Tuổi trẻ muôn năm

Sự xuất hiện đột ngột của Phó Bạc Vọng như một chậu nước lạnh tạt xuống.

Hạ Ca sực tỉnh, kéo Sở Việt hưng phấn quá độ xuống khỏi bàn.

Sở Việt gật đầu: "Được thôi! Nên xuống thôi, chúng ta còn chưa so xong đâu!"

Hạ Ca vội lắc đầu khoát tay: "Không không không, tôi không thi nổi nữa đâu, hết sức rồi."

Nhưng không chờ cậu giải thích rõ ràng, Sở Việt đã máu nóng lên não, lần nữa cầm lấy cây sào dài trong tiếng hoan hô của mọi người.

Vừa rồi cậu và Sở Việt đồng thời nhảy một lúc ở hai sân khác nhau, bây giờ Sở Việt đi lên một sân, sân còn lại để trống.

Có người cổ vũ Hạ Ca tiếp tục, cậu chỉ lắc đầu ngồi một bên xoa chân, tỏ ra mệt mỏi.

Không bao lâu sau, Sở Việt lại lần nữa nhảy cao, nhưng lúc này không thể phá nổi kỷ lục tiếp được nữa.

Kỷ lục cao nhất 6m2 cũng không thể tái hiện.

Thầy giáo đứng bên cạnh vỗ lưng cho Sở Việt thở hồng hộc: "Không sao không sao, hôm nay các em đã nhảy nhiều rồi, em là niềm kiêu hãnh của trường chúng ta!"

Dường như Sở Việt không cam tâm, nhưng rốt cuộc hôm nay đã đạt được danh tiếng lớn như vậy nên vẫn cười rạng rỡ: "Cảm ơn thầy. Thật ra em không ngờ mình lại xuất sắc như vậy, phá được kỷ lục trước đó..."

Thầy giáo cười ha ha, vui đến không ngậm được miệng: "Trước đó kỷ lục cao nhất trong trường mình là 6m tròn, kỷ lục cao nhất toàn trường đại học là 6m18, nếu tính theo vận động viên chuyên nghiệp toàn tinh tế, kỷ lục cao nhất hẳn là 6m23."

Sở Việt nhịn không được chửi thề, vào lúc thế này cũng chỉ có những câu từ dữ dội như thế mới có thể tả nổi cảm giác phấn khích dâng trào trong cậu ta.

"Cmn hình như kỷ lục cao nhất trước đó của em cũng là 6m tròn, nhưng vì nhảy ngoài trường không quay video lại nên sau này nói không ai tin! Chết tiệt, cuối cùng em cũng đã chứng minh được rồi!"

Giáo viên thể dục đứng cạnh tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lén lút đào trộm tường: "Sao hả, có muốn chuyển từ đội bóng rổ sang câu lạc bộ nhảy sào trường mình không? Nếu em gia nhập sẽ là tuyển thủ hàng đầu của chúng ta, kỳ nghỉ hè mỗi năm có thể làm đại diện đi thi cho trường!"

Sở Việt đã gia nhập câu lạc bộ bóng rổ hai học kỳ, nhưng dù sao bóng rổ là môn thể thao chơi theo đội, cậu ta lại không phải đầu tàu, nghe đến đó nhịn không được động lòng, xấu hổ gãi đầu.

"Nếu vậy... Nếu vậy liệu trưởng câu lạc bộ với giáo viên phụ trách có mất vui không?"

"Sao có thể? Dù chúng ta không cùng chung một câu lạc bộ nhưng mục tiêu cuối cùng đều là mang vinh quang về cho trường học còn gì! Môn nhảy sào trường bên đã áp đảo nhiều năm vậy rồi, không như bóng rổ thỉnh thoảng có thể thắng mấy lần, lại càng cần em hơn nữa! Đến lúc đó em có thể thi đấu cùng Lâm Ngọc Âm, chẳng những có thể dự thi mà còn tiện cho các em so bì lẫn nhau, xem thử có thể bất phân thắng bại được bao lâu đúng không?"

