*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nguyễn Nam

Phương Cẩn Chi bất đắc dĩ nhìn mèo con một lát, rồi chuyển ánh mắt sang người của Lục Vô Nghiên, nàng tỉ mỉ quan sát hắn.

Giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lục Vô Nghiên, ngắm nhìn hắn một cách tỉ mỉ.

Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, hỏi: “Nàng không nhận ra ta sao?”

"Nhận ra, hóa thành tro cũng nhận ra!"

Lục Vô Nghiên bật cười, "Lời này nghe không thành thật.”

Phương Cẩn Chi cong mắt, ý cười đong đầy nhìn Lục Vô Nghiên, cũng không nói lời nào. Cho dù nàng quen thuộc Lục Vô Nghiên vô cùng, nhưng nàng vẫn tình nguyện ngây ngốc, si mê nhìn hắn, những lúc ngắm nhìn hắn, trong lòng sẽ đặc biệt giống như hiện tại. Hình dáng, khuôn mặt, hàng mi của hắn nhìn thế nào cũng không đủ.

Lục Vô Nghiên xoa dầu hoa hồng khắp người con mèo, rồi đưa mèo con cho Phương Cẩn Chi, “Giữ lấy nó, đừng để nó chạy lung tung.”

"Vâng." Phương Cẩn Chi đáp lời, cẩn thận từng li từng tí giữ chặt hai chân của mèo con.

Mèo con thật sự không thích cảm giác toàn thân ướt nhẹp, huống chi lại bị xoa dầu khắp người, nó không an phận dịch tới dịch lui, dùng đôi mắt xanh biếc tội nghiệp mà nhìn Phương Cẩn Chi, nếu nó biết nói, không chừng sẽ làm nũng Phương Cẩn Chi để cầu xin tha thứ.

Phương Cẩn Chi ấn cái đầu dính đầy tinh dầu của mèo con, cười: “Cầu xin ta cũng vô dụng, tâm địa ta là sắt đá rồi đấy!”

Lục Vô Nghiên đang thay nước, nghe thấy vậy, quay đầu lại, liếc nhìn vẻ nói dối nhưng đầy nghiêm túc của Phương Cẩn Chi, vừa cười vừa tiếp tục thay nước khác.

"Ngao meow…" Mèo con dùng sức nghiêng đầu, liếm liếm tay Phương Cẩn Chi.

Rất nhột, hơn nữa tê tê dại dại.

Phương Cẩn Chi cau mày, nghiêm giọng cảnh cáo nó: "Đừng dùng chiêu này với ta, vô dụng thôi!"

Mèo con nghe hình như đã hiểu, nó nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi, liếm mu bàn tay của nàng một lần nữa rồi mới kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Phương Cẩn Chi nữa.

Phương Cẩn Chi nhếch miệng, cười, nói với mèo con: “Thì ra còn có tính này nữa à.”

Lục Vô Nghiên thay xong nước, bế mèo con từ trong tay Phương Cẩn Chi, vừa nhúng mèo con vào nước, vừa nói: “Đây là trêu đùa với nàng thôi, chứ nếu loài mèo này thật sự cãi nhau với nàng thì làm gì có chuyện đó.”

Lục Vô Nghiên mặc dù rất yêu thương mèo con, nhưng khi tắm cho nó lại không hề nhẹ nhàng chút nào, mèo con ở trong chậu gỗ ra sức giãy giụa, làm bọt nước văng tung tóe.

"Chàng thật hiểu rõ tính nết của mèo." Phương Cẩn Chi nhìn một lúc, mới đột nhiên hỏi: " Lục Vô Nghiên, trước kia chàng đã từng nuôi mèo sao?"

Động tác tắm cho mèo của Lục Vô Nghiên thoáng dừng lại, khi hắn vừa dừng lại thì con mèo con nhắm ngay cơ hội, từ trong chậu gỗ nhảy ra, nhưng nó vừa dẫm chân lên thành chậu, liền bị Lục Vô Nghiên bắt trở lại, nhấn vào chậu nước.

Lục Vô Nghiên gõ đầu nó một cái, "Còn náo loạn nữa sẽ ăn ngươi đấy."

"Meo meo… " Mèo con rụt cổ, bộ dạng hiểu chuyện tội nghiệp nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên tắm sạch sẽ bọt trên thân mèo con rồi mới xách nó từ trong chậu gỗ ra ngoài.

