Quan tâm muôn năm

Cuộc đàm phán tan rã.

Lục Hành Thâm vẫn còn căng thẳng, đề phòng mọi hành động Phó Bạc Vọng có thể làm trong lúc xúc động.

Nhưng Phó Bạc Vọng chỉ nhìn hắn mấy giây rồi lại mở cửa khoang, thả hắn rời đi.

Không cưỡng chế giam hắn lại, cũng không tiếp tục dùng thủ đoạn ép hỏi người máy ở đâu.

Đến cả những người trước đó qua điều tra phi thuyền canh giữ xung quanh cũng rút lui theo Phó Bạc Vọng, quay về phi thuyền bọn họ.

Lục Hành Thâm dẫn A Cửu rời đi, quay về phi thuyền của mình, vì mọi thứ quá bình yên lại khiến hắn không thể nào bình tĩnh nổi.

Dường như có điểm bất thường nào đó bị xem nhẹ, nhưng khi Lục Hành Thâm cẩn thận suy nghĩ, cảm giác bất hoà lập tức biến mất khiến người ta không thể nào bắt được.

Đồng thời chỉ có sự mù mịt khó hiểu dữ dội khiến lòng người rối loạn.

Lục Hành Thâm vốn là người không tin vào giác quan thứ sáu.

Hắn không vội rời khỏi Lân Tinh, trước khi xác nhận Hạ thuận lợi, hắn định ở lại đây để đề phòng.

Nhưng một ngày một đêm trôi qua, Lục Hành Thâm không dám tuỳ ý liên lạc với Hạ, Hạ cũng nghe lời không truyền tin về.

Trước ngày thứ hai, bên ngoài có tiếng động ầm ĩ vọng đến, Lục Hành Thâm mở cửa khoang nhìn ra, phát hiện những người Phó Bạc Vọng dẫn tới đã trang bị đầy đủ, bắt đầu hành động.

Mà riêng Phó Bạc Vọng đang đứng cạnh phi thuyền, thản nhiên châm một điếu thuốc, chậm rãi thưởng thức.

"Tình hình thế nào rồi?"

Lúc Lục Hành Thâm qua hỏi thăm cũng không bị ngăn cản.

"Lâm Ngọc Âm chạy thoát rồi."

Ánh mắt Phó Bạc Vọng kéo về từ khu rừng phía xa, sâu xa nói: "Thật không khéo, đúng không?"

"Loại người nào có thể chạy trốn trong lúc anh đích thân trông chừng?"

Cây gậy của Lục Hành Thâm cắm sâu xuống đất, gần như đè thành một mũi nhọn, nghiêm túc ép hỏi: "Phó Bạc Vọng, rốt cuộc anh có biết mình đang làm gì không?"

"Viện sĩ Lục, hình như chưa đến lượt anh chất vấn tôi."

Phó Bạc Vọng vứt tàn thuốc, giơ chân lên nghiền nát: "Sắp tới là việc quan, không cần anh quan tâm quá nhiều."

Dứt lời, Phó Bạc Vọng xoay người, dẫn theo một tốp lính rời đi.

Nếu không phải Hạ vẫn còn ở Lân Tinh, Lục Hành Thâm cũng không muốn quan tâm.

Trong tình huống như vậy, rất khó để không nghi ngờ Phó Bạc Vọng đang đi nước cờ hiểm, cố ý thả Lâm Ngọc Âm, ép y chủ động tìm tới Hạ trước, đảm bảo an nguy cho đối phương.

A Cửu đi theo hắn, chủ động hỏi thăm: "Lâm Ngọc Âm trốn rồi, liệu có tổn thương Hạ không?"

"Cậu ta..."

Lục Hành Thâm muốn nói lại thôi, câu hỏi như vậy đã đánh thức hắn.

Không, nếu Lâm Ngọc Âm... muốn trốn thoát thành công vào lúc này, chuyện cần làm nhất sẽ không phải là nhằm vào Hạ.

Dù có thù địch với Hạ thì người y muốn ép chết nhất cũng là mình hoặc Phó Bạc Vọng, thậm chí kéo thêm nhiều người chết theo.

