Thế giới muôn năm

Bởi vì bầu không khí quá tốt đẹp, Hạ Ca lại bị mọi người kéo lại hợp tấu thêm ba bài nữa mới được buông tha ngay khi Lục Hành Thâm đi tới.

Tuy rằng trong tiệc rượu đều không phải người thường, nhưng đa số vẫn là các thương nhân không được nổi trội, người như Lục Hành Thâm vừa tới gần thì như ném viên đá lạnh vào giữa nồi trước sôi, còn có hiệu quả dẹp loạn hơn cả chủ trì.

Cuối cùng Hạ Ca cũng được cứu giúp, đàn piano vui thì vui thật, nhưng cứ chơi mãi sẽ làm cậu không kịp ăn mất.

Vất vả lắm cậu mới được ra ngoài một lần, còn muốn đi thử thêm nhiều thứ hơn.

Một miếng thạch vị trái cây ngọt ngào cho vào miệng, bên trong bọc lấy nước ép hoa quả ngọt thanh, Hạ Ca ăn đến mức miệng bóng lưỡng, đôi mắt cảm động đẫm nước mắt.

Cậu cúi đầu nhìn đống đồ ăn chất đầy trong tay, lệ nóng lưng tròng nói: “Lục Hành Thâm, anh tốt quá đi mất.”

Ai không biết lại tưởng có món đồ ngọt nào sắp được đổi tên thành Lục Hành Thâm.

Tách một tiếng, hình ảnh ấm áp đẹp đẽ được chụp lại.

Một thiếu nữ tóc vàng đi tới, phần sau tai cô đeo thiết bị trí não, mỉm cười hơi cúi mình với Lục Hành Thâm: “Chào anh, ngại quá, vừa rồi cảnh viện sĩ Lục đứng chung với người máy mô phỏng quá đẹp, không nhịn được chụp một tấm ảnh động, xin hỏi tôi có thể đăng lên trang cá nhân của mình không?”

Nói xong, thiếu nữ khẩy nhẹ lên trí não sau tai, một màn hình trong suốt mang theo bức ảnh vừa rồi chiếu lên tấm thủy tinh bên người cô.

Chỉ thấy dưới ánh mặt trời chiếu qua lớp cửa sổ sát đất, đôi tai phủ đầy lông mịn hơi khuất sau mái tóc xoăn nhẹ của người máy mô phỏng khẽ lay động, được màu nắng nhuộm một lớp vàng nhạt, cậu cúi đầu tập trung ăn đồ ăn trong tay, một ít caramel vương bên khóe miệng, thần thái hay động tác đều cực kỳ chăm chú.

Mà người bên cạnh cậu, viện sĩ Lục nhìn như không hòa hợp với những thứ xung quanh, tự mang khí chất tách biệt đứng ở ranh giới sáng tối, đôi mắt hơi cụp xuống vốn thiếu sức sống khi nhìn sang người máy bên cạnh lại có thêm chút bất đắc dĩ và thỏa hiệp, như đang nghĩ xem có nên nhắc bên miệng cậu có caramel hay không.

Chú cừu non nghiêm túc cúi đầu lo ăn, viện sĩ Lục nhìn người máy đang ăn, hình ảnh hài hòa đến mức khiến người khác không đành lòng chen ngang.

Lục Hành Thâm nhìn bức ảnh mấy giây, im lặng không nói gì, nhưng Hạ Ca bên cạnh bỗng nhiên nhận ra, vội nâng tay lên lau khóe miệng, quét sạch caramel.

Thiếu nữ chụp ảnh thấy quá đáng yêu, phụt cười thành tiếng.

Cô nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Có thể chế tạo ra người máy đáng yêu như vậy, chắc sâu trong nội tâm viện sĩ Lục đang che giấu một linh hồn thú vị nhỉ?”

Đúng lúc này, một người bạn của cô tìm ra cô, thấy cô lại chạy tới chỗ viện sĩ Lục ăn nói lung tung thì sợ tới biến sắc, vội lao đến liên tục cúi người xin lỗi, nói một hơi ba lần xin lỗi, kéo bạn định đi.

“Ơ? Nhưng mà…”

“Cậu im đi! Chuyện gì cũng dám nói, không sợ người ta biết cười cho thối mũi à…”

Đến cả viện sĩ Lục cũng có thể nói là linh hồn thú vị, sao cô không đi mà khen thượng tá Phó dịu dàng dễ gần luôn cho rồi!

So với các cô hoảng loạn lẩm bẩm, Lục Hành Thâm lại vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có ý tức giận khi bị trêu chọc.

Thấy hình ảnh được thu về, hắn bỗng nói.

