Ăn ý muôn năm

Trong toà nhà cao chọc trời, bên cạnh cửa sổ sát đất một chiều, Lâm Ngọc Âm cầm một chén hồng trà khẽ nhấp. Hơi nóng che mờ mặt cậu ta, khiến làn da trắng nõn như được phản sáng.

Nhưng người đẹp cảnh đẹp như vậy lại không có ai thưởng thức.

Căn phòng không lớn, trừ đồ uống trà và cái bàn ra còn bày một bộ chiếu 3D chất lượng cao đang phát bộ phim nhựa lãng mạn.

Đáng tiếc cũng không ai thèm xem.

Lâm Ngọc Âm đang nhìn ra cửa sổ, hệt như giữa những toà nhà cao tầng ấy có cảnh đẹp khiến cậu ta cảm thấy rất hứng thú, làm cậu ta vẫn luôn mỉm cười.

Sau lưng Lâm Ngọc Âm không xa, một người đàn ông mặc áo sơ mi đen ngồi im lặng, không động vào ly cafe trước mặt.

Mí mắt Lục Hành Thâm cứ đập mãi từ lúc vào cửa tới giờ như báo trước điều gì đó.

Hình chiếu thực tế ảo trong phòng bị tắt tiếng, cảnh phim vốn thu hút ngoạn mục bỗng trở nên buồn cười.

Hắn không hứng thú gì với phim ảnh, cũng không muốn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, tay trái cầm đầu gậy liên tục thao tác vào trí não, vừa như đang bận rộn vừa đang cố gắng giải quyết cảm xúc bực bội.

"Anh Lục không muốn xem thử ư?"

Lâm Ngọc Âm cầm chiếc thìa cà phê nhỏ tinh xảo nhẹ nhàng khuấy trong chén, giọng nói nhẹ nhàng như đang cố ý dụ dỗ: "Từ nơi này có thể quan sát gần hết toàn bộ thành phố, nhìn thấy rất nhiều thứ bình thường không thấy."

Lục Hành Thâm vẫn không ngẩng đầu như đang chìm vào dòng suy nghĩ, xem nhẹ toàn bộ âm thanh bên ngoài.

Lâm Ngọc Âm cũng không quá để bụng chuyện này, cậu ta không cần quay đầu vẫn có thể thấy trạng thái của Lục Hành Thâm từ chiếc bóng trên thuỷ tinh, điều này cũng khiến nụ cười của cậu ta càng sâu.

"Hay là nói hôm nay anh Lục bằng lòng theo giúp tôi không phải vì muốn gặp mà lo lắng tôi sẽ phá rối, phải tận mắt thấy tôi mới được?"

Dường như Lâm Ngọc Âm biết âm thanh của mình bị ngăn ở bên ngoài, nghe không vào, cậu ta lại càng lẩm bẩm tuỳ ý hơn: "Sao lại thế nhỉ? Việc liên quan tới cuộc đời tôi, sao tôi phải đi phá rối? Tôi vui còn không kịp."

Lại quan sát tiếp, từ xa nhìn vào có thể thấy một thành phố được xây dựng trên chiếc cầu cách đó mấy con phố.

Tấm biển đề mấy chữ "Trấn Thiên Không" rất lớn, lớn đến mức dù nhìn từ cửa sổ xa như vậy cũng có thể lờ mờ thấy hình dáng bốn con chữ ấy.

Một tia pháo hoa điện tử chạy từ dưới lên rồi nổ tung thành hai chữ chào mừng.

Lâm Ngọc Âm thấy thế, che miệng cười khẽ, đáy mắt lại lạnh lẽo không thôi, cậu ta nhìn bóng ngược phản chiếu trên thủy tinh của Lục Hành Thâm, nửa đùa nửa thật nói: "Anh Lục này, chẳng lẽ anh không vui?"

Thấy mọi thứ đều đang thuận lợi vẫn không vui?

Vừa dứt lời, Lục Hành Thâm bỗng ngẩng đầu.

Lâm Ngọc Âm ngẩn ra.

Lục Hành Thâm lại không nhìn cậu ta, chỉ nhanh chóng điều khiển trí não kết nối cuộc gọi video, nói vài câu ngắn gọn với bên kia.

