Thèm ăn muôn năm

Hạ Ca tìm một vòng khắp sở nghiên cứu, thậm chí còn kéo chú Đức đi tìm chung mà vẫn không tìm ra Lục Hành Thâm.

Cậu không khỏi thất thần: "Chẳng lẽ mình nấu dở quá? Anh ấy thà trốn đi còn hơn bị mình bắt ăn?"

Nhưng hôm nay cậu không bỏ rau thơm, chỉ có lá tía tô.

Hạ Ca chạy lên sân thượng tìm, trên đó chỉ có đồ tích điện bằng năng lượng mặt trời, không có Lục Hành Thâm, thậm chí đến cả chỗ cho người đứng cũng không có.

Chú Đức không leo lên nổi, đành phải đứng dưới ban công tầng ba ngửa đầu nói lớn với người máy mô phỏng: "Nhóc Lục! Cậu mau xuống đi! Đứng đó chờ cũng không thấy cậu ấy đâu!"

Hạ Ca thở dài, nhảy thằng từ trên nóc xuống, lộn mèo vài cái giữa không trung mới vững vàng đáp đất.

Trước đó cậu từng nghe nếu lộn như vậy thì khi đáp đất sẽ giúp giảm thiểu lực phản khi rơi xuống.

Quả nhiên lần này không tạo ra cái hố lớn nữa, he he.

Sau khi đáp xuống, Lục Hành Thâm vẫn không xuất hiện, Hạ Ca chờ sốt cả ruột, chạy đi tìm chú Đức nói: "Có phải anh ấy ra ngoài rồi không?"

"Chắc không phải, xe cậu chủ vẫn nằm đó kìa."

"Thế là xuống tầng hầm ư?"

Hạ Ca nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn nơi này chưa tìm, có điều trước kia Lục Hành Thâm xuống tầng hầm cũng sẽ không ở lại lâu, cậu sắp quên mất còn một nơi như thế.

"Nhưng anh ấy không cho cháu xuống tầng hầm."

Chú Đức nói mình cũng không được đến hầm, an ủi cậu: "Không sao, hay chúng ta ăn trước đi, đến lúc đó cậu chủ sẽ không trách cậu."

"Chú Đức ăn trước đi, đừng chờ cháu."

Hạ Ca nhìn đồng hồ, cảm thấy không cần ăn vội: "Cháu chờ anh ấy!"

Chú Đức vui mừng: "Được được."

Đừng thấy là người máy, thật ra là một người máy ngoan ngoãn quan tâm cậu Lục.

Tốt quá rồi.

Chú Đức cảm động lau khóe mắt: "Cậu chủ nhà mình có người thương rồi..."

...

Nửa tiếng sau, Hạ Ca thành công nhấc một viên gạch cứng.

...

Lục Hành Thâm đau đầu, cơn choáng khiến hắn gần như không thể khống chế cơ thể mình.

Tiếng leng keng đánh thức hắn, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến hắn vô thức nâng tay lên chắn.

Tiếng điện lẹt xẹt cách đó không xa vang lên đứt quãng làm hắn ù tai.

Mấy giây trôi qua, Lục Hành Thâm hoàn toàn tỉnh lại, mở đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm đảo qua cảnh tượng trước mắt.

Người máy ngã thẳng về phía trước, tay chân biến dạng nghiêm trọng, phần ngực và bụng bị phá hỏng toàn bộ để lộ mạch điện và dây thần kinh mảnh hơn tóc.

Tiếng điện inh tai hắn nghe thấy phát ra từ người máy bị hỏng này.

Lục Hành Thâm thở gấp, cảm giác đau đớn trên cơ thể ùa tới, nhất là tiếng lạch cạch trên trần nhà càng khiến đầu hắn nhói lên.

Có lẽ 996 đang làm chuyện kỳ lạ gì rồi.

Hắn lần mò tìm cây gậy bên cạnh, chống cơ thể vịn vách tường từ từ đứng dậy.

