Khứu giác muôn năm

Hạ Ca chụp ảnh xong thì ôm bình hoa về phòng mình.

Bệ cửa sổ rất đẹp, không hợp để đặt nhiều đồ lên đó, nhưng cũng may bình hoa không lớn, Hạ Ca ướm thử một chút, tìm được một góc khá ổn định đặt vào.

Có thể vì không ai dốc lòng chăm sóc, vả lại hoa dại mọc bừa trong vườn hoa rất dễ nuôi, sức sống dai dẳng, bị tiện tay hái xuống c ắm vào bình hoa mà ngày hôm sau vẫn ướt át xinh đẹp.

Hạ Ca ngủ một đêm ngon giấc, không còn mơ lung tung, điều đầu tiên làm sau khi tỉnh dậy là nhìn bình hoa rồi mở cửa sổ khiến đóa hoa bị gió khẽ lung lay.

Sau đó cậu thay nước mới cho bình hoa trước khi đi nấu bữa sáng.

Hạ Ca gửi ảnh chụp bình hoa dại tự chế cho hầu hết những người mình biết.

Một ngày trôi qua lại nhận được mấy tin trả lời, trong đó có Trần Tiếu Niên nói nhiều nhất.

[Chụp đẹp lắm, cậu rất có khiếu chụp ảnh, à mà dạo này thợ tỉa hoa nhà tôi trồng rất nhiều hoa mới, nói là mấy hôm nay thời tiết thích hợp, cậu thích hoa không? Có lẽ chỗ tôi có hạt giống thừa có thể đưa cho cậu.]

Hạt giống?

Hạ Ca nhìn tin nhắn kèm theo tấm ảnh chụp vườn hoa nhà Trần Tiếu Niên, trông biển hoa xanh um tươi tốt kia mà thèm.

Nếu có thể trồng thêm các loại hoa trước cửa sổ trong vườn hoa thì không gì tốt hơn được nữa!

Hạ Ca vui vẻ đi ra, cấp tốc vọt lên phòng bếp, đúng lúc thấy Lục Hành Thâm đang định ăn dịch dinh dưỡng bèn vội ngăn lại: "Đi ăn sáng chung đi! Ăn bánh sandwich tôi làm được không, đừng ăn thứ này nữa, đi ăn sandwich với tôi đi! Nhân cá ngừ đại dương!"

Lục Hành Thâm bất đắc dĩ nhìn cậu.

Hạ Ca nói tiếp: "Tôi trồng thêm hoa trong vườn được không?"

"Ừ."

Lục Hành Thâm không để bụng, đặt dịch dinh dưỡng xuống đi ra ngoài.

Được sự đồng ý, Hạ Ca lại càng năng nổ làm sandwich, vừa chuẩn bị bánh mì, trứng gà, cà chua, dưa chuột v...v... theo hướng dẫn vừa nghĩ xem nên xin hạt giống nào từ Trần Tiếu Niên.

Có điều cậu không biết nhiều về hoa, chỉ đành chờ cơ hội đến thư viện trường tra thêm...

Có lẽ vì được chọn hoa nên phấn khởi, lúc Hạ Ca làm sandwich đã cho siêu nhiều cá ngừ vào phần của Lục Hành Thâm, nước tương cũng chan lên rất nhiều khiến miếng sandwich trông thật dày.

Ba tầng bánh mì đều được phết một lớp bơ rồi nướng sơ qua, phủ màu vàng ruộm hấp dẫn cực kỳ ngon miệng.

Hạ Ca tìm thấy Lục Hành Thâm trong phòng thí nghiệm, bỏ sandwich vào tay hắn.

Cậu biết ngay Lục Hành Thâm không hề dễ thỏa thuận mà, vì bị ngăn ăn dịch dinh dưỡng nên đi làm việc luôn, quên cả ăn sáng.

Thấy Lục Hành Thâm không phản ứng lại, Hạ Ca nhịn không được lẩm bẩm: "Không ăn sẽ nguội mất đó, sữa bò cũng bị nguội luôn."