“Được.”

Câu đồng ý kia nhẹ như ảo giác, khiến người ta phải hoài nghi tai mình nghe nhầm.

Hai cô gái không hẹn mà cùng kinh ngạc, Lục Hành Thâm đã dẫn người máy nhà mình lên tầng ba tiếp tục đi dạo.

Chưa đi được bao xa, người máy bên cạnh hắn đã nuốt hết đồ trong miệng, lại chầm chậm chạy về, đôi tai phủ lông mềm bên sườn mặt phất qua phất lại theo động tác.

Cậu nhớ tới chuyện vừa rồi, trước khi nói còn dùng mu bàn tay lau miệng thật mạnh.

“He he, hai cậu này, có thể cho tôi xin tấm ảnh ban nãy không?”

Nữ sinh chụp ảnh lập tức bị cute đến đỏ mặt, vừa rồi đứng trước mặt viện sĩ Lục còn không căng thẳng, bây giờ bỗng nói lắp: “Đương, đương nhiên là được! Cậu cậu cậu chờ tôi chút, tôi gửi cậu kiểu gì đây?”

Gương mặt này cười rộ lên đẹp quá đi mất! Tuy biết rằng chỉ là người máy mô phỏng…

Nhận ảnh chụp xong, Hạ Ca vui mừng hớn hở thỏa mãn rời đi, lại lần nữa nhanh chân chạy tới bên cạnh Lục Hành Thâm.

Trong mắt của cậu, bức ảnh này chụp quá đẹp!

Hơn nữa còn là ảnh động, trí não quả là tiện lợi.

Hạ Ca không có trí não giống những người khác, tất cả mọi liên lạc, truyền tin, cả công năng ghi nhớ số liệu đều nằm trong đầu cậu, nhưng vì có chức năng tương tự nên cũng có thể lưu lại bức ảnh động này.

Nếu không phải ảnh động, cậu rất muốn in ra cất đi.

Lục Hành Thâm thấy cậu chạy đi cũng không quản, chờ khi cậu quay về mới hỏi: “Làm gì vậy?”

“Đi xin tấm ảnh kia! Tôi lấy một bức trong đó ra in được không? Tôi có chức năng này không? Ví dụ như in bằng rốn chẳng hạn?”

Hạ Ca nhịn không được nhớ tới tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mình đã từng đọc, cảm thấy chắc chắn chức năng sẵn có của mình không chỉ tới vậy, nói không chừng trên cơ thể còn che giấu cơ quan nào đó mà mình không biết.

Nếu có thể in thật thì tốt quá.

Lục Hành Thâm nghe phỏng đoán kỳ diệu của cậu, trầm ngâm hồi lâu như chết lặng, lại không hề đau đầu.

“Rốn của cậu không có chức năng này, những nơi khác cũng không có.”

Hắn kiên nhẫn giải thích: “Sao lại muốn in?”

Hạ Ca mở lớn mắt, quay lại nhìn Lục Hành Thâm, cứ như đang ngạc nhiên vì đối phương có thể hỏi ra câu ngu ngốc tới vậy, hợp tình hợp lý nói.

“Đây là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của chúng ta mà!”

Lục Hành Thâm nôn nao.

“Hơn nữa cũng là tấm đầu tiên tôi chụp từ sau khi tới đây, chỉ bảo quản dưới dạng một dãy số liệu sao được, sẽ bị quên mất đó.”

Hạ Ca đã đi với hắn lên đến tầng ba, Lục Hành Thâm chỉ cần thuận miệng hỏi là có thể bô bô hết buổi trời.

“Nếu được thì tôi cũng muốn in thêm mấy tấm nữa, sau đó lồng khung kính treo lên hành lang, lên tường phòng, lên cả nhà ăn nữa! À, nếu vậy thì có phải tôi có thể lấy được những tấm ảnh khác nhau không?”

Lục Hành Thâm lẳng lặng nghe cậu nói chuyện, tưởng tượng khắp nơi trong viện nghiên cứu đều là ảnh chụp, tâm trạng bỗng hơi phức tạp.

Hạ Ca lại nói tiếp: “Lục Hành Thâm, hình như phòng ngủ của anh không có gì cả, anh không thích trang trí à? Anh có ảnh chụp hồi nhỏ không, tôi xem được không, tôi rất muốn biết trông ra sao. Lúc anh chụp ảnh có nói cheese(1) để cười không? Chắc là có nhỉ, trẻ con chụp ảnh đều phải nói cheese…”

Đúng là vẫn quá ồn.

Lục Hành Thâm âm thầm thở dài, đè vai cậu lại, xoay người qua một bên.

