*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người lớn muôn năm

Đêm hôm nay, dù là Lý Ngạn hay Trần Tiếu Niên đều không nỡ rời đi.

Thậm chí đến Lục Hành Thâm cũng không muốn ngủ.

Ai cũng là cú đêm, Lục Hành Thâm và Lý Ngạn đã quen thức đêm tăng ca, mấy tháng nay Trần Tiếu Niên vẫn luôn bôn ba, đã sớm không theo giờ làm việc nghỉ ngơi như bình thường, bé ngoan ngủ sớm dậy sớm chỉ còn mình Hạ Ca.

Vì thế nhóm người lớn (?) đoàn kết dỗ Hạ Ca đi ngủ sớm, tiếp tục làm một người máy khoẻ mạnh.

Nhiều ngày không gặp, phòng Hạ Ca đã thay đổi, càng lúc càng giống căn phòng ngủ ấm áp.

Rèm cửa sổ chia làm hai tầng, một tầng là vải voan mỏng thông thoáng, một tầng là rèm che nắng dày dặn, bây giờ được kéo lên toàn bộ, hoa văn huỳnh quang trên mặt thảm tỏa ra từng đốm sáng như hoa văn ngôi sao.

Chiếc giường vừa dày vừa mềm chẳng những trông rất thoải mái mà còn có thể chịu được sức nặng của người máy, chiếc chăn gấu bắc cực đắp lên người chỉ để lộ cái đầu tròn kim loại nhắm mắt, nhưng không lâu sau sẽ trở nên giống với con người.

Bên cạnh là tủ quần áo đóng chặt, trên đó dán mấy tấm ảnh, có vườn hoa có phong cảnh, trên tủ đầu giường là ảnh chụp chung của Hạ Ca và Lục Hành Thâm, chiếc bàn gấp trên đất vẫn chưa được cất đi, tiếp đó là một bộ bàn ghế Hạ Ca thường ngồi chơi, trên bàn là giá sách nhỏ bày đủ loại đồ chơi.

Lục Hành Thâm đứng bên giường, sau khi Hạ Ca thiếp đi thì nhìn lại mấy lần, sau đó cúi xuống, nhích lại gần người đang ngủ say.

Còn chưa kịp làm gì, bác sĩ Lý bỗng tăng tốc chạy về kéo hắn lại.

Lục Hành Thâm nhẹ nhàng đặt thứ trong túi lên tủ đầu giường, sau đó quay lại nhìn Lý Ngạn.

Lục Hành Thâm:?

Lý Ngạn: "Khụ khụ... Không có gì, tôi hiểu nhầm thôi."

"Hiểu nhầm gì?"

Đương nhiên là hiểu nhầm anh đang muốn hôn chúc ngủ ngon.

Lý Ngạn không dám nói, cười ha ha đi ra.

Buổi gặp mặt Hạ Ca kết thúc, ba người vẫn còn chuyện khác cần bàn bạc xác nhận, tạm thời chưa định đi ngủ nên tìm một nơi trống nhất, thích hợp để tiếp khách nhất ngồi xuống.

Trước khi bắt đầu, Lý Ngạn vẫn luôn tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Cuối cùng anh ta nhịn không được hỏi: "Viện sĩ Lục, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."

Trần Tiếu Niên cũng có chuyện muốn hỏi, nhưng thấy bác sĩ Lý nghiêm túc vội vàng tới vậy bèn tạm đ è xuống.

Lục Hành Thâm: "Nói."

Lý Ngạn: "Cậu biết Hạ là người máy có ý thức tự chủ đúng không? Ý của tôi là tạm bỏ qua phương diện vật chất, chỉ nhìn vào ý thức, tinh thần thì cậu ấy đã là một người."

Lục Hành Thâm nhìn anh ta bằng ánh mắt "nhảm nhí".

Chuyện này không riêng gì hắn, Lý Ngạn hẳn đã sớm được hắn nói cho.

Lý Ngạn hắng giọng nói tiếp: "Thật ra tôi có mấy cuốn sách muốn đề cử cho cậu đọc..."

Lục Hành Thâm: "...?"

Nghĩ đến mấy cuốn sách từng được đề cử, sát khí quanh người Lục Hành Thâm lại càng nặng thêm.

