Trà chiều muôn năm

Hạ Ca vui vẻ chạy ra sân, đi theo con đường hôm qua tới trước cửa nhà dì hàng xóm tốt bụng.

Khác với viện nghiên cứu của Lục Hành Thâm, ở đây không có bất cứ tấm biển nào, rào chắn cũng không cao, nhất là bên ngoài có hàng rào tre mọc đầy dây leo xanh um tươi tốt, trên dây leo nở đầy hoa tường vi.

Nhìn chẳng khác nào sân nhà của một người bình thường.

Hạ Ca đi vòng quanh hàng rào vài bước rồi nhảy lên, thấy người dì đang đi giữa bụi hoa kiểm tra thì bật cười, vừa nhảy vừa vẫy mạnh tay chào hỏi.

"Dì Tề ơi!!! Cháu tới rồi! Mở —— cửa —— cháu —— với ——"

Dì Tề ngẩng đầu, một tay cầm túi một tay cầm cái kẹp nhỏ, nhìn thấy bóng người nhảy lên cũng bật cười, khuôn mặt tròn phúc hậu được chăm sóc rất tốt nên hồng hào, từng nếp nhăn khi cười để lộ khí chất hiền hòa.

Dù chỉ là một dì trung niên nhưng khi nhìn vào sẽ thấy khí chất thản nhiên không tranh giành của một bà lão ngày ngày phơi nắng.

Bà không hét lên như người máy, chỉ vẫy tay với bên kia, sau đó xoay lại đi đến đình nghỉ mát giữa vườn.

Căn nhà trong sân không quá lớn, nhỏ hơn hẳn so với sở nghiên cứu, chỉ có hai tầng, trên sân thượng trồng rất nhiều cây cối, ban công lộ thiên bày một giàn hoa như cố gắng mang lại thật nhiều không gian cho những loài cây kia.

Một khoảng hoa không còn dày như trước, trong đó có một vùng trọc nhỏ, đó là đám hoa hôm trước bị Hạ Ca mang đi.

Ở giữa có một đình nghỉ mát nhỏ, có lan can ngọc trắng và nóc pha lê, sợi dây leo nghịch ngợm cũng theo đó bò lên.

Dì Tề đi tới ấn gì đó trên bàn, nó lập tức tự động đẩy một bộ pha trà, một hộp đồ ngọt.

Cửa cổng cũng tự động mở ra, sau khi Hạ Ca chạy vào thì tự động đóng lại.

"Vừa rồi dì còn nghĩ đã muộn thế này rồi, bé cừu liệu còn tới hay không?"

Dì Tề vấn mái tóc nâu quanh đầu, vừa mở hộp để lộ bánh su kem bên trong vừa nặn bơ vào bánh, cười nói: "Nếu còn chưa tới chơi sẽ không kịp ăn bánh su kem tươi ngon như thế nữa, vậy thì dì đành phải tự ăn hết rồi."

Hạ Ca đi vòng quanh bàn, vừa mong chờ vừa giận dỗi nhìn bà bắt kem, cơn thèm ăn rục rịch trỗi dậy, dường như bị chọc trúng chỗ đau nên vội nói.

"Dì Tề dì Tề, đừng vậy mà, không phải cháu tới rồi à, chạy không ngừng nghỉ đấy, dì ơi, bơ này vị gì? Thơm quá."

"Đúng nhỉ, vị gì ta? Để dì nếm thử rồi nói cho cháu ~"

Dì Tề vui vẻ không thôi, đeo găng tay ni lông dùng một lần chuyên cho nấu ăn, cầm một chiếc bánh su kem lên làm bộ đưa vào miệng, mắt lại liếc qua con cừu đang dài cổ trông ngóng cười khúc khích, chiếc bánh đưa đến bên miệng không ăn mà đút cho thằng nhóc đang thèm thuồng.

"Há miệng, a ——"

Hạ Ca bị nhét bánh su kem đầy miệng, lúc cắn xuống, bơ b ắn ra từ lỗ hở bánh su kem vương lại trên môi bị cậu li3m sạch, đôi mắt lấp lánh, lòng thoắt cái bị vị ngọt làm cho tan chảy, miệng lúng búng nói: "Ngon... Ngon quá... Vị vani!"

Dì Tề bị chọc cười ha ha, đổi sang một loại bơ khác: "Thế nếm thử xem đây là vị gì?"

"Dì Tề cũng ăn đi, cái này thơm quá!"

"Dì à, dì thích ăn bánh nhân matcha ~"

"Được!"

Hạ Ca được ăn, sung sướng đến đong đưa cơ thể, sau khi chén hết nửa hộp bánh su kem mới nhớ ra mình đến làm gì: "Đúng rồi! Dì Tề này, hôm nay cháu quét dọn phòng nào cho dì đây? Dì cần dọn dẹp chỗ nào thì cứ nói cho cháu biết để cháu làm cho!"

