Tề Văn Tu hung bạo chửi thề, nhấc chân đá vào người Tô Lạc. Y theo bản năng cố né phần bụng đi. Tuy nhiên cú đá này không hề nhẹ, toàn bộ phần bắp đùi y đã đau đến mất hết cảm giác.

Tề Văn Tu lại dùng tay nhấc cổ Tô Lạc lên, tàn nhẫn nói: "Hay lắm! Nó nghĩ tao không dám ra tay đúng không?" Dứt lời, hắn cầm một con dao sắc nhọn huơ huơ trước mặt y, quay đầu nói với đám đàn em sau lưng: "Lấy máy quay lại! Dù cho lòng dạ nó có ác độc cỡ nào, tao cũng muốn ít nhất mỗi đêm nó đều phải gặp ác mộng!"

"Đại ca, thằng này mặt mũi xinh đẹp, phá thì tiếc lắm. Chi bằng để các anh em suиɠ sướиɠ một lát đi?"

Tóc gáy Tô Lạc lập tức dựng lên, ánh mắt y rốt cuộc để lộ ra vẻ hoang mang lo sợ.

Mà Tề Văn Tu cuối cùng cũng tìm được lại chút hứng thú, "Hay là tao để cho mày chọn đi? Bị rạch mặt hay bị cưỡиɠ ɦϊếp? Dù sao thằng Tề Hiên cũng chẳng còn ý gì với mày nữa, mày theo nó cũng có được gì đâu. Tuy nhiên các anh em tao thì khác à nha!"


Tô Lạc nhìn đám người cặn bã trước mặt mà lòng thầm buồn nôn, "Tao với mày không thù không oán, mày muốn gϊếŧ tao thì gϊếŧ đi, nhưng tốt nhất nên để tao chết có tôn nghiêm một chút." Trong một giây vừa rồi, Tô Lạc quả thực muốn chết quách cho xong!

"Tốt! Có khí phách!" Lời chưa dứt, dao đã được vung lên.

Tô Lạc có thể nghe rõ tiếng da thịt mình đang bị rạch sống, một nhát rồi hai nhát. Da mặt y rách ra từng chút từng chút một, máu tươi tràn trề. Hình ảnh đám người đứng phía trước đã không còn rõ ràng nữa. Thông qua con mắt còn lại, y thấy bọn chúng đang cầm điện thoại quay phim hay chụp ảnh gì đó.

Trái tim Tô Lạc lúc này như bị ngàn mũi khoan đục lỗ. Đầu óc y lờ mờ, u ám. Toàn thân y chết lặng. Trong khoảnh khắc bị dao nhọn cắt thịt, y lại bất ngờ nở một nụ cười với ống kính.


Tề Văn Tu và bọn người đang quay hình đồng thời run lên.

Hắn dè dặt thu tay lại, kinh hãi mở to mắt, "Mày điên rồi!"

Miệng Tô Lạc đầy máu tanh, từng giọt chậm rãi tuôn ra ngoài. Y muốn hé môi nói gì đó nhưng vì đau nên không thể thốt thành lời, chỉ đành giần giật mép.

Con người khi chìm vào nỗi tuyệt vọng khôn cùng, thì dù cơ thể có phải chịu bao nhiêu đau đớn đi nữa, chúng cũng sẽ hóa thành hạt cát nhỏ giữa biển khơi mà thôi.

Tô Lạc vẫn nhìn máy điện thoại như vậy, đôi mắt tràn ngập sự chế nhạo lạnh lùng. Vết thương trên mặt y không dài nhưng máu từ những dấu rạch chồng chéo cứ thế mà tuôn, phủ hết toàn bộ khuôn mặt. Thậm chí máu còn chảy xuống xương quai xanh của y, thấm ướt cả chiếc áo y đang mặc.

Mặc dù không nhìn thấy được gì nhưng Tô Lạc vẫn biết thời khắc này bản thân trông đáng sợ đến mức nào. Mà y cũng biết, vẻ mặt của mình đang khiến người ta phải sợ hãi ra sao.


Tô Lạc muốn nguyền rủa Tề Hiên. Y muốn nguyền rủa hắn sau này sẽ bị chết yểu không có nơi chôn, muốn nguyền rủa hắn rồi có ngày cũng phải chịu sự đau đớn vì bị phản bội như y hiện tại.