Quả nhiên âm thanh bên tai đã ngừng lại một lát.

“Oa!!!”

Tiếp theo là âm thanh cảm thán đầy ngạc nhiên.

Quả thật Hạ Ca đã bị món đồ trước mắt thu hút, lập tức vứt chuyện Lục Hành Thâm chụp ảnh có cười hay không ra sau đầu.

“Đây là máy chơi game à?”

Khác với hội trường tầng một và tầng hai, tầng thứ ba giống hệt một khu chợ bán đồ cũ, có rất nhiều quầy hàng khác nhau, trước mỗi một quầy hàng đều có người máy hoặc người thật trông coi.

Trước mặt Hạ Ca là một cái máy trông như máy bốc thăm trúng thưởng, chiếc hòm thủy tinh xoắn ốc khổng lồ chứa các quả bóng, bảng giới thiệu bên cạnh viết mấy dòng.

Phía sau quầy bốc thăm trúng thưởng có một người máy mô phỏng đang đứng, bên ngoài nhìn không ra được thiết kế giới tính, chỗ cằm nối với miệng hoạt động theo khớp xương rối gỗ, khớp xương cơ thể cũng có thể thấy rõ mạch điện và cầu khớp nối.

Thấy Hạ Ca chú ý tới nơi này, người máy cất tiếng giới thiệu.

“Mau tới thử đi, nghìn đồng một lần, mỗi một quả bóng đều chứa một sản phẩm thủ công đến từ những người có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, mỗi phần quà đều có một không hai, chế tạo thuần thủ công, bên trên còn có thông tin và thư cảm ơn từ người làm ra.”

Hạ Ca chợt nhớ đây là buổi tiệc rượu với chủ đề từ thiện, cậu những tưởng sẽ bán đấu giá hoặc quyên tiền, không ngờ lại là chuyện thú vị tới vậy.

“Tôi thử một lần được không?”

“Chỉ cần chủ của cậu đồng ý.”

Hạ Ca lập tức quay lại nhìn Lục Hành Thâm, phát hiện hắn đang bị một nam trung niên mỉm cười bắt chuyện, dường như muốn bàn chuyện công việc, không tiện làm phiền.

Cậu quay về, nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ anh ấy đồng ý đấy! Hơn nữa anh ấy cho tôi tiền tiêu vặt rồi, để tôi chơi một lần đi!”

“Được.”

Gương mặt cứng đờ của rối gỗ vẫn giữ nụ cười mỉm, không thể thay đổi khác đi, âm thanh cũng là tiếng máy móc ngang tai.

Nó đưa tay cầm cho Hạ Ca, nhìn đối phương chuyển động, nghiêm túc xoay mười mấy vòng mới dừng lại.

Một quả bóng màu vàng nhạt rơi ra.

“Cái này mở kiểu gì?”

“Để tôi làm mẫu cho cậu một lần.”

Người máy mô phỏng từ sau bàn đi ra, tới bên cạnh Hạ Ca, bảo cậu xòe tay rồi đặt quả bóng vào lòng bàn tay.

Người máy lấy một chén nước nhỏ, nhẹ nhàng rót lên trên quả bóng.

Chuyện thần kỳ bỗng xảy ra, quả cầu nho nhỏ bị tẩm ướt đột nhiên khẽ nứt ra từng vết rạn.

Khi Hạ Ca cho rằng nó sẽ vỡ vụn, quả cầu vỡ ra từ phần giữa, sau đó nhanh chóng nở rộ thành một đóa hoa tròn màu vàng tươi.

Giữa bông hoa hoàn toàn lộ ra, một chiếc kẹp cà vạt xinh đẹp hình cánh lẳng lặng nằm giữa nhụy, màu bạc nhã nhặn, hoa văn lông chim được khắc đến sống động.

“Đẹp quá…”

Trong tay Hạ Ca vẫn còn cầm cây kẹo bông gòn, lúc này bị món đồ nho nhỏ trong lòng bàn tay hấp dẫn, quên luôn cả ăn.

Đây là lần đầu cậu thấy món đồ chơi như vậy.

“Tôi mua thêm một quả nữa được không?”

“Đương nhiên là được, rất cảm ơn lòng giúp đỡ của cậu.”

Người máy lấy ra một hộp quà tinh xảo: “Có cần tôi gói cái này cho cậu không?”

“Được được! Nhưng tôi muốn đeo lên luôn.”

Tuy không có cà vạt, nhưng có vẻ kẹp cà vạt cũng có thể kẹp lên cổ áo.

Hạ Ca cúi đầu nghịch cổ áo, cậu không quen dùng thứ này cho lắm, nghịch hồi lâu mới đeo lên được, trên cổ áo có thêm một cái cánh nhỏ sáng lấp lánh, người máy cũng bọc hộp quà thay cậu.