Lục Hành Thâm liếc cậu, dường như không muốn ngừng công việc trong tay, ừ một tiếng, nhưng ba phút sau vẫn không nhúc nhích.

Hạ Ca cầm phần bánh của mình đi theo, chờ mấy phút lại nhịn không được hối thúc, còn không dám lớn tiếng vì sợ Lục Hành Thâm sẽ giận.

"Nếu không chịu ăn đàng hoàng sẽ đau dạ dày, rất rất khó chịu..."

Lục Hành Thâm đang dùng dụng cụ gắp một sợi dây thần kinh nhân tạo mảnh như tơ nhện, hắn nghe thấy, nhưng đang vào thời khắc mấu chốt nên không muốn rời mắt —— Trong mắt hắn, trong mấy tiếng này, mỗi một giây đều là thời khắc mấu chốt.

Hạ Ca vẫn ghé vào bên bàn, nhỏ giọng rì rầm: "Đau dạ dày sẽ bị ợ chua, trong dạ dày như bị lửa đốt, nặng đến mức uống nước nóng cũng không có tác dụng gì, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nặng hơn nữa còn phải nhập viện, vả lại không thể ăn đồ cay lạnh, chỉ có thể ăn mấy món nhạt nhẽo..."

Lục Hành Thâm thở hắt ra, tạm thời thả sợi dây thần kinh xuống, day day ấn đường, bực bội quay ra nhìn người máy.

Dù là khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc, nhưng qua thời gian dài, những biểu cảm nhỏ bé đến mức phải dùng kính lúp để soi vẫn thể hiện hắn vui hay không.

Hạ Ca lập tức ngậm miệng.

Khi cậu cho rằng mình sắp bị trách mắng, âm thanh trầm thấp của Lục Hành Thâm vọng đến.

"Ai bảo cậu như thế?"

Nghe có vẻ không phải đang giận cậu?

Hạ Ca ngạc nhiên: "Không ai cả, tôi tự biết."

Cũng không thể nói là có kinh nghiệm được!

Lục Hành Thâm xoa mày, vừa rồi tập trung nhìn mấy thứ nhỏ bé quá lâu, hơn nữa vừa mới dậy, đôi mắt hơi cay.

"Đừng chuyện gì của con người cũng tin, có thể chỉ để lừa cậu thôi."

"Ồ..."

"Nhất là..." Lục Hành Thâm cân nhắc mấy từ, hơi do dự: "Mấy câu cố tình dọa người khác."

Dọa được người máy thì tài cán gì.

"Dọa?"

Hạ Ca không khỏi nghĩ ngợi, nhớ lại xem mình bị dọa lúc nào, hình như không có.

Không biết có phải còn chưa thoát ra khỏi trạng thái làm thí nghiệm hay không mà trong ánh mắt Lục Hành Thâm nhìn cậu còn mang theo vẻ nghiêm túc.

"Cậu sẽ không bị bệnh."

Hạ Ca ngẩn ngơ.

Lục Hành Thâm: "Cho nên cậu không cần tìm hiểu đau răng hay đau dạ dày."

Người máy sẽ không mắc bệnh của loài người.

Tốt quá.

Cho tới bây giờ, dù đã sớm biết chuyện này, nhưng khi nghe Lục Hành Thâm trịnh trọng nói, Hạ Ca vẫn thấy rất thần kỳ.

Vừa thần kỳ vừa may mắn.

Nói tới nói lui, Lục Hành Thâm vẫn cầm phần bánh của mình, vừa nhìn số liệu trong màn hình vừa ăn.

Thật ra Hạ Ca không biết nóng lạnh ra sao, cũng cầm lấy ăn theo, vì quá thèm ăn nên đã nhanh chóng ăn sạch, bưng sữa bò uống ừng ực.

Hớp sữa bò cuối cùng xuống bụng, Hạ Ca bỗng sực tỉnh, không đúng.

Bị lừa rồi.

Hạ Ca đặt ly xuống, đi đến trước mặt Lục Hành Thâm, học theo giọng điệu và dáng vẻ nghiêm túc của hắn nói: "Loài người sẽ bị bệnh."