Thế nhưng Tô Lạc biết, có kêu gào vào lúc này cũng chẳng khác nào vùng vẫy trước cái chết. Làm vậy không những khiến bản thân y trở nên thảm hại, mà còn chẳng ảnh hưởng gì tới tên khốn đó.

Tuy nhiên nếu để Tề Hiên xem được cảnh Tô Lạc y chảy máu từ từ đến chết, hẳn là đủ để cho hắn hằng đêm gặp ác mộng rồi chăng?

Tô Lạc đột nhiên cười rộ lên. Nụ cười này động đến mấy vết thương trên mặt y làm máu tràn ra nhiều hơn, khiến người ta vô thức phải tránh xa vài bước.

"Tề Văn Tu, không phải mày muốn trả thù Tề Hiên sao? Tao nghĩ mày nên cắt cổ tao đi, để máu tao chảy sạch hết, chắc sẽ có hiệu quả hơn đó."
Tề Văn Tu nhìn tên điên đang chìm trong máu tươi trước mặt mà hơi thở trở nên chậm chạp, "Được! Tao sẽ cho mày toại nguyện."

Ánh dao chợt lóe, màn hình đột nhiên tắt ngúm.

...

"Boss, ngài có muốn tấn công trực tiếp không?"

Lăng Triết Vũ nhìn màn đêm qua khung cửa sổ. Lúc này đã là hai giờ sáng, thành phố S hoàn toàn yên tĩnh, vắng lặng.

"Tề Văn Tu hiện đang rất hứng chí. Nếu đánh thẳng thì sẽ chỉ khiến bọn chúng thấy kiêu căng, được nước làm tới mà thôi. Xảy ra sơ sót sẽ dẫn đến tai nạn chết người."

"Lỡ như con tin bị gϊếŧ..."

Ánh mắt sắc như dao nhọn của Lăng Triết Vũ xẹt qua, "Chỉ cần Tề Hiên không ngu đến mức giao cổ phần cho Tề Văn Tu, đợi đến khi Lăng Phàm và hắn ta xuất hiện trước truyền thông thì Tô Lạc chắc chắn sẽ không còn giá trị gì với Tề Văn Tu nữa. Lúc đó chúng ta mới ra tay, hiểu chưa?"
Không còn giá trị gì thì gϊếŧ cho xong, thậm chí còn thuận tay hơn nhiều. Thuộc hạ kia thực sự không hiểu rõ ý của Lăng Triết Vũ lắm.

"Tề Văn Tu không phải trọng phạm, cũng không phải là thứ dám liều mạng. Hắn ta chỉ muốn trả thù Tề Hiên mà thôi. Người mà Tề Hiên quan tâm mới có giá trị với hắn."

Cho dù vậy thì việc Tô Lạc phải chịu nỗi đau da thịt là không thể tránh khỏi. Lăng Triết Vũ chỉ hy vọng y đừng quá cứng đầu, cố gắng khiến Tề Văn Tu tin bản thân không phải Lăng Phàm, để hắn không làm hại đến y.

"Nhớ, đừng để Lăng thị bị lộ." Nếu để Tề Văn Tu biết Lăng thị có nhúng tay vào việc này, Tô Lạc chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

...

Tề Văn Tu phát lại đoạn phim vừa quay được, giả vờ cho Tô Lạc thời gian suy nghĩ.

"Mày nói thử xem nếu Tề Hiên gặp mày với khuôn mặt rách nát thế này nó sẽ biểu hiện ra sao ta? Hoặc hiện giờ nó đang cho rằng tao đã gϊếŧ mày rồi, đang trốn trong góc nào đó tự nổi giận cũng nên?"
Tô Lạc nhìn Tề Văn Tu. Mặt y quá đau, bất kỳ cử động nào cũng có thể khiến máu từ vết thương chảy ra, nhưng y vẫn lên tiếng, "Có lẽ anh ta đã chuẩn bị xong nhan đèn chờ siêu độ cho tao rồi! Ha ha..."

Tề Văn Tu bật người dậy. Hắn vốn cho rằng dù Tô Lạc là một kẻ chết thay đi chăng nữa thì Tề Hiên cũng sẽ không để bất cứ một mạng người nào bị tổn hại. Thằng khốn nạn đó vẫn còn nhiều lương tri lắm.