Nhưng quan trọng hơn là Lâm Ngọc Âm là một người quá cứng đầu, một khi nhận ra mình bị Phó Bạc Vọng lợi dụng chỉ sợ sẽ làm ra chuyện điên cuồng hơn, khiến tất cả mọi người đều mất trắng.

Phó Bạc Vọng không hiểu ư?

Hoặc là hắn vốn không quan tâm.

Lúc nghĩ đến phong cách làm việc của Lâm Ngọc Âm, Lục Hành Thâm đã muốn lập tức tìm Hạ về.

Tìm về, đặt ở trước mắt, tự tay nắm lấy, không đi đâu cả, tiếp tục trốn, cứ mãi chạy trốn như vậy còn tốt hơn bây giờ.

"Để tôi tìm cậu ấy."

A Cửu cũng lo cho Hạ, đồng thời nhận ra Lục Hành Thâm không tỉnh táo.

"Cậu đừng đi."

Lục Hành Thâm ngăn nó lại, nhăn mày: "Về khoang nghỉ ngơi đi, đừng quan tâm gì cả, lỡ Hạ về không thấy cậu sẽ rất khó xử lý."

A Cửu ngây ra, nghiêm túc suy nghĩ: "Ra là thế."

Sau khi sắp xếp cho A Cửu trong khoang thuyền, Lục Hành Thâm tự rời khỏi phi thuyền, âm thầm đi theo hướng Phó Bạc Vọng rời đi.

Không lâu sau, Lục Hành Thâm bỗng nhận được tin nhắn đến từ ID lạ.

[Đến gặp tôi, hoặc tôi đi gặp nó.]

Phía sau đính kèm tọa độ.

Lục Hành Thâm dừng lại, nhìn xung quanh một vòng.

***

Diện tích ở Lân Tinh không lớn, số lượng thành phố có thể đếm trên đầu ngón tay, phần lớn vẫn là các khu vực chưa được con người khai thác.

Hạ Ca đi trong rừng thật lâu, vì để tiết kiệm thời gian nên không ngủ, vất vả so sánh mấy điểm xét duyệt thu nhận, kiểm tra thân phận người ở Lân Tinh, mãi tới ngày hôm sau mới xác nhận điểm xét duyệt nào dễ qua mắt nhất.

Trước đó cậu còn cần phải tìm người địa phương tạo dựng quan hệ, tránh cho mình quá cô độc, quá đáng nghi.

Hàng chờ ở điểm xét duyệt rất dài, nhóm người mất đi hàng cấm đều trông rất tệ, hoặc là sắc mặt kém, cần được chữa trị cấp bách, hoặc hốt hoảng, hai mắt vô thần.

Tới tận lúc này Hạ Ca mới hiểu tại sao Lục Hành Thâm dặn cậu trà trộn vào đây, so với đám người như cái xác không hồn này, cậu mới giống con người nhất, thậm chí phải giả bộ rách nát một chút mới giống với tập thể.

Hoàn cảnh xa lạ, người xa lạ, tất cả đều khiến người khác bất an, thần kinh Hạ Ca căng lên, mãi vẫn không lấy đồ ăn vặt ra ăn.

Cũng may hoa dại bên đường trông rất đẹp, cậu tiện tay bứt hai ngọn cỏ đuôi chó bện lại thành con thỏ con cũng có thể tự giết thời gian.

Cậu đứng trong hàng, phía trước hàng dài không thấy điểm cuối, những người khác hoặc im lặng hoặc không ngừng điên điên khùng khùng lẩm bẩm, thỉnh thoảng còn có mấy người ngất xỉu được cáng cứu thương khiêng đi khiến bầu không khí càng thêm ngột ngạt.

Hạ Ca không biết mình đã xếp hàng bao lâu, cậu không dám gửi tin nhắn cho Lục Hành Thâm, lúc nhịn không được mới bắt chuyện với một đứa bé trông bình thường nhất phía trước, hỏi xem còn phải xếp hàng bao lâu.