Dì Tề cười chọc: "Ái chà, mới có mấy hộp đồ ngọt đã lừa được một nhóc đáng yêu về làm việc nhà cho dì, thế chẳng phải dì được lời rồi ư? Nếu chủ nhân của cháu biết, ghen tị với dì thì sao đây?"

"Ha ha ha không đâu, người kia hào phóng lắm, sao có thể ghen được ha ha ha ~"

Hạ Ca cười khoái chí.

Dì Tề xoa đầu cậu: "Đùa thôi, vất vả lắm cháu mới qua chỗ dì được một lần, sao dì nỡ bắt cháu làm việc? Việc nhà hay quét dọn đều có người phụ trách, cháu đi theo dì nói mấy chuyện thú vị là được rồi."

"Vậy cháu mới là người được hời."

"Làm gì có? Bây giờ đâu có thanh niên nào thích đi theo giúp người lớn tuổi như dì buôn chuyện, dì ấy à, chỉ biết trồng hoa trồng cỏ, không có gì thú vị."

"Biết trồng hoa cũng rất giỏi! Rất rất rất giỏi!"

Hạ Ca như thấy một người cực kỳ khiên tốn, nghiêm túc cao giọng sửa lại: "Công việc cao cấp như vậy sao lại không thú vị? Dì Tề không biết gì về mình cả!"

"Ăn nhiều bơ nên cái miệng cũng ngọt theo đúng không?"

Hai tay Hạ Ca nắm chặt lại, cố gắng tỏ ra mình không hề nịnh nọt nhằm khiến bản thân đáng tin hơn: "Thật đó! Dì Tề là người trồng hoa giỏi nhất nhất nhất trong số những người cháu quen, tay nghề làm đồ ngọt cũng tốt nhất nhất!"

"Ồ? Thật à? Vậy cháu quen mấy người?"

"Ừm... 1, 2, 3..."

Hạ Ca cúi đầu đếm, Lục Hành Thâm, bác sĩ Lý, chú Đức...

"Gần mười người! À không, nếu cộng thêm người không quá thân thiết thì có mười mấy người."

Dì Tề càng cười to hơn, tiếng cười sang sảng vang vọng giữa đám hoa cỏ khiến vườn hoa tĩnh mịch đã lâu lại trở nên náo nhiệt.

"Mười người à, thế thì nhiều nhỉ... Ha ha ha..."

"Đúng vậy, đột nhiên cháu phát hiện mình quen nhiều người thật!"

Hạ Ca thật lòng cảm thấy vui vẻ, trong lúc bất tri bất giác cậu đã quen được nhiều người như vậy: "Vả lại ai cũng xem như là bạn, tuyệt quá, dù ngày nào cháu cũng chỉ tìm một người bạn thân đi chơi thì cả tuần cũng chưa hết vòng, trời ạ, cháu vui quá!"

Nói xong, Hạ Ca vui vẻ cười híp mắt ăn thêm một cái bánh su kem, là vị dâu, ngọt quá.

"Thế cháu thích quen thêm nhiều người nữa à?"

Dì Tề bật cười, tiếp tục chọc cậu.

"Đúng vậy đúng vậy, cháu siêu thích dì Tề! Nếu không phải sợ Lục Hành Thâm không có cơm ngon để ăn, cháu rất muốn ngày nào cũng tới."

Thật ra bây giờ đã tới giờ cơm tối nhưng Hạ Ca không nỡ đi, bánh su kem quá ngon, vườn hoa quá đẹp, dì Tề lại chỉ có một mình, cậu không có đây sẽ lại ở một mình tiếp.

Dì Tề bỗng bị lời nói thích ngay thẳng làm cho ngạc nhiên: "Dì cũng rất thích nhóc Hạ, cháu xem dì thích cháu như vậy, còn cho cháu ăn ngon, có thể cho dì vuốt tai không?"

"Ừm... Được ạ."

Hạ Ca nghĩ một lát, thấy không thành vấn đề, hiện tại cậu không biết nhột, đúng hơn là nói không có chức năng cảm nhận nhột nên chuyển người đẩy ghế sang bên kia, đưa đầu tới gần bà.

Dì Tề chỉ xoa thật thật nhẹ, đáng yêu đến không ngừng cảm thán: "Ngoan quá, để dì hái thêm ít quả ngon cho cháu."

"Vâng! Dì Tề vạn tuế!!"

Không bao lâu sau, số bánh su kem đã bị ăn hết, dì Tề nhìn chiếc hộp rỗng, cảm giác thỏa mãn tràn ra, ôm đống bắp lựu đã rửa sạch tới: "Đây là sản phẩm mới, bắp lựu có thể ăn sống ~"

"Bắp lựu!!! A! Là nó ư!"