Ra khỏi nước. mèo con vừa muốn lắc lắc để rũ hết bọt nước đọng trên người, thấy Lục Vô Nghiên lạnh mắt nhìn nghiêng qua, nó vội nhỏ giọng “Meo meo” hai tiếng, rũ mắt, cụp đầu không dám lộn xộn.

Lục Vô Nghiên lúc này mới cầm khăn bông ở bên cạnh lau nước đọng trên người cho nó.

Phương Cẩn Chi ngồi bên cạnh nhìn, chợt tóm hai chân sau của con mèo, nàng cau may, hất chân con mèo ra, giọng nói có chút quái lạ: “Quả nhiên là con cái.”

Lục Vô Nghiên không nhịn được bật cười, hài hước nhìn Phương Cẩn Chi, rồi mới buông mèo con đã được lau sạch sẽ ra. Rốt cuộc nó cũng không kiềm chế được nữa, lăn qua lăn lại trên mặt đá cẩm thạch, nhảy lên ghế dài nơi Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên đang ngồi, nằm xuống, duỗi lưng ra rồi giơ chân lên, liếm láp.

Phương Cẩn Chi liền cười nói: “Nhóc con này toàn biết liếm tới liếm lui, gọi luôn là Thiểm Thiểm đi!”

"Thiểm Thiểm." Lục Vô Nghiên lặp lại từ này vài lần, trái lại cảm thấy rất tốt.

Mèo con dừng động tác liếm láp, nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi, mang theo vẻ không tình nguyện, kéo dài âm thanh “Meo meo...” một tiếng.

"Phản đối không có hiệu quả!" Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng kéo lỗ tai mèo con.

Phương phu nhân mấy ngày nay nhiễm phong hàn, thừa dịp khí trời hôm nay rất dễ chịu, Phương Cẩn Chi tính toán đi thăm bà. Nàng nói dự định của mình cho Lục Vô Nghiên nghe, đương nhiên Lục Vô Nghiên cũng không ngăn cản, chỉ ân cần dặn dò nàng ăn mặc cẩn thận hơn, dù sao tiết trời đã sang đông, Lục Vô Nghiên lo nàng bị cảm lạnh.

Phương Cẩn Chi vội vàng đồng ý.

Bởi vì tắm cho Thiểm Thiểm nên quần áo của Lục Vô Nghiên ướt đẫm, hắn tự nhiên muốn đi tắm rửa một phen.

Nhìn Lục Vô Nghiên đứng ở bên cạnh hồ cởi áo, Phương Cẩn Chi vội vàng ôm Thiểm Thiểm đi ra, trong miệng còn nhỏ giọng thì thầm, đợi nàng ra khỏi phòng tịnh thất, Lục Vô Nghiên mới sửng hốt, phản ứng lại lời Phương Cẩn Chi nói —— mèo nhỏ, ngươi không được nhìn lén Lục Vô Nghiên của ta tắm rửa.

Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười.

Bên ngoài dù sao không ấm áp như trong trong phòng, Thiểm Thiểm lại mới vừa tắm rửa sạch sẽ, Phương Cẩn Chi sợ nó sẽ bị lạnh, lúc ra khỏi phòng tắm tiện tay với cái khăn vải bông thật dày treo trên kệ, quấn quanh người mèo con.

Ra khỏi phòng, Phương Cẩn Chi liếc nhìn Thiểm Thiểm đang nhắm mắt ngủ say sưa trong ngực mình, nàng chợt nhớ ra Lục Vô Nghiên vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng là đã nuôi mèo bao giờ chưa.

Phương Cẩn Chi từ trước đến nay chưa từng thấy Lục Vô Nghiên nuôi một con chó hay con mèo nào cả, nàng đi về phòng ngủ, thay quần áo, trên đường đi Phương Cẩn Chi đụng phải Nhập Trà, liền thuận miệng hỏi nàng ta.

Nhập Trà đã phục vụ ở bên cạnh Lục Vô Nghiên nhiều năm, nếu Lục Vô Nghiên nuôi chó con hay mèo con thì hẳn nàng ta phải biết.