"Viện sĩ Lục, lần yêu cầu phân tích giải mã của anh đã có kết quả, anh có tiện xem thử không?"

"Được, gửi trực tuyến qua cho tôi, tạm thời giữ bí mật với bên ngoài."

"Cái này anh cứ yên tâm, chúng tôi luôn giữ bí mật cho khách, chưa từng tiết lộ, huống gì anh còn là khách lớn." Giọng nói trẻ tuổi bên kia cười nói.

"Nhưng mà trong đó còn có một tờ ghi chép gặp chút vấn đề khi phân tích, có thể sẽ không có được kết quả rõ ràng."

"Để tôi xem đã."

Lục Hành Thâm ngắt cuộc trò chuyện, trước mặt hắn hiện ra một màn hình, tiếp nhận văn bản bí mật.

Lâm Ngọc Âm bị ngó lơ bên cạnh chợt hiểu ra quả nhiên người bận rộn vẫn hoàn người bận rộn, làm gì quan tâm vài ba lời nói chuyện của cậu ta.

Một lát sau, cậu ta đến ngồi đối diện Lục Hành Thâm, hoàn toàn không có vẻ gì không vui, ngược lại cười nói: "Tôi giúp được gì không anh Lục?"

"Không sao."

Lục Hành Thâm từ chối đơn giản nhã nhặn, mở văn bản trước mặt ra.

Kỹ thuật phủ mặt phẳng có tính chất phòng trộm, nhìn thẳng vào vào sẽ là một mặt phẳng, nhìn từ góc khác sang sẽ lại là một vài điểm sáng bất quy tắc không thể đọc nổi.

Nhờ việc giữ bí mật như vậy nên Lục Hành Thâm không lo lắng mà đọc luôn bên ngoài.

Toàn bộ nội dung phân tích giải mã là cuốn sổ tay của ông nội hắn để lại trong chợ đen.

Ngày đầu tiên nhận được cuốn sổ cầm tay này, Lục Hành Thâm lập tức lật ra trang đặc biệt cẩn thận đọc qua, quả nhiên phát hiện trên đó có những mảng trống lớn, nhìn qua trông chẳng khác nào cuốn nhật ký, tuỳ bút sơ sài, có chỗ viết những suy nghĩ vụn vặt, có chỗ than vãn về một ngày nào đó.

Bây giờ tìm người chuyên nghiệp giải mã thành công, phát hiện dưới cuốn sổ có một tầng thông tin khác.

Lục Hành Thâm còn tưởng đều là thăm dò và phát hiện kỹ thuật như các di vật khác của ông nội, hiện tại đọc lại mới biết đều là thí nghiệm và phỏng đoán về "người máy và linh hồn".

Từ "linh hồn" quá trừu tượng huyền ảo, dường như là lĩnh vực chỉ người nghiên cứu huyền học mới tìm đến, không giống với suy nghĩ của một nhà khoa học đã đạt tới cực hạn của kỹ thuật loài người.

Nhưng những nội dung như vậy liên tục được cẩn thận mã hoá cất giữ, bí mật tồn tại trong một cuốn sổ tay.

Mà tờ giấy ghi chép hoàn chỉnh phỏng đoán, nghiên cứu và quá trình nghiệm chứng rồi đi đến kết luận bỗng trở nên lộn xộn, nói năng linh tinh như bị say rượu hoặc nổi điên, không thể nào đọc nổi.

Người đưa kết quả nói phần này giải mã thất bại.

Lục Hành Thâm so lại nguyên văn trong đó, cách giải mã và kết quả rối rắm ấy, chìm vào suy tư.

Nếu đổi lại là người khác thấy kết quả như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ ông nội đã già, hồ đồ lẩm cẩm, dù là một viện sĩ thông minh thì cuối cùng cũng phát điên vì học thuật.

Nhưng hắn không tin.

Có lẽ người gửi kết quả phân tích chỉ dám khéo léo, khách sáo không muốn đắc tội hắn nên nói phân tích và giải mã thất bại, nhưng sau khi đọc xong, Lục Hành Thâm lại thấy có lẽ đúng là vấn đề về giải mã.

Ông nội của hắn luôn thích tạo một cửa ải khi đã đặt một chân vào cửa, cũng như lúc hắn chơi giải đố cùng ông nội hồi còn bé.

