lên tay của nàng.

Thuốc kia có mùi đinh hương nhàn nhạt, bôi thêm nhiều chút, toàn thân Khương Hàm Tử cũng nồng nặc mùi đinh hương.

Không khí hôm nay thật sự là quỷ dị, tuy nói làm thiếp bị chính thê gây khó dễ là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng mà Lục Giai Nhân làm mất mặt như thế đúng là hiếm thấy………

Đào Tử cảm nhận được không khí trong phòng này quỷ dị, vội vàng bôi thuốc cho Khương Hàm Tử xong liền lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Tần Cẩm Phong và Khương Hàm Tử.

Khương Hàm Tử đã ngừng khóc, nàng liếc mắt nhìn Tần Cẩm Phong, mới phát hiện mình ngồi, mà hắn lại đứng, điều này thực không nên. Nàng hoảng hốt vội vàng đứng lên, có chút luống cuống nói: “Đều là lỗi của thiếp………..”

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn ***

“Chuyện này không liên quan đến nàng, không cần nhận sai lầm vào người.” Giọng nói của Tần Cẩm Phong có chút mệt mỏi.

Khương Hàm Tử thấp giọng nói: “Canh giờ không còn sớm, thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi........”

Khương Hàm Tử chờ đợi, không thấy Tần Cẩm Phong trả lời, nàng liền tiến lên hai bước, cúi đầu cởi áo ngoài của Tần Cẩm Phong, cởi quần áo cho hắn.

Lúc đầu Tần Cẩm Phong có chút mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy dấu đỏ trên cánh tay của Khương Hàm Tử lộ ra, trong lòng liền mềm nhũn.

Lời nói của Tần phu nhân lại một lần nữa vang lên bên tai Tần Cẩm Phong---- ----“Con hãy vì hương khói của Tần gia mà suy tính.....”

Hắn cũng không thể cả đời không chạm vào nữ nhân, không để lại con cháu.

Rèm che dày cộm nặng nề buông xuống, Tần Cẩm Phong nằm ở phía trong giường hẹp, Khương Hàm Tử nằm ở bên ngoài giường, cách Tần Cẩm Phong một khoảng ở giữa.

Quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Khương Hàm Tử có thể nghe được nhịp tim của mình, còn có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn của Tần Cẩm Phong.

Tay của Khương Hàm Tử đặt ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm chặt đệm giường.

Ngày hôm nay quả thực không