"Không có đâu, Tam thiếu gia chỉ nuôi chim bồ câu thôi, chưa bao giờ nuôi chó con hay mèo con gì cả." Nhập Trà cau mày suy nghĩ một chút, lại buông thêm một câu, "Về phần trước khi nô tì tới thế nào thì nô tỳ cũng không rõ lắm."

Nhập Trà là do trưởng công chúa lựa chọn đến phục vụ cho Lục Vô Nghiên sau khi Lục Vô Nghiên trở về từ Kinh quốc.

Phương Cẩn Chi chỉ là thuận miệng đáp lại chứ không để trong lòng, trở về thay quần áo. Vốn là nàng chỉ thuận miệng hỏi thăm thôi.

Trở về phòng ngủ, Phương Cẩn Chi tiện tay đặt Thiểm Thiểm trên sạp mỹ nhân, không quan tâm đến nó. Vật nhỏ lười biếng nhìn Phương Cẩn Chi, duỗi lưng rồi tiếp tục ngủ.

Phương Cẩn Chi phân phó Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi lấy y phục, rửa mặt mũi, thay quần áo cho nàng. Chuẩn bị xong xuôi nàng mang theo Diêm Bảo Nhi lên xe ngựa đi Vinh Quốc Công phủ.

Xe ngựa vừa rời đi, Phương Cẩn Chi chỉ cảm thấy màu trắng một cục trắng thoáng qua trước mặt một cái, đến lúc nàng phản ứng kịp thì Thiểm Thiểm đã vùi mặt ở trong ngực nàng.

Lông trên người Thiểm Thiểm đã được hong khô, biến thành màu trắng như tuyết.

Phương Cẩn Chi ngẩn người, có chút buồn cười vuốt vuốt đầu Thiểm Thiểm, không nghĩ tới con nhóc này không quấn Lục Vô Nghiên ngược lại bắt đầu quay sang quấn nàng.

Khi xe ngựa dừng trước cửa Vinh Quốc Công phủ, Thiểm Thiểm vẫn gối đầu ngủ trên đùi Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi nhìn nó một lát, cũng không ném nó xuống, ôm nó vào phủ.

Dù sao vật nhỏ này cũng rất nhẹ.

Phương đại phu nhân nhiễm phong hàn, buổi sáng uống thuốc xong lại ngủ tiếp. Lúc Phương Cẩn Chi tới là bà đang ngủ, Phương Cẩn Chi cũng không làm phiền, chỉ đi tìm Lục Giai Huyên nói chuyện.

Lục Giai Huyên đến Phương gia cũng không lâu lắm, nên vẫn chưa quen thuộc với người của Phương gia, nàng và Phương Cẩn Chi cùng nhau lớn lên, Phương Cẩn Chi đến đây cùng nàng trò chuyện, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ.

Hai người ở trong phòng nói chuyện một hồi, liền cùng nhau đi đến phòng của Phương đại phu nhân, xem xem bà tỉnh chưa.

"Ngũ biểu tỷ, không ngờ, hôm nay ngươi biến thành Nhị tẩu của ta rồi." Phương Cẩn Chi cười nói.

Lục Giai Huyên cũng cười gật đầu, nói: "Đúng nha, duyên phận đúng là rất kỳ lạ."

Hai người đang cười cười nói nói, bỗng nhiên nghe một hồi chó sủa. Thời điểm chờ hai người phản ứng lại, chỉ thấy một con Đại Cẩu màu đen vọt về phía hai người.

"Là con chó của đại ca nuôi, như thế nào lại chạy ra thế này!" Lục Giai Huyên kêu lên một tiếng, kéo Phương Cẩn Chi tránh sang bên đường.

Đây là con chó sói lớn nhốt ở trong lồng bấy lâu nay, một khi sổ lồng trốn thoát, thú tính của nó bộc phát. Nhìn thấy ven đường có người đi tới. Lúc Phương Cẩn Chi đi ở bên ngoài, chính là lúc con chó sói lớn vừa xông ra khỏi chuồng nên nó mới nhào thẳng tới nơi Phương Cẩn Chi đang đứng.

Phương Cẩn Chi sợ hãi, luống cuống hoàn toàn không kịp phản ứng. Con chó sói lớn này sắp chồm lên nàng...

Lúc Phương Cẩn Chi đang do dự chạy hay đánh lại nó, Thiểm Thiểm ở trong ngực nàng bén nhọn kêu lên “Ngao” một tiếng, xông ra ngoài, cào vào mặt con chó sói lớn.