Vì quá tin tưởng vào ý nghĩ này nên khi Tề Văn Tu gọi điện cho Tề Hiên, nghe được đầu dây bên kia báo máy bận, cả người hắn liền lập tức chấn động.

Tề Văn Tu quay sang quan sát Tô Lạc. Phải dùng một khoảng thời gian rất lâu hắn mới chấp nhận được sự thật này, "Chẳng lẽ nó thật sự hận mày? Muốn mượn tay tao gϊếŧ chết mày sao?"

Nhớ đến vừa rồi Tô Lạc đã buông xuôi muốn được chết, Tề Văn Tu càng hoảng sợ hơn. Cộng thêm thái độ của Tề Hiên từ đầu đến giờ, cho thấy kết luận của hắn hoàn toàn chính xác.
Vết thương trên mặt Tô Lạc không chảy máu nữa nhưng máu đông vẫn còn ứ đọng ở hai gò má và cần cổ, khiến cho gương mặt vốn xinh đẹp của y lúc này trở nên vô cùng kinh dị.

Tô Lạc cũng nhìn chằm chằm Tề Văn Tu. Y vừa nở nụ cười, máu lại từ vết rách chảy xuống cằm.

Lòng Tề Văn Tu thầm sợ hãi, thậm chí lồng ngực đã lạnh ngắt từ lúc nào.

Trên đời này, có hai loại người đáng sợ nhất. Một là thứ liều mạng, hai là thứ không cần dùng mạng để liều (kiểu như sống chết éo quan tâm ấy). Mà loại người thứ hai là loại khiến người khác phải run sợ hơn cả. Bởi vì loại người này vốn không có yếu điểm, không thể đối phó.

Mà Tô Lạc chính xác là một kẻ như thế.

Tô Lạc vẫn cười, máu chảy như suối, nhanh chóng thấm ướt toàn bộ khăn tay của Tề Văn Tu.
Có người nói, đàn ông biết mang khăn theo người đều là đàn ông tốt. Khăn tay của Tề Văn Tu lại vô cùng sạch sẽ. Tuy hiện tại gia cảnh nghèo túng, còn trở thành cướp bóc nhưng hắn vẫn giữ cho mình phong thái của một quý công tử hào môn thế gia.

Lúc này Tề Văn Tu đột nhiên nhếch môi. Ánh mắt hắn lạnh lẽo, nụ cười nhàn nhạt, "Lần này có lẽ tao lại thua nữa rồi. Tao nghĩ mày thật sự là Tô Lạc, không phải Lăng Phàm. Bằng không Lăng thị hẳn đã cho người đến cứu mày từ lâu. Mà Tề Hiên cũng sẽ không dại gì mặc kệ sống chết của mày thế này."

Tề Văn Tu ngồi dưới đất, tinh thần suy sụp. Hắn tựa vào cùng một cây cột đang trói Tô Lạc kia.

"Từ nhỏ nó vốn thông minh hơn tao, biết nắm bắt thời cơ, có khả năng nhận định vấn đề hơn tao. Tao biết mình chỉ là một quân cờ lão già kia sắp xếp để giúp đỡ, củng cố thêm cho địa vị của nó mà thôi. Tuy Tề gia đối xử với tao không tệ, nhưng mày biết đó, một người nếu đã đạt được nhiều thứ rồi thì càng muốn có thêm nhiều thứ hơn nữa. Mãi cho đến khi Ngô Kỳ chết, tao mới biết tất cả mọi việc trên đời này so với sinh mạng thì đều chỉ như mây khói mà thôi. Nếu mạng sống không còn ý nghĩa, thì chẳng còn thứ gì còn ý nghĩa nữa."
Tề Văn Tu thở dài, "Thế nhưng tao vẫn muốn đòi lại công bằng. Tao không muốn để Ngô Kỳ chết một cách vô ích như vậy. Có thể kết quả sẽ... ha ha..." Người hắn bắt đi chỉ là một món đồ bị Tề Hiên vứt bỏ, bị người ta nhốt vào lồng chờ chết. Tề Văn Tu đột nhiên nhận ra, kể từ khi mình bắt cóc Tô Lạc thì đã định sẽ không chạy thoát được rồi. Đây là cái bẫy Tề Hiên giăng ra, dùng để truy đuổi con mồi của hắn. Mà con mồi kia, chính là Tô Lạc.

Nghĩ đến đây Tề Văn Tu bất ngờ nhảy dựng khỏi mặt đất, nhìn Tô Lạc chăm chú, "Thằng nào đến lục soát người nó cho tao!"