Cũng may chưa bị thương tới xương, chỉ bị thương ngoài da.

Lục Hành Thâm chầm chậm đứng lên, cảm thấy không bị gì nặng thì lại đi tới khoảng trống bên người máy, từ từ giơ tay lên.

"Tích ——"

Đúng lúc này, sâu trong con ngươi của người máy gần như đã hư hỏng hoàn toàn bỗng lóe lên tia sáng màu đỏ sậm.

Nó dồn chút sức cuối cùng xoay đầu từng chút một, cứng đờ chuyển hướng sang vị trí của Lục Hành Thâm.

Giọng nói giống hệt Lâm Ngọc Âm phát ra từ cổ họng, mang theo cảm giác sai lệch rất nhỏ, đứt quãng cất tiếng trong quá trình chương trình sụp đổ.

"Anh... Lục... Anh Lục..."

Lục Hành Thâm cúi đầu nhìn nó, trên trán rách toạc, tóc lẫn máu đỏ dính vào miệng vết thương, mồ hôi lạnh hòa cùng máu chảy dọc xuống sườn mặt, nhỏ xuống dưới chân.

Hắn thoáng khựng lại, nhưng không phải vì mềm lòng.

"Đừng nói bằng giọng điệu ấy."

"Anh Lục... Anh phải... tin... vào... số mệnh..."

Người máy khó khăn ngẩng đầu, nhưng nó chỉ có thể giật giật cái cằm, không thể kéo các phần khác, những linh kiện liên quan mắc kẹt hạn chế hành động của nó.

"Anh... Tôi... Chúng ta... đều giống nhau, chắc chắn... chắc chắn sẽ mãi... kẹt vào nhau, hận nhau... Tra tấn nhau... Tới chết."

Lục Hành Thâm định tiêu hủy nó hoàn toàn, đúng lúc này, tiếng lạch cạch trên đầu càng to hơn.

Dường như đó không phải ảo giác của hắn.

Trong lúc suy nghĩ, hắn cảm giác đến cả trần nhà cũng rung lắc, còn có tro bụi rơi từ trên xuống.

Hắn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.

"Chết... chết... cùng tôi đi... Chỉ có cái chết... là vĩnh cửu... là hoàn hảo... Anh Lục, anh Lục... Anh thì... khác gì tôi? Chúng ta đều giống nhau... Có lớp vỏ da người hoàn hảo... nhưng linh hồn lại bị sâu kiến đục rỗng... Đều hỏng hóc, thiếu đi tình người."

Người máy đang nói một cách kích động, hệt như di ngôn trước lúc lâm chung.

"Chúng ta đều giống nhau! Chỉ anh hiểu được tôi... Cũng chỉ tôi hiểu được anh, anh không thể quên tôi đâu, Lục Hành Thâm, chết với tôi đi, cùng nhau giải thoát... Chúng ta đều là quái thai... Được định sẵn không bao giờ... không bao giờ có được tình yêu chân thành... Vậy thì còn gì thú vị? Không ai quan tâm..."

Nó không ngừng lải nhải, lặp lại những lời nguyền rủa, ngôn từ và lập luận đều hỗn loạn, nói lung tung không dừng.

Bàn tay phải bằng máy thiếu hai ngón, lộ cả xương cốt ra ngoài cầm lấy mảnh kính vỡ sắc bén, từng dòng điện đột nhiên tuôn theo tay giúp nó run rẩy nâng lên như kỳ tích, mời gọi: "Lục Hành Thâm, cùng giải thoát với tôi..."

"Giải thoát..."

Đáy mắt Lục Hành Thâm u ám, mang theo nụ cười nhạo lạnh lẽo.

"Anh nhìn đi... Tôi biết, tôi biết anh lại tìm một người mới bầu bạn... Nhưng anh nghe mà xem, cậu ta cũng muốn anh chết, cậu ta cũng đang lo cho anh, muốn giúp anh được giải thoát."

