Xè xè muôn năm

Lục Hành Thâm giải thích cho cậu, theo quy định liên kết giữa người máy, người máy chỉ có thể hành động dựa trên mệnh lệnh hoặc chương trình sẵn có, đồng thời giữa người máy và người máy không thể tự giao lưu.

Dù 996 phải đi thực hiện nhiệm vụ dưới thân phận Lâm Ngọc Âm, nhưng người máy rất nhạy bén trong việc nhận biết đồng loại, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị Phó Bạc Vọng nhìn ra sơ hở khiến hắn nảy lòng nghi ngờ.

Nếu là người khác sẽ không quan tâm nhiều như vậy, dù thấy người máy g nói chuyện với nhau cũng chỉ thấy thú vị, vốn là chuyện vô thưởng vô phạt, không phải người máy nào tự nói chuyện cũng vi phạm lệnh cấm.

Nhưng đó là Phó Bạc Vọng.

Hạ Ca lặng lẽ ghi nhớ hết, gật đầu ậm ừ, đồng thời bắt đầu nghĩ xem có nên nấu bữa khuya hay không.

Từ khi có dạ dày động lực, cậu đã dần lờ mờ cảm nhận được rốt cuộc bụng đang "no" hay "đói".

Chờ xác nhận xong các điều cần lưu ý, Lục Hành Thâm lại chiếu bản đồ 3D về điểm hẹn.

Trước đó không có bước này, Hạ Ca hơi nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy tấm bản đồ kia thì lập tức hiểu ra nơi gọi là thị trấn Thiên Không lớn biết bao nhiêu, kết cấu cũng phức tạp, có vẻ rất dễ khiến người ta lạc đường.

Mà nhìn kỹ lại, đó là một thang cuốn kết cấu đa tầng như một khối rubik lập thể.

Hạ Ca nhìn tạo hình huyễn ảo kia, nhịn không được nhớ tới trò chơi tên Monument Valley cũng cho cậu cảm giác này.

Có điều rất là thú vị!

Hạ Ca ghé vào cạnh bàn, quay tới quay lui hình chiếu 3D, ngắm nhìn đủ ngõ ngách và các cửa hàng vui chơi, bắt đầu mong chờ cuộc đi chơi này.

Trước đây cậu chỉ biết đến sân chơi, không biết có chỗ như vậy.

"Trông vui quá, Lục Hành Thâm, anh đã từng tới đây chơi chưa?"

Lục Hành Thâm nhìn thoáng qua, lắc đầu.

Hắn chưa bao giờ hứng thú với mấy chỗ lòe loẹt như vậy.

"Bản đồ dày đặc không chỉ vì giải trí mà dân làm ăn có thể giữ du khách ở lại lâu hơn, cố gắng tận dụng hết mọi vị trí, không gian rộng lớn không chỉ để làm giàu mà còn có tác dụng thu hút ánh nhìn, khiến du khách quên đi mình đã ghé chỗ nào, chưa ghé chỗ nào, làm tăng xác suất tiêu thụ."

Hạ Ca há hốc lắng nghe.

Lục Hành Thâm tạm dừng lại, không phân tích tiếp nữa: "Tất cả chi tiết đều được sắp xếp có mục đích rõ ràng, cho nên chưa từng tới đó."

Có những thứ là thú vui đối với người khác nhưng lại không đủ sức hấp dẫn với Lục Hành Thâm, nguyên nhân cũng không hơn gì điều này, bởi vì quá hiểu rõ nên không còn quá thú vị.

Dù là phim kinh dị cũng như vậy, trò chơi càng không hứng thú.

"Vậy lần sau có muốn đi với tôi một lần không?"

Hạ Ca không bị câu "mục đích làm ăn" mà hắn nói ảnh hưởng, đôi mắt sáng lên, cực kỳ tò mò, mong chờ tương lai.

"Về sau tôi sẽ ghi nhớ tuyến đường, chúng ta chỉ đi một lần thôi, thiết lập lộ tuyến ngắn nhất, anh có thể nói thêm cho tôi không? Tôi muốn nghe nhiều hơn."

"... Nghe gì?"

"Phân tích ấy! Ví dụ vì sao nơi này lại sắp như vậy, nơi kia xếp thế kia, trông rất cao siêu!"