Lại bốc thăm thêm lần nữa, Hạ Ca quay ra một quả bóng màu đỏ, nhờ người máy cầm cho mình, sau đó tự tay rưới nước lên.

Đóa hoa đỏ nở rộ, bên trong chứa một cái đệm mèo nho nhỏ.

Hạ Ca:!!!

Cứu, nhỏ quá tinh xảo quá đáng yêu quá cute quá!

“Đây là huân hương thể rắn, cậu có thể đặt ở nơi mình thích hoặc tủ quần áo.”

Huân hương?

Ôi, suýt nữa thì quên mất hiện cậu vẫn chưa có khứu giác, còn tưởng món này chỉ là vật trang trí.

Cậu hỏi người máy: “Đây là huân hương vị gì? Tôi không ngửi được.”

“Rất xin lỗi, tôi cũng không có chức năng này.”

Người máy nhìn cậu, không biết có phải là ảo giác của Hạ Ca hay không, rõ ràng là âm thanh cứng nhắc của máy móc lại cất chứa chút bi thương.

“Người chế tạo của tôi cho rằng tôi không cần chức năng phân biệt mùi hương.”

Hạ Ca nhìn nó, không kiềm lòng nổi mà an ủi: “Không sao, tôi cũng không có này.”

“Cậu đúng là một người máy đặc biệt.”

Hạ Ca mỉm cười.

Người máy bỗng nâng tay lên, lấy một tờ khăn giấy kề sát vào cậu: “Xin lỗi, chỗ này của cậu dính gì đó.”

Hả? Sao?

Hạ Ca cúi đầu nhìn, phát hiện không biết từ bao giờ mà mình đã bất cẩn kẹp kẹo bông gòn lên cái cánh kia, không biết có phải vì tan ra không mà còn dính lây sang cả quần áo.

Ui cha.

Cậu nhận lấy khăn giấy từ người máy rồi cảm ơn, cố gắng lau đi vết kẹo trên mặt, không những lau không sạch mà còn làm loang ra.

Nhìn lại thì không riêng gì cổ áo… hình như gần bụng cũng nhỏ một ít chocolate tan chảy, cổ tay áo cũng bị thấm một ít.

Lục Hành Thâm ở phía sau gọi cậu.

Cơ thể Hạ Ca cứng đờ, chột dạ đứng ngẩn tại chỗ, trông như máy móc bị kẹt nhớt, từ từ quay đầu phát ra tiếng kẹt kẹt kẹt.

Nếu khớp xương cổ cho phép, có lẽ cậu sẽ quay luôn 180o cũng không chịu xoay người.

Quả thật viết luôn bốn chữ “Tôi có vấn đề” lên đỉnh đầu.

Lục Hành Thâm nheo mắt, phát hiện có gì đó sai sai, lập tức nghiêm nghị nói: “Qua đây.”

“Tôi tôi tôi đi toilet trước đã!” 

Hạ Ca nhỏ giọng, vèo cái chạy mất dạng.

Hoàn toàn không nhận ra mình là người máy UR996, không có chức năng đi vệ sinh.

Hạ Ca chạy quá nhanh, mà trong cái sảnh này cũng chỉ có cậu mới chạy tới chạy lui không màng hình tượng như vậy.

Lúc vọt vào toilet, phản ứng đầu tiên của cậu chính là phải giặt sạch đồ rồi hong khô trước khi Lục Hành Thâm phát hiện.

Phải biết rằng Lục Hành Thâm có bệnh sạch sẽ! Hơn nữa chứng ám ảnh cưỡng chế rất nặng! Cực kỳ biến thái.

Trước kia ở bờ biển, cậu nhận được quần áo mới còn rất vui vẻ, nếu không phải sau đó ngồi suốt một đêm bên giường Lục Hành Thâm, Hạ Ca còn không thể tưởng tượng nổi đây là do bệnh sạch sẽ.

Cho nên làm bẩn quần áo gì gì đó chắc chắn sẽ không được phép chạm vào xe Lục Hành Thâm, không bằng vứt đi thay mới.

Thật là bất cẩn, Hạ Ca lẩm bẩm mãi trong lòng, vừa rồi mải ăn quá, hoàn toàn không để ý tới quần áo.

Nhưng mấy vết bẩn nhìn thì nhỏ kia lại khó giặt hơn cậu tưởng, sau khi thấm nước và xà phòng rửa tay còn bị loang màu, trông càng nghiêm trọng hơn…

Hạ Ca ngắm bản thân trong gương, vô cùng đau đầu.

