Lời đồn muôn năm

Lần này trong lúc quay về từ trường, Hạ Ca đã nhờ bác sĩ Lý dừng xe trước siêu thị mua ít món đồ mới mẻ.

Lục Hành Thâm không biết cậu mua gì, cũng không quá chú ý.

Dù xách bao to bao nhỏ trông hơi nguy hiểm.

Lục Hành Thâm suy nghĩ một lát, thêm nâng cấp các hệ thống báo động quanh sở nghiên cứu vào kế hoạch trong ngày.

Đồ Hạ Ca mua cho mình không nhiều, chủ yếu đều cần phải mang về thử trước.

Trong đó có một chiếc xích đu thật to.

Xích đu bình thường hay được lắp trên đất trống, cao lắm vẫn không thể so bằng chiều cao cơ thể người.

Nhưng lần này cậu đã mua một chiếc giá đỡ kim loại khổng lồ có thể chịu được sức nặng của cậu.

Vừa hay trong sân có một đại thụ che trời, Hạ Ca lo sẽ làm gãy nhánh cây nên mới cố định giá đỡ có thể tự do biến hình lên thân cây, cột vào một cành cây khá to khỏe, biến nó thành "lớp xương ngoài" cho cây cối.

Có cái này thì có thể vòng dây kim loại lên, sau đó lót mặt phẳng xuống dưới.

Sau khi giải quyết toàn bộ, Hạ Ca cầm theo mặt phẳng leo lên mái sở nghiên cứu.

Lên đến mái nhà là có thể thả sợi thừng xuống, độ cao ở đây còn cao hơn so với sợi thừng, nếu tiếp tục như vậy sẽ tạo thành tốc độ và độ cao vượt sức tưởng tượng.

Dù là con người cũng rất ít khi chơi xích đu lớn như thế, nhưng Hạ Ca đã từng nhìn thấy chúng trên TV.

Thậm chí còn có loại lớn hơn, cao hơn so với cái của cậu được xây dựng trong vùng núi sâu, chơi như nhảy cầu, cậu còn phấn khích không thôi, tiếc rằng sức khỏe yếu lại nhát gan, về sau dần quên mất.

Bây giờ nhớ lại, không còn gì có thể ngăn cản cậu được nữa.

Hạ Ca bám lấy giá đỡ tạm thời cạnh mái nhà, ngồi lên trên, hai tay nắm chặt dây thừng, hét mấy tiếng tự cổ vũ mình rồi thả người nhảy xuống.

Vút ——

Tiếng gió bên tai gào thét, thổi vụt qua tóc Hạ Ca, cơ thể chạm đến phần đáy kéo thẳng dây thừng rồi lại vung lên trên cao phía trước, tốc độ càng lúc càng chậm, cao hơn phần lan can cao nhất trong vườn, có thể nhìn thấy ngoài đường.

Xích đu thoáng chốc lơ lửng trong không trung một giây rồi lại kéo cậu về phía sau.

"Oaaaaaaaaa ——"

"Aaaa ——"

"Hây daa ——"

Một lần, hai lần, ba lần, từ độ cao này không cần ai phải đẩy, Hạ Ca chơi xích đu hết lần này tới lần khác, vui vẻ hét lên, âm thanh từ xa tới gần, từ gần tới xa rồi lại từ xa mà đến.

Không biết đã qua bao lâu, Hạ Ca chơi chán, lúc xích đu bay đến nơi cao nhất thì thả dây, nhảy xuống từ giữa không trung.

Lục Hành Thâm nghe thấy tiếng động rất lớn.

Phản ứng đầu tiên là: Cuối cùng cũng nổ?

Vào lúc ngẩng đầu, người máy đâm thẳng xuống đất trong vườn hoa, lực va đập quá mạnh nên tạo thành một hố sâu.

Vô số đất đá văng lên dán đầy trên kính cửa sổ trước mặt Lục Hành Thâm.

Trong phòng tối sầm.

Lục Hành Thâm: "..."

Không lâu sau, đống bùn trên thủy tinh bị lau thành một vòng tròn.

Bằng tay người máy.