Sau đó được nói ít nhất cũng phải xếp hàng tới đêm, nhưng buổi tối người ở hành tinh chủ sẽ tan làm nghỉ ngơi, bọn họ chỉ có thể đứng đợi sang ngày hôm sau.

Hạ Ca lại lần nữa nhận ra ưu điểm của người máy, chuyện như vậy nghe đã thấy mệt rồi.

Bị ánh mặt trời chiếu xuống, Hạ Ca bắt đầu cảm thấy lười biếng, nhịn không được ngồi xuống tại chỗ giống người phía trước, ngẩn người nhìn phía xa.

Ở chân trời xa xôi có thể thấy từng dãy núi nối tiếp, ở gần núi là một tòa lâu đài cao ngất.

Không biết toà tháp được dùng để làm gì, nó đứng trụi lủi, dường như được xây trên đỉnh núi dốc như cắm lá cờ cho ngọn núi, rất hợp với phong cảnh xung quanh.

Mắt Hạ Ca nhìn rõ hơn mắt người, cậu nhìn một lát, vô thức điều chỉnh tiêu cự, thấy rõ chi tiết của toà tháp cao.

Ồ, hoá ra là tháp phát điện.

Hạ Ca không có gì để làm, chỉ biết nhìn chằm chằm cái tháp, quan sát toàn bộ từng chữ, từng chi tiết trên bảng hiệu như người đi cầu không mang điện thoại sẽ đọc hết chai dầu gội đầu vậy.

Nhìn lâu mới biết tất cả tất cả tháp đều được xây trên miệng núi lửa, lợi dụng nhiệt năng bên trong chuyển hoá thành nguồn điện.

Cậu xác nhận mình chưa bao giờ nhìn thấy trạm phát điện như thế ở hành tinh chủ, cảm giác rất mới mẻ.

Nhìn một lát, Hạ Ca chợt phát hiện một bóng người trên tòa tháp cao.

Hả?

Đúng lúc này, phía trước hàng bỗng di chuyển, người phía sau Hạ Ca đẩy cậu lên, thấy cậu không phản ứng thì vượt mặt chen ngang lên trước cậu.

Hạ Ca chỉ ngơ ngác nhìn phía xa, hành động bất thường trong hàng ngũ vốn không có mấy người bình thường này lại không có gì lạ, cũng không ai quan tâm.

Cậu thấy một bóng người, khi cẩn thận tập trung nhìn qua thì phát hiện người đang từng bước leo lên tháp là Lâm Ngọc Âm.

Lâm Ngọc Âm... Là y thật ư? Sao y lại ở đây? Hơn nữa còn ở chỗ cao nguy hiểm như vậy?

Hạ Ca ngạc nhiên, bị người ta chen ngang cũng không để ý, tiếp tục nhìn quanh đó.

Đôi mắt điện tử có thị lực cực xa nhìn chốc lát, tìm một hồi, quả nhiên nhìn thấy bóng người quen thuộc khác ở gần chân núi.

"Lục..."

Lục Hành Thâm?

Hạ Ca còn lờ mờ nhìn thấy người khác, nhưng người kia đi vào bên trong tòa tháp rất nhanh, không kịp nhìn cho rõ.

Hạ Ca đang cố gắng tiếp tục quan sát, đột nhiên xung quanh tối sầm, hàng ngũ đang xét duyệt phía trước trở nên ồn ào.

Mặt đất rung lắc, mấy người gầy yếu lần lượt ngã ra.

Hạ Ca thu mắt nhìn xung quanh, từ tiếng bàn tán phía trước nghe ra thành phố đột nhiên mất điện.

Việc xét duyệt cần điện, những người vất vả xếp hàng thật lâu lập tức dậy tiếng oán than, trở nên hỗn loạn.

Vì để giữ trật tự, một số người dùng loa kêu gọi mọi người xếp hàng, bọn họ sẽ lần lượt phát thẻ đánh số, chờ có điện trở lại sẽ theo số bây giờ gọi tên xét duyệt, tiết kiệm thời gian lẫn chi phí, cũng tiện cho mọi người có thể quay về nghỉ ngơi.

