Nghỉ trưa muôn năm

Đối diện với lựa chọn tiến thoái lưỡng nan, Lâm Ngọc Âm im lặng.

Lựa chọn đầu tiên sẽ khiến y phải chịu vết nhơ, khiến y trở thành trò cười trước mặt mọi người, dù thế nào y cũng khó lòng chịu nổi.

Nhưng y không thể trách người khác được.

Ngay từ lúc đầu Lục Hành Thâm đã nhấn mạnh với y rất nhiều lần rằng người máy này chưa hoàn chỉnh, cũng không phải thế thân hoàn hảo nhất.

Là y khăng khăng muốn thế thân ấy xuất hiện giải quyết phiền toái thay mình, đi thi thay y, hoàn thành những chuyện rắc rối kia thay y.

Trong suy nghĩ của Lâm Ngọc Âm, một "bản thân" khác xuất hiện, xử lý mọi chuyện đáng ghét không bị ai phát hiện vốn nên là việc cực kỳ thoải mái.

Không phải y không đạt nổi tiêu chuẩn, thậm chí có thể có được thành tích tốt hơn, nhưng như vậy y phải bỏ ra quá nhiều.

Có cuộc thi nào không khiến y cực kỳ mệt mỏi, cơ thể đau đớn, phải mất ba đến năm ngày mới khỏe lại?

Nhưng cách thứ hai có thật sự tốt hơn không?

Lý trí nói cho Lâm Ngọc Âm biết hoàn toàn không tốt hơn chút nào.

Khi một lời nói dối xuất hiện sẽ cần thêm trăm lời nói dối khác đắp vào.

Y không muốn bị người khác xem như tên lừa lọc, là loại tiểu nhân sử dụng thuốc k1ch thích để đi thi, càng không muốn bị người khác vạch trần, bị xem như một kẻ gặp may mới có thành tích bất ngờ, thực ra chỉ là một đóa phù dung sáng nở tối tàn.

Đáng sợ nhất là lỡ bị Phó Bạc Vọng phát hiện dấu vết, biết người tham gia cuộc thi không phải y...

Chọn cái này ư?

Vậy chẳng khác nào từ nay về sau y không được đến trường học nữa.

Lâm Ngọc Âm rất khó xử, xoắn xuýt lo lắng.

Tần suất đi học ở trường của y vốn không nhiều, chỉ dựa vào thành tích xuất sắc và giảng viên mắt nhắm mắt mở cho qua, dù ít khi có mặt cũng có thể được điểm cao.

Lúc cần y nộp bài tập hay luận văn, Lâm Ngọc Âm chưa từng mập mờ, khi cần thiết còn đại diện cho trường đi thi, như vậy đã đủ xuất sắc.

Cho nên, cho nên... người máy mô phỏng kia cũng không cần xuất hiện quá nhiều.

Theo lý mà nói, sau này không tới trường sẽ cho y nhiều thời gian tự do hơn, có thể làm bất cứ việc gì mình muốn.

Dù sao chủ động không đi học, thậm chí thỉnh thoảng bị ép đi mấy lần vì tốt nghiệp không giống bắt buộc thôi học, không thể xuất hiện trong trường được nữa.

Lâm Ngọc Âm suy nghĩ rất lâu.

Y vốn muốn cân nhắc thêm hai ngày, nhưng đúng lúc này, trí não nhắc nhở y có tin nhắn chưa đọc.

Bình thường Lâm Ngọc Âm không qua lại nhiều với người trong trường, nhưng vì có một số vấn đề quan trọng không thể hoàn thành một mình nên phải kết bạn với người giỏi.

Ban đầu ứng cử viên cho vị trí này là lớp phó học tập, về sau lại thành giáo viên hướng dẫn.

Thấy người gửi thư là giáo viên hướng dẫn, Lâm Ngọc Âm không nghĩ ngợi gì mà mở thư.