Hạ Ca ngạc nhiên trợn tròn mắt.

"Cháu đã từng nghe nói trong báo rồi! Oa thế mà được thấy thật, trời trời trời! Cháu là người may mắn nhất vũ trụ này rồi! Cháu đang mơ hay ở thiên đường đây? Trời ơi, còn không cần phải nhả hạt! Dì Tề đúng là thiên thần rồi hu hu hu ——"

Dì Tề cười ướt cả mắt: "Dì biết vậy nên chờ lúc nó ra quả đã để dành trái đầu tiên cho nhóc Hạ ăn, chứ để mấy lão già kia thấy, biết có nghiên cứu thế này lại cười muốn giả tạo bao nhiêu có giả tạo bấy nhiêu, trong đầu chỉ biết kiếm được bao nhiêu tiền."

Hạ Ca ăn đến híp mắt, cảm động khóc oa oa: "Ngon quá, hạnh phúc quá, ngọt quá."

Nhưng cũng chỉ ăn một nửa, đầu bên kia trái ngô bị gặm sạch, đầu còn lại cậu không ăn nữa.

"Sao không ăn tiếp?"

"Ừm... không nỡ."

Hạ Ca xấu hổ cúi đầu ôm lấy trái ngô, mặt hơi đỏ lên: "Đồ ăn ngon như thế chỉ có mình cháu được hưởng sẽ tiếc lắm."

"Hửm?"

Dì Tề tò mò nghiêng đầu nhìn cậu, một tay chống cằm: "Còn muốn cho ai nếm thử nữa?"

"Cháu... cháu làm vậy là không được."

"Làm gì có, nói đi, nếu không phải người xấu, dì Tề sẽ cho cháu thêm một trái mang về."

"Thật ạ? Cháu, cháu... cháu muốn mang về cho Lục Hành Thâm nếm thử."

Hạ Ca cười ha ha, xấu hổ gãi đầu: "Anh ấy đang ở nhà chờ cháu về, ngày nào cũng ở một mình, mỗi ngày cháu đều có thể ra ngoài ăn nhiều món ngon, gặp được người tốt giống dì Tề, đôi lúc cũng muốn mang ít quà về cho anh ấy, giúp anh ấy vui vẻ một chút..."

Mũi đột nhiên bị đầu ngón tay ấn nhẹ, dì Tề lấy ra mười mấy trái ngô lựu đỏ như làm ảo thuật.

"Cháu đấy, dù muốn mang về cho chủ nhân cũng đừng tiết kiệm thế, có dì Tề của cháu ở đây, cứ ăn – cho – no!"

Hạ Ca: "!!!"

Lúc mặt trời sắp lặn, Hạ Ca cõng một bọc nhỏ quay về, bên trong chứa mười mấy trái bắp lựu, một chiếc bánh kem nhỏ, một túi quýt và một túi nhỏ hạt giống thực vật.

Lúc đi không có gì trong tay, lúc về đeo túi xách nặng trĩu.

Lục Hành Thâm đứng trước cổng nhìn cậu đi từng bước tới, sắc mặt vi diệu.

"Cậu đã làm gì?"

Hạ Ca biết hắn tò mò, úp úp mở mở chớp mắt: "Tôi mang quà của dì hàng xóm tốt bụng về! Chúng ta mau vào thôi!"

Nói xong liền kéo tay Lục Hành Thâm, trước khi vào cửa thì đá rơi giày, chạy thẳng tới phòng bếp trên tầng ba.

Lại là hàng xóm.

Lục Hành Thâm đi lên theo cậu, không khỏi nhíu mày.

Hạ Ca vừa đi vừa líu lo kể lại hôm nay vui vẻ tới mức nào, lúc đến đoạn thang rẽ bỗng đứng dưới ánh đèn quay đầu lại.

"Túi này là quà tặng tôi cố tình mang về cho anh, vừa hay chắc là đêm nay anh chưa ăn đúng không? Chúng ta cùng ăn khuya đi!"

Lục Hành Thâm im lặng, bất an nhìn túi đựng sau lưng cậu.

Cả một túi to như thế đều là đồ ăn?

Chờ đến lúc nhìn thấy những thứ trong túi, Lục Hành Thâm lại càng cạn lời.

Hắn há hốc, chắc mẩm 996 không biết túi đồ ăn này trị giá bao nhiêu tiền.

Bằng không sẽ không hồn nhiên cầm về để hắn... ăn bữa khuya.

Chắc chắn hôm nào phải đến nhà gặp mặt một lần mới được.

Lục Hành Thâm day thái dương, thầm nghĩ.

Hạ Ca nhìn hắn không hề cửa động, còn tưởng hắn đang ngại nên tự mình ra tay, vặt ít hạt trên lõi ngô bỏ vào bát.

