Quang phổ muôn năm

"Cửa sổ chống trộm" luôn có một chức năng đi kèm, đó là sau khi kết nối vào "Cửa sổ Utopia" sẽ kết hợp với thiết bị, phơi bày toàn bộ hình ảnh huyễn hoặc trong cửa sổ ra ngoài hiện thực bằng hình ảnh 3D.

Chức năng này không quá nổi bật, bởi vì khi ứng dụng vào thực chiến, dùng càng nhiều hay giải trình các kết cấu huyễn hoặc, hiện ra theo mô hình thu nhỏ sẽ càng trực quan hơn.

Người cần phá vỡ hình ảo không thể bị cảnh ảo mê hoặc.

Chức năng chính là sau khi phá giải kết cấu, điều chỉnh, sửa đổi "ảnh ảo" sẽ ảnh hưởng tới người sử dụng hàng cấm.

Vì thế lúc Phó Bạc Vọng dẫn người tới thành phố, không gặp được bất cứ người sống nào, "Cửa sổ chống trộm" sẽ không có tác dụng gì.

Dù mọi người, kể cả Phó Bạc Vọng đều đeo "Cửa sổ chống trộm", nhưng trong tình hình này cũng chỉ dùng được một lần.

Thay vào đó là vô số "Lâm Ngọc Âm" giả khó bề phân biệt.

Hạ Ca nói cái này nhìn là biết do hiệu ứng hình ảnh toàn ký(1) tạo thành.

(1) Cái này quá trừu tượng nên tôi sẽ giải thích ngắn gọn nhé. Đại loại nó là kiểu tái cấu trúc vật thể theo hình ảnh ba chiều.

Có lẽ là vì nói chuyện quá nhẹ nhàng, dường như chưa suy nghĩ đã thốt ra, có lẽ là biết 996 không phải đồng loại giống người máy 995, hoặc có lẽ chính suy đoán ấy đã mang theo màu sắc kỳ lạ.

Lục Hành Thâm nghe xong không khỏi ngạc nhiên, hắn không tin ngay mà nảy lên suy nghĩ không thể nào.

"Hiệu ứng" quy mô rộng, nhiều thực tế ảo như vậy đã phải đồng thời cung cấp nguồn năng lượng cho toàn bộ người đeo "Cửa sổ Utopia" trong thành phố, còn phải chèo chống hình ảnh toàn ký tới quy mô cỡ này, đối với nguồn năng lượng hiện có ở hành tinh, theo tính toán thì không hề thực tế chút nào.

Quá tải không phải chuyện nhỏ.

Đối với máy móc bình thường, quá tải có thể chỉ là sập điện hay hỏng hóc.

Nhưng đối với máy móc càng lớn, quá tải rất có thể sẽ mang đến hậu quả cực lớn. Cũng như máy móc càng lớn, lửa điện lúc nổ sẽ càng to.

Cũng chính vì như thế, trong vô thức... dù là Lục Hành Thâm hay Phó Bạc Vọng, thậm chí những binh lính có mặt tại hiện trường đều không nghĩ đến có thể tất cả đều là hiệu ứng hình ảnh toàn ký.

Nhưng nếu kết hợp với tác dụng khác của cửa sổ chống trộm...

Tất cả có thể thành hiện thực.

Lục Hành Thâm im lặng thật lâu.

Hạ Ca đứng bên chờ hắn suy nghĩ kỹ, đồng ý đưa mình đi giúp đỡ.

Nếu Trần Tiếu Niên cũng có mặt ở đây thì tốt rồi.

Có điều chắc bây giờ Trần Tiếu Niên có chuyện quan trọng hơn cần làm nhỉ?

Trong lúc chờ đợi, Hạ Ca lại bóc một túi thạch hút một hơi.

Vị táo, độ ngọt vừa phải, mùi hương tươi mát.

Cậu bóc thêm một túi vị chanh đưa đến bên miệng Lục Hành Thâm, cho hắn ăn một túi.

Lục Hành Thâm nắm lấy ngón tay cậu, vốn hắn không hề muốn ăn, nhưng đối diện với cặp mắt phấn khích chờ mong kia vẫn hé miệng ăn hết.

Có một số chuyện thường xuyên khiến hắn cảm thấy thần kỳ, ví dụ như độ nhạy đối với khẩu vị người khác của 996.

Dù là hắn hay chú Đức đều chưa từng bật mí khẩu vị với 996, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, dường như khẩu vị đặc biệt của bọn họ đều được mò ra.

Ví dụ so với vị ngọt thuần, hắn thích hơi chua chua một chút.

Lục Hành Thâm nuốt hết thạch, hương vị chua ngọt trong miệng không khiến lo lắng trong mắt hắn giảm đi.

Hắn hít sâu một hơi, không muốn đồng ý: "Cậu đi sẽ rất nguy hiểm, một khi phát hiện ra những hình ảnh toàn ký kia không phải ảnh ảo mà là thật, dù là tôi..."