Bộ quần áo của Lăng Phàm nhanh chóng bị cởi bỏ, bên trong vạt áo thình lình tìm được một thiết bị định vị mini.

Tề Văn Tu chửi thề một tiếng. Thì ra đây là nguyên nhân vì sao Tề Hiên nói sẽ cho hắn ba tiếng để chạy trốn.
Tề Văn Tu lập tức lôi kéo Tô Lạc chạy khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.

Cho đến khi người của Tề Hiên đến nơi, xung quanh đã hoàn toàn trống trơn. Trên nền đất có rất nhiều máu, còn có bộ tây trang của Lăng Phàm nhuốm đầy máu tươi chưa kịp khô.

Khi Tề Hiên nhận được tin báo, hắn chỉ lạnh nhạt nói: "Bọn chúng chưa chạy xa đâu, tìm đi! Liên lạc với cảnh sát giao thông, lục soát toàn bộ đường lộ phố xá cho tôi!"

Đám thuộc hạ nhìn máu tươi lan tràn trên đất một chút. Nếu boss lớn không hỏi đến, bọn họ cũng không tự mình khai báo làm gì.

Tuy nhiên trong lúc truy tìm tung tích mục tiêu, mọi người lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Có hơn mười chiếc xe cùng biển số xuất hiện đồng thời ở các ngã đường lớn, gây nhiễu loạn tầm mắt của bọn họ, giúp hành tung của Tề Văn Tu biến mất giữa dòng xe cộ tấp nập.
...

Lúc Tề Hiên nghe tin báo của thuộc hạ, hắn đang ngồi trong ngôi biệt thự ấy.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có tàn lửa của một điếu thuốc đang cháy lập lòe không ngừng trong bóng tối.

Ba năm đã trôi qua, đây là lần đầu tiên Tề Hiên nhận ra rằng Tô Lạc chưa từng yêu hắn.

Khi Lăng Phàm xuất hiện, hắn đã từng nghĩ nếu như Tô Lạc không yêu mình thì bản thân cũng chẳng nợ y điều gì, chỉ cần bồi thường cho y đầy đủ là được.

Thế nhưng khi sự thật đã bày ra trước mắt, Tô Lạc không những không yêu Tề Hiên hắn, mà còn là nội gián của Tề Văn Tu. Điều này khiến hắn vô cùng phẫn nộ, muốn đích thân phá hủy tất cả mọi thứ.

Nếu như Tề Hiên có thể bắt được hai người bọn họ, hắn nhất định sẽ không nương tay. Vừa nghĩ đến lúc có thể tóm được đôi tiện nhân kia, Tề Hiên đã không kiềm được mà đập vỡ chiếc gạt tàn trước mặt.
Thuộc hạ phải báo cáo nhiệm vụ bước vào căn phòng tối đen nọ mà lòng sợ run. Mãi tới lúc nghe được âm thanh rơi vỡ vang lên, anh ta mới có thể men theo tiếng động tìm được đường đi đến chỗ Tề Hiên.

"Tề tiên sinh, xảy ra vài sự cố ngoài ý muốn."

Tề Hiên bất chợt nhìn sang. Trong bóng tối, hắn chỉ thấy được thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của thuộc hạ mình. Mà người thuộc hạ kia đang cảm thấy thật may vì đã không mở đèn, nếu không chắc sẽ phải chịu sự hành hình thị giác đến từ vị boss này mất.

"Trong khi đuổi theo không hiểu sao lại có một nhóm người gây nhiễu loạn cắt đuôi bọn tôi, giúp Tề Văn Tu trốn thoát rồi."

Tề Hiên híp mắt. Từ khi nào mà Tề Văn Tu lại trở nên thông minh như vậy?

"Phía cảnh sát giao thông thì sao?"

"Đã được cho đi điều tra. Thế nhưng mười chiếc xe đánh lạc hướng đó có biển số hoàn toàn giống nhau, muốn truy lùng cũng phải mất một thời gian rất dài..."
"Tề Văn Tu muốn chạy, khả năng cao là đến cảng nhập cư trái phép."

Thuộc hạ kia lại nói, "Mười chiếc xe này đều chạy về hướng cảng. Không những vậy, mỗi chiếc còn chạy về một cảng khác nhau."

Tề Hiên: "..."