Người máy muốn cười, nhưng cuối cùng chỉ phát ra một dòng tạp âm hỗn loạn: "Cậu ta sẽ phá hủy nơi này, chôn hết... tất cả mọi người... với nhau..."

Lục Hành Thâm nghe nó nói nhảm, tay trái nắm chặt cây gậy chém xuống như một thanh kiếm bén, đâm thẳng vào tim người máy mô phỏng.

Tiếng nứt vỡ không lớn không nhỏ vang lách cách trong ngực người máy, chỗ cây gậy chạm vào tóe lên tia lửa điện xanh trắng, đôi mắt người máy mất đi ánh sắng, tay phải nắm chặt miếng thủy tinh rũ xuống.

Hắn ngồi xuống cạnh nó, tháo phần đầu ra rót một bình chất lỏng dẫn điện, tiêu hủy con chip gốc.

Trên chip khắc một con số, là 970, Lục Hành Thâm xóa nó đi.

"Cậu không phải 970."

Hắn như đang tự nói: "Mà là người máy mô phỏng UR-001."

Cũng chỉ có 001 mới có thể tự hành động nhân lúc hắn không để ý, lén lút truyền dữ liệu, chương trình và ý thức sang một cơ thể bị vứt bỏ khác, còn thích gọi tên hắn như thế.

Khi mở ổ bụng người máy lần cuối, Lục Hành Thâm cẩn thận quan sát tình trạng dạ dày và kết quả công năng tiêu hóa, thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất không uổng chuyến đi này.

Tiếng lạch cạch trên đầu càng lúc càng to.

Lục Hành Thâm dọn dẹp sơ qua hiện trường, rút trượng rồi dần đi về phía thang máy.

Sự cố ngoài ý muốn vừa rồi khiến mạch điện tầng hầm bị hư nhẹ, có mấy nơi đứt luôn cầu dao, hắn phải tìm cách sửa gấp...

"... Lục..."

Càng đến gần thang máy, tiếng lạch cạch càng lớn.

Lục Hành Thâm bị làm cho đau đầu, nhịn không được nhìn lên, ở đâu đó trên trần nhà rung lắc, không ngừng rỉ bụi.

Câu nguyền rủa của 001 vẫn cứ quanh quẩn bên tai.

—— Cậu ta sẽ phá hủy nơi này.

Tạm thời chưa bàn đến chuyện chôn vùi, nhưng xem tình hình bây giờ thì đúng là như đang muốn phá hủy nơi này thật.

Lục Hành Thâm chau mày lui một bước, không muốn bị bụi rơi đầy đầu.

Nhưng muộn rồi.

"Rào ——"

Âm thanh vang dội vang lên, một miếng lát hoàn toàn vỡ vụn rơi xuống, bụi đất như mưa trút đầy người Lục Hành Thâm.

Một ống sắt to đầy khả nghi chọc xuống từ chỗ bị đục, từ đó phát ra tiếng gào to rõ:

"Lục Hành Thâm!!! Anh ở đâu —— Có nghe thấy không ——"

Lục Hành Thâm: "..."

"Tôi gửi cho anh rất —— nhiều tin nhắn —— Sao anh không về —— Tôi bảo —— Thượng tá Phó tới bắt anh kìa —— Anh cũng không thèm trả lời —— Đương nhiên là tôi lừa anh thôi, anh ta không tới ——"

996 dài giọng nói tiếp:

"Nên tôi —— đang lo —— có phải anh bị tụt huyết áp dưới đó —— hay xây xẩm vì đói không —— Dù sao dạo này —— anh cứ lừa tôi bỏ mứa đồ ăn —— Anh đâu rồi —— Có cần gọi cứu thương không —— Tôi xuống tìm anh nhé ——"

Lục Hành Thâm bị sặc bụi, vừa định cất tiếng lại không nhịn được ho khan, vai cũng run lên: "Tôi... Khụ khụ..."

"A a a, nghe tiếng Lục Hành Thâm rồi!"