Thấy Thiểm Thiểm xông ra ngoài, Phương Cẩn Chi vô cùng lo lắng, dù sao nó còn nhỏ. Nhưng tiếp theo, chớp mắt một cái, dưới ánh nắng mặt trời nàng liền trơ mắt ra nhìn Thiểm Thiểm giơ móng vuốt cào vào mặt con chó sói, trên mặt con chó sói liền xuất hiện một tầng máu.

Chó sói lớn bị đau, chợt há cái miệng to như chậu máu, đớp lấy Thiểm Thiểm để cắn, xé. Phương Cẩn Chi không biết móng vuốt của Thiểm Thiểm bén nhọn dường nào và cào vào nơi nào của con chó sói khiến nó lập tức há miệng nhả Thiểm Thiểm ra.

Gia nhân chạy tới, đưa Phương Cẩn Chi và Lục Giai Huyên ra phía sau bảo vệ, dùng loạn côn đánh trên người con chó sói, bắt nó lại.

"Thiểm Thiểm!" Phương Cẩn Chi kinh hãi nhìn con mèo nhỏ một thân toàn máu, vội ôm nó vào lòng, cẩn thận kiểm tra.

Con chó sói kia đã cắn nửa người của Thiểm Thiểm, lưng và bụng đều có vết thương rất sâu, máu tươi từ miệng vết thương chảy ra không ngừng.

Phương Cẩn Chi vội vàng dùng khăn tay chặn vết thương trên người nó, tay của nàng run rẩy không ngừng.

Thiểm Thiểm nhìn Phương Cẩn Chi, vẻ hung dữ trong mắt tản đi, ủy khuất kêu lên “Meo...” hai tiếng, gác đầu lên mu bàn tay Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi đau lòng muốn chết!

Nàng ôm Thiểm Thiểm đứng lên, đột nhiên cảm thấy choáng váng, suýt chút nữa đứng không vững.

"Cẩn Chi!" Lục Giai Huyên cả kinh, vội vàng đỡ Phương Cẩn Chi.

Sự việc ở đây đã sớm kinh động đến viện của Phương đại phu nhân, bà vừa tỉnh dậy đã nghe nói Phương Cẩn Chi bị kinh hãi, bà vừa tức giận vừa sợ hãi, vội phái người kêu Phương đại thiếu gia trở về.

Tất cả là do hắn nuôi chó!

Phương đại phu nhân nhất quyết cho mời một đại phu đến để kiểm tra cho Phương Cẩn Chi, nhưng vì bản thân mình không bị sao nên Phương Cẩn Chi từ chối, nàng lo lắng vết thương trên người của Thiểm Thiểm nhiều hơn.

Một bé con còn nhỏ như vậy…

Cũng không biết đại phu có thể chữa trị được vết thương trên người Tiểu Miêu hay không, nếu là đại phu chắc chắn sẽ có chút thuốc trị thương chứ? Nghĩ như vậy, nàng mới đồng ý để Phương đại phu nhân cho mời đại phu.

Đại phu vội vã chạy tới, lại không nghĩ rằng là xem bệnh cho một con mèo.

Thật may Thiểm Thiểm chỉ là bị ngoại thương trên người thôi, cũng không phải bị mắc bệnh, đại phu có thể trị, kê thuốc bôi trị thương, rồi dùng lụa trắng băng bó cho nó.

Thiểm Thiểm từ đầu đến cuối kháng cự không cho đại phu đến gần, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo nguy hiểm cấm lại gần. Chỉ là Phương Cẩn Chi vẫn ôm nó, nó mới không làm ầm ĩ, mặc cho đại phu bôi thuốc, băng bó.

"Con nuôi con mèo nhỏ này từ lúc nào vậy? Nhưng mà hôm nay thật may là có nó, coi như cũng không phí công nuôi!" Phương phu nhân bên cạnh nói.

Nghe lời Phương phu nhân nói, trong lòng Phương Cẩn Chi có chút mịt mờ. Ở đâu lại thành là nàng nuôi mèo, lúc đầu nàng rõ ràng không thích con vật nhỏ này chút nào....

Đại phu rốt cuộc cũng băng bó xong cho Thiểm Thiểm, Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, vuốt bộ lông trắng như tuyết của nó, đau lòng ôm vào trong ngực.