Hạ Ca cười he he: "Cảm giác ấy như chơi ở hai nơi hoàn toàn khác vậy, rất lời!"

Lục Hành Thâm nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng vẫn không từ chối: "Tùy cậu."

Nhóc con ham chơi chắc chắn sẽ cảm thấy kiểu phân tích như hắn rất mất hứng.

Nhưng có lẽ vì không phải trẻ con thật mà là người máy 996, cho nên mới cảm thấy phân tích khô khan như thế mới mẻ.

Nếu là trước đây, không phải không ai muốn nghe hắn nói thêm những chuyện thế này, dù sao cách giải thích rất độc đáo, nhưng những người kia muốn nghe là để học hỏi, nghiên cứu, nhằm vào lợi ích và giá trị trong đó, chưa ai từng luận thú vị hay chỉ đơn giản là thưởng thức.

Lục Hành Thâm vốn đã kỳ quặc, kỳ quặc đến mức có người lén lút cợt nhả hắn là người máy trà trộn vào loài người, nếu có người cảm thấy nói chuyện với hắn thú vị, chỉ sợ sẽ bị xem như người kỳ quặc hơn.

"Thời gian hẹn là cuối tuần, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng đến lúc đó quên mất lại chạy đi chơi."

Lục Hành Thâm nhắc câu cuối cùng, tiếp tục đi vào trong phòng thí nghiệm.

Từ giờ đến lúc ngủ còn một lúc, hắn không muốn phí thời gian.

Hạ Ca thấy hắn vẫn còn làm việc, vội vươn tay cầm bánh Paratha(1) đi vào theo.

(1) Bánh Paratha: Một loại bánh mì dẹt của Ấn Độ, được chiên với bơ.

Trên bàn làm việc của Lục Hành Thâm là một miếng da nhân tạo chưa có vân da, vì chưa làm lỗ chân lông nên bên ngoài cực kỳ trơn láng, trông không bình thường cho lắm.

Một sợi dây thần kinh mỏng như tơ nhện được quấn vào, thao tác cần phải khéo léo tới cùng cực khiến Lục Hành Thâm thở nhẹ, bầu không khí xung quanh như lắng xuống.

Hàng loạt tiếng nhóp nhép truyền đến, Lục Hành Thâm vẫn lù lù bất động, tiếp tục động tác trong tay.

Trông không giống đang làm bộ phận nhân tạo mà giống dệt hơn, nhưng độ khó lại cao hơn dệt nhiều.

Hạ Ca ăn xong bánh Paratha thì bắt đầu uống sữa chua cạn tới đáy, ống hút phát ra tiếng sùn sụt.

Lục Hành Thâm vẫn bất động.

Sữa chua cũng đã uống xong, Hạ Ca cảm giác bụng hơi rỗng, lấy hạt dưa ra bắt đầu cắn.

Cậu ỷ răng trong miệng gặm được cả gỗ nên không buồn nhả vỏ, há miệng nhét vào nuốt thẳng xuống.

Tiếng tách tách không gây ồn hơn là bao.

Nhưng Lục Hành Thâm chợt dừng lại, quay đầu nhìn qua.

Hạ Ca: Tách tách tách.

Lục Hành Thâm: "Đừng ăn vỏ hạt dưa."

Hạ Ca sửng sốt, cúi đầu nhìn hạt dưa: "Nhưng mà..."

Lục Hành Thâm: "Hôm qua trước khi đi cậu còn ăn mấy quả đào đúng không?"

Hạ Ca gật đầu.

Lục Hành Thâm: "Hạt đào đâu?"

Hạ Ca nuốt nước bọt.

Lục Hành Thâm: "... Lần sau không được ăn."

Hạ Ca: "Ò..."

Hạt đào rỗng ruột, sau khi tách ra không thấy gì ngoài một mớ đen sì sì, cậu bất cẩn ăn luôn.

Lục Hành Thâm tiếp tục làm việc, trong lúc bận rộn lại phải lên danh sách.

Từ trước tới nay hắn đã lập quá nhiều danh sách cho 996, những chuyện không được làm, những chuyện cần chú ý, những thứ không thể ăn...

Cứ cảm thấy như vậy rất phiền phức, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra cách tốt hơn.