Bên trong là một hàng dài khen ngợi chúc mừng, chúc mừng y thể hiện khả năng vượt trội cùng bạn Sở, bạn Phan trong lần kiểm tra thể dục ở trường.

Đồng thời nhân tiện chúc mừng y đã khỏe trở lại, còn khéo léo ám chỉ vì trường ngày càng thiên về học hành nên thiếu mất tài năng thể thao, muốn thay trường hỏi xem Lâm Ngọc Âm có bằng lòng đại diện trường dự thi không, còn nói nếu không tiện thì không sao, trường học tôn trọng lựa chọn của y.

Giọng văn cực kỳ khách sáo, vui mừng.

Giáo viên hướng dẫn của y tốt nghiệp từ trường Đại Ngưu, từ lúc hợp tác đến nay, mối quan hệ giữa hai thầy trò đều rất rạch ròi.

Chưa từng có lần nào giáo viên hướng dẫn của y lại nói những lời thân mật, cố gắng chiều theo tâm trạng của y, gửi bức thư thao thao bất tuyệt thế này chỉ để thăm dò ý y như vậy.

Được xem trọng, được quan tâm từng chút một, được xem như nhân tài ưu tú quý hiếm nhất.

Không phải Lâm Ngọc Âm chưa từng được đối xử như vậy.

Nhưng người càng xuất sắc sẽ càng trèo cao, trèo đến nơi cao hơn sẽ phát hiện núi cao còn có núi cao hơn.

Luận về học thuật, dù y xuất sắc cũng không sánh bằng giáo viên hướng dẫn có nhiều năm kinh nghiệm.

Nhưng đối với tất cả mọi người mà nói, người nổi trội hoàn thiện về cả học thuật, nghệ thuật lẫn thể thao hiếm như lá mùa thu.

Lâm Ngọc Âm thất thần, nhìn chằm chằm tin nhắn kia rất lâu.

Nếu y không muốn trở thành người bị ép thôi học... thì phải chủ động thừa nhận sử dụng chất k1ch thích.

Nếu để giáo viên hướng dẫn biết những lời ca tụng, những quan tâm sát sao đều xuất phát từ một sự hiểu lầm, một lời nói dối...

Đến lúc đó mọi thứ có trở lại như chưa từng xảy ra không?

"Tôi..."

"Cậu cứ nghĩ cho kỹ, tôi phải về rồi."

Lúc này Lục Hành Thâm đã uống xong tách cafe, đứng dậy định rời đi.

"Tôi nghĩ kỹ rồi!"

Lâm Ngọc Âm lập tức cuống lên, vội vàng đứng dậy, nhanh miệng nói: "Tôi đồng ý với anh, tôi chọn... tôi chọn cách thứ hai, anh Lục..."

Lục Hành Thâm dừng bước, quay đầu bình thản nhìn y, đôi mắt đen thẳm giống một chiếc giếng sâu khô cạn.

Trong lúc ánh mắt chạm nhau, Lâm Ngọc Âm bỗng cứng đờ, gần như tưởng Lục Hành Thâm đang cảm thấy thất vọng.

Chỉ trong chớp mắt, nỗi thất vọng kia biến mất, Lục Hành Thâm vẫn là người bạn thuở bé vô cùng kiên nhẫn với y, sắp đặt mọi thứ đâu vào đó cho y.

"Cậu nghĩ kỹ chưa? Lâm Ngọc Âm, chuyện này không thể đổi ý."

"Tôi nghĩ kỹ rồi, anh Lục."

Lâm Ngọc Âm cắn răng, cố gắng lờ đi linh cảm quỷ dị trong lòng: "Dù sao trong trường không có nhiều việc quan trọng, bình thường tôi cũng thường liên lạc với giáo viên hướng dẫn qua trí não, tôi sẽ phối hợp thật tốt trong nửa năm cuối cùng."

"Cậu yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ."