Tính hiếu thắng của Sở Việt lại bốc lên, có thể đại diện cho trường đi thi gì gì đó, nhưng cậu ta lắc đầu, nốc ực một hớp nước khoáng: "Không được, em phải suy nghĩ lại đã. Thi xong sẽ cho thầy một câu trả lời!"

Sở Việt bình tĩnh không nổi, chọn luôn hạng mục thi tiếp theo là chạy đường dài, điên cuồng chạy vòng quanh.

Giáo viên giám sát cuộc thi nhìn Sở Việt lao đi, ngán ngẩm thở dài: "Đây là chạy đường dài cự li 3000m, cậu ta muốn mệt chết hay sao mà vừa bắt đầu đã chạy nhanh như vậy? Phòng y tế đâu? Học sinh quá khích dễ bị thương, chuẩn bị sẵn cáng đến khiêng người đi."

Sau hồi xôn xao ồn ào, các sinh viên nhớ ra mình còn phải thi, cuối cùng tản ra dưới sự phân tán giữ gìn trật tự của các giáo viên, có điều vẫn không ngừng bàn tán.

Hạ Ca đứng xoắn xuýt một lát, sau một hồi khách sáo vẫn đi về phía thượng tá.

Trần Tiếu Niên chạy theo cậu: "Để tôi đi với cậu."

Hạ Ca cảm động gật đầu.

Anh em chí cốt!

Trần Tiếu Niên: "Bình thường Sở Việt rất sôi nổi, thỉnh thoảng sẽ vi phạm nội quy trong trường, mỗi lần bị giảng viên gọi đi nghe mắng bọn tôi cũng sẽ cố gắng đi theo, như vậy sẽ không sợ nữa."

Dù thượng tá Phó đáng sợ hơn giáo viên một chút.

Hạ Ca bị cậu ta chọc cười.

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầy sát khí của Phó Bạc Vọng thì cười không nổi nữa.

Phó Bạc Vọng chào cậu: "Tôi nghe nói em đến trường học thể dục, vừa hay đi ngang qua nên tới đây."

Hạ Ca gật đầu: "Phiền thượng tá quá."

"Em đừng xưng hô vậy với tôi."

Bình thường Phó Bạc Vọng không hay được người ta gọi tên, nhưng nhìn thấy Lâm Ngọc Âm lại có cảm giác hai người không giống một cặp chồng chồng sắp cưới chút nào.

Hạ Ca nghiêm túc gật đầu: "Anh Phó."

Phó Bạc Vọng: "... Thôi vậy. Hai người còn lại trong nhóm các em có đây không?"

Ý là nếu ở đây, có thể sắp xếp công việc ở gần trường học.

Trần Tiếu Niên quay lại nhìn: "Tôi không biết, Sở Việt thì có, nhưng có thể sắp tới cậu ta không đến được."

Thi đấu xong phải đi nghỉ ngơi.

Cho nên mới nói xúc động là ma quỷ.

Bọn họ không thấy Nhan Hiểu Phong, Trần Tiếu Niên liên lạc qua trí não, nói: "Cô ấy đang ở trong phòng thay đồ, hình như vừa rồi thi bơi ở sân vận động trong nhà."

Có Phó Bạc Vọng đứng đây, những học sinh vốn muốn kéo đến xem vì nghe tiếng "Lâm Ngọc Âm", thậm chí thi xong định bắt chuyện lập tức tan tác như chim muông, chạy đi thật xa.

Hạ Ca không khỏi thấp thỏm, cảm giác Phó Bạc Vọng vẫn đang nhìn mình, càng lúc càng căng thẳng: "Cái kia, thượng tá còn chuyện gì nữa không?"

"Tôi đến để xem vết thương trên chân em đã khỏi chưa." Phó Bạc Vọng nhớ tới đám người reo hò ban nãy: "Xem ra khỏi hẳn rồi."