Thứ gì càng quý giá càng khó có được, khi bạn nhận ra mình không thể vui mừng quá sớm, phía sau có thể sẽ có niềm vui lớn hơn chờ bạn đến thu hoạch.

Đây là lời mà Lục Thầm, cũng chính là ông nội Lục Hành Thâm luôn nói năm đó.

Thân là người hiểu rõ Lục Thầm nhất, Lục Hành Thâm quyết định tự giải mã thử một lần, xem thử phía sau những mật văn trông như nói sảng cất giấu điều gì.

Dường như bên cạnh có người ngồi xuống, lo lắng cho tình trạng dạ dày hắn như mọi khi, đưa ly cafe thơm ngát đến bên miệng.

Lục Hành Thâm quen tay nhận lấy uống một hớp, bờ môi không còn khô khốc, cuống họng cũng nhuận hơn.

Khoảng một phút sau, Lục Hành Thâm bỗng cảm thấy khó hiểu, rõ ràng lúc nào cũng nói cafe sẽ khiến người ta khát hơn, không tốt cho sức khoẻ, sao hôm nay còn hối thúc hắn uống cafe?

Giật mình hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với đôi mắt mang ý cười quen thuộc.

Là Lâm Ngọc Âm.

Hoá ra là Lâm Ngọc Âm.

Ở chung sở nghiên cứu với 996 quá lâu, lâu tới mức quen thuộc, sau khi chìm vào suy nghĩ càng nhận lầm Lâm Ngọc Âm thành 996 thích lôi kéo hắn vui chơi.

"Anh Lục sao vậy?"

Lục Hành Thâm ngơ ngẩn mấy giây, thu tầm mắt lại.

"Không có gì. Xin lỗi, tôi hơi bận, nếu cậu thấy chán có thể không cần để ý tới tôi."

***

"Nhanh lên! Bên này!"

Trên cầu thang vòng ồn ào, Trần Tiếu Niên nắm tay A Cửu đi qua đường: "Sắp tới rồi!"

Trấn Thiên Không có quá nhiều đường cong quấn vào nhau, hai người đảo qua đảo lại bên trong mới tìm ra con đường chính xác.

Đi qua cầu thang xoay tròn này, sau đó trượt xuống chiếc thang bên khác là tới cửa hàng tên "Cửa hàng của Peter Pan".

Khi nhận được tin nhắn của Hạ, biết từ ngày mai cửa hàng này sẽ hoàn toàn đóng cửa, A Cửu đã quyết định tới đây.

Hôm nay vốn vì thượng tá Phó xuất hiện nên Trần Tiếu Niên đã thuyết phục A Cửu chờ thêm một thời gian nữa hẵng đến, nếu không phải sợ cửa hàng bị bán đi, bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy.

Trước khi ra ngoài, Trần Tiếu Niên đã nhiều lần xác nhận lại cho A Cửu biết lần đi này sẽ rất nguy hiểm.

"Có thể người đi điều tra chợ đen là người của thượng tá, thậm chí chính là anh ta, dù cậu đã thay đổi khuôn mặt nhưng hắn rất nhạy bén với người máy, chỉ cần chạm mặt sẽ nhận ra bất thường. Đến lúc đó tôi cũng không cứu được cậu."

Trần Tiếu Niên cũng từng nghĩ nếu A Cửu không cố chấp về đây một lần thì tốt, nếu cố gắng cẩn thận, không mạo hiểm tới vậy là được rồi.

Nhưng dù sao suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ.

A Cửu biết nguy hiểm nhưng vẫn kiên trì muốn quay về.

"Đây là nguyện vọng cuối cùng của tôi."

Người máy thật thà bình tĩnh nói: "Nếu hôm nay không đến, dù tiếp tục tồn tại thêm trăm năm, ngàn năm nữa, tôi sẽ không biết nên thực hiện nguyện vọng như thế nào."

Vì vậy Trần Tiếu Niên vẫn đưa nó tới.

Trên cầu thang xoắn ốc màu hồng xanh, từng đôi yêu nhau không nhanh không chậm đi lên, dừng sát bên lan can chụp ảnh lưu niệm hoặc chầm chậm đi bộ nói chuyện phiếm.

Trần Tiếu Niên và A Cửu lướt qua đám người như cơn gió, co chân chạy đến đích của bọn họ.