Bùn trên cửa sổ được lâu đi tạo thành một vòng tròn trong suốt, khuôn mặt chột dạ của 996 xuất hiện, nói với hắn: "Lục Hành Thâm, anh, anh có sao không? Tôi sai rồi! Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ ngay, anh đừng giận nhé?"

Lục Hành Thâm không phản ứng, chỉ cúi đầu làm tiếp công việc trong tay.

Mấy phút sau, Hạ Ca lôi một ống nước thật dài không biết từ đâu đến, vừa mở van đã phun mạnh lên vách tường và cửa sổ bị bẩn.

"Rào rào."

"Tách tách tách"

Căn phòng sáng sủa trở lại.

Lục Hành Thâm ngẩng đầu nhìn từng tầng nước đọng trên cửa sổ thủy tinh.

Trong trí não có tin của chú Đức quản gia gửi đến, nói trong nhà có ít việc cần xử lý, phải tới tối mới đến được.

Hôm nay cũng không phải lúc chú Đức cần tới, chỉ có thể xem như gọi tới ngoài ý muốn, Lục Hành Thâm nhắn đã biết, không cần vội.

Lại ngẩng đầu, 996 đã xịt nước xong xuôi, bắt đầu chà lớp kính.

Bằng một chiếc giẻ lau không biết lấy từ đâu ra.

Cửa kính là loại hai lớp, hiệu quả cách âm rất tốt.

Nhưng vẫn không thể nào cản nổi âm thanh phát ra từ lớp thủy tinh.

Cửa kính vẫn còn lớp nước đọng, Hạ Ca cầm giẻ lau đặt phía trên thấm bớt nước, mạnh tay kỳ cọ.

"Kít két két két ——"

Chà một lát, thủy tinh có vẻ đã sạch hơn, Hạ Ca bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm cửa thủy tinh, sau đó há miệng.

"Hà ——"

Phả ra một lớp sương trắng đục rồi tiếp tục chà.

"Kít két két két ——"

"Hà ——"

"Kít két két két ——"

Lục Hành Thâm đứng trước cửa sổ: "..."

Hạ Ca há miệng định hà hơi tiếp, lại đối diện với ánh mắt Lục Hành Thâm, mỉm cười tươi rói.

"Sao vậy?"

"Không có gì."

"À..."

"Kít két két két ——"

"Hà ——"

Mười phút sau, Lục Hành Thâm di chuyển lên phòng tầng hai làm việc tiếp.

Yên tĩnh không được bao lâu, vì người máy làm quá nhanh, toàn bộ tường và cửa kính ở tầng một... đã nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ.

Hạ Ca tiếp tục trò muốn chơi, lôi một cái... bạt nhún cực to, cực kiên cố ra giữa sân.

Bạt nhún rất to, có thể chứa một lúc mười người đàn ông lực lưỡng cùng nhảy —— Đó là chủ tiệm nói thế, mười người lực lưỡng làm được, người máy cũng làm được.

Ánh nắng trước mắt lại nhoáng lên, Lục Hành Thâm ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.

UR996 trước cửa sổ bắn lên, thoắt cái biến mất.

Một giây sau, 996 đổi tư thế, lần nữa bay từ dưới lên, xuất hiện trước cửa sổ rồi rơi xuống.

Bay lên, rơi xuống.

Thấy Lục Hành Thâm đang nhìn mình mà không phải cúi đầu làm thí nghiệm, Hạ Ca vui vẻ vẫy tay với hắn, mỗi lần bật lên là lại hét một chữ.

"Lục ~"

"Hành ~"

"Thâm ~~"

Lục Hành Thâm cúi đầu day ấn đường.

Sao có thể như vậy.

Sau đó bịch một tiếng, mấy giây trôi qua, người máy mô phỏng không còn bật lên nữa.

Lục Hành Thâm thở dài, chau mày đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Người máy mô phỏng đang đứng giữa chiếc bạt nhún bị thủng một lỗ, vẻ mặt mờ mịt như bị dọa sợ.

Cuối cùng Lục Hành Thâm cũng rời khỏi phòng, đi đôi giày lội bùn vào rồi tới chỗ 996.

Dù lần này lại tạo thành một cái hố, nhưng nhờ có bạt nhún bọc lên nên không làm vương quá nhiều bùn.