Trần Tiếu Niên đứng cạnh tiếp lời: "Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều thuốc tốt."

Phó Bạc Vọng từ chối cho ý kiến.

Hoặc là việc hồi phục của Lâm Ngọc Âm có điều mờ ám, hoặc là vết thương cần nhờ đến lớp xương ngoài chống đỡ trước đó là nói láo.

Đoán thì đoán vậy, hắn vẫn không nói ra, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Lâm Ngọc Âm trông không giống đang đeo xương ngoài hoặc dùng loại thuốc cấm nào đó.

Chỉ là một bài kiểm tra thể dục mà thôi, thành tích cuối cùng được ghi vào học bạ sẽ là đạt chỉ tiêu, vượt chỉ tiêu, xuất sắc, không ghi thành tích cụ thể, Phó Bạc Vọng thấy không cần phải gian lận trong những chuyện như vậy.

Hắn lạnh nhạt thu mắt, buông bỏ nghi ngờ cuối cùng trong lòng.

"Em còn phải kiểm tra bao lâu?"

"Còn một hạng mục nữa." Hạ Ca nhỏ giọng nói: "Tôi phải đi đăng ký, thượng tá đừng đứng đây chờ nữa, lâu lắm."

"Được, vậy tôi ra ngoài sân chờ em."

Phó Bạc Vọng gật đầu, không nói gì thêm: "Trường học không cho phạm nhân vào, hẹn em ở cửa Tây."

Trước khi rời đi, Phó Bạc Vọng lấy một mặt dây chuyền làm từ đầu đạn ra khỏi túi đưa cho Hạ Ca.

Vỏ đạn thuần bạc nhưng lại không phải làm từ bạc, phía trên nạm một hạt cườm nhỏ cầu may, thứ gây sát thương kết hợp với vật khảm xinh đẹp tinh xảo hình thành tính thẩm mỹ tương phản sắc bén.

Hạ Ca nhận lấy, nghi ngờ hỏi: "Đây là..."

"Ngày đó đám bắt cóc muốn tập kích em, bắn em không thành công, về sau tôi tìm được đầu đạn kia, kiếm người làm cái này."

Phó Bạc Vọng giải thích: "Viên đá xanh bên trên là mực đạn còn sót lại lúc chúng ta gặp nhau lần đầu nén thành, màu lam mang nghĩa may mắn."

Vẻ mặt Hạ Ca lúc nhìn dây chuyền lập tức nghiêm túc hẳn lên.

Được lắm, lấy những thứ (không thể) suýt gi3t chết cậu làm thành quà tặng đây mà!

"Chúc em luôn may mắn, khỏe mạnh bình an. Cũng chúc em luôn nhảy sào thành công."

Phó Bạc Vọng không thấy món quà như vậy có gì bất thường, hắn và bạn hắn đã nghĩ rất lâu về món quà này, ai cũng cảm thấy nó rất có ý nghĩa, là món quà Lâm Ngọc Âm nhìn thấy sẽ nhớ ngay tới thượng tá.

Hạ Ca nhìn là lại nhớ tới mấy tên bắt cóc cùng tình hình nguy hiểm lúc đó: "... Cảm ơn anh, món quà này trông rất giá trị, tôi sẽ cố gắng giữ gìn."

"Em thích là được."

Phó Bạc Vọng quan sát nét mặt cậu, tặng quà xong thì dứt khoát quay đi.

Xác nhận Phó Bạc Vọng đi thật rồi, Hạ Ca thở phào một hơi, đi với Trần Tiếu Niên tìm ghế ngồi xuống.

"Sao anh ta lại tặng cái này?"