"Đến rồi!"

Giữa con đường ồn ào ngập tràn màu sắc, cửa hàng đồ chơi màu cafe cũ kỹ trở thành thứ màu xám duy nhất, không bật đèn, đóng kín cửa, cũng không có khách ghé qua nơi này.

Khác với những cửa hàng không ngừng biến cũ thành mới, những món đồ trong tiệm đều quá cũ, có thể gợi lên ký ức nhưng lại không đưa về tuổi thơ, chỉ vỏn vẹn là một cửa hàng cũ không theo kịp thời đại.

Bây giờ cửa hàng cũ ấy đã đi tới điểm cuối, sắp bị đóng cửa.

Cửa chính bị khoá, A Cửu và Trần Tiếu Niên đi tới, theo thói quen đi một vòng cửa hàng rồi đẩy cánh cửa rớt bụi.

Ánh sáng chói mắt xuyên qua khe cửa, chiếu vào cửa hàng đồ chơi u ám.

Trần Tiếu Niên nâng tay phẩy đi bụi bặm trong không khí, hắt hơi một cái, lần mò bên tường tìm công tắc đèn.

Tách một tiếng, đèn không sáng, cậu ta bất đắc dĩ lầm bầm: "Chẳng lẽ chưa nạp tiền điện?" Rồi mở thiết bị chiếu sáng bên ngoài trí não.

Búp bê nho nhỏ, con rối nho nhỏ, xe đẩy đồ chơi, lego, hộp nhạc...

Những món đồ chơi cùng lớn lên theo trí nhớ của A Cửu vẫn giữ hình dáng cũ, lẳng lặng nằm trong tủ trưng bày, khuôn mặt tươi cười đáng yêu.

A Cửu đứng trong tiệm đồ chơi nhìn xung quanh, đi một vòng quầy hàng, tìm thấy chiếc ghế kiểu dáng đặc biệt bèn kéo nó ra khỏi góc khuất, đặt xuống một vị trí đặc biệt nào đó rồi ngồi lên.

Tiếng chuông gió kêu leng keng, Trần Tiếu Niên sau khi đóng cửa cũng đi tới, vươn tay chạm vào hoa khô trên tường: "Thấy sao?"

A Cửu suy nghĩ, hành động như chậm đi, hoang mang nghiêng đầu.

"Tôi... nhớ trước kia tôi cũng ngồi đây, chủ nhân sẽ ngồi ở bên cạnh, trông tiệm, nếu có khách tới, tôi sẽ nói: Chào mừng đến với nhà của Peter Pan."

"Cũng không tệ."

Tần Tiếu Niên chưa từng tới cửa hàng đồ chơi như thế này, cảm thán: "Cửa hàng lúc ấy có giống bây giờ không?"

A Cửu ngẫm nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Có rất nhiều chỗ giống, cũng có rất nhiều chỗ khác.

Nó giơ tay lên vén rèm vải bên cạnh, tìm thấy dây kéo trong trí nhớ, nhẹ nhàng kéo.

Đinh, tiếng máy móc vận chuyển, bánh răng ma sát, kim loại va chạm, tiếng nhạc xưa lần lượt vang lên.

Bóng đèn nhỏ đủ màu sáng lên, vòng quanh cửa hàng thành một vòng, đám đồ chơi trong tủ trưng bày được kích hoạt, có con lắc lư cơ thể và đầu, có con múa trên mặt sàn, có con ca hát

Xình xịch xình xịch, chiếc xe lửa đồ chơi cũng chạy ra khỏi núi, máy bay chạy bằng điện bay qua bay lại trên trần nhà.

Cửa hàng phủ bụi, đã lâu không ai lui tới bỗng chốc sống lại.

Có du khách chú ý tới tiếng động, lối vào vắng bóng người bỗng có trẻ con chạy tới, tò mò nhìn vào bên trong qua cửa sổ.

"Bây giờ gần giống rồi."

A Cửu mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Giống lúc chủ nhân ra ngoài mua đồ, để tôi ở lại trông tiệm vậy."

Nó nói, lại nhìn cửa chính, trong đầu hiện lên hình dáng chủ nhân đẩy cửa bước vào.

Ký ức của người máy không dần phai màu theo thời gian, thậm chí lãng quên giống con người.