Lục Hành Thâm: "..."

Hạ Ca: "Cho nên dù là ăn cơm hay đi ngủ đều phải khoa học, kịp thời giữ gìn sức khỏe."

Lục Hành Thâm im lặng nuốt miếng bánh cuối cùng xuống, một số giác quan ngày thường bị hắn lờ đi lúc này cũng rõ ràng hơn hẳn.

Cảm xúc ấm áp theo cuống họng trôi xuống khiến dạ dày nóng lên, không biết có phải sữa bò được pha thêm đường hay không mà mang theo mùi vị ngòn ngọt.

"Vì vậy, Lục Hành Thâm, anh đừng để bị bệnh."

Hạ Ca bắt chước theo hắn, học cũng đâu ra đấy, nhưng chỉ một giây sau đã trở về như cũ, cánh tay chống cằm, nghiêng đầu lẩm bẩm.

"Bị bệnh không những khó chịu, nếu bị cảm gây nghẹt mũi sẽ còn không ngửi thấy mùi, quá thiệt thòi."

Hạ Ca nhớ lại, lờ mờ nhớ đến rất nhiều thứ mùi.

Mặc dù mùi hoa không nhiều nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ mùi thơm sữa bò, mùi bánh mì phết bơ, mùi mặt cỏ đã được lát mới, mùi bầu trời sau mưa, mùi thơm xà phòng.

Lục Hành Thâm rút vài tờ khăn giấy, đưa cho 996 một tờ lau sạch miệng và ngón tay.

Hắn vốn muốn nói mình không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh ấy, nhưng lời đến miệng lại biến thành "Được".

Vặt vãnh như so sánh nghiên cứu với cấp dưới, vô số người chờ đợi thành quả của hắn hay so sánh với các tác phẩm vậy.

Lục Hành Thâm cũng từng cố gắng rèn luyện cơ thể để tránh cơ thể xuất hiện tình trạng khó chịu, nhưng hắn vẫn cho rằng bệnh tật cũng lãng phí thời gian và sức lực như ăn cơm vậy.

Rốt cuộc vẫn không nói mấy lời này ra miệng.

Suy nghĩ nào đó lóe lên trong đầu Lục Hành Thâm, hắn dọn dẹp sơ qua, kéo tay 996 đi vào một căn phòng khác.

Bây giờ Hạ Ca đã đúc rút được quy luật, sở nghiên cứu lớn như thế không phải chỉ để trưng bày, chức năng của từng phòng không giống nhau, thiết bị nghiên cứu cũng không giống nhau lắm.

Căn phòng vừa rồi đặt rất nhiều phần cứng máy tính, Lục Hành Thâm nhiều lần điều chỉnh thử thứ gì đó, những thao tác nhỏ nhặt có thể mượn dụng cụ giúp đỡ nhưng không ảnh hưởng nhiều tới chương trình mã hóa.

Sau khi chuyển đến một căn phòng khác, Lục Hành Thâm nhập lệnh vào trí não bên tay trái, tường phòng lẫn các cơ quan trên đất khởi động theo, để lộ từng món công cụ hoặc cửa tủ.

Gần như trong mỗi phòng ở sở nghiên cứu đều có các cơ quan bí mật giống vậy, ban đầu Hạ Ca chỉ thấy cực kỳ mới mẻ, rất có cảm giác của khoa học kỹ thuật, ngầu vô cùng.

Bây giờ nhìn lại, cậu bỗng nhận ra loại cơ quan phối hợp với trí não này chưa hẳn đã vì tiết kiệm không gian hay hù dọa người khác mà là để phòng trộm.

Lỡ có người xấu lén lẻn vào hẳn sẽ không tìm thấy cũng không mở được bất cứ món đồ quan trọng nào.

"Lại đây."

Trên sàn có một cái ghế, Lục Hành Thâm vẫy tay gọi Hạ Ca: "Ngồi đi."

Hạ Ca bước nhanh qua, ôm lấy thành ghế ngồi xuống không chút do dự.