"Ngon lắm đó, dì Tề đã đồng ý cho tôi mang về để anh ăn, anh đừng ngại!"

"Ừ."

Lục Hành Thâm không có ý từ chối, bình tĩnh nếm thử.

Chỉ cần 996 đi chơi dưới danh nghĩa của hắn, dù bị phát hiện lắp chức năng phân biệt của khứu giác cũng không phải vấn đề lớn.

Hiện tại mở hệ thống mạng sẽ phát hiện chuyện Lục Hành Thâm chế tạo một "người máy" cực giống người, có tác dụng "an ủi về mặt tình cảm" đã trở thành một tin đồn phổ biến.

Có tiền đề làm bạn tình, cộng thêm tên tuổi của hắn, chỉ cần 996 thể hiện bản thân có ý thức tự chủ cũng sẽ dễ thu hút nghi ngờ như các người máy đặc biệt khác.

Dù sao người bình thường sẽ không am hiểu việc phán đoán đó là biểu hiện do chương trình cố định hay từ chính bản thân người máy.

Nhất là viện sĩ Tề kia, bình thường rất hiền lành, không tranh quyền thế, tới tận giờ vẫn không tham gia vào mấy cuộc phân tranh tạp nham này.

Lục Hành Thâm suy nghĩ một lát, không khỏi yên tâm.

Nghĩ được một lúc, Lục Hành Thâm chợt khựng lại.

Hạ Ca ngồi đối diện ăn cùng hắn không ngừng kể chuyện, đang học theo điệu bộ của dì Tề, bắt chước cuộc hội thoại lúc trước, kể hắn biết dì ấy hài hước cỡ nào.

Lục Hành Thâm thả thìa xuống, suy nghĩ cách dùng từ của viện sĩ Tề.

"Chủ nhân của cháu".

Trong pháp luật của tinh tế, người máy vốn không có nhân quyền.

Được tự do hành động như 996 cũng cần phải có "chủ nhân" trao quyền, mọi người thường nói như vậy là vì vô thức xem người máy như thú cưng của con người.

Thật ra nếu dùng danh từ chuyên nghiệp thì hẳn là người máy là "tài sản sở hữu của con người", mà những người máy đó cũng sẽ bị coi là "tài sản", cacs bộ phận, máy móc khác của người máy cũng thế.

Nếu chủ nhân sở hữu người máy qua đời, vậy thì người máy ấy cũng sẽ biến thành di sản hoặc vật vô chủ.

Bị đối xử như vậy còn không bằng chó mèo.

Lục Hành Thâm sờ vào túi áo, lấy cuốn sổ tay đã được phục hồi.

Vì để đề phòng cuốn sổ tay bị hư, hắn đã đặc biệt chế tạo một cuốn sổ giống di động của ông như đúc, đến cả nếp gấp, chỗ hư hỏng, vết bẩn đều được phục hồi một cách hoàn hảo để có thể mang theo bên mình, đọc mọi lúc mọi nơi, tra tìm manh mối.

Mãi cho tới ban nãy, Lục Hành Thâm mới nhận ra có một trọng điểm đã bị bỏ qua trước đó.

—— Ông nội đã cố gắng che giấu sự thật về cái chết của mình, giả vờ như còn sống suốt nhiều năm qua, duy trì trạng thái mất tích.

Theo điều tra, Lục Hành Thâm đã phát hiện rất nhiều ghi chép của ông nội, có thể thấy khi còn sống đã sắp đặt đâu ra đó, cố ý che giấu cái chết.

Lúc đầu hắn tưởng chỉ để tránh nhà họ Lục.

Nhưng bây giờ xem ra có lẽ còn một nguyên nhân khác.

Ví dụ như muốn bảo vệ một thứ gì đó mình không yên tâm chuyển thành tài sản cho người khác.

Một người máy đặc biệt.

Có lẽ hắn có thể điều chỉnh phương hướng điều tra cho thích hợp.

"Lục Hành Thâm!"

Tay Hạ Ca vẫy vẫy trước mặt hắn: "Sao anh lại ngồi ngẩn ra vậy?"

Lục Hành Thâm ngẩng đầu nhìn người máy đối diện, dường như còn chưa dứt khỏi dòng suy nghĩ, trầm giọng đọc số hiệu của nhóc Hạ: "UR996."

Hạ Ca sửng sốt, dùng mu bàn tay lau đi vệt bơ bên khóe miệng: "Sao vậy?"

"..."

Lục Hành Thâm nhìn cậu mấy giây, thở dài đứng vươn qua bàn, nắm lấy tay nhóc Hạ, cầm giấy ăn trên bàn lau sạch.

"Đừng lấy mu bàn tay lau miệng, phải dùng giấy."

Hạ Ca: "... Được."

Tác giả có lời muốn nói: Chẳng mấy nữa sẽ hẹn hò thôi.