Tác giả: Ca Sơ.

Trần Hoành không hề bỏ sót bất cứ một biểu cảm nào từ Tô Lạc, bản thân cũng chẳng tỏ thái độ gì. Lục Quân Thành bên cạnh thì lấy một ly rượu đặt vào tay anh, sau đó dùng ly của mình cụng nhẹ vào, "Cheers!"

Trần Hoành giơ ly rượu đáp lại rồi nhấp một ngụm.

Lúc này Lục Quân Thành mới hỏi: "Sao thế?"

Trần Hoành: "Chuyện gì?"

Lục Quân Thành: "Thật sự buông tay sao?"

Phải mất ba giây Trần Hoành mới hiểu được ý của Lục Quân Thành. Anh vô thức đưa mắt liếc nhìn Tô Lạc một lát, sau đó di chuyển con ngươi về phía Tề Hiên đang được mọi người vây quanh đằng xa, cười đáp: "Có lẽ vậy." Phải, nếu mang anh ra so sánh với Tề Hiên thì quả thật ngay cả móng tay hắn anh cũng không chạm tới nổi. Tô Lạc chọn Tề Hiên hoàn toàn không sai chút nào.


Ngoại trừ lần Tô Lạc té xỉu ra, Tề Hiên chưa bao giờ có bất cứ hành động thân mật gì với y trước mặt người khác. Trần Hoành cho rằng hắn đang vì Tô Lạc, bảo vệ đoạn tình cảm chân thành giữa hai người.

"Tiếp theo, tiết mục thi biểu diễn tài nghệ xin được phép bắt đầu. Trong số mọi người ở đây nếu ai có thể làm cho thọ tinh (1) của chúng ta hài lòng thì sẽ được trao tặng vương miện làm bằng vàng đang được đặt trên đỉnh của chiếc bánh này đó nha."

Lúc bấy giờ Tề Hiên đã bước xuống bục, Tề Mộc Dương vẫn đang ở trên sân khấu cầm micro tiếp tục dẫn chương trình, muốn khuấy động bầu không khí đêm tiệc.

Tề Hiên cắt một miếng bánh kem đưa cho Lăng Triết Vũ rồi cùng anh đi sang một bên, mặc kệ Tề Mộc Dương đang pha trò.


Bởi vì muốn lấy lòng Tề thị cũng như thừa cơ hội tạo mối quan hệ tốt với Lăng thị và những danh nhân quyền quý nên bất kể siêu sao hay chủ công ty xí nghiệp cũng đều nhiệt tình tham gia. Bởi vì ở nơi này, tuy gà nhà Thiên Ngu đến rất đông, số lượng nghệ sĩ có tiếng tăm cũng kha khá, mỗi một cánh tay chống lưng phía sau họ đều rất vững chắc. Thế nhưng cho dù những đôi tay đó có bao nhiêu kiên cố chăng nữa thì đối với người giàu có đúng nghĩa, những ngôi sao bé nhỏ này cũng chỉ như những cọng lông tơ không trọng lượng hay cùng lắm là món đồ trang trí đắt tiền mà thôi.

Thân làm nghệ sĩ của Thiên Ngu, lại là nam diễn viễn chính được Tề Hiên đề cử trong Độ Thế, Tiêu Hàm nghĩ mình cần làm gì đó để tạo cho các tiền bối đi trước thêm vài ấn tượng tốt mới được.


Vẻ ngoài của Tiêu Hàm vốn thanh nhã, rất có ưu thế với xu hướng phong cách trung tính hiện nay. Hơn nữa cậu xuất thân ca sĩ, khả năng vũ đạo khá tốt. Thậm chí người ta còn thắc mắc có phải Tiêu Hàm đã từng đi đào tạo chuyên sâu ở Hàn Quốc hay không mà sao hiện tại dù chỉ một mình cậu biểu diễn cũng có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của người khác như thế.

Tô Lạc tuy tuổi không lớn nhưng ưa thích thứ truyền thống, hoàn toàn không hứng thú với những thể loại ca vũ lúc thì mạnh bạo lúc thì mềm dẻo thế này. Vậy nên quyết định sáng suốt nhất đó chính là ngồi một góc bồi dưỡng bao tử. Hôm qua Tô Lạc phải trải một cuộc vận động vô cùng kịch liệt, mà hôm nay trước khi đi Quả Tử lại chỉ tống vào bụng y chút trứng chiên và nước trái cây, có gọi dì giúp việc tới nấu cơm cũng chả tác dụng gì.
Tô Lạc chịu đựng tới tận bây giờ, cảm thấy đói cũng không lấy làm lạ.