"Được rồi, được rồi, nó đã không còn nguy hiểm nữa rồi. Con cũng nên để đại phu kiểm tra đi!" Phương phu nhân vội nói.

Phương Cẩn Chi cười nói: "Mẫu thân, con không có chuyện gì, thân thể khỏe mạnh lắm, không có chỗ nào cần phải chẩn mạch đâu."

Phương phu nhân không đồng ý lắc đầu, "Thân thể con khỏe mạnh tại sao đột nhiên lại bị choáng váng!"

Nhìn dáng vẻ không yên lòng của Phương phu nhân, Phương Cẩn Chi biết Phương phu nhân thật sự lo lắng cho mình, sẽ không tốt nếu cô phụ tấm lòng của bà, liền không từ chối ý tốt của bà, đồng ý để đại phu chẩn mạch cho mình.

Nhưng không nghĩ đại phu xem hồi lâu, hơn nữa chân mày từ từ nhíu lại.

Phương Cẩn Chi, Phương phu nhân và Lục Giai Huyên có chút ngoài ý muốn. Phương Cẩn Chi cảm thấy mình thân thể mình rất tốt, không có bệnh gì. Phương phu nhân cho đại phu vội tới bắt mạch cho Phương Cẩn Chi cũng là để cho an tâm thôi, nên cũng không nghĩ đến tình huống sẽ có chuyện gì xảy ra. Phương phu nhân làms việc này cũng là phát ra từ tâm.

Qua một lúc, đại phu như cũ cau mày không nói một lời, Lục Giai Huyên nóng nảy, lo lắng hỏi: "Hà đại phu, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Hà đại phu lúc này mới thu tay, tháo sợi dây đỏ dùng để bắt mạch trên cổ tay Phương Cẩn Chi lại. Thấy mọi người trong phòng nhìn hắn với vẻ mặt hết sức lo lắng, hắn vội vàng lắc đầu một cái, nói: “Vị phu nhân này thân thể không có gì đáng ngại.”

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Phương Cẩn Chi lại chau mày lại, hỏi lại: "Thật như vậy chứ?"

Nếu như thân thể nàng thật sự không có chuyện gì, tại sao Hà đại phu vì lại chẩn mạch lâu như vậy?

Phương phu nhân cũng bắt đầu hỏi tới.

Hà đại phu cười cười, nói: "Vị phu nhân này có thể là có tin vui."

Phương Cẩn Chi lập tức trợn tròn hai mắt, gương mặt kinh ngạc.

Có… Có tin vui?

"Hà đại phu, sao lại nói là có thể?" Phương phu nhân vẫn chau mày lại.

Hà đại phu vội vàng giải thích: "Bởi vì hỉ mạch của vị phu nhân này vẫn yếu ớt, chắc cũng chưa tới hai tháng, hơn nữa vừa rồi lão phu dùng dây tơ bắt mạch, nên lão phu mới không dám khẳng định. Đợi thêm một thời gian nữa, phu nhân lại mời đại phu chẩn mạch mới có thể xác định...."

"Không không không, sẽ không…" Phương Cẩn Chi rất xác định lắc đầu.

Nghe Phương Cẩn Chi nói lời này, bộ mặt đang vui mừng của Đại phu nhân trầm xuống, khép miệng cười, hỏi tới: "Làm sao lại không thể đây? Đại phu bắt mạch nói là hỉ mạch!"

Phương Cẩn Chi cắn môi cúi đầu, không nói gì.

Nhìn sắc mặt của nàng có chút không đúng, Phương phu nhân lúc này mới thu lại nụ cười vội vàng hỏi. Dưới sự gấp gáp của Phương phu nhân, Phương Cẩn Chi cũng lo lắng, việc mang thai không phải là chuyện nhỏ nên nói ra nguyên nhân.

Mấy ngày trước rõ ràng nguyệt sự của nàng đã tới rồi!.

Phương Cẩn Chi cúi đầu, suy nghĩ cẩn thẩn, nguyệt sự lần này của nàng tới vô cùng kỳ quái, cơ thể nàng là thể hàn, thời gian của nguyệt sự cũng không chính xác, cũng không có bị đau bụng, còn nguyệt sự lần này lại cảm thấy rất đau đớn. Hơn nữa tới nhanh và hết cũng nhanh.