Những ký ức kia được giữ lại theo dạng số, chỉ cần A Cửu không muốn sẽ mãi mãi giữ lại hình dáng rõ ràng nhất, khắc sâu nhất như vừa mới xảy ra hôm qua.

"Hồi đó chủ nhân sẽ đóng cửa tiệm ngay khi trời tối, trước khi ngủ còn kể chuyện cho tôi, dù tôi không cần ngủ, nhưng cũng sẽ cùng nằm trên giường gỗ nghe ông kể chuyện."

Trần Tiếu Niên tò mò: "Chuyện gì vậy?"

"Câu chuyện về một ma pháp sư, tượng đá, còn cả câu chuyện về sáng tạo sinh mệnh."

A Cửu nghĩ, đến nay nó vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu chuyện: "Tôi không hiểu lắm, nhưng hẳn là một cái kết đẹp, ma pháp sư đã thành công, tượng đá cũng nhớ người tạo ra chúng."

Trần Tiếu Niên khoác tay lên vai nó: "Nếu cậu thích nơi này như thế, tôi có thể bỏ tiền mua lại cửa hàng, như vậy sẽ không bị người khác dẹp đi."

A Cửu lắc đầu, không nhận ý tốt: "Không cần phiền cậu."

***

Hạ Ca kéo Phó Bạc Vọng đi vào một cửa hàng giải trí tên "Mê cung ảo ảnh".

Cửa hàng này chuyên phục vụ cho các cặp đôi, hai người một đội đi vào từ hai cửa khác nhau, đến giờ giới hạn tìm được nhau trong mê cung mới tính là thành công.

Vì diện tích và không gian của trấn Thiên Không có giới hạn, mê cung được thiết kế biến ảo, mặt phẳng thuỷ tinh được xây từ huỳnh quang khiến người ta mất phương hướng hay cách mê cung vận hành, cứ khoảng mấy chục giây sẽ thay đổi một lần.

Trên màn hình thuỷ tinh còn thiết kế theo yêu cầu của khách, phát một vài hình đặc biệt, phim ảnh, lời giới thiệu của chủ cửa hàng, ai thích thì sẽ kèm thêm một ít hình ảnh đáng sợ, tỏ tình sẽ thành biển hoa hoặc hai người cùng xem lại những ký ức lãng mạn.

Trong mắt Hạ Ca, trò chơi thế này thích hợp để câu giờ nhất, đúng lúc có thể hợp lực với cậu Trần cản chân thượng tá.

Lúc được hỏi muốn hiện gì trên màn hình mê cung, Hạ Ca không nói gì, cậu không có cảm giác gì với ma quỷ nên hỏi ý Phó Bạc Vọng.

Kết quả Phó Bạc Vọng tỏ ý không hứng thú gì với mấy thứ hư ảo thế này, cứ để tường bình thường là được rồi.

Lời đáp lạnh lùng như thế khiến chủ cửa hàng cười sượng một giây, vội nói được rồi đi thu xếp.

Sau khi đi vào mê cung, Hạ Ca vừa liên lạc với Trần Tiếu Niên, vừa từ từ đi vào mê cung.

Cậu từng thấy ở đâu đó nói vào mê cung rồi cứ vịn tường mà đi, đó là mẹo để thoát khỏi mê cung.

Vì vậy Hạ Ca dán tay trái lên vách tường, chầm chậm bước đi.

Chờ đến khi bên Trần Tiếu Niên nói cho cậu biết đã thuận lợi đến cửa hàng đồ chơi, Hạ Ca mới thở phào một hơi.

Bốn mươi giây sau, vách tường mê cung bắt đầu hoạt động, Hạ Ca đứng tại chỗ chờ hết xoay chuyển mới tiếp tục vịn tường đi.

Cậu Trần và A Cửu còn phải ở lại tiệm một lúc, cậu cố gắng kéo dài thời gian là được.

Đi tới đi lui, chưa đến vài phút sau, Hạ Ca bỗng thấy trước mắt trống rỗng.

"Hả?"

Cậu tới đích rồi ư?

Không phải, mê cung này cũng có khó lắm đâu!

Hạ Ca chấn kinh.

Cậu lách qua mê cung vào một cửa ra khác, phát hiện thượng tá cũng đã ra tới đây, khuôn mặt lạnh lùng, có vẻ chơi không được vui cho lắm.