Mất điện? Hiện tại?

Có liên quan tới Lâm Ngọc Âm đột nhiên xuất hiện ở trạm phát trên đỉnh ư?

Hạ Ca chờ thêm mấy phút, sau khi cầm lấy số của mình thì lập tức chạy đi, rời khỏi hàng nhân lúc hỗn loạn.

Không phải Lâm Ngọc Âm đã bị bắt ư? Bây giờ chạy tới đây, lỡ muốn làm chuyện xấu thì phải làm sao?

Hạ Ca không biết trong đó có mối quan hệ như thế nào, nhưng Lục Hành Thâm cũng ở đó, cậu không thể mặc kệ, chỉ có thể đi tận mắt xác nhận tình huống, mong chờ tất cả chỉ do cậu sợ bóng sợ gió.

Dù sao vẫn còn thời gian, hôm nay mới ngày thứ hai, quay về xếp hàng còn kịp.

Cậu đi vào rừng nhanh như chớp, chạy ngang qua con trấn, tìm phương tiện giao thông bị người ta bỏ đi vứt khắp nơi trên đường, muốn mau chóng chạy tới.

Tục ngữ nói nhìn núi làm ngựa chết(1), cậu không tự tin vào tốc độ nhanh hơn một chút so với con người của mình có thể đến ngọn núi xa như vậy chỉ trong chớp mắt.

(1) Nhìn thì gần nhưng hóa ra là xa.

***

Trên trạm phát điện ở đỉnh núi, Lâm Ngọc Âm đứng trên đỉnh tháp ngắm phong cảnh, gió thổi vi vu, khi sau lưng có tiếng bước chân thì cười khẽ.

Trên cổ y vẫn còn đeo chiếc vòng kim loại, với sức y không thể tự tháo xuống, phần tay và dưới lớp quần áo vẫn hằn vết dây trói nhưng y hoàn toàn không thèm quan tâm, che cũng lười che.

Lâm Ngọc Âm quay lại đứng bên rìa sân thượng, đưa lưng về phía ngoài không có hàng rào nhìn người tới.

"Lâu rồi không gặp."

"..."

Lục Hành Thâm không có gì để nói với y, chỉ nhìn rồi gửi tin nhắn cho Phó Bạc Vọng, bảo hắn mau dẫn người tới, bằng không chờ bị tố cáo đi.

Nụ cười trên mặt Lâm Ngọc Âm nhạt bớt: "Anh Lục, anh biết vì sao Phó Bạc Vọng lại kệ cho tôi chạy không?"

"Bởi vì hắn không có ý để tôi quay về, hắn không thèm quan tâm người như tôi sống hay chết, thứ hắn thấy cũng chỉ là chút giá trị lợi dụng mà thôi, ví dụ như có thể dùng để kiềm chế, đối phó với anh."

Lâm Ngọc Âm đã quen tự hỏi tự trả lời, không được đáp lại thì cụp mắt nhìn mũi chân mình, bệnh tật trong thời gian dài khiến giọng của y khàn đến hụt hơi, tốc độ rất chậm, âm thanh cũng rất nhỏ.

"Chỉ cần tôi và anh cùng chết, người máy đáng thương kia cũng chỉ có thể nương tựa hắn, suy nghĩ thật ngây thơ... Cũng như tôi cứ tưởng nếu không có người máy kia, anh sẽ nhìn tôi nhiều thêm."

Lục Hành Thâm: "Không liên quan gì tới cậu."

"Nhưng tôi không vui."

Gương mặt Lâm Ngọc Âm gầy đi rất nhiều khiến hốc mắt y sâu hơn, lớn hơn, mang theo cảm giác quỷ dị như đầu lâu, khi y không còn mỉm cười, khuôn mặt chỉ còn lại vẻ chết lặng.

"Anh biết mà, từ trước tới nay tôi sẽ không thuận theo người ngoài, nên là, anh Lục yên tâm, hắn sẽ không được như ý."

Tác giả có lời muốn nói: Lái la QAQ

Tôi thề đây là lần cuối Lâm Ngọc Âm làm trò.