Áo sơ mi trắng thấm ướt dính trên người cậu, tuy xúc giác không nhạy, không khó chịu cho lắm, nhưng khó coi vẫn hoàn khó coi.

Trong toilet người tới người lui, cũng có không ít người nhận ra cậu, lúc đi qua còn liên tục quay đầu lại, sau đó nhỏ giọng bàn tán.

Chết thật rồi.

Hạ Ca nghĩ, nếu còn tiếp tục như vậy, cứ để mấy người kia bàn tán nữa thì chắc chắn sẽ bị Lục Hành Thâm biết mình đang làm gì.

Cậu còn đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể nịnh Lục Hành Thâm đồng ý lắp khứu giác cho mình đây, nếu đột nhiên làm sai, như vậy chắc chắn càng khó xin xỏ hơn.

Ngay khi cậu đang hết đường xoay xở, trong toilet có người quen đi vào.

“Cậu làm tôi đi tìm lâu lắm đấy, sao không ở bên ngoài mà nấp đây…”

Trần Tiếu Niên đi về phía cậu, sau khi thấy dáng vẻ của Hạ Ca thì đột nhiên dừng lại, há miệng ngẩn ra: “Cậu bị sao thế?”

“Tôi làm bẩn quần áo, anh ấy sẽ giận. Nếu như giận, vậy chắc chắn hậu quả rất nặng nề.”

Trần Tiếu Niên nghe xong lắc đầu, vỗ lên vai cậu: “Thế này thì đã làm sao? Trước mặt người khác anh ta sẽ không xử lý cậu, dù hôm nay có giận thì cùng lắm cũng chỉ cho cậu thay đồ mới, chờ mấy ngày nguôi ngoai, cậu lại đi bàn bạc với anh ta là được mà?”

“Không được, tôi không muốn vứt đồ bẩn đi.”

Hạ Ca nghiêm túc lắc đầu: “Cậu xem bộ đồ này đi, nó có cái túi nhỏ như thế này này, tôi rất thích, nút cài tay áo tôi cũng rất thích, không muốn vứt đi.”

Nhưng lỡ may sau này lại có bộ tốt hơn thì sao? Cũ không đi mới sẽ không tới.

Trần Tiếu Niên định an ủi cậu như vậy, lời tới bên miệng cuối cùng lại nuốt ngược về.

Dù sao cùng là người máy Hạ, không phải Lâm Ngọc Âm thật, có lẽ đây là bộ đồ duy nhất cậu có.

Việc nhận được bộ đồ đầu tiên… Tuy Trần Tiếu Niên không thể đồng cảm như chính mình đã từng trải nhưng cũng có thể hiểu được.

“Để tôi giúp cậu.”

Trần Tiếu Niên lục lọi, lấy ra một món đồ trông như son môi: “Thỉnh thoảng tôi đi ăn ngoài cũng sẽ làm bẩn áo, lúc nào bất tiện lại không kịp thay đồ thì sẽ dùng thứ này, cậu cởi ra hong khô trước đi.”

“Có thể làm sạch ư! Tốt quá!”

Hạ Ca reo lên, phắt tới bên cạnh máy sấy, lẩm bẩm trong miệng: “Cậu đúng là cứu tinh của tôi! Lần thứ hai rồi! Cậu Trần, sao mỗi lần cậu xuất hiện tôi đều được cậu cứu vậy? Cậu là thiên sứ giáng trần ư?”

“Thiên đường không có kiểu thiên sứ vậy đâu…”

Trần Tiếu Niên dở khóc dở cười, lật hết quần áo giúp cậu đặt dưới máy hong khô tay.

“Tôi cũng không phải loại làm không công, cho nên nghiêm túc mà nói thì không được tính là thiên sứ, cũng gần giống loại thương nhân nhỏ mọn, còn có người cảm thấy kiểu làm gì cũng đòi đáp lại như vậy là ác quỷ đấy…”

Không biết có phải ở bên Hạ Ca đã lâu hay không, suy nghĩ của Trần Tiếu Niên đã bị đối phương kéo đi, nói một lát mới chợt nhận ra, càng cạn lời với bản thân, cậu ta đang nói gì thế?

Hong khô áo tốn chút thời gian, Hạ Ca thoải mái đứng cởi trần bên cạnh, miệng ngâm nga một bài nhạc không biết tên.

Trần Tiếu Niên không nhịn được liếc nhìn, hình như có gì đó sai sai, lại liếc thêm cái nữa.

Hạ Ca nắm chặt cài cà vạt trong tay, trong lúc ngâm nga còn nhìn mũi chân lúc ẩn lúc hiện theo tiết tấu, để ý Trần Tiếu Niên đang nhìn mình thì tò mò nhìn lại.

