Bẫy rập muôn năm

Trí nhớ của Lục Hành Thâm rất tốt.

Có lẽ trong cuộc sống bình thường không có gì đặc biệt, nhưng hắn sẽ không quên từng chi tiết nhỏ đối với món đồ mình tự tay chế tạo.

Bao gồm cả những món bị hắn vứt đi.

Cùng với tác phẩm bị vứt bỏ lại được người khác cải tạo lần thứ hai.

Từng dòng số liệu, chỉ lệnh xâm nhập bằng nhiều cách khác nhau, với sự hiểu biết về những trình tự này, tất cả đều trở nên dễ dàng.

Giống với biết bao người khác, lúc thiết kế Lục Hành Thâm đã để lại một chương trình "cửa sau" khó bị phát hiện.

Xác nhận quyền hạn cao nhất thành công.

Kết nối tín hiệu thành công.

Lục Hành Thâm từ từ nhắm mắt, tập trung sự chú ý, vùi đầu vào chuyện trước mắt.

Ở một nơi heo hút không ai phát hiện, một mệnh lệnh mới chậm rãi vận hành.

***

Ở một bên khác, Phó Bạc Vọng dẫn người của mình không ngừng tiến lên, mục tiêu không phải gì khác mà là muốn tìm ra người giật dây điều khiển phía sau, cố gắng phá huỷ mạng lưới khống chế nơi này, mang thêm người đi.

Phía trước không ngừng xuất hiện bẫy, sau khi bị nhìn thấu đã không còn uy hiếp gì lớn.

Nguy hiểm duy nhất là phải dần loại trừ các cạm bẫy nguy hiểm xung quanh.

Người thiết lập bẫy còn tàn nhẫn hơn bọn họ nghĩ nhiều, nếu không phải nhóm Phó Bạc Vọng đã sớm chuẩn bị, chỉ cần lại gần mấy "con tin" giả trên đường sẽ hao tổn không ít người.

Lần đầu tiên là người giả không đầu, lần thứ hai, thứ ba cũng không có người, chỉ là mô hình giả.

Có mô hình làm điều kiện tiên quyết, bao phủ hình ảnh thực tế ảo lên sẽ khiến chúng lúc nhìn từ xa càng thật hơn.

Nhưng đến chỗ thứ tư lại biến thành người sống.

Cơ thể người kia khô gầy nhưng mạnh tới đáng sợ, ban đầu giả vờ như người vô tội xin giúp đỡ, dù bị nhìn ra mặt nạ của "Lâm Ngọc Âm" vẫn không chịu từ bỏ.

Sau khi được người khác cứu đã thử đánh lén Phó Bạc Vọng nhưng nhanh chóng bị bắt lại, trở thành người sống đầu tiên bị bọn họ bắt được.

Tiếc rằng dù ép hỏi như thế nào, gã cũng chỉ nhắm hờ mắt, sống chết không chịu nói ra kẻ giật dây sau màn ở đâu.

"Cứ tiếp tục như vậy không phải cách."

Phó quan Trương bực bội nói, gã không phải người kiên nhẫn, chỉ ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, tức giận đạp vào đống rác bên cạnh.

"Nơi này quá rộng, chỉ dựa vào chúng ta đi lùng sục từng chỗ, đến lúc nào mới có thể lôi được tên khốn đang lẩn trốn kia? Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, sắp bị chúng mài chết rồi!"

"Xem ra không phải người ngoài nghề không biết gì."

Lúc này Phó Bạc Vọng lại rất bình tĩnh: "Kế sách đối địch như thế này rất thích hợp với tình hình địa lý, dù hay bị chửi là cách phòng thủ như con rùa nhưng rất dễ mài mòn sĩ khí."

"Thượng tá, vậy chúng ta..."

"Tìm thêm một đợt nữa, nếu không được thì dùng sách lược cuối cùng, cho nổ nhà máy điện của chúng."

Phó Bạc Vọng nói.

Nếu không phải bất đắc dĩ, không ai muốn dùng hạ sách ấy.

Một khi nhà máy điện hạt nhân bị phá huỷ, không chỉ riêng tội phạm, cư dân của nơi này mà cả hệ sinh thái trên hành tinh sẽ bị ảnh hưởng.

Trong tình huống cực đoan như thế, đến cả Phó Bạc Vọng cũng phải dẫn người rút lui trong thời gian có hạn.

Đến lúc kia, dù kẻ giật dây có gian xảo nhát gan đến chừng nào đi chăng nữa, chỉ cần còn muốn sống sẽ không thể không nhanh chóng thoát khỏi hành tinh.

Đến lúc đó bắt người sẽ dễ hơn nhiều.

"Trừ khi..."

Phó quan Trương không đành lòng, không phải đồng cảm với người ở đây mà cảm thấy nếu cứ vậy, binh lính dưới tay mình sẽ gánh vác nguy hiểm càng lớn.