"Tặng quà cho bên thông gia rất bình thường." Trần Tiếu Niên không thấy có gì không ổn, còn khá hay ho: "Kiểu người như thượng tá ngày nào cũng chém chém giết giết, tôi thấy có thể nghĩ đến làm dây chuyền tặng cậu đã ổn lắm rồi, ít nhất cũng không phải đục một cái răng tên bắt cóc kia tặng cậu làm chiến lợi phẩm, vả lại ai dám làm cậu bị thương đều chỉ có một kết cục duy nhất."

Nghe Trần Tiếu Niên mô tả, biểu cảm Hạ Ca trống rỗng.

"Chiến, chiến lợi phẩm?"

Trần Tiếu Niên cúi gục: "Xin lỗi, chuyện cười của tôi nhạt quá."

Hạ Ca vẫn lo lắng không thôi: "Anh ta không nhận ra tôi chứ? Hình như vừa rồi tôi high quá thì phải."

"Chắc không đâu."

Trần Tiếu Niên cũng rất lo: "Ai cũng biết Lâm Ngọc Âm giỏi tới mức nào, trừ thành tích thể dục ra, chỉ cần cậu ta cố gắng làm chuyện gì đều có thể đứng đầu toàn trường, thậm chí là hiệu quả nhất toàn vũ trụ, bây giờ cậu bổ sung thành tích thể dục, mọi người sẽ chỉ cảm thấy cuối cùng Lâm Ngọc Âm đã đạt được mong ước thôi."

Nhưng nhảy sào gì đó lại quá nổi bật.

Trần Tiếu Niên nghĩ, không thể tưởng tượng nổi bản thân vừa chạy tới sào nhảy vừa hò reo cười ha ha ha.

Hạ Ca được an ủi hoàn toàn tin tưởng Trần Tiếu Niên, nhanh chóng sung sức trở lại, vui vẻ đi đăng ký hạng mục tiếp theo.

Cậu rất thích leo núi, mặc dù chưa từng làm thật.

Nhưng trông rất thú vị!

Cuối cùng Trần Tiếu Niên làm công tác tâm lý dự phòng cho cậu: "Có thể sẽ có thầy cô muốn mời cậu tham gia đại hội thể dục thể thao, đi thi, thậm chí là câu lạc bộ gì đó... Cậu chỉ cần từ chối hết là được."

Hạ Ca gật mạnh đầu, tất nhiên rồi, cậu không thể quyết định mấy thứ đó được, Lâm Ngọc Âm hẳn cũng sẽ không đồng ý.

Không bao lâu sau, Hạ Ca nghe thầy giáo gọi tên, chầm chậm đi tới sân leo núi, mà Trần Tiếu Niên yên tâm quay đầu đi đến trường thi của mình, không đi theo cậu.

Sân leo núi không mới nhưng đều được bảo trì hàng năm, không nguy hiểm lắm.

Hạ Ca nhìn thử, độ cao khoảng năm đến sáu mét, dựng thẳng trên đất, mỗi học sinh phải cột dây an toàn, đeo mũ bảo hiểm và bọc gối mới được lên.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, cậu lại nhìn quanh, xác nhận thượng tá Phó không lén lút nhìn mới dám leo.

Trên vách tường là những cục đá đủ màu sắc cho người thi nắm lấy.

Loại vận động này không thể làm khó Hạ Ca, cũng không cần đặc biệt tới luyện trước vẫn có thể nhanh chóng hoàn thành.

Lúc này cậu đã biết điều hơn, vì lần thi này được xếp hai người một nhóm, cậu lo không cẩn thận sẽ lại lỡ tỏ ra quá xuất sắc, cố gắng chú ý giữ vững tốc độ ổn định cùng bạn chung tổ.

Dù sao người bạn kia trông cũng rất bình thường, không có cơ bắp phát triển, dáng người gần ngang cậu, nói như vậy hẳn là ngang mức "bình thường" nhỉ?

Kết quả vừa đáp đất, xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay.

"Lâm Ngọc Âm đỉnh quá!! Em đúng là khiến người khác ngạc nhiên, đây mới là thực lực thật sự của em à?"