Hạ Ca ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng vắt chéo hai tay sau lưng, nói bằng tốc độ ánh sáng: "Tôi sẽ dọn ngay!"

Lục Hành Thâm vươn tay phải ra với cậu.

"Ra ngoài đã."

"Ừm..."

Hạ Ca thấy hắn vẫn bình tĩnh, không có ý tức giận hay muốn phạt cậu nên ngoan ngoãn rút chân, cố gắng leo ra khỏi bạt nhún.

Trong lúc đó còn bị bạt nhún ngáng chân, cơ thể hơi chao đảo.

Lục Hành Thâm đã sớm chuẩn bị, kịp thời vươn tay cản trước ngực, đỡ cậu đứng vững.

"Lục Hành Thâm... Có phải anh giận không?"

Hạ Ca quan sát mặt hắn: "Nếu anh không thích tôi chơi như vậy, tôi sẽ không chơi nữa, anh đừng giận, tôi sẽ nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, được không?"

Lục Hành Thâm bất ngờ nhìn cậu, không hiểu ra sao: "Vì sao?"

"Mình tôi vui vẻ cũng không có ý nghĩa gì."

Hạ Ca thật thà nói, thuận miệng bổ sung: "Với lại nếu anh không vui sẽ không quan tâm tôi nữa, tôi không có chỗ nào để đi cả."

"Ừ."

Lục Hành thâm đáp, không nói không sao cũng không nói mình tức giận, không cho cậu chơi như vậy, chỉ kéo Hạ đi vào phòng.

Hạ Ca nhìn mặt hắn suy tư, nghĩ xem có phải hắn đang giận không.

Chắc vậy rồi?

Nếu Lục Hành Thâm tức giận, chắc hẳn sẽ giống trong giấc mơ của cậu.

Lục Hành Thâm kéo cậu vào nhà, thay đôi giày khác đề phòng để lại dấu chân, sau đó đi tới nhà tắm.

Dưới vòi hoa sen, toàn bộ tang vật trên người Hạ Ca đều được tắm sạch, Lục Hành Thâm đứng chờ cậu bên ngoài.

Dù đột ngột được yêu cầu tắm rửa, Hạ Ca vẫn không thấy bất ngờ.

Áo tắm trắng mềm như bông, bên trong phanh ra, chỉ cột một chiếc đai lưng bên hông, nhưng Hạ Ca nghĩ một người không mông cũng chẳng có gì cần che.

"Lục Hành Thâm, tôi tắm sạch rồi."

Cậu bước ra với cơ thể ẩm ướt, phát hiện Lục Hành Thâm còn đang chờ mình, trông như có chuyện muốn nói.

"Làm gì vậy?"

Trong căn phòng trống không nào đó giữa phòng tắm có thêm một chiếc ghế ngồi thật thoải mái.

"Kiểm tra."

Lục Hành Thâm vẫn bình thản như trước, không có quá nhiều cảm xúc, âm điệu không chút gợn sóng bảo người máy mô phỏng ngồi lên ghế, còn mình từ từ đi đến trước mặt Hạ, đặt gậy sang một bên.

"Xem thử bị hỏng chỗ nào không."

Hạ Ca mở to mắt, ngồi trên ghế dựng thẳng lưng, không dám cử động.

"Ừm..."

Lục Hành Thâm đứng trước mặt cởi găng tay trái, cúi người nâng một tay người máy lên, tập trung kéo ống tay áo cẩn thận kiểm tra lớp da hoàn chỉnh bên ngoài, đường vân da, lông nhân tạo hoàn hảo.

Hạ Ca ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hắn cụp mắt, đôi con ngươi đen trầm tĩnh lặng khiến người khác chỉ cần bất cẩn nhìn vào sẽ vô thức ngừng thở, không dám lên tiếng.

Kiểm tra cánh tay xong là đến bả vai.

Vì khi Hạ Ca vào nhà, quần áo trên người vẫn còn nguyên không bị rách nên Lục Hành Thâm không kiểm tra những nơi khác ngoài tay chân, xác nhận cổ không bị hư hại, hắn đi đến trước ghế.