Cuối cùng cũng tới mười một giờ, tới lúc phải đi ngủ, Hạ Ca cất tiếng nhắc nhở, sau đó tò mò hỏi: "Lục Hành Thâm, anh đang làm gì vậy?"

Vì vậy có thể thấy trước đó cậu luôn giữ im lặng là vì lo làm ảnh hưởng tới hắn làm việc.

Lục Hành Thâm không vui chút nào.

"Thần kinh cảm giác."

Có lẽ vì liên quan tới đối phương nên Lục Hành Thâm không cho rằng mấy điều này là bí mật thương nghiệp, kiên nhẫn trả lời: "Cải tiến lại."

"Cải tiến?"

Hạ Ca ngẫm nghĩ, nghiêm túc nói: "Làm cho xúc giác nhạy hơn ư? Tuyệt quá! Vậy thì sẽ nhạy cảm lắm, có thể phân biệt được lông mèo với lông cừu không?"

Trước đó Hạ Ca cực kỳ vui khi được vuốt mèo trong lúc làm bài tập nhóm, chẳng qua xúc giác của cậu không nhạy, chỉ có thể dùng trong phạm vi cho phép.

Nếu so sánh thì da trên cơ thể không khác gì tay đùi bụng, biết đã chạm vào thứ gì đó nhưng rất khó để phân biệt chất liệu kỹ hơn, xem chỗ nào bóng hơn, khi vuốt lông mèo, cảm giác hưởng thụ lớp lông xù cũng bị chai đi không ít.

Vì thế lúc Lục Hành Thâm vừa nói muốn cải tiến xúc giác, Hạ Ca lập tức mong chờ.

Lục Hành Thâm thả dụng cụ xuống, cảm thấy tiêu chuẩn phán định này khá thú vị nên ghi lại.

"Chắc được."

Hạ Ca nhìn hắn dọn dẹp bàn làm việc, tuy không hiểu lắm nhưng không hỏi tiếp.

Sự nhạy bén với cơn đau có liên quan đến xúc giác, tăng độ nhạy xúc giác lên trước có lợi cho các bước cải tiến giác quan tiếp theo.

Lục Hành Thâm tuyệt đối không nói những điều này ra.

Một là chưa chắc đã thành công, hai là lo câu nói muốn có cảm giác đau của 996 chỉ là xúc động tạm thời, nếu sau này hối hận, hắn sẽ không ép buộc lắp công năng đó cho cậu.

Nhưng mấy ngày trước hắn đã đọc rất nhiều tài liệu, phát hiện chứng mất cảm giác đau, đồng thời bị thuyết phục.

Con người mất cảm giác đau gây ảnh hưởng đến những phương diện khác nhau trong đời sống, mà người máy lại không cần cảm giác đau vì bản thân là máy móc, hơn nữa không có ý thức tự chủ.

Không có ý thức tự chủ nên dù có vấn đề cần sửa chữa cũng chỉ cần quét qua một lần là được, vấn đề sẽ nhanh chóng được phát hiện.

Nhưng nếu là người máy có ý thức tự chủ, khi xuất hiện vấn đề có thể sẽ lặng lẽ học được cách giấu diếm, qua mắt, thậm chí từ chối sửa chữa.

Ý thức và tư tưởng càng gần với con người... thì càng cần những thứ của con người hơn.

Từ bỏ lý trí, dùng sợ hãi và đau đớn để cân bằng.

Hạ Ca đi theo Lục Hành Thâm vì sợ hắn lại thức đêm, mãi tới khi hắn đi rửa mặt, Hạ Ca mới cầm bàn chải và kem đánh răng đến đứng bên cạnh.

Lục Hành Thâm nhìn thoáng qua, ánh mắt như hỏi cậu đang làm gì.

Hạ Ca không dùng răng môi phát ra tiếng mà nhờ vào rung động cuống họng, vừa đánh răng vừa nói chuyện: "Tôi chợt nhớ quên nói với anh một việc."

Lục Hành Thâm: "?"

Hạ Ca: "Tôi nghe nói hôm nay có mấy người kỳ lạ vào chợ đen điều tra, mấy ngày nay có vẻ sẽ khá nguy hiểm."

Cậu nhớ lần đầu cậu vào chợ đen là do Lục Hành Thâm dẫn đi.