Hạ Ca đứng ngẩn tại chỗ, nhìn bạn bè đang vỗ tay rồi lại nhìn giáo viên giám sát.

"Từ trước tới nay chưa có mới ai leo núi lần đầu đã bắt kịp trưởng câu lạc bộ leo núi bọn tôi đâu! Không đúng, chắc là em đã tập trước rồi đúng không? Ha ha ha ha!"

Thầy giáo cao gầy cười to, hiền hòa vỗ vai Hạ Ca: "Thầy biết ngay mà, người xuất sắc toàn năng như em trước đây chỉ bị chậm do ốm đau thôi! Nhìn xem cơ thể lúc khỏe mạnh xuất sắc biết bao nhiêu!"

Trưởng câu lạc bộ leo núi đứng im bên cạnh, thản nhiên dò xét Hạ Ca, sau đó nhếch mép như rất hào hứng, vươn tay với cậu.

"Rất vui được làm quen, Lâm Ngọc Âm. Chắc cậu chưa biết tôi, tôi tên Phan Cửu Dương, cậu có muốn gia nhập vào câu lạc bộ leo núi không?"

"Chào, chào bạn Phan." Hạ Ca nắm tay cậu ta: "Hay là thôi đi, tôi không được đâu."

"Vậy thì đấu thêm trận nữa, lần này đọ độ cao đi, vào trong phòng đấu còn có vách núi cao hơn nữa."

Hạ Ca vội lắc đầu, thậm chí chỉ hận không thể trốn ngay và luôn, lấy cớ đang có việc cần làm chạy mất.

Mặc dù cậu còn chưa chơi chán, muốn tiếp tục leo nữa, chẳng những muốn leo lên mấy vách núi đã được trang bị đầy đủ mà còn muốn leo lên đủ loại núi cao khác, tới nơi thật cao thật cao, sau đó chụp ảnh kỷ niệm.

Hay là chờ về sau có cơ hội lén tìm một nơi không ai thấy chơi một mình, như vậy sẽ không phải lo gây thêm phiền phức cho Lâm Ngọc Âm.

Một bên khác, cuối cùng Sở Việt cũng chạy xong 3000m, mệt như chó chết lại không chịu tới phòng y tế nghỉ ngơi, miệng liên tục lẩm bẩm cửa Tây cửa Tây như người soạn chết đọc di ngôn.

Kết quả vì cậu ta chạy cố quá nên không còn sức bước đi, thở hồng hộc chân run lẩy bẩy, được giáo viên y tế tốt bụng nâng lên cáng đưa tới cửa Tây.

Lại chạm mặt đám lưu manh cũng được nâng trên cáng cứu thương.

Bốn mắt nhìn nhau, Sở Việt bỗng thấy chân không đau như trước nữa, mặt không đổi sắc bò dậy khỏi cáng, đổi sang ngồi chỗ khác.

Đám lưu manh bị quấn thành xác ướp nhìn cậu ta với ánh mắt u oán không thôi.

Tác giả có lời muốn nói: [Màn kịch ngoài lề]

Lưu manh: Đứng lên được thì ngon lắm à? Đi được thì nằm cáng làm đíu gì! Mẹ kiếp!

Sở Việt: Tao còn chạy được đây này, ai bảo tao không ăn trộm thành quả của người khác? Không trộm thành quả, không trốn làm việc sẽ sống lâu trăm tuổi.

Hạ Ca: Chụp một pô kỷ niệm không?

*************************************

Ủa các cô, tui có cảm giác ông Phó ổng máu chiến quá nên EQ ổng thấp thôi chứ xác định ai cũng biết quan tâm phết đấy chứ =)))))))))) Tặng quà các kiểu đồ (dù ngoo muốn chớt =)))))))) Không biết sau này ổng có mất nết không chứ Phó Bạc Vọng đúng gu tui luôn á hời =)))))) Thui nam phụ này để tui lụm cho =))))