"Vậy cứ xác nhận trước là được!"

Hạ Ca thấy Lục Hành bi quan, cố gắng nói bằng giọng điệu tích cực: "Đơn giản lắm!"

Lục Hành Thâm xoa đầu cậu.

"Thật, anh tin tôi đi mà."

Hạ Ca bối rối vì thái độ úp mở của hắn, ngón tay vô thức nắm chặt lại: "Trước đây vì chán nên tôi đã làm một thứ rất thú vị với cậu Trần, tôi nghĩ nếu mượn nguyên lý kia, chắc chắn có thể nhìn là biết có phải thực tế ảo hay không!"

"Vậy à...?"

Lục Hành Thâm từ chối cho ý kiến.

"Tia cực tím đó! Với lại có phải trên Lân Tinh không có tia cực tím đúng không?"

Vẻ mặt Lục Hành Thâm cứng lại: "Có. Nhưng chưa chắc Phó Bạc Vọng đã đeo trang bị phản tia cực tím."

"Có tia cực tím rồi, chỉ cần dùng tia cực tím phản lại, chắc chắn sẽ có được hình dáng chính xác của những người kia, bởi vì kỹ thuật thực tế ảo bây giờ chỉ xét theo mắt người nhìn thấy chứ không mô phỏng ánh sáng tia cực tím."

Hạ Ca nói nhanh.

Trước đây không lâu, cậu và Trần Tiếu Niên thực hiện một đề tài, muốn dùng một số trang bị để tránh cho chim va phải phi thuyền.

Suy xét đến việc hạ ảnh hưởng đối với thị giác con người xuống mức thấp nhất, bọn họ đã dùng cách mô phỏng tia cực tím, chế tạo hình ảnh giả lập có thể đuổi được chim.

Lúc ấy vì làm ra thứ này, cậu và Trần Tiếu Niên đã tốn rất nhiều sức, cũng vào lúc đó, Hạ Ca hiểu ra hầu như hình ảnh thực tế ảo hiện nay đều được chế tạo theo mắt người, ánh sáng được mô phỏng cũng đều là ánh sáng con người có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Phải biết tia cực tím chỉ phản xạ trên vật thật, mà hình ảnh thực tế ảo chỉ là bóng sáng, không thể phản xạ tia cực tím.

Vậy thì chỉ cần dùng một đài thu tia cực tím, mượn tia cực tím chiếu vào mấy cảnh thực tế ảo kia là có thể phân biệt rốt cuộc người trước mắt là gì, là Lâm Ngọc Âm thật hay là bẫy do hình ảnh toàn ký tạo ra.

Nguyên lý có vẻ rất đơn giản, ở hành tinh chủ yếu là con người, đâu đâu cũng có tia cực tím, không ai không biết tia cực tím là gì.

Nhưng khi thật sự cần tới nó, phương pháp này rất dễ lẩn trốn trong góc chết của tư duy con người, càng vào lúc gấp gáp căng thẳng càng không nghĩ ra.

Hạ Ca vui vì mình nghĩ ra, nhưng xét cho cùng, cậu vẫn chưa quen với việc suy nghĩ bằng đầu óc của người máy, nếu không phải thực hiện đề tài trước kia, chỉ sợ sẽ không nghĩ ra cách phân biệt nhanh như vậy.

Về phần phía bên thượng tá Phó, không cần phải nghi ngờ thật hay giả nữa.

Rõ ràng cạm bẫy như vậy đã được chuẩn bị sẵn cho Phó Bạc Vọng.

Lục Hành Thâm nhanh chóng dùng cách đặc biệt liên lạc với Phó Bạc Vọng.

Theo lý thuyết, trong tình huống này Phó Bạc Vọng phải cắt hết liên lạc cá nhân, chỉ mở liên lạc quân dụng.

Cho nên khi nhận được tin nhắn, phát hiện đầu bên kia không phải người chung một đội, hắn biết mình lại bị "hack" rồi.

Phó Bạc Vọng nhăn mặt, bực bội muốn đấm vào tường nhưng lại nhịn vì tường bẩn muốn chết.

Tạm xét về tính hữu dụng của tin nhắn, hắn có thể không chấp nhặt hành vi phạm pháp của viện sĩ Lục.

"Đi tìm máy cảm biến tia cực tím."

"Rõ! Trưởng quan!"

Bọn họ tạm dừng tiến lên, phái mấy người lên phi thuyền tìm thiết bị.

Phó Bạc Vọng đã cố gắng suy xét hết tất cả các tình huống khác nhau trong lần làm nhiệm vụ này, mang theo nhiều loại vũ khí và trang bị có thể sẽ dùng đến.

Nhưng thực ra người phụ trách mảng này là phó quan của hắn, cho nên chưa biết trên phi thuyền có máy cảm biến tia cực tím hay không.

Mười phút dài dằng dặc trôi qua, các binh lính quay về.

Tin tốt là tìm được máy cảm biến tia cực tím, có thể dùng.

Tin xấu là chỉ có một cọc, hơn nữa là thiết bị bổ sung trên phi thuyền chứ không phải quân dụng, trước kia cứ để bám bụi trong phi thuyền nên không còn nhiều điện, vả lại không tìm thấy bộ sạc đâu.

Tạm thời có thể sử dụng, Phó Bạc Vọng nhắm vào "Con tin" trên công trình cách đó không xa, điều chỉnh tiêu cự, nhanh chóng có được kết quả quay.

Trong màn hình màu sắc đơn điệu, quả thật có người bị trói trên mặt đồng hồ.

Nhưng đáng sợ là phần trên cổ người nọ trống không, không có đầu.

Phó quan Trương đứng bên cạnh nhìn, mắng một câu th ô tục.

"Đồ cáo già! Đứa nào bày ra trò này bị điên đúng không! Đội y tế đâu, có khoa tâm thần không!"

Đội y tế cười mỉa không đáp, vừa nghe là biết giận quá nói bừa, không xem lời gã ra gì.

Nếu đã như vậy, tất cả đều dễ dàng hơn.

Sau khi xác nhận "Lâm Ngọc Âm" kia là giả, Phó Bạc Vọng thở hắt một hơi, dập tắt điếu thuốc vừa nhịn không được châm lên, cảm xúc lấy làm may đến hắn cũng không nhận ra khiến khóe miệng hắn nhếch lên.

"Đổi đường tiến lên!"

Nhiều bẫy như vậy, vốn tưởng sẽ giáp mặt đánh nhau, không hiểu sao lại thành chơi trốn tìm.

Mấy phút sau, tin nhắn được chuyển về.

Khi Lục Hành Thâm nhìn thấy tấm ảnh chụp bằng tia tử ngoại kia, hắn không hề bị cảnh tượng kinh dị hù dọa mà khẽ thở phào, mỉm cười.

Chỉ cần không phải đồ hắn tiêu huỷ "sống" lại, như vậy mọi thứ sẽ dễ lo liệu hơn.

"Đúng như tôi nói!"

Hạ Ca thầm reo lên, khí thế càng thêm hăng hái: "Nên để tôi đi đi mà!"

"Muốn đi vậy à?"

Lục Hành Thâm liếc cậu, thỉnh thoảng có lúc mất trí tới khó hiểu: "Hắn có thể tự phân biệt, tất nhiên sẽ không trúng kế, dù về sau máy cảm biến tia cực tím hết điện cũng sẽ không dễ tin tưởng."

"Vậy tôi đi qua đó sẽ tốt hơn..."

"Đến lúc đó cậu xuất hiện trên Lân Tinh bằng gương mặt này để Phó Bạc Vọng xem như một cái bẫy khác?"

"A..."

Hạ Ca ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này.

Đúng vậy, lỡ bị xem như người xấu thì làm sao đây? Nếu xui xẻo, nói không chừng đúng lúc máy cảm biến tia tử ngoại không dùng được nữa, vậy cậu phải chứng minh mình là người như thế nào?

Mắng Phó Bạc Vọng là người xấu được không?

"Lỡ bọn họ muốn xác nhận cậu có phải người thật hay không, bắt cậu lại kiểm tra, thân phận người máy của cậu sẽ bị lộ."

Lục Hành Thâm đâm vào tim đen.

"Vậy tôi sẽ cố không cho bọn họ nhìn thấy tôi! Tôi sẽ lén hỗ trợ, không chạm mặt họ là được!"

Hạ Ca cố gắng nghĩ ra đối sách, không chịu từ bỏ suy nghĩ muốn tự đi hỗ trợ.

"Với lại không phải còn có anh à."

Lục Hành Thâm: "..."

Lục Hành Thâm không phản bác nổi nữa.

Hắn đặt một máy gửi tin vào tay Hạ Ca: "Tôi cũng có chuyện cần làm, cho nên nếu gặp nguy hiểm cứ bấm cái này."

Hạ Ca gật đầu liên tục như cái nắp bật lửa.

"Còn cái này nữa, khi nào bất đắc dĩ thì dùng, có thể khiến cơ thể tê liệt, không cử động được, nghiêm trọng sẽ hôn mê nhưng không chết."

Lục Hành Thâm lấy ra một thứ gần giống súng laser nhét cho Hạ Ca.

Hạ Ca: "Ngầu, ngầu quá..."

"Còn nữa..."

Dù thế nào cũng không yên tâm được, Lục Hành Thâm đi thẳng vào trong phi thuyền, mở một cái túi ra.

Hạ Ca: "Còn nữa??"

Nhìn sao cũng thấy đống đồ mang trên người đều là thành phần nguy hiểm đấy.

Tác giả có lời muốn nói: [Màn kịch OOC]

Lục Hành Thâm: Tôi thấy không nhiều, cậu cầm luôn quả tên lửa này luôn đi, đề phòng.

Hạ Ca: Anh thả tôi vào người máy thiết giáp là được.