Nhưng ai ngờ y còn chưa ăn xong mấy thứ mình vừa lấy được, miếng gan ngỗng đưa vào miệng chưa kịp nhai, tai đã nghe thấy từ trên sân khấu, giọng nói chói tai của Tiêu Hàm vang lên: "Tiếp theo, xin mời Tô Lạc thay mặt cho đoàn phim Độ Thế lên biểu diễn!"

Chiếc nĩa trong tay Tô Lạc đột ngột giật bắn, thế nhưng y vẫn thản nhiên như cũ. Y vừa ăn gan ngỗng vừa liếc nhìn về phía Tiêu Hàm, ánh mắt lộ vẻ cười cợt.

Tô Lạc chỉ là nghệ sĩ hạng ba, đừng nói người nổi tiếng, ngay cả nhân viên trong Thiên Ngu còn chưa chắc biết y là ai.

Nhưng Tiêu Hàm lại khác. Cậu vào nghề năm mười sáu tuổi, đến nay đã phát hành được hai album. Sự kiện gần đây nhất là mối quan hệ giữa Tiêu Hàm và Tề Hiên đã khiến cậu trở thành nhân vật được chú ý trong công ty, ngay cả những bậc anh chị cũng phải nể mặt.
Mà lúc này đây, Tiêu Hàm lại giới thiệu tên Tô Lạc, khiến y ngay lập tức lọt vào tầm mắt của mọi người. Ngay cả Tề Hiên và Lăng Triết Vũ dường như đã "rời xa nhân thế" cũng không hẹn mà đều cùng nhìn về phía Tô Lạc. Khi Lăng Triết Vũ thấy rõ được khuôn mặt y, đôi con ngươi của anh chợt mạnh mẽ co rút.

Tuy rằng đang bị mọi người chú ý nhưng Tô Lạc vẫn thong dong bình tĩnh như thường, phong thái điềm đạm, ưu nhã. Y che miệng hớp một ngụm nước trái cây làm sạch, sau đó mới nhẹ nhàng đứng dậy đi đến chỗ Tiêu Hàm.

"Có cần em trợ diễn không?" Cậu cười hì hì hỏi.

Tô Lạc mỉm cười nói: "Phong cách của chúng ta không giống nhau." Dứt lời, y vừa mở công tắc micro vừa thảo luận với dàn nhạc.

Tiêu Hàm lúc này đang vô cùng hứng thú. Thực chất mà nói, Tô Lạc trong mắt cậu là một kẻ chỉ biết giả vờ ra vẻ quý công tử nhã nhặn trước mặt kẻ khác, cậu thật sự tò mò y sẽ làm gì trong buổi tiệc sinh nhật của Tề Hiên. Bởi cậu chưa từng nghe nói ngoài diễn xuất ra Tô Lạc còn có thêm biệt tài nào, thậm chí kỳ huấn luyện của công ty y còn chưa được tham gia hoàn chỉnh.
Không lâu sau đó, một cây đàn dương cầm được mang lên sân khấu. Tô Lạc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, dùng những ngón tay thon dài có lực ấn lên phím đàn, tạo ra từng nốt nhạc rời rạc. Sau đó giai điệu dần trở nên rõ ràng hơn, âm thanh cứ thế chầm chậm ngân vang, là Scarborough Fair.

"Are you going to Scarborough Fair?

Parsley, sage, rosemary and thyme...

Remember me, the one who lives there...

He once was a true love of mine..."

...

"Phải chăng ngài đang đến Scarborough Fair?

Vùng đất ngập tràn mùi hương thảo mộc ấy?

Xin hãy giúp em gửi lời đến một người từng ở đó...

Chàng ấy từng một lần là tình yêu đích thực của đời em..."

Giọng hát và lối biểu diễn này...? Lăng Triết Vũ nghe thấy mà như bùng nổ từng đợt trong đầu. Tuy nhiên, ngoài mặt anh vẫn mang biểu cảm nhàn nhạt tựa hồ không mấy để tâm tới. Tề Hiên nhìn thoáng qua người đang bị kinh sợ bên cạnh, gương mặt lộ ra vẻ tự hào đắc ý.
Chất giọng của Tô Lạc hơi khàn, biến đổi lúc cao lúc thấp vô cùng linh hoạt, khiến một ca khúc vốn bình lặng nay lại mang theo cảm xúc rõ ràng.