Có thai chính là chuyện lớn, cũng không kịp làm gì, Phương phu nhân yêu cầu Hà đại phu chẩn mạch trực tiếp cho Phương Cẩn Chi một lần nữa, không dùng dây tơ.

Bấy giờ, Hà đại phu đặt ngón tay trực tiếp lên mạch ở cổ tay của Phương Cẩn Chi, qua một lúc lâu rồi mới buông tay ra.

Ông ta khẳng định chắc chắn: “Phu nhân nguyệt sự còn chưa tới, nhưng chắc chắn là hỉ mạch. Về phần phu nhân nói nguyệt sự, có thể...là thai nhi có vấn đề. Lão phu đối với chuyện thai sản không hiểu rõ lắm, kính xin phu nhân mời đại phu giỏi về phụ khoa đến chuẩn mạch..."

Phương phu nhân sai người tiễn Hà đại phu ra về, vội vàng khuyên Phương Cẩn Chi không phải lo lắng, Lục Giai Huyên cũng ở bên cạnh khuyên nhủ nàng. Hai người nói rất nhiều với Phương Cẩn Chi, nhưng Phương Cẩn Chi không để vào tai. Nàng chỉ nghĩ tới những điều Hà đại phu đã nói.

Thai nhi không ổn?

Phương Cẩn Chi nhìn phía trước, trong lòng suy nghĩ những lời này rốt cuộc là ý gì? Có phải là... dấu hiệu xảy thai?

Trái tim Phương Cẩn Chi treo lơ lửng.

Đúng rồi, nàng từng có lúc vô tình nói với Lục Vô Nghiên rằng nàng rất sợ phải sinh nở, hận không thể cả đời không phải sinh con. Nhưng vào lúc này, khi thật sự biết trong bụng mình có một sinh mệnh bé nhỏ, mà sinh mệnh đó còn đang gặp nguy hiểm, Phương Cẩn Chi lúc trước còn đang lo lắng, sợ hãi việc mang thai giờ đây toàn tâm toàn ý lo lắng cho tiểu sinh mệnh này.

Phương Cẩn Chi nhớ lại có lần nàng khó ở trong người, Lục Vô Nghiên tưởng nàng có bầu, vội vàng bắt lôi Lưu Minh đến bắt mạch cho nàng...

Phương Cẩn Chi bất giác từ từ nắm chặt khăn tay trong tay.

Nàng muốn về nhà, nàng muốn tìm Lục Vô Nghiên!

"Cẩn Chi, muội có sao không? Con chó kia làm Cẩn Chi sợ hãi sao?" Phương Kim Ca vội vã chạy vào, vẻ mặt lo lắng.

Phương phu nhân tát một cái thật mạnh vào mặt Phương Kim Ca, lớn tiếng trách mắng: "Ngươi hại Dao Dao chưa đủ! Giờ lại hại tới Cẩn Chi của ta!"

Phương Kim Ca là người đã lập gia đình, bất chợt bị mẫu thân mình tát một cái, cả người hắn sững sờ.

Lục Giai Huyên cũng kinh ngạc, nàng muốn tiến đến khuyên giải, nhưng phải nuốt ngược lời nói lại vào trong, đau lòng nhìn mặt Phương Kim Ca nhanh chóng sưng đỏ lên.

Phương Cẩn Chi lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

"Mẫu thân, chuyện này không phải lỗi của nhị ca! Nhị ca cũng không lường trước được việc con chó kia sẽ xổng chuồng, lao ra ngoài.” Phương Cẩn Chi vội vàng kéo tay Phương phu nhân, lôi bà đến ghế bên trong ngồi xuống.

"Nhị ca, huynh trở về trước đi." Phương Cẩn Chi nháy mắt với Phương Kim Ca.

Sắc mặt của Phương Kim Ca có chút khó coi, hướng phía mẫu thân mình nói: “Dao Dao là nữ nhi của người, Cẩn Chi cũng là nữ nhi của người, còn con là được nhặt về sao?”

Nói xong, hắn trực tiếp xoay người sải bước, đi ra ngoài.

Thấy vậy, Lục Giai Huyên vội vàng cúi người thi lễ với Phương phu nhân, vội vã đuổi theo.

Tát Phương Kim Ca cũng là do Phương phu nhân nhất thời xúc động, nghe hắn nói lời này, trong lòng Phương phu nhân cũng không có cảm giác, vai bà từ từ rũ xuống, mắt đỏ hoe.