Trong một buổi chiều, chuyện người máy mô phỏng làm nhiều nhất chính là nhảy lên nhảy xuống, phần dễ bị hỏng nhất là hai chân.

Lục Hành Thâm cúi xuống, trải ra một tấm khăn tay sạch sẽ, sau đó khom lưng quỳ một gối trước mặt 996.

Hắn chỉ như đang làm một chuyện rất đơn giản, mỗi lần kiểm tra tu sửa đều không thèm chớp mắt, không cảm thấy hành động như vậy có vấn đề gì, nâng bắp chân của người máy bằng đôi tay thon dài tr@n trụi rồi đặt nhẹ lên đầu gối mình.

Hạ Ca ngồi trên ghế cúi đầu nhìn xuống, cơ thể như sắp chết máy, cảm nhận gót chân bị nắm chặt nên vô thức cuộn ngón chân.

Lục Hành Thâm đang quỳ một gối lại đắm chìm trong trạng thái tập trung cao độ, lòng bàn tay nhạy cảm rơi lên vùng da ngoài bắp chân, nhẹ nhàng di chuyển, xác nhận nơi đó còn nguyên vẹn nhẵn nhụi hay không.

Sau đó dừng lại ở một chỗ, nhẹ nhàng đ è xuống.

Hạ Ca rất căng thẳng, thấy hắn đột nhiên bất động, nhịn một lát lại nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "... Hỏng rồi à?"

Cậu nhớ hồi trước nhảy từ trên vách núi xuống bờ biển còn không hư, bây giờ chắc là... chắc là không sao chứ?

Không ngờ Lục Hành Thâm bỗng ngẩng đầu, mặt tối sầm: "Cậu thấy sao."

Hạ Ca cũng trở nên nghiêm túc: "Tôi, tôi không biết..."

Mấy giây im lặng trôi qua như mấy tiếng dài dằng dặc, một ngày bằng một năm.

Qua một hồi lâu, Lục Hành Thâm mới lên tiếng: "Hãy nhớ quy tắc tôi đã nói, không được để bản thân hư hại."

"Tôi xin lỗi..."

Dù thế nào đi chăng nữa, nhận lỗi trước quan trọng nhất, Hạ Ca lập tức cúi đầu xin lỗi, đến cả tai cũng cụp xuống: "Anh sửa tôi đi, tôi không dám nữa."

"Không sợ bị tôi tiêu hủy?"

"Sợ sợ sợ, sợ lắm."

Lục Hành Thâm bỗng thả chân cậu xuống rồi đứng dậy, Hạ Ca còn chưa kịp phản ứng đã được hắn đỡ một tay sau đầu.

Hạ Ca ngẩn ra, luống cuống không thôi.

Một dòng điện yếu ớt chảy qua như nước.

Lục Hành Thâm lẳng lặng nhìn cậu, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, trong mắt thoáng hiện lên tia chọc ghẹo.

"Tôi còn tưởng cậu không sợ gì."

Nói xong lại đeo găng tay lên, cầm gậy rời đi.

Hạ Ca đứng hình mất năm giây, cuối cùng cũng nhận ra, "A!" một tiếng.

Không phải chứ!!!

"Lục Hành Thâm! Anh... Tôi...!"

Lục Hành Thâm đã đóng cửa đi xa.

Hạ Ca há hốc, hệt như vừa bị sét đánh giữa trời quang.

Trong đầu liên tục hiện lên ý cười xấu xa trong cái nhìn thoáng qua của Lục Hành Thâm.

Cậu – bị – Lục – Hành – Thâm – cố – ý – hù – dọa!!!

Dọa người máy thì có gì mà hay!!

Dù hình như cậu cũng không bị dọa gì nhiều...

Hạ Ca oán giận thêm mấy câu, cầm quần áo mặc vào đi một vòng quanh phòng, sau đó bỗng dừng lại.

Hình như không bị dọa thật.

Không biết vì sao khi Lục Hành Thâm làm bộ muốn tắt máy, cậu chỉ nghĩ hắn sẽ không tắt máy thật, cho nên chỉ ngạc nhiên mà thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Ca: Chết tiệt, bị lừa rồi! Lục Hành Thâm, hình tượng của anh là lạnh lùng mà, anh chơi xấu!