Lý Ngạn tham sống vội sửa miệng: "Nhưng không đọc cũng không sao, dù sao cậu cũng có người đặc biệt am hiểu công việc như tôi ở bên mà, đúng không, ha ha ha..."

Đáy mắt Trần Tiếu Niên tràn ngập nghi ngờ, không biết anh ta đang ủ mưu gì.

Bình cafe trước mặt ba người đã ngâm xong, Lục Hành Thâm nghiêng người, từ từ rót ba cốc.

"Ồ."

"Từ khi Hạ vẫn chỉ là UR996 cho tới giờ, dù hành tinh chủ đã qua khoảng năm tháng, nhưng đối với cậu ấy, thật ra thời gian mới chỉ trôi qua hai tháng."

Lý Ngạn dần nói vào vấn đề chính: "Tôi đã từng đọc rất nhiều nghiên cứu về phương diện này – dĩ nhiên không phải mấy cái kia – nhưng bọn họ đều có chung một kết luận, đó là tốc độ phát triển đầu óc của người máy không giống với con người."

Nói đến đây, Trần Tiếu Niên cũng ngồi thẳng lại, đây cũng là chuyện trước kia cậu ta vẫn luôn lo lắng.

"Đối với trẻ con loài người, tốc độ phát triển của não bị hạn chế bởi tốc độ phát triển của cơ thể, cho nên sống đến sáu tuổi vẫn còn là trẻ con, nhưng người máy thì khác, thể chất của người máy không giống thế, từ lúc thức tỉnh đã có trí tuệ ngang với trẻ con."

Lý Ngạn bình tĩnh nói lý luận mình biết, chủ đề xoay quanh Hạ: "Dù Hạ mới chỉ tồn tại mấy tháng, nhưng dựa trên đặc điểm của cậu ấy, lượng thông tin dự trữ, mức độ thức tỉnh có thể thấy tốc độ phát triển trí não đã vượt xa người máy khác, là mức thiên tài."

Không ai lại không thích nghe con mình được khen.

Ở phương diện này, tâm trạng của Lục Hành Thâm và Trần Tiếu Niên gần như giống nhau, cả hai đều rất thích nghe.

Chỉ là câu chuyện của Lý Ngạn nhanh chóng dừng lại: "Có điều dù là thế... Theo tốc độ phát triển, về lý thuyết thì Hạ bây giờ cũng chỉ tương đương với trí não của trẻ con chừng mười tuổi, biết phân biệt thiện ác, thị phi, thái độ đồng cảm ngang tới đó... Tất nhiên cụ thể như thế nào thì phải kiểm tra thêm mới có kết quả, nhưng tôi nghĩ không thể vượt quá mười tuổi được..."

Lục Hành Thâm: "..."

Trần Tiếu Niên: "...?"

Thật ư? Sao hắn cứ thấy sai sai nhỉ?

Lý Ngạn thở dài, lấp lửng vỗ vai hắn, chân thành nói: "Vậy nên cậu ấy chỉ là một đứa trẻ mà thôi, viện sĩ Lục đáng kính."

Nghe lời anh ta nói, con ngươi Trần Tiếu Niên bỗng co lại, quay phắt đầu nhìn Lục Hành Thâm, còi báo động hú liên tục.

Chắc chắn có chuyện gì đó mà cậu ta chưa biết!

Ban đầu dù từ bỏ Lâm Ngọc Âm, viện sĩ Lục hẳn cũng không phải người có ý muốn yêu đương hoặc không có tâm trạng như vậy, nhưng ý Lý Ngạn là gì?!

Lý Ngạn lại thở dài: "Với lại có một chuyện tôi đã muốn nói từ rất lâu rồi."

Tay phải Lục Hành Thâm cầm ly cafe, cái ly nằm vững giữa không trung, vì lực tay ổn định nên thậm chí còn không gợn sóng.

Mãi tới khi Lý Ngạn nói tiếp.

"Đối với Hạ, cậu là người tạo ra cậu ấy, cũng là người cho cậu ấy sự sống, là người đầu tiên cậu ấy nhìn thấy khi tới thế giới này, tất nhiên sẽ có tình cảm của chim non dành cho cậu, đối với người máy cũng hợp lý, nhưng liệu cậu có nghĩ rằng..."

Lý Ngạn đi đến bên cạnh cậu, khuyên nhủ với thân phận bạn bè: "Với cậu ấy, thân phận của cậu có thể ngang với cha. Nói cách khác, có lẽ cậu ấy xem cậu như cha mình."