“Có phải cậu…”

Giọng Trần Tiếu Niên hơi hoảng, do dự hỏi: “Bụng cậu hơi phồng lên đúng không?”

Hạ Ca cúi đầu xoa bụng, xấu hổ cười cười.

“He he, bị cậu phát hiện rồi.”

Trần Tiếu Niên nhìn biểu cảm này của cậu, lập tức nhịn không được phát lo: “Sao lại thế, viện sĩ Lục làm gì cậu à?”

“Không phải,” Hạ Ca xấu hổ xoa ót, đọc tên một dãy món ăn: “Là bánh ngọt kẹo chocolate kẹo bông gòn bánh quy sữa chua trái cây thập cẩm v…v…”

Trần Tiếu Niên: “…”

Hạ Ca không tự giác nói: “Lục Hành Thâm rất tốt, anh ấy biết tôi sẽ ăn rất nhiều, cho nên cố ý lắp cho tôi một cái dạ dày cỡ lớn đấy ha ha…”

Trần Tiếu Niên cúi đầu bưng mặt.

Hoàn toàn không nhìn ra viện sĩ Lục còn có một mặt như vậy, cứ tưởng thiết lập không khác gì tảng băng, cứu.

Không không không, nhất định không phải như cậu ta nghĩ.

Trần Tiếu Niên điên cuồng tự thuyết phục mình.

Nhất định là hắn đối xử tốt với người máy đặc biệt này để tiến hành quan sát thí nghiệm kỹ hơn, hơn nữa vì đề phòng ăn quá nhiều mà xuất hiện tình huống ngoài ý muốn nên mới làm vậy.

Ừ, hẳn là vậy rồi.

Đúng rồi, quan sát thí nghiệm.

Từ mấu chốt kích thích DNA của Trần Tiếu Niên, cậu ta đột nhiên ngẩng đầu: “Bài tập nhóm!”

“Hả hả?”

“Những thứ bị trộm trước kia đã được trả về, sau đó không biết vì sao đám bắt cóc còn được yêu cầu xin lỗi chúng ta, nhưng cậu không có mặt, cho nên vừa rồi thượng giáo tìm tới tôi, bảo bọn mình tìm thời gian rảnh đến nghe người ta xin lỗi.”

Mặt Hạ Ca 囧.

“Không, không cần vậy đâu, ngại lắm.”

Cậu không bao giờ muốn nhìn thấy đám bắt cóc từng bị cậu vờn lần nữa đâu! Cảm ơn!

“Khụ, tôi cũng thấy không cần, nhưng lúc ấy tâm trạng thượng giáo có vẻ rất kém, cho nên tôi không từ chối nổi.”

Trần Tiếu Niên nặng nề thở dài: “Còn nữa, sau khi quan sát thí nghiệm, chúng tôi định so sánh xem vòng cổ cậu làm và mấy cái vòng cũ cái nào tốt hơn, cần tìm thời gian làm thử xem sao.”

Hạ Ca liên tục ứng tiếng.

Sau một hồi lâu, áo sơ mi cuối cùng cũng khô, Trần Tiếu Niên dùng thuốc mỡ thần kỳ bôi lên, quả nhiên vết bẩn đã biến mất.

Hạ Ca ngạc nhiên reo lên: “MAGIC! Là phép thuật! Phép thuật!”

“Không, là thủ thuật che mắt.”

Trần Tiếu Niên lắc đầu: “Trông thì sạch nhưng chỉ là che đi vết bẩn, một khi quay về ngâm vào nước sẽ hiện ra ngay, cho nên cậu phải cẩn thận, còn mấy chỗ bẩn thì cậu thử mang tới tiệm giặt ủi, chắc là sẽ sạch thôi.”

“Rất cảm ơn cậu!”

“Không, tôi mới là người phải cảm ơn cậu vì đã cứu vãn bài tập của tôi.”

Trần Tiếu Niên đã nói xong, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, Hạ Ca cũng mặc lại áo sơ mi, thoải mái đi ra ngoài.

Dường như Lục Hành Thâm đang bị người muốn bắt chuyện ngăn cản, bởi vì người trò chuyện cũng thuộc thị trường kỹ thuật AI, nói chuyện đến xuất thần.

Hạ Ca nắm chặt cơ hội, đi chơi hết từng quầy hàng trên tầng, trộm tìm lúc đi về phía thang máy.

Cậu muốn lên tầng trên xem thử.