Scarborough Fair của Sarah Brightman, trước đó đã có rất nhiều bản cover của bài hát này. Thế nhưng chưa từng có phiên bản nào có thể mang âm sắc mềm mại uyển chuyển phù hợp với giai điệu như thế.

Người không biết sẽ lập tức đặt câu hỏi, có phải Thiên Ngu đang chuẩn bị cho ca sĩ mới ra mắt không? Hay ai đã mời vị ngôi sao ca nhạc này đến?

Bước vào đoạn thứ hai của bài hát, tiếng đàn vĩ cầm du dương rất khéo léo hòa âm vào, luồng cảm xúc vốn đang mạnh mẽ càng trở nên hùng hồn hơn. Đoạn thứ tư, tiết tấu của nhiều loại nhạc cụ cùng nhau cộng hưởng giúp giọng hát thêm phần mơ màng kỳ ảo. Rồi bất chợt, âm thanh đột ngột cao vút vang vọng, dẫn dắt bầu không khí tiến đến sự cao trào. Đoạn năm, điệp khúc. Sau khi phần điệp khúc qua đi, giai điệu lại quay về với sự chậm rãi lúc ban đầu, kết hợp với tiếng đàn dương cầm êm dịu. Tất cả mọi yếu tố đều tạo cho ca khúc nét huyền ảo lạ thường, khiến người nghe chìm đắm, chẳng thể nào dứt ra được.
Tô Lạc cẩn thận đè xuống phím đàn, tạo ra nốt nhạc cuối cùng rồi ngừng hẳn. Thế nhưng trong đại sảnh rộng lớn, giai điệu du dương dường như vẫn còn quanh quẩn đâu đây.

Không thể phủ nhận dàn nhạc giao hưởng này quả thật rất chuyên nghiệp, nhưng càng không ngờ rằng Tô Lạc đã lâu rồi không đàn mà vẫn có thể phối hợp ăn ý với họ đến vậy.

Tô Lạc đứng dậy, điều đầu tiên y làm chính là cúi đầu cảm ơn những người nhạc công đằng kia. Tất cả các thành viên trong dàn nhạc cũng vỗ tay ủng hộ y.

Kết quả cuối cùng thế nào còn chưa rõ sao?

Khóe miệng Tề Hiên giương lên tạo thành một đường cong cực kỳ đẹp đẽ. Nếu trước đó hắn đã nở một nụ cười khiến cho người khác phải chết vì mê mẩn thì lúc này đây, lực sát thương của nó chỉ được lan rộng ra chứ không hề giảm đi. Điều này khiến cho mọi người ở đây đều có chung một ý nghĩ: vận may của Tô Lạc tới rồi.
Lúc bấy giờ không ai chú ý đến Lăng Triết Vũ vẫn đang ngồi ở chỗ cũ lộ ra biểu cảm kỳ lạ. Thời khắc khi nhìn về phía Tô Lạc, anh đã không thể che giấu được ánh nhìn hoang mang của mình nữa.

Tề Hiên lấy vương miện bằng vàng từ đỉnh của tháp bánh xuống, nụ cười khi nhìn Tô Lạc vô thức mang theo sự kiêu ngạo đắc ý. Còn y tuy vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng nụ cười trên môi kia chắc chắn đang xuất phát từ tận đáy lòng.

Tề Hiên bước đến trước mặt Tô Lạc, "Tôi có thể đội lên cho em không?"

Tô Lạc khẽ vuốt cằm đáp, "Vô cùng vinh hạnh." Y đồng thời cúi đầu xuống để Tề Hiên tiện đeo cho mình.

"Hiên thiếu gia, có thể cho tôi một cơ hội không?" Một giọng nói từ ngoài cửa đột nhiên cất lên.

Tất cả đều theo hướng về phía âm thanh phát ra. Một thanh niên trẻ tuổi vận tây trang trắng tinh đang chậm rãi đi vào phòng khách. Vóc dáng của cậu và đường cong khuôn mặt dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
Bất kể dung mạo, nét tươi cười hay phong thái ung dung, nhã nhặn cũng đều vô cùng giống với người đang đứng trên bục sân khấu.

"Lạc Lạc... Lạc Phàm?" Giọng nói của Tề Hiên phập phồng cất lên. Nếu không ở gần, người ta sẽ không biết được âm thanh phát ra từ hắn đang run rẩy đến nhường nào.

Lạc Lạc? Tim Tô Lạc chấn động, y mờ mịt nhìn Tề Hiên. Cách gọi này...