Lục Hành Thâm nhìn tư thế ngồi hoàn toàn lệch với tiêu chuẩn, im lặng hai giây, cuối cùng lười sửa lại, bắt đầu việc chính luôn.

"Há miệng."

Hạ Ca phối hợp há miệng, bên tai được cắm thêm dây truyền dữ liệu, sau đó khoang miệng và mũi bỗng mất cảm giác.

Cũng may cậu không cần thở, cứ vậy sững ra mấy giây, đôi mắt sáng rực lên.

Là khứu giác ư?! Lục Hành Thâm định lắp thêm khứu giác cho cậu!!

Nhưng tư thế há miệng không thể cựa quậy khiến cậu không tiện lên tiếng, Hạ Ca điên cuồng chớp mắt, muốn dùng ánh mắt bày tỏ sự biết ơn và niềm vui của mình.

Lục Hành Thâm lại hiểu sai ý: "Mệt thì nhắm mắt ngủ chút đi."

Hạ Ca ấp úng phát ra tiếng ư ư kháng nghị, cậu không muốn ngủ! Cậu phải chứng kiến khoảnh khắc kỳ diệu!

Một lúc lâu sau, vì quá nhàm chán nên Hạ Ca không khỏi thơ thẩn, cuối cùng không nhịn được nhắm mắt.

Giắc cắm giấc ngủ quá mạnh, thậm chí còn khiến cậu rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hạ Ca vẫn luôn giữ ý thức đối với thế giới bên ngoài, vì trong phòng quá yên lặng nên mới nhắm mắt thật lâu.

Thứ khiến cậu hồi hồn, từ từ tỉnh lại là một giấc mơ trắng xóa.

Vách tường và trần nhà màu trắng, bên tai có tiếng nước nhỏ giọt, dường như cậu có thể thấy y tá cầm cái lọ nhỏ phun thuốc tiêu độc.

Chỉ trong một thoáng, cậu còn cho rằng mình đã trở lại phòng bệnh quen thuộc, theo thường lệ ngủ mê man.

Không đúng.

Hạ Ca mở choàng mắt.

Không phải mùi nước khử trùng trong mơ... Là thật!

"Dậy rồi à?"

Trong tầm mắt, Lục Hành Thâm hơi cúi người, cúi đầu cẩn thận quan sát cậu: "Giắc cắm khứu giác còn phải điều chỉnh thêm, cậu cứ ngồi tiếp đã."

Hạ Ca cảm nhận khoang mũi khoang miệng dần hồi phục tri giác, cũng không biết ngậm miệng lại từ lúc nào, cậu hít sâu một hơi, quả nhiên mùi nước khử trùng thoang thoảng không phải là ảo giác.

Từ đâu ra vậy?

Cậu khụt khịt mũi, cơ thể men theo mùi hương ngả về phía trước, vô tức kề sát góc áo màu trắng.

Là mùi quần áo của Lục Hành Thâm.

Cậu có thể ngửi được mùi thật rồi!! Là thật? Thật!

Mùi thuốc sát trùng rất nhạt, có lẽ người bình thường sẽ thấy gay mũi, nhưng lạ là Hạ Ca chỉ thấy cực kỳ quen thuộc và thân thiết.

Cậu tò mò ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh, đôi tai xù lông phe phẩy, hít hít mũi như muốn xác nhận lần nữa, đang định tiếp tục men theo mùi hương xích lại gần thêm, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt cúi thấp xuống của Lục Hành Thâm.

Một tay chọt lên trán Hạ Ca, ngăn cản hành vi như cún con chưa tỉnh ngủ của cậu.

"Đừng lộn xộn."

"Ừm."

Tác giả có lời muốn nói: [Màn kịch OOC]

Lục Hành Thâm: Lắp khứu giác cho cậu để cậu ngửi tôi à?

Hạ Ca: OwO?

[Vẫn là màn kịch nhỏ]

Hạ Ca: Mùi của Lục Hành Thâm, mùi hương thân quen ơi ~

Bác sĩ Lý: Tỉnh lại đi, đó là mùi của bệnh sạch sẽ đấy.