Giọng Lục Hành Thâm rất nhẹ, sau đó dặn dò: "Vì để đề phòng, mấy ngày nay cậu đừng đến trường."

Lục Hành Thâm quay đi, chiếc gậy kim loại sáng bóng thon dài bên chân gõ xuống mặt thảm phát ra tiếng cộc cộc.

Chầm chậm nặng nề, hòa lẫn với nhịp tim của Lâm Ngọc Âm.

Xác nhận Lục Hành Thâm đã về, bác sĩ Lý mới trả lại Hạ Ca đã ăn chung bữa trưa.

Hạ Ca ăn một bụng đồ ngon, còn đi dạo trên phố riêng dành cho người đi bộ, phố đi bộ chơi vừa vui vừa nhiều đồ ăn ngon khiến người máy đi không biết mệt.

Lúc cửa xe vừa mở ra, Hạ Ca ôm cái bụng no tròn nghểnh cổ phơi nắng, đôi mắt thích thú híp lại, Lục Hành Thâm còn tưởng mình nhìn thấy động vật ăn cỏ no nê nào đó.

Hạ Ca nhảy xuống xe, cơ thể được nắng sưởi đến ấm áp, thong thả đi bộ tới cửa chào hỏi Lục Hành Thâm.

"Anh ăn cơm chưa?"

Lục Hành Thâm thở dài vỗ vai cậu, quay lại cảm ơn bác sĩ Lý: "Hôm nay đã làm phiền cậu rồi."

"Hôm nay tôi cũng vui mà."

Bác sĩ Lý nhìn Hạ Ca rời đi, thấy đối phương chạy tới trước cửa sổ sát đất, kéo cửa thủy tinh đi vào, nụ cười thoáng chốc chững lại.

"Cậu cho cậu ta cải tạo nhà mình hả???"

"..."

Lục Hành Thâm cảm thấy giải thích không nổi: "Bên Phó Bạc Vọng sao rồi?"

"À, hắn à, hình như hôm nay vẫn không thu hoạch được gì, đến một lát rồi đi luôn."

Bác sĩ Lý nhớ lại: "Trông hắn như đang điều tra Lâm Ngọc Âm vậy, bằng không sẽ không cố ý tìm tới nơi vắng bóng người để gặp mặt, có lẽ tra ra đáp án chỉ là vấn đề thời gian."

Lục Hành Thâm ngẫm nghĩ, không tỏ thái độ.

Bác sĩ Lý hỏi hắn: "Cậu biết chuyện gì không?"

"Mấy tên đến trộm tài liệu rất chuyên nghiệp, không có người am hiểu mấy thứ này chỉ đạo sẽ không làm được thành phẩm lý tưởng."

Lục Hành Thâm nhắc nhở: "Nếu người như vậy muốn lấy được những món hàng cấm kia hẳn sẽ nhắm thẳng vào thành phẩm lưu thông trong chợ đen, tìm kiếm những thứ có thể mua hoặc đi trộm chứ không phải để mắt tới một đám sinh viên chơi nhà chòi."

Bác sĩ Lý trừng mắt: "Ý cậu là, phía sau chúng còn có một kẻ chuyên nghiệp đứng phía sau? Có thể giúp bọn chúng khấu trừ chi phí, đạt hiệu quả tối đa... Cậu đang nghi Lâm...?!"

Suy đoán này quá liều lĩnh, bác sĩ Lý không dám nhắc đến tên đầy đủ của Lâm Ngọc Âm, nuốt hết những lời phía sau vào bụng.

"Mấy hôm trước tôi đã tới chợ đen dưới mặt đất một chuyến."

Lục Hành Thâm cứ vậy đứng trong sân với anh ta, ỷ vào sân nhà mình rộng lớn, dù đứng quanh rào chắn vẫn không đủ nghe họ nói chuyện, thoải mái nói với bác sĩ Lý: "Mấy con chip bán thành phẩm kia đã bắt đầu lưu thông, chưa có nhiều người biết, từ khung thời gian đến quy mô phát sinh có thể thấy Phó Bạc Vọng không tóm hết một lưới, để lọt mất một tên."