Đây là lần đầu tiên Phương Kim Ca nhắc tới Dao Dao với bà, bà còn tưởng rằng đứa con trai này của bà cả đời sẽ không nhắc đến Dao Dao nữa...

Nhìn Phương phu nhân như thế, Phương Cẩn Chi thở dài. Vào lúc đám cưới của Phương Kim Ca và Lục Giai Huyên, phô trương và nhộn nhịp hơn ngày cưới của Phương Minh Tụng và Phương Minh Ngâm rất nhiều, Phương Cẩn Chi hiểu được trong lòng Phương phu nhân rất quan tâm Phương Kim Ca, chỉ là bà không vượt qua được bóng ma trong lòng mà thôi.

"Mẫu thân, Dao Dao đã mất nhiều năm rồi. Lúc đó nhị ca còn nhỏ, đấy là chuyện ngoài ý muốn, nhị ca cũng không muốn. Cẩn Chi cảm thấy, những năm này, khổ sở trong lòng của nhị ca cũng không kém mẫu thân đâu..." Phương Cẩn Chi từ từ khuyên nhủ Phương phu nhân.

Phương phu nhân hồn bay phách lạc gật đầu, "Thì có lẽ thôi...!, có lẽ hắn cũng tự trách mình... Chỉ là hắn chưa bao giờ đề cập tới Dao Dao một câu... Ta vừa nghĩ tới Dao Dao, trong lòng liền thấy khó chịu.”

Phương phu nhân nắm chặt khăn tay, vỗ vỗ ngực mình.

"Mẫu thân, nhị ca trong lòng cũng khó chịu mà! Đúng như nhị ca mới vừa nói, những năm này người bởi vì chuyện của Dao Dao nên hờ hững với nhị ca, nhị ca đã sống trong áy náy và khổ sở rồi, giờ người lại đem chuyện nàng khơi ra. Cẩn Chi không phải nữ nhi ruột thịt của người, người đối xử với Cẩn Chi tốt như vậy, tại sao nhất định phải lạnh lùng với nhị ca, trách móc nặng nề như vậy?”

Phương phu nhân trầm mặc hồi lâu, nàng cười, lau nước mắt, nói: "Thôi, không nói chuyện này nữa, con mau về đi. Nói chuyện mừng cho Lục Vô Nghiên nghe, nhất định hắn sẽ rất vui mừng! Cẩn thận hơn thì hãy mời đại phu giỏi đến chẩn bệnh cho kỹ, không được chậm trễ, nhất định phải lưu ý!”

Phương phu nhân lại nghĩ tới những lời Hà đại phu nói, không khỏi có chút lo lắng.

Không cần Phương phu nhân nhắc nhở nhiều, Phương Cẩn Chi cũng sẽ không chậm trễ chuyện này. Lẽ ra nàng phải lưu lại khuyên nhủ Phương phu nhân, để giảm bớt sự căng thẳng trong mối quan hệ giữa bà và Phương Kim Ca, nhưng tâm trạng của nàng đang nặng nề nên cũng không ở lại lâu, vội vã mang Diêm Bảo Nhi trở về viện của mình.

Nhưng Lục Vô Nghiên lại không có ở trong phủ. Phương Cẩn Chi sốt ruột, vội vàng sai Nhập Trà đi mời Lưu Minh Thứ đến một chuyến. Sợ hắn lại nổi tính trẻ con không chịu tới, Phương Cẩn Chi dặn dò Nhập Trà nói dối đây là chuyện lớn liên quan đến sự sống còn.

Phương Cẩn Chi có chút lo lắng dựa nghiêng ở trên sạp mỹ nhân, vừa chờ Lưu Minh Thứ tới chẩn mạch cho nàng, vừa chờ Lục Vô Nghiên trở về.

...

Sau khi tan triều, nhận được lời mời của ân sư Tào Chúc Nguyên, Tần Cẩm Phong không về thẳng Tần gia, hắn đi tới nhà ân sư.

Tần Cẩm Phong tôn sư trọng đạo, được ân sư Tào Chúc Nguyên chỉ dạy cho rất nhiều trong học tập, nên hắn vô cùng kính trọng ân sư.