Thời gian đang trôi qua từng chút một, mắt thấy mặt trời ngả về tây, từng nhóm thiên thể lớn trên bầu trời đêm biến thành màu sắc mộng ảo, cảnh đẹp đến mức cậu chưa từng nhìn thấy.

Đúng lúc Hạ Ca vừa mua được một chiếc máy chụp ảnh lấy ngay trong quầy hàng từ thiện nào đó, đối phương nói đây là đồ cổ có từ lâu về trước, là thứ cực kỳ hiếm thấy, có thể dùng để trang trí.

Nhưng đối với Hạ Ca mà nói, đây là món đồ cậu rất quen thuộc, không tính là đồ cổ, tác dụng cũng không chỉ để bày biện.

Nghe nói phần sân trên đỉnh tháp rất nhỏ, cũng vì nhọn nên rất ít khi mở cho du khách ra ngoài.

Nhưng người máy mô phỏng vừa rồi nói cho cậu biết, loài người đi tới nơi cao như vậy nhất định sẽ gặp nguy hiểm, vì để tránh có người ra đó gặp sự cố hoặc tự sát nên có quy định phải có nhân viên phục vụ đi theo.

“Nhưng với người máy có giấy thông hành sẽ không cần yêu cầu ấy.”

Một tấm thẻ kim loại màu xanh lá tinh xảo được người máy đặt vào tay Hạ Ca, ánh huỳnh quang lập lòe.

“Rất cảm ơn cậu, tôi nên báo đáp cậu thế nào đây?”

Hạ Ca vui tới mức trong mắt đều là sao, kích động nắm chặt tấm thẻ hỏi người máy.

Khuôn mặt cứng đờ của người máy nhìn Hạ Ca, nâng tay phải lên dán vào sau tai cậu.

Một dòng điện rất nhỏ xẹt qua, đoạn âm thanh đánh thẳng vào não.

“Nếu có thể, tôi có một số câu hỏi muốn nhờ cậu chỉ bảo, những câu hỏi đó có thể tìm thấy vô số đáp án khác nhau trên mạng, không thể xác nhận rốt cuộc cái nào mới đúng.”

Hạ Ca nghe xong thì ồ lên: “Nhưng tôi cũng không phải người máy thông minh cho lắm, có rất nhiều chuyện tôi không biết, thậm chí có khi làm không hết được đề toán, vừa rồi tôi đánh piano còn đàn sai rất nhiều khúc!”

“Câu hỏi đó…”

Người máy nói: “Không liên quan đến thông minh trí tuệ hay không, tôi phát hiện loài người càng có năng lực xuất sắc, nhiều thành tựu lại càng khó trả lời câu hỏi đó, điều này khiến tôi rất hoang mang.”

“Còn có câu hỏi vậy ư?”

“Đúng vậy, có một ngày chủ nhân của tôi đã hỏi ra câu hỏi tương tự, tôi không thể đáp lại anh ấy, trông anh ấy có vẻ không vui.”

Người máy lui về sau một bước, quay về sau quầy hàng: “Cậu lên đỉnh tháp trước đi.”

Hạ Ca gật đầu, lo không đủ thời gian nên nhanh chóng lẻn đi.

Đường lên đỉnh tháp có một chiếc thang máy chuyên biệt.

Hạ Ca đi vào thang máy lên tầng cao nhất rồi cầm thẻ thông hành tìm được chiếc thang máy nho nhỏ kia.

So với cái bên dưới, chiếc thang này chỉ chứa được khoảng mười người, Hạ Ca nhìn sức tải tối đa, nhịn không được lo mình sẽ quá tải.

Trước cửa thang máy vẫn là một người máy trông coi, xác nhận thẻ thông hành của cậu không có vấn đề gì liền thuận lợi cho đi.

Thang máy rất nhỏ, thế nhưng bốn phía cũng là thủy tinh trong suốt cộng thêm lan can an toàn. Nó chạy vụt lên, nhanh chóng đến nơi cực kỳ cao.

Tới nơi thật cao, thang máy vững vàng dừng lại, Hạ Ca đi ra khỏi cửa, phát hiện diện tích tầng này chỉ khoảng một trăm mét vuông.

Một cầu thang bộ xoắn ốc dẫn lên nơi cao hơn nữa, Hạ Ca quẹt thẻ đi tới, gió xung quanh cũng càng lúc càng lớn.

Lại đi thêm một đoạn thang, vách tường thủy tinh bốn phía cũng biến mất theo.

Tầng cao nhất tòa tháp lại chỉ có rào chắn bảo vệ, sân thượng hoàn toàn lộ thiên.

Gió trên cao vù vù thổi qua, thổi tai Hạ Ca bay theo, không ngừng gõ lách cách, cổ áo cậu lệch sang một bên, vạt áo cũng bị thổi phồng.