"Liều thật, không chờ hết tiếng gió đã mang đến chợ đen, đúng là..."

Bác sĩ Lý tấm tắc: "Chẳng qua cũng vì vậy nên chỉ cần chút thời gian là có thể xác định có phải có người phái năm tên trộm kia đến hay không."

Lục Hành Thâm không nói gì.

Bác sĩ Lý vỗ ngực: "Cậu yên tâm, tôi sẽ quan sát bên kia giúp cậu, một khi xác định có dấu vết chung một người sẽ báo cho cậu ngay... Khoan đã, cậu có nghe không vậy?"

Lục Hành Thâm ừ một tiếng, thu tầm mắt lại: "Cảm ơn."

Bác sĩ Lý khách sáo nói không có gì, thấy hắn mất tập trung bèn nhìn về hướng Lục Hành Thâm vừa nhìn.

Chẳng qua chỉ là một lùm cây dại tầm thường mà thôi.

Từ trước tới nay Lục Hành Thâm không hứng thú với việc quản lý sân vườn, chỉ có quản gia cắt tỉa định kỳ để tránh nơi này trở thành nhà ma trong truyền thuyết, nhưng cũng vì vậy mới khiến cho sân mọc đầy các loại hoa quả dại không biết từ đâu tới.

So ra thì bụi cây kia không có gì mới lạ, với hiểu biết của bác sĩ Lý với Lục Hành Thâm, nó không có giá trị để nhìn chằm chằm.

Không đúng.

Bác sĩ Lý đang định rời đi bỗng nhớ ra gì đó, quay lại nhìn thoáng thêm lần nữa.

Hình như lùm cây kia đang nở hoa, xem ra chờ thêm mấy hôm nữa hoa rụng sẽ cho ra trái.

Mà anh ta biết loại hoa này.

Hoa mê tang.

Hình dáng quả mê tang vừa lóe lên trong đầu, một mùi vị chua lòm lẫn đắng chát làm người ta nhăn mặt lập tức hiện lên trong đầu bác sĩ Lý, khiến anh ta lập tức khốn đốn như con chó của Pavlov(1), phản xạ có điều kiện tiết nước bọt.

Bác sĩ Lý lắc đầu, cố gắng quên đi vị chua trong trí nhớ.

Khuôn mặt anh ta cực kỳ vi diệu, không cam lòng gọi với Lục Hành Thâm đang định đi về phòng.

"996 có tặng đồ ăn cho cậu không?"

Lục Hành Thâm nghĩ một lát, gật đầu: "Rất nhiều."

"Thế quả mê tang thì sao?"

Dù bác sĩ Lý bị bại lộ cũng không nhịn được hỏi: "Cậu ấy có đưa cho cậu ăn không?"

Ánh mắt Lục Hành Thâm lóe lên, nghĩ tới đây, khóe miệng kéo lên thành một độ cong nhẹ: "Ừ, cũng không tệ lắm."

Bác sĩ Lý lập tức hóa đá, con ngươi điên cuồng rung lên.

Lục Hành Thâm nhớ lại mùi vị, thản nhiên nói: "Rất tỉnh táo, chỉ tiếc là hơi ít."

Bác sĩ Lý quyết định chạy vào nhóm hóng hớt drama làm sáng tỏ một trong số những lời đồn về Lục Hành Thâm: Lục Hành Thâm không mất vị giác mà bị rối loạn vị giác!

À.

Nhưng mà.

Chắc nhóc Lục sẽ rất vui.

Bác sĩ Lý quay về xe, nhớ tới khuôn mặt tươi cười không chút âu lo, trong sáng thuần khiết của người máy mô phỏng.

Thôi thì đừng nên nói chân tướng cho 996 vậy, để thằng nhóc kia vui vẻ thêm một thời gian.