Tào Chúc Nguyên đã qua tuổi sáu mươi, mùa đông năm ngoái bị bệnh nặng, Tần Cẩm Phong cực nhọc chăm sóc ngày đêm, cho đến khi thân thể của Tào Chúc Nguyên khôi phục, ngược lại chính hắn gầy đi một vòng lớn.

Tần Cẩm Phong kính trọng ân sư, Tào Chúc Nguyên cũng vô cùng hài lòng với người học trò như Tần Cẩm.

Bây giờ Tần Cẩm Phong đã là quan trong triều, những lúc hai người tiệc rượu sẽ vừa đàm luận thi từ vừa nói một số việc vặt trong triều, đợi lúc tiệc tan trời đã tối, Tần Cẩm Phong sẽ ngủ lại một đêm trong nhà của ân sư.

Trong bữa tiệc, Tào Chúc Nguyên nói lên Tần Cẩm Phong chỉ có một thê, một thiếp lại không có con cháu, muốn học trò mình nạp thêm hai thiếp nữa. Tần Cẩm Phong nghe trong ý tứ lời nói của ân sư, ngầm hiểu là ông đã lựa chọn được người thích hợp cho mình rồi.

Trong lòng Tần Cẩm Phong hết sức buồn bực, gần đây sao luôn có người muốn tặng tiểu thiếp cho hắn thế, còn ngoài miệng thì vội vàng từ chối.

Hắn vốn cũng không phải là người ham mê nữ sắc, hai năm qua suốt ngày bị Lục Giai Nhân quậy đến nhức đầu nên hoàn toàn không nghĩ tới chuyện nạp thêm tiểu thiếp.

Tào Chúc Nguyên liền cười cười: "Là biểu mẫu, bà con xa, của sư mẫu ngươi có hai nữ nhi song sinh, tướng mạo tạm thời chưa đề cập đến, nhưng trong nhà có huynh trưởng là người đọc sách nên từ nhỏ đã được đọc sách."

Tần Cẩm Phong là người đọc sách, còn trẻ tuổi đã đỗ Trạng Nguyên, hiển nhiên chú trọng những cô gái có học thức, nên Tào Chúc Nguyên mới nói ra điểm này.

Tần Cẩm Phong cười khổ, có chút bất đắc dĩ nói: "Ý tốt của ân sư học trò xin cảm tạ. Chỉ là... ân sư cũng biết tình hình trong nhà của học trò, hai năm qua không lúc nào yên ổn, thậm chí có những lúc chỉ hận không thể xuất gia làm hòa thượng thôi..."

"Nói cái gì vậy, ngươi đọc sách bao nhiêu năm nay là vì cái gì? Không nghĩ tới báo đáp cho quốc gia mà lại vì chuyện này muốn xuất gia làm hòa thượng?" Tào Chúc Nguyên thu lại nụ cười.

"Ân sư dạy rất đúng, là học trò hồ đồ nhất thời." Sắc mặt Tần Cẩm Phong nghiêm túc, cung kính đứng lên.

Danh tiếng của nữ nhân rất quan trọng, không chỉ quan trọng đối với bản thân mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của cả gia tộc. Tần gia là thư hương môn đệ, lại nhìn trúng thanh danh. Vì vậy, cho dù Lục Giai Nhân làm cho Tần gia không được một ngày yên ổn thì Tần gia cũng chưa bao giờ nói nàng ta không tốt ra bên ngoài, vẫn giấu diếm hành vi của nàng ta.

Có điều, dựa vào mối quan hệ giữa Tào Chúc Nguyên và Tần Cẩn Phong, ông ta cũng biết một chút. Mặc dù Tào Chúc Nguyên biết không nhiều, nhưng việc chống đối gia mẫu, khắt khe tiểu thiếp, cãi nhau với phu quân của mình, chỉ ba điều này thôi cũng đủ để cho người khác hiểu tính cách của nàng ta.

Tào Chúc Nguyên nhìn Tần Cẩm Phong trước mặt, trong mắt không khỏi toát ra mấy phần tiếc hận. Năm đó, một Trạng Nguyên tràn đầy nhiệt huyết như thế mà giờ đây bị một tức phụ đanh đá, ngu xuẩn làm cho bị liên lụy, luôn mang theo vẻ mặt buồn bã.

Tào Chúc Nguyên thở dài, cũng không nhắc lại chuyện hai