Hạ Ca kích động dán tai lên ống nghe, phấn khích không thôi: "Trời ơi, sao không nghe nữa rồi? Lục Hành Thâm —— Anh ổn không ——"

Đúng lúc này, cậu nhận được phản hồi từ Lục Hành Thâm qua trí não.

Là một dấu chấm câu ngắn ngủn.

[Lục Hành Thâm:.]

Hạ Ca hoang mang đọc tin nhắn, dấu chấm là ý gì?

Hạ Ca lại hét thêm một lát, quả nhiên chiêu này rất có tác dụng, Lục Hành Thâm nhanh chóng đi thang máy đến.

"Lục Hành Thâm! Anh... A a a! Sao đầu anh toàn máu thế này!! Trời ạ!!"

Lục Hành Thâm lúc xuất hiện trông khá đáng sợ, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, sắc mặt rất xấu, khuôn mặt sầm sì, làn da trắng bệch.

Hạ Ca dạo một vòng quanh hắn, không biết phải đỡ sao: "Sao lại bị thương?! Chờ đã... Không phải bị đá vụn va trúng lúc tôi đục ống truyền âm đấy chứ? Do tôi à do tôi à?? Tôi xin lỗi... Lục Hành Thâm, anh đi viện đi..."

"Không phải cậu..."

Lục Hành Thâm bất đắc dĩ thở dài, đột nhiên quay về tầng một rồi lại bị 996 ồn ào như thế, cơ thể như bị mệt mỏi quét qua, không muốn làm gì cả.

"Đi tìm quản gia, cả... bác sĩ Lý."

"Tôi, tôi biết rồi!"

Hạ Ca định chạy phắt đi, còn chưa kịp bước lên, cánh tay đột nhiên bị Lục Hành Thâm nắm lấy.

"Tới phòng ngủ với tôi, gửi tin nhắn cho bọn họ là được rồi."

"Vậy để tôi cõng anh!"

"Không cần."

Quản gia nhanh chóng mang các thiết bị khám chữa tới, Hạ Ca ở bên cạnh giúp đỡ, xử lý vết thương, băng bó đơn giản cho Lục Hành thâm.

Bác sĩ Lý đến hơi muộn, lúc tới không hỗ trợ ngay mà bày ra vẻ mặt nghiêm túc: "Ai làm?"

"001."

Bác sĩ Lý trợn mắt như bị dọa sợ.

Lục Hành Thâm lại bình tĩnh như thường: "Lát nữa nhờ cậu xử lý ít rác giúp tôi."

Hạ Ca không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ là cậu vẫn rất lo: "Không cần đi viện thật à? Ban nãy chảy nhiều máu lắm."

Bác sĩ Lý đứng một bên xoa đầu cậu: "Lỡ đi viện mà cậu bị nghi làm cậu ta bị thương thì sao? Cậu phải biết những người máy khiến con người bị thương đều sẽ bị bắt giam."

Hạ Ca: "!!!"

Bác sĩ Lý: "Đến lúc đó dù Lục Hành Thâm muốn đón cậu ra cũng rất khó."

Hạ Ca: "Thật, thật ư? Sao có thể như vậy... Hay là tôi trốn trước, nấp một thời gian chờ Lục Hành Thâm đi viện khỏi bệnh..."

Không thể bỏ lỡ việc chữa trị được!

Lục Hành Thâm: "À."

Bác sĩ Lý phiên dịch thay hắn: "Cậu ta không cho cậu rời đi."

Hạ Ca: "Hu hu... Lục Hành Thâm, anh tốt với tôi quá, nhất định tôi sẽ chăm sóc anh hết mình!"

Lục Hành Thâm: "..."

Hắn quay đầu đi, im lặng nhắm mắt.

Chú Đức kiểm tra vết thương cho hắn, sau đó thở dài: "Cậu chủ, vết thương đã xử lý xong, nhưng chảy máu nhiều như vậy vẫn phải nghỉ ngơi."

Hạ Ca lập tức giơ tay, xung phong nhận việc: "Để tôi đi nấu canh đại bổ!"