Cho nên cậu cũng phải thông báo vấn đề ở chợ đen cho Lục Hành Thâm, dù chưa xác định mối quan hệ trong đó tới đâu, nhưng phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh.

Lục Hành Thâm im lặng một giây: "Ừ."

Thật ra hắn biết chuyện này, thân là một khách hàng lớn của chợ đen, hắn có thể có ngay tình báo mới nhất.

Nhưng hắn không ngờ 996 cũng chạy tới bảo hắn cẩn thận.

Hôm nay bác sĩ Lý nói với hắn một số chuyện, Lục Hành Thâm không định vạch trần, dù 996 liên quan đến chuyện này cũng sẽ giấu diếm tới cùng.

Cũng như hắn định giả vờ không biết gì.

"Lục Hành Thâm, ngày mai tôi mượn căn phòng đựng đồ thải dưới tầng một của anh tiếp được không?"

Trước đó vì để nghiên cứu chip và làm ra những thứ có thể kiếm tiền, Hạ Ca đã từng mượn dùng một vài lần với tần suất thấp, vì bị khóa cửa nên sẽ cố ý chọn lúc Lục Hành Thâm không bận lắm.

Thật ra ngày nào Lục Hành Thâm cũng bận, cậu chưa bao giờ thấy hắn nhàn nhã phơi nắng uống trà hay thư giãn giải trí. Nhưng đến đêm, cậu vẫn có thể nhìn ra Lục Hành Thâm bận thật hay chỉ đang không muốn phí thời gian nhờ tần suất thức đêm và chau mày của hắn.

Ví dụ như hôm nay, Lục Hành Thâm trông thì như đang làm việc, nhưng đến mười một giờ... rõ ràng thiếu hai phút nữa mới đúng mười một giờ đã chịu thả dụng cụ, bắt đầu dọn dẹp, phát hiện mới làm việc được một nửa vẫn không nhíu mày thở dài vì đêm nay không thể hoàn thành mục tiêu nào đó.

Càng không vì mệt mỏi trong thời gian dài mà thường xuyên xoa bóp tay, vai, cổ.

"Được."

Lục Hành Thâm đồng ý.

Sáng hôm sau, Hạ Ca dậy thật sớm, đồ ăn trong bụng cũng đã "tiêu hóa" xong, biến thành thứ nước thải màu đen như dầu hỏa.

Trước khi ăn cơm, Lục Hành Thâm dẫn cậu đi xả nước thải, lần này Hạ Ca không cần nằm nữa, cậu có thể đứng, dù sao cũng có cái ống.

Trong không gian màu trắng, Hạ Ca nhìn bình tiếp nước trước mặt, lại nhìn Lục Hành Thâm thản nhiên giữ rốn cậu, nghe tiếng nước bên tai, đột nhiên cảm thấy hơi lạ.

"Lục Hành Thâm."

"Ừ?"

"Lần sau... tôi... tự đi xả được không?"

Hạ Ca ấp úng, ngập ngừng nói, đồng thời thử vươn tay thăm dò, tự đỡ lấy cái ống mềm nhỏ: "Anh có thấy cảnh này lạ không?"

Ví dụ như... người lớn xi tiểu cho con nít?

Dù chỉ để lộ cái bụng.

Dù cậu vốn không có mông.

Đúng lúc này, tiếng nước ngừng lại.

Lục Hành Thâm không nói gì, tháo ống mềm xuống, lau sạch sẽ cho cậu, nhét hết lại vào rốn, sau đó xoay người rửa tay.

Bầu không khí bỗng hơi trầm xuống.

Hạ Ca nhìn bóng lưng hắn, trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Không biết bây giờ vẻ mặt Lục Hành Thâm thế nào nhỉ.

Tác giả có lời muốn nói:

Bác sĩ Lý: Này Lục Hành Thâm, vừa rồi cậu nghĩ bậy gì đấy?

Lục Hành Thâm: Không.

Bác sĩ Lý: Cậu không thể, ít nhất không thể...

Lục: Nhức đầu.

P.s: Hừ, thật ngây thơ, dù không có tr ym nhưng không thể ảnh hưởng Hạ Ca biểu diễn!

Ở đây không tr ym thắng có tr ym!