Chủ cửa hàng đứng bên cạnh hoà giải, nói cả hai đúng là ăn ý.

Phó Bạc Vọng quay lại nhìn, sắc mặt vừa dịu đi, một cặp đôi đã tay trong tay đi đến, cười nói: "Ái chà, nghe nói nếu có thể tìm thấy nhau trong mê cung sẽ bên nhau trọn đời đấy."

"Vậy chắc chắn anh sẽ tìm thấy cục cưng."

"Chắc chắn phải thế, không tìm thấy không được ra ngoài, bằng không sẽ mang điềm xấu, có duyên mà không có phận."

"Cục cưng, chắc chắn chúng ta sẽ có duyên có phận."

Hạ Ca: "..."

Phó Bạc Vọng làm như không nghe thấy, đi thẳng ra ngoài.

Hạ Ca vội đuổi theo.

"Anh Phó, cái kia..."

"Đứng im."

Sau khi đi ra, không biết Phó Bạc Vọng thấy gì mà bỗng nâng tay cản Hạ Ca sau lưng, ánh mắt thoắt cái trở nên sắc bén.

"...?!"

Hạ Ca giật nảy mình, không khỏi linh cảm có chuyện xấu.

Nhưng mà... chắc không đâu, nơi này cách cửa hàng đồ chơi xa nhất, dù bố cục kỳ lạ nhưng cậu đã từng xác nhận chắc chắn không thấy tiệm đồ chơi.

Theo ánh mắt Phó Bạc Vọng nhìn sang, Hạ Ca chỉ thấy một đám người ồn ào.

Chờ đã...

Hạ Ca trợn mắt.

Không phải chứ? Chẳng lẽ cái tên trông rất khả nghi kia... mang theo hàng cấm đi ra đường không hề kiêng dè gì vậy ư?!

Dù trông chỉ như đang đi dạo nhưng lại không hề che giấu gì!

Trong đám người, một tên đàn ông lạ mặt đeo thiết bị kim loại bịt kín mắt, tai, mũi phủ hết nửa cái đầu, chỉ để lộ khoé miệng nhếch lên trông rất vui vẻ.

Hạ Ca đã từng thấy trang bị kia trước đó không lâu, là món hàng cấm "Cửa sổ Utopia" cực kỳ nguy hiểm.

Tâm trạng người đi trên đường không tệ, nhưng biểu hiện của gã đàn ông kia rất kỳ lạ, dù nhìn thấy gì, nghe thấy gì hay bị người ta ngó lơ đều tỏ ra rất vui vẻ, cực kỳ nhiệt tình, thậm chí phấn khích quá đà, tay chân khua khoắng.

Sự dị thường của gã đàn ông này đã thu hút chú ý của Phó Bạc Vọng.

Những người xung quanh không thèm quan tâm gã đàn ông như thế nào, cùng lắm đối với bọn họ cũng chỉ là một người xa lạ kỳ quặc, có người khẽ chau mày rồi bỏ đi, nghĩ mình gặp phải đồ tâm thần.

Phó Bạc Vọng đeo trí não lên mở cuộc gọi, nhanh chóng báo cho thuộc hạ biết toạ độ và vụ việc: Có người sử dụng hàng cấm "Cửa sổ Utopia" trên tầng cao nhất trấn Thiên Không.

Gã đàn ông đi vô định trên đường không biết vì sao bỗng bỏ chạy, mắt thấy sắp hoà mất vào dòng người.

Phó Bạc Vọng vội đuổi theo.

"Thượng tá!"

Hạ Ca vội chạy theo, đồng thời gửi tin nhắn báo tình hình ngoài ý muốn với Trần Tiếu Niên.

Tạm thời gã đàn ông khả nghi không có tính công kích nhưng rõ ràng là đang dẫn thượng tá chạy khắp trấn Thiên Không! Lỡ không cẩn thận phát hiện ra cửa hàng đồ chơi sẽ rất nguy hiểm!

Đây là nơi để mọi người tụ tập dạo phố, người qua lại rất đông, hơn nữa đều đi với tốc độ chậm nên rất khó để chen chân.

Phó Bạc Vọng nhanh chóng nhận ra vấn đề, vội nhìn xung quanh, nhảy lên một cái thùng bằng thể chất kinh người, mượn lực bên tường leo lên nóc nhà.