Trông Lục Hành Thâm rất bình tĩnh, cafe trong tay lại mất khống chế rung lên thành từng đợt gợn sóng.

Cuối cùng Trần Tiếu Niên không nhịn được, không những không ngồi thẳng mà còn nghiêng hẳn về phía trước, một tay chống bàn nhìn bác sĩ Lý.

"Bác sĩ Lý, anh nói như vậy là có ý gì? Hạ làm sao? Hay có ai làm gì cậu ấy? Anh nói cho rõ đi ——"

"Ấy, cậu Trần đừng căng thẳng thế."

Đối với sự chất vấn từ người ngoài, giọng Lý Ngạn lại mềm đi, thản nhiên phất tay.

"Còn chưa kịp làm gì cả, chưa có gì hết, chỉ là có vẻ viện sĩ Lục nhà ta đã lắp một cái mông hoàn chỉnh cho Hạ rồi."

"Bịch!"

Tiếng động đột ngột vang lên, ghế bỗng bị xê dịch, người nào đó đứng bật dậy, đầu gối đập vào cạnh bàn phát ra âm thanh.

Trần Tiếu Niên lại không thấy đau.

"Sao anh biết..."

Lý Ngạn cười ha ha: "Chẳng phải rất rõ ư? Cậu không thấy à, tôi còn tưởng cậu thích Hạ như vậy, chắc chắn lúc gặp lại sẽ rà từ đầu tới chân người ta một lần xem có chỗ nào bất ổn không cơ đấy."

Giọng Lục Hành Thâm như vọng về từ nơi âm u: "Cậu nhìn rồi?"

Nụ cười trên mặt Lý Ngạn cứng đờ: "Ặc..."

Ánh mắt Trần Tiếu Niên khi đột ngột bị hỏi như vậy dần trở nên lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác nghi ngờ: "Nhìn...?"

"Cái này..."

Sau gáy Lý Ngạn đổ mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cảm thấy mình nhảy vào giữa dòng Hoàng Hà cũng không sạch: "Không phải, tôi không có suy nghĩ bỉ ổi như vậy, tôi không làm gì cả!"

Cạch, Lục Hành Thâm đặt ly cafe xuống bàn.

Rõ ràng chỉ là một động tác rất nhỏ, hơi lạnh lại ùa đến tấn công Lý Ngạn.

"Được rồi được rồi... Tôi thừa nhận là mình phát hiện vết lõm trên chiếc nệm Hạ ngồi xuống không giống trước kia... Tôi không làm gì cậu ấy cả! Tôi là loại người này hả? Chắc chắn là không rồi, sao tôi có thể nảy sinh d*c vọng tầm thường đối với một người máy bên ngoài người lớn bên trong chỉ là trẻ con mà còn tin tưởng mình được!"

Lục Hành Thâm: "..."

Trần Tiếu Niên nhìn anh ta rồi lại nhìn viện sĩ Lục, cuối cùng không nhìn ra gì cả.

Nhưng cậu ta vẫn lặng lẽ ngồi xuống, nếu chỉ xảy ra chuyện như vậy thì cũng... thế, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ là xem xét lại, quả thật hơi nguy hiểm khi Hạ ở chung phòng với viện sĩ Lục cả ngày.

"Trước đó tôi nghe Hạ nói mình không có mông cũng bằng không có giới tính, dù rất thoải mái nhưng vẫn rất muốn có một cái... Cho nên cũng vì vậy mà cậu ấy rất vui."

Đầu tiên Trần Tiếu Niên nói đỡ cho Lục Hành Thâm, bày tỏ ý kiến của mình, sau đó nói.

"Tất nhiên chỉ cần không nhân lúc cậu ấy ngu ngơ không biết gì mà lắp đặt thêm mấy thứ thừa thãi, tôi nghĩ không thành vấn đề."

"Sao, cậu muốn tự mình kiểm tra?"

Hiếm khi Lục Hành Thâm nói thêm mấy câu, tâm trạng có vẻ cực xấu.

"Tôi không phải bi3n thái."

Trần Tiếu Niên chau mày.

Bác sĩ Lý muốn kiểm tra cũng im lặng.

Như vậy là bi3n thái ư? Vậy anh ta đừng lên tiếng thì hơn.