Bác sĩ Lý cười trêu: "Bổ cả à? Thận cũng bổ?"

Hạ Ca: "Ừ???"

Lục Hành Thâm day thái dương: "Tôi không sao, không cần bổ, Lý Ngạn, tôi dẫn cậu đi xử lý mấy thứ kia đã."

Dứt lời, hắn không ngồi dựa tiếp mà đứng dậy.

Hạ Ca chạy sát theo sau, im lặng không nói gì, chỉ chăm chăm đi theo hắn.

Mãi tới khi Lục Hành Thâm vỗ vai cậu: "Đứng đây chờ tôi, lần này tôi sẽ quay lại sớm."

Hạ Ca nhìn hai người rời đi, lặng lẽ cụp vai xuống, len lén tiến tới gần ống truyền âm mình đục cắm trên đất.

Ừm...

Chờ lát nữa Lục Hành Thâm thấy thứ này chắc sẽ không giận đâu.

Phải vậy không, chắc không phải?

Vẫn nên dọn dẹp bớt thì hơn.

Hạ Ca mím môi, âm thầm lấy đồ quét dọn quét sạch gạch vỡ, vụn kim loại xung quanh, lại lấy miếng sắt mới sơn đậy lên.

Thế thì nhìn vào chỉ còn một chiếc ống lồi trên mặt đất.

Hơn nữa còn có nắp.

Hạ Ca đậy lại, nghĩ thấy hơi dễ trượt chân nên lắp bảng đề phòng bên dưới rồi mới yên tâm rời đi, tới phòng bếp chuẩn bị canh cho Lục Hành Thâm lót dạ.

Mất máu... Vậy thì cần phải bồi bổ máu, thế thì ăn huyết là được rồi.

Bữa cơm làm sẵn trước đó đã nguội, Hạ Ca nhìn một bàn đồ ăn nuốt nước miếng, nhịn một lúc, cuối cùng vẫn không ăn.

Cậu muốn chờ Lục Hành Thâm về.

Khứu giác từng khiến cậu vui vẻ bây giờ lại biến thành thứ mài mòn kiên nhẫn, vì nhịn không muốn ăn trước nên mùi thơm thức ăn càng thêm nổi bật.

Hạ Ca ngẫm nghĩ, dứt khoát chạy tới vườn hoa một chuyến, hái hai quả mê tang chín về định ngậm cho đỡ thèm.

Trong chớp mắt, hương vị đắng chát chua rụng cả răng, đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy bùng nổ trong miệng.

Hạ Ca nhổ phụt thứ quả kia ra, cơ thể rung lên.

Sao, sao có thể chua thế? Vị dở vậy ư?

Không... Không không không...

Cậu lại nếm thử quả thứ hai, vẫn là thứ khiến đầu lưỡi co rụt.

Đáng sợ quá, chắc chắn là do quả mê tang đợt này chưa chín!

Hạ Ca súc miệng bằng nước sạch, đau khổ tiếp tục nấu canh đại bổ thơm ngào ngạt.

Lần này Lục Hành Thâm quả rất giữ lời, sau khi dọn dẹp những món đồ cần xử lý dưới tầng hầm thì tạm biệt bác sĩ Lý, quay về phòng bếp.

Băng gạc trên trán khiến phần tóc ngang trán của hắn phồng lên, để lộ đường chân mày sắc bén, khi nhìn về phía Hạ lại vì mệt mỏi mà xóa bớt tia rét lạnh.

"Lại đây."

"Ấy, không ăn trước à?"

Lục Hành Thâm biết cậu quên rồi.

Người máy... cũng có lúc quên ư, hắn không biết.

Bên trong căn phòng trống, hắn đã chuẩn bị kỹ một bộ dạ dày nhân tạo rất tinh xảo, an toàn, có thể chuyển hóa một phần năng lượng trong thức ăn để cung cấp điện cho người máy vận hành.

Hắn đã đồng ý hôm nay sẽ thay cho 996.