Lỡ không bắt được người, công trạng lần này cũng sẽ bị hao tổn, chứ ai mà chẳng biết cho nổ nhà máy điện hạt nhân?

"Trừ khi có cách có thể dẫn tên đang trốn chui trốn nhủi kia ra."

Đây cũng chỉ là suy nghĩ trong mơ của hắn.

Nếu như có cách, có sách lược hiểu rõ kẻ địch, dẫn dụ kẻ nấp trong bóng tối ra khiến hắn lộ mình, chuyện tiếp theo sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Nhưng không lâu sau, suy nghĩ tốt đẹp ấy lại trở thành hiện thực.

Nơi đầu tiên bị đám Phó Bạc Vọng chú ý tới là một chỗ xuất hiện tiếng nổ cách bọn họ không xa.

Phó Bạc Vọng nhận ra có vấn đề, lập tức dẫn một nhóm nhỏ chạy tới.

Khi đến gần địa điểm phát ra tiếng vang cực lớn, lấy máy cảm biến nhiệt sử dụng, xác nhận phía trước không có dấu vết của người sống.

Không có người sống, vậy thì không phải là bẫy do bọn họ dẫn người tới.

Phó Bạc Vọng nhíu mày, trong tình huống chưa được xác nhận sẽ không tuỳ tiện tới gần, ra lệnh tất cả mọi người cùng đi ẩn nấp.

"Trưởng quan, kia là..."

Máy cảm biến tia tử ngoại vẫn còn ít điện, Phó Bạc Vọng lấy ra thử, cuối cùng xác nhận.

"Hình thực tế ảo."

Giữa ảnh ảo phía trước, một người đàn ông trung niên ăn mặc tinh xảo, khuôn mặt nghiêm túc đứng trên đất trống, dưới chân ông ta trải một tấm thảm đỏ xinh đẹp như không muốn đạp thẳng lên mặt đất bẩn thỉu.

Không ai biết người đàn ông trung niên kia là ai, là ảnh ảo đến từ đâu, nhưng chuyện kỳ lạ đột ngột xảy ra, cạm bẫy vốn lẩn khuất ở từng nơi và các trang bị công kích không tiếc lộ mình, cùng tấn công về ảnh ảo kia.

Tạm thời Phó Bạc Vọng chưa xác định được tình hình như thế nào, nhưng điều này không thể cản bọn họ phân tích đường đạn, đồng thời phát hiện đống cạm bẫy đang được che giấu ở đâu.

Tình thế đảo ngược.

Sau khi một chỗ được "gỡ mìn" thành công, ảnh ảo nhanh chóng biến mất.

Rất nhanh lại xuất hiện ở một chỗ khác.

***

Hạ Ca nhìn thấy ảnh ảo xuất hiện phía xa.

Cậu chớp mắt, bỗng nhận ra ảnh ảo này không giống "bẫy" dùng để mê hoặc người khác trước đó.

Ảnh ảo là một người trung niên khá quen mắt, nhưng cậu chắc chắn mình chưa từng gặp người này.

Nói đúng ra là một người có vẻ khá khó tính, khó sống chung, có phần giống với Lâm Ngọc Âm.

Không biết ảnh ảo người đàn ông trung niên kia đang nói gì, biểu cảm trên mặt rất xấu như đang mắng chửi.

Một đòn tấn công lao vào ông ta, rõ ràng chỉ là ảnh ảo nhưng lại làm như sẽ bị đánh trúng, cuống quít trốn tránh.

Thậm chí còn mô phỏng... hình dáng bị thương.

Lần lượt bị thương, ngã xuống rồi lại đứng lên.

Hạ Ca không nhìn nữa, tiếp tục công việc đang dang dở.

Một sợi cáp thò ra khỏi tai cậu, c ắm vào một nơi khó lắm mới phát hiện.

Chỉ là tiếp nhận mà thôi, sẽ không ảnh hưởng quá nhiều.

Rất nhanh, nhờ vào may mắn, Hạ Ca lập tức tìm được "bẫy" tiếp theo.

Cứ dùng nắm đấm phá hỏng quá phiền, Hạ Ca đưa thẳng mệnh lệnh vào, chớp mắt đã gây tê liệt đám thiết bị nhận lệnh.

Cậu vui vẻ bật cười, nóng lòng muốn khoe chiến tích dày đặc trong thời gian ngắn của mình với Lục Hành Thâm.

Chỉ là sau khi gửi tin đi, phải rất lâu sau mới nhận được phản hồi.

Chắc là bận lắm.

[Nhớ đừng lại gần mấy chỗ xuất hiện ảnh ảo.]

Sau khi làm xong, Hạ Ca nhổ cáp nối với tai, lại lặng lẽ đi đến một khu vực khác.

Lúc đi qua chỗ ngoặt, Hạ Ca bỗng nghe thấy tiếng máy móc vận hành.

Âm thanh rất nhỏ, thậm chí còn không lớn bằng tiếng bước chân, nhưng thính lực của cậu nhạy bén hơn con người, chỉ chớp mắt đã nhìn về phía phát ra tiếng động.

Đó là... một món vũ khí đang chầm chậm điều chỉnh phương hướng, dường như đã nhắm chuẩn vào nơi nào đó?

Hạ Ca không hiểu mấy thứ này, cũng không biết chúng được dùng làm gì, nhưng tóm lại cứ huỷ đi là được.

Hạ Ca đi tới trước cái máy, đầu tiên là nắm chặt trục ép nó kéo về hướng khác —— Một hướng chắc chắn không có người đi, sau đó đeo găng tay đặc chế Lục Hành Thâm đưa, đấm hai đòn thật mạnh.

Cảm giác như bóp nát lon nước khi còn bé vậy, rất thú vị.

Thiết bị kia bị đột phá ngoài ý muốn, có ngoại lực tấn công thì bỗng b ắn ra một thứ giống "Đạn", nổ giữa không trung.

Hạ Ca: "..."

Đúng là một món vũ khí nguy hiểm.

Sau khi đẩy trang bị kia ra, bóp nát chip thu tín hiệu bên trong, Hạ Ca quay người chạy đi trước khi nơi vừa phát ra tiếng nổ to thu hút người tới.

***

"Thượng tá, không phát hiện người sống."

"Xác định?"

"Ảnh cảm biến nhiệt đây, vừa rồi thì có, nhưng hình như chạy mất rồi."

Phó Bạc Vọng nghe tiếng chạy đến, nhìn ảnh chụp cảm biến nhiệt cấp dưới đưa ra.

Trước đó không lâu bọn họ nghe thấy tiếng nổ cực lớn, vốn tưởng là "ảnh ảo" lại xuất hiện, thu hút không ít hoả lực.

Kết quả lúc chạy đến, đứng từ xa chụp ảnh cảm biến nhiệt, tình hình lại khác với trước đó.

Không có ảnh ảo xuất hiện, trong ảnh chụp lại bắt được bóng người như đang chạy bằng tốc độ đáng kinh ngạc.

"Thượng tá, đuổi theo không?"

"Cứ chờ đã."

Phó Bạc Vọng nhíu mày: "Có kết quả phân tích chưa?"

"Đây ạ."

Căn cứ vào phân tích ảnh ảo, đường đạn, cộng thêm phân tích các khu vực cần quan tâm, đội kỹ thuật đã tính ra phạm vi, góc độ người điều khiển phía sau có thể quan sát, đồng thời lội ngược dòng tìm ra khu vực có thể che giấu.

Nếu bây giờ muốn đuổi theo người sống khả nghi kia sẽ phải tạm thời buông bỏ chuyện này xuống.

Phó Bạc Vọng suy nghĩ, chia binh làm hai đường với phó quan Trương.

"Cũng có thể người kia đang âm thầm giúp đỡ chúng ta, thu hút phần lớn hoả lực để tên hèn kia dần bại lộ."

Phó quan Trương đoán: "Hoặc trong số chúng xuất hiện nội loạn."

Sau khi Lục Hành Thâm tới đây đã không còn liên lạc với Phó Bạc Vọng.

Dân thường không thể can thiệp vào hành động chính thức, như vậy là phạm pháp.

Ngoài lý do lấy đại cục làm trọng, trước đó Phó Bạc Vọng có thể đoán ra ai đang giúp đỡ trong bóng tối, nhưng bây giờ nhìn bóng người chạy vụt trong ảnh cảm biến nhiệt, hắn lại nghi ngờ suy nghĩ trước đó.

Tóm lại hắn không thể tưởng tượng nổi Lục Hành Thâm sau khi gây ra động tĩnh lớn như vậy rồi... chạy biến với tư thế ấy.

"Ừ..."

Phó Bạc Vọng hắng giọng, bỏ qua chủ đề này.

Lại một tiếng nổ thật lớn, vì có một đội khác gần hơn nên để nhóm kia đến xem xét, mười phút sau chuyển kết quả báo cáo về.

Phó Bạc Vọng: "Lại là bóng người kia?"

"Đúng vậy thưa trưởng quan."

Phó Bạc Vọng: "Người kia làm gì?"

"Thưa trưởng quan, người kia phá hỏng vũ khí, bẫy, tắt bếp lửa trong phòng bếp gần đó, thả con chó bị nhốt trong lồ ng, cuối cùng chạy đi trước khi bị chúng ta phát hiện."

Phó Bạc Vọng: "... Chó nào?"

"À... Hình như là chó dân nuôi nhưng luôn bị nhốt trong lồ ng, bên trong đều là cứt chó rất thúi, có vẻ lâu rồi không có ai quản."

Phó Bạc Vọng: "..."

***************

Đừng hài vậy nữa được không =)))))