Vốn nhìn ra ánh mắt Lục Hành Thâm nhìn Hạ cứ sai sai nên mới nhắc đến chủ đề này, bây giờ Lý Ngạn không thể không suy xét lại xem rốt cuộc có bao nhiêu người nhìn Hạ bằng ánh mắt bất thường.

Tóm lại cứ phải loại bỏ lựa chọn sai lầm mới là anh ta.

Tạm bỏ qua chủ đề về mông và ý thức, Trần Tiếu Niên uống vài hớp cafe, sau khi tỉnh táo lại thì nhắc đến chuyện chính cần nói.

"Viện sĩ Lục, anh có để ý mấy dự luật gần đây của tôi không?"

Lục Hành Thâm biết cậu ta muốn nói gì, ngập ngừng một lát, gật đầu: "Rất thú vị."

Trần Tiếu Niên nói sơ qua mục tiêu và kế hoạch sắp tới: "Tôi không có ý định lôi kéo anh và bác sĩ Lý hoặc yêu cầu các anh đứng về phe Hạ, trợ giúp tôi, chỉ lo bên ngoài sẽ lời ra tiếng vào quá nhiều khiến ba người hiểu nhầm ý tôi."

Cách nói chuyện của Lý Ngạn vẫn luôn thoải mái, thấy cậu ta nghiêm túc như vậy thì cười híp mắt an ủi: "Không nghiêm trọng vậy đâu, dù cậu Trần còn trẻ nhưng rất dũng cảm, rất thông minh, tôi thấy cậu giỏi đấy."

"Nếu cuối cùng kế hoạch thành công, tôi nghĩ đến lúc đó chắc chắn Hạ có thể ngang nhiên đi lại giữa dòng người."

Đây là kết quả lý tưởng nhất.

Nhưng Trần Tiếu Niên vẫn phải khiêm tốn: "Các sửa chữa, thậm chí ảnh hưởng đến luật liên quan tới hàng cấm vẫn không dễ dàng, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình."

Lục Hành Thâm thản nhiên nói.

"Phần lớn những người có quyền quyết định kết quả dự luật là những người giữ thái độ trung lập, thay vì thuyết phục những người có địch ý với người máy còn không bằng tìm cơ hội lôi kéo những người trung lập này."

Đôi mắt sắc bén của Trần Tiếu Niên bừng tỉnh nhìn qua.

Lục Hành Thâm: "Thật ra ở phương diện này vẫn còn một người có sức ảnh hưởng rất lớn, có bà ủng hộ, mọi thứ sẽ thuận lợi hơn nhiều."

Trần Tiếu Niên chấn động: "Cảm ơn anh, viện sĩ Lục."

"Tôi chưa đồng ý giật dây giúp cậu."

Đôi mắt bình tĩnh của Lục Hành Thâm lướt qua mang theo sự dò xét đầy lý trí: "Trong mắt tôi, thái độ của cậu vẫn rất nguy hiểm, người kia nhìn người rất chuẩn, dù có tôi đề xuất cũng chưa chắc sẽ bị cậu thuyết phục."

Trần Tiếu Niên bình tĩnh lại, gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn anh rất nhiều."

"Nếu đã vậy thì mai qua gặp viện sĩ Tề nhà bên với Hạ đi. Bây giờ bà ấy không quan tâm tới chuyện bên ngoài, nhưng mấy học sinh của bà hẳn vẫn có thể chen miệng được."

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Hành Thâm: *Nhìn Hạ Ca chằm chằm*

Lý Ngạn: *Ác độc nói thầm* Cậu ấy vẫn còn nhỏ...

Bác sĩ Lý – hòn đá ngáng chân Lục Hành Thâm và Hạ Ca.

Đùa thôi, lý thuyết 10 tuổi là do Lý Ngạn dựa trên giới hạn của các người máy khác để đoán bừa, thật ra không đến nỗi vậy đâu ha ha ha, làm cha cũng là anh ta nói mò, thật ra là không phải! Cũng không có cảm giác cấm kỵ gì hết! (D*c vọng ấy). Anh ta chỉ đang cố tình k1ch thích Lục Hành Thâm, sợ hắn làm ra chuyện đồi bại với Hạ quá sớm thôi!

Dù sao trông Hạ cũng dễ bị lừa mà.

**********

Bác sĩ Lý: