*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoàng Nam

Sở Hành Trắc trở lại xe, xe ngựa đang từ từ đi về phía trước thì hắn đẩy hé nửa cánh cửa xe, bảo thuộc hạ: "Đi thăm dò một chút sinh nhật muội muội của Tông Khác."

Hai người ngồi ở trước xe, một người đánh xe ngựa, một người khác nghe Sở Hành Trắc phân phó, lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, vội vã chạy đi.

Sở Hành Trắc khép cửa xe lại, tựa đầu vào vách xe, đột nhiên cảm thấy phiền lòng. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên dáng vẻ của Phương Cẩn Chi, lại nhớ tới Phương Tông Khác.

Dáng dấp Phương Cẩn Chi không giống Phương Tông Khác chút nào.

Sở Hành Trắc từ từ nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhớ lại dáng vẻ cha mẹ của Phương Tông Khác, hắn có một trí nhớ về mặt người cực kỳ tốt, cho dù trải qua nhiều năm, chỉ cần nhìn một, hắn có thể nhớ rõ.

Diện mạo phụ thân của Phương Tông Khác từ từ hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, diện mạo của Phương Tông Khác rất giống với phụ thân của hắn. Diện mạo của Phương Cẩn Chi và Phương Tông Khác không hề giống nhau chút nào, như vậy dĩ nhiên sẽ không giống phụ thân của Phương Tông Khác.

Về phần mẫu thân của Phương Tông Khác, hắn hẳn là chưa gặp bao giờ mới đúng.

Không đúng...

Vào lúc Phương Tông Khác mang theo Sở Nguyệt Hề bỏ trốn, cha mẹ của Phương Tông Khác có đến vương phủ. Người phụ nữ kia...

Sở Hành Trắc từ từ nhớ ra.

Mắt xếch dài hẹp, môi mỏng hơi nhếch lên, nhã nhặn, lịch sự, dịu dàng.

Dung mạo của Phương Cẩn Chi và cha mẹ nàng hoàn toàn không giống nhau chút nào...

"Là một bá bá cho ta..."

Âm thanh quen thuộc truyền tới, Sở Hành Trắc vén màn che cửa lên. Một chiếc xe ngựa khác tốc độ nhanh hơn vượt qua xe ngựa hắn đang ngồi.

Rèm cửa xe bị gió thổi lên, lộ ra gò má Phương Cẩn Chi.

Gió thổi có chút mạnh, làm rèm cửa bay lên dính vào mặt Phương Cẩn Chi, rèm cửa tung bay phất phơ như dải lụa mỏng, che một bên gò má của nàng. Phương Cẩn Chi chau mày lại, nghiêng đầu tránh né. Từ trong xe ngựa một bàn tay xuất hiện, đóng cửa sổ bên cạnh nàng lại, tất cả an tĩnh trở lại.

Trong lòng Sở Hành Trắc chấn động.

Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Phương Cẩn Chi hắn đã có cảm giác quen thuộc rồi!

Đôi mắt to tròn diễm lệ, sáng long lanh, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện...

"Nguyệt Hề..." Sở Trắc Hành phát ra âm thanh rời rạc, giống như phải rất vất vả mới phát ra được.

Dung mạo của Phương Cẩn Chi và Sở Nguyệt Hề cũng không giống nhau lắm, nhưng bởi vì đều có một đôi mắt to tròn, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, khi nở nụ cười yếu ớt thì có hai ba phần giống.

"Không, không thể nào......" Sở Hành Trắc từ từ lắc đầu.

Hắn trở lại chỗ ở, một mực chờ đợi tin tức, rất khuya thuộc hạ đi điều tra sinh nhật của Phương Cẩn Chi mới vội vã trở về.

"Hồi Thất vương gia, sinh nhật muội muội của Phương đại ca là mười hai tháng mười hai. Điều tra chuyện này cũng không dễ, vốn là phu nhân của Phương gia khó sanh, trong phủ cũng truyền tin đứa bé kia sanh ra bị chết yểu. Nhưng đến ngày thứ hai, trong phủ lại báo hỉ, nói đứa bé kia sống lại..."

Sở Hành Trắc trầm mặc một lúc lâu, mới khoát khoát tay để cho hắn lui ra.

Trong phòng rất an tĩnh, Sở Hành Trắc ngồi không nhúc nhích trên ghế. Hồi lâu sau, hắn mới tự nhủ: "Làm sao có thể chứ? làm sao đứa nhỏ đó còn sống được cơ chứ?"

Không người nào đáp lại, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.

Trong không gian yên tĩnh, Sở Hành Trắc nặng nề thở dài, "Tông Khác ơi là Tông Khác ơi, ngươi rõ là..."

......

Đến cuối tháng giêng, thai nhi trong bụng Phương Cẩn Chi cũng được 3 tháng rưỡi rồi, là thời điểm nôn oẹ nghiêm trọng nhất. Mỗi ngày ăn bao nhiêu đồ, rồi lại nôn hết ra. trước đó sức ăn của nàng tăng lên nhiều cho nên đẫy đà không ít, nhưng hôm nay đã sọp đi trông thấy, thậm chí so với lúc nàng chưa có thai gầy gò hơn.

Lục Vô Nghiên tìm thái y điều trị cho nàng, nhưng đối với phụ nữ mang thai nôn oẹ là chuyện bình thường, những thái y trong cung chỉ có thể nói là bó tay hết cách.

Bọn họ viết những thức ăn cấm kỵ trong thời gian mang thai, dựa theo sở thích của Phương Cẩn Chi để kê đơn.

Nói giống như chưa nói vậy.

Nhìn Phương Cẩn Chi ngày càng gầy gò, trong lòng Lục Vô Nghiên hết sức nóng nảy và đau lòng, nhưng thời điểm này hắn chỉ có thể làm bạn với nàng. Lục Vô Nghiên cả ngày lẫn đêm ở cùng với Phương Cẩn Chi, nhưng phàm là nàng muốn cái gì, cho dù khó khăn thế nào, Lục Vô Nghiên đều sẽ nghĩ biện pháp thực hiện bằng được.

Vào mùa đông, không phải là mùa của rau dưa và hoa quả tươi, nhưng Phương Cẩn Chi thường xuyên bất chợt muốn ăn rau củ gì đó, Lục Vô Nghiên trăm phương ngàn kế tận lực tìm cho nàng bằng được.

Phương Cẩn Chi đối với đồ ăn càng ngày càng khó tính, thường xuyên ghét bỏ thức ăn không ngon miệng, cho dù đó là những món trước kia nàng rất thích ăn.

Lục Vô Nghiên nghĩ đi nghĩ lại, chịu đựng phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu, vào bếp học nấu ăn, chỉ mong có thể làm ra những món ăn Phương Cẩn Chi thích.

Từ lần gặp nhau ở Vũ Tiên Cung trước, gần đây trưởng công chúa thường xuyên cáo ốm không lâm triều, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Bà cũng không biết làm sao, thấy Lục Vô Nghiên chui vào phòng bếp thấy rất thú vị, thế là cũng đi theo chui vào phòng bếp cùng.

Một Lục Vô Nghiên đã đủ làm cho đầu