Dù thị trấn có ba tầng nhưng kết cấu đặc biệt, được sắp xếp theo hình bàn cờ, các cửa hàng cũng không dày, sau khi đạp lên nóc nhà, tầm mắt thoáng hơn thì chạy thẳng qua các nóc, dễ dàng hơn rất nhiều.

"Thượng tá... Anh, anh đâu rồi?"

Hạ Ca vờ như không biết gì đuổi theo hắn nhưng không leo lên nóc nhà, sức quá khoẻ sẽ bị phát hiện thân phận... Cho nên đành phải cố đi bên dưới, vừa chạy vừa báo vị trí của mình cho A Cửu và Trần Tiếu Niên.

Dường như nghĩ cái gì cái đấy đến, chưa tới mấy phút, khoảng cách giữa bọn họ với cửa hàng đồ chơi càng lúc càng gần.

Trần Tiếu Niên gửi hồi âm: [Chúng tôi đi ngay đây!]

Nhưng Phó Bạc Vọng không có ý để "Lâm Ngọc Âm" đi theo mình.

Hắn nhìn chằm chằm người khả nghi kia, nhắm thời cơ nhảy xuống khỏi nóc nhà, một mình đuổi theo.

Mỗi lần Lâm Ngọc Âm gặp hắn đều gặp phải nguy hiểm, nhưng ít ra lần này hắn muốn dẫn nguy hiểm đi xa, không muốn liên lụy tới đối phương.

Hôm nay hắn... muốn nói chuyện thật, chứ không phải mượn hẹn hò để tạo ra bàn cờ hay lợi dụng.

Nghĩ đến đây, Phó Bạc Vọng gửi tin nhắn cho Lâm Ngọc Âm.

[Xin lỗi, tôi có việc phải xử lý, hôm nay em về trước đi, về sau tôi sẽ tìm thời gian mời em đi ăn.]

Hạ Ca đứng giữa đám người, xung quanh không thấy bóng dáng Phó Bạc Vọng đâu, cậu khẽ cắn môi, leo lên nóc nhà nhìn xuống vẫn không thấy Phó Bạc Vọng.

Cậu mất dấu rồi.

Phải làm sao đây?

Vì không còn phương hướng nên cậu đi thẳng đến cửa hàng đồ chơi, lỡ may cậu có thể giúp đỡ được thì sao?

Nếu thượng tá Phó phát hiện cửa hàng đồ chơi kia thật, như vậy cũng không chắc sẽ phát hiện A Cửu, thấy A Cửu cũng chưa chắc sẽ phát hiện sự bất thường của nó... Chỉ cần cậu ở đó, ít nhất sẽ phân tán sự chú ý của thượng tá, giúp bọn họ rời đi.

Không có phương thức liên lạc của Phó Bạc Vọng, Hạ Ca ngẫm nghĩ, người duy nhất có thể xin giúp đỡ là Lục Hành Thâm.

Hạ Ca muốn gửi tin nhắn, kết quả cậu còn chưa quen với trí não mô phỏng, bất cẩn gửi lệnh gọi thoại.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, mới chỉ "A" một tiếng, không ngờ phía bên kia nghe máy ngay.

Giọng nói trầm thấp của Lục Hành Thâm vọng ra: "Alo."

Hạ Ca bối rối nói: "Lục Hành Thâm, anh có thể tới..."

Đến làm gì? Tới đón tôi? Tới đón bạn tôi, bảo vệ A Cửu? Hay tới đánh lạc hướng thượng tá Phó? Cậu phải giải thích về sự tồn tại của A Cửu như thế nào, nói rõ mọi chuyện ra sao?

Hạ Ca càng muốn nói lại càng sốt ruột, không nói được gì.

Nhưng ở bên kia điện thoại, Lục Hành Thâm không hỏi gì cả, lập tức đồng ý: "Được, tôi tới ngay, cậu chờ tôi ở cửa hàng kẹo gần khu A3."

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hành Thâm: Cậu đứng yên đó chờ tôi, đừng đi đâu cả, tôi sẽ tới ngay.

Hạ Ca: Q A Q

Cuối cùng cũng hết phải đứng ngoài sân chờ rồi nhé Lục.