Thức ăn trong bếp vẫn chưa động vào, hẳn cậu đang chờ điều này mới đúng.

Chỉ là không biết vì sao 996 quên mất việc thay dạ dày lại cứ chờ mãi chưa ăn.

Lục Hành Thâm dẫn cậu đi vào căn phòng chuẩn bị sẵn, tháo găng tay, bảo Hạ nằm lên giường.

Hắn khẽ vươn tay phủ lên mắt người máy: "Có lẽ sẽ rất lâu, ngủ một giấc đi, tỉnh lại là xong."

Hạ Ca không né tay hắn, chỉ nhắm mắt lại nói: "Nhưng còn chưa tới giờ ngủ mà... Lỡ trong lúc tôi ngủ mà anh khó chịu, cần giúp đỡ thì sao đây."

"Chú Đức sẽ ở đây, ngủ đi."

Lúc này Hạ Ca mới yên tâm.

Vì cậu ngủ rất say, vả lại không có ý định tỉnh lại sớm, Hạ Ca không thể tận mắt thấy quá trình mở khoang bụng thay dạ dày.

Thay một cái bụng sẽ trở nên như thế nào nhỉ?

Hạ Ca trong mơ vẫn không nhịn được nghĩ tới vấn đề này, nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà mơ tới một câu trả lời chính xác.

Trong giấc mơ, cậu trở lại thời cấp ba, ngồi trong phòng ăn trường, các bạn học lần lượt bưng phần cơm mình mua được ngồi xuống, còn trước mặt cậu là đ ĩa không.

Hạ Ca nghĩ, không thể để đ ĩa trống được, thế là cũng đi mua.

Muốn ăn sườn kho tàu, khoai tây hầm thịt bò, còn muốn ăn cơm ngon, ăn cơm cuộn rong biển, canh trứng!

Bây giờ cậu là người có tiền tiêu vặt rồi, muốn gì ăn nấy.

Người bạn đứng cạnh thấy cậu mua nhiều thức ăn như vậy, hơn nữa nhiều nhất là thịt nên vui vẻ trêu cậu: "Hạ Ca, cậu ăn hết nhiều thế không? Có cần tớ ăn hộ cậu không?"

Hạ Ca vội ôm chiếc đ ĩa trước mặt: "Đương nhiên tớ ăn hết! Sáng nay học thể mệt quá, thêm ba đ ĩa nữa tớ cũng ăn được!"

Dứt lời liền ăn lấy ăn để, ăn đến quên trời quên đất, cực kỳ hạnh phúc, toàn bộ thức ăn vào bụng, cậu xoa xoa chiếc bụng tròn, thỏa mãn thở dài.

"No quá... Đã lâu rồi chưa được ăn no như thế..."

...

"No, no quá..."

Trong hiện thực, Hạ Ca đang mơ trở mình cắn gối đầu, ch ảy nước miếng lảm nhảm.

Lục Hành Thâm thản nhiên lôi gối ra khỏi miệng cậu, lấy một ống nghiệm mùi gà quay cố tình điều chế đưa đến bên mũi.

Hạ Ca giật mí mắt, nhanh chóng tỉnh lại.

Lục Hành Thâm thu ống nghiệm, tiêu hủy chứng cứ chỉ trong ba giây, muốn đứng đắn tới đâu có đứng đắn tới đó.

"Dậy rồi à?"

Dậy rồi thì giới thiệu "ống truyền âm" đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Ca: Lâu lắm rồi chưa biết no là gì, hạnh phúc quá. Lục Hành Thâm, anh hạnh phúc không?

Lục tỉnh được nhờ nhóc Hạ đục đất, cho nên sẽ không trách nhóc Hạ phá nhà.

*******************

Đúng là tăng động chỉ nên đi với điềm tĩnh chứ mà cha Lục cũng tăng động nữa chắc cái sở nghiên cứu thành rạp xiếc trung ương =))))))))))) Mà chả cũng sắp bị lây nết tăng động của nhóc Hạ rồi éc ô éc