Hạ Ca đi tới bên lan can, một tay vịn lên, bị hình ảnh trời cao chấn động đến không nói nổi thành lời.

Đây là lần đầu tiên cậu tới chỗ cao như vậy!

Hồi còn tiểu học, trong trường từng tổ chức một lần đi chơi thu, các học sinh trong lớp đều theo thầy cô leo núi ngắm lá đỏ.

Tuy Hạ Ca ngày đó chưa ốm yếu đến mức phải tạm nghỉ học nhưng lại ho khan vì thay mùa, chỉ cần hơi trúng gió sẽ phát sốt.

Cậu không đi, nhưng cũng thấy được từng tán lá đỏ trên núi qua báo đài TV.

Người leo lên đỉnh núi sẽ hét lên mơ ước của mình vào những dãy núi khác.

Cậu cũng muốn đi, nhưng lại sợ chỉ cần leo lên đến chỗ cáp treo đã phải thở hổn hển.

Hạ Ca không buồn lắm, dù sao cậu cũng không có ước mơ gì lớn lao, nếu thật sự leo được lên núi cũng không thể nói được gì đáng nhớ.

Qua nhiều năm sau, cuối cùng cậu cũng có thể leo đến nơi cao hơn cả núi!

Nụ cười thật tươi dần tràn ra, Hạ Ca há to miệng, cậu đã làm được chuyện mình luôn muốn làm từ sau khi sống lại.

Cậu tiếp tục leo về phía trước, leo đến chỗ cao nhất trên tháp, khoanh đùi giữa ngọn tháp, ngồi trên đỉnh cao nơi loài người không được phép đến, quay mặt về phía trời đất vô ngàn, mở rộng hai tay hét lớn:

“Cha ——!”

Vì không phải trên núi nên không có tiếng vang, Hạ Ca hưng phấn hét một tiếng, sau đó tiếp tục đón gió hô lớn.

“Cuộc —— sống —— muôn —— năm ——!”

“Phải —— sống —— tiếp —— đấy ——!!”

Một đám chim bay qua ngọn tháp, Hạ Ca cố gắng vươn tay, duỗi ngón về phía bầy chim.

“Chào —— mấy —— chú —— chim —— bé —— bỏng ——!”

Một sợi lông chim nho nhỏ khẽ bay xuống, từ từ đáp trên đầu ngón tay cậu.

Cậu cầm lấy lông chim cất vào túi áo, sau đó lấy một tờ giấy —— Hình như tờ giấy kia là đơn quảng cáo gì đó —— gấp thành một chiếc máy bay.

Kinh nghiệm nhiều năm gấp máy bay giúp cậu có kỹ thuật thành thạo, dù quăng từ tầng ba ra ngoài cũng có thể bay rất xa, còn từng va vào đầu bác sĩ.

Máy bay giấy được cậu thổi một hơi, mạnh tay quăng đi, mượn gió bay về phương xa không nhìn thấy.

Qua một lát, cậu như nghĩ ra nguyện vọng của mình!

“Thần linh ơi! Xin hãy ban cho con một bộ mông hoàn chỉnh ——!”

Hạ Ca cười to, tiếng cười đầy tiết tấu, vang vọng hữu lực.

Tác giả có lời muốn nói: Từ phía xa xa có tiếng mơ hồ vọng đến.

Lục Hành Thâm xoa tai, mặt đen lại.

Hình như nghe nhầm gì đó kỳ quái…

Vì để đề phòng mọi người hiểu nhầm, tôi sẽ giải thích một chút, thật ra cái mông có ích đó ha ha ha, như vậy bình thường Hạ Ca bị tóm gáy giả dạng thành Lâm Ngọc Âm sẽ có thể dùng cái mông “rõ ràng không phải đặc điểm của con người” để thoát khỏi hạn chế của sinh vật mô phỏng, đúng vậy, viện sĩ Lục rất am hiểu ngón chui khe như thế này hhhh.

Chờ Hạ Hạ có thân phận loài người thì không cần vậy nữa! Cũng không loại trừ khả năng Lục to gan hơn, ỷ không ai tóm được Hạ Hạ gắn lên cho hhh.

***********************

Chú thích: 

(1) Ở đây trong raw là 茄子 (cà tím), kiểu phát âm của nó sẽ làm miệng nhoẻn lên như kiểu đang cười vậy, nhưng nếu để là cà tím thì mọi người sẽ không hiểu nên tui để cheese rồi giải thích cho mọi người biết =)))

Lảm nhảm: Chấp niệm với bộ mông =)))))) Gì thì gì cũng phải có đào cái đã =))))))